SẮC TÌNH 2: STILL WITH YOU – Chương 11: Xem em là vợ – Wattpad

Chia tay với Jeon Jungkook, tôi lại chạy hết tốc lực đi vào nhà, kéo cửa lại thật nhẹ nhàng, rón rén bước chân xoay người lại. Nào ngờ vừa xoay đầu liền phát hiện Park Jimin đang nhìn chằm chằm tôi, tôi không biết anh đứng đó từ khi nào, vừa nhìn thấy anh tôi đã khóc trong lòng một trận, ai cứu tôi đây?

“Tối vậy rồi em còn đi đâu?” 

Tôi chột dạ đứng thẳng lưng:”Em đi hóng mát một chút, trời nóng quá” 

Park Jimin lững thững đến gần tôi, đôi mắt sắt bén của anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, dừng lại trên đôi dép mang trong nhà:”Đi hóng mát có cần gấp đến mức không kịp thay dép không?” 

“Em quên…”

Anh khẽ nhướng mày, tôi chột dạ muốn bỏ đi, nào ngờ vừa bước đi một bước Park Jimin đã chặn đường tôi, anh nói:”Jeon Jungkook đến tìm em có đúng không?” 

Tôi lập tức phủ nhận:”Không có, hắn ta đâu còn liên quan đến em” 

“Đừng có chối, trong số những người mà em quen, người có khả năng chạy chiếc xe sang chảnh như thế chỉ có Jeon Jungkook hoặc là Taehyung mà thôi” 

“Vậy làm sao anh biết đó chắc chắn là Jeon Jungkook?” 

Park Jimin đột nhiên nở nụ cười càn rỡ:”Em không nhớ sao? Taehyung đi công tác rồi” 

Tôi ngẩn người, đúng rồi, vài ngày trước Kim Taehyung có nói với tôi rằng anh ta sắp phải đi công tác. Thế mà tôi lại quên mất, còn bày trò hỏi ngược lại anh. 

“Đó cũng có thể là người quen của em mà, bây giờ thiếu gì người giàu” 

Anh gật gù:”Cũng có thể, nhưng giàu nhất là Jeon Jungkook”

“Jimin, anh đang ép cung em đó sao?” 

Park Jimin đột nhiên nghiêm túc:”Cậu ta đến tìm em làm gì?” 

Nhìn thấy thái độ nghiêm trọng của anh, biết chắc kèo này chẳng lành, tôi cũng không còn muốn úp mở nữa, trực tiếp nói:”Nói chuyện trong sáng” 

“Trong sáng? Trong sáng đến mức lôi kéo nhau vào xe giữa đêm như thế này?” 

Tôi trợn trừng mắt, Jeon Jungkook đậu xe xa như thế làm sao anh thấy được, lại còn rình mò tôi, từ khi nào chứ? 

Tại sao mỗi lần tôi làm chuyện không đứng đắn với hắn ta đều bị anh phát hiện vậy?

“Anh…thấy rồi?” 

“Nếu không làm sao anh biết chiếc xe sang chảnh” 

Tôi chắp tay, lập tức mềm giọng:”Làm ơn, xin anh đừng méc dì” 

Park Jimin cúi đầu nhìn tôi ra sức năn nỉ, anh chỉ thong dong đút tay vào túi quần, lạnh lùng trả lời:”Em biết rằng mẹ không hề muốn giao du với gia đình họ Jeon, tại sao em còn quay lại với cậu ta?” 

“Em…em chỉ…”

Thấy tôi lắp bắp, anh tiếp tục nói:”Em đang cảm thấy thương cảm cho Jeon Jungkook vì cậu ta sẵn sàng chết vì mình hay sao, Ami, động lực nào khiến em tin rằng mẹ sẽ chấp nhận làm thông gia với ông ta vậy?” 

“Em chưa nghĩ xa như vậy, chúng em chỉ mới quay lại bốn ngày mà thôi” 

“Cứ cho là em chưa nghĩ, nhưng Jeon Jungkook thì sao? Lúc cậu ta cầu hôn em, em lấy cái gì bảo đảm rằng mình sẽ từ chối? Đừng tưởng anh không biết em vì Jeon Jungkook mà chui xuống nơi hẻo lánh đó làm việc, em trốn tránh như vậy, chứng tỏ em không thể nào quên được Jeon Jungkook. Anh có thể chắc chắn rằng em không bao giờ bỏ qua cơ hội được làm vợ cậu ta” 

“Jimin, em quả thật chưa nghĩ đến chuyện cưới xin. Nhưng mà, nhưng mà…em không muốn ép bản thân mình nữa, em muốn tự do, chỉ vậy thôi, em muốn tự do với tình cảm của mình. Không phải anh không biết, từ bỏ người mình yêu đau đớn như thế nào, anh không thể từ bỏ Emi, cũng giống như em không quên được Jeon Jungkook mà thôi” 

“Anh đã nói rằng không được nhắc đến Emi!!” 

Park Jimin đột nhiên giận dữ, lần nào cũng như thế, một chữ Emi lọt vào tai anh như nhát dao. Không biết từ khi nào, Emi đã trở thành từ cấm của anh. 

“Jimin, em cũng muốn được như anh, ít nhất anh còn có khả năng bỏ nhà đi, nhưng em thì sao, tội ác năm xưa nhấn chìm cả em và anh ấy, anh ấy vì em mà suýt chết, như vậy còn chưa đủ hay sao?” 

“Anh chỉ muốn nói cho em biết, em và cậu ấy sẽ không thể có kết quả nào cả. Em càng dây dưa, mẹ biết được, sớm muộn gì cũng sẽ dùng hình thức tiêu cực nhất để ép em. Anh không muốn em giống như anh” 

“Em không có sự lựa chọn, em không cứng rắn được như anh, Jimin, em không bỏ anh ấy được” 

Tôi đỏ mắt nhìn anh, đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nói chuyện với anh về Jeon Jungkook. Trước kia mối quan hệ của hai người cũng khá tốt, đó là lúc mọi chuyện chưa vỡ lẽ ra. Sự cố của hắn ta như một giọt nước tràn ly, khiến tất cả bung bét cả lên. Để rồi bây giờ cái tên Jeon Jungkook như một trái bom nổ chậm cho cả nhà tôi xào xáo vì nó. 

“Em sống không có Jeon Jungkook hai năm trời, vẫn có khả năng, cậu ta chỉ vừa tỉnh lại thôi, xuất phát từ trách nhiệm muốn bù đắp hay tình yêu gì thì cũng không thể. Em phải nhớ rằng, sẽ không bao giờ có chuyện bố mẹ anh cảm động tình cảm của Jeon Jungkook dành cho em” 

“Tại sao tất cả mọi người đều muốn ép buộc em, tại sao luôn cấm cản em, đây là cuộc sống của em cơ mà, em muốn làm chủ, không ai có thể ngăn được quyết định của em đâu!” 

“Ami, Ami….” 

Tôi bỏ vào nhà, nén lại nước mắt trực trào rơi xuống. Park Jimin không muốn đánh động đến người lớn, chỉ có thể nhỏ tiếng gọi theo tôi, tôi không thèm nghe, đi thẳng vào phòng, tất cả bực bội đều thể hiện bằng tiếng đóng sầm cửa lại, vách tường như lung lay. Khi Park Jimin đuổi kịp đến phòng ngủ thì đã thấy mẹ mình ở đó.

“Con lại chọc em đấy à?” 

Park Jimin cười gượng, xua đi vẻ căng thẳng trên mặt:”Chuyện nhỏ thôi mẹ” 

“Lớn cả rồi, không phải còn con nít đâu, hai đứa đều hàng 30 hết rồi, con còn muốn chọc em đến bao giờ?” 

Anh chỉ nói vài câu làm êm dịu vấn đề, may mắn là mẹ không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng hai anh em chọc ghẹo giận nhau mà thôi. Không lâu sau thì cũng rời đi. Park Jimin đứng đó, nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, bất đắc dĩ lắc đầu. Anh có cảm giác không tốt lắm về chuyện này, ít nhất thì cái gia đình này lại sắp bị xáo trộn lên một lần nữa rồi. 

“À, dì Lee muốn mẹ sắp xếp cho hai đứa gặp nhau, hôm nào thì con rảnh?”, đột nhiên bà quay lại, nói với anh.

Park Jimin thoáng chốc khựng lại, anh đưa lưng về phía bà, trầm ngâm nói:”Tùy theo mẹ” 

Nói dứt câu, anh lại rẽ hướng sang căn phòng đối diện, mở cửa đi vào trong. Không nói một câu…

Hai ngày sau đó tôi mới có thể về nhà, chân của dượng đã ổn phần nào, mọi sinh hoạt cũng đã dần đi vào quy củ, cho nên tôi không cần phải ở Hanok nữa. Chuẩn bị trở lại đảo Namhae, tôi quyết định về nhà một chuyến trước khi đi. 

Về đến nhà, tôi lập tức nằm uỵch lên giường, áp tai vào điện thoại chờ đợi một lời hồi âm. 

Không lâu sau, bên kia liền lên tiếng:”Anh đây” 

Nghe thấy giọng hắn, tôi lại càng thấy tủi thân hơn, mấy ngày hôm nay tâm trạng tôi đã không còn vui vẻ nữa, dù là nghĩ tới Jeon Jungkook cũng chỉ cảm thấy nặng lòng mà thôi, khó khăn hòa giải với nhau, bây giờ lại như ban đầu.

“Em về nhà rồi” 

Jeon Jungkook hơi nâng cao giọng:”Sao không gọi anh đến đón?” 

“Sợ phiền anh, không phải đang trong giờ làm hay sao?” 

Jeon Jungkook đã quay trở lại Jeon thị làm việc, công việc của hắn vẫn bận rộn như xưa, nhất là trong hai năm qua hắn không biết một chút gì về tình hình Jeon thị, bây giờ bàn giao lại, rất khó để đi vào hoạt động đầy năng suất như trước kia. 

Nhưng quan trọng hơn, lý do để tôi không gọi hắn, đó chính là Jeon Jungkook không thể nào đường hoàng đến đón tôi được. Lén lén lút lút càng làm tôi sầu não hơn. 

“Buổi trưa có muốn ăn gì không, anh đưa em đi” 

Tôi nằm sõng soài trên giường, bật loa ngoài, càng nghe càng muốn khóc. Jeon Jungkook tốt với tôi như thế này, vì sao tôi lại không được yêu hắn! 

“Ami, em sao vậy, sao không trả lời anh?” 

Tôi khịt mũi, không thể nào chịu được nữa, nhỏ giọng:”Anh có rảnh không, đến nhà em một chút có được không?” 

Jeon Jungkook không chần chừ:”Được, chờ anh, bây giờ anh sẽ đi ngay” 

Cúp máy, tôi như nghe được bước chân đầy gấp gáp của hắn ta. 

Mười phút sau, chuông cửa đã reo inh ỏi, tôi thật sự rất bất ngờ với tốc độ của hắn, từ Jeon thị đến đây đi với tốc độ bình thường cũng xấp xỉ hai mươi phút, thế mà Jeon Jungkook đã rút ngắn đến phân nửa thời gian, trong khi bây giờ đang là buổi trưa, thời điểm đông xe không kém gì năm giờ chiều. 

Mở cửa ra, Jeon Jungkook nhào vào trong, giày không kịp cởi, hắn đã ôm chầm tôi. Tôi ngây người, chậm chạp đáp trả hắn, nghe hắn nói rằng:”Có chuyện gì với em?” 

Tôi khó khăn lắc đầu, cười nhạt:”Em nhớ anh thôi” 

“Có thật là chỉ vì nhớ anh không?” 

“Thật, em thật sự nhớ anh” 

Jeon Jungkook bán tính bán nghi, dọc đường trở về Hannam hắn đã cảm nhận được có chút kì lạ, qua một cái điện thoại, cái giọng nói nghèn nghẹn đó hắn rõ ràng không nghe lầm. Cảm giác này giống hệt với cảm giác khi nhận cuộc gọi ở Mỹ, ở quảng trường năm ấy, sự yếu đuối đó, cả tâm trạng bất an lúc này đều trùng khớp với nhau. Bất chấp cả đường đông người phóng nhanh đến đây, hắn sợ rằng đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. 

“Có chuyện gì nhất định phải nói với anh” 

Tôi gật đầu, quả thật không thể nào trót lọt qua mắt hắn. 

Vào phòng, Jeon Jungkook phát hiện va ly nằm gần góc giường, hắn đến gần mở ra, bên trong là quần áo xếp gọn gàng, không giống như là hành lý cũ, mà chính xác là hành lý chuẩn bị đi. Hắn sững sờ nhìn tôi, tôi vội giải thích:”Em phải đến đảo Namhae, công việc của em còn ở đó” 

Chợt nhớ đến cuộc gọi tối hôm đó, sắc mặt hắn kém đi hẳn:”Em đi bao lâu?” 

“Em…không biết nữa. Nhưng không thể nào bỏ được, nếu muốn xin nghỉ cũng phải trở ra đó giải thích rõ ràng, lần này là bắt buộc phải về” 

Tôi đến gần, nhõng nhẽo bám vào hắn, Jeon Jungkook đầy bất mãn, không ôm tôi, lại còn nhíu chặt mày:”Em gọi anh đến đây là để thông báo chuyện này sao?” 

“Không phải, thật sự là em chỉ muốn gặp anh, em muốn gần anh” 

Jeon Jungkook thái độ lườm nguýt tôi, hắn nói:”Khi nào đi?” 

“Mai hoặc mốt, em muốn hỏi ý anh” 

“Thế thì tối ngày mốt em mới được đi” 

Tôi mở to mắt:”Buổi tối làm gì có chuyến bay nào ra đảo Namhae, em xem lịch rồi, muộn nhất là 3 giờ 50 chiều ngày mốt” 

“Anh không biết, ít nhất thì em phải dành trọn cả hai ngày cho anh” 

“Jungkook, vấn đề là không có vé” 

Jeon Jungkook thong thả ngồi xuống giường:”Vấn đề di chuyển anh sẽ lo, em chỉ cần ở cạnh anh là được” 

Nói không lại, tôi đành để Jeon Jungkook tùy ý quyết định, dù sao thì hắn nói tối ngày mốt thì chính là tối ngày mốt, không thể nào lại xấu tính không cho tôi đi. 

Jeon Jungkook ngã người trên giường, tay giang rộng, ý tứ muốn ôm tôi. Tôi lập tức ngã vào lòng hắn, Jeon Jungkook hôn lên trán tôi, âu yếm nói:”Tối nay anh muốn ở đây với em” 

“Nói làm gì, em đuổi anh đi anh chịu sao?” 

“Phòng trường hợp em lại đá anh ra khỏi nhà” 

Hắn ôm tôi, xoa xoa bên cánh tay, một lát sau lại nói:”Em gầy đi nhiều quá” 

“Em giảm cân” 

Jeon Jungkook nghe xong liền sững sờ ngẩng đầu lên, anh lập tức chen tay vào bụng tôi:”Trước kia em đâu có mập, bụng cũng đâu có mỡ” 

“Có anh cũng đâu có biết” 

“Làm sao không biết? Ngày nào anh cũng xem mà” 

Tôi đẩy tay hắn ra, tránh đi cái đụng chạm quá thân mật:”Đột nhiên cảm thấy không vừa ý số cân nặng nên em giảm thôi” 

“Không cần giảm, em béo lên đi” 

Hắn lại ngoan cố ôm lấy tôi, tay luồn vào bụng bóp bóp:”Chỗ này phải có mỡ mới đáng yêu” 

Tôi hốt hoảng đem tay hắn kéo ra, Jeon Jungkook thoáng ngập ngừng, hắn không nghĩ tôi lại bài xích hắn đến như thế. Hành động của tôi càng làm hắn thêm nghi ngờ, Jeon Jungkook trực tiếp kéo tôi lại, cố tình sờ vào bụng tôi:”Em giấu cái gì ở trong này?” 

Tôi uốn éo đẩy tay hắn ra, bật cười:”Không có, anh đừng sờ nữa, nhột lắm!” 

“Em có giấu, Ami, từ hôm trước anh đã thấy em kì lạ rồi, em rõ ràng giấu anh. Trước kia em không ngại ngùng với anh như thế” 

“Jungkook, em không có, anh đừng cù nữa, em mệt…” 

Jeon Jungkook buông tay ra, tôi nằm trên giường, đầu tóc rối bù thở hổn hển, tay lập tức kéo áo che đi vùng bụng trắng trẻo. 

“Nói thật với anh, em đang giấu cái gì?” 

Hắn vây tôi giữa hai tay hắn, quần áo hơi xốc xếch, cà vạt từ lúc vào nhà hắn cũng không mang nữa, ngay cả vạt áo cũng kéo ra ngoài, mất hết vẻ nghiêm chỉnh của một Phó chủ tịch nghiêm khắc. Cho đến bây giờ, có lẽ chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy dáng vẻ này của hắn. 

Tôi nghiêng mặt đi không nhìn vào mắt hắn, gượng gạo nói:”Em không muốn giấu anh, nhưng mà…xấu lắm” 

“Xấu? Cái gì xấu? Ai cho phép em bảo mình xấu, em là đẹp nhất, người phụ nữ của anh luôn đẹp nhất” 

“Đừng nói nữa, em ngại!” 

Jeon Jungkook hơi mỉm cười, sờ sờ vào bụng tôi:”Vậy nói xem, em giấu cái gì ở đây?” 

Tôi nắm chặt vạt áo, day day đến nhăn nhúm, hắn muốn tự mình xem, tôi lại nắm chặt, làm hắn tưởng rằng tôi lại muốn thủ thân như ngọc. 

“Ami, trên cơ thể em không có điểm gì xấu cả, cũng không cần ngại với anh, anh không có chê em, đưa anh xem” 

“Anh hứa đi!” 

“Anh hứa!” 

“Nhưng nó xấu lắm” 

“Anh xé rách miệng em đấy, không xấu” 

Jeon Jungkook véo nhẹ trên mũi tôi, hắn thấy tôi chần chừ, bản thân hắn cũng bứt rứt khó chịu. Hắn dĩ nhiên biết cái tôi bài xích không phải là hắn, nhưng điều bí ẩn gì đó trên cái bụng này làm hắn mất ngủ cả đêm. Hắn đã đợi cho đến ngày hôm nay, có chết hắn cũng phải biết được có cái gì. 

“Đưa anh xem” 

Hắn lên tiếng “dụ dỗ” tôi, để tôi tự mình vén áo lên. Tôi căng thẳng từ từ chuyển động, tôi vẫn không muốn cho hắn thấy một chút nào, dù gì vì nó mà tôi không thể nào mặc áo ngắn được nữa, ngay cả bikini hai mảnh cũng không thể mặc, biết bao bộ quần áo đẹp đều nằm trong một góc không được đụng đến. 

Tôi thở dài, cắn răng đem áo vén lên, vòng eo thon gọn lộ ra, Jeon Jungkook nhìn nó, cảm thấy yết hầu mình còn đang chuyển động lên xuống. Vài giây sau, hắn lại ngẩn người ra, nhìn chằm chằm vào vết sẹo lớn gồ lên một đường ngay giữa bụng, đây là một vết cắt đã được khâu lại, trông có vẻ cũng đã lâu lắm rồi. 

Không để hắn nhìn lâu, tôi đã kéo áo xuống, nửa gương mặt nghiêng qua một bên, không thể nào nhìn hắn:”Được rồi đó” 

Jeon Jungkook lại luồn tay vào trong, sờ vào vết sẹo, nhẹ nhàng vuốt ngang như sợ tôi đau:”Vì cái này?” 

“Em đâu có cái gan đi xăm mình” 

“Em nói cái này xấu sao? Nó nghiêm trọng đến mức không dám cho anh thấy?” 

Tôi gượng gạo nắm lấy cổ tay hắn, vết mổ lớn như thế này, tôi làm gì có tự tin cho hắn thấy.

“Anh không thích cơ thể có sẹo mà, không đúng sao?” 

Jeon Jungkook nghiêm giọng:”Là ai nói? Em ngốc quá vậy, đây là vết mổ dạ dày có phải không, vì sao phải che giấu nó, ngay cả anh em cũng giấu, em sợ anh chê em, không muốn động vào em?” 

Tôi lấp lửng gật nhẹ đầu. 

“Đồ ngốc này, anh yêu em, liệu có thể chỉ vì vết sẹo nhỏ nhặt này mà bỏ rơi em không?” 

Tôi nắm tay hắn rút ra, ngăn không cho hắn sờ nữa, đem một cái gối khác ôm chặt trong lòng:”Em không biết, lỡ như anh không thích thật thì sao, em đâu có muốn giấu anh” 

Jeon Jungkook bất lực hôn mạnh lên gò má tôi:”Em thật sự nhiều lần làm anh tức đến chết” 

Tôi chôn nửa mặt vào gối, co quắp người lại. Jeon Jungkook quỳ thẳng trên giường, hắn cởi áo vest ngoài ra, không dừng lại ở đó, hắn cởi đi từng hạt cúc trên áo:”Anh cũng giống em thôi, thậm chí còn nhiều hơn em” 

Tôi nhìn hắn, lúc hắn cởi áo ra, tôi mới hiểu ‘nhiều’ của hắn là nói về cái gì. Trên cơ thể hắn có sẹo, một vết sẹo lớn ngay bả vai, dài gấp mấy lần vết mổ trên bụng của tôi, cánh tay bên trái thì không ít những vết sẹo trầy trụa, dù đã lành, nhưng tôi ít nhiều có thể cảm nhận được nó rất đau. Lý do vì sao bộ áo vest ngày đó của hắn thấm đầy máu, trận tai nạn đó quả thật đã mang một nửa thân xác hắn đi, làm hắn bất tỉnh đến hai năm chưa đủ, còn để lại tàn tích trên cơ thể hắn nhiều như thế. 

Vết mổ của tôi đúng là chẳng nhằm nhò gì. 

Tôi ngồi dậy, khẽ chạm lên vết sẹo lớn trên bả vai hắn:”Cái này là do hai năm trước đúng không?” 

Jeon Jungkook thong dong nói:”Anh tưởng rằng nửa con người bên đây đã bị xé phay ra rồi” 

Tôi chạm vào từng vết sẹo, cởi áo ra mới nhìn rõ hơn, dáng người của hắn đã ốm hơn trước kia một chút. Trong thời gian dài không tập thể hình được, cơ thể hắn cũng chẳng còn săn chắc như lúc xưa. Nhưng cái làm tôi đau lòng nhất vẫn là những vết sẹo in sâu đến suốt đời trên cơ thể của hắn. 

“Ami, anh cũng giống em thôi, chúng ta đều có những thứ này trên cơ thể, anh không bởi vì nó mà bớt đi một chút tình yêu cho em. Anh yêu em, yêu tất cả mọi thứ của em, em không cần phải xấu hổ trước mặt anh” 

Cổ họng tôi nghẹn lại, ôm chặt hắn, mắt dần đỏ lên:”Xin lỗi anh, Jungkook, anh đau lắm có đúng không, em xin lỗi, xin lỗi anh…” 

Jeon Jungkook ngồi thụp xuống, vuốt ve đỉnh đầu tôi:”Không sao, chuyện qua rồi, hơn nữa đó là do anh tự làm tự chịu, không liên quan đến em” 

“Nhưng mà, tất cả là do em muốn rời khỏi anh. Jungkook, em không đi nữa đâu, em muốn ở bên anh” 

“Được rồi, không chia tay nữa, cả đời này em phải theo anh, chết cũng phải chết cùng nhau. Anh không cho em đi, đố em dùng cách gì rời khỏi anh” 

Tôi bật cười, mắt vẫn đỏ hoe, Jeon Jungkook chạm nhẹ gò má tôi, hơi nâng lên, cúi người môi chạm vào môi. 

Tôi vòng tay ôm lấy cổ hắn, Jeon Jungkook ngã lưng xuống, để tôi chiếm thế chủ động, tay hắn đặt bên eo tôi, khẽ vén áo lên, tay trần áp lên da thịt nóng bỏng. Tôi khẽ cười, đầu mũi chạm vào đầu mũi hắn, nói:”Anh đừng có nổi thú tính vào giữa trưa như thế này” 

“Có lẽ anh không chờ được đến tối đâu” 

Jeon Jungkook lại chạm vào môi tôi, cánh môi bị hắn ma sát đến đỏ ửng, chiếc lưỡi nuốt trọn tinh túy trong khoang miệng tôi, nhẹ nhàng như rắn nước cuộn vào nhau, những tiếng hôn ướt át phát ra ngoài, hòa vào tiếng ư hừ từ trong cổ họng của Jeon Jungkook. 

Dứt ra, tôi ở bên tai hắn nói rằng:”Anh đang rên sao?” 

Tiếng cười trầm thấp quyến rũ của hắn phát ra, pha thêm chút nghịch ngợm, hắn bóp nhẹ vào cánh mông cong:”Sớm muộn gì tiếng của em cũng lấp cả tiếng anh thôi” 

Jeon Jungkook vật ngã tôi xuống giường, cắn vào cổ tôi, hắn nắm lấy tay tôi, di chuyển xuống hạ bộ dần cương lên, vừa chạm vào, tôi liền cảm nhận được nó lại to thêm, đội cả quần ngoài lên thành một khối. 

“Xa lâu vậy rồi, em không nhớ nó sao?” 

Tôi chẳng còn cảm thấy ngại, dù sao tôi cũng đã đầu 30, những loại chuyện như thế này vốn đã không cảm thấy xa lạ:”Có người khác chăm sóc nó rồi, em đâu cần tốn công sức nhớ nhung” 

Jeon Jungkook hơi bất ngờ, hắn đan ngón tay vào tay tôi, hỏi nhỏ:”Ai nói với em rằng anh có người khác chăm sóc vậy?” 

“Có người từng nói với em rằng cô ta mang thai con của anh rồi, em chưa kịp hỏi là trai hay gái nữa, anh nói đi, con đẻ chưa?” 

Trong một thoáng, Jeon Jungkook liền khựng lại:”Minhee nói với em như vậy sao?” 

“Anh nhớ tên cô ta luôn sao?” 

“Bởi vì cô ta đẩy em xuống biển cơ mà, anh làm sao không nhớ” 

“Chuyện đó không quan trọng, anh nói đi, anh có ngủ với người ta không, có để người ta chăm sóc hay chưa?” 

Nói dứt câu, tôi bóp mạnh một cái, Jeon Jungkook hự một tiếng, hắn nhăn mặt nhíu mày, mất đà trượt tay ngã nghiêng:”Em muốn giết chết anh hay sao?” 

Nhìn thấy hắn đau đớn, tôi lại thả ra, lòng bàn tay phủ lên hơi chuyển động:”Trả lời em đi” 

Hắn cười nhẹ, mặc dù cơn đau chưa tan hết, khuôn miệng hắn mỉm cười trông càng phúc hắc:”Để sau rồi nói, bây giờ không phải lúc” 

“Trước tiên trả lời em cái đi, có ngủ hay không?” 

Jeon Jungkook vừa vùi đầu vào hỏm cổ tôi, hắn lại ngẩng đầu lên, rành mạch nói:”Suốt mấy năm qua anh chỉ ngủ với em thôi” 

Nhận được câu trả lời của hắn, tôi mỉm cười đầy thỏa mãn, hạ bộ dần ngẩng cao đầu, tôi lại xoa xoa nó. Jeon Jungkook không thể khống chế được tiếng hít thở đầy thỏa mãn của mình, thậm chí tôi còn cảm nhận được hắn đã trở nên nhạy cảm hơn trước. 

Jeon Jungkook quyết không thua, hắn đem áo sơ mi của tôi cởi ra, liếm dọc theo rãnh ngực mê hồn, dưới ánh sáng óng ánh một lớp bạc, dày xéo hai bên ngực tôi đến khi da thịt đỏ cả lên. Nụ hoa nhỏ ở trong khoang miệng hắn đầy ẩm ướt, tôi phát ra một tiếng nỉ non, ôm lấy đầu hắn. Hắn dừng lại ở trên bụng tôi, hôn lên vết sẹo, nói:”Chỗ này chỉ cho anh thấy, chỉ cho anh hôn, có biết không” 

“Mhmm” 

“Anh yêu em…” 

Hắn ngậm lấy vành tay tôi, đầu gối chen giữa hai chân, mút mát lấy thùy tai nhạy cảm. Đột nhiên, chuông điện thoại không đúng lúc reo lên. 

Jeon Jungkook vẫn không có ý định cho tôi chút thời gian, tay vẫn đem váy tôi tuột xuống, môi lưỡi dừng lại trên xương quai xanh kiều diễm. 

Điện thoại đang ở ngay trên giường, tôi với tay lấy, vừa nhìn thấy ba chữ ‘Bác sĩ Lee’ liền khựng lại một nhịp. Jeon Jungkook tinh ý nhận ra sự khác biệt, hắn tạm thời rời bỏ đôi gò bồng quyến rũ mà nhìn lên. 

Tôi không kịp che lại, hắn đã thấy. 

“Tên bác sĩ này quan tâm em nhiều thật đấy” 

Jeon Jungkook cười khẩy, tôi biết điều đem điện thoại tắt đi, ôm lấy cổ hắn:”Tiếp tục đi, ha?” 

Hắn hôn nhẹ vào môi tôi:”Tất nhiên là phải tiếp tục” 

Lăn lộn trên giường với tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục reo, tôi không còn để nó vào tai được nữa, hơi thở của Jeon Jungkook bây giờ chỉ văng vẳng trong đầu tôi. Đứt quãng từng tiếng ngâm nga, lọt vào tai như mật ngọt gợi cảm. 

Nhạc chuông điện thoại cũng không đến nỗi chán ghét. 

Tay hắn chạm vào ở khắp mọi nơi, len vào giữa hai chân, nghịch ngợm nhụy hoa đang khép mở. Cho đến khi tiếng chuông tắt đi, hắn nói:”Đúng lúc đấy, anh thật sự muốn bóp chết tên đó cho rồi”  

Tôi bật cười, nhưng trôi qua vài giây, Jeon Jungkook đột nhiên cử động ngón tay, ngoài cảm giác nhói lên tôi chẳng thấy gì nữa. Tiếng động của cơ thể do hắn tạo ra ngày một lớn, tôi nức nở lên một tiếng, cả người nóng ran lên. 

“Em yêu, đây chỉ mới là ngón tay anh thôi” 

Tôi bám vào cánh tay còn lại của hắn, ngón tay hắn thuần thục di chuyển, tôi chẳng biết là bao nhiêu nữa, chỉ biết với ngón tay hắn thôi đã như muốn xé toạc tôi ra:”Anh…vào luôn đi, đừng làm vậy nữa” 

“Không được, lúc này mà vào, em sẽ đau lắm” 

“Agh….” 

Ngón tay hắn lại nhanh hơn, tôi cong người lên, khó khăn phát ra từng tiếng “Ư,ư” đầy xấu hổ. Tôi chôn mặt bên cánh tay hắn, Jeon Jungkook cúi người, rút ngón tay ra, một lớp dịch mỏng manh thấm đầy tay của hắn, tôi thở hổn hển, khép chân. Jeon Jungkook đem ngón tay chạy vào lưỡi tôi, thở gấp:”Em vẫn chẳng thay đổi gì cả, bé cưng” 

Rút tay ra, Jeon jungkook lập tức bịt lại tiếng nói tôi, hắn ở phía trên tôi, tay bận rộn cởi dây nịt, nắm lấy cự vật ra ngoài. Khoảnh khắc hắn lấp đầy, tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn sợ tôi đau. Hai năm không gần gũi gần như trở về một tờ giấy trắng, nay một lần nữa bị khai phá, tôi gần như đã cảm nhận được cảm giác của lần đầu tiên, 

“C-chậm một chút” 

Jeon Jungkook ôm lấy tôi, hạ thân di chuyển ngày một nhanh, cổ họng hắn phát ra vài tiếng ngắt quãng đan xen với hơi thở nóng bỏng:”Tuyệt thật đấy” 

“Nhanh quá rồi, Jungkook…” 

Xoay người lại, Jeon Jungkook hôn lên tấm lưng tôi, lại chậm rãi ra vào:”Xin lỗi, em có đau không?” 

Tôi lắc đầu, tóc chạy dọc theo bả vai, dính vào cần cổ lấm tấm mồ hôi, tôi ôm lấy đầu hắn, Jeon Jungkook liền bế xốc tôi lên, đặt tôi ngồi lên bộ vị hắn. Tư thế độc dị cho tôi cảm nhận được toàn bộ chiều dài hắn, Jeon Jungkook như nghiện cơ thể ửng đỏ này, hít hà mùi hương chỉ thuộc về hắn, mê đắm từng giây phút cháy bỏng, cắn mút nhẹ vào cần cổ trắng ngần:”Em tự động đi, có chịu không?” 

Jeon Jungkook hơi ngửa cổ, tận hưởng sự khít chặt vây lấy từng khoảng cách sít sao. Dù nhịp điệu có chút chậm, nhưng hắn một chút cũng không phàn nàn, cơ thể này hắn yêu đến chết. 

“Ami, anh yêu em, yêu em…” 

Jeon Jungkook đột nhiên thở gấp, hắn đẩy tôi xuống giường, đại não tôi bây giờ chẳng nghĩ được điều gì khác ngoài cái khoái cảm mà hắn đem lại, trong lúc cao triều, chỉ nghe thấy hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, tiếng động nhóp nhép phát ra, vài giây sau, chất lỏng ấm nóng chảy dọc trên bụng tôi, cùng với giọt mồ hôi trên thái dương hắn chảy xuống, thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm hồn. 

Hắn nằm xuống bên cạnh tôi, vuốt ve từng sợi tóc bám vào mặt tôi:”Anh không có mang, em không sao chứ?” 

Tôi vẫn còn đủ lý trí nghe hiểu lời nói của hắn, lắc đầu:”Kì an toàn, không sao đâu” 

“Nếu có thai, anh nuôi” 

Hắn hôn lên môi tôi, chất giọng đã có chút khàn, tôi bật cười, nhắm mắt lại:’Nếu vậy thì không phải đứa nhỏ này là ngoài ý muốn rồi sao?” 

“Thì sao chứ? Tương lai sẽ còn thêm ‘ngoài ý muốn’ mà” 

Nụ hôn hắn chạy dọc từ gò má xuống đến xương quai xanh tôi, trêu đùa một bên ngực, dày vò không ngừng nghỉ:”Hay là nhân lúc này luôn đi” 

Tôi mở mắt ra, cảm thấy lời nói hắn có chút nghiêm túc, vội hỏi lại một lần nữa:”Ý anh là muốn có con sao?” 

“Ừ, mang thai con anh đi, được không, anh nuôi hai mẹ con em” 

“Lúc này?” 

“Đúng vậy, lúc này” 

“Jeon Jungkook, anh điên thật rồi sao?” 

“Anh nói thật mà” 

Nhìn thấy hắn nghiêm túc với mong muốn của mình như vậy tôi càng cảm thấy khó tin. Chỉ vừa sau mấy ngày hàn gắn, hắn đã muốn làm bố của con tôi! 

“Nếu em có thai lúc này, anh nên chuẩn bị sẵn hành lý dẫn em bỏ trốn đi” 

Hắn khẽ cười:”Muốn trốn cùng anh sao?” 

“Em sợ dượng sẽ ngồi xe lăn đuổi đánh anh thôi” 

“Đánh thì chịu, dù sao lúc đó trong bụng em cũng có con anh rồi” 

“Anh đang liều mạng với tử thần đó Jeon Jungkook” 

Jeon Jungkook nhún vai:”Liều mạng vì em cũng không sao” 

Hắn lại đè lên cơ thể tôi, bàn tay bắt đầu chạy loạn, bận rộn chăm sóc cho vùng đồi phổng phao. Tôi nghiêng mặt, không chống cự hắn, chìm trong mớ suy nghĩ rối bòng bong, đột nhiên cảm thấy không đúng. 

“Jeon Jungkook!” 

Nghe tôi đột nhiên gọi cả họ tên, hắn ngẩng đầu dậy:”Anh đây””

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:”Anh không cầu hôn em, tại sao lại bắt em mang thai con anh?” 

Jeon Jungkook trầm ngâm nhìn tôi, chưa kịp định lại tình hình lúc này, nhất là câu hỏi của tôi, làm hắn sững sờ đến không biết nên nói cái gì. 

“Sao? Anh chỉ muốn em làm chỗ ngủ cho con anh chín tháng mười ngày thôi hả?” 

“Anh không có ý đó” 

“Vậy?” 

Jeon Jungkook bất ngờ cười thành tiếng, đáy mắt thể hiện cái nhìn đầy bất lực, hắn chồm người lên, hôn liên tục khắp nơi trên mặt tôi:”Em yêu, em không biết anh xem em là vợ anh từ lâu lắm rồi sao?” 

Tôi tránh đi, nhíu mày, hôn nhiều đến mức tôi không nhìn rõ hắn nữa:”Anh nghĩ thôi thì có tác dụng gì chứ?” 

“Anh còn đeo nhẫn cho em rồi cơ mà” 

Đột nhiên nhớ đến chiếc nhẫn đó, tôi lại nổi đóa:”Anh có nói đó là nhẫn cưới đâu” 

“Vậy…em gả cho anh đi, bây giờ anh cầu hôn em, anh muốn lấy em làm vợ, hửm, chịu không?” 

“Không chịu” 

Jeon Jungkook bất ngờ:”Không chịu? Tại sao?” 

“Không bao giờ tin được lời nói của đàn ông khi trên giường, ai lại cầu hôn trên giường như anh, em không bao giờ chấp nhận đâu” 

Hắn cười rộ lên, tay siết vòng eo tôi, cắn nhẹ vào cái gáy mịn màng:”Biết rồi, anh sẽ thu nhận kiến nghị của em” 

Tôi cong người tránh đi, Jeon Jungkook càng siết chặt hơn, để lại một dấu răng rõ ràng ở sau gáy. Da thịt trần trụi áp sát vào nhau, đôi bên đều cảm nhận được rõ ràng. 

“Buông em ra, em không muốn mang thai trước khi kết hôn, chẳng phải em đã nói điều này ngay từ lúc gặp nhau rồi sao?” 

“Chúng ta quan hệ nhiều đến mức không nhớ nổi, em cho rằng chỉ có lần này mà mang thai sao?” 

“Nhờ vào cái suy nghĩ đó mà rất nhiều người đang ôm bụng rồi đấy, Jeon Jungkook, anh thích liều mạng nhưng em thì không” 

Jeon jungkook lại quấn vào tôi, xuống giọng:”Lần nữa thôi” 

Tôi đẩy hắn ra, đem áo che chắn vào cơ thể:”Không đâu, em mệt rồi, muốn đi tắm” 

Jeon Jungkook đột nhiên nhớ ra một chuyện, hắn sốt sắng hỏi tôi:”Em uống thuốc chưa, có phải đau ở đâu không?” 

Tôi lắc lắc đầu, vì lăn lộn với hắn nên ngay cả thuốc cũng chưa kịp uống. Đồng ý rằng sức khỏe tôi không còn tốt như trước, vừa nồng nhiệt được một chút đã thấm mệt, nhưng cũng không đến nỗi nghiêm trọng như giọng điệu của hắn lúc này. 

Jeon Jungkook lại mò đến mép giường, từ phía sau ôm lấy tôi, tay không còn mò mẩm loạn xạ:”Được rồi, để anh tắm cho em” 

Tôi lườm hắn, khoác bừa bãi áo vào:”Anh chắc chắn rằng không dở trò ăn hiếp em nữa thì hãy mò vào” 

“Chắc, anh quên mất sức khỏe em không còn như trước, xin lỗi em” 

Jeon Jungkook lại thành công đưa tôi vào phòng tắm, điều bất ngờ là hắn chẳng dở trò gì cả, ngoan ngoãn một cách bất thường chui vào bồn tắm với tôi. 

____

Chap này dài quá, định cắt mà ngay khúc H nên thôi =))))))