Tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc
Quan niệm hôn nhân phải bắt nguồn từ tình yêu đồng thời là khởi nguồn của hạnh phúc lứa đôi đã hình thành trong sự phát triển tiến bộ của xã hội loài người những thế kỷ gần đây. Trong đó, TÌNH-YÊU-HẠNH-PHÚC được hiểu là sự hòa hợp cả về tâm hồn lẫn tình dục.
Bạn đang đọc: Tình yêu, hôn nhân và hạnh phúc
Thiếu bất kỳ một vế nào, cũng dẫn đến sự què quặt, giả tạo. Chỉ có tình yêu thực sự, mới có Hôn nhân niềm hạnh phúc. Nhưng cũng không nên tuyệt đối hoá, bởi tình yêu đôi lúc cũng mù quáng. Bởi khi yêu, người trong cuộc thường không khách quan, thậm chí còn bị hấp dẫn đến mê muội, không thấy được những ngang trái mà người ngoài nhìn qua cũng thấy !
Ý kiến của bạn về yếu tố này xin gửi đến Diễn đàn Dân trí qua địa chỉ e-mail : [email protected] . |
Cái gọi là tiếng sét ái tình, không phải khi nào cũng giúp người ta gặp đúng được ý chung nhân để quyết định hành động gắn bó suốt cuộc sống. Tình yêu cũng rất cần sự tỉnh táo, nghĩa là rất cần sự chín chắn trong quy trình khám phá, để có được người tình là nửa kia đích thực của mình – một người hội đủ điều kiện kèm theo để đi tới HÔN NHÂN, để chung sống với nhau trong suốt cả cuộc sống. Truyền thống dân tộc bản địa Nước Ta ta rất coi trọng việc Hôn nhân, ý niệm Hôn nhân như một “ Đạo ”. Điều đó đã được học giả Phan Kế Bính nói đến từ những năm đầu Thế kỷ trước, trong tác phẩm nổi tiếng “ Việt Nam Phong tục ” : “ Cái Đạo vợ chồng cũng là một mối cương thường trong ngũ Luân ” ( ngũ Luân là năm điều Luân lý người xưa đặt ra để dậy bảo con cháu biết cách xử thế trong những mối quan hệ : Vợ – Chồng, Cha – Con, Vua – Tôi, Anh Chị – Em, Bạn – Bè ; trong đó, “ Vợ – Chồng là đầu ngũ Luân ”. Đạo vợ – chồng còn được coi là “ gốc ” của “ nhà đạo ” : “ phu phụ hoà nhi hậu nhà đạo hành – vợ chồng hoà thuận, tạo nên nhà đạo ”. Hôn nhân được coi trọng vì Hôn nhân không chỉ đơn thuần là sự tích hợp hai con người thuộc hai giới tính thành đôi, mà còn mang một sứ mạng cao hơn rất nhiều, đó là nghĩa vụ và trách nhiệm duy trì, tăng trưởng dòng tộc, nòi giống. Cha ông ta ý niệm, trong những tội bất hiếu, tội không có con ( trai ) là tội bất hiếu lớn nhất, gọi là “ tội vô hậu ” ! Được coi trọng, nên việc dựng vợ gả chồng cho con cháu đã được người xưa đặt ra những quá trình rất ngặt nghèo. Chặt chẽ ngay từ khâu lựa chọn “ bạn đời tri kỷ ”. Nào : trai thì “ lấy vợ xem Tông ” ; gái thì “ lấy chồng xem giống ”. Nào trai thì “ lấy vợ hiền hoà ( làm nhà hướng Nam ) ”, rồi còn phải chọn được “ những cô thắt đáy sống lưng ong, đã khéo chiều chồng, lại khéo nuôi con ” ; gái thì “ tìm nơi có Đức gửi thân ”, chứ nhất quyết không hề qua loa đại khái được ! Cơ sở của mọi sự lựa chọn kể trên là “ cây nào, quả ấy ” ; là “ nòi nào, giống ấy ” ; là “ con nhà Công không giống lông cũng giống cánh ” ! Và sự lựa chọn nào cũng nhằm mục đích tạo cho những cặp vợ chồng sự “ xứng đôi vừa lứa ”. Xứng đôi không chỉ về tuổi tác, sức khoẻ, mà còn cả về tính cách và trình độ hiểu biết – theo cách nói văn minh là “ cùng mặt phẳng văn hoá ” !
Sự lựa chọn “bạn đời” cho đôi Trẻ còn nhằm có được “rể hiền, dâu thảo”. Rể hiền thì rõ rồi, nhưng thế nào là dâu thảo? Cũng theo Phan Kế Bính “phải đủ tứ Đức mới gọi là Hiền”. Tứ Đức gồm: Phụ Dung, Phụ Công, Phụ Ngôn và Phụ Hạnh – thường được gọi tắt là “Công, Dung, Ngôn, Hạnh”. “Phụ Dung” là dáng người đàn bà. Dáng phải chính đính hoà nhã…. “Phụ Công” là nghề khéo (của người đàn bà) như thêu thùa may vá, buôn bán,… “Phụ Ngôn” là lời ăn tiếng nói phải khoan thai dịu dàng,… “Phụ Hạnh” là nết na. Nết na thì phải trên kính dưới nhường; ở trong nhà thì chiều chồng thương con và lấy nết hiền hậu mà ăn ở với anh em nhà chồng. Ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh và cũng không cay nghiệt với ai.
* * * Tình yêu được củng cố bằng HÔN NHÂN ( hiểu theo nghĩa ràng buộc pháp lý – giấy giá thú ). Nhưng giấy giá thú có mang tính pháp lý đến mấy cũng không giữ được niềm hạnh phúc. Cái thời trói cuộc sống người này vào người kia, để cả hai cùng đau khổ ( thậm chí còn còn làm khổ lây cả đến con cháu và người thân trong gia đình ), đã và đang dần trôi về dĩ vãng. Điều này phải đồng ý thôi và đừng cho đó là “ Tây hóa ”. Cuộc sống vốn luôn hoạt động và tăng trưởng ! Nhưng tình yêu và hôn nhân có được còn do cơ duyên – là thực trạng trọn vẹn khách quan, là điều kiện kèm theo cho người này gặp được người kia trên cõi đời ! Có thuyết cho rằng cơ duyên chỉ có được khi có “ tiền duyên ” tức là “ duyên từ kiếp trước ”, thậm chí còn “ nợ từ kiếp trước ” ! .. Có lẽ nhận định và đánh giá ấy không trọn vẹn là duy tâm. Hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu cũng sẽ là nền tảng tổ chức triển khai một GIA ĐÌNH VĂN HÓA đúng nghĩa. Cộng đồng mái ấm gia đình văn hóa truyền thống tạo tiền đề hình thành XÃ HỘI VĂN HÓA, VĂN MINH – Không thể khác, không hề đảo ngược. Cái cần phê phán, cần giáo dục cho lớp trẻ hiểu được, ấy là quan điểm thực dụng trong tình yêu và hôn nhân. Mà bộc lộ rõ nhất chính là thái độ đồng điệu tình yêu và tình dục – cả hai thứ đó đều hoàn toàn có thể mua được bằng tiền. Họ cho rằng tình yêu đích thực, tình yêu không vụ lợi, tình yêu thiêng liêng – đã lỗi thời hoặc đã chết. Trách nhiệm đó thuộc về từng mái ấm gia đình, từng tổ chức triển khai xã hội … Trần Huy Thuận ( Tỉnh Nam Định )
[1] CÂU CHUYỆN HAY NHẤT VỀ TÌNH YÊU – Nguyễn Thị Thìn dịch. NXB Thế giới. 2006
[ 2 ] “ Một số loài động vật hoang dã đã tạo nên những đôi bền vững và kiên cố như những loài chim săn mồi, loài quạ, chó sói đã phối hợp với nhau suốt đời … Liệu đó có phải là tình yêu không ? Tôi cho rằng đó chỉ là bản năng ” ( SĐD, trang 19 ). LTS Dân trí – Kinh nghiệm trong thực tiễn cho thấy hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu đích thực dựa trên cơ sở hòa hợp về tâm hồn, chí hướng và những sở trường thích nghi giống nhau thường dẫn tới niềm hạnh phúc lâu bền. Ngược lại, những cuộc hôn nhân vội vã, chưa có thời hạn tìm khám phá kỹ về tính tình, chí hướng, sức khoẻ … xem có tương thích hay không thì tác dụng hoàn toàn có thể dẫn tới những hệ lụy khó lường trước. Tính cách của tuổi trẻ thường là bồng bột, lại sống trong thời đại cơ chế thị trường và “ Open ”, chịu nhiều áp lực đè nén trong đời sống và những ảnh hưởng tác động ngoại lai, vì vậy nhiều khi yêu nhau, rồi tự nguyện “ sống chung ” mà không cần dẫn tới hôn nhân, hoặc lấy nhau vội vã mà không nghĩ tới niềm hạnh phúc vĩnh viễn. Những trường hợp như vậy thường dẫn tới những câu truyện buồn mà nhiều người đã tận mắt chứng kiến.
Source: https://evbn.org
Category: Góc Nhìn