Bài viết dự thi KỈ NIỆM 55 NĂM NGÀY THÀNH LẬP TRƯỜNG THPT TÂY TIỀN HẢI – số 18

Nơi ta bắt đầu

       Từ khi cất tiếng khóc chào đời, tôi đã cảm nhận được tình yêu thương bao la của cha, của mẹ, được nuôi dưỡng bằng dòng sữa mẹ ngọt lành, lớn lên trong vòng tay của cha. Năm tháng qua đi, tôi cứ nghĩ rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình những tình cảm thiêng liêng nhất, đẹp đẽ nhất. Nhưng, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết rằng, những người đồng hành với tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô, bạn bè. Và ngay lúc này đây, khi đang ngồi trên ghế nhà trường, tôi như tìm thấy chính mình, thấy mình thật sự tồn tại và là sự tiếp nối của cha ông, là tương lai tươi sáng của đất nước. Tôi thật tự hào và vui sướng là những thế hệ học trò thứ năm mươi lăm, những con người sẽ đặt bước chân tiếp bước trên chặng hành trình đầy gian nan phía trước của nền giáo dục tỉnh nhà, dưới mái trường mang tên Trung học phổ thông Tây Tiền Hải.

Cách đây 55 năm, bên bờ hồ Nguyễn Công Trứ thuộc xã Tây Sơn, trường cấp ba Tiền Hải nay là trường Trung học phổ thông Tây Tiền Hải thân yêu sinh ra. Là ngôi trường có bề dày lịch sử dân tộc vẻ vang và là một trong ba ngôi trường được thành lập sớm nhất ở huyện Tiền Hải, tôi cảm thấy thật tự hào khi được trở thành học viên của mái trường thân yêu này và càng vinh dự hơn khi được lên lớn trên mảnh đất quê nhà Tiền Hải anh hùng. Trải qua những năm tháng khó khăn vất vả, khó khăn vất vả ; xã hội còn lỗi thời, kinh tế tài chính chưa tăng trưởng, tuy nhiên những người thầy giáo, cô giáo vẫn luôn giữ trong mình nhiệt huyết tuổi trẻ, vẫn luôn vững vàng, không ngừng vươn lên làm tròn thiên chức trồng người cao quý của dân tộc bản địa. Nhìn lại chặng đường thiết kế xây dựng và tăng trưởng của trường, có biết bao nhiêu thế hệ học viên lớn lên gắn bó và trưởng thành dưới mái trường thân yêu này. Mái trường, thầy cô không chỉ dạy cho ta kỹ năng và kiến thức sách vở mà còn dạy ta cách làm người, giúp ta trở thành một công dân có ích cho xã hội. Chính vì lẽ đó mà rất nhiều học viên sau khi ra trường đã đã trở thành những người tài góp phần không nhỏ cho sự tăng trưởng của quốc gia. Điển hình như người kinh doanh Vũ Văn Tiền, là một người con Tiền Hải và đặc biệt quan trọng hơn nữa là một trong những thế hệ học trò của trường. Bác không chỉ góp sức hết mình cho sự tăng trưởng của nước nhà mà còn sát cánh cùng với nhà trường trong việc gây quỹ khuyến học. Hằng năm, bác đều có chương trình hỗ trợ vốn cho nhà trường, khuyến khích những học viên nghèo có thực trạng khó khăn vất vả vươn lên trong đời sống. Với niềm tin đó, bác đã góp thêm phần thiết kế xây dựng nền giáo dục của tỉnh nhà ngày một tăng trưởng. Hành động, việc làm ý nghĩa đó chính là những tình cảm thâm thúy tri ân so với mái trường, thầy cô không riêng gì của bác mà còn là tổng thể thế hệ học viên đã lớn lên và gắn bó với ngôi trường này. Hơn ai hết, chúng tôi cảm thấy tự hào khi những con người ấy luôn luôn sát cánh, tiếp thêm nghị lực, là tấm gương để chúng tôi vững bước hơn trên con đường học tập của mình. Và trong khoảng chừng thời hạn này, chúng tôi đang nô nức sẵn sàng chuẩn bị chào mừng ngày Nhà giáo Nước Ta 20 – 11, đặc biệt quan trọng hơn là kỉ niệm 55 năm ngày thành lập trường. Đây là thời hạn để lớp lớp học viên của trường biểu lộ tình cảm tri ân của mình với thầy cô – những con người ngày đêm miệt mài tận tâm với sự nghiệp trồng người. Thật là niềm hạnh phúc và ấm lòng biết bao khi những thế hệ học trò trước kia được trở lại với mái trường xưa với rất nhiều những kỉ niệm trào dâng trong trái tim mỗi người. Những bó hoa tươi thắm, những nụ cười rạng rỡ như thay lời cảm tạ công ơn dạy dỗ của những người thầy, người cô năm xưa. Cảm ơn thầy đã tận tâm hết hết mình vì chúng em, cảm ơn cô đã cho em những năm tháng thật tuyệt vời. Cảm ơn thầy cô đã cho em những kỉ niệm, những hồi 1 ức đẹp nhất của thời học viên. Đó là những cảm hứng chân thành nhất, những lời tri ân mà những người học viên chúng tôi muốn gửi gắm. Dù họ đã ra trường, có chỗ đứng trong xã hội nhưng tận sâu trong trái tim vẫn luôn hướng về ngôi trường thân yêu, nhớ về những năm tháng cắp sách đến trường được gặp thầy, gặp bạn. Mái trường và thầy cô sẽ luôn là chỗ dựa niềm tin nâng bước chân học viên đi đến tương lai, là hành trang cho những chặng đường nguy hiểm ở phía trước. Đối với chúng tôi, còn đang ngồi trên ghế nhà trường ; nhận được sự chăm sóc, giáo dục của nhà trường, chúng tôi xin hứa sẽ nỗ lực rất là mình học tập, rèn luyện để xứng danh với công lao của thầy cô dành cho mình. Tôi tin chắc rằng thời hạn sẽ đưa thầy và trò chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Đó là một tình cảm bền chặt, không gì hoàn toàn có thể ngăn cách, vượt lên trên cả khoảng cách địa lí. Đời học viên thật dài nhưng cũng thật ngắn khi ta ngày càng trưởng thành, lớn khôn và dần rời ghế nhà trường. Thầy cô là người gắn bó, lo ngại cho tất cả chúng ta, là những người đã dìu dắt ta từ những năm tháng tiên phong trong cuộc sống đi học, đúng như câu ca dao : “ Muốn sang phải bắc cầu kiều Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy ” Thầy cô đã chắp cánh tham vọng, tham vọng tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh sự nghiệp sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào đời sống. Phải chăng những điều hay, lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được bắt nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc sống mình để trau chuốt, dẫn dắt những học trò của mình từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Chính thầy cô là những người biến hóa cuộc sống chúng tôi, uốn nắn chúng tôi từng chút một trên con đường học vấn. Và cũng tại nơi này, dưới mái trường thân yêu, thầy cô đã dạy cho chúng tôi biết thế nào là lễ nghĩa, biết cách sống, ứng xử cho phải phép. Rồi từng ngày, chúng tôi bước lên những bậc cao hơn của nấc thang tri thức, những người thầy luôn dõi theo chúng tôi từ một con điểm tốt, một ý tưởng sáng tạo hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều quan tâm khen ngợi hoặc nhắc nhở. Có người nói rằng : “ Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những chuyến đò đến được bờ bên kia ”. Thật đúng như vậy, để làm tròn thiên chức cao quý của mình. Những “ người lái đò ” luôn luôn phải cố gắng nỗ lực, thầm lặng đưa “ những chuyến đò ” cập bến thành công xuất sắc, đưa tri thức đến với quả đât. Nghề giáo không chỉ là một việc làm trong xã hội mà còn là nghĩa vụ và trách nhiệm cao quý được đặt lên đôi vai của những người thầy, người cô. Thầy cô chính là người đã để đưa loài người đến đỉnh điểm tri thức, hướng xã hội đến một tương lai tươi tắn. Thầy cô – hai chữ thiêng liêng nhưng cũng chất chứa rất nhiều cảm hứng. Là tiếng gọi thân thương vang vọng trong suốt cuộc sống mỗi người. Thời gian trôi đi, một ngày nào đó, khi tôi phải chia tay với mái trường, thầy cô nhưng kỉ niệm vẫn luôn còn đó, dù đôi chân đã bước đi nhưng trái tim vẫn luôn hướng về nơi này, về những con người hết lòng vì thế hệ tương lai.

        

Chúng tôi luôn tự hào vì là học viên của trường Trung học phổ thông Tây Tiền Hải, tự hào không chỉ được học tập trong môi trường tự nhiên tốt, mà chúng tôi còn được những người thầy người cô tận tình dạy dỗ, chỉ bảo. Ở đây thầy cô không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cô mà còn là người cha, người mẹ. Thầy cô sẵn sàng chuẩn bị dành thời hạn lắng nghe những vướng mắc, những tâm sự, san sẻ của chúng tôi. Đôi khi tạo cho chúng tôi những trận cười sảng khoái trong những giờ học căng thẳng mệt mỏi. Thầy cô trao cho chúng tôi những ánh mắt chứa đầy yêu thương, truyền bao xúc cảm, bao nỗ lực, tận tâm qua từng bài giảng. Nhớ ngày nào khi lần tiên phong bước chân vào trường, với nhiều kinh ngạc, còn chưa quen với nề nếp, pháp luật của trường. Sẽ nhớ lắm cái cảm xúc mỗi lần đi học muộn, chỉ cần nhìn thấy thầy cô 2 là không khỏi lúng túng mặc dầu đã tự nhủ nhiều lần : “ Không sao đâu mà ” nhưng vẫn sợ đến lạ lùng. Cũng sẽ nhớ mãi thầy Trần Văn Nam – Hiệu trưởng nhà trường với tác phong luôn giản dị và đơn giản, thân mật với học trò, thầy đã mang lại nhiều thay đổi tích cực cho nhà trường trong thời hạn qua. Tôi cũng sẽ nhớ hình ảnh thầy Phạm Trung Trực-Phó hiệu trưởng nhà trường với cách chăm sóc, lo ngại, động viên, khuyến khích học viên. Mặc dù chưa được tiếp xúc với thầy nhiều lần nhưng chúng tôi vẫn cảm nhận được sự yêu thương của thầy dành cho học trò. Và nhớ mãi hình bóng thầy Phạm Văn Vương – Phó hiệu trưởng và cũng là người thầy dạy môn Toán lớp tôi. Thầy luôn mang lại cho học viên những cảm xúc vui tươi nhất, sáng sủa nhất. Thầy cũng là người rất am hiểu tâm lí học viên, từ đó giúp chúng tôi tiếp thu bài một cách hiệu suất cao hơn và phần nào hiểu thêm về đời sống ngoài xã hội. Gần hai năm trôi qua, là hai năm gắn liền với biết bao kỉ niệm đáng nhớ của tuổi học trò, với những ấn tượng thâm thúy về trường, về thầy cô, bạn hữu. Mỗi lần đến trường là mỗi lần về với “ ngôi nhà thân yêu ”, ở nơi đó thầy cô là “ cha mẹ ”, bạn hữu là “ đồng đội ruột thịt ”. Tuy thời hạn gắn bó chưa nhiều, nhưng chúng tôi cũng hiểu được phần nào tình thương, sự chăm sóc mà thầy cô dành cho mình. Cũng biết nhiều lần chúng tôi chưa thật sự nghe lời làm thầy cô phải buồn lòng, khiến thầy cô trách mắng nhưng trên toàn bộ những điều đó, chúng tôi biết rằng thầy cô cũng chỉ muốn tốt cho học viên, hướng chúng tôi đi trên con đường đúng đắn để ngày mai lập nghiệp. Chính vì lẽ đó, mà mỗi chúng tôi luôn tự nhủ với bản thân mình phải cố gắng nỗ lực học tập, tu dưỡng nhiều hơn nữa để không phụ lòng công ơn của thầy cô. Từng năm học trôi qua, mỗi thầy cô đã để lại trong lòng chúng tôi những ấn tượng khó phai. Đó là cô Nguyễn Thị Hà dạy Hóa, cô cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi. Trong mắt tôi, cô là người đơn giản và giản dị nhất, cách trò chuyện của cô rất thân thiện, tác phong rất nhanh gọn và linh động. Mỗi khi chúng tôi cảm thấy stress, căng thẳng mệt mỏi cô lại động viên, khuyến khích chúng tôi nỗ lực học tập, làm bài siêng năng, thế cho nên mỗi giờ học của cô đều nhận được sự hưởng ứng rất nhiệt tình. Cô giáo thứ hai mà chúng tôi ấn tượng đó là cô Trần Thị Thu Hương – giáo viên dạy lí. Cô là người rất dễ gần và vui tươi. Dù trong giờ học, cô vẫn thường nói chúng tôi khá mất trật tự, còn nhiều bạn trò chuyện nhưng có lẽ rằng cô muốn chúng tôi nỗ lực, nỗ lực, chịu khó hơn. Cách giảng bài của cô cũng rất đặc biệt quan trọng, cô giảng từng chút một, nghiên cứu và phân tích thành từng ý nhỏ để chúng tôi hoàn toàn có thể hiểu và làm tốt bài tập. Ấn tượng tiên phong của tôi về cô là một cô giáo hay cười, mỗi lần cười thật sự rất tươi, cô hay kể những câu truyện vui nhộn để lớp bớt stress. Không chỉ thầy cô dạy Toán, Lí, Hóa, chúng tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến cô Nguyễn Thị Bích Ngọc – dạy Văn, cô Phạm Thị Minh Hằng – dạy Anh, cô Phạm Thị Ngọc Mai – dạy Sinh, cô Tạ Thị Sim – dạy Sử, cô Nguyễn Minh Hiếu – dạy Địa, thầy Tô Mạnh Hà – dạy Công nghệ, cô Trần Thị Nhài – dạy Giáo dục đào tạo công dân, cô Vũ Thị Thúy Nga – dạy Thể dục, … những người đã trực tiếp giảng dạy, luôn ân cần và truyền đến cho chúng tôi nguồn tri thức và ý thức hăng say học tập từ khi mới bước chân vào trường. Hi vọng rằng quãng thời hạn học tập, rèn luyện ở đây sẽ làm cho tình cảm thầy trò trở nên thân thiện, tình cảm bè bạn ngày một khăng khít và tình yêu dành cho ngôi trường cũng lớn dần lên. Thật mong rằng, mỗi tất cả chúng ta sẽ ghi lại trong kí ức của nhau những khoảnh khắc, kỉ niệm đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Có người từng nói rằng : “ Học là con đường ngắn nhất dẫn đến thành công xuất sắc ”. Qủa đúng như vậy, để ươm mầm cho năng lực của học viên, để học viên có thời cơ để tỏa sáng không chỉ có sự cố gắng của bản thân mà còn là sự tương hỗ, dẫn dắt của những thầy cô trong nhà trường, tạo điều kiện kèm theo tốt nhất về cở sở hạ tầng và một nền giáo dục chất lượng cao. Đó là cơ sở tạo nên một nền tảng vững chãi về tri thức, giúp tư duy phát minh sáng tạo được tăng cường và nâng cao hiệu suất cao học tập. Về cở sở vật chất, nhà trường không chỉ dạy học viên kỹ năng và kiến thức sách vở mà còn hướng đến kiến thức và kỹ năng ngoài xã

3

hội, vì thế chúng tôi mong ước nhà trường nên góp vốn đầu tư những trang thiết bị tân tiến như máy tính để học viên hoàn toàn có thể tiếp cận, thích nghi với công nghệ thông tin nhất là trong thời gian nước ta đang hội nhập với quốc tế. Ngoài ra, học viên cần phải tu dưỡng thêm về sức khỏe thể chất, thiết kế xây dựng, tu sửa lại những sân bóng của trường để mọi người hoàn toàn có thể phát huy năng lực thể dục thể thao, giúp tăng cường sức khỏe thể chất. Về đội ngũ giáo viên, nhìn chung trường đã có một đội ngũ giáo viên hùng hậu, với nhiều kinh nghiệm tay nghề trong việc giảng dạy. Tuy nhiên, để thích nghi với môi trường học tập tân tiến ngay nay, những thầy cô yên cầu phải không ngừng thay đổi, biến hóa giải pháp dạy học để tương thích với xu thế mới lúc bấy giờ. Không những thế, mỗi thầy cô cần tìm tòi, tò mò, phát minh sáng tạo trong cách dạy, dữ thế chủ động khuynh hướng nghề nghiệp cho học viên ngay từ năm học tiên phong, giúp học viên chúng tôi làm chủ được đời sống sau này. Đó là đích cần đi tới của giáo viên trong nhà trường với công cuộc ươm mầm tương lai bởi “ Hiền tài là nguyên khí của vương quốc ”. Và mỗi chúng cũng thấy đây là thời cơ vinh dự cho mình để ra sức học tập, góp sức và khẳng định chắc chắn mình. Với những bề dày thành tích mà nhà trường đã đạt được tích hợp với sự cố gắng không ngừng của học viên, chúng tôi chắc như đinh và tin cậy rằng sẽ tạo nên những trang sử vàng truyền thống lịch sử tốt đẹp để lại cho thế hệ sau. Cuối cùng nhân ngày Nhà giáo Nước Ta 20-11 cũng như ngày kỉ niệm 55 năm ngày thành lập trường, đại diện thay mặt cho hàng loạt học viên trong trường cùng với những thế hệ học viên đi trước chúng tôi muốn gửi đến thầy cô, mái trường những lời cảm ơn chân thành nhất bằng toàn bộ niềm tin và ước mong về mái trường Tây Tiền Hải ngày càng tăng trưởng vững mạnh, xứng danh với với lòng mong mỏi, sự tin yêu, yêu quý và nhiệt huyết rực cháy của nhiều thế hệ tương lai.

Source: https://evbn.org
Category : Lễ Hội