Nét đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam

Vẻ đẹp của người phụ nữ việt nam thời xưa qua bài thơ

Đề bài: Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước

Nội dung chính

  • I. Dàn ý Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước (Chuẩn)
  • II. Bài văn mẫu Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước (Chuẩn)
  • Phân tích vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong bài Sóng
  • Dàn ý vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ ngắn gọn
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 1
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 2
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 3
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 4
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 5
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 6
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 7
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 8
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 9
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 10
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 11
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 12
  • Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 13
  • Video liên quan

Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước

I. Dàn ý Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước (Chuẩn)

1. Mở bài

– Giới thiệu tác giả tác phẩm : + Hồ Xuân Hương, nữ thi sĩ dùng năng lực và ngòi bút của mình để thay mặt đại diện người phụ nữ nói lên những tâm sự thầm kín, khát vọng được yêu thương. + “ Bánh trôi nước ” là một trong những tác phẩm điển hình nổi bật nhất trong sự nghiệp của nhà thơ. + Ở đó, người ta phát hiện hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam xưa : xinh đẹp, nết na và chung thủy, son sắt .

2. Thân bài

+ Khái quát nội dung và thực trạng sinh ra tác phẩm + Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam được ví von với hình tượng chiếc bánh trôi nước, loại bánh dân dã bình dị cũng như người phụ nữ chân phương, đơn giản và giản dị …. ( Còn tiếp )

>> Xem chi tiết Dàn ý Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước tại đây.

II. Bài văn mẫu Hình ảnh người phụ nữ Việt Nam thời xưa qua bài Bánh trôi nước (Chuẩn)

Hồ Xuân Hương, một hồn thơ trong trẻo, một nữ thi sĩ năng lực của nền thơ ca Việt Nam. Giọng thơ của bà mang âm hưởng nhẹ nhàng, dịu dàng êm ả, đồng thời bộc lộ khát vọng được yêu thương thầm kín của người phụ nữ. “ Bánh trôi nước ” là một trong những tác phẩm điển hình nổi bật nhất trong sự nghiệp của nhà thơ, ở đó, người ta phát hiện hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam xưa : Xinh đẹp, nết na và chung thủy, son sắt, thể hiện qua cả vẻ đẹp hình thể và vẻ đẹp tâm hồn .
Bản thân không may trải qua nhiều sóng gió đường tình duyên, Hồ Xuân Hương đồng cảm và cảm thông cho những tâm sự, những nỗi buồn luôn cất giấu trong lòng của người phụ nữ. Thân phận phụ nữ thấp cổ bé họng, không có lời nói trong xã hội, bà tìm đến thơ văn, mượn ngòi bút, mượn giấy mực để bày tỏ những xúc cảm khát khao mãnh liệt của mình. Trong “ Bánh trôi nước ”, người đọc nhận ra hình tượng người phụ nữ Việt Nam xưa với nét đẹp hình thể nuột nà, mơn mởn và nét đẹp tâm hồn đơn giản và giản dị, chân phương, dù có khó khăn vất vả, lận đận nhưng vẫn giữ nguyên thực chất tốt đẹp, thủy chung, lương thiện nổi bật .
Lựa chọn hình tượng chiếc bánh trôi nước, tác giả ví von thức quà quê đơn giản và giản dị này với hình ảnh người phụ nữ Việt Nam :
Thân em vừa trắng lại vừa tròn
Miêu tả chiếc bánh trôi nước hay chính là miêu tả người phụ nữ Việt Nam với nét đẹp về ngoại hình. Chiếc bánh trôi nước trắng ngần, tròn trịa, đẫy đà với nhân đường ngọt ngào bên trong. Trong văn hóa truyền thống xưa, bánh trôi nước là món quà vặt đơn sơ, dễ kiếm, mùi vị ngọt thanh. Tác giả mượn motif “ thân em ” trong ca dao dân ca để trình làng về người phụ nữ. Hai tiếng “ thân em ” vừa mang lại cảm xúc nhỏ bé, yếu ớt, lại vừa có hàm ý tự hảo. Người con gái ấy biết mình đẹp, ắt hẳn trong lời trình làng cũng có chút tình tự đáng yêu. Sự kín kẽ ngay từ cách trình làng khiến người đọc cảm nhận được vẻ đẹp ngọt ngào, nhuần nhị, hình thể nuột nà, đầy đặn của người phụ nữ. Vẻ đẹp chẳng phải thắt đáy sống lưng ong chuẩn mực nhưng lại khiến người ta xao xuyến, vẻ đẹp phúc hậu, tròn đầy của người vợ, người mẹ, người phụ nữ đảm đang, tháo vát thời xưa .
Hình tượng người phụ nữ Việt Nam được tác giả khôn khéo lồng ghép vào quy trình nặn, nấu ra những chiếc bánh trôi nước :
Bảy nổi ba chìm với nước nonRắn nát mặc dầu tay kẻ nặn
“ Bảy nổi ba chìm ”, sử dụng thành ngữ “ ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh ”, tác giả miêu tả quy trình luộc bánh, hay chính là những khó khăn vất vả, khó khăn vất vả, bấp bênh, trôi nổi của cuộc sống người phụ nữ. Không chỉ “ một ” mà là “ ba ”, là “ bảy ”, là những lo toan, sóng gió cuộc sống người phụ nữ sớm phải bươn chải. Trong xã hội phong kiến đương thời, phụ nữ bị coi là phận “ con ong cái kiến ”, thấp cổ bé họng, không có quyền tham gia, quan điểm. Ngay cả đến số phận của mình cũng không được lựa chọn, phải phó mặc vào sự sắp xếp của mái ấm gia đình. Sống dưới ách thống trị và tư tưởng, quan điểm về đạo Tam tòng : “ Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử ”, người phụ nữ cả đời chỉ hoàn toàn có thể núp dưới bóng đàn ông, bị bóc lột, bị chà đạp nhưng không dám kêu than, không hề đứng lên chống trả. “ Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn ”, chiếc bánh trôi nước phải người khéo nặn thì mềm mại và mượt mà, tròn trịa, phải người vụng thì méo mó, sơ sài, cũng giống người phụ nữ nếu suôn sẻ được gả vào mái ấm gia đình lương thiện thì được sống một đời an nhàn, bằng không sẽ phải chịu khinh miệt, đớn đau đến cuối đời. “ Mặc ” trong từ “ mặc kệ ” biểu lộ sự bất lực, phó mặc số phận, phó mặc cuộc sống đưa đẩy. Hình ảnh người phụ nữ có phần khổ hạnh, đáng thương khiến người đọc không khỏi cảm thấy thương xót, thông cảm .
Trong thực trạng khốn cùng ấy, người phụ nữ vẫn luôn giữ cho mình nét đẹp tâm hồn :
Mà em vẫn giữ tấm lòng son
Tấm lòng son sắt, thủy chung dẫu cho có bị cuộc sống vùi dập, bị người đời đối xử tệ bạc, vẫn luôn một lòng một dạ, lương thiện và đáng quý. Phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam được tôn vinh, một tâm hồn trong sáng, một tấm chân tình trước sau như một. Dù có phong ba bão táp, sóng gió cuộc sống, dù có long đong, lận đận, khó khăn vất vả, “ tấm lòng son ” vẫn được gìn giữ, chắt chiu. nét đẹp tâm hồn luôn mang bản tính thiện lương, hiền lành giữa cuộc sống xô bồ, bất công .
Bằng tình thương, sự trân trọng với người phụ nữ và năng lực sử dụng ngòi bút đại tài, hình ảnh người phụ nữ Việt Nam đã được tác giả khắc họa qua hình tượng chiếc bánh trôi nước, ngoại hình xinh xắn, xinh xắn, cuộc sống khó khăn vất vả, nhuốm màu đau thương nhưng quan trọng nhất vẫn là trái tim thủy chung, son sắt. Đó chính là giá trị nhân đạo lớn nhất trong văn thơ của Hồ Xuân Hương .
– HẾT – Người phụ nữ Việt Nam luôn tự hào về những nét đẹp tâm hồn – một vẻ đẹp trong chiều dài lịch sử vẻ vang. Vẻ đẹp tâm hồn là nét đẹp nội tâm, là những phẩm chất đạo đức tốt đẹp của con người. Từ xưa đến nay, phụ nữ Việt Nam luôn đằm thắm và đôn hậu đến lạ. Họ biết yêu mình và yêu người khác. Họ mang trong mình nét đẹp sâu thẳm. Người phụ nữ Việt Nam không những đảm đang, tháo vát mà trên hết, là những nét đẹp đạo đức. Họ biết yêu thương đồng bào, biết chăm sóc, chăm nom những người xung quanh. Ở người phụ nữ, họ có lòng vị tha, có khoan dung. Ngày nay, khi xã hội càng tăng trưởng, người phụ nữ Việt Nam vẫn liên tục gìn giữ những nét đẹp sâu thẳm ấy, cạnh bên đó, họ cũng không ngừng cố gắng nỗ lực trong việc làm, trở thành người phụ nữ tài đức vẹn toàn. Tuy nhiên, vẫn còn một bộ phận chỉ mải mê theo đuổi hình thức vẻ bên ngoài mà để cho tâm hồn chai sạn, sứt mẻ. Những người như vậy cần được thức tỉnh để quay đầu. Dù thế nào đi nữa, nét đẹp tâm hồn người phụ nữ Việt mãi là một điểm nhấn, là một niềm đáng tự hàoCó trùng bài của bạn khác ko ạbài này c tự viết và vừa viết cho em thôi 3 Dàn ý và 13 bài văn mẫu hay nhất lớp 12

Văn mẫu lớp 12: Phân tích vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh gồm 3 dàn ý chi tiết kèm theo 13 bài văn mẫu hay được Download.vn tuyển chọn từ bài làm hay nhất của học sinh trên cả nước.

Phân tích vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ qua bài thơ Sóng để thấy được khát vọng nồng nàn tha thiết, sâu lắng thủy chung, một tình yêu vừa mang tính dân tộc vừa mang tính nhân văn sâu sắc. Tác giả nói với người, nói với mình về tình yêu trẻ trung nồng nhiệt gắn với khát vọng muôn thuở của con người. Bên cạnh đó các bạn tham khảo thêm nhiều bài văn hay khác tại chuyên mục Văn 12.

Phân tích vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong bài Sóng

Dàn ý chi tiết số 1

1. Mở bài

– Giới thiệu về tác giả, tác phẩm : Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ nữ tiêu biểu vượt trội nhất thời chống Mĩ cứu nước. Thơ Xuân Quỳnh là lời nói đầy xúc cảm, có sắc thái rất riêng, đậm chất êm ả dịu dàng của một tâm hồn phụ nữ rất mưu trí, tinh tế, giàu yêu thương. “ Sóng ” được sáng tác năm 1967, là bài thơ rực rỡ viết về tình yêu, rất tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ Xuân Quỳnh .- Giới thiệu về luận đề : Bài thơ “ Sóng ” là tiếng lòng chân thành, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu .

2. Thân bài

– Giới thiệu hình tượng sóng : Là một phát minh sáng tạo độc lạ của Xuân Quỳnh. “ Sóng ” là sự ẩn thân, hóa thân của nhân vật trữ tình “ em ”. Qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh miêu tả đơn cử, sinh động những trạng thái, cung bậc tình cảm, tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu : nhân hậu, khao khát yêu thương và luôn hướng tới một tình yêu hùng vĩ, lớn lao .- Cảm nhận về vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu :

  • Thể hiện tiếng nói của trái tim tuổi trẻ mang khát vọng tình yêu muôn thuở (Ôi con sóng ngày xưa/ Và ngày sau vẫn thế/ Nỗi khát vọng tình yêu/ Bồi hồi trong ngực trẻ).
  • Khao khát khám phá sự bí ẩn của quy luật tình yêu nhưng không tìm thấy câu trả lời (Em cũng không biết nữa/ Khi nào ta yêu nhau).
  • Bộc lộ một tình yêu sôi nổi, đắm say, nồng nàn, mãnh liệt, một nỗi nhớ cồn cào, da diết, chiếm lĩnh cả thời gian và không gian (Con sóng dưới lòng sâu/Con sóng trên mặt nước… Lòng em nhớ đến anh/ Cả trong mơ còn thức…).
  • Luôn hướng tới một tình yêu thủy chung, son sắt (Nơi nào em cũng nghĩ/ Hướng về anh – một phương).
  • Ước vọng có một tình yêu vĩnh hằng, bất tử để làm đẹp cho cuộc đời (Làm sao được tan ra/ Thành trăm con sóng nhỏ/ Giữa biển lớn tình yêu/ Để ngàn năm còn vỗ).

– Đặc sắc nghệ thuật và thẩm mỹ : ẩn dụ ( mượn hình tượng sóng để biểu lộ tình yêu một cách sinh động, quyến rũ ) ; thể thơ năm chữ với nhịp điệu linh động, uyển chuyển gợi âm vang của sóng ; ngôn từ đơn giản và giản dị, trong sáng, hình ảnh thơ giàu sức gợi .- Bàn luận chung : Bài thơ đã bộc lộ điển hình nổi bật vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu : chân thành, say đắm, nồng nàn, mãnh liệt, thủy chung, trong sáng, hùng vĩ. Nó vừa mang nét đẹp tình yêu của người phụ nữ Việt Nam truyền thống cuội nguồn, vừa có nét táo bạo, dữ thế chủ động đến với tình yêu của người phụ nữ Việt Nam tân tiến .

3. Kết bài

– Đánh giá chung : “ Sóng ” là bài thơ tiêu biểu vượt trội của Xuân Quỳnh và của thơ ca Việt Nam tân tiến viết về đề tài tình yêu .- Khẳng định : Giá trị nhân văn của bài thơ chính là sự khắc họa vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu .

Dàn ý chi tiết số 2

1. Mở bài

Giới thiệu khái quát về bài thơ Sóng : Bài thơ ” Sóng ” là một thi phẩm rực rỡ của hồn thơ Xuân Quỳnh, chỉ với những dòng thơ ngắn nhưng đầy đặn, ta thấy được những tình cảm lớn lao, mọi vẻ đẹp trong tâm hồn của người phụ nữ đang yêu được thể hiện thật tinh xảo, ý nhị mà đầy duyên dáng .

2. Thân bài

– Người phụ nữ đang yêu ví mình là sóng biển, những xúc cảm đầy dạt dào và mãnh liệt trong tình yêu cho thấy được nỗi khát khao yêu và được yêu trong trái tim ” em ” .- Trong tình yêu, người phụ nữ luôn nhớ những và khắc khoải, luôn hướng về người mình thương → Sự trân trọng của người phụ nữ dành cho tình nhân .- Tình yêu vượt cả khoảng trống, thời hạn .- Luôn nỗ lực lý giải cội nguồn của tình yêu ” anh ” và ” em ” → Trái tim luôn thổn thức, thường trực một tình yêu .- Người phụ nữ khi yêu rất mực chung thủy .- Sự trăn trở, nỗi lắng lo những khó khăn vất vả, trắc trở khi yêu của người phụ nữ → Hiểu biết, có tầm nhìn xa, càng yêu càng sợ đánh mất .- Khao khát được tan thành đợt sống để hòa trong biển lớn của tình yêu .

3. Kết Bài

Yêu thương mãi mãi như những con sóng vỗ về, ngàn năm tấu lên khúc nhạc dịu êm, kinh hoàng và bất tử của tình yêu đôi lứa đẹp tươi, đặc biệt quan trọng là đặc biệt quan trọng tình yêu trong tuổi trẻ .

Dàn ý vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ ngắn gọn

a. Mở bài:

– Giới thiệu khái quát về tác giả, tác phẩm .– Giới thiệu luận đề : Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu bộc lộ qua bài thơ .

b. Thân bài:

– Giới thiệu hình tượng sóng .– Cảm nhận về bài thơ để thấy được vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu ( mạng lưới hệ thống vấn đề, dẫn chứng thơ và nghiên cứu và phân tích để làm rõ từng vấn đề ) .– Bàn luận chung về vấn đề nghị luận .

c. Kết bài:

– Đánh giá chung về giá trị của bài thơ Sóng .– Khẳng định giá trị nhân văn của bài thơ, cảm nghĩ về vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 1

Xuân Quỳnh từng viết “ Thơ với đời sống cũng như người con gái so với mái ấm gia đình, cái để làm quen là nhan sắc nhưng cái để sống với nhau lâu bền hơn là đức hạnh. ”. Đó là ý niệm về thơ ca, và cũng là ý niệm về con người mà nữ sĩ bộc lộ trong những tác phẩm của mình. Nữ sĩ không tả dáng mày hàng mi mà đi vào quốc tế nội tâm của người phụ nữ để mày mò. Đó cũng là những điều mà nhà thơ muốn gửi gắm trải qua bài thơ “ Sóng ”. Mượn hình tượng sóng, nhà thơ đã nói lên những tâm lý, chiêm nghiệm về vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu .Xuân Quỳnh là nhà thơ điển hình nổi bật trong trào lưu thơ thời chống Mĩ cứu nước. Các tác phẩm của Xuân Quỳnh là lời nói đậm đà của xúc cảm, mang thiên tính nữ của một tâm hồn phụ nữ luôn khát khao yêu thương. “ Sóng ” được sáng tác năm 1967 nhân chuyến đi vào Diêm Điền, Tỉnh Thái Bình của nữ sĩ. Hình tượng sóng là hình tượng TT của tác phẩm, là hóa thân của nhân vật trữ tình “ em ”. Thông qua hình tượng sóng, nhà thơ thể hiện những mày mò của mình về tình yêu và còn để biểu lộ, khắc họa nét đẹp của tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu .Người phụ nữ hiểu được trái tim mình cũng là hiểu được những quy luật trong tình yêu :

“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ”

Sóng mang trong mình những đối cực “ kinh hoàng ” – “ dịu êm ”, “ ồn ào ” – “ lặng lẽ ”. Đó cũng là những cung bậc xúc cảm của người phụ nữ trong tình yêu. Con sóng vạn vật thiên nhiên lúc kinh hoàng lúc dịu êm thì tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu cũng có lúc êm đềm khi lại giông tố. Giữa những đối cực, nhà thơ đặt một liên từ “ và ”. Từ “ và ” đã bộc lộ sự song song giữa những đối cực. Sự tinh xảo còn nằm ở trật tự sắp xếp từ. Con sóng tự nhiên khi nào cũng đổ về phía dịu êm, cũng như người phụ nữ trong tình yêu khi nào cũng mang nhiều hơn những nét êm ả dịu dàng, mang đậm tính nữ. Người phụ nữ đã tò mò ra một quy luật trong tình yêu : tình yêu cũng giống như sóng, đó không phải là một trạng thái tâm ý thuần nhất mà là sự hòa kết của những trạng thái trái chiều giống như nốt trầm bổng của một bản nhạc .Sự chảy trôi, hành trình dài của mỗi cơn sóng còn là tò mò về một quy luật nữa của tình yêu mà người phụ nữ đã nhận ra khi đứng trước muôn trùng bể :

“Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể”

Những con sóng luôn có xu thế tìm ra biển lớn. “ Sông ” chính là những số lượng giới hạn con sóng phải vượt qua để đến biển. Người phụ nữ ở đây đã thấm nhuần một chân lý : hành trình dài sóng ra biển cũng là hành trình dài con người tìm đến với tình yêu. Muốn đến được bến bờ niềm hạnh phúc, mỗi tất cả chúng ta đều cần vượt qua những số lượng giới hạn cá thể chật hẹp để hòa nhập vào biển đời to lớn. Đó là hành trình dài lao vào tự nguyện và được sống toàn vẹn là mình .Khám phá sóng trong những chiều kích khoảng trống, người phụ nữ còn đứng ở hiện tại để nhìn sóng trong những chiều thời hạn khác nhau để tò mò ra một quy luật :

“Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ”

Từ thời xưa cho đến ngày sau, sóng vẫn mãi vỗ nhịp ngoài đại dương, làm ra sức sống cho biển cả. Tình yêu cũng thế, tình yêu muôn đời vẫn mãi rạo rực trong trái tim, tạo ra sự sự sống, tạo ra sự sức trẻ cho con người. Người phụ nữ đã nhận ra : tình yêu không có tuổi, và một trái tim luôn yêu là một trái tim trẻ mãi bất kể sự chảy trôi của thời hạn. Chính vì đồng cảm trái tim yêu nên người phụ nữ, bằng xúc cảm chứ không phải bằng lý trí, đã mày mò ra những quy luật muôn thuở trong tình yêu như thế .Đã hiểu thì muốn hiểu cho đến tận cùng. Người phụ nữ với trái tim yêu luôn mang trong mình khát khao tò mò cội nguồn của tình yêu :

“Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?”

Những con sóng trong “ muôn trùng sóng bể ” lúc ẩn lúc lại trào lên cũng như những do dự, trăn trở trong lòng người phụ nữ. Nương theo những con sóng, “ em ” khởi đầu hành trình dài tìm kiếm nơi khởi xướng của tình yêu, nghiên cứu và phân tích, lý giải thực chất của tình yêu. Đó cũng là mong ước luôn đời của biết bao đôi lứa. Băn khoăn là thế, tìm về câu vấn đáp thì người phụ nữ lại chăng thể lý giải nổi :

“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”

Đoạn thơ vừa là sự thú nhận về sự bất lực của người phụ nữ trên hành trình dài tìm kiếm cội nguồn tình yêu vừa là sự thức nhận thâm thúy về một chân lý : tình yêu là điều huyền diệu của đời sống, con người chỉ hoàn toàn có thể cảm nhận chứ không hề săn lùng được nơi khởi xướng và cũng không hề khi nào cắt nghĩa được tình yêu .Người phụ nữ hiện lên tựa như con sóng ngày đêm không thôi tiếng hát của một tâm trạng luôn tràn ngập nhớ nhung :

“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được”

Điệp từ “ sóng ” gợi hình những con sóng nhớ thương cứ dâng lên dào dạt, hết lớp này đến lớp khác trong trái tim của người phụ nữ, vừa gợi ra nhịp dạt dào sôi trào trong lòng của người phụ nữ lắng sâu với nỗi nhớ thương. Sự tương phản “ ngày ” – “ đêm ”, “ trong lòng sâu ” – “ trên mặt nước ” khiến nỗi nhớ bao trùm những chiều thời hạn, sở hữu những chiều khoảng trống. Người đọc như tưởng tượng trái tim người con gái đáng yêu giống như một đại dương bát ngát không khi nào yên lặng với những con sóng của nhung nhớ. Tình yêu sôi sục, nỗi nhớ nhung đậm sâu khiến “ em ” phải thốt lên :

“Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”

Nỗi nhớ không chỉ hiện hữu trong ý thức của người phụ nữ mà còn lắng sâu vào tâm thức để hiện ra trong những giấc mơ. Cái dạt dào, sôi trào, cái da diết, sâu lắng của nỗi nhớ thương đã khiến những con sóng tràn bờ. Dung lượng câu thơ từ bốn thành sáu câu để miêu tả đến tận cùng của nỗi nhớ. Tâm hồn người phụ nữ sôi sục, đắm say, nồng nàn và mãnh liệt với một nỗi nhớ cồn cào, da diết .Yêu sâu đậm, nên người phụ nữ còn mang vẻ đẹp của một tấm lòng son sắt, thủy chung :

“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương”

Nhà thơ đã đặt khái niệm “ phương anh ” bên cạnh “ phương bắc ”, “ phương nam ” để phân biệt hai chiều khoảng trống : khoảng trống địa lý và khoảng trống tình yêu. Nếu trong khoảng trống địa lý của bốn phương tám hướng và bước chân con người hoàn toàn có thể lạc lối thì trong khoảng trống tình yêu, “ em ” chỉ biết đến một phương duy nhất là anh. Các chữ “ ngược ”, “ xuôi ” vừa bộc lộ một tình yêu vững chắc được thử thách qua hình thành chính lên thác xuống ghềnh vừa thấp thoáng bóng hình người phụ nữ lấy điểm tựa là tình yêu để lo toan ngược xuôi trong hành trình dài khác nhau của đời sống. Đoạn thơ là hình ảnh của một trái tim yêu chân thành .Người phụ nữ yêu chân thành, luôn khát vọng nên trái tim cũng giàu niềm tin :

“Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”

“ Em ” đứng trước hình ảnh sóng xô bờ, lặng ngắm những lớp sóng vượt qua mọi sự rộng dài của khoảng trống và thời hạn để chính mình nắm giữ niềm tin vào đích đến ở đầu cuối của bản thân. Tựa như con sóng ấy, người phụ nữ cũng hoàn toàn có thể vượt qua lên tổng thể, chinh phục chặng đường dài để tìm kiếm và nắm giữ tình yêu, để đến với điểm cuối là bến bờ niềm hạnh phúc .Dù tin yêu vào trái tim mình nhưng người phụ nữ vẫn mang những nét lo âu về sự chảy trôi của thời hạn :

“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”

“ Em ” lo rằng biển rộng nhưng mây vẫn khuất lấp theo cơ gió đưa đi xa, như tình yêu cũng không mãi là vĩnh viễn, cũng hoàn toàn có thể phai nhạt trong dòng chảy của thời hạn. Đó là nét đẹp của một tâm hồn đa sầu đa cảm, của một trái tim nhạy cảm trước tình yêu .Dù có lúc trầm lúc bổng nhưng trái tim người phụ nữ luôn ước vọng có một tình yêu vĩnh hằng :

“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ”

Những con sóng nhỏ mãi sống sót trong cái vô tận của và vĩnh hằng của biển cả. Người phụ nữ mong ước được hóa thân thành những con sóng ấy, để cũng được sống mãi trong “ biển lớn tình yêu ”, để trái tim mãi rạo rực nhịp đập yêu thương. Yêu không chỉ là khát vọng mà nó có vẻ như đã trở thành tín ngưỡng của người phụ nữ, đủ lớn và đủ thiêng liêng để họ sẵn sàng chuẩn bị hóa thân, quyết tử và góp sức .Nhà thơ đã mượn hình ảnh sóng, cho sóng một tâm hồn, biến sóng thành một chủ thể tâm trạng để bộc lộ trái tim yêu của người phụ nữ. Thể thơ năm chữ, nhịp điệu câu thơ linh động, biến chuyển, đặc biệt quan trọng là sự phá cách từ bốn chữ sang năm chữ ở khổ thơ thứ năm đã khắc họa sâu hơn, bộc lộ rõ ràng sự chảy tràn của những nhịp yêu trong trái tim người phụ nữ. Ngôn ngữ thơ giản dị và đơn giản, trong sáng, hình ảnh thơ giàu sức gợi .Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu biểu lộ qua hình tượng sóng vừa mang những nét truyền thống cuội nguồn vừa mang những nét tân tiến. Sự kết nối hài hòa chuyển thành sự hòa kết trong một tâm hồn đã tạo ra nét rất riêng cho vẻ đẹp người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh. Đó cũng là nét nghĩ suy, nét thương nét nhớ của chính Xuân Quỳnh, là sự gửi gắm chính mình của tác giả cho câu thơ .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 2

Xuân Quỳnh được biết đến là một trong những số ít nhà thơ thời kỳ kháng chiến chống Mĩ viết về đề tài tình yêu. Thơ Xuân Quỳnh đặc trưng bởi tâm hồn của người phụ nữ lúc tươi tắn lúc đằm thắm và khao khát niềm hạnh phúc bình dị đời thường. Tiêu biểu nhất trong đời thơ Xuân Quỳnh là bài thơ “ Sóng ”. “ Sóng ” được Xuân Quỳnh sáng tác trong chuyến đi thực tiễn đến vùng biển Diêm Điền năm 1967, được in trong tâp “ Hoa dọc chiến hào ”, bài thơ viết về tình yêu rất tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ Xuân Quỳnh. “ Sóng ” để lại nhiều ấn tượng trong lòng người đọc bởi vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Và từ đó, ta hoàn toàn có thể cảm nhận được tình yêu của giới trẻ lúc bấy giờ cũng rất đẹp và trong sáng .Mở đầu bài thơ, Xuân Quỳnh đã miêu tả trạng thái của sóng và sát cánh theo đó là tâm trạng người phụ nữ đang yêu với nghệ thuật và thẩm mỹ ẩn dụ đầy độc lạ :

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Với thẩm mỹ và nghệ thuật trái chiều : “ kinh hoàng – dịu êm ”, “ ồn ào – lặng lẽ ”, Xuân Quỳnh đã bộc lộ một cách chân thực tâm trạng người phụ nữ so với tình yêu, lúc thì êm ả dịu dàng, đằm thắm, khi thì khao khát, mãnh liệt. Điều đó cho thấy trong tận sâu thẳm tâm hồn, người phụ nữ trong tình yêu luôn có những xích míc, bộc lộ nội tâm phong phú và đa dạng và là điều thường tình so với người con gái đang yêu. Vậy mới thấy họ đáng yêu như thế nào .Xuân Quỳnh rất tài tình khi sử dụng thẩm mỹ và nghệ thuật nhân hoá : “ Sông không hiểu nổi mình / Sóng tìm ra tận bể ”. Nếu sông không hiểu được bản thân mình như thế nào thì sóng sẽ không chần chừ, sẵn sàng chuẩn bị từ bỏ sông để tìm ra bể lớn, đến nơi rộng bát ngát, cũng giống như người phụ nữ trong tình yêu, họ sẵn sàng chuẩn bị bỏ tổng thể những điều nhỏ nhen, ích kỷ, tìm đến với tình yêu lớn lao. Đây là một ý niệm độc lạ, mới lạ của Xuân Quỳnh về tình yêu .Khổ thơ thứ hai được Xuân Quỳnh viết nên với niềm bồi hồi đầy sâu lắng :

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Từ “ Ôi ” cảm thán được thốt lên như đi sâu vào lòng người đọc. Một từ “ Ôi ” làm trái tim bao người xốn xang, rộn ràng vì tình yêu, nhất là tuổi trẻ. Lại thêm những từ “ rất lâu rồi ”, “ ngày sau ” và “ vẫn thế ” như đinh ninh rằng tình yêu vẫn luôn và sẽ sống sót mãi mãi cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai. Câu thơ “ Nỗi khát vọng tình yêu ” bộc lộ khao khát mãnh liệt về tình yêu làm bao người trẻ phải “ bồi hồi ” nơi lòng ngực. Xuân Quỳnh rất đồng cảm điều ấy, nó như chắc như đinh thêm nữa tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu đẹp biết bao .Tiếp đến nhà thơ vướng mắc nghĩ đến nguồn gốc đầy huyền bí của tình yêu mà không ai hoàn toàn có thể lý giải một cách tường tận :

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên

Đứng trước sóng bể bát ngát, rộn lớn bát ngát, em nghĩ đến anh tiên phong, rồi nghĩ đến em, sau cùng em nghĩ về biển lớn. Chỉ như vậy thôi cũng đủ thấy sự trân trọng của em so với anh, so với tình yêu giữa anh và em như thế nào. Đọc những câu thơ ấy, ta không hề phủ nhận vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu, thật trong sáng biết bao. Câu hỏi tu từ cuối khổ “ Từ nơi nào sóng lên ? ” như một nỗi niềm bâng khuâng về ngưồn gốc tình yêu .Và không chờ đón lâu hơn nữa, Xuân Quỳnh đã tự mình lý giải về nguồn gốc của tình yêu :

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau?

Xuân Quỳnh đã tìm được nguồn gốc của sóng “ Sóng bắt nguồn từ gió ”, nhưng lại liên tục boăn khoăn khi không hề lý giải được gió mở màn từ đâu, em đã “ chịu thua ” mà thốt nên câu “ Em cũng không biết nữa ”. Lại tiếp câu thơ “ Khi nào ta yêu nhau ? ” là một câu hỏi không có câu vấn đáp. Tình yêu thật dịu kỳ biết bao, nó đến mà không biết khi nào nó đến. Vâng ! Có yêu tha thiết thì mới nghĩ nhiều về tình yêu, về nguồn gốc của tình yêu đến thế. Càng tôn nên vẻ đẹp nơi tâm hồn của người con gái khi yêu .Có thể nói khổ thơ thứ năm rất rực rỡ, đó chính là nỗi nhớ nhung da diết em dành cho anh :

Con sóng trên mặt nước
Con sóng dưới lòng sâu
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Nghệ thuật nhân hoá vô cùng độc lạ, Xuân Quỳnh đã tinh xảo khi khắc họa nỗi nhớ của sóng so với bờ “ Con sóng dưới lòng sâu / Con sóng trên mặt nước / Ôi con sóng nhớ bờ / Ngày đêm không ngủ được ”, “ dưới lòng sâu ” rồi lại “ trên mặt nước ”. Từ nỗi nhớ không hề nhìn thấy cho đến nỗi nhớ thấy rõ mồn một, Xuân Quỳnh đã rất thành công xuất sắc về việc bộc lộ nỗi nhớ của sóng, nỗi nhớ ấy rất mãnh liệt và lâu bền hơn sống sót cả ngày lẫn đêm. Từ nỗi nhớ của sóng so với bờ, Xuân Quỳnh liên hệ đến nỗi nhớ em dành cho anh, nỗi nhớ ấy cũng không kém phần mãnh liệt so với nỗi nhớ của sóng. Nỗi nhớ của em sống sót trong ý thức, xen lẫn cả vào tiềm thức. Có ai đó đã nói rằng nhớ chính là nhắc nhở mình đang yêu. Phải có yêu thì mới có nhớ, có yêu sâu đậm thì mới nhớ mãnh liệt. Một lần nữa, ta không hề phủ nhận nét đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu .Truyền thống tạo ra sự nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam chính là lòng thủy chung. Và Xuân Quỳnh đã khẳng định chắc chắn lòng thủy chung son sắt và chuẩn bị sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn vất vả để đến với tình yêu qua khổ thơ thứ sáu và bảy :

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫn ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dẫu muôn vời cách trở

Nghệ thuật điệp cấu trúc rất độc lạ : “ Dẫu … Dẫu ” đã giúp Xuân Quỳng bộc lộ lòng thủy chung của em so với anh. Hai câu thơ đầu khổ sáu vô cùng đặc biệt quan trọng “ Dẫu xuôi về phương Bắc / Dẫu ngược về phương Nam ”, đáng lẽ phải là “ xuôi Nam, ngược Bắc ”, nhưng điều đó có gì quan trọng ? Khi yêu, dù cho mọi trật tự đều đảo lộn thì em vẫn một mực thủy chung, dù cho em ở bất kể nơi nào thì em vẫn luôn hướng về một phương, đó là phương anh. Chính tình yêu mặn nồng tha thiết mà cả trăm ngàn con sóng dù ở xa rất xa bờ nhưng chúng vượt qua tổng thể khoảng cách địa lý để tìm đến bờ, đó là lẽ tự nhiên. Ẩn ý đằng sau ấy chính là nói lên em cũng sẽ như sóng kia, dù rằng có bao chông gai, trở ngại em sẽ vượt qua tổng thể để đến với anh, với tình yêu của đôi ta. Như ca dao có câu : “ Thương nhau mấy núi cũng trèo / Mấy sông cũng lội, vạn đèo cũng qua ”Người phụ nữ vốn rất nhạy cảm, trong tình yêu lại càng nhạy cảm hơn. Nếu ở hai khổ thơ trước, em rất sáng sủa, tự tin vào tình yêu thì ở khổ thơ tiếp theo, em lại lo lăng, trăn trở về cuộc sống :

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Xuân Quỳnh ý thức rất rõ về cái hữu hạn của đời sống, dẫn cuộc đới có dài đến đâu thì thời hạn vẫn trôi đi mà không chờ đón ai khi nào, cũng giống như biển dẫu to lớn, vô tận thì mây vẫn bay về nơi xa .Chính vì ý thức được sự hữu hạn của cuộc sống nên Xuân Quỳnh khao khát được như sóng, tan vỡ rồi lại “ tái sinh ”, sống sót mãi mãi giữa đại dương bát ngát, điều đó thật giống với tình yêu của em, sống mãi với tình yêu to lớn của hội đồng :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàm năm còn vỗ.

Xuân Quỳnh đã rất thành công xuất sắc trong việc sử dụng thể thơ năm chữ, dễ đi vào lòng người, lấy hình tượng sóng để miêu tả tâm trạng người phụ nữ, cạnh bên đó còn có những thẩm mỹ và nghệ thuật nhân hoá, trái chiều, ẩn dụ … bộc lộ vẻ đẹp tinh xảo của người phụ nữ trong tình yêu, một tâm hồn nhạy cảm, sâu lắng mà cũng mãnh liệt đầy ý nhị .“ Sóng ” là bài thơ rất hay về tình yêu của Xuân Quỳnh, biểu lộ vẻ đẹp tâm hồn Xuân Quỳnh cũng như vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 3

“ Sóng ” được in trong tập “ Hoa dọc chiến hào ”, xuất bản năm 1968 của nữ nhà thơ tình nổi tiếng Xuân Quỳnh. Bài thơ nói về tâm trạng, tình yêu mãnh liệt của người con gái khi yêu. Hãy đến với bài thơ bằng nhạc điệu, bài thơ là âm điệu của một cõi lòng bị sóng khuấy động, đang rung lên đồng điệu đồng nhịp với sóng biển. Rạo rực đến rối loạn, khát khao đến khắc khoải, có một hình tượng sóng được vẽ lên bằng âm điệu, một âm điệu dập dồn, chìm nổi, miên man như hơi thở chạy suốt cả bài .Sắc điệu trữ tình của bài thơ được gợi lên từ hình tượng sóng. Cả bài thơ là những con sóng tâm tình rối loạn trong lòng người con gái đang yêu khi đứng trước biển ngắm nhìn những con sóng vô hồi, bất tận. Sóng là một hình tượng ẩn dụ, đó là sự hóa thân của cái tôi trữ tình của nữ sĩ, lúc thì hòa nhập, lúc sự phân thân của “ em ” – người con gái đang yêu một cách say đắm. Sóng đã khơi gợi một hồn thơ phong phú và đa dạng, hồn nhiên, sôi sục. Thông qua hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã có một cách nói rất hay để diễn đạt tâm trạng của người con gái .Thật tự nhiên và thơ mộng, con sóng nhớ bờ nên ngày đêm sóng vỗ, sóng thao thức với thời hạn và đại dương. Cũng giống như bến đợi thuyền, thuyền nhớ bến, khi nào lòng người con gái cũng bồi hồi nhớ thương :

Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

“ Còn thức ” tức là khi nào em cũng nhìn thấy rõ hình bóng anh, ánh mắt anh … Một tình yêu cuồng nhiệt, mê hồn. Con sóng khao khát được đến bờ để được vỗ về, ve vuốt :

Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

( Xuân Diệu )Cũng như “ em ” muốn được gần bên anh, được hòa nhịp vào trong tình yêu với anh. Tình yêu của người con gái thật mãnh liệt, nồng nàn. Sóng xa vời cách trở vẫn tìm được tới bờ, cũng như anh và em sẽ vượt qua mọi khó khăn vất vả để đến với nhau, để sống trong niềm hạnh phúc toàn vẹn của lứa đôi .

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng nhỏ
Con nào cũng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Người con gái đã bày tỏ lòng mình một cách chân thành, say đắm, thắm thiết. Chân thật và thủy chung là đặc tính của tình yêu :

Dẫu xuôi về phương Bắc

Hướng về anh – một phương

Sóng đã bày tỏ nỗi lòng của người con gái với khát vọng được sống hết mình trong một tình yêu đẹp, sắt son thủy chung. Người ta thường nói xuôi vào Nam, ngược ra Bắc ; nhưng ở đây, trong nỗi nhớ chất đầy nhà thơ lại dùng ngược lại. Từ đó Xuân Quỳnh đã nói đến nỗi nhớ mặc kệ vạn vật, khoảng cách, tình yêu là sự gặp gỡ giữa hai tâm hồn không có số lượng giới hạn .Cuối cùng sóng đã nói hộ nhà thơ nỗi khát vọng được sống toàn vẹn trong tình yêu. Tình yêu lứa đôi đẹp tươi, nồng nàn như trăm ngàn con sóng nhỏ giữa đại dương bát ngát, muốn được hòa nhịp vào biển lớn của tình yêu hội đồng :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Cả bài thơ, nếu kể đến nhan đề, thì tác giả đã mười một lần nhắc đến từ “ sóng ”. Sóng vỗ như tâm tình rối loạn. Sóng cho ta nhiều ấn tượng về âm điệu của sóng, cũng như giọng điệu tâm tình, nhịp điệu của bài thơ. Thơ hồn nhiên, liền lạc về cảm hứng, trong sáng trong cách diễn đạt của tác giả. Sóng vỗ trên đại dương bát ngát cũng chính là sóng vỗ trong lòng người con gái .Từ hình tượng “ sóng ”, Xuân Quỳnh cho ta thấy rõ vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Với tình yêu chân thành, thắm thiết, người phụ nữ muốn sống hết mình, sống toàn vẹn trong tình yêu đẹp. Yêu là nhớ ngày mong đêm, người phụ nữ khát khao được hòa nhập thân thiện trong tình yêu ấy. Họ yêu thật nồng nàn, say đắm, thủy chung .Xuân Quỳnh viết bài thơ này vào những năm 1967, khi cuộc kháng chiến của nhân dân miền Nam ở vào quy trình tiến độ ác liệt, khi người trẻ tuổi trai gái ào ào ra trận “ xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước ”, khi sân ga, bến nước, gốc đa, sân trường diễn ra những cuộc chia tay màu đỏ. Cho nên có đặt bài thơ vào trong thực trạng ấy ta mới càng thấy rõ nỗi khát khao của người con gái trong tình yêu .

Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được

Đọc xong bài thơ “ Sóng ” ta càng ngưỡng mộ hơn những con người phụ nữ Việt Nam, những con người luôn thủy chung, luôn sống hết mình vì một tình yêu. Xuân Quỳnh xứng danh là một nhà thơ nữ của tình yêu lứa đôi, bà đã làm nhiều mẫu mã hơn cho nền thơ nước nhà .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 4

Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ nữ tiêu biểu vượt trội của văn học Việt Nam thời kỳ chống Mỹ. Và chắc có lẽ rằng khi nhắc đến thơ Xuân Quỳnh ta không hề không nhớ đến một hồn thơ đầy rạo rực, tuổi trẻ và dạt dào những cung bậc xúc cảm. Đến với mảnh đất phì nhiêu của tình yêu, hồn thơ ấy thật vô cùng đẹp tươi, bao bài thơ là tiếng lòng thổn thức, là niềm niềm hạnh phúc, khát khao yêu và được yêu. Bài thơ ” Sóng ” là một thi phẩm như vậy, chỉ với những dòng thơ ngắn mà thấy được những tình cảm lớn lao, mọi vẻ đẹp trong tâm hồn của người phụ nữ đang yêu được thể hiện thật tinh xảo, ý nhị mà đầy duyên dáng .

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Sóng biển hay cũng chính là em, người con gái trong tình yêu thật quá đỗi lạ kỳ. Hình ảnh “ sóng biển ” ở đây hay cũng chính là “ sóng lòng ”. Khi yêu, bao cảm hứng cứ tự nhiên dâng trào trong trái tim, khi dịu dàng êm ả, chân tình, êm dịu, ru con người sống trong những nỗi nhớ nhung và cũng có khi thật kinh hoàng, mãnh liệt. Không chỉ hoàn toàn có thể, trái tim em lúc này cũng có bao nỗi bộn bề cũng có lúc không hiểu nổi chính mình, nhưng không do đó mà ngừng kỳ vọng, ngừng khát khao yêu, vẫn muốn tự mình rẽ sóng để vươn ra biển lớn. Phải chăng, lúc này đây, em đang cố vùng vẫy khỏi những chật hẹp, lắng lo, ích kỷ tầm thường, nhỏ bé để tìm tới biển lớn của tình yêu, của lời nói sâu thẳm nơi trái tim mình :

Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Đó là một sự dữ thế chủ động của người con gái trong tình yêu văn minh. Không chờ đón tình yêu đến cũng chẳng chần chừ nghĩ suy phân vân mà tự mình tìm đến với người mình yêu để sống toàn vẹn của cảm hứng chính mình .

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trống ngực trẻ

Tình yêu mãi mãi là nỗi khát khao không của riêng ai và nhân vật trữ tình trong bài thơ cũng vậy. Dẫu bao năm tháng qua đi, dẫu hiện tại hay tương lai có biến hóa thì luôn vẫn mong ước được sống, được yêu thương rạo rực. Đặc biệt là với tuổi trẻ – lứa tuổi đẹp nhất. Khi tình yêu trở thành một món gia vị quan trọng trong đời sống thì khi gặp được người thương, tâm hồn lại bồi hồi, xuyến xao quái đản. Tâm hồn của người phụ nữ cũng thật mãnh liệt trong tình yêu .

Trước muốn trùng sóng bể
Anh nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên

Giữa biển khơi bát ngát vô tận, giữa dòng đời đầy rẫy những nỗi khó khăn vất vả, lắng lo và cả những sự mê hoặc khác thì lòng em vẫn vững vàng, vẫn hướng trái tim mình về anh, về em và về tình yêu của tất cả chúng ta. Dường như chưa mỗi phút giây nào là không nhớ nhung về ” anh ” cả. Tâm hồn trong sáng của người phụ nữ khi yêu càng thêm cao đẹp. Họ luôn trân trọng người mình yêu, luôn dành cho người mình yêu những tình cảm thiêng liêng nhất. Câu thơ ” từ nơi nào sóng lên ” như một sự bâng khuâng trong nỗi niềm khi nghĩ về cội nguồn của tình yêu tất cả chúng ta, về cội nguồn của tình yêu trong đời sống. Để rồi, ” em ” đã tự mình lý giải tổng thể :

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau?

Hình như trong đáy sâu tâm hồn của người phụ nữ, tình yêu luôn phát cháy những xúc cảm thật tha thiết. Em luôn luôn nghĩ về tình yêu, mong ước lý giải nơi mở màn “ sóng, gió ” chỉ để tìm được lời giải đáp tình yêu em dành cho anh, tình yêu tất cả chúng ta dành cho nhau là tự khi nào, từ khi nào ? Câu hỏi tu từ cất lên nghe sao da diết nỗi thương mến đến vậy ” Khi nào ta yêu nhau ? ” .Có nhớ, có thương mới gọi là yêu. Có ai yêu mà không nhớ, không thương được ? Và người phụ nữ trong bài thơ cũng không nằm ngoài những cảm hứng tự nhiên ấy. “ Em ” nhớ “ anh ” đến mãnh liệt, nỗi nhớ khôn nguôi và niềm hạnh phúc trong chính nỗi nhớ nhung ấy :

Con sóng trên mặt nước
Con sóng dưới lòng sâu
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Nỗi nhớ ngập tràn cả khoảng trống ” dưới lòng sâu “, ” trên mặt nước ” và thường trực qua bao thời hạn ” ” ngày đêm – không ngủ “. Càng yêu càng nhớ da diết, ngày đêm không nguôi nỗi nhớ người thương. Dẫu trong mơ vẫn hướng về anh, trong tâm tưởng luôn thiết tha bóng hình anh. Tình yêu và nỗi nhớ của ” em ” thật sâu đậm .Tiếp đến, Xuân Quỳnh đã chứng minh và khẳng định điều cần nhất là sự thủy chung, là lòng không đổi dời trước những cám dỗ, đam mê. Thủy chung trở thành một thước đo chứng tỏ cho một tình yêu bền chặt. Ở đây, tâm hồn người phụ nữ cũng chứa chan đức tính cao đẹp đó, em vẫn luôn thủy chung, son sắt với anh :

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dẫu muôn vời cách trở

Dẫu cho bao bao khoảng cách thì lòng em vẫn gửi trọn cho anh, vẫn mong ngóng và đợi chờ anh. Trái tim ấy vẫn vẹn nguyên một bóng hình, vẫn giữ trọn một tình yêu. Nơi đáy lòng, người con gái ấy hiểu được rằng, tình yêu chỉ cần lòng chúng thủy và có thời hạn thì rồi một ngày sẽ gặp gỡ trong niềm vui, niềm niềm hạnh phúc lớn của đôi ta. Càng cách trở càng thử thách được tình yêu mãi mãi không thể nào vơi được .Tuy nhiên, đời người thì hữu hạn mà tình yêu dành cho người thì vô hạn, nên có khi nghĩ về cuộc sống lại có chút ngậm ngùi, xót xa :

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Ai hoàn toàn có thể cưỡng được những quy luật của tự nhiên, chỉ biết được rằng phải cố gắng nỗ lực thật nhiều để vượt lên thực tại, sống với những khát khao để sống thật ý nghĩa với tình yêu lớn lao của mình :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.

Người phụ nữ khao khát được tan ra thành từng con sóng nhỏ để lên lỏi vào từng ngõ ngách của tình yêu trong tâm hồn rồi tan hòa trong biển lớn. Yêu thương mãi mãi như những con sóng vỗ về, ngàn năm tấu lên khúc nhạc dịu êm, kinh hoàng và bất tử của tình yêu đôi lứa đẹp tươi .” Sóng ” là biểu lộ đầy đẹp tươi, tinh xảo của tâm hồn người phụ nữ khi yêu. Bài thơ đã đem đến cho người đọc những đồng cảm thâm thúy về tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 5

Xuân Quỳnh ( 1942 – 1988 ) nổi tiếng với nhiều bài thơ tình như ” Thuyền và biển “, ” Tự hát ” …. Bài thơ ” Sóng ” được viết vào cuối năm 1967, in trong tập ” Hoa dọc chiến hào “, xuất bản năm 1968. Bài thơ nói lên một tình yêu đẹp của người con gái : yêu chân thành tha thiết, nồng nhiệt và thủy chung. Tình yêu tươi tắn ấy là khát vọng một niềm hạnh phúc toàn vẹn của đôi lứa .Sắc điệu trữ tình được dệt nên bằng hình tượng ” sóng “. Cả bài thơ là những con sóng tâm tình rối loạn trong lòng người con gái đang yêu khi đứng trước biển ngắm nhìn những con sóng bất tận, vô hồi. Sóng là một hình tượng ẩn dụ, là sự hóa thân của cái ” tôi ” trữ tình của nữ sĩ, lúc thì hòa nhập, lúc lại là sự phân thân của ” em “, của người con gái đang yêu một cách say đắm. Sóng đã khơi gợi một hồn thơ đa dạng chủng loại, hồn nhiên, tươi mới và sôi sục, khát vọng. Với hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã có một cách nói rất hay để miêu tả tâm trạng và tình yêu nồng nhiệt của người con gái .Sóng biến hóa. Sóng vỗ liên hồi. Triền miên và bất tận : ” Dữ dội và dịu êm / Ồn ào và lặng lẽ / Sông không hiểu nổi mình / Sóng tìm ra tận bể “. Trạng thái của sóng cũng là những biến thái tâm tình, những khát khao to lớn, can đảm và mạnh mẽ về một tình yêu chân thành. Hành trình của sóng từ sông ra đại dương : ” Sông không hiểu nổi mình / Sóng tìm ra tận bể ” nơi bát ngát dạt dào. Có đến nơi biển rộng trời cao, sóng mới được vẫy vùng, mới thực sự tìm thấy mình trong sức sống can đảm và mạnh mẽ với bao khát khao to lớn .Sóng được nữ sĩ làm hình tượng cho tình yêu. Miêu tả sóng biến hóa cũng là để nói lên cái phức tạp, phong phú, khó lý giải của tình yêu. Giống như sóng biển, tình yêu cũng là một hiện tượng kỳ lạ kì diệu của con người, rất khó lý giải tường tận. Con sóng ” thời xưa ” và con sóng ” ngày sau ” vẫn thế, vĩnh cửu, không bao giờ thay đổi. Thì tình yêu của con người, mãi mãi là ” khát vọng ” của tuổi trẻ, của lứa đôi, của ” em ” và ” anh ” :

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nơi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Sóng tìm đến bể, đến đại dương để tự hiểu mình, cũng như em đến với anh, tìm đến một tình yêu đẹp là để hiểu sâu hơn tâm hồn em, con người đích thực của em. Người con gái hỏi sóng, hay để tự hỏi mình : ” Sóng xuất phát từ gió / Gió mở màn đâu / Em cũng không biết nữa / Khi nào ta yêu nhau “. Sóng là sự thức nhận về cái ” quy luật ” không hề cắt nghĩa được của tình yêu. Cái khoảng thời gian ngắn giao duyên của lứa đôi ” khi nào ta yêu nhau “, tìm được câu vấn đáp đâu dễ ? Chính do đó mà trong bài thơ tình số 21 ( tập thơ ” Người làm vườn ” ) thi hào Tagore đã viết :

Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu

( Đào Xuân Quý dịch )Câu thơ ” Khi nào ta yêu nhau ” đã miêu tả đúng nỗi niềm nổi bật của những gái, trai đang sống trong một tình yêu đẹp. Sóng vỗ ” kinh hoàng … dịu êm … ồn ào … lặng lẽ “, sóng ” dưới lòng sâu ” và ” trên mặt nước ” hay sóng ” nhớ bờ ” – toàn bộ đều tượng trưng cho tình yêu và nỗi nhớ. Yêu tha thiết, mãnh liệt, nhớ bồi hồi, triền miên. Nỗi nhớ ấy da diết, giày vò, choán đầy cả khoảng trống, nó chiếm cả tầng sâu và bề rộng, nó trải dài trong mọi thời hạn :

Con sóng dưới lòng sâu,
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ngủ không ngủ được

Thật là tự nhiên và thơ mộng ” con sóng nhớ bờ ” nên ngày đêm sóng vỗ, sóng thao thức với thời hạn và đại dương. Cũng như bến nhớ thuyền, thuyền nhớ bến, khi nào người con gái cũng bồi hồi thương nhớ :

Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

” Còn thức ” nghĩa là khi nào em cũng thấy rõ hình dáng anh, ánh mắt anh, nụ cười anh … một tình yêu nồng nhiệt, mê hồn !Con sóng khao khát tới bờ để vỗ về, ve vuốt ” Hôn thật khẽ thật êm / Hôn êm đềm mãi mãi …. ” ( Xuân Diệu ). Em cũng khao khát mong được đến với anh, hòa nhịp trong tình yêu anh. Tình yêu của người con gái thật trong sáng nồng nàn và mãnh liệt. Sóng xa vời cách trở vẫn tìm được ” tới bờ “, cũng như em và anh sẽ vượt qua mọi khó khăn vất vả, đi tới một tình yêu đẹp, được sống trong niềm hạnh phúc toàn vẹn lứa đôi :

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Điều mong ước ấy nói lên một tấm lòng, một trái tim nồng hậu chan chứa yêu thương. Người con gái ấy đã bày tỏ lòng mình một cách chân thành và mê hồn. Thắm thiết, chân tình và thủy chung là phẩm chất của tình yêu. ” Sóng ” đã bày tỏ nỗi lòng của người con gái mong được sống hết mình với ” anh ” trong một tình yêu sắt son chung thủy :

Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương

Cuối cùng, sóng cũng nói giúp nhà thơ nỗi khát vọng được sống toàn vẹn, sống hết mình trong tình yêu. Trong tình yêu lứa đôi đằm thắm, đẹp và vững chắc như ” trăm con sóng nhỏ ” tan ra trên đại dương bát ngát, được hòa nhập trong ” biển lớn tình yêu ” của hội đồng. Lời nguyện cầu của người con gái cho thấy một tâm hồn rất cao quý trong tình yêu :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Cả bài thơ, nếu kể thêm nhan đề, tác giả mười một lần nhắc đến từ ” sóng “. Sóng vỗ biến hóa như tâm tình rối loạn. Hình tượng sóng cho ta nhiều ấn tượng về âm điệu, nhịp điệu của sóng, cũng là giọng điệu tâm tình, nhạc điệu của bài thơ. Thơ liền lạc, nhiều mẫu mã về vần điệu, trong sáng trong biểu cảm, lúc bồi hồi tha thiết, lúc day dứt bồn chồn, lúc can đảm và mạnh mẽ ồn ào. Sóng trên đại dương cũng là sóng vỗ trong lòng người con gái. Cái hay của bài thơ là ở âm điệu ấy .Qua hình tượng sóng và cả bài thơ, tất cả chúng ta cảm nhận được vẻ đẹp tươi tắn, tâm hồn trong sáng, đa tình của người con gái. Người con gái ấy dữ thế chủ động bày tỏ những khát khao, những rung động rạo rực của lòng mình trong tình yêu. Đã có một nàng Vọng Phu, một hòn Trống Mái. Cũng đã có những thiên tình sử diễm lệ, những vần ca dao nói về tình yêu trai gái làng quê. Ở đây cũng vậy, Xuân Quỳnh nói lên một tình yêu đẹp của người phụ nữ : quyết tâm vượt qua mọi cách trở, khó khăn vất vả để xây đắp một tình yêu son sắt thủy chung, toàn vẹn trong niềm hạnh phúc như trăm ngàn con sóng kia ” ngàn năm còn vỗ ” giữa đại dương, ” Giữa biển lớn tình yêu ” bát ngát. Người con gái được nói đến trong bài thơ ” Sóng ” đã có một tâm hồn đẹp, một khát vọng về niềm hạnh phúc nên đã có một tình yêu trong sáng bền đẹp .Xuân Quỳnh viết bài thơ tình này vào những ngày cuối năm 1967, khi mà cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước đang diễn ra vô cùng quyết liệt. Trai tráng ào ào ra trận ” Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước “. Sân đình, bến nước, gốc đa, sân ga, sân trường … diễn ra những ” cuộc chia tay màu đỏ “. Có đặt bài ” Sóng ” vào trong toàn cảnh lịch sử dân tộc hào hùng ấy, mới cảm nhận hết nỗi nhớ và khao khát về niềm hạnh phúc của người con gái đang yêu :

Ôi con con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được…

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 6

Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ viết về tình yêu hay nhất của nền văn học Việt Nam tân tiến. Chị đã để lại nhiều bài thơ tình rực rỡ : Thuyền và biển, Dẫu em biết rằng anh trở lại, Tự hát, Hoa cỏ may, Thơ tình cuối mùa thu … trong đó bài thơ “ Sóng ” ngay từ khi sinh ra đã được nhiều thế hệ người trẻ tuổi ưa thích. Sóng là hình tượng TT của bài thơ đã góp thêm phần miêu tả sức sống, niềm khát khao mãnh liệt của tâm hồn nhà thơ về tình yêu, về đời sống .Sóng hiện lên như một hình tượng hai nghĩa : vừa là con sóng thật ngoài biển cả, vừa là hình ảnh tượng trưng cho nỗi khát khao niềm hạnh phúc, khát vọng tình yêu của người phụ nữ trong bài : “ em ” .Nét rực rỡ tiên phong của bài thơ là âm điệu, tự nó tạo thành một hình tượng sóng. Thể thơ năm chữ của bài thơ rất tương thích với nhịp điệu tâm trạng của người con gái đang yêu. Bài thơ gồm mười khổ, chỉ có một khổ hai câu, những khổ còn lại : mỗi khổ bốn câu. Âm điệu của bài thơ đa phần được biểu lộ bằng thanh bằng, những thanh trắc chiếm một tỉ lệ rất thấp. Chính đặc thù này đã tạo nên sự uyển chuyển cho âm điệu, nó vừa mô phỏng được nhịp điệu của sóng biển vừa mô phỏng nhịp điệu của tâm hồn. Mà xét đến cùng cái chính ở đây là nhịp của tâm hồn, nhịp của một tâm trạng tha thiết yêu thương. Nhịp điệu vào – ra. túc tắc, vô tận của con sóng còn được tạo nên bằng những đối sánh tương quan liên tục phân thành hai cực : kinh hoàng – dịu êm, ồn ào – lặng lẽ, sông – bể, thời xưa – ngày này ; lòng sông – mặt nước, ngày – đêm, xuôi – ngược, phương Bắc – phương Nam, đại dương – bờ, dài – rộng, sóng nhỏ – biển lớn .Sóng là hình tượng của hình ảnh người con gái, đam mê và khao khát tình yêu, là hình tượng của sự sống mãnh liệt, của một tình yêu muôn đời, một tình yêu vĩnh cửu .Tại sao nhà thơ dùng hình tượng sóng để thể hiện lòng mình ? Đó là do sự trùng hợp đến lạ lùng giữa những trạng thái tâm hồn với những đặc tính của sóng sự tương đương giữa nhịp điệu của tự nhiên, của đời sống với nhịp điệu của tình cảm, của quốc tế khát khao con người. Cũng không phải ngẫu nhiên mà nhiều nhà thơ đã dùng hình tượng biển, sóng để nói lên sự mãnh liệt, nỗi khát khao, sự dâng đầy, niềm sôi sục, say đắm của sự sống, của tình yêu ( Xuân Diệu – Biển ; Xuân Quỳnh – Thuyền và biển ). Con sóng “ kinh hoàng và dịu êm ”, “ ồn ào và lặng lẽ ” cũng là tâm tình của người phụ nữ đang yêu. Đó là trạng thái đối nghịch nhưng lại là thực sự của những huyền bí tâm hồn. vẻ ngoài bình lặng tiềm ẩn những sức mạnh ẩn tàng, những khát khao can đảm và mạnh mẽ. Vẻ ngoài sôi sục, kinh hoàng bao trùm một trái tim đằm thắm, nhân hậu, yêu dấu và chở che. Chính cái huyền bí kì khôi đó, nó khơi dậy những khát vọng lớn lao : Sóng tìm ra tận bể, vượt những số lượng giới hạn eo hẹp, con sóng như thực sự tìm thấy minh, tự nhận thức được sức mạnh, nỗi khát khao, niềm sôi sục của mình, cũng như người con gái, khi đối lập với tình yêu mới hiểu nổi mình, hiểu được giá trị mình nhận thức được mình, cảm nhận hết được sức mạnh cùng khát vọng tình yêu của mình .

Và cũng chẳng khác gì với sóng, khát vọng tình yêu của loài người mãi mãi tồn tại, mãi mãi là chuyện của muôn đời:

Ôi con sóng ngày xưa.
Và ngày sau vẫn thế,
Nỗi khát vọng tình yêu,
Bồi hồi trong ngực trẻ

Sóng và sức mạnh của sóng là nỗi huyền bí muôn đời, cũng như quy luật của tình yêu, một quy luật không thế nào cắt nghĩa, quy luật của muôn đời : Tình yêu là gì ? Bắt đầu từ đâu ? Và vì sao ta yêu nhau :

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa,
Khi nào ta yêu nhau

Sóng tượng trưng cho nỗi nhớ. Sóng nhớ bờ. Một nỗi nhớ chiếm kín cả khoảng trống, choán đầy tâm hồn : “ Lòng em nhớ đến anh. Cả trong mơ còn thức ”. Sóng còn là tượng trưng của lòng chung thủy “ Con nào chẳng tới bờ / Dù muôn vàn cách trở ”. Cũng như lòng em : “ Nơi nào em cũng nghĩ / Hướng về anh một phương ” .Con sóng, hình tượng TT của bài thơ đã biểu lộ nỗi khát khao, niềm đam mê tình yêu, cái vĩnh hằng, vô biên, nỗi huyền bí, sự mãnh liệt và lòng chung thủy so với tình yêu cùng niềm mong ước sống chân thực, hết mình toàn vẹn vì tình yêu :

Làm sao được tan ra,
Thành trăm con sóng nhỏ.
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

“ Sóng ” trong bài thơ không chỉ là “ sóng ” theo nghĩa đen, mà còn là sự hoạt động của tâm hồn con người. Người con gái trong bài thơ cũng như con sóng họ khao khát tình yêu, một tình yêu can đảm và mạnh mẽ to lớn đằm thắm, thiết tha. Một tình yêu tự nhiên, rất thông thường, rất đời vậy. Tình yêu ấy cũng rất rõ ràng và giản dị và đơn giản : con sóng khát khao tới bờ, như em mong có anh. Và tình yêu mãnh liệt và giản dị và đơn giản ấy lại là tín hiệu của một tình yêu vĩnh hằng muôn thuở của những trái tim đầy mong ước yêu thương .Xuân Quỳnh là nhà thơ của tình yêu. Hồn thơ của Xuân Quỳnh luôn tự thể hiện những khát vọng, những say đắm rạo rực, những suy tư day dứt, trăn trở của lòng mình trong tình yêu. Có thể thấy rõ đặc thù của thơ Xuân Quỳnh trong bài thơ “ Sóng ”. Người đọc yêu và thuộc thơ chị có lẽ rằng vì họ tìm thấy nhiều nỗi niềm tha thiết, nhiều ước vọng trong sáng, nhiều niềm vui và khổ đau của tình yêu trong thơ chị. Mà điều đó chỉ có ở những nhà thơ biết và dám giữ lấy cái riêng của mình và bằng cách đó tạo nên sự cải cách, sự đa dạng chủng loại cho thơ, nhất là thơ tình yêu .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 7

Xuân Quỳnh là một khuôn mặt tiêu biểu vượt trội trong lớp những nhà thơ thời chống Mỹ và cũng là khuôn mặt tiêu biểu vượt trội trong những nhà thơ nữ của văn học Việt Nam văn minh. Xuân Quỳnh là nhà thơ nữ viết nhiều và viết hay về phụ nữ .Sóng là bài thơ tiêu biểu vượt trội cho tâm hồn, giọng thơ Xuân Quỳnh. Bài thơ này được viết năm 1967 và được in trong tập thơ Hoa dọc chiến hào ( 1968 ). Bài thơ được viết trong thời gian gay go ác liệt của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Vậy mà bài Sóng của Xuân Quỳnh ta không hề thấy tiếng bom gào đạn réo mà chỉ thấy tiếng đập bồi hồi rạo rực của trái tim trong tình yêu. Bản lĩnh con người Việt Nam, vẻ đẹp con người Việt Nam được bộc lộ ngay trong những giờ phút stress nóng bỏng nhất. Bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh như đóa hoa tình yêu vẫn nở dọc chiến hào trong những năm đánh Mỹ .Trong thơ ca đã có nhiều tác giả mượn hình tượng sóng để nói về tình yêu. Với bài thơ Sóng Xuân Quỳnh đã đi vào một đề tài muôn thuở đề tài tình yêu, đã sử dụng một hình tượng quen thuộc – hình tượng sóng nhưng thi sĩ vẫn có những phát minh sáng tạo riêng độc lạ. Lần tiên phong người phụ nữ mạnh dạn dữ thế chủ động nói lên khát vọng tình yêu chân thành và cháy bỏng. Sóng chính là trái tim “ kinh hoàng và dịu êm ” của Xuân Quỳnh. Cũng qua hình tượng sóng người đọc thấy được tâm hồn người phụ nữ Việt Nam nói chung .Hình tượng sóng là hình tượng TT xuyên thấu bài thơ .Sóng là hình tượng mang ý nghĩa ẩn dụ gắn với hình tượng sóng là “ em ”. Sóng là sự hoá thân của “ em ” và ngược lại em tìm thấy sự biểu lộ của mình qua sóng. Từ – sóng đến “ em ” tác phẩm đã tạo được ra hai hình tượng song hành xoắn xuýt đi suốt chiều dài bài thơ .Trước hết hình tượng sóng được gọi lên từ nhịp điệu, nhạc điệu của câu thơ, bài thơ. Bài thơ được viết bằng những câu thơ 5 chữ mỗi khổ 4 câu nhịp điệu những câu thơ 5 chữ đều đặn như gợi lên những bước sóng tiếp nối nhau .Thêm vào đó là sự quy đổi thanh điệu bằng trắc. Câu trên kết thúc là vần bằng tiếp nối đuôi nhau với câu dưới là vần trắc :

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Nhịp điệu câu thơ tạo âm hưởng lên bổng xuống trầm khi thanh khi giáng gợi lên âm điệu của sóng lúc ồn ào lúc lặng lẽ. Nhịp điệu câu thơ còn có công dụng tạo hình những con sóng nhấp nhô liên tục. Cặp thơ trên vừa lướt qua thì cặp thơ sau lại Open như con sóng này vừa chìm xuống thì con sóng khác lại ào ạt xô lên .Tác giả đã khôn khéo đưa nhịp điệu của sóng biển thành nhịp điệu của sóng thơ. Sóng thơ lại diễn đạt sóng lòng. Con sóng tâm trạng trào dâng thành, sóng chữ, sóng chữ lại gợi lên nhịp điệu của sóng biển cứ như vậy những con sóng gối lên nhau vỗ suốt bài thơ .Trước khi ta cảm nhận được hình ảnh của sóng thì ta đã bị chinh phục bởi nhịp điệu, nhạc điệu của bài thơ .Sóng là sự bộc lộ những trạng thái của xúc cảm tâm trạng. Mỗi bộc lộ tâm trạng tìm thấy những biểu lộ ở sóng .Trước hết đó là tâm trạng khát khao một lý tưởng thuỷ chung trong sáng của người phụ nữ .Mở đầu bài thơ sóng được miêu tả ở trạng thái ngược đối cực nhưng vẫn gợi lên sự êm ả dịu dàng đằm thắm : “ Dữ dội / dịu êm ”, “ ồn ào / lặng lẽ ”. Những trạng thái đối cực của sóng đã diễn đạt rất đúng tâm tình tính khí của người phụ nữ trong tình yêu. Người phụ nữ sống chung tám trạng trái ngược ấy vì họ khao khát vượt ra ngoài những số lượng giới hạn eo hẹp cái tầm thường để đến với những chân trời rộng mở “ Sông không hiểu nổi mình, Sóng tìm ra tận bể ”. Hành trình từ sông ra bể của sóng chính là sự đoạn tuyệt cái số lượng giới hạn eo hẹp để tìm tới khoảng chừng chân trời bát ngát vô tận với những chân trời rộng mở của mơ ước khát vọng. Nhà thơ không viết “ Dịu êm và kinh hoàng, Lặng lẽ và ồn ào ” do tại viết như thế sẽ không làm toát lên được vẻ đẹp dịu dàng êm ả đáng yêu của người phụ nữ. Cách viết “ Dữ dội và dịu êm, Ồn ào và lặng lẽ ” đã nói lên được thực chất của người phụ nữ, thực chất của tình yêu. Tình yêu có khi kinh hoàng nhưng nó luôn tìm đến sự dịu êm, tình yêu cũng có lúc ồn ào nhưng nó luôn, hướng tới sự lặng lẽ có chiều sâu. Bản chất của người phụ nữ là đằm thắm yêu thương .Tấm lòng thuỷ chung trong sáng được thể ‘ hiện qua nỗi nhớ, nỗi nhớ choán đầy khoảng trống, thời hạn. Nỗi nhớ trong khoảng trống như con sóng dưới lòng sâu con sóng trên mặt nước khi nào cũng nhớ tới bờ. Nỗi nhớ trong thời hạn cả khi thức và khi ngủ có trong ý thức và cả trong tiềm thức :

Con sóng dưới lòng sâu .
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được

Khổ thơ có cặp hình ảnh sóng đôi rất rực rỡ : con sóng ngày đêm vỗ bờ cũng như lòng em nhớ đến anh bất kể đêm ngày “ cả trong mơ còn tiềm thức ” .Nỗi nhớ trong tình yêu chung thuỷ là nỗi nhớ đau đáu hướng về một phương duy nhất. Nhà thơ đã mượn hình tượng sóng để nói lên tâm trạng này. Con sóng dù xuôi về phương bắc dù ngược về phương nam dù qua muôn trùng cách trở thì con sóng nào cũng hướng tới bờ. Nỗi nhớ tấm lòng chung thuỷ của em cũng thế dù em ở nơi đâu thì lòng em cũng hướng tới anh. Anh chính là tiềm thức của lòng em .Qua hình tượng sóng, người phụ nữ còn bộc lộ sự dữ thế chủ động trong tình yêu. Khát vọng sống hết mình cho tình yêu .Sự dữ thế chủ động tự ti của người phụ nữ trong tình yêu biểu lộ qua hình tượng sóng là để nói về người con gái còn bờ cát để nói về người con trai. Người phụ nữ giờ đây không còn là bến đợi con thuyền như trong ca dao xưa : “ Thuyền về có nhớ bến chăngBến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền ” .Người phụ nữ xưa thường ở vị thế bị động họ là tấm vải lụa đào phất phơ giữa chợ nhờ vào người mưa, họ là hạt mưa rào, hạt mưa sa mà may rủi nhờ vào vào số phận :

Thân em như hạt mưa rào
Hạt rơi xuống giếng, hạt vào vườn hoa

Họ không dữ thế chủ động trước tình yêu vì họ không làm chủ cuộc sống. Trong bài Biển của Xuân Diệu hình tượng sóng là nói về người con trai và bờ cát để nói về người con gái :

Bờ lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em

Tình yêu trong bài thơ Biển là tình yêu của người con trai, là tình yêu nam tính mạnh mẽ nên kinh hoàng can đảm và mạnh mẽ cuồng nhiệt, hình tượng sóng là nói lên sự nồng nàn ấy. Còn hình tượng sóng trong thơ Xuân Quỳnh là sự biểu lộ dữ thế chủ động tự tin. Người phụ nữ dữ thế chủ động trong tình yêu vì họ làm chủ cuộc sống .Tuy nhiên trẻ khỏe dữ thế chủ động mà vẫn đầy êm ả dịu dàng, vẫn dịu dàng êm ả đằm thắm, vẫn chân thành hồn nhiên :

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em củng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Câu thơ như gợi cái mở màn nhẹ nhàng rất ý tứ rất êm ả dịu dàng. Sự hồn nhiên đến như trẻ thơ mà thâm thúy như một triết gia. Xuân Quỳnh đã đề cập tới câu hỏi của muôn đời muôn người trong tình yêu. Có những câu hỏi thuộc quy luật tình cảm thì không dễ có lời giải đáp. Cái khoảng thời gian ngắn khởi đầu của tình yêu cũng thế ai dễ truy lùng nguyên do, ai dễ nhớ tình yêu khởi đầu như thế nào. Xuân Diệu cũng có lần định cắt nghĩa tình yêu :

Làm sao cắt nghĩa được tình yêu
Có khó gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió đìu hiu.

Thi sĩ tưởng như cắt nghĩa được tình yêu nhưng hoá ra tổng thể đều mông lung mơ hồ như nắng nhạt, như làn mây, mong manh như gió hiu hiu. Chính vì làm thế nào cắt nghĩa được tình yêu mà tình yêu càng trở nên kỳ diệu huyền ảo. Có thể nói Xuân Quỳnh cũng như Xuân Diệu trước đó đã nói lên được một cách tinh xảo tâm trạng của bao đôi lứa trong tình yêu .Mạnh bạo, dữ thế chủ động muốn sống hết mình cho tình yêu nhưng vẫn hướng tới mềm khao khát thuỷ chung duy nhất :

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau cũng thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Niềm khao khát thuỷ chung từ thời xưa đến ngày sau, câu thơ chạm tới cái muôn đời : Ngày xưa, ngày sau vẫn thế, vẫn tấm lòng thuỷ chung duy nhất .Khát vọng của người phụ nữ trong tình yêu là khát vọng đạt tới sự vĩnh hằng. Người phụ nữ muốn vĩnh viền hoá tình yêu của mình để nó sống mãi với thời hạn .Cuộc đời là hữu hạn, còn khát vọng niềm hạnh phúc khát vọng tình yêu là vô hạn, nhận thức được điều này thơ Xuân Quỳnh thoáng chút âu lo :

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Nhưng không phải âu lo để chìm trong vô vọng. Nhận thức được nghịch cảnh, éo le là khao khát vươn lên và Xuân Quỳnh đã hướng tới một giải pháp đầy tinh thần nhân bản .Với Xuân Quỳnh bằng tình yêu con người hoàn toàn có thể đạt tới sự vĩnh hằng. Cái để con người hoàn toàn có thể sống sót mãi bằng thời hạn chính là tình yêu :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Khát vọng ở đây thật mãnh liệt : “ tan ra ” sự hoá thân tuyệt đối, “ ngàn năm ” khát vọng đạt tới sự vĩnh hằng. Con người hoá thân trong tình yêu, tình yêu riêng hoà trong tình yêu chung, con người hoàn toàn có thể đạt tới sự vĩnh hằng như con sóng nhỏ hòa vào biển lớn thì không khi nào khô cạn mà ngàn năm sau còn vỗ .Tình yêu mà Xuân Quỳnh nói tôi là một tình yêu lớn nó không mang sắc tố vị kỷ. Câu thơ của Xuân Quỳnh gọi ta nhớ đến hai câu thơ của một nhà thơ Nga :

Một giọt nước hòa vào biển cả
Mãi mãi là sức sống thanh xuân

Có thể nói với bài thơ Sóng Xuân Quỳnh đã đề cập tới một chân lý muôn đời, một chân lý mà nhiều người cũng từng nói tới : không có gì vĩnh viễn nếu thiếu tình yêu .Qua hình tượng sóng người đọc không chỉ thấy những trạng thái xúc cảm mà còn thấy vẻ đẹp tâm hồn trong tình yêu. Đó là vẻ đẹp có sự phối hợp hài hoà giữa yếu tố truyền thống lịch sử và yếu tố thời đại, giữa dân tộc bản địa và văn minh .Lần tiên phong trong thơ ca tân tiến ta thấy người phụ nữ mạnh khỏe nói lên những khát vọng mãnh liệt và chân thành của một trái tim trong tình yêu. Họ dữ thế chủ động tự tin trong tình yêu. đây không chỉ là nét mới trong thơ mà còn là nét mới trong đời. Họ khao khát được sống hết mình cho tình yêu. Với Xuân Quỳnh tình yêu đâu chỉ là tận hưởng mà niềm hạnh phúc còn là sự dâng hiến. Sự hi sinh, sự dâng hiến trong tình yêu làm ra vẻ đẹp thánh thiện của người phụ nữ. Biết hi sinh vì người khác, biết hóa thân cho một tình yêu cao đẹp. Người phụ nữ không chỉ khao khát mà họ còn thật sự đạt tới sự vĩnh hằng. Đó là nét mới văn minh ở người phụ nữ. Tuy nhiên tân tiến mà vẫn dân tộc bản địa, người phụ nữ đang yêu trong thơ Xuân Quỳnh mang một vẻ đẹp truyền thống lịch sử như bao người phụ nữ khác. Họ chân thành đằm thắm trong tình yêu, họ hướng tới sự thuỷ chung trong sáng, họ khao khát niềm hạnh phúc đời thường bình dị. Trong bài thơ Tự hát Xuân Quỳnh không muốn trái tim mình hoá thành vàng với những người coi thường của cải thường khi cần hoàn toàn có thể bán đi ngay. Xuân Quỳnh cũng không muốn trái tim mình thành mặt trời vì mặt trời sẽ tắt : khi bóng chiều đổ xuống sẽ còn mình anh với đêm dài thăm thẳm. Xuân Quỳnh khao khát được sống toàn vẹn với trái tim con người, với trái tim người phụ nữ :

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thường ai chẳng có
Cùng ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi
Đó là vẻ đẹp truyền thống của người phụ nữ Việt Nam.

‘ Sóng ’ là bài thơ thật sự tiêu biểu vượt trội cho hồn thơ, giọng thơ Xuân Quỳnh, Sóng làm toát lên vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam, một vẻ đẹp bình thản giàu tình yêu thương giữa giông bão của cuộc sống và giông bão của quốc gia, cần nhắc lại giữa đạn bom ác liệt giữa đấu tranh huỷ diệt thì bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh giàu sức sống như đóa hoa tình yêu vẫn nở dọc chiến hào những năm đánh Mỹ .Sóng của Xuân Quỳnh chắc sẽ còn dào dạt mãi trong tâm hồn những người biết sống cho tình yêu và nhất là biết sống cho một tình yêu lớn .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 8

Bài thơ ” Sóng ” của Xuân Quỳnh sáng tác năm 1967, in lần đầu trong tập ” Hoa dọc chiến hào “, xuất bản năm 1968 .Bài thơ là lời tác giả nói với mình, nói với người về tình yêu tươi tắn, nồng nhiệt gắn với khát vọng niềm hạnh phúc muôn thuở của con người .Đầu để bài thơ là ” Sóng “, toàn bài được dệt bằng hình tượng TT ấy. Xuân Quỳnh đã tiếp nối đuôi nhau một truyền thống cuội nguồn trong văn học ta là lấy đế tưởng tượng tình yêu :

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Ôi con sóng thời xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻBắt đầu là sóng nước. Đúng là như vậy, không kể ở sông hay ở bể, có lúc sóng kinh hoàng, ồn ào, có lúc lại dịu êm, lặng lẽ. Sóng luôn luôn đổi khác muôn hình muôn vẻ. Quan sát những bộc lộ phong phú của sóng, Xuân Quỳnh tìm thấy sự tương hợp với từng trạng thái tâm hồn của con người khi yêu. Đó là những trạng thái nhiều khi trái ngược, nó tiềm ẩn những khát khao to lớn về một tình yêu chân chính .Từ sông, ” Sóng tìm ra tận bể ” nơi bát ngát rộng, vô cùng sâu, trời nước bát ngát, có nồm nam êm nhẹ, có bão tố kinh hoàng … Ở nơi như vậy, may ra sóng mới hiểu nối mình .Mượn sóng để làm hình tượng cho tình yêu, miêu tả sóng với những đặc thù kì khôi cũng là để nói tới cái phức tạp, phong phú, khó lý giải của tình yêu. Giống như sóng, tình yêu cũng là một hiện tượng kỳ lạ khó lí giải cho rõ ràng, minh bạch. Tình yêu là vậy, nhưng khát vọng tình yêu của con người thì muôn đời khổng đổi khác. ” Con sóng xưa ” thế nào thì con sóng ” Ngày sau vẫn thế “. Đó là quy luật bất di bất dịch của tự nhiên và quy luật tình yêu .Nếu ” Sóng tìm ra tận bể ” để tự hiểu mình thì em cũng sẽ tìm đến tình yêu anh để hiểu sâu hơn về con người đích thực của em. Giữa đại đương bát ngát ấy, nơi nào là nơi khởi đầu của sóng ? ” Sóng xuất phát từ gió “. Có gió mới có sóng, tất yếu là vậy. Thế ” Gió mở màn từ đâu ” ! Câu vấn đáp không phải thuận tiện. Thế là ” ra tận bể ” mà sóng cũng vẫn chưa hiểu nổi mình. Em cũng hòa nhập vào biển lớn của tình yêu anh mà nào em đã hiểu em ? Em yêu anh từ đâu ? Giọng nói ? Nụ cười ? Ánh mắt ? ” Em cũng không biết nữa ” và chỉ cần hiểu rằng ” ta yêu nhau ” là đủ. Tâm trạng ấy có lẽ rằng là nổi bật của người đang yêu chăng ?Như vậy sóng là hình tượng của tình yêu. Và sóng cũng là nỗi nhớ da diết, cháy bỏng. Nó choán đầy khoảng trống, thời hạn, nó hiển hiện mọi nơi, mọi lúc :

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được.

Vẫn mượn chuyện sóng để trò chuyện người. Tình yêu của em chính là sóng đó. Chỉ có sóng đại dương bát ngát mới hoàn toàn có thể sánh được với khát vọng tình yêu của em, ” Con sóng dưới lòng sâu, con sóng trên mặt nước ” là những cung bậc khác nhau của nỗi em nhớ anh. Nỗi nhớ có cái bộc lộ trên mặt phẳng mà cũng có cái chứa đựng tận ” dưới lòng sâu “. Thức mà nhớ, không nói làm gì ; trong mơ mà nhớ là cái nhớ đến dày vò, thao thức. Tình yêu là vậy : ” Lòng em nhớ đến anh, Cả trong mơ còn thức ” .Ở trên đang còn che giấu không ít nhờ lời sóng thì đến đây tự nhiên vứt bỏ cái vỏ vay mượn ấy đi, để trái tim tự thốt lên lời. Trái tim đòi nói thật bởi nó đầy ắp tình yêu và tình yêu ấy cũng đã chín muồi .Con sóng khao khát tới bờ được vỗ về, ve vuốt ; em cũng khao khát mong được đến với anh, hoà nhập trong tình yêu anh. Tình yêu và khát vọng của người phụ nữ thật trong sáng và mãnh liệt .Xuân Quỳnh còn mượn sóng để nói lên lòng chung thuỷ và niềm tin son sắt :

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở.

Hãy nhìn những con sóng đại dương. Dù gió xô tới phương nào đi nữa, sau cuối sóng vẫn quay trở lại với bờ. Em cũng vậy. Cho dù gặp bao khó khăn vất vả, em cũng sẽ vượt qua hết để đến với anh, bởi tình yêu đã cho em sức mạnh. Niềm tin và nghị lực, em tìm thấy ở vạn vật thiên nhiên và ở chính mình. Khi đã yêu thật lòng, ” Dù muôn vời cách trở “, tất cả chúng ta vẫn đến được với nhau. An ủi động viên mình và cũng là an ủi, động viên tình nhân để có thêm ý chí trên đường đi tìm niềm hạnh phúc .Cuối cùng, khát vọng tình yêu và niềm hạnh phúc vĩnh cửu cung được gửi gắm vào hình tượng sóng. Người phụ nữ mong ước được sống toàn vẹn cho tình yêu và được hòa nhập với vạn vật thiên nhiên vĩnh hằng bằng tình yêu của mình. Nỗi trăn trở đã thành bức xúc : ” Làm sao được tan ra, Thành trăm con sóng nhỏ ” trong đại dương bát ngát, vô tận kia để được sống mãi và yêu mãi : ” Giữa biển lớn tình yêu, Để ngàn năm còn vỗ ” .Tình yêu bùng lên thành khát vọng. Khát vọng sôi sục mà vẫn khiêm nhường, đầy êm ả dịu dàng. Mỗi câu, mỗi chữ trong đoạn thơ đều được lựa chọn, sắp xếp khôn khéo nên giá trị biểu cảm rất cao .Qua hình tượng Sóng, Xuân Quỳnh đã làm điển hình nổi bật tâm trạng người con gái Việt Nam khi yêu : dịu dàng êm ả, thủ thỉ, đằm thắm mà không kém phần sôi sục, mãnh liệt. Nét đẹp ấy được bộc lộ bằng một hình thức tưởng như cũ mà lại rất mới. Hình tượng sóng nhiều nhà thơ lớp trước đã sử dụng nhưng vào thơ Xuân Quỳnh nó lại mang một vẻ đẹp lấp lánh lung linh, khác lạ .Người đọc yêu dấu bài thơ ” Sóng ” vì nó đã biểu lộ những gì tinh xảo nhất, huyền diệu nhất của một tâm hồn phụ nữ khi yêu và một trái tim nhạy cảm luôn khao khát yêu thương .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 9

Qua hình tượng “ sóng ” và cả bài thơ, tất cả chúng ta cảm nhận được sức sống và vẻ đẹp của một tâm hồn phụ nữ trong tình yêu. Người phụ nữ ấy mạnh khỏe, dữ thế chủ động bày tỏ những khát khao và rung động rạo rực của lòng mình trong tình yêu .Sóng là bài thơ tình rực rỡ của Xuân Quỳnh. Sức sống và vẻ đẹp tâm hồn của nhà thơ cũng như những phát minh sáng tạo nghệ thuật và thẩm mỹ trong bài thơ đều gắn liền với hình tượng TT – hình tượng “ sóng “, cả bài thơ là những con sóng tâm linh của tác giả được khơi dậy khi đứng trước biển cả, đối lập với những con sóng vô hạn vô hồi. Sóng là một hình tượng ẩn dụ, nó là sự hóa thân của cái tôi trữ tình của nhà thơ, lúc thì hòa nhập, lúc là sự phân thân của “ em “. Người phụ nữ trong bài thơ soi vào sóng để thấy rõ lòng mình, nhờ sóng để biểu lộ tâm trạng của mình. Với hình tượng sóng, Xuân Quỳnh đã tìm được một cách miêu tả và bộc lộ tâm trạng của mình một cách chân thành, trong sáng .Cả bài thơ, hình tượng “ sóng ” được gợi ra bằng âm điệu. Bài thơ có một âm điệu uyển chuyển, lúc dạt dào sôi sục, lúc thầm thì lắng sâu, gợi lên âm hưởng những đợt sóng liên tục. Nhịp sóng đó cũng là nhịp lòng của tác giả, một tâm hồn không hề yên định, đầy dịch chuyển, chảy trôi và chất chứa những khát khao rạo rực .Mỗi đặc tính của sóng đều tương hợp với một góc nhìn trạng thái của tâm hồn. Sóng “ kinh hoàng và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ “, những trạng thái tương phản, cũng như tâm tính, tính khí của người con gái đang yêu : họ sống với những trạng thái trái ngược trong lòng, nó tiềm ẩn những khát khao và sức mạnh tiềm ẩn. Với khát vọng lớn lao như vậy, sóng không chịu dừng lại ở sông, vì “ không hiểu mình “, sóng phải “ tìm ra tận bể “, hành trình dài ra bể rộng, từ bỏ những số lượng giới hạn chật hẹp tìm đến chân trời bát ngát của tâm hồn. Ra đến bể rộng, con sóng mới thật sự tìm thấy mình, nhận thức được mọi sức mạnh và khát khao của nó .Sóng là vĩnh hằng với thời hạn, cũng như nỗi khát vọng tình yêu của loài người – nỗi khát vọng bồi hồi trong tim tuổi trẻ :

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ.

Sóng là sự nhận thức về cái ( quy luật ) không hề cắt nghĩa được của tình yêu .

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Sóng là nỗi nhớ da diết, giày vò. Nó lấp đầy cả khoảng trống, nó chiếm cả tầng sâu và bể rộng, nó trải dài trong mọi thời hạn :

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Như nỗi lòng người con gái:
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Nếu như ở trên, sóng biểu lộ sự vô biên và những huyền bí của tình yêu, thì ở đoạn này những khát khao của sóng lại thật rõ ràng và giản dị và đơn giản : sóng khát khao tới bờ như em mong có anh. Tình yêu của người phụ nữ ở đây thật mãnh liệt, nhưng cũng thật trong sáng, dung dị, một tình yêu chung thủy và toàn vẹn .Cuối cùng, sóng cũng nói giúp cho nhà thơ nỗi khát vọng được sống toàn vẹn, hết mình trong tình yêu, cho tình yêu và được hòa nhập với cái vĩnh hằng bằng chính tình yêu của mình :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Qua hình tượng “ sóng ” và cả bài thơ, tất cả chúng ta cảm nhận được sức sống và vẻ đẹp của một tâm hồn phụ nữ trong tình yêu. Người phụ nữ ấy trẻ khỏe, dữ thế chủ động bày tỏ những khát khao và rung động rạo rực của lòng mình trong tình yêu. Đó thật là một nét mới mẻ và lạ mắt, thậm chí còn tân tiến trong thơ ca. Tâm hồn ấy giàu khát khao, không chút nào yên định mà luôn sôi sục, rạo rực “ vì tình yêu muôn thuở, có khi nào đứng yên ” ( Thuyền và biển ). Nhưng đó cũng lại là một tâm hồn trong sáng, tha thiết và đắm say, một tình yêu thủy chung, tuyệt đối dâng hiến toàn vẹn đến quên mình. Nó rất thân mật với mọi người và có căn nguyên trong những ý niệm vững chắc của dân tộc bản địa .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 10

Xuân Quỳnh là một trong những nữ thi sĩ nổi tiếng của Việt Nam. Nhắc đến thơ Xuân Quỳnh, ta không hề không nhắc đến “ Sóng ” – một trong những bài thơ tình rất nổi tiếng. Với tác phẩm này, Xuân Quỳnh đã khắc họa cho người đọc thấy được vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu :

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Những con sóng tiếp nỗi không chỉ là những con sóng vạn vật thiên nhiên mà còn là những con sóng tình dâng lên can đảm và mạnh mẽ nhưng lại có lúc cũng êm đềm và sâu thẳm. Sóng mềm mịn và mượt mà hiền hòa nhưng cũng ồ ạt can đảm và mạnh mẽ, con sóng đó là con sóng của vạn vật thiên nhiên, nhưng khi đưa vào tình yêu con sóng đó là một hình ảnh ẩn dụ. Sắc điệu trữ tình của bài thơ ” Sóng ” được gợi lên từ hình tượng sóng .Hình tượng “ sóng ” đã khơi gợi một hồn thơ đa dạng và phong phú, hồn nhiên, sôi sục và trải qua đó, Xuân Quỳnh đã có một cách nói rất hay để miêu tả tâm trạng của người con gái khi đang yêu hay đang mong đợi tình yêu. Trạng thái của con sóng cũng là tâm trạng khi yêu, là khát vọng to lớn, can đảm và mạnh mẽ về một tình yêu chân thành. Hành trình của sóng từ sông ra đại dương, nó cũng dâng trào và cuồn cuộn như chính tình cảm của những cô gái đang yêu cũng nồng nàn với những nỗi nhớ, nhưng cũng có lúc nỗi nhớ nỗi khát khao ấy lại biến thành một con sóng tình, cuộn xô trong lòng họ :

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Sóng thật can đảm và mạnh mẽ, dữ thế chủ động. Sóng muốn tìm tới một nơi bát ngát dạt dào, có đến nơi biển rộng trời cao sóng mới được vẫy vùng, mới thực sự tìm thấy mình trong sức sống can đảm và mạnh mẽ với những khát khao to lớn. Nó chuẩn bị sẵn sàng bỏ đi những thứ không thuộc về nó để đến với những nơi mà tiếng gọi của tình yêu ập tới. Sóng – hình tượng của tình yêu, chính vì thế miêu tả sóng biến hoá là cũng để nói lên cái phức tạp, phong phú, khó hiểu của tình yêu. Cũng giống như sóng biển, tình yêu là một hiện tượng kỳ lạ kỳ diệu của con người :

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Để tìm đến với tình yêu đích thực, sóng tìm đến với biển lớn, sóng tìm đến với những nơi thuộc về nó. Con sóng tìm đến biển, đến đại dương là để tự hiểu mình. Em ” khát khao ” được đến bên anh, đến với một tình yêu đẹp để hiểu rõ hơn về tâm hồn em về con người đích thực của em. Những câu hỏi của ” Em ” có vẻ như chỉ để nhấn mạnh vấn đề ” khi nào ta yêu nhau ” mà thôi .

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Đặc biệt, câu thơ ” Khi nào ta yêu nhau ” đã diễn đạt đúng nỗi niềm của những con người đang sống trong tình yêu đẹp. Tình yêu chân thành tha thiết, nhớ bồi hồi triền miên và nó không khi nào mất đi trong những con tim đang thổn thức. Nỗi nhớ ấy day dứt, choán đầy cả khoảng trống, thấm trong chiều sâu, bề rộng, trải trong chiều dài thời hạn :

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được

Thật tự nhiên và thơ mộng, con sóng nhớ bờ nên ngày đêm sóng vỗ, sóng thao thức với thời hạn và đại dương. Cũng giống như bến đợi thuyền, thuyền nhớ bến, khi nào lòng người con gái cũng bồi hồi nhớ thương :

Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Tới đây tác giả không mượn hình tượng sóng nữa mà nói luôn là ” Lòng em nhớ tới anh / Cả trong mơ còn thức “. Tình yêu là thế, sức mạnh tình yêu lại có một ma lực tới vậy. ” Còn thức ” tức là khi nào em cũng nhìn thấy rõ hình bóng anh, ánh mắt anh. Tình yêu của người con gái thật mãnh liệt, nồng nàn. Sóng xa vời cách trở vẫn tìm được tới bờ, cũng như anh và em sẽ vượt qua mọi khó khăn vất vả để đến với nhau, để sống trong niềm hạnh phúc toàn vẹn của lứa đôi :

Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng nhỏ
Con nào cũng tới bờ
Dù muôn vời cách trở

Người con gái đã bày tỏ lòng mình một cách chân thành, say đắm, thắm thiết. Chân thật và thuỷ chung là đặc tính của tình yêu :

Dẫu xuôi về phương Bắc

Hướng về anh một phương

Không những thế hình ảnh sóng còn cho ta thấy ” lòng hướng về một phương ” của người con gái ” chỉ hướng về “ phương anh ”. Sự thủy chung son sắt của người con gái, khát vọng được sống hết mình trong một tình yêu đẹp, sắt son thuỷ chung. Con sóng đó sau cuối lại nói hộ tác giả nỗi khát khao được sống toàn vẹn trong tình yêu mãi mãi không cách rời. Sóng muốn hòa mình vào biển lớn cũng giống như em muốn hòa vào anh để thành một. Tình yêu lứa đôi xinh xắn, nồng nàn như trăm ngàn con sóng nhỏ giữa đại dương bát ngát, muốn được hòa nhịp vào biển lớn của tình yêu :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ

Qua hình tượng “ sóng ” cùng với những hình ảnh đặc trưng của nó, Xuân Quỳnh cho ta thấy rõ vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Người phụ nữ luôn muốn sống với tình yêu chân thành, thắm thiết, người phụ nữ muốn sống hết mình, sống toàn vẹn trong tình yêu đẹp. Tình yêu ấy thật nồng nàn, cuộn trào .Tóm lại, bài thơ “ Sóng ” giúp người đọc hiểu rõ hơn tâm hồn của những người người phụ nữ đang yêu. Đọc xong bài thơ ” Sóng “, tất cả chúng ta càng ngưỡng mộ hơn người phụ nữ Việt Nam – những con người luôn thuỷ chung, luôn sống hết mình vì một tình yêu .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 11

Xuân Quỳnh được ca tụng là “ nữ hoàng thơ tình yêu Việt Nam ”. Các bài thơ của Xuân Quỳnh khi viết về tình yêu đều biểu lộ được những nét đẹp trong tâm hồn của người phụ nữ. Đặc biệt nhất phải kể đến bài thơ “ Sóng ” .Đến với bài thơ này, Xuân Quỳnh đã khắc họa hình tượng “ sóng ” chính là sự hóa thân của nhân vật trữ tình “ em ”. Qua hình tượng trên, nhà thơ đã miêu tả một cách đơn cử và sinh động những nét tính cách, trạng thái và cung bậc xúc cảm của người phụ nữ trong tình yêu .Mở đầu bài thơ, Xuân Quỳnh đã nói về tình cách của sóng để nói về tính cách và tâm hồn của người phụ nữ đang yêu :

Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể

Việc sử dụng nghệ thuật và thẩm mỹ đối “ kinh hoàng – dịu êm ” và “ ồn ào – lặng lẽ ” của sóng, Xuân Quỳnh đã khắc họa chân thực những trạng thái cảm hứng của người con gái khi đang yêu. Có khi đầy kinh hoàng ồn ào, cũng có khi đầy yên bình, lặng lẽ. Trái tim người con gái khi yêu quả thật đầy khó hiểu. Để rồi “ sông không hiểu nổi mình ” khiến “ sóng phải tìm ra tận bể ” – hình ảnh nhân hóa với ý nghĩa em cũng giống như sóng kia – chuẩn bị sẵn sàng dữ thế chủ động tìm đến với người mình yêu, người hoàn toàn có thể thấy hiểu được mình. Điều đó cho thấy một quan điểm thật mới mẻ và lạ mắt trong tình yêu của Xuân Quỳnh .Tiếp đến, nhà thơ đã khẳng định chắc chắn một chân lý, nếu sóng sống sót bất diệt với đại dương thì tình yêu sống sót bất diệt với con người :

Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ

Nếu con sóng sống sót bất diệt với thời hạn dù là “ rất lâu rồi ” hay “ ngày sau ” thì “ vẫn thế ” – không biến hóa. Thì tình yêu cũng vậy, nó luôn sống sót vĩnh cửu vượt qua mọi thời hạn, khoảng trống. Nhưng đặc biệt quan trọng nhất là ở “ ngực trẻ ”. Bởi có lứa tuổi nào mà tràn trề rạo rực yêu đương như ở tuổi trẻ ?Để rồi Xuân Quỳnh liên tục lí giải về nguồn gốc của tình yêu :

Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau

Đứng trước đại dương bát ngát, em nghĩ đến anh tiên phong rồi mới nghĩ về biển lớn. Em tự hỏi lòng mình rằng sóng bắt nguồn từ nơi nào. Để rồi em tự có được câu vấn đáp của mình : sóng khởi đầu từ những cơn gió – một cách lý giải rất trong thực tiễn. Nhưng nỗi do dự vẫn không dừng lại : “ Gió khởi đầu từ đâu ? ” thì lại không có câu vấn đáp. Cũng giống giống như thật khó để biết được từ khi nào tình yêu mở màn. Dường như khi đọc đến đây, ta hoàn toàn có thể tưởng tượng được cái phủ nhận đầy nũng nịu của em khi vấn đáp thắc mắc về nguồn gốc của tình yêu. Thế mới thấy trong tình yêu, người con gái trở nên êm ả dịu dàng và đáng yêu biết chừng nào .Và có tình yêu nào mà không phải trải qua nỗi nhớ :

Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức

Dù ở khoảng trống “ dưới lòng sâu ” hay “ trên mặt nước ”, dù “ ngày ” hay “ đêm ” thì con sóng vẫn nhớ “ đến bờ ” mà thao thức bồn chồn đến nỗi “ không ngủ được ”. Xuân Quỳnh đã lấy khoảng trống và thời hạn để đo đếm nỗi nhớ trong tình yêu. Nhưng nào ai hoàn toàn có thể đong đếm hết được nỗi nhớ ? Nếu con sóng nhớ đến bờ hoàn toàn có thể bị số lượng giới hạn bởi khoảng trống và thời hạn. Thì nỗi nhớ của “ em ” lại vượt qua mọi khoảng cách về khoảng trống, thời hạn. Nếu sóng nhớ đến bờ thì em cũng nhớ đến anh. Nỗi nhớ ấy luôn thường trực trong tâm lý của “ em ”. Ngay đến trong giấc mơ cũng không thể nào ngừng được .Trong tình yêu, người phụ nữ luôn giữ gìn được tấm lòng thủy chung son sắc :

Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu xuôi về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương

Hình ảnh thơ trái chiều “ xuôi ” – “ ngược ”, “ phương Bắc ” ’ và “ phương Nam ” được nhà thơ sử dụng trái với quy luật thường thì ( ngược về phương Bắc, xuôi về phương Nam ) với dụng ý thẩm mỹ và nghệ thuật thâm thúy. Dù cuộc sống có luôn biến chuyển không ngừng, đôi ta phải trả qua nhiều sóng gió, vạn vật có luôn thay đổi. Thì em vẫn luôn hướng về “ phương anh ”. Trái tim của em vẫn giữ được tình yêu nguyên vẹn dành cho anh dù có trải qua biết bao nhiêu khó khăn vất vả, sóng gió trong cuộc sống. Em vẫn hướng về “ phương anh ” – một phương duy nhất, không hề đổi khác. Tấm lòng thủy chung, son sắc của em thật đáng trân trọng .Người phụ nữ vốn rất nhạy cảm, đặc biệt quan trọng là trong tình yêu, họ luôn mang trong mình những dự cảm lo âu :

Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa

Nhà thơ đã ý thức được thời hạn thì vĩnh cửu nhưng cuộc sống lại hữu hạn. Chính vì thế mà “ em ” khao khát được dâng hiến, quyết tử cho tình yêu :

Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàm năm còn vỗ.

Như vậy, Xuân Quỳnh đã khắc họa vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam qua bài thơ “ Sóng ” với những nét đẹp vừa văn minh vừa truyền thống cuội nguồn. Sóng đã trở thành một hình tượng xinh xắn và tinh xảo của người phụ nữ trong tình yêu .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 12

Xuân Quỳnh thuộc thế hệ nhà thơ trưởng thành trong thời kì kháng chiến chống Mĩ. Xuân Quỳnh là nhà thơ của niềm hạnh phúc đời thường. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của người phụ nữ giàu yêu thương, luôn khao khát tình yêu, trân trọng, nâng niu niềm hạnh phúc bình dị, đời thường, nhiều trăn trở, lo âu. Sóng ” được sáng tác năm 1967, trong chuyến đi trong thực tiễn tại vùng biển Diêm Điền, đây là một trong những bài thơ rực rỡ viết về tình yêu, rất tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ của Xuân Quỳnh. Bài thơ được in trong tập “ Hoa dọc chiến hào ”. Bài thơ tiêu biểu vượt trội cho phong thái Xuân Quỳnh, tìm hiểu và khám phá bài thơ ta phát hiện vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu với những bộc lộ thật tinh xảo .Với sự phát minh sáng tạo hình tượng độc lạ – hình tượng “ sóng ”, Xuân Quỳnh đã có cách độc lạ để tò mò vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Mượn hình tượng sóng để miêu tả khát vọng tình yêu là tứ thơ quen thuộc của thơ ca từ xưa đến nay : “ Tình anh như sóng dâng cao – Tình em như dãy lụa đào tẩm hương ” ( Ca dao ) ; “ Anh xin làm sóng biếc – Hôn mãi cát vàng em ” ( Xuân Diệu ). Nét riêng của bài thơ “ Sóng ” là cấu trúc trên cơ sở tương đương giữa sóng ( hình tượng cho tâm hồn người con gái đang yêu ) và em ( cái tôi trữ tình của nhà thơ ). Hai hình tượng này có lúc phân đôi ra để soi chiếu vào nhau, có lúc lại đan cài, quấn quýt vào nhau, bổ trợ cho nhau, nhằm mục đích miêu tả một cách mãnh liệt, thâm thúy khát vọng tình yêu đang cuộn trào trong trái tim người phụ nữ .Qua hình tượng “ sóng ”, Xuân Quỳnh đã mày mò vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu với những cung bậc tâm trạng, cảm hứng thật đặc biệt quan trọng .Ở khổ đầu, Xuân Quỳnh nhờ sóng để nhận thức tình yêu trong lòng mình .Dữ dội … … … … .. tận bểSóng được biểu lộ ở những trạng thái trái ngược nhau : “ Dữ dội ” – “ Dịu êm ” ; “ Ồn ào ” – “ Lặng lẽ ”. Đây là biểu lộ thường thấy của những con sóng ngoài biển khơi, lúc biển động phong ba, sóng “ ồn ào ”, “ kinh hoàng ” ; khi trời yên biển lặng, sóng “ lặng lẽ ”, “ dịu êm ”. Những đối cực ấy đôi lúc thật rõ ràng, hoàn toàn có thể dự báo trước, nhưng nhiều lúc cũng khó đoán, thất thường và rất là giật mình. Tâm hồn người con gái đang yêu cũng như sóng vậy, lúc hờn ghen, khó chịu, lúc nhẹ nhàng, dịu dàng êm ả, lắng sâu. Tình yêu là vậy nó vốn mang trong mình những đối cực, xích míc nhưng đó là những xích míc thống nhất, biểu lộ của một trái tim chân thành, mãnh liệt .Hành trình tìm về biển lớn của con sóng cũng giống như trái tim người con gái đang yêu không gật đầu sự ràng buộc nhỏ hẹp, tầm thường. Trái tim ấy luôn hướng tới cái cao quý, lớn lao, vươn tới một tình yêu đích thực, có sự đồng điệu trong tâm hồn. Người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh tìm đến tình yêu thật dữ thế chủ động và tự tin, thật can đảm và mạnh mẽ, vượt qua mọi rào cản để đến với một tình yêu đích thực .Từ nhận thức tình yêu trong lòng mình, nhận thức giá trị đích thực của tình yêu, Xuân Quỳnh mượn hình tượng sóng để mày mò quy luật vĩnh hằng của tình yêu .Ôi con sóng … … … … … ngực trẻSóng vĩnh hằng với thời hạn, con sóng thời xưa và ngày sau vẫn thế ; từ ngàn xưa, sóng đã rối loạn vỗ vào bờ đá, cho đến ngàn sau, sóng vẫn vậy, muôn đời vẫn thế. Cũng như sóng, khát vọng tình yêu là khát vọng muôn thuở của quả đât, khát vọng mãnh liệt nhất của tuổi trẻ. Khát vọng tình yêu là khát vọng vĩnh viễn của con người, con người sống không hề thiếu tình yêu, còn sống sót là còn yêu .Từ những con sóng biển, tác giả đã liên tưởng đến khát vọng tình yêu, và “ khi tình yêu đến ”, như một lẽ thường tình, con người có nhu yếu tìm hiểu và khám phá, cắt nghĩa tình yêu trong lòng mình. Người con gái đang yêu trong bài thơ “ Sóng ” cũng thế :Trước muôn trùng … … … … … … .. yêu nhau ?Xuân Quỳnh đã mượn sóng để cắt nghĩa tình yêu, nhưng chỉ hoàn toàn có thể lí giải “ Sóng bắt nguồn từ gió ”, vậy còn “ Gió mở màn từ đâu ? ”, Xuân Quỳnh không vấn đáp được nên chỉ còn tự thú sự bất lực của mình một cách dễ thương và đáng yêu, như cái khước từ đáng yêu : “ Em cũng không biết nữa – Khi nào ta yêu nhau ?. Ca dao xưa có câu : “ Gió sao gió mát sau sống lưng – Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này ”, Đến cả “ ông hoàng thơ tình ” Xuân Diệu cũng phải thốt lên : “ Làm sao cắt nghĩa được tình yêu ? ” thì tất cả chúng ta mới thấy rằng tình yêu còn một huyền bí đầy sức mời gọi. Nay Xuân Quỳnh đã thể hiện một cách đáng yêu và dễ thương, hồn nhiên, ý nhị mà sâu xa. Tình yêu cũng như sóng biển và gió trời, làm thế nào mà hiểu hết, nó cũng hồn nhiên, tự nhiên như vạn vật thiên nhiên và cũng giật mình, khó hiểu như vạn vật thiên nhiên .Sóng luôn hoạt động như tình yêu gắn liền với những khát khao, trăn trở không yên. Người phụ nữ đang yêu da diết nhớ nhung, Xuân Quỳnh đã bộc lộ nỗi nhớ trong tình yêu bằng những lời nồng nàn, tha thiết :Con sóng … … … … còn thứcTình yêu thường gắn với nỗi nhớ, nhất là khi xa cách. Nhưng đó không phải là nỗi nhớ nhẹ nhàng mà là nỗi nhớ mãnh liệt, cồn cào, khắc khoải như những đợt sóng biển triền miên vô hồi, vô hạn, bao trùm khoảng trống, chiếm trọn mọi thời hạn : “ Ôi con sóng nhớ bờ – Ngày đêm không ngủ được ”. Mượn sóng vẫn chưa đủ, chưa thỏa, nhà thơ còn trực tiếp thể hiện nỗi lòng : “ Lòng em nhớ đến anh – Cả trong mơ còn thức ”. Nhớ đến cả trong mơ, quả là một nỗi nhớ thường trực, choán đầy cõi lòng, không riêng gì ở trong ý thức mà nhớ cả trong tiềm thức, “ cái thức trong mơ ” là thực sự của cõi lòng .Tương lai, niềm hạnh phúc đang ở phía trước nhưng với trái tim nhạy cảm của người phụ nữ, nhà thơ sớm nhận ra sự hữu hạn của thời hạn, đời người, sự mong manh, khó bền chặt của tình yêu. Biển dẫu rộng, thoáng chốc mây đã bay về tận chân trời :Cuộc đời … … … … bay về xaChính ý thức lo âu về sự phai tàn trong tình yêu, Xuân Quỳnh đã đưa ra lối ứng xử tích cực và “ sóng ” cũng giúp cho nhà thơ nói lên khát vọng được sống toàn vẹn, hết mình trong tình yêu :Làm sao … … … …. còn vỗThông thường, những lo âu về sự hữu hạn, nhỏ bé của đời người dễ dẫn đến những hành vi xấu đi, tuyệt vọng, chán chường. Nhưng với Xuân Quỳnh, nhà thơ không chán nản, vô vọng mà trái lại càng khao khát được sống hết mình trong tình yêu, muốn hóa thân thành “ trăm con sóng nhỏ ” để vĩnh viễn hóa tình yêu của mình, để nó sống mãi với thời hạn, nhịp bước cùng năm tháng .Bài thơ biểu lộ rõ sức sống tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu. Tình yêu mà Xuân Quỳnh biểu lộ trong bài thơ là một tình yêu thiết tha, nồng nàn, đầy khát vọng và son sắt, chung thủy, muốn vượt lên thử thách của thời hạn và sự hữu hạn của thời hạn đời người .Người phụ nữ đang yêu trong thơ Xuân Quỳnh rất mạnh dạn, dữ thế chủ động, dám vượt qua mọi trở ngại, gian lao ; lo âu trước sự hữu hạn của thời hạn nhưng tin vào sức mạnh của tình yêu ; hướng tới một tình yêu bất diệt. Khát vọng ấy lại đi liền với khát khao về mái ấm mái ấm gia đình, sự gắn bó lâu bền, thủy chung, duy nhất. Đó là ý niệm tình yêu vừa thấm đẫm chất văn minh, vừa phảng phất nét truyền thống cuội nguồn của người phụ nữ phương Đông .Sóng là bài thơ tình hay nhất của Xuân Quỳnh nói riêng và thơ việt nam nói chung. Mặc dù sử dụng “ sóng ” làm hình tượng ẩn dụ thì không mới, nhưng những tâm sự về tình yêu cùng cách khai thác sức chứa của ẩn dụ này lại có những nét thực sự mới mẻ và lạ mắt. Xuân Quỳnh quả đã tìm được một hình tượng thơ xinh xắn để giãi bày tình yêu dịu dàng êm ả mà mãnh liệt, thân mật, riêng tư mà lan rộng ra, phóng khoáng của người phụ nữ .

Vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong bài thơ Sóng – Mẫu 13

Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ nữ nổi tiếng, Open trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước, cũng là khuôn mặt đáng chú ý quan tâm của nền thơ Việt Nam văn minh. Bản sắc thơ Xuân Quỳnh tươi tắn, hồn hậu và nồng nhiệt. Nó là tiếng lòng của một tâm hồn gắn bó thiết tha với cuộc sống, con người, khao khát tình yêu và niềm hạnh phúc bình dị đời thường. Vì thế, thơ tình yêu là một mảng rực rỡ của Xuân Quỳnh. Sinh thời Xuân Quỳnh đã có một số ít bài thơ tình xuất sắc như : Thơ tình cuối mùa thu, Tự hát, Thuyền và biển … Trong đó, bài thơ “ Sóng ” được xem là điển hình nổi bật hơn cả. Bài thơ này là tiếng thơ bày tỏ trực tiếp những khát khao sôi sục, mãnh liệt mà chân thành, tự nhiên của một trái tim phụ nữ trong tình yêu. Hình tượng “ sóng ” trong bài thơ đã biểu lộ thật sinh động và mê hoặc tâm trạng của người con gái đang yêu, thể hiện vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu .Bài thơ “ Sóng ” được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi trong thực tiễn ở vùng biển Diêm Điền ( Tỉnh Thái Bình ), lúc đó Xuân Quỳnh mới 25 tuổi tươi tắn, yêu đời. Đây là một bài thơ rực rỡ viết rất hay về tình yêu, rất tiêu biểu vượt trội cho phong thái thơ Xuân Quỳnh. Ta gặp Xuân Diệu trong thi đàn với chất men say tình yêu mãnh liệt, nồng nàn của người tự cho là “ kẻ uống tình yêu đến dập môi ”. Ta gặp Nguyễn Bính “ người nhà quê ” chân thực, da diết … và thật giật mình khi ta gặp nữ sĩ với tâm hồn dạt dào và say đắm trong tình yêu. Bài thơ in trong tập thơ “ Hoa dọc chiến hào ” .Hình tượng TT của bài thơ là “ Sóng ”. Xuân Quỳnh đã tiếp nối đuôi nhau truyền thống cuội nguồn trong thơ ca là lấy sóng để tưởng tượng tình yêu, đem sóng nước so sánh với sóng tình. Dù tiếp nối truyền thống lịch sử văn học nhưng “ sóng ” của Xuân Quỳnh vẫn có những nét độc lạ riêng. Cả bài thơ là những con sóng tâm tình của một người phụ nữ được khơi dậy khi đứng trước biển cả, đối lập với những con sóng muôn trùng. Tác giả nói với mình, nói với người về tình yêu tươi tắn nồng nhiệt gắn với khát vọng niềm hạnh phúc muôn thuở của con người .Trong bài thơ còn có một hình tượng trữ tình nữa, đó là “ em ”. “ Em ” cũng là “ sóng ” mà “ sóng ” cũng là “ em ”. “ Sóng ” là một hình tượng ẩn dụ, là sự hóa thân của cái tôi trữ tình của nhà thơ. “ Sóng ” và “ em ” vừa hòa nhập làm một, lại vừa phân đôi ra để soi chiếu vào nhau. Tâm hồn của người phụ nữ đang yêu soi vào sóng để thấy rõ lòng mình, nhờ sóng bộc lộ những trạng thái của lòng mình. Với hình tượng “ sóng ”, Xuân Quỳnh đã tìm được một cách biểu lộ xác đáng vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ trong tình yêu. Với cấu trúc song hành này tạo thành chiều sâu nhận thức và nét độc lạ riêng cho bài thơ .Mở đầu bài thơ, Xuân Quỳnh đã nêu lên đặc thù của những con sóng :

“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể”.

Không kể ở sông hay ở biển, lúc thì sóng “ kinh hoàng ”, “ ồn ào ” lúc lại “ dịu êm ”, “ lặng lẽ ”, kinh hoàng đấy rồi lại dịu êm đấy, chợt ồn ào rồi chợt lặng lẽ. Sóng luôn luôn biến hóa với những trạng thái đối nghịch. Sóng cũng không hiểu vì sao mình lại như thế nên muốn “ tìm ra tận bể ”. Phải chăng sóng nghĩ rằng nơi biển rộng bát ngát, nơi trời nước bát ngát ấy sẽ giúp cho sóng hoàn toàn có thể hiểu được mình. Bằng phép nhân hóa, Xuân Quỳnh đã bộc lộ những dằn vặt không hiểu nỗi mình của sóng .Mượn sóng để làm hình tượng cho tình yêu. Những đặc thù không hề lí giải được của sóng cũng chính là cái phong phú, phức tạp khó lý giải của tình yêu, nhất là trạng thái tâm hồn của người phụ nữ đang yêu cũng mang trong lòng những đối nghịch thất thường và cũng “ không hiểu nổi mình ”. Bốn câu thơ mở màn không có câu chữ nào dính dáng đến tình yêu nhưng bao trùm toàn bộ lại là cảm hứng yêu đương, cũng là một hình tượng khó lí giải cho minh bạch .Tình yêu của con người muôn đời không biến hóa, cũng như những con sóng vĩnh cửu với thời hạn không ngừng nghỉ và căng thẳng mệt mỏi. Con sóng rất lâu rồi thế nào thì con sóng ngày này vẫn thế :

“Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ”

Trên mặt đại dương, “ sóng ” vĩnh hằng với thời hạn, trong đời thường, tình yêu luôn hiện hữu “ Làm sao sống được mà không yêu / không nhớ không thương một kẻ nào ”. Và tình yêu trở thành khát vọng của loài người, của quả đât, đặc biệt quan trọng là trong lòng những người trẻ tuổi. Tình yêu không bó hẹp trong một khoanh vùng phạm vi số lượng giới hạn nào nhưng tình yêu thường song song với tuổi trẻ. ( Ở lứa tuổi mùa xuân của cuộc sống này, tình yêu mới tăng trưởng can đảm và mạnh mẽ và mang rất đầy đủ ý nghĩa nhất. Tình yêu tràn đầy hơi thở thanh xuân làm bồi hồi biết bao trái tim tuổi trẻ ). Như vậy khát vọng tình yêu gắn liền với ngực trẻ và chỉ có trái tim tuổi trẻ mới đủ chỗ cho tình yêu. Nhà thơ Xuân Diệu có lần viết : “ Hãy để trẻ con nói cái ngon của kẹo / Hãy để tuổi trẻ nói hộ tình yêu ” .Trước khoảng trống bát ngát của thiên hà, biển cả làm thế nào mà không trăn trở với những câu hỏi tự ngàn xưa :

“Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên”

Điệp từ “ em nghĩ ” bộc lộ sự thao thức, lo ngại. “ Nghĩ ” và hỏi để rồi nỗ lực tìm lời giải đáp cho sóng, cho tình yêu. Từ những nhận thức về sóng, cũng là tình yêu, nhà thơ đi tìm những biểu lộ của tình yêu qua hình tượng sóng. Trước hết, tình yêu là cái không hề cắt nghĩa, không hề vấn đáp :

“Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau”

Giữa đại dương bát ngát ấy, nơi nào là nơi khởi đầu của sóng, thật khó mà vấn đáp cho đúng mực. Song vẫn hoàn toàn có thể nói : “ Sóng xuất phát từ gió ”. Thế “ Gió khởi đầu từ đâu ” câu vấn đáp không thuận tiện, bởi xa hơn nữa thiên hà có từ đâu .Soi vào “ sóng ”, người phụ nữ nghĩ về tình yêu của mình và đi tìm lời đáp cho sự khởi xướng tình yêu của mình “ Em cũng không biết nữa / Khi nào ta yêu nhau ”. Đó là qui luật không hề lí giải được trong tình yêu. Nhà thơ Xuân Diệu từng viết “ Làm sao cắt nghĩa được tình yêu / có nghĩa gì đâu một buổi chiều / Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt / Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu ” .Thật ra khi yêu, người ta cứ muốn khám phá, muốn lý giải : Vì sao ta yêu nhau ? Ta yêu nhau từ khi nào, từ ngày nào ? Hỏi tình nhân và cũng tự hỏi mình, nhưng cũng như sóng biển và gió trời vậy thôi làm thế nào mà biết được. Tình yêu cũng như 1 số ít quy luật vạn vật thiên nhiên có những huyền bí mà con người không dễ tìm câu vấn đáp. Đoạn thơ thể hiện tâm hồn thơ phụ nữ vừa chân thực, vừa dễ thương và đáng yêu .Sang khổ năm, cũng từ hình tượng sóng Xuân Quỳnh nhận thức thêm một đặc trưng nửa của tình yêu là nỗi nhớ. Tình yêu luôn đi liền với nỗi nhớ .

“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được”.

Tình yêu lứa đôi thường được biểu lộ bằng nhiều trạng thái tình cảm và nỗi nhớ là tình cảm tiêu biểu vượt trội nhất. Tất nhiên trong cuộc sống, khi xa cách sẽ có nhiều nỗi nhớ : nhớ cha mẹ, nhớ anh chị, nhớ bạn hữu … Trong thơ, nỗi nhớ của tình yêu có nhiều sắc thái riêng không liên quan gì đến nhau. Nỗi nhớ là chứng tích cho một tình yêu đích thực : Hàn Mặc Tử có ý thơ đẹp : “ Khi xa cách không gì bằng thương nhớ ”. Ca dao có không ít câu thể hiện nỗi nhớ trong tình yêu : “ Nhớ ai em những khóc thầm / Hai hàng nước mắt đầm đầm như mưa ” hoặc “ Nhớ ai bổi hổi bồi hồi / Như đứng đống lửa, như ngồi đống than ”. Trong văn học trung đại, người xưa cũng từng có nỗi nhớ trong tình yêu : “ Nhớ chàng như mảnh trăng đầy / Đêm đêm vầng sáng hao gầy đêm đêm ”. Trong Truyện Kiều cũng từng có nỗi nhớ : “ Sầu đông càng lắc càng đầy / Ba thu dọn lại môt ngày dài ghê ”. Trong văn học văn minh, nỗi nhớ tình yêu không ít, như Xuân Diệu “ Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh / Anh nhớ em anh nhớ lắm em ơi ” .Trong thơ Xuân Quỳnh, nỗi nhớ được diễn đạt thật độc lạ và phát minh sáng tạo. Dù ở khoảng trống nào : “ dưới lòng sâu ” bí mật hay “ trên mặt nước ” kinh hoàng ; Dù ở thời hạn nào “ ngày ” hay “ đêm ”, sóng vẫn “ nhớ bờ ”, sóng vẫn “ bồn chồn thao thức và không ngủ được ”. Tác giả đã lấy khoảng trống và thời hạn để đo nỗi nhớ của em làm cho nỗi nhớ trở nên mãnh liệt, chân thành. Nhà thơ đã vô cùng tinh xảo khi mượn một hình tượng rất động để diễn ta nỗi niềm của người phụ nữ khi yêu .Từ hiện tượng kỳ lạ sóng rối loạn suốt ngày đêm trên đại dương, nữ sĩ liên tưởng đến tình yêu của mình : “ Lòng em nhớ đến anh / Cả trong mơ còn thức ”. Một sự so sánh tuyệt vời : sóng nhớ bờ bất kể ngày đêm thì em nhớ anh cả khi tĩnh lẫn trong mơ. Cái “ thức ” ở trong mơ đã nói lên được thực sự của nỗi nhớ. Nỗi nhớ không chỉ sở hữu ý thức mà còn ăn sâu vào tiềm thức. “ Còn thức ” tức là khi nào em cũng nhìn thấy rõ hình bóng anh, ánh mắt anh … “ Lòng em nhớ đến anh ” là câu nói đơn giản và giản dị, chân thành mà nồng nàn, da diết. Có thể nói, với câu thơ ấy, Xuân Quỳnh đã hoàn toàn có thể được xem là thi sĩ năng lực bật nhất của thi ca tân tiến Việt Nam .Tình yêu sôi sục nồng nhiệt của trái tim người phụ nữ cũng lại là một tình yêu chân thành, trong sáng, một tình yêu hết mình và yên cầu sự duy nhất tuyệt đối, sự gắn bó thủy chung :

“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương”

“ Dẫu xuôi ”, “ dẫu ngược ”, “ phương Bắc ”, “ phương Nam ” là những từ đơn cử nói lên độ dài và những cách trở trong tình yêu. Gian nan, thử thách là điều không hề tránh khỏi, càng xa cách, càng gian lao khổ cực, càng khẳng định chắc chắn sự vững chắc thủy chung. Giống như những con sóng dù “ xuôi Bắc, ngược Nam ”, sóng vẫn muốn quay trở lại với bờ. Cũng như “ em ” dù đi đâu về đâu, dù lên thác xuống ghềnh lòng em vẫn “ hướng về anh một phương ”, hướng về người yêu thương nhớ. Hướng về anh thì hoàn toàn có thể đổi khác nhưng với lời chứng minh và khẳng định cứng ngắc “ một phương ” thì nơi em hướng về là bất di bất dịch. Anh đã dành “ hệ quy chiếu ” của đời em. Cảm thông cho cuộc sống Xuân Quỳnh, ta càng hiểu thêm tình cảm của nữ sĩ .Từ ý niệm về tình yêu như thế, khổ thơ thứ bảy vang lên như một lời thề đầy xúc động nhưng can đảm và mạnh mẽ, dứt khoát, nêu được sự quyết tâm của người đang yêu :

“Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở”

Những từ ngữ “ ở ngoài kia ” hay “ muôn vời ” chỉ sự xa cách giữa sóng và bờ, nhưng cả trăm nghìn con sóng, con nào cũng vượt qua bao cách trở để tới bờ. Một hình ảnh tuyệt đẹp mà chỉ có tâm trạng của người phụ nữ đang yêu mãnh liệt mới phát hiện ra một cách tinh xảo đến như vậy. Ngày xưa lứa đôi yêu nhau, với sức mạnh của tình yêu, họ cũng quyết tâm vượt qua mọi thử thách : “ Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo. Ngũ lục sông cũng lội, thất bát đèo cũng qua ” để được sống dưới một mái ấm đời đời bên nhau. Cũng giống như Kim Trọng và Thúy Kiều, Lục Vân Tiên và Kiều Nguyệt Nga, họ tìm đến với nhau sau muôn vàng cách trở. Xuân Quỳnh cũng từng chứng minh và khẳng định :

Tình ta như hàng cây đã qua mùa bão gió
Tình ta như dòng sông đã yên ngày thác lũ.

( Thư tình cuối mùa thu )Sau những trăn trở, suy tư về tình yêu, về khoảng trống, Xuân Quỳnh lại suy tư về thời hạn, về cuộc sống :

“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa”

“ Cuộc đời tuy dài thế ” vì lúc đó nữ sĩ chỉ mới 25 tuổi còn cả cuộc sống đang ở phía trước. Tuy vậy Xuân Quỳnh vẫn nhận thấy cái ngắn ngủi, hữu hạn của đời người, của thời hạn. “ Trăm năm trong cõi người ta ” ngỡ như thăm thẳm nhưng thời hạn vẫn cuốn ta về với hư vô như biển kia dẫu rộng vẫn không lưu giữ được những áng mây bay về cõi xa xăm, vô định. Đoạn thơ thoáng một nỗi niềm khắc khoải lo âu về sự trôi chảy của thời hạn và cái ngắn ngủi của cuộc sống .Trong đoạn thơ tuy không hiện lên thành chữ, thành lời nhưng đó cũng là một thoáng lo âu rất chính đáng về tình yêu : liệu tình yêu có vượt qua những quy luật tất yếu của cuộc sống. Tình yêu đẹp là thế, thiêng liêng thế nhưng tình yêu cũng lại là thứ ngắn ngủi, mong manh khó giữ. Trong trong thực tiễn tình yêu có khi chỉ là một khoảnh khắc : “ Hôm nay yêu mai hoàn toàn có thể xa rồi ” ( Nói cùng anh – Xuân Quỳnh ), “ Tình yêu đến, tình yêu đi ai biết / Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt ” ( Xuân Diệu ), “ Anh đã thấy một điều mong manh nhất / Là tình yêu là tình yêu ngát hương ” ( Hương tình yêu-Đỗ Trung Quân ). Rõ ràng, tình yêu có vẻ như gắn với cái hữu hạn của đời người “ Cuộc đời chẳng vô cùng em biết / Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau ” ( Nói cùng anh – Xuân Quỳnh ) .Vì thế để vượt qua số lượng giới hạn ấy, con người chỉ có một cách là hòa tan tình yêu vào vạn vật thiên nhiên vĩnh cửu, vào cuộc sống vĩnh hằng để ngàn năm sau những con sóng đại dương vẫn cất cao lời hát ca tụng tình yêu bất diệt :

“Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm cò vỗ”.

Nỗi trăn trở đã trở thành bức bách thôi thúc : làm thế nào được tan ra thành trăm con sóng nhỏ trong đại dương vô tận để được sống sót mãi mãi, sống mãi giữa biển lớn tình yêu của trái đất. Đó là khát vọng một tình yêu hùng vĩ, được san sẻ, được hòa nhập tình yêu cá thể vào tình yêu của chung hội đồng, một ước vọng bay bổng tuyệt vời .Từ hình tượng “ sóng ”, Xuân Quỳnh cho ta thấy rõ vẻ đẹp tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu. Với tình yêu chân thành, thắm thiết, người phụ nữ muốn sống hết mình, sống toàn vẹn trong tình yêu đẹp. Hai khổ thơ cuối chính là những do dự trăn trở, những tâm lý về thời hạn và khát vọng vĩnh cửu hóa tình yêu : yêu và làm thế nào để tình yêu được vĩnh cửu, bất tử .Xuân Quỳnh viết bài thơ này vào những năm 1967, khi cuộc kháng chiến của nhân dân miền Nam ở vào quá trình ác liệt, khi người trẻ tuổi trai gái ào ào ra trận “ Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước ”, khi sân ga, bến nước, gốc đa, sân trường diễn ra những cuộc chia tay màu đỏ. Cho nên có đặt bài thơ vào trong thực trạng ấy ta mới càng thấy rõ nỗi khát khao của người con gái trong tình yêu : “ Ôi con sóng nhớ bờ / Ngày đêm không ngủ được ”. Đọc xong bài thơ “ Sóng ” ta càng ngưỡng mộ hơn những con người phụ nữ Việt Nam, những con người luôn thuỷ chung, luôn sống hết mình vì một tình yêu. Xuân Quỳnh xứng danh là một nhà thơ nữ của tình yêu lứa đôi, bà đã làm phong phú và đa dạng hơn cho nền thơ nước nhà .

Hình tượng “sóng” là ẩn dụ độc đáo khiến cho lời thơ vừa thực, vừa lãng mạn cùng thể thơ năm chữ, nhịp điệu thơ đa dạng, linh hoạt tạo nên âm hưởng của những con sóng: lúc dạt dào sôi nổi, lúc sâu lắng dịu êm rất phù hợp với việc gửi gắm tâm tư sâu kín và những trạng thái tình cảm phức tạp của tâm hồn. Cấu trúc bài thơ được xác lập theo kiểu đan xen giữa hình tượng sóng-bờ, anh-em cũng góp phần làm nên nét đặc sắc cho bài thơ.

“ Sóng ” là bài thơ tình yêu hay trong chùm thơ tình yêu rực rỡ của Xuân Quỳnh. Bài thơ biểu lộ khát vọng nồng nàn tha thiết, sâu lắng thủy chung, một tình yêu vừa mang tính dân tộc bản địa vừa mang tính nhân văn thâm thúy. Tác giả nói với người, nói với mình về tình yêu tươi tắn nồng nhiệt gắn với khát vọng muôn thuở của con người .

Source: https://evbn.org
Category: Giới Tính