Tình cờ ngủ với bạn thân – Chương 5: Không thể phản kháng thì cứ nằm im hưởng thụ
Cơm no rượu say xong là lúc tới màn chính của buổi tiệc. Mọi người quây quần bên chiếc bánh kem đã được chuẩn bị sẵn, cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật chờ và Tần Lý thổi nến ước nguyện. Tần Lý không hề muốn làm hành động trẻ con này, nhưng Tần Âm nhất quyết kéo anh tới cầu nguyện. Dư An ở bên cạnh cũng thêm lời:
– Anh Tần Lý, anh có thể ước được trẻ lại một tuổi. – Cô tinh nghịch nháy mắt với anh.
Tần Lý bất lực nhìn cô :
– Được rồi.
Đèn tắt, anh nhắm hai mắt lại, trông có vẻ như nghiêm túc cầu nguyện lắm, qua một lát thì thổi tắt nến. Sau khi đèn sáng, Tần Âm dán sát vào người anh tò mò hóng chuyện :
– Anh, anh ước điều gì vậy? Đừng nói là ước trẻ ra một tuổi thật nhé?
Tần Lý không vấn đáp ngay, anh nhìn về phía Dư An, ánh mắt anh tựa như dòng suối ấm cúng trực trào dâng. Trời, chắc sẽ không nói rằng ước cô trở thành bạn gái của anh chứ ? Chuyện giữa bọn họ ngoài Tần Âm ra thì những người khác còn chưa biết mà …Tần Lý chậm rãi cất lời :
– Anh ước, anh có thể đem tất cả rau thơm trên thế giới này, GIẪM NÁT! – Hai chữ cuối cùng được thốt ra từ hàm răng nghiến chặt.
Khóe miệng Dư An giật giật .Quả nhiên, cái gì mà êm ả dịu dàng ấm cúng chứ ? Tất cả đều là giả hết ! Hừ ! Nhưng nếu anh muốn mắng thì cứ nhằm mục đích thẳng cô mà mắng này, tại sao lại nguyền rủa rau thơm của cô chứ !Ăn xong bánh kem cũng đã khá muộn, ai nấy đều lần lượt tạm biệt ra về. Bước ra từ Tolet, Dư An phát hiện mọi người đều đi hết rồi, căn phòng chỉ còn mỗi Tần Lý .Người đâu hết rồi … Bỏ rơi cô thế này, lương tâm của bọn họ có cắn rứt không ? Giờ phải làm thế nào đây ? Chỉ có hai người bọn họ, cô nên chạy đường cửa chính, hay nhảy đường hành lang cửa số đây ? Khoảnh khắc cô nam quả nữ trong căn phòng, cô bất giác tưởng tượng đến những hình ảnh đã xảy ra trong quá khứ …Tần Lý nhìn cô không chớp mắt khiến cô chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Lúc nãy đông người không thấy gì, giờ toàn tế bào đều run rẩy vì ngại ngùng khó xử .
– Mọi người đều về hết rồi sao? Vậy anh Tần Lý, em cũng về đây nhé. – Dư An cố ý làm ra vẻ tự nhiên tạm biệt Tần Lý.
Thấy anh không lên tiếng, cô đánh liều vận động và di chuyển từng bước chậm rãi về phía cửa. Trận địa ước đạt còn hai bước nữa là giành được thắng lợi rồi. Đột nhiên người bên kia có động tĩnh, dọa cô giật mình lập tức giơ chân muốn chạy. Hiển nhiên, hai chân của Tần Lý rõ ràng dài hơn cô rất nhiều, một giây liền bắt được eo cô ôm lấy. Cửa nhà “ sầm ” một tiếng bị đóng lại, anh dùng một tay kéo cô tới sofa. Tần Lý ôm cô ngồi trên đùi anh, cô thậm chí còn ngửi được hương rượu nồng đậm từ người anh, hấp tấp vội vàng lên tiếng :
– Anh bình tĩnh! Bình tĩnh!
Thực ra cô không hề sợ Tần Lý chút nào, cô biết anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô. Chỉ có điều chuyện kia thì cô không chắc, sáng hôm đó anh còn chẳng bỏ lỡ khi thấy cô khóc cơ mà .Tần Lý vuốt ve gò má Dư An, dùng âm thanh trầm thấp chỉ cô và anh mới nghe được rỉ tai :
– Anh rất tỉnh táo, em biết mà, chút rượu đó chẳng tính là gì.
Cô biết chứ. Ngày nào anh cũng đến quán bar, chút rượu đó mà đã say thì còn làm được trò trống gì nữa .
– Nhưng hiện tại anh quả thật không tỉnh táo.
Nếu không sẽ chẳng ôm cô như vậy…
Anh cười ám muội :
– Em có cần anh chứng minh không?
Dư An nghi vấn :
– Anh chứng minh thế nào?
– Năm em ba tuổi, lần đầu tiên gặp anh đã đòi anh bế, anh không bế em liền khóc, bôi đầy nước mắt nước mũi vào người anh; năm em năm tuổi tè dầm nhưng lại một mực đổ tội cho anh, mẹ em liền đánh cho em một trận; năm em tám tuổi… uhhhh…
Cô hấp tấp vội vàng giơ tay chặn miệng anh lại. Ôi đã là chuyện từ đời nào rồi, anh đừng chấp nhặt thế chứ .Anh dùng lực bỏ tay cô xuống. Cô còn tưởng anh sẽ liên tục lôi lịch sử vẻ vang đen tối của mình ra nói, nhưng ánh mắt anh chỉ hướng về đôi môi cô .
– Dùng tay chặn không kín đâu, nhưng dùng chỗ này thì được.
Dứt lời anh liền vươn tay giữ lấy đầu cô, kéo người cô về phía mình, hai cánh môi cứ thế chuẩn xác chạm vào nhau. Ban đầu cô một mực phản kháng, nhưng rồi từ từ từng chút, từng chút, chẳng biết từ khi nào cô đã trả lời lại anh. Chờ tới khi hai người tách nhau ra, body toàn thân cô đã chẳng còn sức lực lao động .Anh mỉm cười mở lời :
– Em thích anh đúng không? Tại sao lại từ chối anh?
Cô trầm mặc nhìn anh, thôi bỏ đi, nếu như không hề chống lại được sự tiến công của anh, vậy thì hãy nói ra hết vậy .
– Bởi vì anh không thích em. – Giọng cô vang lên, kèm theo chút ấm ức, chút nức nở trực trào.
Thẳng thắn thật chẳng dễ chút nào, thế nên trước giờ cô toàn làm con rùa rụt đầu .Trái tim Tần Lý chợt hẫng một nhịp. Anh ngẩn người, hấp tấp vội vàng thanh minh :
– Em nghe ai nói, sao lại nghĩ linh tinh vậy? Sao anh lại có thể không thích em được. – Tần Lý cuống quýt lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô.
Hả ? Dư An có chút ngỡ ngàng. Anh thích cô ? Chẳng phải anh nói chỉ xem cô là em gái thôi sao ?
– Nhưng kiểu thích của anh đâu có giống kiểu thích của em. – Dư An càng ấm ức hơn.
– Vậy em nói xem kiểu thích của anh khác kiểu thích của em như thế nào? – Tần Lý bất lực trả lời, tay anh vẫn chăm chăm vươn ra chực đỡ mọi giọt nước có nguy cơ xuất hiện lại trên mi mắt cô.
– Chẳng phải anh nói anh chỉ coi em là em gái thôi sao? – Cô tố cáo.
Tần Lý tâm lý môt hồi :
– Lúc trước đúng là thế, nhưng sao em biết?
– Hôm đó em đã nghe thấy anh nói chuyện với anh Trần Dư rồi – Cô quay đầu vạch trần.
Cuối cùng thì Tần Lý cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra .
– Thế nên sau ngày hôm đó em không đến tìm anh nữa. Anh nói sẽ đưa em đi chơi em cũng không đi là bởi nguyên nhân này sao?
Source: https://evbn.org
Category: Tình yêu