“ĐỐI LẬP” GIỮA QUAN ĐIỂM CỦA V.I.LÊNIN VỚI QUAN ĐIỂM C.MÁC, PH.ĂNGGHEN VỀ CÁCH MẠNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA LÀ SAI TRÁI

“ĐỐI LẬP” GIỮA QUAN ĐIỂM CỦA V.I.LÊNIN VỚI  QUAN ĐIỂM C.MÁC, PH.ĂNGGHEN VỀ CÁCH MẠNG XÃ HỘI CHỦ NGHĨA LÀ SAI TRÁI

Từ trước đến nay, những thế lực thù địch chống chủ nghĩa cộng sản luôn tìm và bằng mọi cách xuyên tạc, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin với tư cách là một mạng lưới hệ thống. Trong hàng đống sách, báo, tài liệu chống phá, thuận tiện nhận thấy người ta trương lên và tung hê cái gọi là : quan điểm của Lênin về cách mạng xã hội chủ nghĩa trọn vẹn “ trái chiều ” với Mác và Ănghen. Họ dẫn chứng và lập luận rằng : khi nói về cách mạng, Mác và Ăngghen đánh giá và nhận định cách mạng vô sản thứ nhất sẽ nổ ra và giành thắng lợi đồng thời ở toàn bộ những nước trên quốc tế, chí ít là ở những nước tư bản tăng trưởng nhất. Ngược lại, Lênin lại cho rằng, cách mạng vô sản sẽ nổ ra và giành thắng lợi thứ nhất ở 1 số ít ít nước, thậm chí còn ở một nước riêng không liên quan gì đến nhau, còn lỗi thời, còn nhiều tàn tích của chính sách nông nô như nước Nga [ 1 ]. Từ đó họ Kết luận, như vậy là Lênin “ trái chiều ” trọn vẹn với Mác và Ăngghen, thì không hề gọi là chủ nghĩa Mác – Lênin. Đó chỉ là sự gán ghép của những người cộng sản mà thôi … Vậy, thực sự có phải như vậy không ?

1. Trước hết, nhận định trên đây về sự “đối lập” quan điểm của Lênin với quan điểm Mác và Ăngghen về khả năng nổ ra và thắng lợi của cách mạng xã hội chủ nghĩa là hoàn toàn không đúng cả về lý luận lẫn thực tiễn. Đây là quan điểm sai trái, thù địch nhằm xuyên tạc, phủ nhận chủ nghĩa Mác – Lênin là một chỉnh thể thống nhất.

Vào giữa thế kỷ XIX, chủ nghĩa tư bản đã thực sự tăng trưởng định hình ở quy trình tiến độ tự do cạnh tranh đối đầu, xích míc giai cấp, xích míc xã hội thực sự nóng bức tạo điều kiện kèm theo cho một cuộc cách mạng xã hội đang đến gần. Trong điều kiện kèm theo đó, khi được hỏi liệu cuộc cách mạng vô sản hoàn toàn có thể xảy ra trong riêng một nước nào đó không ? Trong tác phẩm Những nguyên tắc của chủ nghĩa công sản, Ăngghen vấn đáp : “ Không. Đại công nghiệp do đã tạo nên thị trường quốc tế nên đã nối tiếp tổng thể những dân tộc bản địa trên toàn cầu lại với nhau, nhất là những dân tộc bản địa văn minh, khiến cho mỗi một dân tộc bản địa đều phụ thuộc vào vào tình hình xảy ra ở dân tộc bản địa khác. Sau nữa, đại công nghiệp đã san bằng sự tăng trưởng xã hội ở trong toàn bộ những nước văn minh, khiến cho ở khắp nơi, giai cấp tư sản và giai cấp vô sản đã trở thành hai giai cấp có tính năng quyết định hành động trong xã hội và cuộc đấu tranh giữa hai giai cấp đó đã trở thành cuộc đấu tranh đa phần của thời đại tất cả chúng ta. Vì vậy, cuộc cách mạng cộng sản chủ nghĩa không những sẽ có đặc thù dân tộc bản địa mà sẽ đồng thời xảy ra ở trong tổng thể những nước văn minh, tức là tối thiểu, ở Anh, Mỹ, Pháp và Đức. Trong mỗi một nước đó, cách mạng cộng sản chủ nghĩa sẽ tăng trưởng nhanh hay chậm, là tùy ở chỗ nước nào trong những nước đó có công nghiệp tăng trưởng hơn, tích góp được nhiều của cải hơn và có nhiều lực lượng sản xuất hơn. Cho nên ở Đức, cách mạng cộng sản chủ nghĩa sẽ thực thi chậm hơn và khó khăn vất vả hơn, còn ở Anh thì nhanh hơn và thuận tiện hơn. Cách mạng cộng sản chủ nghĩa cũng có tác động ảnh hưởng rất lớn đến những nước khác trên quốc tế, nó sẽ làm biến hóa trọn vẹn và thôi thúc cực kỳ nhanh gọn tiến trình tăng trưởng trước kia của những nước đó. Nó là một cuộc cách mạng có đặc thù toàn quốc tế và vì thế nó sẽ có một vũ đài toàn quốc tế ” [ 2 ]. Ở đây, Ăngghen đã vận dụng phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật lịch sử vẻ vang, đặc biệt quan trọng là quy luật về mối quan hệ giữa lực lượng sản xuất và quan hệ sản xuất vào nghiên cứu và phân tích thực trạng của chính sách tư bản chủ nghĩa. Lực lượng sản xuất tăng trưởng và đạt trình độ xã hội hóa cao, xích míc ngày càng nóng bức với quan hệ sản xuất dựa trên chính sách chiếm hữu tư nhân tư bản chủ nghĩa, bộc lộ về mặt xã hội là xích míc giữa giai cấp vô sản và giai cấp tư sản không hề điều hòa. Hơn nữa, TT cách mạng của quốc tế lúc này lại ở phương Tây, đơn cử là ở những nước tư bản tăng trưởng như Anh, Pháp, Mỹ, Đức, mà tiêu biểu vượt trội là Phong trào Hiến chương ở nước Anh ( 1838 – 1848 ), Phong trào công nhân dệt ở thành phố Xilêdi, nước Đức năm 1844, Phong trào công nhân dệt ở thành phố Liông, nước Pháp ( 1831 – 1834 ). Trong điều kiện kèm theo cách mạng ở những nước tư bản đều tăng trưởng như vậy, việc Ăngghen đưa ra nhận định và đánh giá cách mạng vô sản chỉ hoàn toàn có thể xảy ra trước hết ở những nước tư bản tăng trưởng, chứ không hề xảy ra ở nơi nào khác trên quốc tế là trọn vẹn đúng cả về lý luận và thực tiễn. Hơn nữa, như Ăngghen đánh giá và nhận định ở trên thì cần phải hiểu rằng, cách mạng xã hội chủ nghĩa là một quy trình lịch sử dân tộc, thì đương nhiên cách mạng vô sản hoàn toàn có thể xảy ra cùng một lúc ở toàn bộ những nước văn minh ; nhưng xảy ra và giành thắng lợi không phải là cùng một khái niệm hay nói cách khác nó khác nhau về Lever. Có nghĩa là, cách mạng xã hội chủ nghĩa hoàn toàn có thể nổ ra cùng lúc ở những nước văn minh, nhưng để thắng lợi thì lại khác nhau, hoàn toàn có thể có nước cách mạng thắng lợi trước, có nước cách mạng sẽ thắng lợi muộn hơn tùy thuộc vào điều kiện kèm theo, thời cơ cách mạng. Ngoài ra, khi nói về thắng lợi của cách mạng, tức là khi đã giành được chính quyền sở tại, thì Ăngghen nói có nước chậm hơn và khó khăn vất vả hơn, có nước nhanh hơn và thuận tiện hơn. Nhanh hay chậm, khó hay dễ, do mức độ tăng trưởng của công nghiệp quyết định hành động. Cho nên, Ăngghen nói cách mạng cộng sản chủ nghĩa sẽ thực thi ở Anh nhanh hơn và dễ hơn, ở Đức sẽ chậm hơn và khó hơn. Bởi vì thời kỳ này nước Anh là nước có nền công nghiệp tăng trưởng nhất quốc tế, nước Đức giai cấp tư sản mới xác lập được vị thế thống trị, nên công nghiệp tăng trưởng chậm hơn. Như vậy, cái mà Ăngghen nhấn mạnh vấn đề là : Một là, cách mạng xã hội chủ nghĩa là một sự nghiệp quốc tế, nó không chỉ xảy ra ở một nước nào đó. Bởi vì, tư bản là một lực lượng quốc tế, nó gây ra xích míc giống nhau ở những nước tư bản tăng trưởng, đưa đến cách mạng có cùng đặc thù. Hai là, do nền công nghiệp của những nước tăng trưởng không đều, do đó, triển khai ( thắng lợi ) cách mạng ở những nước sẽ có nước nhanh nước chậm, nước khó nước dễ. Vì vậy, không hề từ đánh giá và nhận định trên của Ăngghen mà rút ra Tóm lại cho rằng cách mạng xã hội chủ nghĩa hoàn toàn có thể giành thắng lợi cùng một lúc ở toàn bộ những nước tư bản tăng trưởng được. Ngoài ra, có quan điểm cho rằng, năm 1847 Ăngghen dự báo cách mạng vô sản nổ ra và giành thắng lợi trước hết ở những nước tư bản chủ nghĩa tăng trưởng, nhưng thực tiễn đến nay đã hơn 170 năm nhưng chưa có một cuộc cách mạng vô sản nào nổ ra và giành thắng lợi ở những nước tư bản tăng trưởng, như vậy là dự báo của Ăngghen đã sai ( ? ). Không phải Ăngghen sai, mà quan điểm trên đây đã hiểu sai về chủ nghĩa Mác. Về mặt lý luận và thực tiễn lịch sử dân tộc như đã nghiên cứu và phân tích ở trên, thì việc Ăngghen đưa ra dự báo này là trọn vẹn đúng. Chỉ có điều, trong tình thế cách mạng thời gian đó Ăngghen chưa dự báo năng lực thích ứng và tự kiểm soát và điều chỉnh của chủ nghĩa tư bản. Chính điều này về sau Ph. Ăngghen đã thừa nhận : “ Lịch sử đã chứng tỏ rằng chúng tôi cũng đã phạm sai lầm đáng tiếc, lịch sử vẻ vang đã vạch ra rằng quan điểm của chúng tôi lúc bấy giờ là một ảo tưởng. Lịch sử lại còn đi xa hơn thế nữa : lịch sử vẻ vang không những đã đánh tan sai lầm đáng tiếc hồi bấy giờ của chúng tôi mà còn trọn vẹn đảo lộn những điều kiện kèm theo trong đó giai cấp vô sản đang phải chiến đấu. Ngày nay, chiêu thức đấu tranh thời kỳ 1848 đã bị lỗi thời về mọi phương diện, và đó là một điểm đáng được điều tra và nghiên cứu tỉ mĩ không chỉ có vậy ” [ 3 ]. Và “ Lịch sử đã chứng tỏ rằng chúng tôi và toàn bộ những ai nghĩ giống như chúng tôi đều sai lầm đáng tiếc. Lịch sử đã chỉ rõ rằng trạng thái tăng trưởng kinh tế tài chính trên lục địa lúc bấy giờ còn lâu mới chín muồi để xóa bỏ phương pháp sản xuất tư bản chủ nghĩa ” [ 4 ]. Ở đây cần quan tâm, sự kiểm soát và điều chỉnh những đánh giá và nhận định của Ph. Ăngghen chỉ là kiểm soát và điều chỉnh những yếu tố đơn cử về dự báo năng lực, thời gian và những vùng khoảng trống bùng nổ cách mạng vô sản nhằm mục đích xó bỏ chính sách tư bản chủ nghĩa. Những kiến giải kiểm soát và điều chỉnh đó không hề có đặc thù từ bỏ những quan điểm và nguyên tắc cũng như lập trường kiên cường cách mạng của ông. Và thế cho nên, sự kiểm soát và điều chỉnh của những nước tư bản tăng trưởng chỉ đến một hạn độ nhất định, theo quy luật nó phải được sửa chữa thay thế bởi chủ nghĩa cộng sản. Nếu lịch sử dân tộc cần có một độ dài thời hạn cho sự chín muồi cách mạng thì điều đó không có nghĩa là những nguyên tắc về tính tất yếu của cách mạng trở nên mất giá trị. Lịch sử chỉ không xác nhận những dự báo mà xét ra chưa đủ cứ liệu trong thực tiễn, chứ lịch sử dân tộc không bác bỏ cái khuynh hướng, khuynh hướng tăng trưởng tất yếu của bản thân nó. Vì thế dự báo đó của Ăngghen là trọn vẹn đúng. Về sự “ trái chiều ” giữa Lênin với Mác và Ăngghen là trọn vẹn không đúng, mà trái lại, Lênin đã vận dụng trung thành với chủ, phát minh sáng tạo chủ nghĩa Mác trong điều kiện kèm theo mới của cách mạng. Thời đại của Lênin khác với thời đại của Mác và Ăngghen. Đó là đến cuối thế kỷ XIX, đầu thế kỷ XX tình hình cách mạng đã biến hóa đi rất nhiều, chủ nghĩa tư bản đã bước sang quy trình tiến độ đế quốc chủ nghĩa, và đặc thù lớn nhất của nó là kinh tế tài chính và chính trị tăng trưởng không đều, nên cách mạng vô sản hoàn toàn có thể nổ ra và giành thắng lợi ở đâu trở thành mắt xích yếu nhất trong mạng lưới hệ thống những nước tư bản chủ nghĩa. Hơn nữa, TT cách mạng của quốc tế lúc này đã di dời từ phương Tây sang phương Đông, nước Nga lúc này trở thành TT của cách mạng quốc tế, trở thành mắt xích yếu nhất trong mạng lưới hệ thống những nước tư bản. Cùng với đó, giai cấp công nhân Nga lúc này đã trở thành một lực lượng chính trị độc lập, thực sự trưởng thành và giác ngộ được cách mạng. Trong điều kiện kèm theo đó, năm 1915 trong bài viết Bàn về khẩu hiệu liên bang châu Âu, Lênin chỉ rõ, “ Sự tăng trưởng không đồng đều về kinh tế tài chính và chính trị là quy luật tuyệt đối của chủ nghĩa tư bản. Do đó, tất cả chúng ta thấy rằng chủ nghĩa xã hội hoàn toàn có thể thắng trước hết là trong một số ít ít nước tư bản chủ nghĩa hoặc thậm chí còn chỉ trong một nước tư bản chủ nghĩa, tách riêng ra mà nói. Giai cấp vô sản thắng lợi của nước đó, sau khi đã tước đoạt bọn tư bản và đã tổ chức triển khai nền sản xuất xã hội chủ nghĩa trong nước mình, sẽ đứng lên chống lại cái phần quốc tế tư bản chủ nghĩa còn lại, hấp dẫn những giai cấp bị áp bức ở những nước khác theo mình, thôi thúc họ nổi dậy chống bọn tư bản, sử dụng khi cần, ngay cả lực lượng quân sự chiến lược, để chống lại những giai cấp bóc lột và nhà nước của chúng ” [ 5 ]. Như vậy, Lênin đã vận dụng và tăng trưởng chủ nghĩa Mác trong điều kiện kèm theo mới. Trong bài viết Cương lĩnh quân sự chiến lược của cách mạng vô sản, Lênin đã trích dẫn và nghiên cứu và phân tích tư tưởng của Ăngghen về cách mạng xã hội chủ nghĩa không hề giành thắng lợi cùng một lúc ở toàn bộ những nước, mà sẽ giành thắng lợi thứ nhất ở một nước hoặc 1 số ít ít nước, do vậy những nước giành thắng lợi thứ nhất đó phải chuẩn bị sẵn sàng cuộc chiến đấu tự vệ để bảo vệ thành quả cách mạng. Lênin viết : “ Ăngghen, trong thư viết cho Cauxky ngày 12 tháng Chín 1882, đã trọn vẹn có lý khi ông thừa nhận thẳng rằng hoàn toàn có thể có “ những cuộc chiến tranh tự vệ ” của chủ nghĩa xã hội đã thắng lợi. Ăngghen muốn nói đến chính sự tự vệ của giai cấp vô sản đã thắng lợi chống giai cấp tư sản những nước khác ” [ 6 ]. Khi phê phán P.Kiépxki cho rằng cách mạng xã hội chủ nghĩa là “ hành vi thống nhất của những người vô sản tổng thể những nước nhằm mục đích phá bỏ biên giới vương quốc tư sản, nhổ bật những cột mốc biên giới ”, Lênin lại một lẫn nữa nói rõ rằng, cách mạng xã hội chủ nghĩa không hề là hành vi thống nhất của những người vô sản ở toàn bộ những nước. Lý do rất đơn thuần là hầu hết những nước và hầu hết dân cư trên toàn cầu này cho tới nay vẫn chưa ở vào ngay cả quy trình tiến độ tăng trưởng tư bản chủ nghĩa hay chỉ mới khởi đầu quá trình đó. Để phê phán P.Kiépxki đã “ xuyên tạc biếm họa chủ nghĩa Mác ”, Lênin lại dẫn ra bức thư của Ăngghen gửi cho Cauxky để chứng tỏ. Trong đó, Ăngghen viết : “ Giai cấp vô sản thắng lợi không hề áp đặt cho bất của một dân tộc bản địa nào khác bất kể một diễm phúc nào mà lại không phá hoại thắng lợi của chính mình bằng cách đó. Dĩ nhiên, điều đó tuyệt nhiên không loại trừ những cuộc chiến tranh phòng thủ đủ loại ” [ 7 ]. Tại Đại hội III toàn Nga những Xô viết đại biểu công nhân, binh sĩ và nông dân năm 1918, Lênin lại dẫn một bức thư khác của Ăngghen để chứng tỏ cách mạng xã hội chủ nghĩa giành được thắng lợi thứ nhất ở nước Nga là không xích míc với lý luận của chủ nghĩa Mác. Lênin nói, cuối thế kỷ XIX, Ănghen từng nói về cách mạng xã hội chủ nghĩa là “ “ người Pháp sẽ khởi đầu và người Đức sẽ triển khai xong ”, – người Pháp sẽ khởi đầu vì trong quy trình hàng chục năm cách mạng họ đã từ trong hoạt động giải trí cách mạng rèn luyện được cho mình niềm tin phát minh sáng tạo và quyết tử quên mình, làm cho họ thành đội tiên phong của cách mạng xã hội chủ nghĩa … Những sự biến đã diễn biến khác với dự kiến của Mác và Ăngghen ; những sự biến ấy đã trao cho tất cả chúng ta, những giai cấp cần lao và bị bóc lột ở Nga, vai trò vinh dự làm đội tiên phong của trào lưu cách mạng xã hội chủ nghĩa quốc tế, và thời nay tất cả chúng ta nhìn thấy rõ ràng triển vọng của sự tăng trưởng của cách mạng ; người Nga đã khởi đầu, người Đức, người Pháp, người Anh sẽ triển khai xong, và chủ nghĩa xã hội sẽ toàn thắng ” [ 8 ]. Ở đây cho thấy rằng, ngoài việc nghiên cứu và phân tích cách mạng xã hội chủ nghĩa hoàn toàn có thể giành thắng lợi ở nước nào đó, thì những nghiên cứu và phân tích của Lênin về cách mạng xã hội chủ nghĩa hoàn toàn có thể giành thắng lợi thứ nhất ở một nước hoặc ở 1 số ít ít nước rất giống với quan điểm của Mác và Ăngghen. Chỉ có khác một điều, nếu như Mác và Ăngghen tiên đoán rằng, cách mạng xã hội chủ nghĩa sẽ giành thắng lợi thứ nhất ở những nước công nghiệp tăng trưởng như Anh, Mỹ, Pháp, Đức, thì Lênin cho rằng cách mạng xã hội chủ nghĩa hoàn toàn có thể giành thắng lợi thứ nhất ở nước Nga có nền kinh tế tài chính lỗi thời. Đây là sự vận dụng phát minh sáng tạo và tăng trưởng của Lênin và đã được lịch sử vẻ vang kiểm nghiệm là trọn vẹn đúng.

2. Vậy thực chất của quan điểm cách mạng xã hội chủ nghĩa “giành thắng lợi cùng một lúc” là của ai? Lý luận cho rằng cách mạng xã hội chủ nghĩa không thể giành được thắng lợi ở một nước hoặc ở một số ít nước, mà chỉ có thể giành thắng lợi cùng một lúc tại tất cả các nước tư bản tiên tiến là lý luận của “phái giữa” trong Quốc tế II do Cauxky cầm đầu[9]. Đó là lý luận tùy tiện xuyên tạc ý kiến của Mác và Ăngghen. Quan điểm này của Cauxky gắn với “thuyết chủ nghĩa siêu đế quốc” của ông ta. Năm 1915, trong bài viết Quốc gia dân tộc, quốc gia đế quốc và liên minh quốc gia, Cauxky viết: “Cách tốt nhất và có tiền đồ nhất trong việc mở rộng thị trường trong nước không phải là phát triển một quốc gia dân tộc, mà là liên hợp các quốc gia có quyền lợi ngang nhau thành liên minh quốc gia; đế quốc lớn này là cái cần thiết để chủ nghĩa tư bản đạt tới hình thái cuối cùng, hình thái cao nhất, và giai cấp vô sản sẽ giành quyền lực ở hình thái cuối cùng, cao nhất này”[10]. Điều đó có nghĩa là, Cauxky cho rằng sự phát triển của chủ nghĩa tư bản còn trải qua một giai đoạn từ một nước tư bản liên minh thành liên minh các quốc gia, tức là giai đoạn “chủ nghĩa siêu đế quốc”. Chỉ đến giai đoạn này thì mới có tình thế để “phát động cùng một lúc ở các nước” trong cái “liên minh quốc gia” này một cuộc cách mạng xã hội chủ nghĩa, mới bảo đảm được thắng lợi của giai cấp vô sản. Quan điểm này về sau được trình bày rõ trong “Nghị quyết về liên minh quốc tế” do Quốc tế Bécnơ[11] đưa ra: “Liên hợp nhân dân các nước thành một xã hội thống nhất – đó là một lý tưởng cực kỳ quan trọng lâu nay của các nước xã hội chủ nghĩa. Lý tưởng này bắt nguồn từ tình đoàn kết giữa giai cấp vô sản của các nước và từ mục tiêu cuối cùng của chủ nghĩa xã hội, vì mục tiêu này chỉ có thể thực hiện trong phạm vi toàn thế giới chứ không thể thực hiện trong phạm vi một nước”[12].

Trên trong thực tiễn, từ năm 1914 trong Đảng dân chủ – xã hội Nga có cuộc tranh luận về khẩu hiệu “ Liên bang châu Âu ”. Về thực ra, đây là cuộc tranh luận chống Cauxky. Trong cuộc đấu tranh này, Tơrốtxki, Bukharin đi theo quan điểm của Cauxky. Họ kịch liệt chống lại quan điểm của Lênin cho rằng cách mạng xã hội chủ nghĩa hoàn toàn có thể giành thắng lợi thứ nhất ở một nước hoặc 1 số ít ít nước, họ đi theo quan điểm “ thắng lợi cùng một lúc ” của Cauxky. Năm 1915, trong một bức thư vấn đáp Lênin, Tơrốtxki viết : “ Nhưng lúc bấy giờ, sau khi có nhiều kỳ vọng vào một sự mở màn của cách mạng Nga thì tất cả chúng ta có đủ nguyên do để kỳ vọng trong thời kỳ chiến tranh này trào lưu cách mạng vững mạnh sẽ bùng lên trên toàn châu Âu. Rất rõ ràng rằng, nó chỉ hoàn toàn có thể tăng trưởng thuận tiện và đi tới thắng lợi với tư cách là trào lưu cách mạng của toàn châu Âu. Nếu vẫn chỉ là trào lưu đơn độc trong khoanh vùng phạm vi một dân tộc bản địa thì nó sẽ bị dập tắt … chỉ hoàn toàn có thể nghĩ tới thiết lập nền chuyên chính vô sản vững chãi trên khoanh vùng phạm vi toàn châu Âu, tức là trên khoanh vùng phạm vi Liên bang cộng hòa châu Âu … Liên bang châu Âu là khẩu hiệu của thời đại cách mạng mà tất cả chúng ta vươn tới. Bất kể tiến trình của những hoạt động giải trí quân sự chiến lược từ nay về sau diễn ra như thế nào, bất kể cuộc chiến tranh lúc bấy giờ được phía ngoại giao tổng kết như thế nào, bất kể thời kỳ gần đây trào lưu cách mạng tăng trưởng thế nào, trong mọi trường hợp khẩu hiệu Liên bang châu Âu là công thức chính trị có ý nghĩa to lớn so với cuộc đấu tranh giành chính quyền sở tại của giai cấp vô sản ” [ 13 ]. Trong Đảng dân chủ – xã hội Nga, Bukharin là người đứng hẳn về phía Tơrốtxki. Tại Hội nghị đại biểu những chi bộ hải ngoại của Đảng dân chủ – xã hội Nga năm 1915, họ cùng nhau đưa ra “ Đề cương trách nhiệm và sách lược của giai cấp vô sản ”. Trong đề cương này, họ đứng về phía tả để phản đối cương lĩnh tối thiểu của Đảng, tức là phản đối đấu tranh đòi cải cách và quyền dân chủ, cho rằng phải chuyển trọng tâm đấu tranh của giai cấp vô sản từ chỗ đấu tranh đòi quyền dân chủ sang đấu tranh để thực thi chủ nghĩa xã hội, cho rằng khẩu hiệu “ Liên bang châu Âu ” là khẩu hiệu tốt nhất để thực thi nhu yếu xã hội chủ nghĩa. Bukharin viết : “ Để chống lại cái liên minh đế quốc mà những nước lập ra ở trên, giai cấp vô sản phải đưa ra khẩu hiệu lôi kéo những nước xã hội chủ nghĩa triển khai liên minh xã hội chủ nghĩa ở bên dưới, tức là Liên bang châu Âu xã hội chủ nghĩa theo chính sách cộng hòa để làm hình thức bộc lộ những biến hóa theo hướng xã hội chủ nghĩa về chính trị và pháp lý ” [ 14 ]. Phê phán quan điểm của Cauxky và đồng bọn, năm 1918, tại Đại hội III toàn Nga những Xô viết đại biểu công nhân, binh sĩ và nông dân, Lênin nói : “ Khi người ta nói với tất cả chúng ta rằng chủ nghĩa xã hội chỉ hoàn toàn có thể thắng lợi trên khoanh vùng phạm vi quốc tế, thì tất cả chúng ta chỉ thấy đó là một mưu toan vô vọng của giai cấp tư sản và của những kẻ cố ý hay vô tình ủng hộ giai cấp đó, nhằm mục đích bóp méo thực sự hiển nhiên nhất. Cố nhiên, thắng lợi sau cuối của chủ nghĩa xã hội không hề có được ở trong độc một nước ” [ 15 ]. Trong bài viết Quốc tế III và vị thế của nó trong lịch sử dân tộc, Lênin liên tục phê phán sự sai lầm đáng tiếc của quan điểm này về mặt thế giới quan và phương pháp luận, “ Nếu tất cả chúng ta hỏi bất kỳ một người mác-xít nào, thậm chí còn bất kỳ một người nào am hiểu khoa học văn minh rằng : “ Liệu những nước tư bản hoàn toàn có thể chuyển một cách đều đặn, uyển chuyển và cân đối sang chính sách chuyên chính vô sản được không ? ”, thì chắc như đinh họ sẽ vấn đáp rằng không. Trong quốc tế tư bản không khi nào có và không hề có sự tăng trưởng đều đặn, uyển chuyển và cân đối được. Mỗi nước, khi tăng trưởng, đều làm điển hình nổi bật lên một mặt nào đó, một đặc thù nào đó hay 1 số ít những đặc thù nào đó của chủ nghĩa tư bản và của trào lưu công nhân. Quá trình tăng trưởng đã diễn ra một cách không đều ” [ 16 ].

Như vậy, từ những dẫn chứng và phân tích trên cho thấy, cả Mác và Ăngghen chưa bao giờ nói cách mạng xã hội chủ nghĩa phải giành thắng lợi cùng một lúc ở tất cả các nước tư bản chủ nghĩa. Đó chỉ là sự xuyên tạc của bọn cơ hội chủ nghĩa nhằm chống lại chủ nghĩa Mác. Còn lý luận của Lênin về cách mạng xã hội chủ nghĩa có thể giành thắng lợi trước tiên ở một nước hoặc một số ít nước được đưa ra trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa cơ hội của Cauxky, Tơrốtxki, Bukharin mưu toan dùng mánh khóe che mờ giai cấp vô sản các nước, nhằm đẩy lùi cách mạng xã hội chủ nghĩa. Vì vậy, quan điểm của Lênin không “đối lập”  với quan điểm của Mác và Ăngghen, trái lại là rất trung thành, bảo vệ, vận dụng và phát triển sáng tạo lý luận của chủ nghĩa Mác trong điều kiện mới. Đó mới là thực chất quan điểm của chủ nghĩa Mác – Lênin về điều kiện và tiền đề của cách mạng xã hội chủ nghĩa.

TS Phạm Văn Giang

[ 1 ]. Xem thêm https://www.tapchicongsan.org.vn/media-story/-/asset_publisher/V8hhp4dK31Gf/content/phe-phan-mot-so-quan-diem-xuyen-tac-phu-nhan-chu-nghia-mac-le-nin [ 2 ]. C.Mác và Ph. Ăngghen, Toàn tập, tập 4, Nxb Chính trị vương quốc, TP.HN, 1995, tr. 472. [ 3 ]. C.Mác và Ph. Ăngghen, Toàn tập, tập 22, Nxb Chính trị vương quốc, TP.HN, 1997, tr. 758. [ 4 ]. C.Mác và Ph. Ăngghen, Toàn tập, tập 22, Nxb Chính trị vương quốc, TP. Hà Nội, 1997, tr. 761. [ 5 ]. V.I.Lênin, Toàn tập, tập 26, Nxb Tiến bộ, Mát-xcơ-va, 1980, tr. 447. [ 6 ]. V.I.Lênin, Toàn tập, tập 30, Nxb Tiến bộ, Mát-xcơ-va, 1981, tr. 173. [ 7 ]. C.Mác và Ph. Ăngghen, Toàn tập, tập 35, Nxb Chính trị vương quốc, TP.HN, 1998, tr. 470. [ 8 ]. V.I.Lênin, Toàn tập, tập 35, Nxb Tiến bộ, Mát-xcơ-va, 1978, tr. 336 – 337. [ 9 ]. Cauxky ( 1854 – 1938 ), nhà sử học và kinh tế tài chính học người Đức, một trong những thủ lỉnh và nhà lý luận của phái dân chủ – xã hội Đức và của Quốc tế II, nhà tư tưởng của chủ nghĩa phái giữa. Lúc đầu, Cauxky chịu ảnh hưởng tác động tư tưởng của Latxan, chủ nghĩa vô chính phủ và triết học thực chứng. Từ cuối những năm 1870, Cauxky tích cực tham gia báo chí truyền thông dân chủ – xã hội, gần gủi với chủ nghĩa Mác, đặc biệt quan trọng là sau khi làm quan với Mác và Ănghen năm 1881, Cauxky đã viết 1 số ít tác phẩm tuyên truyền tư tưởng của chủ nghĩa Mác. Nhưng ngay trong những năm đó, Cauxky đã phạm những sai lầm đáng tiếc cơ hội chủ nghĩa và xuyên tạc chủ nghĩa Mác, và thế cho nên bị Ănghen phê phán. Năm 1910, Cauxky xây dựng phái “ giữa ” trong Đảng dân chủ – xã hội Đức và từ đó công khai minh bạch chống lại chủ nghĩa Mác cách mạng, phủ nhận tính đảng triết học mác-xít. [ 10 ]. Dẫn theo Lịch sử chủ nghĩa Mác, tập 2, Nxb Chính trị vương quốc, Thành Phố Hà Nội, 2003, tr. 943. [ 11 ]. Quốc tế Bécnơ do những thủ lĩnh phái giữa thiên hữu của Quốc tế II xây dựng năm 1919, lúc tổ chức triển khai này mở màn phân liệt gồm những Đảng dân chủ – xã hội Áo, Anh, Đức, Italia, Pháp … dẫn tới xây dựng “ Quốc tế II 1/2 ”. [ 12 ]. Dẫn theo Lịch sử chủ nghĩa Mác, tập 2, Nxb Chính trị vương quốc, TP. Hà Nội, 2003, tr. 943 – 944.

[13]. Dẫn theo Lịch sử chủ nghĩa Mác, tập 2, Nxb Chính trị quốc gia, Hà Nội, 2003, tr.945.

[ 14 ]. Dẫn theo Lịch sử chủ nghĩa Mác, tập 2, Nxb Chính trị vương quốc, Thành Phố Hà Nội, 2003, tr. 945. [ 15 ]. V.I.Lênin, Toàn tập, tập 35, Nxb Tiến bộ, Mát-xcơ-va, 1978, tr. 334. [ 16 ]. V.I.Lênin, Toàn tập, tập 38, Nxb Tiến bộ, Mát-xcơ-va, 1977, tr. 365.

Source: https://evbn.org
Category: Góc Nhìn