Lập dàn ý: chứng minh ông đồ là cái di tích tiều tụy, đáng thương của 1 thời tàn cần gấp ạ. Mik cảm ơn! hứa vote 5 sao
I. Mở bài
– Giới thiệu bài thơ “ Ông Đồ ” của Vũ Đình Liên
– Trước kia trên bàn thờ cúng tổ tiên, bên cạnh cặp bánh chưng, mâm ngũ quả là đôi câu đối tết. Chính thế cho nên mà những ông đồ già trên vỉa hè phố xá rất đông khách thuê viết chữ và hình ảnh đầu đội khăn xếp mặc áo the đã khắc sâu vào tâm lý của dân cư Nước Ta, nhà thơ Vũ Đình Liên là một trong số đó. Và theo thời hạn, nét đẹp văn hóa truyền thống kia dần mai một để chính tác giả phải hụt hẫng và sáng tác nên bài thơ “ Ông Đồ ” để bày tỏ niềm thương cảm thâm thúy cho thân phận 1 lớp người và sự nuối tiếc 1 truyền thống cuội nguồn xinh xắn của dân tộc bản địa .
II. Thân bài
1. Khái quát chung về bài thơ
– Thể thơ : Qua hình ảnh ông Đồ viết câu đối tết, tác giả muốn bày tỏ một lòng tiếc thương thâm thúy với một lớp người tài tình sinh bất phùng nay đã gần đất xa trời và sự nuối tiếc 1 truyền thống lịch sử đẹp tươi của dân tộc bản địa .
– Bố cục : 3 phần
2. Nội dung
a ) Nền suy đồi của Hán học tiến trình 1930 – 1945
– Khi nền văn minh phương Tây khởi đầu xâm nhập nước ta. Thi cử theo lối khoa bảng đã bãi bỏ – những thầy đồ không còn giá trị, mất vị trí đứng trong xã hội .
– Ông đồ từ nghề cho chữ thành kẻ bán chữ .
– Trước “ cái di tích tiều tuy đáng thương của một thời tàn ” đã làm Vũ Đình Liên xúc động. Ông đã ngậm ngùi viết lên những trang thư để người đời suy ngẫm, khơi gợi bao tình cảm đã bị bỏ quên, giúp mọi người nhìn lại di sản của dân tộc bản địa đã một thời là nền văn hóa truyền thống vinh quang của quốc gia giờ bị bỏ quên một cách tàn tệ .
b ) Ông đồ thời còn khách
– Thời điểm Open. Hoa đào nở – lúc xuân về – Ông đồ với mực tàu giấy đỏ bên đường phố ” để viết câu đối thuê :
“ Mỗi năm hoa đào nở
Bên phố đông người qua ”
– Đây là thời kì ông đồ còn được nguồn an ủi khi vị trí xã hội của nho học không còn. Mỗi năm ông Open một lần trong dịp Tết .
– Lời thơ tuy buồn nhưng vẫn còn chút niềm vui khi mọi người còn t thích đôi câu đối đỏ treo trong nhà. Đó là niềm vui nho nhỏ, là những phát huy hoàng còn sót lại:
“ Bao nhiêu người thuê viết
Như phượng múa rồng bay ”
– Lúc này ông đồ như người nghệ sĩ đang trổ tài trước lòng ngưỡng mộ của mọi người. Đây là những tích tắc lóe sáng của ngọn đèn sắp tắt, là những gì còn “ sót lại của một thời tàn ” .
c ) Ông đồ trong nỗi đơn độc vắng khách
– Theo bước tiến của xã hội, con người đã có những thay đổi mới niềm vui còn sót lại của ông đồ thưa dần, xa dần …
“ Nhưng mỗi năm nỗi vắng
Người thuê viết này đâu ? ”
– Cảnh mọi người quây quần bên ông đồ để thuê viết đã không còn nữa – Ông đồ như một nghệ sĩ hết công chúng, một cô gái lỡ thời .
– Tâm trạng buồn bã đơn độc thấm dần từ lòng người sang cảnh vật. Không ai thuê viết “ giấy đỏ buồn không thắn và “ mực đọng trong nghiên sầu ” c làm tăng nỗi buồn tủi đơn độc của ông đồ và bộc lộ được sự cảm thông của tác giả .
– Ông đồ giờ “ vẫn ngồi đây ”, nhưng “ qua đường không ai hay ” một sự vô tình đến phũ phàng ! Ông ngồi đây để chờ những hy vọng ở đầu cuối, nhưng không ai ban phát cho ông. Song giữa dòng người qua lại đó, vẫn còn một con người thương cảm cho ông và đã viết nên hai câu rực rỡ : Lá vàng rơi trên giấy Ngoài trời mưa bụi bay .
– Chiếc lá vàng rơi chấm hết sự sinh sôi. Ông đồ ngồi trầm ngâm không buồn nhặt Cộng hưởng với nỗi buồn của ông còn có cơn “ mưa bụi ” của đất trời. Một hình ảnh tượng trưng chất chứa nhiều tâm trạng, mưa bay ngoài trời hay mưa trong lòng người ? Câu thơ tả cảnh mà ngụ tình gợi trong lòng người đọc một nỗi buồn nào khó tả .
d ) Ông đồ không còn nữa
– Mùa xuân đến, hoa đào lại nở. Nhưng xuân năm nay không còn như xuân năm xưa bởi: Năm nay hoa đào nở Không thấy ông đồ xưa.
Xem thêm: Di tích khu lưu niệm Vùng than Cẩm Phả
– Xuân đã đến nhưng ông đồ đã vắng bóng, ông đã vĩnh viễn đi vào quá khứ. “ Một con én không tạo được mùa xuân ” thì một “ ông đồ ” cũng không làm xoay được cảnh đời. Ông đã không đủ kiên trì để bám lấy đời sống đầy phũ phàng ấy nữa … Ông ra đi để lại sau sống lưng quá khứ huy hoàng của một thời vang bóng .
III. Kết bài
– Nêu cảm nhận, nhìn nhận chung, lan rộng ra yếu tố
Source: https://evbn.org
Category: Địa Danh