Anh chị hãy phân tích “Nghệ sĩ Phùng với bài học nhìn nhận đánh giá con người, cuộc sống ” câu hỏi 916826 – https://leading10.vn

Người nghệ sĩ phải nhìn cho ra, phát hiện, nhận diện những mối quan hệ xã hội phức tạp, chằng chịt để từ đó hướng người đọc nhận thức cuộc sống, hình thành nhân cách. Nguyễn Minh Châu là một trong những nhà văn như vậy, ông đã gửi gắm ý tưởng sáng tạo của mình, những chiêm nghiệm thâm thúy về nghệ thuật và thẩm mỹ và cuộc sống qua nhân vật Phùng — một nghệ sĩ nhiếp ảnh : “ Nhà văn không có quyền nhìn sự vật một cách đơn thuần, và nhà văn cần phấn đấu để đào xới thực chất con người vào những tầng sâu lịch sử dân tộc ” .

Nguyễn Minh Châu là nhà văn mở đường kĩ năng và tinh anh nhất của văn học ta lúc bấy giờ. Ông đã đi sâu tò mò thực sự đời sống ở bình diện đạo đức thế sự. Tâm điểm những tò mò nghệ thụât của ông là con người trong cuộc mưu sinh, trong hành trình dài nhọc nhằn kiếm tìm niềm hạnh phúc và hoàn thành xong nhân cách. “ Chiếc thuyền ngoài xa ” là một trong những sáng tác tiêu biểu vượt trội của ông. Truyện đã kiến thiết xây dựng thành công xuất sắc hình tượng nhân vật Phùng, một nghệ sĩ khao khát tò mò, phát minh sáng tạo ra cái đẹp, người luôn lo ngại, trăn trở, suy tư về nhân cách và đời sống con người .Người nghệ sĩ phải nhìn cho ra, phát hiện, nhận diện những mối quan hệ xã hội phức tạp, chằng chịt để từ đó hướng người đọc nhận thức cuộc sống, hình thành nhân cách. Nguyễn Minh Châu là một trong những nhà văn như vậy, ông đã gửi gắm ý tưởng sáng tạo của mình, những chiêm nghiệm thâm thúy về nghệ thuật và thẩm mỹ và cuộc sống qua nhân vật Phùng — một nghệ sĩ nhiếp ảnh : “ Nhà văn không có quyền nhìn sự vật một cách đơn thuần, và nhà văn cần phấn đấu để đào xới thực chất con người vào những tầng sâu lịch sử dân tộc ” .

Trở lại vùng biển nơi mặt trận xưa, Phùng đã từng chiến đấu, anh có trách nhiệm triển khai xong một tấm ảnh nghệ thuật và thẩm mỹ : thuyền và biển vào bộ lịch năm ấy. Phùng đã “ phục kích ” mấy buổi sáng sớm anh mới “ chộp ” được một cảnh “ đắt ” như trời cho .

Trên mặt biển còn mờ sương, một chiếc thuyền thu lưới đang tiến vào bờ mới đẹp làm sao! Nó đẹp, thơ mộng như “bức tranh mực tàu của một danh hoạ thời cổ”. Hình ảnh chiếc thuyền “in một nét mơ hồ loè nhoè vào bầu sương màu trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng do ánh mặt trời chiếu vào…” Toàn bộ khung cảnh từ đưòng nét đến ánh sáng đều hài hoà đẹp đến mê hồn. Có lẽ đây là cảnh đẹp có một không hai trong cuộc đời cầm máy của anh. Trái tim anh rung động, niềm hạnh phúc tràn ngập tâm hồn trước cảnh đẹp tạo hoá ban tặng. Dường như ngắm nhìn hình ảnh chiếc thuyền ngoài xa trong mờ sương, anh đã bắt gặp cái tận thiện tận mĩ, thấy tâm hồn mình như được gột rửa, trở nên thật trong trẻo, tinh khôi. Trong khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt đỉnh ấy, người nghệ sĩ bấm liên thanh một hồi một phần tư cuốn phim. Và có thể gác máy trở về ngay cơ quan không còn muốn “săn” thêm một cảnh nào nữa.

Phát hiện thứ hai của người nghệ sĩ Phùng chính là phát hiện về thực sự cuộc sống. Sự thật cuộc sống của người dân hàng chài được hiện ra khi chiếc thuyền tiến sát vào bờ với hình ảnh người đàn ông bà người đàn bà lam lũ. Người đàn bà to lớn, thô kệch, sống lưng áo bạc phếch và khuôn mặt đầy căng thẳng mệt mỏi. Người đàn ông với mái tóc tổ quạ, tấm sống lưng rộng, hai con mắt của lão đầy vẻ độc dữ. Họ lầm lũi bước từ trên thuyền xuống, và chẳng nói chẳng rằng lão đàn ông lập tức trở nên hoành tráng, rút chiếc thắt lưng rồi quật tới tấp vào sống lưng người đàn bà. Vừa quật vừa thở hồng hộc, hai hàm răng nghiến ken két, mỗi nhát đập là tiếng rên rỉ đau đớn. Kì quái thật, nhưng kì khôi hơn là người đàn bà không hề kêu hay chống trả, chạy trốn mà nhẫn nhục chịu trận đòn. Thấy cảnh tượng đó, Phùng vô cùng kinh ngạc, chỉ biết há hốc mồm đứng nhìn, anh sững sờ đến ngỡ ngàng và bất bình vì cuộc sống vẫn sống sót những ngang trái, so với anh đây như câu truyện cổ đầy quái đản .
Như vậy, qua hai phát hiện của nhân vật Phùng, ta đã thấy được mối quan hệ ngặt nghèo giữa thẩm mỹ và nghệ thuật và cuộc sống mà chiếc thuyền chính là hiện thân. Nghệ thuật phải về gần với cuộc sống, ngược lại cuộc sống là vật liệu, nguồn cung ứng cái đẹp cho thẩm mỹ và nghệ thuật, để rồi nghệ thuật và thẩm mỹ quay trở lại làm đẹp cho cuộc sống .
Cuộc sống vốn vậy, vẫn đẹp tươi, vẫn êm ả dịu dàng, nhưng nếu không có tấm lòng để nhận ra những uẩn khúc số phận thì những vẻ đẹp như màu hồng hồng của ánh sương mai kia cũng trở nên không có ý nghĩa, người nghệ sĩ phải nhận ra thực sự ẩn khuất sau màn sương huyền ảo kia, phải tiếp cận thực sự để nhận ra ý nghĩa đích thực của cuộc sống và con người .

Source: https://evbn.org
Category: Góc Nhìn