Nữ nhân, ngoan ngoãn về nhà với trẫm – Thủy Thanh Thiển

Quyển 1 Chương 1 : Cản đường cướp kiệu Nắng sớm hiện lên, sương mù nhẹ nhàng lượn lờ ở giữa núi rừng. Trên đường nhỏ, một chiếc xe ngựa cao quý đang đi về phía kinh thành. Đỉnh xe ngựa có khắc một chữ Thẩm bằng kim quang. Ở Kinh Thành, những mái ấm gia đình họ Thẩm cũng không ít, nhưng trên xe ngựa có tín hiệu này thì cũng chỉ có phủ Thừa Tướng. ” Bên trong xe là nữ nhi của Thẩm tướng quân, Thẩm Thiển Mạch ? ” Hơn mười hắc y nhân vây hãm quanh xe ngựa, phu xe bị dọa sợ đến nỗi lăn trên đất, mặt trắng bệch nhìn bọn hắc y nhân tản ra sát khí nồng đậm. ” Đồ khốn kiếp. Tục danh của tiểu thư nhà ta là tên mà ngươi hoàn toàn có thể gọi hay sao ? ” Màn xe nhẹ nhàng được vén lên, một nha hoàn xinh đẹp, vẻ mặt đầy phẫn nộ nhìn đám người hắc y nhân trước mắt, nhưng trong mắt lại không có nửa phần sợ hãi. ” Chúng ta có chuyện muốn mời Thẩm tiểu thư giúp một tay. ” Chân mày của tên hắc y nhân đứng đầu nhẹ nhàng nhăn lại, rõ ràng là rất bất mãn với thái độ vô lễ của tiểu nha hoàn này, nhưng vẫn nhịn xuống tức giận, hướng về phía bên trong xe nói. ” Các ngươi muốn cầu ta giúp cái gì ? ” Bên trong buồng xe, Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, âm thanh êm tai giống như chim hoàng oanh lại mang theo vài phần lười biếng nhẹ nhàng vang lên. Một câu nói thật đơn thuần, nhìn như ôn hòa vô hại, nhưng tự động hóa đem vị thế đối phương từ muốn nàng giúp một tay thành cầu nàng giúp một tay. ” Chủ nhân tất cả chúng ta hy vọng tiểu thư hoàn toàn có thể gả cho Bát hoàng tử Thượng Quan Cẩn. ” Sự không vui trong mắt tên hắc y nhân đứng đầu lộ ra càng đậm, tuy cách buồng xe nhưng Thẩm Thiển Mạch vẫn hoàn toàn có thể cảm thấy sát khí của hắn. ” Dựa vào cái gì mà ta phải giúp ? ” Vẫn là giọng điệu lười biếng, thậm chí còn còn mang theo một cỗ cao cao tại thượng. Con ngươi đen nhánh, linh động của Thẩm Thiển Mạch che đậy một tầng sương mù nhàn nhạt, còn mang theo vài phần giảo hoạt cùng khinh thường. Muốn nàng gả cho Thượng Quan Cẩn ? Nằm mơ ! Thẩm Thiển Mạch nàng đã không còn là nữ tử mặc cho người khác xếp đặt. Trước khi trùng sinh, nàng chịu để phụ vương an bài, gả cho Thượng Quan Triệt. Khi đó nàng rất đơn thuần, bị tình cảm của Thượng Quan Triệt lừa gạt, một lòng mê hồn, giúp sức hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, sau cuối bị hắn nhẫn tâm rót độc dược vào miệng. Thử hỏi sau khi sống lại, làm thế nào nàng hoàn toàn có thể cam tâm làm con cờ một lần nữa ? Muốn nàng gả cho Thượng Quan Cẩn, rồi mục tiêu là gì ? Thái tử Thượng Quan Diệp do hoàng hậu đã qua đời sinh ra. Dù biết thái tử không có tài gì nhưng vì Hoàng thượng vẫn hoài niệm tình cảm với hoàng hậu, nên luôn tìm mọi cách che chở cho thái tử. Nhưng một thái tử ngu ngốc không có năng lực như vậy thì làm thế nào mọi người phục ? Từ lâu đã có hoàng tử nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế đó rồi. Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt cùng Bát hoàng tử Thượng Quan Cẩn chính là hai người Thiểnh tranh hữu lực nhất. Thượng Quan Triệt là do hoàng hậu đương nhiệm Diêu Tuyết Không sinh ra. Ca ca của hoàng hậu chính là đại tướng quân, thế lực của Thượng Quan Triệt hoàn toàn có thể nói là không nhỏ. Cho dù hoàng thượng có tâm che chở thái tử, cũng chỉ sợ lực bất tòng tâm. Thượng Quan Cẩn mặc dầu không có thân thế hiển hách, nhưng tâm cơ của hắn thâm trầm, không chỉ có vậy dũng mãnh thiện chiến, trong tay lại nắm giữ binh quyền, nên rất được hoàng thượng coi trọng. Nếu nàng gả cho Thượng Quan Cẩn, tất yếu sẽ là trợ lực cực lớn cho Bát hoàng tử. Nhưng nàng không cho là người có lòng dạ thâm sâu như Thượng Quan Cẩn lại làm ra chuyện uy hiếp ngu xuẩn như vậy. ” Càn rỡ. Ngươi cũng nên biết gia chủ nhà ta là ai ? ” Tên hắc y nhân đứng đầu hiển nhiên là bị thái độ lười biếng ngạo mạn của Thẩm Thiển Mạch chọc giận, một kiếm bổ vào buồng xe, hờ hững nói. ” Ta không cần biết gia chủ nhà ngươi là ai ! ” Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn về phía tên hắc y nhân kia, sắc tố con ngươi đổi khác, lộ rõ giờ phút này nàng rất tức giận. Tên hắc y nhân đứng đầu bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Thiển Mạch làm rung lên. Đó là loại cảm xúc bị áp bức trước nay chưa từng có, ép tới hắn thở không nổi, trừ gia chủ, không có người nào hoàn toàn có thể để cho hắn cảm thấy bị áp bức như vậy. Nữ tử trước mắt mặc một bộ áo trắng, tay áo tung bay trong gió, những sợi tóc thả xuống như thác nước, khí chất của nàng cao quý xuất trần, nhìn nàng đứng trong gió như có khí phách bễ nghễ thiên hạ. Chỉ tiếc là nàng có một khuôn mặt quá thông thường. Tin đồn mẫu thân của Thẩm Thiển Mạch chính là người đẹp nhất kinh đô, nhưng sao lại sinh ra nữ nhi có dáng dấp thông thường như vậy. ” Nếu như tiểu thư không hợp tác, vậy thì phải đắc tội rồi. ” Tên hắc y nhân đứng đầu hồi sinh niềm tin lại, trong mắt nồng đậm sát khí, ánh mắt của hắn quét qua hắc y nhân bốn phía, nhóm người hắc y nhân lập tức hiểu ý, vây hãm Thẩm Thiển Mạch cùng nha hoàn kia. ” Đắc tội ? Ta chỉ sợ ngươi không đắc tội nổi ! ” Thẩm Thiển Mạch nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Đôi mắt đen tuyền, thâm sâu kia tuy tiềm ẩn ánh mắt vô hại nhưng lại lạnh nhạt đến nỗi không ai dám nhìn gần. Tiểu nha hoàn nhìn thấy đám hắc y nhân lại dám vây quanh thì ra tay như điện, cùng hơn mười hắc y nhân quấn lấy một chỗ, từ đầu đến cuối vẫn là một chọi mười nhưng vẫn không có rơi xuống thế hạ phong. Tên hắc y nhân đứng đầu thấy cảnh tượng này thì nhướng mày, không nghĩ tới nha hoàn bên Thiểnh Thẩm Thiển Mạch lại lợi hại như vậy, lúc này kiếm trong tay hắn không chần chừ nữa mà đánh về phía nha hoàn kia. Giải quyết nha hoàn này trước rồi đối phó với Thẩm Thiển Mạch. Vốn dĩ Thẩm Thiển Mạch đang xem kịch vui, nhưng khi nhìn thấy tên hắc y nhân đứng đầu ra tay thì trong tích tắc trở nên nặng nề. Đó là công phu của Mị Huyết lâu. Mị Huyết lâu là tổ chức triển khai trinh sát số 1 trong giang hồ. Theo lời đồn đãi của giang hồ, chỉ cần xuất ra được giá tiền, không có người nào mà Mị Huyết lâu không giết được. Dù là Hoàng đế, cũng giết không tha. V ́ vậy, so với Mị huyết lâu hoàng thất ba nước, cũng có mấy phần kiêng kỵ. ” Thiên Thiên, cẩn trọng. ” Mắt thấy kiếm của tên hắc y nhân đứng đầu sắp chạm đến thân thể của nha hoàn kia, mâu sắc của Thẩm Thiển Mạch đổi khác, nhanh gọn kéo nha hoàn kia lại. Không có ai trông thấy ThẩmThiển Mạch ra tay như thế nào. Trừ tên hắc y nhân đứng đầu, những tên hắc y nhân khác hàng loạt đều ngã xuống đất. Tên hắc y nhân đứng đầu có chút khiếp đảm nhìn nữ tử trước mắt. Rõ ràng là một nữ tử có thân hình nhu nhược thế kia, diện mạo cũng thông thường như vậy, nhưng lại có khí chất khiến người khác phải thần phục. ” Không cần kinh ngạc, ta không có giết ngươi, là do tại … ” Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười khát máu nhìn tên hắc y nhân, trong mắt lóe lên một tia ngoan tuyệt, chậm rãi nói, ” Ta muốn ngươi sống không bằng chết. ” Hừ ! Lại dám xuống tay với Thiên Thiên, đây là điều tuyệt đối không hề tha thứ. Một đạo hồng ảnh thoáng qua, nhanh đến mức làm cho người ta phản ứng không kịp, tên hắc y nhân kia cũng đã biến mất không thấy. ” Tiểu thư, có muốn đuổi theo hay không ? ” Thiên Thiên biết mới vừa qua là có người cứu tên hắc y nhân đó đi, chỉ là thân pháp quá nhanh, không kịp thấy rõ thân hình của hắn. ” Không cần. ” Thẩm Thiển Mạch ngăn cản Thiên Thiên. Người tới có thân pháp cực nhanh, hơn thế nữa trong chớp mắt, nàng đã cùng người đó giao qua một chiêu, công phu người này chỉ sợ là trên nàng. Chẳng lẽ là lâu chủ của Mị huyết lâu ? Trừ hắn ra, chỉ sợ cũng không có người hoàn toàn có thể tiếp được một chiêu mới vừa qua của mình. Kỳ Nguyệt quốc tranh giành đoạt vị mà lại mê hoặc Mị Huyết lâu. Tuồng vui này, càng lúc càng mê hoặc. ” Tiểu, tiểu, tiểu thư. ” Phu xe giờ phút này mới run rẩy từ dưới đất đứng lên, ánh mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch như là thấy ma quỷ. Mặc dù hắn không có thấy rõ Thẩm Thiển Mạch giết những người đó như thế nào, nhưng hắn cũng biết vị tiểu thư trước mắt này tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn thuần. Chính mình vẫn nghe theo Nhị phu nhân phân phó, dọc theo đường đi so với tiểu thư rất không cung kính, hiện giờ phải làm thế nào mới tốt đây. ” Ta biết rõ ngươi là bị Nhị nương sai khiến. ” Thẩm Thiển Mạch nhìn vẻ mặt sợ hãi mà nịnh nọt của phu xe, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng êm ả, ngay tại thời gian phu xe thở phào nhẹ nhõm, sợi tơ trong ống tay áo của Thẩm Thiển Mạch vô tình xẹt qua cổ của hắn, hắn cứ như vậy từ từ ngã xuống. ” Vốn dĩ hoàn toàn có thể tha cho ngươi một con đường sống. Chỉ là thời điểm ngày hôm nay, ngươi thấy những thứ không nên thấy, vậy thì không hề không chết. ” Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười lười biếng, ” Thiên Thiên, tất cả chúng ta đi. ” ” Chủ nhân, vì sao không bắt nàng ? ” Tên hắc y nhân vừa qua nhìn Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên rời đi, không hiểu hỏi. ” Mới vừa qua nàng đã sử dụng tâm pháp tối cao của Ma Cung, tam thiên thanh ti. ” Nam tử trò chuyện là người đã cứu tên hắc y nhân kia, hồng y nam tử, cũng chính là gia chủ trong miệng của hắc y nhân, lâu chủ của Mị huyết lâu, tên Mị Huyết. Hắc y nhân nghe nói nàng cùng Ma Cung có tương quan thì cũng không nhiều lời. Ma Cung là tổ chức triển khai giang hồ thần bí nhất, cũng là tổ chức triển khai duy nhất hoàn toàn có thể chống lại Mị huyết lâu. Có lời đồn thổi, đắc tội người của Ma Cung, đều sẽ sống không bằng chết. Mị Huyết nhìn phương hướng Thẩm Thiển Mạch rời khỏi, đôi môi nâng lên một nụ cười tà mị. Hồng y làm tôn lên vẻ tà mị cùng khí chất bá đạo của nam tử. Ngũ quan giống như tác phẩm thẩm mỹ và nghệ thuật tinh xảo nhất, mâu trung hẹp dài giờ phút này để lộ ra mấy phần đùa giỡn. Người của Ma cung, nữ nhi của Tướng phủ. Rất mê hoặc, không phải sao ?

31Có bài mới Re: [Trùng sinh] Nữ nhân, ngoan ngoãn về nhà với trẫm – Thủy Thanh Thiển – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2 : Trở lại Tướng phủ

Từ đường nhỏ trong núi đến Tướng phủ còn cách một đoạn. Nếu là người bình thường, tối thiểu cũng phải đi đến hai ba canh giờ. Nhưng Thẩm Thiển Mạch cùng Thiên Thiên đều là người tập võ, tự nhiên cũng nhanh hơn không ít. Không quá một canh giờ, hai người đã đi tới Tướng phủ.

Thẩm Thiển Mạch nhìn đại môn của phủ Thừa Tướng. Vẫn đồng dạng là màu đỏ sậm, sư tử bằng đá nằm uy nghiêm, trên cửa lớn, tấm biển kim bài cũng vẫn như cũ treo cao cao ở một bên.

Hồi ức kiếp trước giống như thủy triều vọt tới.

Khi đó, nàng là nữ nhi của Tướng phủ, cũng là nữ nhi thứ 3 mà Thừa Tướng sủng ái nhất. Khi nàng mười tuổi, mẹ ruột của nàng bị bệnh chết, mặc dù đại tỷ cùng Nhị nương thường gây khó khăn cho nàng, nhưng nàng vẫn thấy hạnh phúc.

Bởi vì phụ thân của nàng, người có quyền hành khuynh triều, Thừa Tướng Thẩm Lăng Vân rất thương nàng, lại có Nhị tỷ dịu dàng thiện lương, luôn bảo vệ nàng. Còn có tình nhân trong mộng của các nữ tử, Tam hoàng tử Thượng Quan Triệt đối với nàng sủng ái trăm chiều, thậm chí hứa hẹn cuộc đời này chỉ yêu một mình nàng, hậu cung cũng không có tác dụng.

Khi đó nàng còn ngây ngốc cho rằng mình là nữ tử hạnh phúc nhất, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.

Mãi đến khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Thượng Quan Triệt, lúc hắn đem độc dược rót vào trong miệng nàng, nàng mới chân chính tỉnh ngộ, mình cũng chỉ là một con cờ đáng thương.

Nàng không quên được màn tang lễ kia.

Nàng nhìn thấy phụ thân mà nàng kính yêu nhất, mang vẻ mặt khinh thường, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo nói, “Ngươi là cái đồ vô dụng, rõ ràng có dung mạo tuyệt thế, nhưng vẫn không mê được tâm của hoàng thượng.”

Nàng nhìn thấy Nhị tỷ, người mà nàng thích nhất, biểu lộ nụ cười vặn vẹo, thần sắc cực kỳ hung dữ nói, “Thẩm Thiển Mạch, ngươi rốt cuộc chết rồi, rốt cuộc chết rồi. Thật tốt quá.”

Nàng nhìn thấy phu quân mà nàng yêu nhất, ôm vòng eo mảnh khảnh của nữ nhi đại tướng quân Diêu Nhược Thấm, nhẹ nhàng hôn vành tai của nàng ta, cười nói, “Nữ nhân ngu xuẩn, bộ dáng đẹp mắt thì có ích lợi gì, cho là trẫm sẽ thèm sao? Trẫm vẫn là ưa thích Thấm nhi của trẫm thôi.”

“Ken két” Trọng môn của Tướng phủ chậm rãi được đẩy ra, thần sắc mơ màng của Thẩm Thiển Mạch cũng dần dần được thu hồi, kể cả khí chất xuất trần cũng thu hồi.

Giờ phút này nhìn lại nàng, chẳng qua chỉ là một nữ tử có vẻ thùy mị bình thường, trừ con ngươi linh động giảo hoạt kia, thì không có nửa phần đặc biệt.

“Lão gia phân phó, mở rộng cửa chính ra, nghênh đón Tam tiểu thư.” Quản gia vênh váo tự đắc chỉ huy bọn hạ nhân mở cửa xếp thành hàng, nhưng khi nói tới Tam tiểu thư Thẩm Thiển Mạch thì sắc mặt cũng không có nửa phần tôn kính.

Trong lòng Thẩm Thiển Mạch rất rõ ràng. Thật ra quản gia là người của Tam phu nhân Tô Lạc Nhạn, từ lâu đã âm thầm léng phéng cùng Tô Lạc Nhạn.

“Tiểu thư nhà ta ở chỗ này, còn không mau mau nghênh đón.” Thiên Thiên nhìn thấy có người gác cổng, lập tức hướng về phía quản gia hô.

“Ngươi là thứ gì mà dám ở chỗ này kêu la? Cũng không nhìn một chút đây là địa phương nào. Tiểu thư nhà ngươi là thứ gì?” Quản gia không nhìn thấy xe ngựa cho nên không biết là Thẩm Thiển Mạch, hơn nữa nhìn dung mạo bình thường của Thẩm Thiển Mạch, thấy thế nào cũng không có nửa phần bóng dáng của Tam tiểu thư.

“Ngươi mới là thứ gì? Tiểu thư nhà ta là Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng!” Thiên Thiên tức giận nhìn quản gia, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch nói.

“Tùy tiện dùng người sơn dã đến giả mạo Tam tiểu thư? Tam tiểu thư nhà chúng ta quả thật ở lại núi rừng năm năm, nhưng cũng không phải tùy tiện có thể giả mạo.” Một giọng nói chanh chua truyền vào bên tai.

Người nói là Nhị phu nhân  của Thừa tướng Doãn U Lan, cũng chính là đích nữ của Thượng Thư  Đại Nhân. Nàng ta cũng sắp ba mươi, mặc toàn thân tơ vàng khảm theo chiều cao váy, trên người dày đặc son phấn, đôi mắt xếch, hẹp dài cao ngạo nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch rất là xem thường.

“Đúng là, chẳng lẽ tùy tiện đưa một người sơn dã tới liền muốn từ gà rừng biến thành Phượng Hoàng sao?” Nũ tử trẻ tuổi đứng bên Thiểnh Doãn U Lan là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng Thẩm Thiển Ngữ.

Tuy nàng là trưởng nữ, nhưng lại là thứ xuất, nên trong lòng cực kỳ hận đích nữ là Thẩm Thiển Mạch.

Dáng dấp của Thẩm Thiển Ngữ cùng Doãn U Lan rất giống nhau, mắt xếch hẹp dài, bờ môi khắc bạc. Ngay cả tính tình cũng là mười đủ mười.

“Nhị nương cùng đại tỷ nói rất đúng. Gà rừng vĩnh viễn là gà rừng. Phượng Hoàng vĩnh viễn là Phượng Hoàng. Đây là không có cách nào thay đổi.” Mâu trung Thẩm Thiển Mạch hiện ra vẻ ôn hòa cùng ánh mắt vô hại, nhưng khóe miệng lại mang theo vài phần trêu chọc.

Nàng hiểu Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ muốn hạ uy nàng, cố ý nói nàng là gà rừng sinh trưởng ở giữa núi rừng, không được vào đại môn của phủ Thừa Tướng.

Mà câu trả lời của nàng cũng vừa đúng. Bất quá là nói cho Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ biết, mặc dù năm năm này nàng đi lên núi tránh kiếp nạn, nhưng nàng vẫn như cũ là Tướng phủ đích nữ, đây là điều không cách nào thay đổi. Mà họ, vĩnh viễn chỉ là tiểu thiếp cùng thứ nữ.

Quả nhiên, sắc mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đại biến. Muốn mở miệng nhục mạ Thẩm Thiển Mạch, nhưng lại không dám. Dù sao mới vừa rồi bọn họ cũng chỉ là ỷ vào thân phận còn chưa tỏ rõ của Thẩm Thiển Mạch mà miệng lưỡi một chút thôi. Hiện giờ Thẩm Thiển Mạch cũng đã điểm ra thân phận của bọn họ, dĩ nhiên bọn họ cũng không dám nghi ngờ nàng không phải là Tam tiểu thư của Tướng phủ.

“Muội muội trở lại sao?” Một âm thanh nhu nhược truyền vào bên tai.

Ngước mắt nhìn lại, người tới mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, bên hông thắt đai lưng màu tím, đôi mắt đẹp đầy thâm tình nhìn nàng. Nếu không phải đời trước thấy được bộ mặt thật của nàng ta, quả thật Thẩm Thiển Mạch cũng sẽ bị hành động của Thẩm Thiển Tâm lừa.

Không hợp so với vẻ bề ngoài nhu nhược của Thẩm Thiển Tâm là vì con chó mà nàng ta đang dắt bên Thiểnh. Con chó này, hình thể cực lớn, miệng to như chậu máu, đối diện với Thẩm Thiển Mạch, liên tiếp rống to mấy tiếng. Thiên Thiên bị dọa sợ nên trốn sau lưng Thẩm Thiển Mạch.

“Tiểu thư, con chó này thật đáng sợ.” Thiên Thiên núp ở sau lưng Thẩm Thiển Mạch, vẻ mặt sợ hãi nói.

Tuy từ mười tuổi Thiên Thiên đã đi theo bên Thiểnh Thẩm Thiển Mạch, nhưng vẫn là tâm tính của trẻ nhỏ, thấy con chó lớn như vậy cứ nhìn mình rống, dĩ nhiên là sợ hãi.

Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên, mâu sắc không thay đổi, nhìn con chó kia một chút, lại nhàn nhạt đảo qua mặt của Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm, nói, “Thiên Thiên, chắc em không biết, chó sủa chưa chắc có thể cắn người, nhưng chó không sủa, cũng chưa chắc sẽ không cắn người.”

Tâm tư nhỏ đó của Thẩm Thiển Tâm dĩ nhiên không thể gạt được Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Tâm cố ý dắt chó ra ngoài, là vì muốn tự dọa mình, làm mình lộ ra bộ dáng chưa từng trải sự đời như người ở trong núi, nhờ vào đó mà nâng cao vẻ đại gia khuê tú của nàng ta.

Bất quá, nàng làm sao có thể khiến Thẩm Thiển Tâm như nguyện đây. Một câu nói kia, nghe như là an ủi Thiên Thiên, kỳ thật là đang mỉa mai Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.

Câu “chó sủa chưa chắc có thể cắn người”, là nói Thẩm Thiển Ngữ, nàng ta không những là kẻ hay rống mà còn cực kỳ ngu dốt, bị người đem làm vũ khí  mà sử dụng. Câu “chó không sủa cũng chưa chắc sẽ không cắn người” chính là nói Thẩm Thiển Tâm, mặc dù thoạt nhìn ôn hòa vô hại nhưng lại rắp tâm hại người.

“Những năm muội muội sống giữa núi rừng, quả nhiên học được không ít.” Thẩm Thiển Tâm nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì sắc mặt biến hóa, ánh mắt dò xét nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, lại nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ vô hại của Thẩm Thiển Mạch, lập tức cảm thấy chính mình đa tâm, nên cười châm chọc nói.

“Là Thiển Mạch trở lại sao?” Âm thanh từ ái truyền đến, Thẩm Thiển Mạch ngước lên thì nhìn thấy phụ thân mà mình đã từng kính yêu.

Đã sửa bởi beti0609 lúc 11.07.2014, 12 : 56, lần sửa thứ 2 .

Source: https://evbn.org
Category: Sao Nam