Trùng Sinh Kiều Thê Vô Địch – Mị Dạ Thủy Thảo – Trang 2

Chương 2 : Câu chuyện trong rừng câySự tình xảy ra trong rừng cây nhỏ của vườn trường, rừng cây này là nơi không ai quản lí, hút thuốc, đánh nhau, nói chuyện yêu đương, hễ là có việc vượt quá giới hạn đều xảy ra ở đây chỉ cần không quá phận quá đáng, trường sẽ không cử người đến quản. Ngày thường, Lạc U đều không yêu thích những nơi như thế này, cô có bệnh thích sạch sẽ cường độ thấp, trên thân thể lúc nào cũng tràn đầy sức sống, cô không thích môi trường dơ bẩn, bừa bãi. Đối với thuốc lá, rượu bia lại càng căm ghét, vì lẽ đó dường như cô chưa bao giờ đến rừng cây này.

Tuy vậy có rất nhiều chuyện đều ngoài ý muốn, lúc đó Lạc U cũng không cố ý gần mảnh rừng kia. Vốn là sau khi tan học cô muốn trực tiếp về nhà, tiểu tùy tùng Diệp Vẫn Thần như trước đưa cô lên xe của cô nhưng xe mở không lâu, cô liền phát hiện điện thoại của mình bỏ quên trong phòng học lúc đó liền đi lấy. Ngay khi cô lấy điện thoại xong chuẩn bị về nhà, lại đột nhiên thấy Diệp Vẫn Thần cùng một đám người hướng về rừng cây nhỏ mà đi.

Lạc U có bệnh thích sạch sẽ, vì liên quan đến tiểu tuỳ tùng Diệp Vẫn Thần cũng có chút ít sạch sẽ. Uống rượu, hút thuốc đương nhiên là không cho phép, đánh nhau cũng bị Lạc U cấm, cho nên lúc này Lạc U rất tức giận liền đi theo. Cô muốn nhìn một chút tiểu tùy tùng rất hay nghe lời sau của cô đã làm những gì.

Cô đứng sau rừng cây nhìn những việc làm của Diệp Vẫn Thần rất là rõ ràng. Diệp Vẫn Thần mang theo một đám người bao vây một nam sinh có chút quen mắt, nam sinh kia chính là học sinh của lớp bên cạnh. Sở dĩ có chút quen mắt là bởi vì trước đây không lâu cô nhận được một lá thư tình của người này. Diệp Vẫn Thần đầu tiên kêu người đem nam sinh này đánh một trận, sau đó giọng nói lạnh lẽo liền uy hiếp.

– Lạc U không phải người mà mày có thể yêu thích, mày cũng không xứng viết thư tình cho cô ấy, nếu như để tao phát hiện mày còn mơ mộng hão huyền, tao nhất định để mày hối hận khi đến trường.

Lạc U từ trước đến nay chưa gặp qua Diệp Vẫn Thần hung ác lãnh khốc như thế, một mặt cô cảm giác như bị lừa dối, sau đó là cực kì phẫn nộ. Cô vẫn tưởng Diệp Vẫn Thần là một tùy tùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, quan tâm nhưng hiện tại sau lưng cô tiểu tùy tùng làm ra những chuyện như vậy. Uy hiếp, đánh đập người theo đuổi cô, hắn dựa vào cái gì mà làm như thế?

Lạc U rời khỏi thân cây ngăn Diệp Vẫn Thần lại, Diệp Vẫn Thần có chút kinh hoảng nhìn chăm chú, cô giương tay liền đánh Diệp Vẫn Thần một các tát, sau đó giọng điệu vô cùng lãnh khốc nói: “ Diệp Vẫn Thần anh dựa vào cái gì mà đi quản việc của tôi, anh có phải cũng thích tôi? Anh rốt cuộc là cái gì chứ, chỉ là một đứa con riêng thôi. Nếu như không phải tôi cho anh đi theo tôi, anh xách giày cho tôi cũng không xứng.”

Lạc U kiêu ngạo cũng do được nuông chiều từ bé, không có người nào làm trái ý nguyện của cô, cũng không có người nào xem được ở trong mắt cô. Ngoại trừ gia thế bất thường không ai bằng, cô còn thông minh vượt qua những người bình thường. Mặc dù nói những chuyện cô gặp qua không bao giờ quên được có chút khoa trương nhưng từ nhỏ đến lớn bất luận là thi cái gì cô đều đứng thứ nhất, như vậy cô có cũng có đầy đủ vốn để kiêu ngạo. Cho nên cô không có đem người nào để trong mắt, cho dù Diệp Vẫn Thần cũng như thế.

Thực ra bây giờ suy nghĩ một chút, chính mình vào lúc ấy thật ngây thơ. Chính mình tài giỏi thì làm được cái gì, cô có thể dễ dàng học được bất cứ thứ gì, có thể ung dung lấy được ba bốn học vị nhưng cô vẫn không có cách nào nhìn thấu được lòng người. Người thật lòng thật dạ luôn đối tốt với cô lại bị cô mắng hơn mười năm, những suy nghĩ đều quan tâm đến cô, thực sự là có chút buồn.
Chuyện xảy ra trong rừng cây nhỏ làm Lạc U rất tức giận nhưng cũng không phải là nguyên nhân để Lạc U xem Diệp Vẫn Thần là một người đàn ông biếи ŧɦái. Chính mình mắng Diệp Vẫn Thần cô cũng cảm thấy thật khó nghe, vốn tưởng rằng Diệp Vẫn Thần sẽ tức giận nhưng không nghĩ tới phản ứng đầu tiên của hắn là xin lỗi cô.

– Xin lỗi, tôi sai rồi. Nếu như em không thích tôi làm như vậy, sau này tôi sẽ không bao giờ làm. Tôi xin thề, em đừng có tức giận được hay không, tôi thực sự sẽ không làm những việc như thế này nữa.

Bây giờ Lạc U vẫn còn nhớ tới lúc đó Diệp Vẫn Thần mang vẻ mặt lo sợ cầu xin cô. Nếu như hiện tại, cô có thể sẽ cảm thấy cảm động, dù sao đã trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng học được cách quý trọng tình cảm. Nhưng khi đó cô chỉ cảm thấy người đàn ông này không có khí phách, thậm chí còn xem thường. Dù sao lúc ấy người nịnh hót cô có quá nhiều.
Trong lòng Lạc u xem thường, biểu hiện càng trở nên kiêu ngạo, giương tay chính là một cái tát vào má Diệp Vẫn Thần, sau đó liền xoay người muốn rời khỏi. Thực ra lúc đó cô cũng không có tức giận như vậy. Nếu như không có chuyện sau đó thì qua mấy ngày cô cũng sẽ tha thứ cho Diệp Vẫn Thần. Dù sao tiểu tùy tùng này cũng làm cho cô tương đối hài lòng. Nhưng mà sự tình sau đó làm cho mối quan hệ của Lạc U và Diệp Vẫn Thần đi tới một con đường khác.

Diệp Vẫn Thần cho rằng Lạc U muốn rời khỏi. Thậm chí còn cho rằng Lạc U sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Trong lúc sợ hãi không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay liền kéo Lạc U quay lại. Lạc U bị kéo bất ngờ không có đứng vững, lập tức muốn ngã. Diệp Vẫn Thần phản xạ nhanh nhẹn liền ôm Lạc U vào trong lòng, kết quả là hai người đồng thời ngã trên mặt đất, Diệp Vẫn Thần ở dưới, Lạc U ở trên.
Lạc U rất tức giận, phản xạ đầu tiên là giãy dụa muốn đứng dậy nhưng trong quá trình giãy dụa, Lạc U đột nhiên phát hiện một sự việc làm cô vô cùng căm ghét. Cô nằm dưới thân đàn ông dĩ nhiên có phản ứng, cái vật cứng nóng rực kia dán thật chặt trên đùi của cô.

– Anh là người biếи ŧɦái sao? Vào lúc này lại còn động dục. Diệp Vẫn Thần, anh đi chết đi.

Lạc U thẹn quá thành giận, lúc nói chuyện đồng thời đưa chân lên đạp chỗ đó của Diệp Vẫn Thần. Sắc mặt của Diệp Vẫn Thần liền trắng bệch, cả người cuộn tròn trên đất, chật vật không nói được.

Từ nhỏ Lạc U được học một ít võ thuật, một chân này dùng đến mười phần sức mạnh. Mãi cho đến khi cô rời đi, Diệp Vẫn Thần cũng không có thở gấp, cũng không nói thêm lời gì.

Sự kiện kia qua đi, ngày thứ hai trước mặt bạn học cả lớp Lạc U đem Diệp Vẫn Thần từ vị trí ngồi cạnh mình xuống góc bên trong lớp học. Đồng thời vô cùng hung hăng buông lời, nếu như Diệp Vẫn Thần không muốn ngồi ở chỗ đó thì cút ra khỏi lớp này.
Sau đó Diệp Vẫn Thần tìm cô nhiều lần để giải thích nhưng mỗi lần không phải là cô đánh thì cũng là mắng chửi hắn, ra tay càng ngày càng nặng, tiếng mắng chửi càng ngày càng khó nghe. Căn bản cũng không cho Diệp Vẫn Thần có bất kì cơ hội để giải thích, dần dần Diệp Vẫn Thần cũng trở nên im lặng, chỉ có thể nhìn cô từ xa.

Trong mười năm đó, Lạc U vẫn không thể tha thứ cho Diệp Vẫn Thần. Mỗi lần nhắc tới hắn đều thay bằng từ biếи ŧɦái, hoàn toàn đem hắn xua đuổi trong phạm vi của cô. Mãi cho đến khi Lạc gia có chuyện, cô mới một lần nữa nhìn thẳng vào sự tồn tại của người đàn ông này.

Sự tình xảy ra trong rừng cây nhỏ của vườn trường, rừng cây này là nơi không ai quản lí, hút thuốc, đánh nhau, trò chuyện yêu đương, hễ là có việc vượt quá số lượng giới hạn đều xảy ra ở đây chỉ cần không quá phận quá đáng, trường sẽ không cử người đến quản. Ngày thường, Lạc U đều không yêu quý những nơi như thế này, cô có bệnh thích thật sạch cường độ thấp, trên thân thể khi nào cũng tràn trề sức sống, cô không thích môi trường tự nhiên dơ bẩn, bừa bãi. Đối với thuốc lá, rượu bia lại càng ghét bỏ, vì lẽ đó có vẻ như cô chưa khi nào đến rừng cây này. Tuy vậy có rất nhiều chuyện đều ngoài ý muốn, lúc đó Lạc U cũng không cố ý gần mảnh rừng kia. Vốn là sau khi tan học cô muốn trực tiếp về nhà, tiểu tùy tùng Diệp Vẫn Thần như trước đưa cô lên xe của cô nhưng xe mở không lâu, cô liền phát hiện điện thoại thông minh của mình bỏ quên trong phòng học lúc đó liền đi lấy. Ngay khi cô lấy điện thoại thông minh xong chuẩn bị sẵn sàng về nhà, lại đùng một cái thấy Diệp Vẫn Thần cùng một đám người hướng về rừng cây nhỏ mà đi. Lạc U có bệnh thích thật sạch, vì tương quan đến tiểu tuỳ tùng Diệp Vẫn Thần cũng có chút ít thật sạch. Uống rượu, hút thuốc đương nhiên là không được cho phép, đánh nhau cũng bị Lạc U cấm, do đó lúc này Lạc U rất tức giận liền đi theo. Cô muốn nhìn một chút ít tiểu tùy tùng rất hay nghe lời sau của cô đã làm những gì. Cô đứng sau rừng cây nhìn những việc làm của Diệp Vẫn Thần rất là rõ ràng. Diệp Vẫn Thần mang theo một đám người vây hãm một nam sinh có chút quen mắt, nam sinh kia chính là học viên của lớp bên cạnh. Sở dĩ có chút quen mắt là do tại trước đây không lâu cô nhận được một lá thư tình của người này. Diệp Vẫn Thần tiên phong kêu người đem nam sinh này đánh một trận, sau đó giọng nói lạnh lẽo liền uy hiếp. – Lạc U không phải người mà mày hoàn toàn có thể yêu dấu, mày cũng không xứng viết thư tình cho cô ấy, nếu như để tao phát hiện mày còn mơ mộng hão huyền, tao nhất định để mày hối hận khi đến trường. Lạc U từ trước đến nay chưa gặp qua Diệp Vẫn Thần tàn tệ lãnh khốc như vậy, một mặt cô cảm xúc như bị lừa dối, sau đó là cực kỳ phẫn nộ. Cô vẫn tưởng Diệp Vẫn Thần là một tùy tùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chăm sóc nhưng hiện tại sau sống lưng cô tiểu tùy tùng làm ra những chuyện như vậy. Uy hiếp, đánh đập người theo đuổi cô, hắn dựa vào cái gì mà làm như vậy ? Lạc U rời khỏi thân cây ngăn Diệp Vẫn Thần lại, Diệp Vẫn Thần có chút kinh hoảng nhìn chú ý, cô giương tay liền đánh Diệp Vẫn Thần một những tát, sau đó giọng điệu vô cùng lãnh khốc nói : “ Diệp Vẫn Thần anh dựa vào cái gì mà đi quản việc của tôi, anh có phải cũng thích tôi ? Anh rốt cuộc là cái gì chứ, chỉ là một đứa con riêng thôi. Nếu như không phải tôi cho anh đi theo tôi, anh xách giày cho tôi cũng không xứng. ” Lạc U kiêu ngạo cũng do được nuông chiều từ bé, không có người nào làm trái ý nguyện của cô, cũng không có người nào xem được ở trong mắt cô. Ngoại trừ thế lực không bình thường không ai bằng, cô còn mưu trí vượt qua những người thông thường. Mặc dù nói những chuyện cô gặp qua không khi nào quên được có chút khoa trương nhưng từ nhỏ đến lớn bất luận là thi cái gì cô đều đứng thứ nhất, như vậy cô có cũng có không thiếu vốn để kiêu ngạo. Cho nên cô không có đem người nào để trong mắt, mặc dầu Diệp Vẫn Thần cũng như thế. Thực ra giờ đây tâm lý một chút ít, chính mình vào lúc ấy thật ngây thơ. Chính mình có tài năng thì làm được cái gì, cô hoàn toàn có thể thuận tiện học được bất kể thứ gì, hoàn toàn có thể thư thả lấy được ba bốn học vị nhưng cô vẫn không có cách nào nhìn thấu được lòng người. Người thật lòng thật dạ luôn đối tốt với cô lại bị cô mắng hơn mười năm, những tâm lý đều chăm sóc đến cô, thực sự là có chút buồn. Chuyện xảy ra trong rừng cây nhỏ làm Lạc U rất tức giận nhưng cũng không phải là nguyên do để Lạc U xem Diệp Vẫn Thần là một người đàn ông biếи ŧɦái. Chính mình mắng Diệp Vẫn Thần cô cũng cảm thấy thật khó nghe, vốn tưởng rằng Diệp Vẫn Thần sẽ tức giận nhưng không nghĩ tới phản ứng tiên phong của hắn là xin lỗi cô. – Xin lỗi, tôi sai rồi. Nếu như em không thích tôi làm như vậy, sau này tôi sẽ không khi nào làm. Tôi xin thề, em đừng có tức giận được hay không, tôi thực sự sẽ không làm những việc như thế này nữa. Bây giờ Lạc U vẫn còn nhớ tới lúc đó Diệp Vẫn Thần mang vẻ mặt lúng túng cầu xin cô. Nếu như hiện tại, cô hoàn toàn có thể sẽ cảm thấy cảm động, dù sao đã trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng học được cách quý trọng tình cảm. Nhưng khi đó cô chỉ cảm thấy người đàn ông này không có khí phách, thậm chí còn còn xem thường. Dù sao lúc ấy người nịnh hót cô có quá nhiều. Trong lòng Lạc u xem thường, bộc lộ càng trở nên kiêu ngạo, giương tay chính là một cái tát vào má Diệp Vẫn Thần, sau đó liền xoay người muốn rời khỏi. Thực ra lúc đó cô cũng không có tức giận như vậy. Nếu như không có chuyện sau đó thì qua mấy ngày cô cũng sẽ tha thứ cho Diệp Vẫn Thần. Dù sao tiểu tùy tùng này cũng làm cho cô tương đối hài lòng. Nhưng mà sự tình sau đó làm cho mối quan hệ của Lạc U và Diệp Vẫn Thần đi tới một con đường khác. Diệp Vẫn Thần cho rằng Lạc U muốn rời khỏi. Thậm chí còn cho rằng Lạc U sẽ không khi nào tha thứ cho mình. Trong lúc sợ hãi không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay liền kéo Lạc U quay lại. Lạc U bị kéo giật mình không có đứng vững, lập tức muốn ngã. Diệp Vẫn Thần phản xạ nhanh gọn liền ôm Lạc U vào trong lòng, hiệu quả là hai người đồng thời ngã trên mặt đất, Diệp Vẫn Thần ở dưới, Lạc U ở trên. Lạc U rất tức giận, phản xạ tiên phong là giãy dụa muốn đứng dậy nhưng trong quy trình giãy dụa, Lạc U đùng một cái phát hiện một sự việc làm cô vô cùng thù ghét. Cô nằm dưới thân đàn ông đương nhiên có phản ứng, cái vật cứng nóng rực kia dán thật chặt trên đùi của cô. – Anh là người biếи ŧɦái sao ? Vào lúc này lại còn động dục. Diệp Vẫn Thần, anh đi chết đi. Lạc U thẹn quá thành giận, lúc chuyện trò đồng thời đưa chân lên đạp chỗ đó của Diệp Vẫn Thần. Sắc mặt của Diệp Vẫn Thần liền trắng bệch, cả người cuộn tròn trên đất, chật vật không nói được. Từ nhỏ Lạc U được học một chút ít võ thuật, một chân này dùng đến mười phần sức mạnh. Mãi cho đến khi cô rời đi, Diệp Vẫn Thần cũng không có thở gấp, cũng không nói thêm lời gì. Sự kiện kia qua đi, ngày thứ hai trước mặt bạn học cả lớp Lạc U đem Diệp Vẫn Thần từ vị trí ngồi cạnh mình xuống góc bên trong lớp học. Đồng thời vô cùng hung hăng buông lời, nếu như Diệp Vẫn Thần không muốn ngồi ở chỗ đó thì cút ra khỏi lớp này. Sau đó Diệp Vẫn Thần tìm cô nhiều lần để lý giải nhưng mỗi lần không phải là cô đánh thì cũng là mắng chửi hắn, ra tay ngày càng nặng, tiếng mắng chửi ngày càng khó nghe. Căn bản cũng không cho Diệp Vẫn Thần có bất kỳ thời cơ để lý giải, từ từ Diệp Vẫn Thần cũng trở nên lạng lẽ, chỉ hoàn toàn có thể nhìn cô từ xa. Trong mười năm đó, Lạc U vẫn không hề tha thứ cho Diệp Vẫn Thần. Mỗi lần nhắc tới hắn đều thay bằng từ biếи ŧɦái, trọn vẹn đem hắn xua đuổi trong khoanh vùng phạm vi của cô. Mãi cho đến khi Lạc gia có chuyện, cô mới một lần nữa nhìn thẳng vào sự sống sót của người đàn ông này .

Source: https://evbn.org
Category: Sao Nam