Tổng Tài, Anh Thua Rồi – CHƯƠNG 15: Đau lòng( 18+) – Wattpad

                                    
                                              

Nơi nào đó của anh đã cương cứng lên, anh ngồi dậy cởi bỏ khăn tắm. Con cự long đen của anh cuối cùng cũng được giải thoát, nó dựng đứng lên, gào thét. Anh đến bên người cô. Cô xấu hổ nhắm chặt mắt, quay đầu về hướng khác. Anh lạnh lùng nói: " Mở mắt ra." Cô kiên quyết không mở. Anh cúi xuống, nắm chặt cằm cô, cô đau đớn mở mắt ra, anh quay đầu cô về phía hai chân của anh. Lần này cô thấy rõ ràng vật to lớn, cững rắn, hùng vĩ của anh, cô thấy sợ, nó to như vậy không phải sẽ làm rách mất sao. Cô quay đầu đi nhưng lại bị anh áp chế. Cô khóc van xin anh: " Xin anh đừng, tôi biết lỗi rôi. Tôi sẽ nghe lời anh, tôi sẽ nghỉ việc ở công ty. Anh nói gì tôi cũng nghe theo. Xin anh đừng làm vậy với tôi." Anh cười lạnh nhìn cô : " Cô nói vậy ngay từ đầu không phải sẽ hơn sao?" Anh bế cô ngồi dậy, chĩa con vật to lớn đó vào mặt cô lạnh giọng nói: " Mút nó." Cô trào nước mắt, cô nhịn nhục mở miệng ra ngậm lấy nó. Con vật khổng lồ ấy khiến cho khoang miệng cô chật cứng, cô khó thở định nhả ra liền bị anh ấn đầu cô vào. Anh hung hăng đẩy ra đẩy vào trong miệng của cô. Cô khó thở, nước mắt cứ thế lăn dài xuống. Anh tiếp tục vận động, khẩu giao với cô. Khi đã thỏa mãn dục vọng của mình, anh rút vật đó ra khỏi miệng cô, anh bắn giống vào trong miệng của cô. Cô nhăn mặt định nhổ ra liền bị anh quát: " Nuốt vào. Tôi không cho phép nó ở ngoài." Cô cố gắng nuốt vào. Anh xốc người cô lên, cho cô ngồi lên đùi của anh. Cô có thể cảm nhận rõ được nơi nóng hổi đó của anh đang cương lên, chà chà vào nơi tư mật của cô, cô muốn đứng dậy nhưng anh đè cô ngồi xuống. Cô quay đầu nhìn anh đầy căm hận. Mặc du cô yêu người đàn ông này, nhưng cô không muốn anh đối xử tàn nhẫn với cô. Cô cầu xin anh vì muốn anh tha cho cô, nhưng anh lại hung hăng chà đạp cô: " Anh là đồ cầm thú." Anh cười lạnh: " Cầm thú thế nào thì giờ đây cô sẽ rõ." Nói rồi, anh hung hán tiến mạnh vào cơ thể cô. Cô hét lên đau đớn, cơ thể cô như xé làm đôi, đau đớn thể xác, đau cả trong tim, cô khóc. Anh vận động tiến thẳng vào cô, nhưng bị dị vật gì đó ngăn cản đường đi của anh. Đó là dấu vết của một người con gái trong trắng, anh biết, nhưng nghĩ đến bà mẹ khốn nạn của cô anh căm hận đâm rách tấm màng mỏng manh ấy của cô. Cô đau ngàn lần, nỗi đau này dằn vặt cô, thật đau, cô chưa bao giờ nghĩ mất đi lần đầu lại đau thế này. Anh tiếp tục vận động kịch liệt trên cơ thể cô. Con vật to lớn của anh cứ hung hăng ra vào nơi huyết động chặt khít của cô. Anh đặt mạnh cô lên giường, tiếp tục đẩy mạnh cô. Anh dày vò cô, cúi xuống cắn trên cơ thể cô. Anh còn lấy tay ấn vào nơi hoa cúc của cô. Cô đau đớn kịch liệt. Anh cứ vậy vận động mạnh mẽ, cô không chịu được nữa ngất lịm đi.
     
       Ngày hôm sao, anh đánh thức cô dậy, lạnh lùng nói: " Không được đến tập đoàn đó nữa, không nghe lời thì cô biết hậu quả rồi đấy." Nước mắt cô chảy xuống: " Tối chưa trả thù xong." Anh hừ lạnh: " Tôi sẽ làm thay cô." Nói rồi anh đi ra đóng sầm cửa lại. Cô nghe anh dặn dò thị vệ của mình canh giữ cô cẩn thận. Thế là cô bị giam lỏng rồi. Vì cứu công ty, cô đã kết hôn được với người cô yêu, đây là điều tốt nhưng cô đâu ngờ, anh lại đối xử như anh có thù với cô như vậy. Cô đâu có biết rằng, anh lại dày vò cô, khiến lần đầu tiên của cô đau đớn như vậy. Nước mắt cô cứ vậy rơi xuống, cứ tưởng đã tìm được bến đỗ bình yên ai ngờ cô lại đỗ phải một nơi có xoáy nước lớn. Cô xuống giường, hai chân cô run run đau đớn, cô ngã quỵ xuống đất, cô cố gắng đứng dậy, lết thân đi, cô nhìn thấy trên tủ ở đầu giường một lọ thuốc, cô cầm lên nhìn, là thuốc tránh thai. Cô cười khổ, quay đầu lại nhìn chiếc giường, màu máu đỏ nhạt trên giường đã chứng tỏ cô đã không còn là một cô gái còn trinh nữa, cô đau đớn nuốt hai viên thuốc. Cô lết thân ra ngoài xuống tầng, cô thấy một vị phụ nữ trung niên. Bà thấy cô khó nhọc đi đến liền lại đỡ: " Cô cẩn thận." Cô ngồi lên ghế ngơ ngác nhìn bà hỏi: " Bác là..." Bà ấy cười hiền hậu đáp: " Tôi là má Trần được cậu chủ thuê về chăm sóc tiểu thư." Hóa ra anh vẫn quan tâm cô, cô cười nói: " Bác gọi cháu là Nam Hân được rồi."
    Chiều tối, Cố Thiên Ưng về, anh đi vào nhà, ngả người xuống ghế sô-pha, Thượng Quan Nam Hân từ trong nhà bếp đi ra, nắm lấy chiếc áo com- lê của anh đem đi cất. Anh cười nhạt: " Cô ra vẻ là một cô vợ hiền rồi đấy." Thượng Quan Nam Hân quay lại nhìn anh: " Mặc dù chúng ta kết hôn chỉ vì lợi ích đôi bên, nhưng dù gì tôi cũng là vợ trên danh nghĩa của anh, đấy là việc tôi nên làm." Anh hừ lạnh, quay đi. Cất áo xong cô lại quay về phòng bếp cười nói với má Trần. Anh cảm thấy chán ghét bộ dạng cười nói vui vẻ này của anh, anh gọi to: " Thượng Quan Nam Hân, cô ra đây." Thượng Quan Nam Hân thở dài đi ra. Anh lạnh giọng nói: " Cô ngồi xuống bóp chân cho tôi." Cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế, anh liền nói: " Tôi nói cô ngồi trên ghế sao? Ngồi xuống đất." Cô tức giận quát: " Anh đừng có quá đáng." Anh cười cười nhìn cô: " Cô muốn tôi quá đáng với cô?" Cô liền ngoan ngoãn ngồi xuống đất bóp chân cho anh, vừa bóp vừa lườm anh. Khi xong cô đứng dậy, anh nói: " Tôi với cô là vợ chồng, nhưng chỉ là trên danh nghĩa, cô không yêu tôi, tôi cũng không yêu cô. Tôi làm gì cô cũng không quan tâm chứ?" Cô đau lòng, cô không yêu anh? Chỉ có anh không yêu cô mà thôi. Cô quyết không để lộ khuôn mặt yếu ớt của cô ra trước mặt anh, cô liền gật đầu, sau đó quay đi lên lầu.

Source: https://evbn.org
Category: Sao Nam