Bài dự thi viết về mẹ, viết về người phụ nữ tôi yêu – Tài liệu text

Bài dự thi viết về mẹ, viết về người phụ nữ tôi yêu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (158.31 KB, 36 trang )

CHUYÊN ĐỀ VIẾT VỀ MẸ, VIẾT VỀ NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI YÊU
Tổng hợp từ nhiều nguồn và thực tế viết bài, tôi xin giới thiệu với
các bạn đọc một số các bài viết hay về người mẹ, người phụ nữ
Việt Nam. Chúc các bạn vui vẻ hạnh phúc bên gia đình.
Bài dự thi ” Viết về người phụ nữ tôi yêu”: TÌNH MẪU TỬ
Lời giới thiệu: Trường tiểu học Thị Trấn Hương Khê dưới mái ấm Công
đoàn tràn đầy hai tiếng “ thân yêu”. Được sống và làm việc với Hội đồng
nhà trường bản thân tôi như được hồi sinh lần nữa. Tôi tự tin, vững
vàng hơn sau lần đổ vỡ nhờ được tiếp sức mạnh từ những tâm sự, ân
cần chỉ bảo tận tình của các chị, các anh và những người em như ruột
thịt của tôi. Tôi xin chân thành được nói lên lời cảm ơn sâu sắc nhất tới
mọi người. Vì ở dưới mái trường này với tôi đây luôn là nơi chia sẻ
những cảm xúc thật sự ấm áp nhất. Cũng nhân dịp 8-3 ngày Quốc tế
Phụ nữ, kính gửi những lời chúc mừng tốt đẹp tới gia đình các chị, các
bạn và em gái luôn vui khỏe – hạnh phúc và thành đạt. Cảm ơn Công
Đoàn nhà trường đã tổ chức viết bài về “ Người phụ nữ thân yêu nhất”
để tôi được sẻ chia thêm tâm sự của mình.
Mẹ – có phải là một danh từ đơn giản là để chỉ một người phụ nữ? Mẹ
– có phải là một tính từ cơ bản để diễn tả tình cảm? Mẹ – có phải là một
động từ chỉ hành động của sự yêu thương, ân cần? chừng đó, không
hẳn là tất cả. Mẹ là bao gồm tất cả những gì to lớn nhất, cao quý nhất
mà không thể gói trọn thành lời hay thốt lên từ những lời lẽ văn chương,
hoa mĩ. Bởi để định nghĩa được là cần cả một quá trình sống, cảm nhận
và hành động của mỗi người.
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra trong vòng tay âu yếm của Mẹ,
đều lớn lên trong biết bao nhiêu tình thương yêu của mọi người, bạn bè,
thầy cô và người thân… Nhưng mấy ai cảm nhận được tình yêu nồng
nàn, đong đầy của Mẹ vẫn theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất. Bản
thân tôi từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cơm ăn qua
bữa, quần áo không đủ mặc và may mắn không đến với tôi như bao
đứa trẻ cùng trang lứa khác. Còn nhớ như in năm tôi lên học cấp III

hoàn cảnh thiếu thốn, sau những ngày Mẹ khó nhọc gắng gượng vượt

qua những cơn ốm đau, bệnh tật, bất chơt đến một ngày cơn đau đột
quỵ âp tới, Mẹ tôi đã ra đi. Dù lúc đó tôi đã 16 tuổi, cũng đã đến tuổi
trưởng thành nhưng thời gian không bao giờ là đủ, tôi còn chưa cảm
nhận được hết hơi ấm từ tình mẫu tử thiêng liêng, còn chưa cảm nhận
được thế nào là niềm vui của Mẹ khi thấy chị em tôi trưởng thành nên
người, còn chưa đếm hết được những nếp nhăn hằn in trên gương mặt
nhân từ, hiền hậu của Mẹ. Ấy vậy mà Mẹ đã vội vàng bỏ lại Cha, bỏ tôi,
bỏ cả một đàn con thơ còn bé chưa hiểu chuyện đời mà ra đi mãi mãi.
Mẹ tôi là một người phụ nữ phúc hậu, mẹ đẹp lắm, tuy cuộc sống khốn
khó với đồng lương ít ỏi, mẹ phải vất vả, tảo tần, dầm sương, dãi nắng
để chắt góp thêm từng đồng tiền lẻ, dành dụm từng ngày để nuôi bốn
đứa con ăn học nhưng nụ cười vẫn chưa bao giờ tắt trên gương mặt
của Mẹ. Khi ấy cha tôi luôn biền biệt với hai tiếng thiêng liêng vì “ Tổ
Quốc”, Mẹ lại phải một mình gánh vác trọng trách thay chồng nuôi con
ăn học vậy mà Mẹ vẫn cứ lặng thầm sớm hôm lo toan cuộc sống đủ
đầy. Có những lúc tôi đi chơi dầm mưa, bị cảm lại bàn tay Mẹ chăm sóc,
miệng Mẹ vẫn cứ la mắng: “Tại sao con không nghe lời Mẹ? Mẹ đã dặn
bao nhiêu lần là không được chơi khi trời mưa mà sao con vẫn hư thân
vậy ? Con muốn bị đánh bao nhiêu roi? Con làm Mẹ buồn lắm biết
không?…Tôi ương bướng và cũng rất sợ bị đánh, nhưng thật sự để Mẹ
buồn tôi còn sợ hơn, lúc đó tôi cứ nghĩ nếu bị đánh mấy roi mà Mẹ hết
buồn thì tôi cũng cam chịu. Song trái ngược với những gì tôi nghĩ lại là
những cử chỉ nhẹ nhàng nhất, ấm áp nhất như trao trọn hơi ấm mong
cho tôi mau khỏi bệnh. Ngày còn bé tôi chỉ thích ham chơi, nghịch ngợm
chẳng biết lo toan, suy nghĩ gì, rồi đến cái tuổi cắp sách đến trường, cái
tuổi đó thì không thể diễn tả hết mức độ bồng bột, vô tư, vô ý của tôi
nữa

rồi.
Nhưng lớn lên rồi mới thấm, mới thấu hiểu được mình chỉ như con
ếch ngồi đáy giếng thôi, thế giới ngoài kia nó rộng lớn vô ngàn, và hơn
hết lòng người “đắt” lắm, nhiều khi nó còn được tính bằng “vàng”, yêu
thương cũng phải có điều kiện, nhìn lại sau lưng thì rốt cuộc cuối cùng
vẫn chỉ có Mẹ là người luôn dõi theo từng bước chân, trao
cho đứa con của mình tình yêu thương ngàn vàng, vô giá bởi đối với

mỗi người Mẹ đứa con của họ có trưởng thành đến mấy thì vẫn chỉ như
đứa trẻ mà thôi.
Rồi tôi cứ lớn dần lên trong những điều hay lẽ phải mà Mẹ vẫn
thường dạy. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều, Mẹ từng bảo: “ Phải sống trung
thực, ngay thẳng. Phải biết cho đi và tha thứ. Ăn quả phải nhớ kẻ trồng
cây… Sống trong một nhà chị em phải biết đoàn kết, yêu thương lẫn
nhau, đừng để người ta nhìn vào rồi bảo con không có dạy”. Vậy mà lúc
đó tôi vẫn còn ngu ngơ lắm, tôi còn chẳng thèm để ý hay suy nghĩ từ
những vấn đề Mẹ bảo nữa cơ. Nhưng bây giờ, thiếu vắng giọng nói
quen thuộc đó, thiếu vắng thứ âm thanh trầm trầm khi nhẹ nhàng, êm
ấm khi nghiêm khắc, khắt khe đó tôi mới cảm thấy nhớ, nhớ đến quặn
lòng, đau đớn, tha thiết biết bao nhiêu. Cỗ máy thời gian cứ lặng lẽ trôi
đi, cuốn trôi theo là bao sắc xuân của Mẹ, phủ bóng xuống dáng Mẹ hao
gầy, sạm đen vì khó nhọc lại khiến tim tôi nhói lên từng cơn thương xót
vô hạn, khôn cùng mà không nói được nên lời.
Hằng đêm tôi nhớ đến Mẹ, từng tiếng nấc nghẹn ngào lại khẽ vang
lên, từng dòng nước mắt mằn mặn nóng hổi từ nơi tận cùng thương
nhớ lại trào dâng khỏi khóe mắt nhắm chặt, tôi lại cứ tự dằn vặt lòng
mình với câu hỏi: Tại sao? Tại sao không phải ai khác mà lại là Mẹ? Tại
sao mọi bệnh tật cứ đến với Mẹ mà không san sẻ cho con? Cuộc đời
Mẹ lăn lộn với bão táp, mưa sa, tóc mẹ bạc trắng khi chưa đến tuổi,

chân Mẹ nứt nẻ vì chống chọi với thời gian như vậy là chưa đủ hay sao
mà ông trời vẫn cứ làm khổ Mẹ? Tại số phận ư? Số phận bắt Mẹ phải
xa con và rời khỏi cuộc đời lam lũ này à? Số phận chẳng phải chỉ là
cách nói bịa đặt để làm dịu nhẹ cơn đau thắt nơi sâu thẳm trái tim con
thôi sao? Và mọi câu hỏi vẫn chỉ là câu hỏi, câu hỏi đó chỉ để làm âm ỉ
tiếng thổn thức về một người thân yêu nhất mà không bao giờ, không
bất kì ai có thể trả lời được.
Bây giờ tôi chỉ muốn được nhìn thấy Mẹ, được kêu lên một tiếng: “Mẹ
ơi”, được chạm vào Mẹ, được ngồi vào lòng Mẹ, được Mẹ vuốt ve âu
yếm nhưng tất cả chỉ quá khứ xa vời và là điều không bao giờ tôi còn có
thể. Giá như tôi được sống với Mẹ dù chỉ một ngày, một giờ, tôi sẽ chăm
sóc cho Mẹ như Mẹ đã sống vì tôi, tôi sẽ làm Mẹ vui, sẽ làm Mẹ cười, sẽ

chuộc lại lỗi lầm vì biết bao nhiêu lần đã để Mẹ rơi nước mắt vì sự dại
khờ của đứa con gái như tôi, tôi sẽ làm những việc mà chưa bao giờ
làm. Rồi bất chợt nhận ra, chưa một lần con thốt lên rằng: “Con yêu
Mẹ”, chưa một lần dám thể hiện với Mẹ bằng những cử chỉ yêu thương,
thắm thiết nhưng tự sâu thẳm trong tận đáy lòng con vẫn mãi dành sự
kính trọng, tôn thờ, yêu thương Mẹ nhiều lắm. Con chỉ mong Mẹ thấy
con gái của Mẹ giờ đây đã lớn, đã trưởng thành biết bao nhiêu, giờ này
con khao khát được nghe một lời mẹ quát mắng lắm, con muốn được
quay về bên Mẹ như ngày xưa để ôm lấy Mẹ nhắc lại bao kỉ niệm Mẹ
gian khổ vì chúng con, để kể với Mẹ rằng thời trẻ con nhỏng nhẻo với
Mẹ mà giờ này con muốn lại đâu có được!
Tận sâu trong tâm trí và cả trái tim con không bao giờ nguôi ngoai đi
hình bóng và tình mẫu tử thiêng liêng của Mẹ dành cho con. Biết rằng
bên con đã có Cha thay Mẹ trao thương yêu và đùm bọc, che chở
nhưng
con

vẫn
nhớ
Mẹ.
Mẹ
ơi!
“Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không?”
Tác giả bài viết: Đinh Thị Thanh Tâm – GV TH Thị Trấn

Mẹ kính yêu !
Dường như trong suốt 16 năm qua, ngày con chào đời, con cất tiếng
khóc đầu tiên, con bặp bẹ biết nói, biết đi, biết cười, biết suy nghĩ và
ngày đầu tiên con đi học, chưa một ngày nào là không có mẹ bên cạnh
con! 16 năm qua, quãng thời gian dài dằng dặc ấy, dù bên mẹ nhiều là
thế, gần gũi bên mẹ nhiều là thế, nhưng chưa một làn con nói ra lòng
mình rằng con yêu mẹ, rằng con luôn muốn bên mẹ, muốn mẹ mãi mãi
bên con và không rời xa con!
Mẹ biết tại sao không, thưa mẹ !? Đó là bởi vì con đã quen lắm những

hơi thở nồng nàn, quen lắm những vòng tay ấm áp và quen lắm ánh
mắt, nụ cười, tình yêu của mẹ! Mẹ à, có lẽ con sẽ không bao giờ nói ra
nỗi lòng con khi con đối diện trực tiếp với mẹ, bản tính của con- đứa con
hay ngại ngùng, hay hờn dỗi, không giỏi biểu đạt cảm xúc bằng lời nói
và không nghiêm túc khi nói, con không thể nào làm cho mẹ yêu con
nhiều hơn khi mỗi ngày về nhà, các bạn đều nnói với mẹ của họ rằng : ‘
Con chào mẹ, con yêu mẹ !’ Mẹ ơi! Con đã không thể nói ra những điều
đó nhưng mẹ biết không, tình cảm của con, từ trái tim và ý thức của
con, bằng tình yêu của một người con dành cho mẹ, là tình yêu của sự
vĩnh cửu giống như tình mẹ trao con! Nhưng con chỉ dám viết vào

những trang giấy và chôn vùi vào tim con hàng ngày!
Con biết con là đứa con bé bỏng của mẹ, là niềm tự hào và là sinh linh
không thể nào thiếu của mẹ mỗi ngày. Thế mà, mẹ nhớ không? Ngày
con 5 tuổi, cái tuổi con đã và đang dần quen với suy nghĩ của chính
mình, mẹ đưa con đến trường với bộ quần áo mà khi ấy con cho là lỗi
thời. Mẹ đã an ủi và dỗ dành con là sẽ thay cho con bộ mới khi tới lớp
mẫu giáo, nhưng con cứ khóc mãi trên đường đi, con còn đòi nhảy
xuống, đến nỗi mẹ phải quay về nhà và thay cho con bộ quần áo mới!
Nắng lại len lỏi trên khuôn mặt mẹ con ngày ấy!
Năm con 7 tuổi, con vào lớp một, khi ấy gia đình mình còn chưa giàu có
và khá giả gì, mẹ mua vở và bọc cho con cẩn thận, mẹ giúp con soạn
sách vở để con tới lớp, mẹ cũng tự tay may cho con quần áo để đến
trường và giúp con học cách giao tiếp với thầy cô, bạn bè. Thế mà, ngày
hôm ấy, khi về đến nhà, con bị điểm kém, mẹ không mắng con, con xé
vở mẹ không trách con, quần áo con vấy bẩn, mẹ không bận tâm gì, đến
cả những lời rèm pha về ngày đầu đi học của đứa con gái lì lợm mẹ
cũng không đánh con! Sách con hư mẹ không tiếc mua cho quyển mới,
áo con bẩn, mẹ không bận đầu trần giặt cho con, và cả khi con hỗn, mẹ
cũng không đánh mà chỉ nhắc con và bảo con sửa sai! Những nỗi đau
và những đồng tiền lại hao đi vì con và anh con! … mẹ ơi !

Năm con 9 tuổi. ngày con tự cho mình là chin chắn và “ người lớn “
ngày ấy, lần đầu tiên con nói trống không và đụng đến tấm lòng mẹ !
Con đã nói rằng, tại sao lại sinh ra con ra trong gia đình như thế này,
con trách mẹ sao con không được mẹ mua nhiều quần áo như bạn
Hằng, trách mẹ sao không mua cho con những bộ đồ chơi như bạn An,
rồi trách mẹ tại sao không tết cho con những kiểu tóc đẹp nhất, không
đưa con đi chụp những bức hình nghệ thuật như các bạn, nỗi buồn lớn
nhất là tại sao sinh nhật con, mẹ lại không tổ chức cho con, không mở

tiệc hay không mua bánh kẹo về nhà và mời bạn bè đến để con được
thật nhiều quà như em Quỳnh hàng xóm mình! Con trách mẹ tại sao con
không được sống sung sướng và tại sao con luôn chỉ dám nhìn bạn bè
hạnh phúc và được diện những bộ cánh đẹp còn con thì không! Mẹ tát
con một cái thật đạu và mắt mẹ con đỏ hoe, con cũng đau, con chạy vào
phòng và vùi vào chăn khóc nức nở! Con mặc chẳng biết mẹ dưới nhà
như thế nào ? mẹ ra sao, mẹ có khóc không ? có buồn nhiều không, có
tổn thương quá lớn khi đứa con mẹ yêu nhất lại làm mẹ đau lòng nhất!
Tối hôm đó, nhà mình thật ảm đạm, mẹ nhỉ ! Mẹ không gắp thức ăn
ngon cho con như hàng ngày, mẹ cũng không bận hỏi con học hành thế
nào! Con chỉ thấy duy nhất trong đôi mắt mẹ là những giọt nước mắt
đang cố không tuôn ra, đang cố để ba và con không nhìn thấy! Nhưng
làm sao dấu được ! Con cứ thế, cứ hành xử và suy nghĩ non nớt như
thế, hôm ấy cô cho con bài ttajp làm văn viết về mẹ, con lại bảo với mẹ
con không thèm làm về mẹ, con sẽ tự tưởng tượng ra người mẹ trong
mơ của con để làm, và đáp lại con, là lời mẹ nhẹ nhàng : “ Tùy con ’’
nhưng sâu trong mẹ, là nỗi buồn và sự tự ái vô cùng, con biết chứ!
Nhưng đứa con này, đã chẳng thể nói một lời xin lỗi! Chẳng thể khiến
mẹ yêu con và tha thứ cho con! Cho đến một ngày… ngày con 11 tuổi..
Khi con đi học về, ngang qua phòng mẹ, mẹ bảo với ba là muốn tổ chức
sinh nhật cho con, mẹ muốn lần này sẽ làm cho con một buổi tiệc nhỏ
để bù đắp cho những ngày trước đây của con! Mẹ nói rằng sẽ mua cho
con quần áo mới, sẽ dắt con đi lựa những bộ đồ con thích và những thứ

con muốn có! Tiền bạc không cần lo lắng vì với mẹ, tiền bạc dành cho
con không bao giờ là phí phạm, không bao giờ là đủ! Con chạy ra cửa,
giả vờ như con chưa nghe gì, gọi to : “ Ba mẹ ơi, con mới về ” nhưng
trong con là sự mừng khôn xiết, là niềm vui vì sắp có quần áo mới, sắp
có giày, cài tóc và những thứ con thích, con chẳng nghĩ rằng mẹ sẽ bỏ

ra số tiền lớn như thế nào để đổi lại cho con những thứ tuyệt vời đó!
7:00 tối ngày 8-2- 2011, trong bộ váy mẹ mua thật đẹp, trươc sự chứng
kiến của bạn bè trong lớp, con giống như một nàng công chúa, con lộng
lẫy còn mẹ, mẹ vẫn bộ quần áo mẹ thích nhất, không mới mà chỉ là vì
mẹ thích, mẹ mang để con không cảm thấy xấu hổ với bạn bè! Mẹ giúp
con dẫn bạn bè vào nhà, mẹ cũng luôn miệng hỏi con có vui không, có
cần mẹ giúp gì không, con chỉ bảo không hoặc ham vui quá mà quên
mất lời mẹ gọi, mẹ hỏi! Trong căn phòng mẹ lúc ấy, khi con cầu nguyện,
mẹ giúp con tắt đèn rồi châm lửa để con thổi nến, con đã hạnh phúc biết
nhường nào! Hạnh phúc vì con có một sinh nhật như bao bạn! Và rồi,
cái tivi trong phòng bỗng rực lên với những hình ảnh của con và gia
đình mình! Cõ lẽ đã quá quen thuộc với ba mẹ mà với con, có lẽ là lần
đầu
được
thấy!
“ Xin chào con! Con ở trong có nóng không? Có buồn không? Ông ngoại
mới đưa mẹ cái máy quay cũ này nhưng có lẽ vẫn dùng được, mẹ đang
thử máy đây, con yêu! Và mẹ cũng muốn lưu lại kỉ niệm này cho con để
sau này con xem nhé! con yêu! Chỉ còn một tuần nữa là con chào đời !
Mẹ mong con yêu của mẹ sẽ thật khỏe mạnh ! Mẹ yêu con ”
“ Chào mừng con đến với gia đình mình! Đây là ba con, đây là anh trai
con còn mẹ, mẹ là mẹ con! Bé nhỏ của mẹ, cảm ơn con đã đến với ba
mẹ, cảm ơn vì đã là động lực đẻ ba mẹ tiếp tục làm việc sau những
ngày tháng bần cùng nhất của cuộc đời! Con yêu, con có sẵn sàng cùng
ba mẹ vượt qua những khó khăn này trước khi con lớn không ? Mẹ
muốn con sẽ thật hạnh phúc khi con lớn, mẹ hy vọng có thể giàu có hơn
khi con trưởng thành để con và anh con có được những thứ tốt đẹp nhất
! Mẹ yêu con ”
“ AAA! Ba ơi, xem con nè, con nói được ba rồi còn biệt gọi ba rồi đó !

Con ơi ! bé nhỏ của mẹ gọi ba xem nào! Ba, ba ! con nói đi ! Con giỏi
lắm, bé nhỏ của mẹ ! Con sẽ gọi được mẹ nhanh thôi phải không con
yêu
!
Mẹ
tin
vậy,
mẹ
yêu
con

“ Phúc ơi con cẩn thận kẻo ngã em nhé ! Bé nhỏ chưa biết đi đã biết
chạy rồi hả con! Con gầy quá phải ăn nhiều thôi ! – Mẹ ơi! Cái Phương
nó béo vậy mà mẹ bảo gầy hả ? ”
“ Chúc con sinh nhật vui vẻ con yêu! Đây là quà cho con! MẸ đã tự làm
nó! Còn đây là quà của ba cho con! Con có thích cái lắc bạc này không?
Con sẽ luôn bên mẹ nhé con! ”
“ Một tuần nữa, con của mẹ sẽ đến lớp mẫu giáo, các cô giáo sẽ ở bên
con nhiều hơn mẹ rồi, mẹ sẽ kiếm thật nhiều tiền để con có thật nhiều
đồ đẹp nhaa ! Và thời gian mẹ làm việc, mẹ sẽ nhớ đến con, mẹ sẽ chờ
để đón con về, mẹ đang suy nghĩ xem nên mua cặp gì cho con đây! Con
yêu ! ”
“ Chào con! Mẹ vừa đưa con đi học về! Con có vẻ vui lắm! Giờ thì mẹ
làm việc đây! Chúc con yêu của mẹ học thật ngoan và chơi với bạn mới
cô mới thật vui nha ! Mẹ sẽ nhớ con lắm, mẹ yêu con ”
Rồi tivi bỗng hiện lên những hình ảnh con từ ngày bé xíu tới tận bây giờ,
mẹ chụp lén con lúc con ăn, lúc con học, lúc con trong lớp, lúc con đang
tập xếp đồ, tập rửa chén, nấu cơm, mẹ chụp con mọi lúc và chụp con
khi con đang mang những bô đồ của mẹ tự may cho con! Và cứ mỗi

bức hình như thế, mẹ lại chú thích những điều tốt đẹp và đáng yêu dành
cho con ! “ Con yêu, đây là những bức hình mà mẹ chụp con hàng ngày,
có thể không phải là những bức hình nghệ thuật đẹp được chỉnh sửa
công phu nhưng là tấm lòng và công sức mẹ và ba dành cho con, con
hiểu không ? Conyêu, đây là những bộ đồ mẹ tự may cho con, tuy
không đẹp và lộng lẫy như con muốn nhưng mẹ đã cố gắng thật nhiều!
Sau này mẹ sẽ may them cho thật nhiều đồ đẹp, chỉ cần nói với mẹ là
con thích, có được không con! Con yêu! Tuy mẹ không mua cho con

được nhiều đồ chơi đẹp mà con muốn, nhưng mẹ sẽ mua một em búp
bê và em gấu thật to rồi may quần áo cho hai em để với con luôn là đồ
mới, hay là mẹ sẽ mua cho con những thứ con thích khi mẹ có điều
kiện, được không con gái? ”
Màn hình tivi khẽ tắt! Và con đã khóc nức nở ! Mẹ ơi ! Con xin lỗi ! xin lỗi
vì từ trươc tới giờ con chỉ toàn làm mẹ của con buồn, con xin lỗi vì con
đã quá ích kỉ, chi biết nghĩ đến bản thân con mà không hiểu được cảm
giác và những nỗi đau mà mẹ phải chịu đựng vì con! Con đã không nghĩ
được rằng vì con mà mẹ bất chấp nắng mưa, bấp chấp gia đình và kinh
tế khó khăn, vì con mà hàng năm luôn tổ chức cho con những buổi sinh
nhật, nhưng vì còn bé con không thể biết được! Con cũng đáng trách khi
không biết mẹ đã yêu con và thương con, đã vì con mà trải qua nhiều
nỗi đau và vất vả ! Từ những ngày nặng nhọc 9 tháng 10 ngày vì con
cho đến ngày đau đớn nhất để đấu tranh với sự sinh tồn của hai mẹ
con, rồi khi con ốm đau thức trắng đêm để canh cho giấc ngủ con, bao
mồ hôi và sức lực đẻ chăm sóc con cho đến khi con lớn ! Thế rồi đổi lại
là những sự nóng nảy và tính tình bồng bột của con mà mẹ phải chịu
tổn thương nhiều như thế ! Con chạy vào lòng mẹ và ôm mẹ thật chặt,
con khóc ướt đãm áo mẹ! bạn con cũng khóc, cũng bảo con nên tự hào
vì có một người mẹ tuyệt vời như vậy ! Những người mẹ khác sẽ sẵn

sàng mua cho con họ những đồ đẹp nhưng lại vô tình thiếu đi sự quan
tâm cho con họ nhưng với mẹ, đã luôn bên con, tự may cho con quần
áo đẹp, dẫn con đi khắp nơi và đặc biệt là tình yêu và sự quan tâm của
mẹ dành cho con chưa bao giờ là cạn và mất đi! Vì con, mẹ của con đã
đấu tranh giữa cuộc sống và sức khỏe bản thân nhiều như thế nào !
Con càng lớn là mẹ con sẽ càng thêm một tuổi, càng lớn con càng them
khát những thứ mới mẻ và những bộ đồ dẹp, cang lớn là con sẽ càng
đua đòi những thứ cao sang như bạn bè, nó nghịch với sức khỏe yếu đi
của mẹ và tiền mẹ kiếm ra ! Cuộc sống luôn trái ngược như thế nhưng
đồng thời cũng dạy ta một điều rằng phải luôn biết trân trọng những giây
phút bên gia đình, đúng không mẹ?

Mẹ ơi ! 5 năm rồi mẹ nhỉ ! 5 năm rồi từ cái ngày ăn sâu vào tiềm thức
con vào trí nhớ con vào trái tim con, cái ngày thay đổi hoàn toàn trái tim
và tinh thần của một đứa trẻ ! Chỉ bằng cái máy quay cũ kĩ mà mẹ ghi lại
những kỉ niệm đẹp nhất cho con, khiến con từ đứa con hư đã trở nên
biết lắng nghe và thấu hiểu, thế mới biết, tình yêu nói chung và tình mẫu
tử nói riêng có sức mạnh to lớn đến mức nào!
Hôm nay con của mẹ đã 16 tuổi rồi! 16 năm với những kỉ niệm khó quên
nhất trong đời con! Mẹ ơi! 16 năm qua chưa bao giờ con khiến cho mẹ
tự hào, lúnc ào cũng chỉ cãi lời và làm mẹ buồn! Con còn nhớ mới đây
thôi con đã nói một lời làm cho mẹ buồn thaajt nhiều ! Và con tự trách
mình không xứng đáng với mẹ, thế mà mẹ vẫn an ủi động viên và tha
thứ cho con!
Mẹ của con- người mẹ không giàu vật chất nhưng tình cảm thì bao la
Mẹ của con- người không có nhiều tiền nhưng sẵn sàng cho con tiền
mỗi khi con xin, chỉ cần con nói là con sẽ làm gì với nó vào mục đích
chính
đáng

Mẹ của con – người mẹ tuyệt vời hơn bao giờ hết ! … mẹ ơi! Mẹ à ! mẹ
có hiểu nỗi lòng của con ?
Mẹ ơi! Hôm nay con đọc báo với chủ đề : “Tức giận vì mẹ vào phòng lục
lọi, cậu con trai nói một câu khiến anh ta mãi mất mẹ ”
Mẹ biết không, sau khi đọc xong, trái tim như muốn nghẹn lại, con thấy
sợ cái ngày mẹ không còn bên con, rồi con tự an ủi mình sẽ không có
ngày đó xảy ra, con tự hỏi mình đã làm được gì cho mẹ, đã khiến cho
mẹ một ngày nào vui suốt 16 năm qua ! Chưa bao giờ, phải không mẹ !
Con đã từng nghe câu nói : “ Hãy làm những việc mà từ trước tới giờ
bạn đã hứa với ba mẹ của mình, đừng để dồn lại vì sẽ có ngày bạn
không thể trả hết mà họ đã vĩnh viện không còn bên bạn ! ” Đúng rồi mẹ
ạ, con phải làm gì đó cho mẹ của con để bù đắp đi những nỗi đau con
gy ra cho mẹ trong quá khứ chứ ! Mẹ từng bảo con “ Con chỉ cần ngoan
và học thật giỏi thì đó đã là món quà vô giá nhất đối với mẹ ! ” nhưng

con thấy như vậy chưa đủ, con muốn làm nhiều hơn muốn hành động
và ý thức bản thân con nhiều hơn để có thể làm mẹ vui!
Mẹ à! Bây giờ mẹ con đã ngủ rồi, và con viết những dòng này đây bằng
tình cảm của con! Cứ chốc chốc con lại thấy mẹ thức dậy hỏi con ngủ
chưa, rồi khuyên con ngủ sớm để mai làm tiếp, nhưng con không nghe,
con nhất định phải làm xong để nộp mẹ à! Con sẽ thay lời muốn nói của
con vào những trang giấy để sau này khi mẹ đọc, mẹ sẽ hiểu con yêu
mẹ biết bao!
Mẹ ơi! Một năm có rất nhiều ngày dành cho mẹ! ngày 8-3 nè, ngày sinh
nhật của mẹ và ngày này nữa ! Khi bức thư của con được đọc lên sẽ là
khi con được bày tỏ tình yêu của con với mẹ cho mọi người biết! Con
vui lắm mẹ à! Và con sẽ lấy ngày này làm ngày đầu tiên con dám thẳng
thắn bày tỏ tình yêu của con cho mẹ, mẹ nhé ! Mẹ yêu người mẹ xinh
đẹp, người con yêu nhất trên đời! Mẹ có nhớ con đã nói gì không? Con

đã từng nói rằng con sẽ yêu người đàn ông của con và bị mẹ cốc đầu,
mẹ bảo con còn bé ! Vâng, còn bé mẹ à! Còn bé nên khi nào cũng cần
có mẹ, nấu nướng và chuẩn bị bữa sang, bữa trưa bữa tối cũng là mẹ,
quần áo cũng mẹ khâu, mẹ may giúp, ủi quần áo cũng nhờ mẹ, đến cái
ngày đầu tiên con mang áo dài mẹ cũng tự tay giúp con gim khuy và
chỉnh cho con ! khi con chê con mang xấu vì béo thì mẹ động viên và
bảo con mang đẹp ! mẹ giống bà ngoại, luôn mang lại nghị lực niềm tin
cho người khác, và không có gì thay thế được, con yêu điều đó lắm mẹ
à ! mẹ biết không !? À, có bài thơ này, con thấy hay lắm và ý nghĩa nữa,
mà đôi khi ở cái tuổi trẻ này, vỗn vã tập yêu thương và rồi…
Con thường buồn vì một chàng trai
Mà ít khi quan tâm đến những sợi sương mai trên mái đầu của mẹ
Con thường khóc sụt sùi khi mất đi chàng trai trẻ
Mà quên rằng mắt mẹ đã mờ dần theo dấu vết thời gian.
Con dại khờ khi chỉ nghĩ cho con
Mà quên mất khi con đau mẹ cũng buồn nhiều lắm
Con thường bỏ ngoài tai những lời mẹ dặn

Mà lại nhớ như in những sở thích của một người.
Con vẫn lo không biết người ta đang khóc hay cười
Mà dửng dưng không gửi một lời quan tâm đến mẹ
Con lo âu khi thấy người ta thở dài khe khẽ
Mà quên mất mẹ đã bao lần lặng lẽ khóc vì con.
Con cuống cả lên khi người ta dỗi dỗi hờn hờn
Mà quên mất mẹ đã vì con nuốt tủi hờn, khó nhọc
Con có thể vì một người ra đi mà đớn đau, khóc lóc
Nhưng lại quên mẹ đã mất bao ngày khổ cực nuôi con!
Mẹ ơi! Có đôi khi vì tình yêu nam nữ mà người ta quên mất tình mẹ bao
la, ở cái tuổi của con, yêu một ai đó chưa phải là lúc, đúng không mẹ?

Và con hiểu, con đã từng nói với mẹ con chỉ thích thôi ! Và mẹ khẽ cười
với con !…. Vâng, cô con gái của mẹ, thích thôi, học trò mà! Dạ con nhớ
mà mẹ, con sẽ không quên lời mẹ, lời của một người mẹ tâm lí mà con
tự hào có được !
Mẹ ơi ! Con từng nói với mẹ, sau này con muốn trở thành một diễn viên
điện ảnh chuyên nghiệp và đặc biệt luôn giữ sự trong sang cho bản thân
trước những sóng gió sự nghiệp! Con sẽ không bon chen, vồ vập,
không tranh giành quyền lực mà cống hiến hết mình cho khan giả, giống
như mẹ của con, luôn quan tâm khách hàng và chu đáo, ân cần, cũng
không bon chen chuyện thiên hạ và những thứ xa xỉ của cuộc sống ! Mẹ
của con chỉ cần những thứ bền, tốt và có ích cho con của mẹ thôi, đúng
không mẹ ! Và vì con của mẹ chưa hiểu được cảm giác làm mẹ và lúc
mang trong bụng đứa con, sau này khi trải qua, con sẽ hiểu được sự
khó nhọc khi sinh một đứa con, và khi dạy nó tập nói, tập đi rồi lớn lên
nữa ! Nghĩ thôi chắc con không dám trải qua, chỉ muốn bên mẹ mãi thôi!
Mãi vùi vào vòng tay mẹ được mẹ ôm ấp và ru ngủ như thuở bé, được
mẹ dạy học và đưa đến trường mỗi ngày, con chỉ muốn thế thôi, chỉ
muốn được bên mẹ mãi thôi! Mẹ ơi ! nếu nhưu con trở thành một diễn
viên, có nghĩa là con sẽ được đóng thật nhiều phim, con sẽ đóng phim
về mẹ, sẽ tặng mẹ của con và luôn nhớ về mẹ để diễn một cách xuất

sắc! Con của mẹ có tài khóc, khóc rất nhanh và khóc rất giỏi ! Thế nên
mẹ cũng hay đùa là bé nhỏ mít ướt ! 16 tuổi mà giống 6 tuổi.anaang,
con cũng chỉ mong mình được quay lại thời bé khi con 6 tuổi, con sẽ
không bao giờ cho phép mình làm mẹ tổn thương nữa ! Mẹ ơi, khi con
làm diễn viên, có nghĩa là con sẽ phải xa mẹ thường xuyên nhưng con
sẽ luôn nhớ về mẹ của con! Để con có thêm nghị lực hoàn thành tốt
công việc. Có mẹ bên cạnh, con chưa bao giờ yếu đuối một phút giây !
… Rồi một ngày nào đó cũng đến lúc con phải xa mẹ, phải đi học xa

thậm chí cũng phải lập gia đình, sẽ ra sao nếu như không có mẹ bên
cạnh con ? con sẽ tự nấu nướng, tự may vá quần áo, tự biết vạch sổ chi
tiếu và học cách bày mâm cỗ và cúng nữa ! thậm chí con cũng phải học
cách làm một người mẹ tuyệt vời giống như mẹ của con! Nghe thì xa vời
nhưng có lẽ, mẹ không thể biết được, con đã tính toán rất kĩ ! dẫu rằng
tương lai sẽ có thể thay đổi nhưng mẹ ơi! Chỉ cần bên con mỗi ngày là
mẹ thì con tin quyết tâm của con không bao giờ đi lệch hướng !
16 năm của con đổi lấy cái tuổi 43 của mẹ, trong tim con và anh con lúc
nào cũng nhớ mẹ mới 36 tuổi thôi nhưng vô tình, khi nghe ai đó hỏi tuổi
của mẹ, đặc biệt là anh con, luôn thao thức rồi mới trả lời, trả lời xong lại
đơ người ra và muốn khóc! Khóc vì thời gian lấy đi tuổi xuân của mẹ
nhanh quá ! khóc vì tuổi 43 rồi mà chúng con chưa làm được gì cho
mẹ ! Sự ích kỉ của quá khứ đã là chỗ trống cho tuổi xuân của mẹ mà đó
là điều khiến con đau đớn nhất ! Mẹ ơi, từ nay con sẽ ngoan! Con hứa !
Con mải miết với bao điều được mất
Việc nước, việc nhà, tính toán chi tiêu
Có thời gian tâm sự với người yêu
Nhưng quên mất mẹ cũng cần chia sẻ
Mẹ của con giờ đã không còn trẻ
Dòng thời gian lấy mất tuổi thanh xuân
Con bệnh, mẹ đau, con khỏe, mẹ vui mừng
Con sống quá nhỏ nhen và ích kỉ
Chưa bao giờ có một lần suy nghĩ

Thấu hiểu lòng cha mẹ quý yêu con
Thưở nhỏ ham vui bắt mẹ đợi mỏi mòn
Đi khắp xóm tìm con về ăn tối
Mẹ kính yêu ơi! ngàn lần con xin lỗi
Con hứa không làm mẹ khóc nữa đâu

Cầu nguyện phật trời cho mẹ sống lâu
Con muốn nói một câu: yêu mẹ lắm!
Thời gian ơi! xin hãy trôi thật chậm
Để cho con có mẹ ở trên đời
Mẹ là vầng trăng, là ánh sáng mặt trời
Giang tay đón mỗi lần con vấp ngã
Đời lắm ngọt ngào đan xen cùng dối trá
Con dại khờ chưa hiểu hết đục trong
Mẹ nhìn con, đã cạn tỏ nỗi lòng
Con hạnh phúc sống trong tình thương của mẹ.
Mẹ yêu ơi! Bài thơ đó có hay không ? Nó là nỗi lòng mà con muốn bày
tỏ với mẹ từ rất lâu rồi! Hãu tha thứ và chấp nhận đứa con này ! Hãy
hiểu và yêu con mẹ nhé ! Con sẽ luôn yêu mẹ và bện mẹ ! “ Con dù lớn
vẫn là con của mẹ, đi khắp đời lòng mẹ vẫn theo con! ” Vâng, mẹ và con
sẽ luôn ở bên nhau mẹ nhé ! sau này con sẽ là người may cho mẹ thật
nhiều quần áo, con sẽ may cho mẹ áo dài và dan cho mẹ những chiếc
khăn len ấm áp! Con sẽ dành thời gian đưa mẹ đi chơi, con sẽ làm cho
mẹ tất cả những gì có thể, nhưng trước hết, con phải ngoan và học giỏi,
vì dù thế nào, dù có lớn đến đâu, thì bé nhỏ vẫn luôn là sinh linh bé
bỏng nằm trong vòng tay mẹ như đứa trẻ không bao giờ lớn, đúng
không mẹ ?
Nhân dịp 20-10 -2015 ngày phụ nữ Việt Nam thiêng liêng của những
người thầy và của những người mẹ! con muốn dành những lời chúc tốt
đẹp đến tất cả, con hy vọng những cô giáo sẽ luôn trẻ có sức khỏe,con
hy vọng mẹ của con sẽ sống thật lâu và luôn trẻ mãi để bên con! Mẹ ơi!

Con yêu mẹ, yêu mẹ nhiều lắm! Mẹ hãy luôn nhớ rằng dù đi đâu, dù bất
cứ lúc nào và bất kể con có đứng ở đâu trong cuộc sống này, con vẫn là
con của mẹ- là con của người mẹ tuyệt vời nhất thế gian, mẹ nhé !

Tác giả bài viết: Đặng Mai Phương – Lớp: 10 chuyên Anh

Viết về mẹ: Viết cho người phụ nữ tôi yêu
Cái nắng hè oi ả khiến nhiều người sợ khi phải ra ngoài đường, sợ phải
rời cái chỗ ngồi trong văn phòng mát lạnh thì ngoài kia giữa cánh đồng
mênh mông vô tận,mẹ đang gặt hái những bông lúa đầu mùa,những
bông lúa ngả vào lòng mẹ, rặm ngứa, hơi lúa phả vào người càng thêm
oi nóng, ngột ngạt nhưng mẹ mỉm cười rạng rỡ vẫn thoăn thoắt đôi tay
vì năm nay được mùa.
Bất chợt tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ, Nó mỉm cười nhớ lại ngày Nó
còn bé, phảng phất đâu đây mùi rơm rạ cuốn nó về ký ức ngày xưa, cái
ngày mà bố nó đi làm xa biền biệt, chỉ có mẹ và anh em nó ở nhà nên
nó thường dẫn bạn tới nhà chơi trốn tìm mà không sợ mẹ rầu la.
Có lần bạn bè tới nhà chơi thấy nhà cửa bề bộn, chúng khoe mẹ chúng
là người gọn gàng năm nắp, nhưng chúng đâu biết…mẹ phải gồng gánh
nhiều việc để kiếm tiền nên ngoài việc đồng áng, đêm về mẹ còn nhận
thêm việc may vá để làm, thời gian rảnh của mẹ chắc chỉ có những lúc
mẹ ngủ vì mệt trên tấm ghế, hay trên đống quần áo làm dang dở nhanh
cho kịp giao hàng để có tiền đóng học cho anh em nó. Nhiều lúc nó thấy
mẹ nó thật khỏe, mẹ có thể làm hết mọi việc luôn chân luôn tay mà với
thân hình nhỏ bé ấy, mẹ nó đã cáng đáng bao nhiêu việc nhưng chẳng
bao giờ nó thấy mẹ ốm, hay kêu than mệt mỏi
Vậy mà Nó- chẳng những biết yêu thương và giúp mẹ lại coi đó là
chuyện hiển nhiên mà mẹ phải làm, còn nó mỗi lần cắp cặp đi học nhìn

thấy cái bánh, nắm cơm trong cặp lại bảo mẹ tiết kiệm toàn ăn đồ mẹ
làm mà không cho tiền ăn sáng như tụi bạn…
Thời gian cứ thế trôi đi, rồi nó cũng lớn cũng biết thương mẹ, giúp mẹ

nhiều hơn nhưng vẫn chưa thấm được sự vất vả của mẹ, vẫn hồn nhiên
tụ tập bạn bè đi chơi, vẫn thức cả đêm để làm một tấm thiệp thật đẹp
dành cho thầy cô giáo nhân ngày lễ, vẫn lý do liên hoan cùng bạn để
không ăn cơm nhà cho dù mẹ có đợi và phần cơm…Ra trường, nó đi
làm và ít khi về hơn, cũng chỉ thỉnh thoảng gọi về được vài cuộc điện
thoại ngắn ngủi. Mẹ biết nó có tiền tiêu nhưng vẫn gửi đồ ăn quê cho
nó”đảm bảo”mẹ nói nó dữ sức khỏe không nơi đất khách ốm lại khổ,
còn nó vẫn vô tư, nghe tai nọ bỏ tai kia, nhiều lúc nó còn phát cáu vì mẹ
phiền.
Còn nhớ ngày trước, nhiều lần nó thấy dận mẹ vì so với mẹ chúng bạn,
luôn quan tâm, chăm sóc và tự hào về con cái, còn mẹ nó, có nhìn bảng
điểm cũng chỉ lướt qua rồi lại tất bật với việc may vá, nhiều lần nó dỗi và
cố chọc dận mẹ để mẹ để ý nó hơn nhưng cũng không thấy mẹ thay đổi,
mẹ vẫn hì hụi những đường may hơn là để ý nó. Rồi một ngày, nó chợt
tìm thấy cuốn sổ tay nhỏ, cũ sờn….khóe mắt nó cay cay…đó là tất cả kỉ
niệm về nó được mẹ lưu dữ cẩn thận, từ tấm ảnh nó còn đỏ hoe, tới khi
biết lẫy, bò, ngày nó vào lớp 1…tất cả được mẹ ghi chú theo từng mốc
nó lớn lên, có những dòng là niềm tự hào vì nó được giấy khen, có
những lần mẹ tự trách vì để nó ngã…Bất chợt nó thấy thương mẹ vô
cùng, chỉ muốn ôm chầm lấy mẹ để nói lời xin lỗi nhưng nó cũng chẳng
dám vì ngại
Ngày nó đi lấy chồng, mẹ vẫn theo sau và chỉ bảo nó từng tý một từ việc
nữ công gia chánh tới quán xuyến các công việc khác, mẹ vẫn theo dõi
nó và quan tâm nó hệt như một đứa trẻ khiến nhiều khi nó cảm thấy hơi
bực vì được quan tâm quá mức
Rồi nó cũng có con, lúc ấy mẹ lại là người phụ nó chăm con, từ quê lên
với chiếc làn toàn trứng và đồ mẹ tự may cho cháu, dụi vào trán nó rồi
nói: Lớn rồi, có con rồi mà còn vụng quá đấy, nó khẽ cười trừ.

Có con mới hiểu lòng cha mẹ, có lẽ từ khi đi lấy chồng Nó mới biết trân
trọng và yêu quý hơn những lúc còn ở bên mẹ, được thoải mái làm
những điều mình thích, được gối đầu lên cánh tay gầy gò ấy và yên tâm
ngủ say tới sáng. Và có lẽ Nó cũng chẳng nhận ra mái tóc mẹ đã điểm
sợi bạc, trên khuôn mặt ấy xuất hiện những nếp nhăn, cũng như đôi bàn
tay ấy đầy những vết chai sạn…Mẹ đã già, Nó chỉ muốn được ở bên mẹ
nhiều hơn, được nấu cho mẹ những món ăn mẹ thích, được cùng mẹ
dậy sớm tập thể dục và được nghe mẹ rầy la mỗi khi Nó làm sai điều gì
đó. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều, nếu có kiếp sau con vẫn xin được làm
con của mẹ, mẹ nhé. Đúng rồi, ngày mai sinh nhật mẹ, chắc chắn Nó
sẽ cùng gia đình nhỏ về thăm mẹ, chắc chắn mẹ sẽ rất bất ngờ, nó sẽ
lại được tận hưởng lại mùi rơm rạ quê lúa, được sà vào lòng mẹ như
đứa trẻ cần mẹ vỗ về.
Họ và tên: Chu Hồng Đông
Địa chỉ: Số 427 đường Phan Đình Phùng, Thành phố Thái Nguyên
Viết về mẹ: Mẹ đừng khóc
“Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào …”
Câu hát trong bản nhạc “Lòng mẹ” sáng tác của Y Vân ấy đã thâu tóm
gần như hết đức tính của mẹ: Bao dung, độ lượng, nhân từ và suốt cả
một đời sống để lo cho chồng, lo cho con. Dấu hết những nỗi buồn trong
đáy lòng – mẹ là nguồn sống, là nơi để con tìm về mỗi khi thành công
hay thất bại trên đường đời. Khi con đủ khôn lớn cũng là lúc con đã gặp
được nỗi lòng ấy của mẹ. Người phụ nữ sinh toàn con gái và không
nhận được sự sẻ chia, cảm thương từ ba….
Mẹ đừng khóc…
Mẹ ơi! xin đừng khóc
Giờ ba đi với người

Bên nhau họ cười tươi
Và con còn lại mẹ.
Từ khi là tấm bé
Mẹ cho con hiểu rằng:
“Đàn ông thích lăng nhăng
Đàn bà quen chờ đợi”.
Hai mươi năm lệ rơi
Từng đêm con hiểu lắm
Phòng không mẹ đợi chờ
Còn ba đi “công tác”.
Có chi đâu là khác
Con gái hay con trai
Đều là một bào thai
Đều sinh ra và lớn.
Con cũng là phận gái
Hơn hai mươi tuổi đời
Hạnh phúc đang tới nơi
Tương lai thì mở cửa.
Sao ba không thấy thế?
Về nhà thôi hỡi ba
Trăm năm bởi tại ta
Đàn bà đâu có tội.
Số phận cho mẹ là người sinh con một bề nhưng mẹ không bao giờ
buồn vì điều ấy, vì các con đều trưởng thành sống có ích cho xã hội.
Giữa các con mẹ cũng không bao giờ có sự phân biệt đối xử vì đứa nào
mẹ cũng cưu mang 9 tháng 10 ngày, rồi ẵm bồng trên tay, lo cho từ giấc
ngủ, bữa ăn, đi học rồi việc làm. Cả ba đứa con gái ấy có đứa nào

không nhận được sự yêu thương ấy từ mẹ đâu. Và chúng con biết điều

ấy…
Nhưng có một chuyện buồn mà không bao giờ mẹ nói đó là mẹ không
nhận được sự cảm thương của ba. Ba lúc nào cũng muốn một trong ba
chị em phải có một đứa là con trai. Và phải chăng vì vậy, con gái út của
ba mẹ – con lại tên là Nam. Và vì cái nếp nghĩ ấy, ba đã “âm thầm” đi
tìm hạnh phúc riêng. Ngày bé, mẹ dấu chúng con điều ấy, những đêm
“ba bên người khác” mẹ đợi cửa rất khuya. Con gái út hỏi mẹ, mẹ bảo
mẹ đợi ba đi “công tác” về muộn, khuyên con đi ngủ trước đừng thức
khuya như mẹ…. Cứ thế, hai mươi năm rồi, Ba vẫn đi “công tác” và mẹ
vẫn âm thầm là người đi ngủ sau cùng để khóa cửa cho cả nhà. Hai
mươi năm ấy là hai mươi năm lệ mẹ rơi trong khóc thầm – giờ con mới
hiểu. Nhưng cả đời mẹ không bao giờ trách ba cả, âm thầm sống, âm
thầm hy sinh san sẻ hạnh phúc và tình yêu của mình không đòi hỏi miễn
để các con có một mái ấm gia đình. Hôm nay khi con đủ lớn để biết về
sự hy sinh ấy con thấy thương mẹ nhiều hơn, “mẹ ơi xin đừng khóc
nữa nhé”! Chúng con luôn bên mẹ, yêu thương mẹ nhiều. Và một lời
nhắn đến ba: Xin ba hãy quay về với hạnh phúc quanh ta. Khoa học đã
chứng minh, sinh con trai hay con gái, người đàn ông là nhân tố
quyết định hàng đầu cho giới tính bào thai ấy. Mẹ con không là người có
tội, sao lại lỡ đọa đầy trong tòa án lương tâm ấy … Cả nhà mình vẫn đợi
ngày đoàn viên ba ơi.

Họ và tên: Hoàng Linh Chi
Địa chỉ: Trường CĐ An ninh nhân dân 1. Tiên Dược, Sóc sơn, Hà nội
Viết về mẹ: Thành công vĩ đại nhất
Thành công là gì?
Có người nói thành công là khi con người đứng trên đỉnh vinh quang
của sự nghiệp; người khác lại nói đó là bữa ăn ngon của người phụ nữ

cho gia đình…Nhưng với tôi, tất cả những điều ấy chỉ là một mốc đánh
dấu sự chiến thắng của con người, bởi “Thành công là một cuộc hành
trình chứ không phải là điểm đến.”. Mẹ tôi đã có một hành trình gian
nan, có cả nước mắt, nỗi đau nhưng ở đó, tôi nhận ra mẹ đã thành
công.
Gần 4 năm trước, người ta chẩn đoán mẹ bị ung thư vú. Với nhiều
người, ung thư gan, phổi mới dễ ra đi chứ ung thư vú có là gì…Tuy
nhiên, với gia đình tôi lúc đó quả thật rất “shock”, ai cũng phải tỏ ra
mạnh mẽ trước mặt mẹ nhưng tôi biết quay lưng là họ khóc, cũng như
tôi phải nén đau để tiếp thêm sức mạnh cho mẹ,
Lúc phẫu thuật, kết quả 50/50 khiến mọi người hi vọng, nhưng cầm tờ
xét nghiệm với kết quả dương tính, tôi cảm tưởng trời đất sụp đổ, đau!
Nhìn mái tóc đen dài của mẹ ngày nào phải cạo trước để tránh rụng
trong điều trị, tim tôi thắt lại, gia đình tôi sẽ ra sao? Một đứa con gái luôn
dựa vào mẹ như tôi phải làm gì?…
Mẹ tôi là một người phụ nữ đa cảm, mẹ có thể khóc trước câu chuyện
của người qua đường, có thể sụt sùi trước cảnh ngộ đáng thương nào
đó đọc được qua mạng…Một người như vậy liệu có đủ sức chiến thắng
bệnh tật? Có đủ sức đi hết hành trình gian khổ này? Tôi và gia đình yêu
mẹ, có thể dàng mọi sự chăm sóc tốt nhất cho mẹ nhưng lại không thể
thay mẹ bước đi.
Hai mươi mốt lần truyền trong một năm đã khiến mẹ tôi thay đổi rất
nhiều, mái tóc dài đen óng giờ không còn, mỗi lần truyền xong mẹ
không thể ăn, cứ nằm li bì hai, ba ngày liền, có lẽ rất đau và mệt.
Hình ảnh khi truyền mẹ cứ nôn thốc nôn tháo đã ám ảnh tôi, tôi sợ! Một
nỗi sợ không tên nhưng cứ lớn từng ngày, qua từng lần điều trị của
mẹ…Tôi sợ mẹ “dừng bước”, bỏ tôi lại một mình, bao lần một mình tôi
lặng lẽ khóc, thầm cầu trời cho mẹ sẽ vượt qua bệnh tật.
Thời gian cứ thế qua đi, câu nói: “Mẹ sẽ làm hết sức để được sống lâu
bên mấy bố con” mẹ vẫn đang thực hiện, và còn tốt hơn những năm

trước. Nỗi đau về thể xác, sự kích động về tinh thần đã không thể quật
ngã mẹ. Ngày tai khám, bác sĩ bảo hiện bệnh tình của mẹ đã ổn định,

không còn xuất hiện tế bào ung thư, cả nhà đã khóc. Khóc vì vui! Khóc
vì mẹ đã sống!
Mẹ biết không, khi con đọc những người được coi là thành công, nổi
tiếng như Ngô Bảo Châu, Edixon, Bill Gates hay bình dị như những học
sinh đạt giải cao, con đã nghĩ đến mẹ, đến câu chuyện về hành trình
đầy sức mạnh chiến đấu để giành sự sống, giành hạnh phúc của mẹ.
Mẹ đã thành công, dù đích đến con chưa thể xác định điểm tận cùng ,
song, suốt quá trình chiến đấu ấy, mẹ đã thắng…
Con nghĩ mẹ thành công có lẽ vì với con, thành công nào phải điểm đến,
ồn ào và đầy hào quang ánh sáng; có những người vì tiền bạc, các mối
quan hệ mà đạt thành công ấy, có người lại lấy thành công để lên mặt,
ra oai với mọi người. Vậy thì đó đâu phải là thành công. Thành công
phải là cả quá trình con người ta phấn đấu, rèn luyện hết sức mình để
hướng tới một đỉnh cao thực sự đúng đắn, cao đẹp.
20 tuổi, con đã đạt được những thành tích của riêng mình, khẳng định
bản thân con trong môi trường con đã chọn sẽ sống, sẽ làm việc. Con
đã có thể ngẩng cao đầu bước đi vì sự trưởng thành của mình, tự hào vì
vinh quang con đạt được là cả quá trình con đã hi sinh không mệt mỏi
chứ không phải vì điều gì xấu hổ hết. Thế nhưng, giữa dòng đời đầy thử
thách, cám dỗ, đôi lúc con lại thấy băn khoăn, không biết phải làm sao…
Nhưng con tin người phụ nữ vĩ đại của cuộc đời con sẽ luôn chỉ bước
cho con bước đi vững vàng nhất, và con cũng tin rằng, khoảng thời gian
qua con đã mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhiều.
Đây là câu chuyện thật, là dòng suy nghĩ thật của tôi…
20 tuổi, có thể tôi còn quá trẻ để hiểu hết những khó khăn của cuộc đời,
những bon chen, vất vả mà xã hội đang ngày ngày tiếp tục. Nhưng tôi

chắc chắn rằng, 20 tuổi không còn là quá non nớt để tự nhìn nhận về
cuộc sống, để bước đi trên con đường bản thân chọn bằng đôi chân của
mình chứ không phải bằng vật chất hay ai đó nâng đỡ.
20 tuổi, tôi đã chọn cho mình là một người Công an, không phải chỉ vì
cái danh, mà vì trái tim tôi yêu màu xanh ấy, yêu những lời thề thiêng
liêng khắc trong suy nghĩ từng đồng chí, đồng đội của tôi, và tôi yêu quá

trình đầy gian nan đợi chờ tôi hôm nay và cả ngày mai, nhưng sẽ trả lại
cho tôi niềm tin, sự yêu quý của đồng chí, của những người đã hiểu tôi.
Và cả cuộc đời này, tôi phải cảm ơn mẹ tôi, người đã cho tôi cuộc sống,
cho tôi cái nhìn sâu sắc về những gì tôi có và đạt được. Ở đâu đó, tôi đã
đủ trưởng thành, nhưng trước mẹ, tôi mãi là đứa con nhỏ cần chỉ bảo và
chở che.
Mẹ à! Công an con nhiều hiểm nguy, bất ngờ nhưng con sẽ cố gắng mẹ
ạ, sẽ thật kiên cường, dù có chuyện gì con sẽ vững bước, không buông
tay, bởi con là con mẹ…Người phụ nữ mạnh mẽ nhưng cũng tình cảm
nhất trong cuộc đời của con.

Họ và tên: Chu Hồng Đông
Viết về mẹ: Thư xuân cho mẹ
Đêm nay còn nằm lại bìa rừng
Lán nhỏ đèn khuya luộc bánh chưng
Tết này con không về mẹ ạ
Thức mùa xuân nay với công trình.
Nhớ xưa đường mòn Hồ Chí Minh
Mẹ tiếp sức ba đi tải đạn
Soi đường mẹ thay ánh bình minh
Xe ba chạy thẳng tới miền Nam.
Chiến thắng năm nào vẫn còn vang

Thống nhất nước nhà đã sang trang
Con lại ra đi mùa xây dựng
Dựng lại con đường thêm khang trang.
Con nối lại đây những bờ vui
Bắc Nam xuôi ngược với miền núi

Tết đầu không ở nhà cùng mẹ
Bên bạn, bên bè con vẫn vui.
Mẹ ạ! quà xuân của năm nay
Con không về được trao tận tay
Có anh công nhân vừa kỳ phép
Viết vội trao anh cánh thư này.
Con biết xuân này mẹ sẽ nhắc
Sẽ đợi tin con đến hoài mong
Cũng như giờ này bao năm trước
Thổn thức mùa xuân đợi tin chồng.
Mẹ ơi! mẹ biết có biết gì không?
Hôm qua thêm một chiếc cầu xong
Chỗ này ngày xưa là con suối
Hò hẹn bao đôi nên vợ chồng.
Mẹ nhé bao giờ đường làm xong
Con sẽ về quê với chiến công
Dắt tay mẹ con ta cùng bước
Thăm lại ngày xưa với chiến trường.
Mẹ sẽ vỗ về, sẽ rất thương
(Xuân đầu con đón Tết xa quê hương)
Con trai của mẹ khôn lớn rồi
Thôi thư rất vắn con dừng bút
Thương nhiều mẹ nhé! Con xa xôi.

Họ và tên: Đỗ Thị Hồng Hạnh
Địa chỉ: 15 Văn Chung – P. 13 – Q. Tân Bình – TP. HCM
Viết cho mẹ: Thư gửi mẹ
Mẹ kính yêu!

Dường như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói với
Mẹ rằng con yêu Mẹ, con thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên đón nhận sự
yêu thương, chăm sóc, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng trong sâu thẳm tim
con, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương yêu nhất…
Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắt
lấp lánh yêu thương của Mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút,
lo lắng hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt, chỉ nặng có
2,8 kg, nhỏ xíu, đỏ hỏn. Đã vậy còn ngặt nghẽo, khó nuôi. Có lần con bị
sốt phát ban suýt chết, Mẹ chỉ biết ôm con quặt quẹo mà khóc ngất, bác
mua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho con bằng bài thuốc gia
truyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bác
ấy, và nhờ tình thương của Mẹ…Lo con không nhanh nhạy như bạn bè
cùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn không lanh lợi, hoạt bát như em. Ấy vậy
mà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học sinh duy nhất trường
mầm non đoạt giải “Bé khỏe bé ngoan” vòng huyện. Nhưng con không
được thi tiếp vòng tỉnh vì lý do tưởng chừng vô lý, nói khiêm tốn là con
không xinh, nói thẳng ra là con quá xấu. Ngày đó vô tư con có biết gì
đâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì con Mẹ thua thiệt hơn con người ta về hình
thức…
Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu đại học, Mẹ mừng rơn.
Mẹ luôn miệng khoe với hàng xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Con
ngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con không háo hức, vui mừng như
Mẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui lòng.

Mẹ muốn con trở thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộc
sống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là Mẹ yên lòng. Ước mơ
của Mẹgiản đơn chỉ có thế…Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâu
trong lòng Mẹ. Mẹ không nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ,
người gầy nhom cũng vì tương lai lâu dài của con. Nhưng Mẹ ơi, xin
một lần Mẹ thấu hiểu cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theo
cách đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúng
hướng. Xin Mẹ đừng lo.
Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dò con đủ thứ. Hôm ấy, chỉ Mẹ đưa con
ra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn: “Lên tới nơi gọi về liền nghen con”, nhưng

con biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn dáng Mẹ còm cõi
dõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heo
hắt, nước mắt con lăn dài. Con bắt đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giá
như lúc đó con có thể nói con thương Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu…
Nhưng năm đầu tiên không tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như một
đứa con nít bị mất phần quà đúng nghĩa khi tổng kết học kỳ I kết quả
học tập của con không như mong muốn. Con sợ Mẹ buồn, Mẹ thất vọng
vì trong mắt Mẹ, con là giỏi nhất, là niềm tự hào, niềm kiêu hãnh của
Mẹbởi con vốn là đứa học giỏi có tiếng của khu, luôn luôn đứng đầu lớp,
thậm chí cả trường và là một trong những cái tên được thầy cô nhắc
đến.Sau trận bù lu bù loa ấy, con hứa với lòng sẽ cố gắng nhiều hơn
nữa, sẽ thay đổi được tình hình và quan trọng là lấy được tấm bằng dễ
coi một chút.Nhưng con đã không còn giỏi như trong suy nghĩ của Mẹ.
Biết được điều này chắc Mẹ buồn lắm lắm…
Mẹ thường xa xôi, con nhà người ta giỏi giang thế này, đảm đang thế
khác, con nhà mình thì không biết làm gì. Thở dài là vậy nhưng Mẹ đều
giành làm hết phần, không để con cái làm nữa. Mẹ thương, Mẹ sợ tụi
con vất vả. Con thì thản nhiên cho đó là việc bình thường của Mẹ, thản

nhiên đến mức vô tâm không nghĩ đến Mẹ cũng có lúc sẽ mệt mỏi, Mẹ
không khỏe trong người, rồi Mẹ đổ bệnh. Mẹ sốt nằm trên giường mà
con thấy mọi thứ rối tinh lên. Không có bàn tay của Mẹ, nhà cửa trở nên
luộm thuộm, không khí ngột ngạt khó chịu. Những ngày Mẹ đi vắng, căn
nhà trống rỗng đến lạ. Những lúc như thế con mới biết Mẹ quan trọng
với con và gia đình mình như thế nào.
Hôm nay đi chơi với bạn bè, con chạnh lòng nhớ đến Mẹ và em. Con
miên man, không biết Mẹ và em ở quê bao giờ mới đến được những
nơi như thế này, có mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa “Sài Gòn đẹp quá, rộng
quá, xe đông quá, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu”… Con luôn
muốn Cha Mẹ có ngôi nhà thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sống
thật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ toàn làm cho Mẹ buồn, Mẹ khóc.
Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lo
lắng cho con và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ mày
hại con, mày để con đi xa, mày không thương con, mày ham danh lợi,

thực trạng thiếu thốn, sau những ngày Mẹ khó nhọc gắng gượng vượtqua những cơn ốm đau, bệnh tật, bất chơt đến một ngày cơn đau độtquỵ âp tới, Mẹ tôi đã ra đi. Dù lúc đó tôi đã 16 tuổi, cũng đã đến tuổitrưởng thành nhưng thời hạn không khi nào là đủ, tôi còn chưa cảmnhận được hết hơi ấm từ tình mẫu tử thiêng liêng, còn chưa cảm nhậnđược thế nào là niềm vui của Mẹ khi thấy chị em tôi trưởng thành nênngười, còn chưa đếm hết được những nếp nhăn hằn in trên gương mặtnhân từ, hiền hậu của Mẹ. Ấy vậy mà Mẹ đã hấp tấp vội vàng bỏ lại Cha, bỏ tôi, bỏ cả một đàn con thơ còn bé chưa hiểu chuyện đời mà ra đi mãi mãi. Mẹ tôi là một người phụ nữ phúc hậu, mẹ đẹp lắm, tuy đời sống khốnkhó với đồng lương rất ít, mẹ phải khó khăn vất vả, tảo tần, dầm sương, dãi nắngđể chắt góp thêm từng đồng tiền lẻ, tích góp từng ngày để nuôi bốnđứa con ăn học nhưng nụ cười vẫn chưa khi nào tắt trên gương mặtcủa Mẹ. Khi ấy cha tôi luôn biền biệt với hai tiếng thiêng liêng vì “ TổQuốc ”, Mẹ lại phải một mình gánh vác trách nhiệm thay chồng nuôi conăn học vậy mà Mẹ vẫn cứ lặng thầm sớm hôm lo toan đời sống đủđầy. Có những lúc tôi đi chơi dầm mưa, bị cảm lại bàn tay Mẹ chăm nom, miệng Mẹ vẫn cứ la mắng : “ Tại sao con không nghe lời Mẹ ? Mẹ đã dặnbao nhiêu lần là không được chơi khi trời mưa mà sao con vẫn hư thânvậy ? Con muốn bị đánh bao nhiêu roi ? Con làm Mẹ buồn lắm biếtkhông ? … Tôi ương bướng và cũng rất sợ bị đánh, nhưng thật sự để Mẹbuồn tôi còn sợ hơn, lúc đó tôi cứ nghĩ nếu bị đánh mấy roi mà Mẹ hếtbuồn thì tôi cũng cam chịu. Song trái ngược với những gì tôi nghĩ lại lànhững cử chỉ nhẹ nhàng nhất, ấm cúng nhất như trao trọn hơi ấm mongcho tôi mau khỏi bệnh. Ngày còn bé tôi chỉ thích ham chơi, nghịch ngợmchẳng biết lo toan, tâm lý gì, rồi đến cái tuổi cắp sách đến trường, cáituổi đó thì không hề diễn đạt hết mức độ bồng bột, vô tư, vô ý của tôinữarồi. Nhưng lớn lên rồi mới thấm, mới đồng cảm được mình chỉ như conếch ngồi đáy giếng thôi, quốc tế ngoài kia nó to lớn vô ngàn, và hơnhết lòng người “ đắt ” lắm, nhiều khi nó còn được tính bằng “ vàng ”, yêuthương cũng phải có điều kiện kèm theo, nhìn lại sau sống lưng thì rốt cuộc cuối cùngvẫn chỉ có Mẹ là người luôn dõi theo từng bước chân, traocho đứa con của mình tình yêu thương ngàn vàng, vô giá bởi đối vớimỗi người Mẹ đứa con của họ có trưởng thành đến mấy thì vẫn chỉ nhưđứa trẻ mà thôi. Rồi tôi cứ lớn dần lên trong những điều hay lẽ phải mà Mẹ vẫnthường dạy. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều, Mẹ từng bảo : “ Phải sống trungthực, ngay thật. Phải biết cho đi và tha thứ. Ăn quả phải nhớ kẻ trồngcây … Sống trong một nhà chị em phải biết đoàn kết, yêu thương lẫnnhau, đừng để người ta nhìn vào rồi bảo con không có dạy ”. Vậy mà lúcđó tôi vẫn còn ngu ngơ lắm, tôi còn chẳng thèm chú ý hay tâm lý từnhững yếu tố Mẹ bảo nữa cơ. Nhưng giờ đây, thiếu vắng giọng nóiquen thuộc đó, thiếu vắng thứ âm thanh trầm trầm khi nhẹ nhàng, êmấm khi nghiêm khắc, khắc nghiệt đó tôi mới cảm thấy nhớ, nhớ đến quặnlòng, đau đớn, tha thiết biết bao nhiêu. Cỗ máy thời hạn cứ lặng lẽ trôiđi, cuốn trôi theo là bao sắc xuân của Mẹ, phủ bóng xuống dáng Mẹ haogầy, sạm đen vì khó nhọc lại khiến tim tôi nhói lên từng cơn thương xótvô hạn, khôn cùng mà không nói được nên lời. Hằng đêm tôi nhớ đến Mẹ, từng tiếng nấc nghẹn ngào lại khẽ vanglên, từng dòng nước mắt mằn mặn nực nội từ nơi tận cùng thươngnhớ lại trào dâng khỏi khóe mắt nhắm chặt, tôi lại cứ tự dằn vặt lòngmình với câu hỏi : Tại sao ? Tại sao không phải ai khác mà lại là Mẹ ? Tạisao mọi bệnh tật cứ đến với Mẹ mà không san sẻ cho con ? Cuộc đờiMẹ lăn lộn với bão táp, mưa sa, tóc mẹ bạc trắng khi chưa đến tuổi, chân Mẹ nứt nẻ vì chống chọi với thời hạn như vậy là chưa đủ hay saomà ông trời vẫn cứ làm khổ Mẹ ? Tại số phận ư ? Số phận bắt Mẹ phảixa con và rời khỏi cuộc sống lam lũ này à ? Số phận chẳng phải chỉ làcách nói bịa đặt để làm dịu nhẹ cơn đau thắt nơi sâu thẳm trái tim conthôi sao ? Và mọi câu hỏi vẫn chỉ là câu hỏi, câu hỏi đó chỉ để làm âm ỉtiếng thổn thức về một người thân yêu nhất mà không khi nào, khôngbất kì ai hoàn toàn có thể vấn đáp được. Bây giờ tôi chỉ muốn được nhìn thấy Mẹ, được kêu lên một tiếng : “ Mẹơi ”, được chạm vào Mẹ, được ngồi vào lòng Mẹ, được Mẹ vuốt ve âuyếm nhưng tổng thể chỉ quá khứ xa vời và là điều không khi nào tôi còn cóthể. Giá như tôi được sống với Mẹ dù chỉ một ngày, một giờ, tôi sẽ chămsóc cho Mẹ như Mẹ đã sống vì tôi, tôi sẽ làm Mẹ vui, sẽ làm Mẹ cười, sẽchuộc lại lỗi lầm vì biết bao nhiêu lần đã để Mẹ rơi nước mắt vì sự dạikhờ của đứa con gái như tôi, tôi sẽ làm những việc mà chưa bao giờlàm. Rồi bất chợt nhận ra, chưa một lần con thốt lên rằng : “ Con yêuMẹ ”, chưa một lần dám bộc lộ với Mẹ bằng những cử chỉ yêu thương, thắm thiết nhưng tự sâu thẳm trong tận đáy lòng con vẫn mãi dành sựkính trọng, tôn thờ, yêu thương Mẹ nhiều lắm. Con chỉ mong Mẹ thấycon gái của Mẹ giờ đây đã lớn, đã trưởng thành biết bao nhiêu, giờ nàycon khao khát được nghe một lời mẹ quát mắng lắm, con muốn đượcquay về bên Mẹ như thời xưa để ôm lấy Mẹ nhắc lại bao kỉ niệm Mẹgian khổ vì chúng con, để kể với Mẹ rằng thời trẻ con nhỏng nhẻo vớiMẹ mà giờ này con muốn lại đâu có được ! Tận sâu trong tâm lý và cả trái tim con không khi nào nguôi ngoai đihình bóng và tình mẫu tử thiêng liêng của Mẹ dành cho con. Biết rằngbên con đã có Cha thay Mẹ trao thương mến và đùm bọc, che chởnhưngconvẫnnhớMẹ. Mẹơi ! “ Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khócĐừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ? ” Tác giả bài viết : Đinh Thị Thanh Tâm – GV TH Thị TrấnMẹ kính yêu ! Hình như trong suốt 16 năm qua, ngày con chào đời, con cất tiếngkhóc tiên phong, con bặp bẹ biết nói, biết đi, biết cười, biết tâm lý vàngày tiên phong con đi học, chưa một ngày nào là không có mẹ bên cạnhcon ! 16 năm qua, quãng thời hạn dài dằng dặc ấy, dù bên mẹ nhiều làthế, thân mật bên mẹ nhiều là thế, nhưng chưa một làn con nói ra lòngmình rằng con yêu mẹ, rằng con luôn muốn bên mẹ, muốn mẹ mãi mãibên con và không rời xa con ! Mẹ biết tại sao không, thưa mẹ ! ? Đó là chính bới con đã quen lắm nhữnghơi thở nồng nàn, quen lắm những vòng tay ấm cúng và quen lắm ánhmắt, nụ cười, tình yêu của mẹ ! Mẹ à, có lẽ rằng con sẽ không khi nào nói ranỗi lòng con khi con đối lập trực tiếp với mẹ, bản tính của con – đứa conhay ngại ngùng, hay hờn dỗi, không giỏi diễn đạt cảm hứng bằng lời nóivà không tráng lệ khi nói, con không thể nào làm cho mẹ yêu connhiều hơn khi mỗi ngày về nhà, những bạn đều nnói với mẹ của họ rằng : ‘ Con chào mẹ, con yêu mẹ ! ’ Mẹ ơi ! Con đã không hề nói ra những điềuđó nhưng mẹ biết không, tình cảm của con, từ trái tim và ý thức củacon, bằng tình yêu của một người con dành cho mẹ, là tình yêu của sựvĩnh cửu giống như tình mẹ trao con ! Nhưng con chỉ dám viết vàonhững trang giấy và chôn vùi vào tim con hàng ngày ! Con biết con là đứa con bé nhỏ của mẹ, là niềm tự hào và là sinh linhkhông thể nào thiếu của mẹ mỗi ngày. Thế mà, mẹ nhớ không ? Ngàycon 5 tuổi, cái tuổi con đã và đang dần quen với tâm lý của chínhmình, mẹ đưa con đến trường với bộ quần áo mà khi ấy con cho là lỗithời. Mẹ đã an ủi và dỗ dành con là sẽ thay cho con bộ mới khi tới lớpmẫu giáo, nhưng con cứ khóc mãi trên đường đi, con còn đòi nhảyxuống, đến nỗi mẹ phải quay về nhà và thay cho con bộ quần áo mới ! Nắng lại len lỏi trên khuôn mặt mẹ con ngày ấy ! Năm con 7 tuổi, con vào lớp một, khi ấy mái ấm gia đình mình còn chưa giàu cóvà khá giả gì, mẹ mua vở và bọc cho con cẩn trọng, mẹ giúp con soạnsách vở để con tới lớp, mẹ cũng tự tay may cho con quần áo để đếntrường và giúp con học cách tiếp xúc với thầy cô, bạn hữu. Thế mà, ngàyhôm ấy, khi về đến nhà, con bị điểm kém, mẹ không mắng con, con xévở mẹ không trách con, quần áo con vấy bẩn, mẹ không bận tâm gì, đếncả những lời rèm pha về ngày đầu đi học của đứa con gái lì lợm mẹcũng không đánh con ! Sách con hư mẹ không tiếc mua cho quyển mới, áo con bẩn, mẹ không bận đầu trần giặt cho con, và cả khi con hỗn, mẹcũng không đánh mà chỉ nhắc con và bảo con sửa sai ! Những nỗi đauvà những đồng xu tiền lại hao đi vì con và anh con ! … mẹ ơi ! Năm con 9 tuổi. ngày con tự cho mình là chin chắn và “ người lớn “ ngày ấy, lần tiên phong con nói trống không và đụng đến tấm lòng mẹ ! Con đã nói rằng, tại sao lại sinh ra con ra trong mái ấm gia đình như thế này, con trách mẹ sao con không được mẹ mua nhiều quần áo như bạnHằng, trách mẹ sao không mua cho con những bộ đồ chơi như bạn An, rồi trách mẹ tại sao không tết cho con những kiểu tóc đẹp nhất, khôngđưa con đi chụp những bức hình nghệ thuật và thẩm mỹ như những bạn, nỗi buồn lớnnhất là tại sao sinh nhật con, mẹ lại không tổ chức triển khai cho con, không mởtiệc hay không mua bánh kẹo về nhà và mời bạn hữu đến để con đượcthật nhiều quà như em Quỳnh hàng xóm mình ! Con trách mẹ tại sao conkhông được sống sung sướng và tại sao con luôn chỉ dám nhìn bạn bèhạnh phúc và được diện những bộ cánh đẹp còn con thì không ! Mẹ tátcon một cái thật đạu và mắt mẹ con đỏ hoe, con cũng đau, con chạy vàophòng và vùi vào chăn khóc nức nở ! Con mặc chẳng biết mẹ dưới nhànhư thế nào ? mẹ ra làm sao, mẹ có khóc không ? có buồn nhiều không, cótổn thương quá lớn khi đứa con mẹ yêu nhất lại làm mẹ đau lòng nhất ! Tối hôm đó, nhà mình thật ảm đạm, mẹ nhỉ ! Mẹ không gắp thức ănngon cho con như hàng ngày, mẹ cũng không bận hỏi con học tập thếnào ! Con chỉ thấy duy nhất trong đôi mắt mẹ là những giọt nước mắtđang cố không tuôn ra, đang cố để ba và con không nhìn thấy ! Nhưnglàm sao dấu được ! Con cứ thế, cứ hành xử và tâm lý non nớt nhưthế, hôm ấy cô cho con bài ttajp làm văn viết về mẹ, con lại bảo với mẹcon không thèm làm về mẹ, con sẽ tự tưởng tượng ra người mẹ trongmơ của con để làm, và đáp lại con, là lời mẹ nhẹ nhàng : “ Tùy con ’ ’ nhưng sâu trong mẹ, là nỗi buồn và sự tự ái vô cùng, con biết chứ ! Nhưng đứa con này, đã chẳng thể nói một lời xin lỗi ! Chẳng thể khiếnmẹ yêu con và tha thứ cho con ! Cho đến một ngày … ngày con 11 tuổi .. Khi con đi học về, ngang qua phòng mẹ, mẹ bảo với ba là muốn tổ chứcsinh nhật cho con, mẹ muốn lần này sẽ làm cho con một buổi tiệc nhỏđể bù đắp cho những ngày trước đây của con ! Mẹ nói rằng sẽ mua chocon quần áo mới, sẽ dắt con đi lựa những bộ đồ con thích và những thứcon muốn có ! Tiền bạc không cần lo ngại vì với mẹ, tài lộc dành chocon không khi nào là phí phạm, không khi nào là đủ ! Con chạy ra cửa, vờ vịt như con chưa nghe gì, gọi to : “ Ba mẹ ơi, con mới về ” nhưngtrong con là sự mừng khôn xiết, là niềm vui vì sắp có quần áo mới, sắpcó giày, cài tóc và những thứ con thích, con chẳng nghĩ rằng mẹ sẽ bỏra số tiền lớn như thế nào để đổi lại cho con những thứ tuyệt vời đó ! 7 : 00 tối ngày 8-2 – 2011, trong bộ váy mẹ mua thật đẹp, trươc sự chứngkiến của bạn hữu trong lớp, con giống như một nàng công chúa, con lộnglẫy còn mẹ, mẹ vẫn bộ quần áo mẹ thích nhất, không mới mà chỉ là vìmẹ thích, mẹ mang để con không cảm thấy xấu hổ với bạn hữu ! Mẹ giúpcon dẫn bè bạn vào nhà, mẹ cũng luôn miệng hỏi con có vui không, cócần mẹ giúp gì không, con chỉ bảo không hoặc ham vui quá mà quênmất lời mẹ gọi, mẹ hỏi ! Trong căn phòng mẹ lúc ấy, khi con cầu nguyện, mẹ giúp con tắt đèn rồi châm lửa để con thổi nến, con đã niềm hạnh phúc biếtnhường nào ! Hạnh phúc vì con có một sinh nhật như bao bạn ! Và rồi, cái tivi trong phòng bỗng rực lên với những hình ảnh của con và giađình mình ! Cõ lẽ đã quá quen thuộc với ba mẹ mà với con, có lẽ rằng là lầnđầuđượcthấy ! “ Xin chào con ! Con ở trong có nóng không ? Có buồn không ? Ông ngoạimới đưa mẹ cái máy quay cũ này nhưng có lẽ rằng vẫn dùng được, mẹ đangthử máy đây, con yêu ! Và mẹ cũng muốn lưu lại kỉ niệm này cho con đểsau này con xem nhé ! con yêu ! Chỉ còn một tuần nữa là con chào đời ! Mẹ mong con yêu của mẹ sẽ thật khỏe mạnh ! Mẹ yêu con ” “ Chào mừng con đến với mái ấm gia đình mình ! Đây là ba con, đây là anh traicon còn mẹ, mẹ là mẹ con ! Bé nhỏ của mẹ, cảm ơn con đã đến với bamẹ, cảm ơn vì đã là động lực đẻ ba mẹ liên tục thao tác sau nhữngngày tháng bần hàn nhất của cuộc sống ! Con yêu, con có sẵn sàng chuẩn bị cùngba mẹ vượt qua những khó khăn vất vả này trước khi con lớn không ? Mẹmuốn con sẽ thật niềm hạnh phúc khi con lớn, mẹ kỳ vọng hoàn toàn có thể giàu sang hơnkhi con trưởng thành để con và anh con có được những thứ tốt đẹp nhất ! Mẹ yêu con ” “ AAA ! Ba ơi, xem con nè, con nói được ba rồi còn biệt gọi ba rồi đó ! Con ơi ! nhỏ bé của mẹ gọi ba xem nào ! Ba, ba ! con nói đi ! Con giỏilắm, nhỏ bé của mẹ ! Con sẽ gọi được mẹ nhanh thôi phải không conyêuMẹtinvậy, mẹyêucon “ Phúc ơi con cẩn trọng kẻo ngã em nhé ! Bé nhỏ chưa biết đi đã biếtchạy rồi hả con ! Con gầy quá phải ăn nhiều thôi ! – Mẹ ơi ! Cái Phươngnó béo vậy mà mẹ bảo gầy hả ? ” “ Chúc con sinh nhật vui tươi con yêu ! Đây là quà cho con ! MẸ đã tự làmnó ! Còn đây là quà của ba cho con ! Con có thích cái lắc bạc này không ? Con sẽ luôn bên mẹ nhé con ! ” “ Một tuần nữa, con của mẹ sẽ đến lớp mẫu giáo, những cô giáo sẽ ở bêncon nhiều hơn mẹ rồi, mẹ sẽ kiếm thật nhiều tiền để con có thật nhiềuđồ đẹp nhaa ! Và thời hạn mẹ thao tác, mẹ sẽ nhớ đến con, mẹ sẽ chờđể đón con về, mẹ đang tâm lý xem nên mua cặp gì cho con đây ! Conyêu ! ” “ Chào con ! Mẹ vừa đưa con đi học về ! Con có vẻ như vui lắm ! Giờ thì mẹlàm việc đây ! Chúc con yêu của mẹ học thật ngoan và chơi với bạn mớicô mới thật vui nha ! Mẹ sẽ nhớ con lắm, mẹ yêu con ” Rồi tivi bỗng hiện lên những hình ảnh con từ ngày bé xíu tới tận giờ đây, mẹ chụp lén con lúc con ăn, lúc con học, lúc con trong lớp, lúc con đangtập xếp đồ, tập rửa chén, nấu cơm, mẹ chụp con mọi lúc và chụp conkhi con đang mang những bô đồ của mẹ tự may cho con ! Và cứ mỗibức hình như thế, mẹ lại chú thích những điều tốt đẹp và đáng yêu dànhcho con ! “ Con yêu, đây là những bức hình mà mẹ chụp con hàng ngày, hoàn toàn có thể không phải là những bức hình nghệ thuật và thẩm mỹ đẹp được chỉnh sửacông phu nhưng là tấm lòng và công sức của con người mẹ và ba dành cho con, conhiểu không ? Conyêu, đây là những bộ đồ mẹ tự may cho con, tuykhông đẹp và lộng lẫy như con muốn nhưng mẹ đã nỗ lực thật nhiều ! Sau này mẹ sẽ may them cho thật nhiều đồ đẹp, chỉ cần nói với mẹ làcon thích, có được không con ! Con yêu ! Tuy mẹ không mua cho conđược nhiều đồ chơi đẹp mà con muốn, nhưng mẹ sẽ mua một em búpbê và em gấu thật to rồi may quần áo cho hai em để với con luôn là đồmới, hay là mẹ sẽ mua cho con những thứ con thích khi mẹ có điềukiện, được không con gái ? ” Màn hình tivi khẽ tắt ! Và con đã khóc nức nở ! Mẹ ơi ! Con xin lỗi ! xin lỗivì từ trươc tới giờ con chỉ toàn làm mẹ của con buồn, con xin lỗi vì conđã quá ích kỉ, chi biết nghĩ đến bản thân con mà không hiểu được cảmgiác và những nỗi đau mà mẹ phải chịu đựng vì con ! Con đã không nghĩđược rằng vì con mà mẹ mặc kệ nắng mưa, bấp chấp mái ấm gia đình và kinhtế khó khăn vất vả, vì con mà hàng năm luôn tổ chức triển khai cho con những buổi sinhnhật, nhưng vì còn bé con không hề biết được ! Con cũng đáng trách khikhông biết mẹ đã yêu con và thương con, đã vì con mà trải qua nhiềunỗi đau và khó khăn vất vả ! Từ những ngày nặng nhọc 9 tháng 10 ngày vì concho đến ngày đau đớn nhất để đấu tranh với sự sống sót của hai mẹcon, rồi khi con ốm đau thức trắng đêm để canh cho giấc ngủ con, baomồ hôi và công sức của con người đẻ chăm nom con cho đến khi con lớn ! Thế rồi đổi lạilà những sự nóng nảy và tính tình bồng bột của con mà mẹ phải chịutổn thương nhiều như thế ! Con chạy vào lòng mẹ và ôm mẹ thật chặt, con khóc ướt đãm áo mẹ ! bạn con cũng khóc, cũng bảo con nên tự hàovì có một người mẹ tuyệt vời như vậy ! Những người mẹ khác sẽ sẵnsàng mua cho con họ những đồ đẹp nhưng lại vô tình thiếu đi sự quantâm cho con họ nhưng với mẹ, đã luôn bên con, tự may cho con quầnáo đẹp, dẫn con đi khắp nơi và đặc biệt quan trọng là tình yêu và sự chăm sóc củamẹ dành cho con chưa khi nào là cạn và mất đi ! Vì con, mẹ của con đãđấu tranh giữa đời sống và sức khỏe thể chất bản thân nhiều như thế nào ! Con càng lớn là mẹ con sẽ càng thêm một tuổi, càng lớn con càng themkhát những thứ mới lạ và những bộ đồ dẹp, cang lớn là con sẽ càngđua đòi những thứ cao sang như bạn hữu, nó nghịch với sức khỏe thể chất yếu đicủa mẹ và tiền mẹ kiếm ra ! Cuộc sống luôn trái ngược như vậy nhưngđồng thời cũng dạy ta một điều rằng phải luôn biết trân trọng những giâyphút bên mái ấm gia đình, đúng không mẹ ? Mẹ ơi ! 5 năm rồi mẹ nhỉ ! 5 năm rồi từ cái ngày ăn sâu vào tiềm thứccon vào trí nhớ con vào trái tim con, cái ngày biến hóa trọn vẹn trái timvà ý thức của một đứa trẻ ! Chỉ bằng cái máy quay cũ kĩ mà mẹ ghi lạinhững kỉ niệm đẹp nhất cho con, khiến con từ đứa con hư đã trở nênbiết lắng nghe và đồng cảm, thế mới biết, tình yêu nói chung và tình mẫutử nói riêng có sức mạnh to lớn đến mức nào ! Hôm nay con của mẹ đã 16 tuổi rồi ! 16 năm với những kỉ niệm khó quênnhất trong đời con ! Mẹ ơi ! 16 năm qua chưa khi nào con khiến cho mẹtự hào, lúnc ào cũng chỉ cãi lời và làm mẹ buồn ! Con còn nhớ mới đâythôi con đã nói một lời làm cho mẹ buồn thaajt nhiều ! Và con tự tráchmình không xứng danh với mẹ, thế mà mẹ vẫn an ủi động viên và thathứ cho con ! Mẹ của con – người mẹ không giàu vật chất nhưng tình cảm thì bao laMẹ của con – người không có nhiều tiền nhưng chuẩn bị sẵn sàng cho con tiềnmỗi khi con xin, chỉ cần con nói là con sẽ làm gì với nó vào mục đíchchínhđángMẹ của con – người mẹ tuyệt vời hơn khi nào hết ! … mẹ ơi ! Mẹ à ! mẹcó hiểu nỗi lòng của con ? Mẹ ơi ! Hôm nay con đọc báo với chủ đề : “ Tức giận vì mẹ vào phòng lụclọi, cậu con trai nói một câu khiến anh ta mãi mất mẹ ” Mẹ biết không, sau khi đọc xong, trái tim như muốn nghẹn lại, con thấysợ cái ngày mẹ không còn bên con, rồi con tự an ủi mình sẽ không cóngày đó xảy ra, con tự hỏi mình đã làm được gì cho mẹ, đã khiến chomẹ một ngày nào vui suốt 16 năm qua ! Chưa khi nào, phải không mẹ ! Con đã từng nghe câu nói : “ Hãy làm những việc mà từ trước tới giờbạn đã hứa với ba mẹ của mình, đừng để dồn lại vì sẽ có ngày bạnkhông thể trả hết mà họ đã vĩnh viện không còn bên bạn ! ” Đúng rồi mẹạ, con phải làm gì đó cho mẹ của con để bù đắp đi những nỗi đau congy ra cho mẹ trong quá khứ chứ ! Mẹ từng bảo con “ Con chỉ cần ngoanvà học thật giỏi thì đó đã là món quà vô giá nhất so với mẹ ! ” nhưngcon thấy như vậy chưa đủ, con muốn làm nhiều hơn muốn hành độngvà ý thức bản thân con nhiều hơn để hoàn toàn có thể làm mẹ vui ! Mẹ à ! Bây giờ mẹ con đã ngủ rồi, và con viết những dòng này đây bằngtình cảm của con ! Cứ chốc chốc con lại thấy mẹ thức dậy hỏi con ngủchưa, rồi khuyên con ngủ sớm để mai làm tiếp, nhưng con không nghe, con nhất định phải làm xong để nộp mẹ à ! Con sẽ thay lời muốn nói củacon vào những trang giấy để sau này khi mẹ đọc, mẹ sẽ hiểu con yêumẹ biết bao ! Mẹ ơi ! Một năm có rất nhiều ngày dành cho mẹ ! ngày 8-3 nè, ngày sinhnhật của mẹ và ngày này nữa ! Khi bức thư của con được đọc lên sẽ làkhi con được bày tỏ tình yêu của con với mẹ cho mọi người biết ! Convui lắm mẹ à ! Và con sẽ lấy ngày này làm ngày tiên phong con dám thẳngthắn bày tỏ tình yêu của con cho mẹ, mẹ nhé ! Mẹ yêu người mẹ xinhđẹp, người con yêu nhất trên đời ! Mẹ có nhớ con đã nói gì không ? Conđã từng nói rằng con sẽ yêu người đàn ông của con và bị mẹ cốc đầu, mẹ bảo con còn bé ! Vâng, còn bé mẹ à ! Còn bé nên khi nào cũng cầncó mẹ, nấu nướng và sẵn sàng chuẩn bị bữa sang, bữa trưa bữa tối cũng là mẹ, quần áo cũng mẹ khâu, mẹ may giúp, ủi quần áo cũng nhờ mẹ, đến cáingày tiên phong con mang áo dài mẹ cũng tự tay giúp con gim khuy vàchỉnh cho con ! khi con chê con mang xấu vì béo thì mẹ động viên vàbảo con mang đẹp ! mẹ giống bà ngoại, luôn mang lại nghị lực niềm tincho người khác, và không có gì thay thế sửa chữa được, con yêu điều đó lắm mẹà ! mẹ biết không ! ? À, có bài thơ này, con thấy hay lắm và ý nghĩa nữa, mà đôi lúc ở cái tuổi trẻ này, vỗn vã tập yêu thương và rồi … Con thường buồn vì một chàng traiMà ít khi chăm sóc đến những sợi sương mai trên mái đầu của mẹCon thường khóc sụt sùi khi mất đi chàng trai trẻMà quên rằng mắt mẹ đã mờ dần theo dấu vết thời hạn. Con dại khờ khi chỉ nghĩ cho conMà quên mất khi con đau mẹ cũng buồn nhiều lắmCon thường bỏ ngoài tai những lời mẹ dặnMà lại nhớ như in những sở trường thích nghi của một người. Con vẫn lo không biết người ta đang khóc hay cườiMà dửng dưng không gửi một lời chăm sóc đến mẹCon lo âu khi thấy người ta thở dài khe khẽMà quên mất mẹ đã bao lần lặng lẽ khóc vì con. Con cuống cả lên khi người ta dỗi dỗi hờn hờnMà quên mất mẹ đã vì con nuốt tủi hờn, khó nhọcCon hoàn toàn có thể vì một người ra đi mà đớn đau, khóc lócNhưng lại quên mẹ đã mất bao ngày khổ cực nuôi con ! Mẹ ơi ! Có nhiều lúc vì tình yêu nam nữ mà người ta quên mất tình mẹ baola, ở cái tuổi của con, yêu một ai đó chưa phải là lúc, đúng không mẹ ? Và con hiểu, con đã từng nói với mẹ con chỉ thích thôi ! Và mẹ khẽ cườivới con ! …. Vâng, cô con gái của mẹ, thích thôi, học trò mà ! Dạ con nhớmà mẹ, con sẽ không quên lời mẹ, lời của một người mẹ tâm lí mà contự hào có được ! Mẹ ơi ! Con từng nói với mẹ, sau này con muốn trở thành một diễn viênđiện ảnh chuyên nghiệp và đặc biệt quan trọng luôn giữ sự trong sang cho bản thântrước những sóng gió sự nghiệp ! Con sẽ không tất bật, vồ vập, không tranh giành quyền lực tối cao mà góp sức hết mình cho khan giả, giốngnhư mẹ của con, luôn chăm sóc người mua và chu đáo, ân cần, cũngkhông tất bật chuyện thiên hạ và những thứ xa xỉ của đời sống ! Mẹcủa con chỉ cần những thứ bền, tốt và có ích cho con của mẹ thôi, đúngkhông mẹ ! Và vì con của mẹ chưa hiểu được cảm xúc làm mẹ và lúcmang trong bụng đứa con, sau này khi trải qua, con sẽ hiểu được sựkhó nhọc khi sinh một đứa con, và khi dạy nó tập nói, tập đi rồi lớn lênnữa ! Nghĩ thôi chắc con không dám trải qua, chỉ muốn bên mẹ mãi thôi ! Mãi vùi vào vòng tay mẹ được mẹ ôm ấp và ru ngủ như thuở bé, đượcmẹ dạy học và đưa đến trường mỗi ngày, con chỉ muốn thế thôi, chỉmuốn được bên mẹ mãi thôi ! Mẹ ơi ! nếu nhưu con trở thành một diễnviên, có nghĩa là con sẽ được đóng thật nhiều phim, con sẽ đóng phimvề mẹ, sẽ Tặng mẹ của con và luôn nhớ về mẹ để diễn một cách xuấtsắc ! Con của mẹ có tài khóc, khóc rất nhanh và khóc rất giỏi ! Thế nênmẹ cũng hay đùa là nhỏ bé mít ướt ! 16 tuổi mà giống 6 tuổi. anaang, con cũng chỉ mong mình được quay lại thời bé khi con 6 tuổi, con sẽkhông khi nào cho phép mình làm mẹ tổn thương nữa ! Mẹ ơi, khi conlàm diễn viên, có nghĩa là con sẽ phải xa mẹ liên tục nhưng consẽ luôn nhớ về mẹ của con ! Để con có thêm nghị lực triển khai xong tốtcông việc. Có mẹ bên cạnh, con chưa khi nào yếu ớt một phút giây ! … Rồi một ngày nào đó cũng đến lúc con phải xa mẹ, phải đi học xathậm chí cũng phải lập mái ấm gia đình, sẽ ra sao nếu như không có mẹ bêncạnh con ? con sẽ tự nấu nướng, tự may vá quần áo, tự biết vạch sổ chitiếu và học cách bày mâm cỗ và cúng nữa ! thậm chí còn con cũng phải họccách làm một người mẹ tuyệt vời giống như mẹ của con ! Nghe thì xa vờinhưng có lẽ rằng, mẹ không hề biết được, con đã đo lường và thống kê rất kĩ ! dẫu rằngtương lai sẽ hoàn toàn có thể biến hóa nhưng mẹ ơi ! Chỉ cần bên con mỗi ngày làmẹ thì con tin quyết tâm của con không khi nào đi lệch hướng ! 16 năm của con đổi lấy cái tuổi 43 của mẹ, trong tim con và anh con lúcnào cũng nhớ mẹ mới 36 tuổi thôi nhưng vô tình, khi nghe ai đó hỏi tuổicủa mẹ, đặc biệt quan trọng là anh con, luôn thao thức rồi mới vấn đáp, vấn đáp xong lạiđơ người ra và muốn khóc ! Khóc vì thời hạn lấy đi tuổi xuân của mẹnhanh quá ! khóc vì tuổi 43 rồi mà chúng con chưa làm được gì chomẹ ! Sự ích kỉ của quá khứ đã là chỗ trống cho tuổi xuân của mẹ mà đólà điều khiến con đau đớn nhất ! Mẹ ơi, từ nay con sẽ ngoan ! Con hứa ! Con mải miết với bao điều được mấtViệc nước, việc nhà, đo lường và thống kê chi tiêuCó thời hạn tâm sự với người yêuNhưng quên mất mẹ cũng cần chia sẻMẹ của con giờ đã không còn trẻDòng thời hạn lấy mất tuổi thanh xuânCon bệnh, mẹ đau, con khỏe, mẹ vui mừngCon sống quá nhỏ nhen và ích kỉChưa khi nào có một lần suy nghĩThấu hiểu lòng cha mẹ quý yêu conThưở nhỏ ham vui bắt mẹ đợi mỏi mònĐi khắp xóm tìm con về ăn tốiMẹ kính yêu ơi ! ngàn lần con xin lỗiCon hứa không làm mẹ khóc nữa đâuCầu nguyện phật trời cho mẹ sống lâuCon muốn nói một câu : yêu mẹ lắm ! Thời gian ơi ! xin hãy trôi thật chậmĐể cho con có mẹ ở trên đờiMẹ là vầng trăng, là ánh sáng mặt trờiGiang tay đón mỗi lần con vấp ngãĐời lắm ngọt ngào xen kẽ cùng dối tráCon dại khờ chưa hiểu hết đục trongMẹ nhìn con, đã cạn tỏ nỗi lòngCon niềm hạnh phúc sống trong tình thương của mẹ. Mẹ yêu ơi ! Bài thơ đó có hay không ? Nó là nỗi lòng mà con muốn bàytỏ với mẹ từ rất lâu rồi ! Hãu tha thứ và đồng ý đứa con này ! Hãyhiểu và yêu con mẹ nhé ! Con sẽ luôn yêu mẹ và bện mẹ ! “ Con dù lớnvẫn là con của mẹ, đi khắp đời lòng mẹ vẫn theo con ! ” Vâng, mẹ và consẽ luôn ở bên nhau mẹ nhé ! sau này con sẽ là người may cho mẹ thậtnhiều quần áo, con sẽ may cho mẹ áo dài và dan cho mẹ những chiếckhăn len ấm cúng ! Con sẽ dành thời hạn đưa mẹ đi chơi, con sẽ làm chomẹ toàn bộ những gì hoàn toàn có thể, nhưng trước hết, con phải ngoan và học giỏi, vì dù thế nào, dù có lớn đến đâu, thì nhỏ bé vẫn luôn là sinh linh bébỏng nằm trong vòng tay mẹ như đứa trẻ không khi nào lớn, đúngkhông mẹ ? Nhân dịp 20-10 – năm ngoái ngày phụ nữ Nước Ta thiêng liêng của nhữngngười thầy và của những người mẹ ! con muốn dành những lời chúc tốtđẹp đến tổng thể, con kỳ vọng những cô giáo sẽ luôn trẻ có sức khỏe thể chất, conhy vọng mẹ của con sẽ sống thật lâu và luôn trẻ mãi để bên con ! Mẹ ơi ! Con yêu mẹ, yêu mẹ nhiều lắm ! Mẹ hãy luôn nhớ rằng dù đi đâu, dù bấtcứ khi nào và bất kể con có đứng ở đâu trong đời sống này, con vẫn làcon của mẹ – là con của người mẹ tuyệt vời nhất trần gian, mẹ nhé ! Tác giả bài viết : Đặng Mai Phương – Lớp : 10 chuyên AnhViết về mẹ : Viết cho người phụ nữ tôi yêuCái nắng hè oi ả khiến nhiều người sợ khi phải ra ngoài đường, sợ phảirời cái chỗ ngồi trong văn phòng mát lạnh thì ngoài kia giữa cánh đồngmênh mông vô tận, mẹ đang gặt hái những bông lúa đầu mùa, nhữngbông lúa ngả vào lòng mẹ, rặm ngứa, hơi lúa phả vào người càng thêmoi nóng, ngột ngạt nhưng mẹ mỉm cười rạng rỡ vẫn thoăn thoắt đôi tayvì năm nay được mùa. Bất chợt tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ, Nó mỉm cười nhớ lại ngày Nócòn bé, phảng phất đâu đây mùi rơm rạ cuốn nó về ký ức rất lâu rồi, cáingày mà bố nó đi làm xa biền biệt, chỉ có mẹ và đồng đội nó ở nhà nênnó thường dẫn bạn tới nhà chơi trốn tìm mà không sợ mẹ rầu la. Có lần bạn hữu tới nhà chơi thấy nhà cửa bộn bề, chúng khoe mẹ chúnglà người ngăn nắp năm nắp, nhưng chúng đâu biết … mẹ phải gồng gánhnhiều việc để kiếm tiền nên ngoài việc đồng áng, đêm về mẹ còn nhậnthêm việc may vá để làm, thời hạn rảnh của mẹ chắc chỉ có những lúcmẹ ngủ vì mệt trên tấm ghế, hay trên đống quần áo làm dang dở nhanhcho kịp giao hàng để có tiền đóng học cho bạn bè nó. Nhiều lúc nó thấymẹ nó thật khỏe, mẹ hoàn toàn có thể làm hết mọi việc luôn chân luôn tay mà vớithân hình nhỏ bé ấy, mẹ nó đã cáng đáng bao nhiêu việc nhưng chẳngbao giờ nó thấy mẹ ốm, hay kêu than mệt mỏiVậy mà Nó – chẳng những biết yêu thương và giúp mẹ lại coi đó làchuyện hiển nhiên mà mẹ phải làm, còn nó mỗi lần cắp cặp đi học nhìnthấy cái bánh, nắm cơm trong cặp lại bảo mẹ tiết kiệm ngân sách và chi phí toàn ăn đồ mẹlàm mà không cho tiền ăn sáng như tụi bạn … Thời gian cứ thế trôi đi, rồi nó cũng lớn cũng biết thương mẹ, giúp mẹnhiều hơn nhưng vẫn chưa thấm được sự khó khăn vất vả của mẹ, vẫn hồn nhiêntụ tập bè bạn đi chơi, vẫn thức cả đêm để làm một tấm thiệp thật đẹpdành cho thầy cô giáo nhân dịp nghỉ lễ, vẫn nguyên do liên hoan cùng bạn đểkhông ăn cơm nhà mặc dầu mẹ có đợi và phần cơm … Ra trường, nó đilàm và ít khi về hơn, cũng chỉ đôi lúc gọi về được vài cuộc điệnthoại ngắn ngủi. Mẹ biết nó có tiền tiêu nhưng vẫn gửi đồ ăn quê chonó ” bảo vệ ” mẹ nói nó dữ sức khỏe thể chất không nơi đất khách ốm lại khổ, còn nó vẫn vô tư, nghe tai nọ bỏ tai kia, nhiều lúc nó còn phát cáu vì mẹphiền. Còn nhớ ngày trước, nhiều lần nó thấy dận mẹ vì so với mẹ chúng bạn, luôn chăm sóc, chăm nom và tự hào về con cháu, còn mẹ nó, có nhìn bảngđiểm cũng chỉ lướt qua rồi lại quay quồng với việc may vá, nhiều lần nó dỗi vàcố chọc dận mẹ để mẹ chú ý nó hơn nhưng cũng không thấy mẹ biến hóa, mẹ vẫn hì hụi những đường may hơn là chú ý nó. Rồi một ngày, nó chợttìm thấy cuốn sổ tay nhỏ, cũ sờn …. khóe mắt nó cay cay … đó là toàn bộ kỉniệm về nó được mẹ lưu dữ cẩn trọng, từ tấm ảnh nó còn đỏ hoe, tới khibiết lẫy, bò, ngày nó vào lớp 1 … tổng thể được mẹ ghi chú theo từng mốcnó lớn lên, có những dòng là niềm tự hào vì nó được giấy khen, cónhững lần mẹ tự trách vì để nó ngã … Bất chợt nó thấy thương mẹ vôcùng, chỉ muốn ôm chầm lấy mẹ để nói lời xin lỗi nhưng nó cũng chẳngdám vì ngạiNgày nó đi lấy chồng, mẹ vẫn theo sau và chỉ bảo nó từng tý một từ việcnữ công gia chánh tới quán xuyến những việc làm khác, mẹ vẫn theo dõinó và chăm sóc nó hệt như một đứa trẻ khiến nhiều khi nó cảm thấy hơibực vì được chăm sóc quá mứcRồi nó cũng có con, lúc ấy mẹ lại là người phụ nó chăm con, từ quê lênvới chiếc làn toàn trứng và đồ mẹ tự may cho cháu, dụi vào trán nó rồinói : Lớn rồi, có con rồi mà còn vụng quá đấy, nó khẽ cười trừ. Có con mới hiểu lòng cha mẹ, có lẽ rằng từ khi đi lấy chồng Nó mới biết trântrọng và yêu quý hơn những lúc còn ở bên mẹ, được tự do làmnhững điều mình thích, được gối đầu lên cánh tay gầy gò ấy và yên tâmngủ say tới sáng. Và có lẽ rằng Nó cũng chẳng nhận ra mái tóc mẹ đã điểmsợi bạc, trên khuôn mặt ấy Open những nếp nhăn, cũng như đôi bàntay ấy đầy những vết chai sạn … Mẹ đã già, Nó chỉ muốn được ở bên mẹnhiều hơn, được nấu cho mẹ những món ăn mẹ thích, được cùng mẹdậy sớm tập thể dục và được nghe mẹ rầy la mỗi khi Nó làm sai điều gìđó. Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều, nếu có kiếp sau con vẫn xin được làmcon của mẹ, mẹ nhé. Đúng rồi, ngày mai sinh nhật mẹ, chắc như đinh Nósẽ cùng mái ấm gia đình nhỏ về thăm mẹ, chắc như đinh mẹ sẽ rất giật mình, nó sẽlại được tận thưởng lại mùi rơm rạ quê lúa, được sà vào lòng mẹ nhưđứa trẻ cần mẹ vỗ về. Họ và tên : Chu Hồng ĐôngĐịa chỉ : Số 427 đường Phan Đình Phùng, Thành phố Thái NguyênViết về mẹ : Mẹ đừng khóc “ Lòng Mẹ bát ngát như biển Tỉnh Thái Bình rạt rào, Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào … ” Câu hát trong bản nhạc “ Lòng mẹ ” sáng tác của Y Vân ấy đã thâu tómgần như hết đức tính của mẹ : Bao dung, độ lượng, nhân từ và suốt cảmột đời sống để lo cho chồng, lo cho con. Dấu hết những nỗi buồn trongđáy lòng – mẹ là nguồn sống, là nơi để con tìm về mỗi khi thành cônghay thất bại trên đường đời. Khi con đủ khôn lớn cũng là lúc con đã gặpđược nỗi lòng ấy của mẹ. Người phụ nữ sinh toàn con gái và khôngnhận được sự sẻ chia, cảm thương từ ba …. Mẹ đừng khóc … Mẹ ơi ! xin đừng khócGiờ ba đi với ngườiBên nhau họ cười tươiVà con còn lại mẹ. Từ khi là tấm béMẹ cho con hiểu rằng : “ Đàn ông thích lăng nhăngĐàn bà quen chờ đón ”. Hai mươi năm lệ rơiTừng đêm con hiểu lắmPhòng không mẹ đợi chờCòn ba đi “ công tác làm việc ”. Có chi đâu là khácCon gái hay con traiĐều là một bào thaiĐều sinh ra và lớn. Con cũng là phận gáiHơn hai mươi tuổi đờiHạnh phúc đang tới nơiTương lai thì Open. Sao ba không thấy thế ? Về nhà thôi hỡi baTrăm năm bởi tại taĐàn bà đâu có tội. Số phận cho mẹ là người sinh con một bề nhưng mẹ không bao giờbuồn vì điều ấy, vì những con đều trưởng thành sống có ích cho xã hội. Giữa những con mẹ cũng không khi nào có sự phân biệt đối xử vì đứa nàomẹ cũng nuôi nấng 9 tháng 10 ngày, rồi ẵm bồng trên tay, lo cho từ giấcngủ, bữa ăn, đi học rồi việc làm. Cả ba đứa con gái ấy có đứa nàokhông nhận được sự yêu thương ấy từ mẹ đâu. Và chúng con biết điềuấy … Nhưng có một chuyện buồn mà không khi nào mẹ nói đó là mẹ khôngnhận được sự cảm thương của ba. Ba lúc nào cũng muốn một trong bachị em phải có một đứa là con trai. Và phải chăng vì thế, con gái út củaba mẹ – con lại tên là Nam. Và vì cái nếp nghĩ ấy, ba đã “ bí mật ” đitìm niềm hạnh phúc riêng. Ngày bé, mẹ dấu chúng con điều ấy, những đêm “ ba bên người khác ” mẹ đợi cửa rất khuya. Con gái út hỏi mẹ, mẹ bảomẹ đợi ba đi “ công tác làm việc ” về muộn, khuyên con đi ngủ trước đừng thứckhuya như mẹ …. Cứ thế, hai mươi năm rồi, Ba vẫn đi “ công tác làm việc ” và mẹvẫn bí mật là người đi ngủ sau cuối để khóa cửa cho cả nhà. Haimươi năm ấy là hai mươi năm lệ mẹ rơi trong khóc thầm – giờ con mớihiểu. Nhưng cả đời mẹ không khi nào trách ba cả, bí mật sống, âmthầm quyết tử san sẻ niềm hạnh phúc và tình yêu của mình không yên cầu miễnđể những con có một mái ấm mái ấm gia đình. Hôm nay khi con đủ lớn để biết vềsự quyết tử ấy con thấy thương mẹ nhiều hơn, “ mẹ ơi xin đừng khócnữa nhé ” ! Chúng con luôn bên mẹ, yêu thương mẹ nhiều. Và một lờinhắn đến ba : Xin ba hãy quay về với niềm hạnh phúc quanh ta. Khoa học đãchứng minh, sinh con trai hay con gái, người đàn ông là nhân tốquyết định số 1 cho giới tính bào thai ấy. Mẹ con không là người cótội, sao lại lỡ đọa đầy trong tòa án nhân dân lương tâm ấy … Cả nhà mình vẫn đợingày đoàn viên ba ơi. Họ và tên : Hoàng Linh ChiĐịa chỉ : Trường CĐ An ninh nhân dân 1. Tiên Dược, Sóc sơn, Hà nộiViết về mẹ : Thành công vĩ đại nhấtThành công là gì ? Có người nói thành công xuất sắc là khi con người đứng trên đỉnh vinh quangcủa sự nghiệp ; người khác lại nói đó là bữa ăn ngon của người phụ nữcho mái ấm gia đình … Nhưng với tôi, toàn bộ những điều ấy chỉ là một mốc đánhdấu sự thắng lợi của con người, bởi “ Thành công là một cuộc hànhtrình chứ không phải là điểm đến. ”. Mẹ tôi đã có một hành trình dài giannan, có cả nước mắt, nỗi đau nhưng ở đó, tôi nhận ra mẹ đã thànhcông. Gần 4 năm trước, người ta chẩn đoán mẹ bị ung thư vú. Với nhiềungười, ung thư gan, phổi mới dễ ra đi chứ ung thư vú có là gì … Tuynhiên, với mái ấm gia đình tôi lúc đó quả thật rất “ shock ”, ai cũng phải tỏ ramạnh mẽ trước mặt mẹ nhưng tôi biết quay sống lưng là họ khóc, cũng nhưtôi phải nén đau để tiếp thêm sức mạnh cho mẹ, Lúc phẫu thuật, tác dụng 50/50 khiến mọi người hy vọng, nhưng cầm tờxét nghiệm với hiệu quả dương thế, tôi cảm tưởng trời đất sụp đổ, đau ! Nhìn mái tóc đen dài của mẹ ngày nào phải cạo trước để tránh rụngtrong điều trị, tim tôi thắt lại, mái ấm gia đình tôi sẽ thế nào ? Một đứa con gái luôndựa vào mẹ như tôi phải làm gì ? … Mẹ tôi là một người phụ nữ đa cảm, mẹ hoàn toàn có thể khóc trước câu chuyệncủa người qua đường, hoàn toàn có thể sụt sùi trước cảnh ngộ đáng thương nàođó đọc được qua mạng … Một người như vậy liệu có đủ sức chiến thắngbệnh tật ? Có đủ sức đi hết hành trình dài gian nan này ? Tôi và mái ấm gia đình yêumẹ, hoàn toàn có thể dàng mọi sự chăm nom tốt nhất cho mẹ nhưng lại không thểthay mẹ bước tiến. Hai mươi mốt lần truyền trong một năm đã khiến mẹ tôi biến hóa rấtnhiều, mái tóc dài đen óng giờ không còn, mỗi lần truyền xong mẹkhông thể ăn, cứ nằm li bì hai, ba ngày liền, có lẽ rằng rất đau và mệt. Hình ảnh khi truyền mẹ cứ nôn thốc nôn tháo đã ám ảnh tôi, tôi sợ ! Mộtnỗi sợ không tên nhưng cứ lớn từng ngày, qua từng lần điều trị củamẹ … Tôi sợ mẹ “ dừng bước ”, bỏ tôi lại một mình, bao lần một mình tôilặng lẽ khóc, thầm cầu trời cho mẹ sẽ vượt qua bệnh tật. Thời gian cứ thế qua đi, câu nói : “ Mẹ sẽ làm rất là để được sống lâubên mấy bố con ” mẹ vẫn đang triển khai, và còn tốt hơn những nămtrước. Nỗi đau về thể xác, sự kích động về niềm tin đã không hề quậtngã mẹ. Ngày tai khám, bác sĩ bảo hiện bệnh tình của mẹ đã không thay đổi, không còn Open tế bào ung thư, cả nhà đã khóc. Khóc vì vui ! Khócvì mẹ đã sống ! Mẹ biết không, khi con đọc những người được coi là thành công xuất sắc, nổitiếng như Ngô Bảo Châu, Edixon, Bill Gates hay bình dị như những họcsinh đạt giải cao, con đã nghĩ đến mẹ, đến câu truyện về hành trìnhđầy sức mạnh chiến đấu để giành sự sống, giành niềm hạnh phúc của mẹ. Mẹ đã thành công xuất sắc, dù đích đến con chưa thể xác lập điểm tận cùng, tuy nhiên, suốt quy trình chiến đấu ấy, mẹ đã thắng … Con nghĩ mẹ thành công xuất sắc có lẽ rằng vì với con, thành công xuất sắc nào phải điểm đến, ồn ào và đầy hào quang ánh sáng ; có những người vì tiền tài, những mốiquan hệ mà đạt thành công xuất sắc ấy, có người lại lấy thành công xuất sắc để lên mặt, ra oai với mọi người. Vậy thì đó đâu phải là thành công xuất sắc. Thành côngphải là cả quy trình con người ta phấn đấu, rèn luyện rất là mình đểhướng tới một đỉnh điểm thực sự đúng đắn, cao đẹp. 20 tuổi, con đã đạt được những thành tích của riêng mình, khẳng địnhbản thân con trong môi trường tự nhiên con đã chọn sẽ sống, sẽ thao tác. Conđã hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu bước đi vì sự trưởng thành của mình, tự hào vìvinh quang con đạt được là cả quy trình con đã hi sinh không mệt mỏichứ không phải vì điều gì xấu hổ hết. Thế nhưng, giữa dòng đời đầy thửthách, cám dỗ, đôi lúc con lại thấy do dự, không biết phải làm thế nào … Nhưng con tin người phụ nữ vĩ đại của cuộc sống con sẽ luôn chỉ bướccho con bước tiến vững vàng nhất, và con cũng tin rằng, khoảng chừng thời gianqua con đã can đảm và mạnh mẽ và trưởng thành hơn nhiều. Đây là câu truyện thật, là dòng tâm lý thật của tôi … 20 tuổi, hoàn toàn có thể tôi còn quá trẻ để hiểu hết những khó khăn vất vả của cuộc sống, những tất bật, khó khăn vất vả mà xã hội đang ngày ngày liên tục. Nhưng tôichắc chắn rằng, 20 tuổi không còn là quá non nớt để tự nhìn nhận vềcuộc sống, để bước tiến trên con đường bản thân chọn bằng đôi chân củamình chứ không phải bằng vật chất hay ai đó nâng đỡ. 20 tuổi, tôi đã chọn cho mình là một người Công an, không phải chỉ vìcái danh, mà vì trái tim tôi yêu màu xanh ấy, yêu những lời thề thiêngliêng khắc trong tâm lý từng chiến sỹ, đồng đội của tôi, và tôi yêu quátrình đầy nguy hiểm đợi chờ tôi thời điểm ngày hôm nay và cả ngày mai, nhưng sẽ trả lạicho tôi niềm tin, sự yêu quý của chiến sỹ, của những người đã hiểu tôi. Và cả cuộc sống này, tôi phải cảm ơn mẹ tôi, người đã cho tôi đời sống, cho tôi cái nhìn thâm thúy về những gì tôi có và đạt được. Ở đâu đó, tôi đãđủ trưởng thành, nhưng trước mẹ, tôi mãi là đứa con nhỏ cần chỉ bảo vàchở che. Mẹ à ! Công an con nhiều gian truân, giật mình nhưng con sẽ nỗ lực mẹạ, sẽ thật kiên cường, dù có chuyện gì con sẽ vững bước, không buôngtay, bởi con là con mẹ … Người phụ nữ can đảm và mạnh mẽ nhưng cũng tình cảmnhất trong cuộc sống của con. Họ và tên : Chu Hồng ĐôngViết về mẹ : Thư xuân cho mẹĐêm nay còn nằm lại bìa rừngLán nhỏ đèn khuya luộc bánh chưngTết này con không về mẹ ạThức mùa xuân nay với khu công trình. Nhớ xưa đường mòn Hồ Chí MinhMẹ tiếp sức ba đi tải đạnSoi đường mẹ thay ánh bình minhXe ba chạy thẳng tới miền Nam. Chiến thắng năm nào vẫn còn vangThống nhất nước nhà đã sang trangCon lại ra đi mùa xây dựngDựng lại con đường thêm khang trang. Con nối lại đây những bờ vuiBắc Nam xuôi ngược với miền núiTết đầu không ở nhà cùng mẹBên bạn, bên bè con vẫn vui. Mẹ ạ ! quà xuân của năm nayCon không về được trao tận tayCó anh công nhân vừa kỳ phépViết vội trao anh cánh thư này. Con biết xuân này mẹ sẽ nhắcSẽ đợi tin con đến hoài mongCũng như giờ này bao năm trướcThổn thức mùa xuân đợi tin chồng. Mẹ ơi ! mẹ biết có biết gì không ? Hôm qua thêm một chiếc cầu xongChỗ này rất lâu rồi là con suốiHò hẹn bao đôi nên vợ chồng. Mẹ nhé khi nào đường làm xongCon sẽ về quê với chiến côngDắt tay mẹ con ta cùng bướcThăm lại rất lâu rồi với mặt trận. Mẹ sẽ vỗ về, sẽ rất thương ( Xuân đầu con đón Tết xa quê nhà ) Con trai của mẹ khôn lớn rồiThôi thư rất vắn con dừng bútThương nhiều mẹ nhé ! Con xa xôi. Họ và tên : Đỗ Thị Hồng HạnhĐịa chỉ : 15 Văn Chung – P. 13 – Q. Tân Bình – TP. HCMViết cho mẹ : Thư gửi mẹMẹ kính yêu ! Hình như chưa một lần trong suốt những năm tháng qua con nói vớiMẹ rằng con yêu Mẹ, con thương Mẹ. Con chỉ mặc nhiên tiếp đón sựyêu thương, chăm nom, chiều chuộng của Mẹ. Nhưng trong sâu thẳm timcon, Mẹ là người quan trọng nhất, người con thương mến nhất … Con biết, con là niềm tự hào của Mẹ. Con cảm nhận được qua ánh mắtlấp lánh yêu thương của Mẹ. Ngay từ nhỏ, con đã được Mẹ chăm chút, lo ngại hơn em. Mẹ kể, lúc mới sinh con như con mèo ướt, chỉ nặng có2, 8 kg, nhỏ bé, đỏ hỏn. Đã vậy còn ngặt nghẽo, khó nuôi. Có lần con bịsốt phát ban suýt chết, Mẹ chỉ biết ôm con quặt quẹo mà khóc ngất, bácmua ve chai đi ngang nhà biết chuyện, chữa cho con bằng bài thuốc giatruyền nên conqua khỏi. Con được cứu thoát khỏi tay tử thần nhờ bácấy, và nhờ tình thương của Mẹ … Lo con không nhạy bén như bạn bècùng lứa, Mẹ buồn, vì con vốn không mưu trí, linh động như em. Ấy vậymà con rất ngoan, lại học rất tốt. 6 tuổi, con là học viên duy nhất trườngmầm non đoạt giải “ Bé khỏe bé ngoan ” vòng huyện. Nhưng con khôngđược thi tiếp vòng tỉnh vì nguyên do tưởng chừng vô lý, nói nhã nhặn là conkhông xinh, nói thẳng ra là con quá xấu. Ngày đó vô tư con có biết gìđâu, chỉ Mẹ buồn, Mẹ tủi vì con Mẹ thua thiệt hơn con người ta về hìnhthức … Ngày con chở Mẹ tới trường nhận giấy báo đậu ĐH, Mẹ mừng rơn. Mẹ luôn miệng khoe với hàng xóm mà ánh mắt hấp háy niềm vui. Conngại với niềm vui của Mẹ vì thật tâm con không háo hức, vui mừng nhưMẹ. Mẹ có biết đâu con thi ngành ấy chỉ vì Mẹ thích, muốn Mẹ vui vẻ. Mẹ muốn con trở thành cô giáo, sau này về dạy gần nhà, tạo dựng cuộcsống bình yên với một anh thầy giáo nào đó là Mẹ yên lòng. Ước mơcủa Mẹgiản đơn chỉ có thế … Vậy mà đến giờ vẫn là nỗi lo thẳm sâutrong lòng Mẹ. Mẹ không nói ra nhưng con biết, Mẹ mất ăn mất ngủ, người gầy nhom cũng vì tương lai lâu bền hơn của con. Nhưng Mẹ ơi, xinmột lần Mẹ đồng cảm cho con, đừng mãi bảo bọc, chở che con theocách đó. Con đủ lớn để biết rõ con đang làm gì và tương lai con đi đúnghướng. Xin Mẹ đừng lo. Con đi học xa nhà, Cha Mẹ dặn dò con đủ thứ. Hôm ấy, chỉ Mẹ đưa conra đón xe, Cha chỉ vẻn vẹn : “ Lên tới nơi gọi về liền nghen con ”, nhưngcon biết Cha nằm quay mặt vào trong khóc thầm. Nhìn dáng Mẹ còm cõidõi mắt theo chiếc xe đò chở con đi khuất dần trong ánh đèn đường heohắt, nước mắt con lăn dài. Con khởi đầu biết nghĩ, biết cốgắng vì ai. Giánhư lúc đó con hoàn toàn có thể nói con thương Cha, thương Mẹ biết bao nhiêu … Nhưng năm tiên phong không tốt đẹp như con nghĩ. Con khóc như mộtđứa con nít bị mất phần quà đúng nghĩa khi tổng kết học kỳ I kết quảhọc tập của con không như mong ước. Con sợ Mẹ buồn, Mẹ thất vọngvì trong mắt Mẹ, con là giỏi nhất, là niềm tự hào, niềm tự tôn củaMẹbởi con vốn là đứa học giỏi có tiếng của khu, luôn luôn đứng đầu lớp, thậm chí còn cả trường và là một trong những cái tên được thầy cô nhắcđến. Sau trận bù lu bù loa ấy, con hứa với lòng sẽ cố gắng nỗ lực nhiều hơnnữa, sẽ biến hóa được tình hình và quan trọng là lấy được tấm bằng dễcoi một chút ít. Nhưng con đã không còn giỏi như trong tâm lý của Mẹ. Biết được điều này chắc Mẹ buồn lắm lắm … Mẹ thường xa xôi, con nhà người ta giỏi giang thế này, đảm đang thếkhác, con nhà mình thì không biết làm gì. Thở dài là vậy nhưng Mẹ đềugiành làm hết phần, không để con cháu làm nữa. Mẹ thương, Mẹ sợ tụicon khó khăn vất vả. Con thì thản nhiên cho đó là việc thông thường của Mẹ, thảnnhiên đến mức vô tâm không nghĩ đến Mẹ cũng có lúc sẽ stress, Mẹkhông khỏe trong người, rồi Mẹ đổ bệnh. Mẹ sốt nằm trên giường màcon thấy mọi thứ rối tinh lên. Không có bàn tay của Mẹ, nhà cửa trở nênluộm thuộm, không khí ngột ngạt không dễ chịu. Những ngày Mẹ đi vắng, cănnhà trống rỗng đến lạ. Những lúc như thế con mới biết Mẹ quan trọngvới con và mái ấm gia đình mình như thế nào. Hôm nay đi chơi với bạn hữu, con chạnh lòng nhớ đến Mẹ và em. Conmiên man, không biết Mẹ và em ở quê khi nào mới đến được nhữngnơi như thế này, có mắt tròn mắt dẹt xuýt xoa “ TP HCM đẹp quá, rộngquá, xe đông quá, sợ bị lạc đường Mẹ không dám đi đâu ” … Con luônmuốn Cha Mẹ có ngôi nhà thật đẹp để an hưởng tuổi già, có cuộc sốngthật an nhàn, sung túc. Nhưng con chỉ toàn làm cho Mẹ buồn, Mẹ khóc. Nước mắt Mẹ cứ rơi kể từ những ngày con xa nhà đi học, vì nhớ con, lolắng cho con và vì những lời trách móc của Cha mỗi khi say xỉn “ màyhại con, mày để con đi xa, mày không thương con, mày ham danh lợi ,

Source: https://evbn.org
Category: Giới Tính