Yêu anh xong rồi, đến lúc em yêu chính mình thôi!
Nhớ những lúc còn yêu anh, đôi khi vui vơ em tự hỏi liệu một ngày không yêu anh nữa thì em biết làm gì đây? Ngày ấy đó là câu trả lời khó, vì em đang say đắm trong hương vị tình yêu của mình. Em chưa từng nghĩ sẽ có một ngày không còn yêu anh nữa. Vì cái bản tính một khi đã chọn thì không bao giờ hối hận và buông bỏ của em, nên em cũng từng nghĩ dù có thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ không buông tay anh. Ấy vậy mà ta vẫn xa nhau.
Em và anh, chúng ta không còn nắm tay nhau, cùng đi trên một con đường, cùng nhìn về một hướng và cùng chung ước mơ nữa. Tình yêu hai ta chẳng vẹn tròn như những gì đã nghĩ. Hai ta bước đi ngược hướng nhau. Anh bước đi về phía chẳng có em, nhưng ở đó chắc chắn sẽ có người con gái không phải em đang chờ anh ở cuối con đường, người đó nhất định sẽ hợp với anh và sẽ yêu anh nhiều hơn em. Còn em vẫn đứng đó, nhìn hình bóng anh khuất xa dần, nước mắt nghẹn ngào rơi. Ngày ta xa nhau trời đổ mưa bất chợt có hay chăng trời cũng đang hiểu lòng em.
Nhưng thời gian trôi qua. Em cũng sẽ phải lớn dần và suy nghĩ khác đi thôi. Em đâu còn là cô bé “cứng đầu” anh vẫn thường hay gọi. Thật may là em đã kịp lớn, đã kịp chín chắn hơn trong suy nghĩ. Cho nên khi chỉ còn mình em đối diện với con đường yêu thương còn quá dài rộng phía trước, em thấy không đến nỗi “ngợp” hay hoang mang như mình vẫn nghĩ. Anh ạ, em đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình. Em hiểu mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm khi anh đã đi.
Yêu anh xong rồi đã đến lúc em yêu chính bản thân mình thôi. Em đã kịp lớn để nhận thức được rằng không có anh mặt trời vẫn mọc, và ngày mai vẫn đến. Dù có đau buồn, mệt mỏi thế nào ta cũng chẳng làm thời gian ngừng lại được. Em chỉ có thể bước đi về phía trước, không thể quay đầu nhìn lại. Và cũng chẳng có ai không thể sống chỉ vì thiếu một người cả. Anh đã từng hiện hữu trong em với tất cả yêu thương, chờ đợi và hi vọng. Nhưng chỉ là “đã từng” thôi! Quá khứ có thế nào rồi cũng sẽ đến lúc ngủ yên. Giờ này em sẽ điềm nhiên một mình bước trên con đường hai ta vẫn từng qua. Tim em đã thôi nhói đau mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến anh.
Yêu anh xong rồi, em lại bắt đầu với những ngày tháng trước khi anh đến. Em vẫn sẽ đi làm, tự thưởng cho mình những buổi xem phim hay đi café cùng lũ bạn vào cuối tuần. Em học cách yêu cuộc sống này từ những thứ nhỏ nhặt nhất mà ngày xưa đã bị cái bóng của anh che mờ. Em nhận ra cuộc sống không có anh cũng không phải là điều gì đó kinh khủng lắm.
Yêu anh xong rồi, em làm gì tiếp đây? Phải rồi, em sẽ từ từ học cách yêu một người khác và chắc chắn sẽ khác với cách mà em đã từng yêu anh. Chả lẽ trong cả tỷ người ngoài kia, ngoài anh ra lại không có một chàng trai đủ tốt dành riêng cho em phải không anh? Tất cả những kỷ niệm cũ, cảm xúc cũ, dư vị của một tình yêu đã trở thành xưa ấy em sẽ xếp gọn, gói kỹ. Em sẽ học cách giữ lòng thật trong để đón nhận những cảm xúc mới dẫu biết rằng nó không thể trinh nguyên như tình yêu đầu. Em tự hứa với mình sẽ vẫn dốc cạn lòng để yêu một cách trọn vẹn nhất người đàn ông đến sau anh.
Thấy không?! Yêu anh xong rồi cứ ngỡ sẽ chẳng biết làm gì nhưng rõ ràng em vẫn còn rất nhiều việc khác đang chờ đợi. Người ta chẳng phải vẫn nói khi cánh cửa này đóng lại thì ắt hẳn sẽ có cánh cửa khác mở ra. Chỉ là mình có đủ can đảmđể đóng chặt cánh cửa đã không còn dành cho mình hay không mà thôi. Ngủ một giấc thật sâu, ngày mai khi thức dậy em vẫn sẽ lại thấy trời trong, mây trắng, nắng vàng. Em tin tất cả vẫn cứ luôn rực rỡ nếu như em biết bình thản chấp nhận những ngày đã qua…
By: Jerry
Đánh giá bài viết này