Vịt Quay

Con dao nhỏ làm bằng bạc nhẹ nhàng mài rễ cây thành bột phấn, từ từ trút xuống chiếc cân tiểu ly. Chẳng mấy chốc đã được số cân cần thiết, Đường Thời đổ thuốc bột vào tấm da dê được bày sẵn. Anh gập đôi tấm da dê lại, chuyển tới miệng bình thủy tinh. Bàn tay anh rung lên, thuốc bột trong tấm da dê lặng yên trút xuống đáy bình. Đổ thêm nước thuốc, anh lắc bình thủy tinh theo cái cách đã in hằn trong trí nhớ bởi hàng trăm lần chế thuốc trước đó. Chờ đến khi thuốc bột hòa tan hoàn toàn vào nước thuốc, Đường Thời nhỏ giọng lẩm bẩm một thần chú, chất lỏng trong bình lập tức đổi màu.

Một lọ bổ máu đã được hoàn thành.

Đổ thành phẩm khỏi bình thủy tinh, Đường Thời chuẩn bị làm bước tiếp theo. Thế nhưng trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, anh chợt phát hiện xung quanh mình đã có không ít người vây xem tự lúc nào.

Nghề nghiệp của họ á? Toàn là pháp sư.

Thấy Đường Thời ngừng tay, có người còn xem chưa đã, reo lên: “Ôi chao, cậu không làm nữa à? Tôi đang học dở. Cậu làm lại một lần có được không?”

Trong phòng luyện kim thuật có rất nhiều pháp sư chế thuốc, nhưng động tác thành thạo được như Đường Thời thì chẳng có mấy.

Điều làm cho đám đông phải giật mình là dù trang phục Đường Thời đang mặc hay thuật giám định bọn họ dùng, thì pháp sư này mới chỉ đạt cấp 10 thôi – Cấp bậc vừa đủ để học chế thuốc.

Một tay già dơ, còn là cao thủ!

Người có chút ánh mắt lập tức đoán ra thân phận của Đường Thời.

Vì thế số lượng người chơi vây xem rất đông, ngoài những người thật lòng muốn học tập thì có không thiếu người muốn dò hỏi lai lịch của Đường Thời.

Đường Thời rất bối rối khi nhận ra mình đã vô tình thu hút quá nhiều sự chú ý không cần thiết. Lúc này làm bộ thao tác sai lầm thì giả quá, anh chỉ đành ra vẻ thành thật nói: “Tôi chỉ biết chế hồng dược, lam dược thôi.”

“Ơ! Giỡn nhau à?” Người chơi vừa yêu cầu Đường Thời làm lại một lần lộ ra vẻ mặt như thấy tận thế, hô to.

“Tôi nói thiệt mà. Lúc luyện cấp tôi chết lên chết suốt hoài, tiền kiếm được chỉ đủ để sửa chữa trang bị thôi, không mua nổi thuốc. Thành ra tôi phải thường xuyên tới đây nhận nhiệm vụ chế thuốc để ăn ké chút tài liệu.” Đường Thời nở nụ cười rầu rĩ, đáp.

Trong nhất thời tất cả lặng thinh.

Mọi người ở đây toàn là pháp sư. Lúc mới chơi, nào có ai không phải trải qua quá trình luyện cấp một mình vô cùng cực khổ chứ? Nhưng cực khổ đến mức như vị pháp sư nhỏ này thì đúng là trước nay chưa từng thấy – Vì muốn kiếm thêm tài liệu để chế thuốc cho mình dùng mà cậu ta phải chế hồng dược, lam dược cả ngày, chế nhiều đến mức thao tác thành thạo chẳng kém gì những tay già dơ. Ừ, nếu hiểu như vậy thì cậu ta đúng là đã nói thật.

Vừa nghe Đường Thời giải thích xong, đám đông tò mò lập tức tan rã hơn nửa. Đẳng cấp của bọn họ cao hơn Đường Thời ít nhất là mười, hai mươi cấp. Thuốc của pháp sư cấp thấp cơ bản là vô dụng với bọn họ. Học Đường Thời cũng không có ích gì, vây xem chỉ lãng phí thời gian, người ta cũng đâu phải là mỹ nữ hay soái ca ngàn năm có một… Nhìn số lượng người vây xem càng ngày càng ít, Đường Thời âm thầm thở phào.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Đường Thời chỉ đành ngoan ngoãn nhận và hoàn thành nhiệm vụ. Miệng mới nói chỉ biết chế hồng dược, lam dược, nếu bây giờ anh lại chế tạo loại thuốc lưu trong trí nhớ của mình thì chẳng khác nào tự lấy đá tạp chân. Sau cùng anh gom hết tài liệu dư lại, để dành đến cấp cao hơn sử dụng. Hoàn thành năm lần chế thuốc là hạn mức cao nhất của nhiệm vụ này, trong phòng luyện kim đã không còn việc gì làm, Đường Thời bèn lặng lẽ rời đi.

Vốn định chế thêm dược Ảo Ảnh và dược Giảm Tốc nhưng lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc này đi ra ngoài, Đường Thời đột nhiên không biết nên làm gì. Đứng ngây ngẩn một hồi, anh mới sực nhớ ra: Nếu đã trở thành pháp sư Vong Linh thì anh cũng nên dành thời gian tìm hiểu về nghề nghiệp này. Mà ngoài Hiệp hội Pháp sư ra, còn nơi nào cất giữ thông tin toàn diện nhất về ma thuật đâu nhỉ?

Thành Hyperion luôn chìm trong ánh sáng, thư viện đẹp đẽ và hoa lệ nằm trên tầng cao nhất của Hiệp hội Pháp sư. Thư viện của thành Erebus trái lại nằm sâu dưới mặt đất, Đường Thời lần theo chiếc cầu thang xoắn ốc âm u, lạnh lẽo và mờ mịt. Anh còn phải thật cẩn thận với những bước chân của mình để khỏi bị trơn ngã.

Mặc dù những sự cố ngoài ý muốn như trượt ngã không làm rớt mất bao nhiêu máu của người chơi, nhưng đối với một pháp sư dùng cả đời theo đuổi chuẩn mực tao nhã thì ngã chổng vó hay ngã dập mặt đều quá phá hư hình tượng.

Ngoài tiếng giọt nước nhỏ tí tách xuống mặt đất, Đường Thời nghe thấy tiếng bước chân của một người khác. Thư viện của Hiệp hội Pháp sư có mở ra một số lượng sách nhất định cho tất cả mọi người, nên việc xuất hiện một người chơi khác ở nơi này cũng không phải chuyện gì lạ lùng. Thế nhưng Đường Thời nghe rõ rành rành, những bước chân của người này theo sát nhịp chân của anh.

Theo dõi ư?

Làm một acc nhỏ một nghèo hai trắng, Đường Thời thật sự không nghĩ ra lý do người này theo dõi mình. Trong lúc suy tư, bước chân của anh dần chậm lại. Người bám theo anh cũng lập tức dừng bước, trực tiếp mở miệng hỏi: “Cậu đã phát hiện ra tôi, đúng không?”

Hừm, không biết mục đích của người này là gì nhưng được cái tính cách rất thẳng thắn và phóng khoáng.

“Phải. Anh có việc gì không?” Đường Thời quay đầu lại. Đối phương bắt đầu rảo bước, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại. Chỉ trong nháy mắt, người này đã xuất hiện trước mặt anh rồi.

Áo choàng của pháp sư được thêu bằng chỉ bạc, vũ khí của người này là pháp trượng Linh Âm, trang sức đeo trên trán đoán chừng là “Lời chúc phúc của Hill” giúp gia tăng tốc độ hồi phục ma lực. Ngón tay phải của y có đeo hai chiếc nhẫn, chỉ nhìn vào hình dạng thì không phân loại nổi, nhưng chỉ bằng ánh hào quang nhạt tỏa ra quanh hai chiếc nhẫn cũng biết là đồ thượng hạng. Bằng ánh mắt chuyên nghiệp của thủ lĩnh pháp sư Quang Minh, chỉ trong nháy mắt Đường Thời đã phán đoán được giá trị con người của đối phương.

“Chẳng hiểu sao bị cậu nhìn thế này, tôi có cảm giác như mình là hàng vỉa hè đang được khách VIP thẩm định giá cả ấy…” Người theo dõi mặc đồ thượng phẩm từ đầu đến chân cười rầu rĩ, nói.

Lời này của y có chút phóng đại nhằm hòa hoãn bầu không khí giữa hai người, nhưng vẫn rất chân thành và tự nhiên.

Nói chuyện khéo thật!

Trong lòng Đường Thời đã có những nhận định cơ bản về tính cách người này. Đầu tiên, anh không cảm nhận được ác ý từ người này. Thứ hai, nếu thật có ác ý đi nữa thì thực lực giữa hai người cách nhau quá xa. Cho nên Đường Thời rất bình tĩnh, làm động tác xòe tay, nhún vai, đáp lại.

“Lúc nãy ở phòng luyện kim thuật, cậu đã nói dối phải không? Nhìn cậu thế nào cũng không giống người chỉ biết chế thuốc cấp thấp.” Đối phương cười tủm tỉm, nhưng trong giọng nói lộ ra sự tự tin tuyệt đối.

“Tôi chỉ không muốn gặp rắc rối thôi.” Dù sao chung quanh chẳng còn ai cả, Đường Thời không cần phủ nhận suy đoán của đối phương.

Người theo dõi đột nhiên đi xuống thêm một bậc. Nhờ vào sự chênh lệch bậc thang giữa hai người, từ góc độ này y có thể quan sát kỹ gương mặt của Đường Thời.

“Tôi nhìn cậu có chút quen quen.”

Tuy rằng trong trò chơi Phi Lộ người chơi không thể thay đổi ngoại hình, nhưng để hình tượng của người chơi đạt mức độ tương xứng lớn nhất với chỉnh thể phong cách của trò chơi thì màu tóc, màu mắt và màu da đều có thể điều chỉnh. Lại bởi địa điểm sinh ra khác biệt, nên những chi tiết đó còn sai khác nhiều hơn nữa.

Đường Thời tin chắc người này không thể đoán ra mình là ai. Anh bình tĩnh mặc cho đối phương quan sát một hồi mới hỏi: “Bộ đồ tân sinh tôi mặc gợi lại cảm giác hoài niệm của anh hả?”

Trước khi chính thức nhậm chức, y phục của người chơi mới giống hệt nhau.

Bị Đường Thời lừa phỉnh, người nọ dường như suy nghĩ gì đó rồi gật đầu một cái: “Ờ, đoán chừng là tôi hoài cựu… A, chờ đã nào, sao cậu đi luôn thế hả? Chúng ta còn đang nói dở cơ mà?”

Lúc này Đường Thời đã quay ngoắt người, đi xuống cầu thang. Đầu cũng không ngoái đầu lại, anh đáp: “Tôi còn phải tìm sách nữa. Nói chuyện phiếm thì ban nãy tôi cũng nói với anh rồi còn gì?”

Bị một câu nói của Đường Thời nghẹn cho không biết nói gì, người theo dõi chép miệng một tiếng, lầu bầu: “Acc nhỏ bây giờ thiệt cá tính…”

Trong hành lang an tĩnh, Đường Thời nghe rõ mồn một, nhưng chỉ lặng lẽ mỉm cười. Ban đầu anh cũng không so đo dăm ba câu chuyện trò, nhưng bỗng dưng lại nhớ ra thân phận pháp sư cao cấp của y rất có ích với anh – Trong thư viện ma thuật này có danh mục sách hạn chế. Pháp sư Vong linh hiếm hoi như vậy, không khéo sẽ bị hệ thống mắc dịch xếp ở danh mục sách hạn chế mất. Lấy cấp bậc của Đường Thời bây giờ, chắc chắn không thể tìm được sách mình muốn.

Gặp nhân viên quản lý thư viện, anh nói rõ thể loại sách cần tìm. Quả nhiên, NPC cứng nhắc của hệ thống quyết đoán từ chối yêu cầu của anh. Thậm chí ngay cả câu hỏi thăm dò “Trong thư viện này có thông tin về pháp sư Vong Linh không?” cũng không được phản hồi, thay vào đó thứ duy nhất anh nhận được là một ánh mắt khinh bỉ.

Biết phản ứng của NPC là kết quả của chương trình đặt sẵn, Đường Thời không hơi đâu mà kèn cựa với NPC. Nhưng anh vẫn phải thừa nhận, mình rất muốn đánh mấy người lập trình game.

“Cậu tra cứu thông tin về pháp sư Vong Linh làm gì?” Vị pháp sư vẫn bám theo Đường Thời như hồn ma nghe được yêu cầu của anh với nhân viên quản lý thì tò mò hỏi.

“Anh nhìn xem nghề nghiệp của tôi là gì?” Đường Thời quay người lại, hỏi đối phương.

Vị này nhanh nhẹn lui ra sau hai bước, lấy tay vuốt cằm cẩn thận quan sát Đường Thời từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu, gật đầu, quả quyết đáp: “Nông dân.”

“…”

“Ha ha ha, đùa tí thôi mà. Chẳng lẽ cậu muốn nói cho tôi biết cậu là pháp sư Vong Linh?” Tựa như bạn bè quen biết đã lâu, y vỗ vai Đường Thời hỏi.

Đường Thời lặng lẽ gật đầu.

“Trò đùa này không vui tí nào hết.” Đối phương cứng người trong chốc lát, bỗng nhiên xụ mặt nói.

Đường Thời triệu hồi ra một bộ xương khô nhỏ. Xương cốt cử động tạo nên âm thanh rắc rắc.

Vị pháp sư lặng lẽ bóp trán, buông tay khỏi bờ vai Đường Thời. Y ngồi chồm hỗm xuống đất, vẽ vòng tròn: “Có phải tôi thức đêm nhiều quá không? Cho nên mới sinh ra ảo giác này? Từ khi nào Phi Lộ có pháp sư Vong Linh chứ?”

“Hiện giờ trước mắt anh có một rồi đấy.” Đường Thời tỉnh táo kéo đối phương về hiện thực.

Đối phương ngẩng đầu lộ ra gương mặt “vỡ mộng”. Đường Thời làm lơ, hỏi: “Anh giúp tôi một việc có được không?”

“Giúp cậu mượn sách chứ gì?” Vị pháp sư hỏi lại rất nhanh. Bỗng dưng, một nụ cười gian xảo hiện lên trên gương mặt y: “Nói thử xem, tôi được gì nào?”

Đường Thời ngoẹ đầu ngẫm nghĩ một hồi mới do dự nói: “Tôi dạy anh chế dược Tĩnh Âm được không? Về sau anh muốn theo dõi ai sẽ dễ hơn nhiều.”

Biến thành kẻ theo dõi cuồng, vị pháp sư bị đánh gục trong nháy mắt.

~

Add friend để sớm cập nhật chapter mới và cùng thảo luận về truyện nhé

https://www.facebook.com/profile.php?id=100035272278129

Chương 5

Chương 7