TT 25/2011/TT-BTP VỀ THỂ THỨC, KỸ THUẬT TRÌNH BÀY VĂN BẢN PHÁP LUẬT – CÔNG TY LUẬT DAZPRO
THÔNG TƯ 25/2011/TT-BTP
ngày 27 tháng 12 năm 2011
Về thể thức, kỹ thuật trình bày văn bản quy phạm
pháp luật của
Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng
cơ quan
ngang Bộ và văn bản quy phạm pháp luật liên tịch
Căn cứ Luật Ban hành văn bản quy phạm pháp luật năm 2008;
Căn cứ Nghị định số 24/2009/NĐ-CP ngày 05 tháng 3 năm 2009 của Chính phủ
quy định chi tiết và biện pháp thi hành Luật ban hành văn bản quy phạm pháp
luật;
Căn cứ Nghị định số 93/2008/NĐ-CP ngày 22 tháng 8 năm 2008 của Chính phủ
quy định chức năng, nhiệm vụ, quyền hạn và cơ cấu tổ chức của Bộ Tư pháp;
Bộ trưởng Bộ Tư pháp ban hành Thông tư hướng dẫn về thể thức, kỹ thuật
trình bày văn bản quy phạm pháp luật của Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ
trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ và văn bản quy phạm pháp luật liên tịch.
Chương I.
NHỮNG QUY ĐỊNH CHUNG
Điều 1. Phạm vi và đối tượng áp dụng
Thông tư này hướng dẫn về thể thức, kỹ
thuật trình bày văn bản quy phạm pháp luật của Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ,
Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ và văn bản quy phạm pháp luật liên tịch giữa
Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ với cơ quan, tổ chức khác (sau
đây được gọi tắt là văn bản).
Điều 2. Thể thức của văn bản
Thể thức văn bản quy định tại Thông tư này là cách thức
thể hiện của văn bản bao gồm phần mở đầu, phần nội dung và phần kết thúc.
Điều 3. Kỹ thuật trình bày văn bản
Kỹ thuật trình bày văn bản quy định tại Thông tư này
bao gồm kỹ thuật trình bày nội dung văn bản và kỹ thuật trình bày hình thức văn
bản.
Kỹ thuật trình bày nội dung văn bản gồm kỹ thuật trình
bày bố cục chung của văn bản; kỹ thuật trình bày bố cục phần, chương, mục,
điều, khoản, điểm; cách đặt câu, cách sử dụng ngôn ngữ trong văn bản.
Kỹ thuật trình bày hình thức văn bản bao gồm khổ giấy,
kiểu trình bày, định lề trang văn bản, vị trí trình bày các thành phần thể
thức, phông chữ, cỡ chữ, kiểu chữ và các chi tiết trình bày khác được thực hiện
theo hướng dẫn tại Chương V và Phụ lục ban hành kèm theo Thông tư này.
Chương II.
THỂ THỨC VĂN BẢN
Mục 1.
TRÌNH BÀY PHẦN MỞ
ĐẦU VĂN BẢN
Điều 4.
Phần mở đầu văn bản
1. Phần mở đầu của văn bản bao gồm Quốc hiệu, tên cơ quan ban hành, số,
ký hiệu văn bản, địa danh, ngày, tháng, năm ban hành, tên văn bản và căn cứ ban
hành văn bản.
2. Đối với văn bản ban hành kèm theo một hình
thức văn bản khác như quy chế,
quy định, điều lệ, danh mục và các văn bản tương tự khác, thì phần mở đầu của văn bản được ban hành kèm theo
bao gồm Quốc hiệu, tên cơ quan ban hành, tên văn bản. Dưới tên văn bản được ban
hành kèm theo phải chỉ rõ tên, số ký hiệu, ngày, tháng, năm ban hành của văn
bản ban hành kèm theo.
Điều 5.
Quốc hiệu và Tiêu ngữ
1. Quốc hiệu là: “CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA
VIỆT NAM”.
Quốc hiệu được trình bày bằng chữ in hoa, cỡ chữ từ 12 đến 13, kiểu chữ đứng,
đậm và ở phía trên cùng, bên phải trang đầu tiên của văn bản.
2. Tiêu ngữ là: “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”. Tiêu ngữ được trình bày
bằng chữ in thường, cỡ chữ từ 13 đến 14, kiểu chữ đứng, đậm và ở liền phía dưới
Quốc hiệu; chữ cái đầu của các cụm từ được viết hoa, giữa các cụm từ có gạch
nối, có cách chữ; phía dưới có đường kẻ ngang, nét liền, có độ dài bằng độ dài
của dòng chữ.
Điều 6.
Tên cơ quan ban hành văn bản
1. Tên cơ quan ban hành văn bản là tên của cơ quan có thẩm quyền ban
hành văn bản căn cứ theo quy định của pháp luật. Tên cơ quan ban hành văn bản
phải là tên gọi chính thức và phải được ghi đầy đủ.
2. Tên cơ quan ban hành văn bản được trình bày bằng chữ in hoa, kiểu chữ
đứng, đậm, cỡ chữ 13, phía dưới có đường kẻ ngang, nét liền, có độ dài bằng từ
1/3 đến 1/2 độ dài của dòng chữ và đặt cân đối so với dòng chữ.
Điều 7.
Số, ký hiệu văn bản
1. Số, ký hiệu của
văn bản bao gồm số thứ tự, năm ban hành, loại văn bản, cơ quan ban hành văn bản.
2. Số của văn bản
được ghi bằng chữ số Ả Rập, gồm số thứ tự đăng ký được đánh theo từng loại văn
bản do cơ quan ban hành trong một năm và năm ban hành văn bản đó; bắt đầu liên
tiếp từ số 01 vào ngày 01 tháng 01 và kết thúc vào ngày 31 tháng 12 hàng năm; năm ban hành phải
ghi đầy đủ các số.
3. Ký hiệu của văn
bản gồm chữ viết tắt tên loại văn bản và chữ viết tắt tên
cơ quan hoặc chức danh nhà nước của người có thẩm quyền ban hành văn bản.
Chữ viết tắt tên cơ quan ban hành văn bản phải được quy
định cụ thể, bảo đảm ngắn gọn, dễ hiểu, đúng quy định.
4. Số, ký hiệu của văn bản được trình bày như sau:
a) Số, ký hiệu của
các văn bản được sắp xếp theo thứ tự như sau: số thứ tự của văn bản/năm ban
hành/tên viết tắt của loại văn bản-tên viết tắt của cơ quan ban hành văn bản
(thứ tự sắp xếp này được viết liền nhau, không cách chữ);
b) Số, ký hiệu của văn bản được đặt canh giữa dưới tên cơ quan, tổ chức
ban hành văn bản;
c) Từ “Số” được trình bày bằng chữ in thường, cỡ chữ 13, kiểu chữ đứng;
sau từ “Số” có dấu hai chấm; với những số nhỏ hơn 10 phải ghi thêm số 0 phía
trước;
d) Ký hiệu của văn bản được trình bày bằng chữ in hoa, cỡ chữ 13, kiểu
chữ đứng;
đ) Giữa số, năm ban hành và ký hiệu văn bản có dấu
gạch chéo (/); giữa các nhóm chữ viết tắt trong ký hiệu văn bản có dấu gạch nối
không cách chữ (-).
Điều 8. Địa danh và ngày, tháng, năm ban hành văn bản
1. Địa danh ghi trên văn bản là tên gọi chính thức của
tỉnh, thành phố trực thuộc trung ương, nơi cơ quan ban hành văn bản đóng trụ
sở.
2. Ngày, tháng, năm ban hành văn bản là ngày, tháng,
năm văn bản được ký ban hành/ký chứng thực. Ngày, tháng, năm ban hành văn bản
phải được viết đầy đủ; các số chỉ ngày, tháng, năm dùng chữ số Ả Rập; đối với
những số chỉ ngày nhỏ hơn 10 và số chỉ tháng 1, 2 thì phải ghi thêm số 0 ở
trước.
3. Địa danh và ngày, tháng, năm ban hành văn bản được
trình bày trên cùng một dòng với số, ký hiệu văn bản, bằng chữ in thường, cỡ
chữ từ 13 đến 14, kiểu chữ nghiêng; các chữ cái đầu của địa danh phải viết hoa;
sau địa danh có dấu phẩy; địa danh và ngày, tháng, năm được đặt canh giữa dưới
Quốc hiệu và Tiêu ngữ.
Điều 9.
Tên văn bản
1. Tên văn bản gồm tên loại và tên gọi của văn bản.
2. Tên loại văn bản là tên của từng loại văn bản theo
quy định của Luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật.
3. Tên gọi của văn bản là một câu ngắn gọn hoặc một cụm từ, phản ánh
khái quát nội dung chủ yếu của văn bản.
4. Tên văn bản được trình bày như sau:
a) Tên loại văn bản bằng chữ in hoa, cỡ chữ 14, kiểu chữ đứng, đậm; được
đặt canh giữa theo chiều ngang của văn bản.
b) Tên gọi của văn bản được đặt canh giữa, ngay dưới tên loại văn bản,
bằng chữ in thường, cỡ chữ 14, kiểu chữ đứng, đậm;
c) Đối với văn bản được ban hành kèm theo thì nội dung chú thích về việc
ban hành văn bản kèm theo được đặt trong ngoặc đơn, kiểu chữ nghiêng, cỡ chữ 14
và đặt canh giữa liền dưới tên văn bản.
Điều 10. Căn cứ ban
hành văn bản
1. Căn cứ ban hành văn bản là văn bản quy phạm pháp luật có
hiệu lực pháp lý cao hơn đang có hiệu lực hoặc đã được công bố/ký ban hành chưa có hiệu lực nhưng
phải có hiệu lực trước hoặc cùng thời điểm với văn bản được ban hành.
2. Trường hợp văn bản quy phạm pháp luật có hiệu lực pháp lý cao hơn có
điều, khoản ủy quyền quy định chi tiết thì tại văn bản quy định chi tiết phải
nêu cụ thể điều, khoản đó tại phần căn cứ ban hành văn bản.
Trường hợp văn bản quy định chi tiết vừa quy định chi tiết các điều,
khoản được giao vừa quy định các nội dung khác thì không nhất thiết phải nêu cụ
thể các điều, khoản tại phần căn cứ ban hành văn bản.
3. Căn cứ ban hành văn bản được thể hiện bằng chữ in thường, kiểu chữ
nghiêng, cỡ chữ 14, trình bày dưới phần tên của văn bản; sau mỗi căn cứ phải
xuống dòng, cuối dòng có dấu chấm phẩy, riêng căn cứ cuối cùng kết thúc bằng
dấu chấm.
M
ục 2.
TRÌNH BÀY PHẦN NỘI
DUNG VĂN BẢN
Điều 11
. Bố cục của văn bản
1. Tùy theo nội dung văn bản có phạm vi điều chỉnh rộng hoặc hẹp có thể
lựa chọn một trong các cách bố cục sau đây:
a) Phần, chương, mục, điều, khoản, điểm;
b) Chương, mục, điều, khoản, điểm;
c) Mục, điều, khoản, điểm;
d) Điều, khoản, điểm;
đ) Khoản, điểm.
2. Phần, chương, mục, điều trong văn bản phải có tiêu đề. Tiêu đề là cụm
từ chỉ nội dung chính của phần, chương, mục, điều.
3. Nội dung văn bản được trình bày như sau:
a) Phần nội dung (bản văn) được trình bày bằng chữ in thường (được dàn
đều cả hai lề), kiểu chữ đứng; cỡ chữ từ 13 đến 14; khi xuống dòng, chữ đầu
dòng có thể lùi vào từ 1cm đến 1,27cm (1 default tab); khoảng cách giữa các
đoạn văn (paragraph) đặt tối thiểu là 6pt; khoảng cách giữa các dòng hay cách
dòng (line spacing) chọn tối thiểu từ cách dòng đơn (single line spacing) hoặc
từ 15pt (exactly line spacing) trở lên.
b) Trường hợp nội dung văn bản được bố cục theo phần, chương, mục, điều,
khoản, điểm thì trình bày như sau:
Từ “Phần”, “Chương” và số thứ tự của phần, chương được trình bày trên
một dòng riêng, canh giữa, bằng chữ in thường, cỡ chữ từ 13 đến 14, kiểu chữ
đứng, đậm. Số thứ tự của phần, chương dùng chữ số La Mã. Tiêu đề (tên) của
phần, chương được trình bày ngay dưới, canh giữa, bằng chữ in hoa, cỡ chữ từ 13
đến 14, kiểu chữ đứng, đậm;
Từ “Mục” và số thứ tự của mục được trình bày trên một dòng riêng, canh
giữa, bằng chữ in thường, cỡ chữ từ 13 đến 14, kiểu chữ đứng, đậm. Số thứ tự
của mục dùng chữ số Ả Rập. Tiêu đề của mục được trình bày ngay dưới, canh giữa,
bằng chữ in hoa, cỡ chữ từ 12 đến 13, kiểu chữ đứng, đậm;
Từ “Điều”, số thứ tự và tiêu đề của điều được trình bày bằng chữ in
thường, cách lề trái 1 default tab, số thứ tự của điều dùng chữ số Ả Rập, sau
số thứ tự có dấu chấm; cỡ chữ bằng cỡ chữ của phần lời văn (13-14), kiểu chữ
đứng, đậm;
Số thứ tự các khoản trong mỗi mục dùng chữ số Ả Rập, sau số thứ tự có
dấu chấm, cỡ chữ số bằng cỡ chữ của phần lời văn (13-14), kiểu chữ đứng; nếu
khoản có tiêu đề, số thứ tự và tiêu đề của khoản được trình bày trên một dòng
riêng, bằng chữ in thường, cỡ chữ bằng cỡ chữ của phần lời văn (13-14), kiểu
chữ đứng;
Thứ tự các điểm trong mỗi khoản dùng các chữ cái tiếng Việt theo thứ tự
abc, sau có dấu đóng ngoặc đơn, bằng chữ in thường, cỡ chữ bằng cỡ chữ của phần
lời văn (13-14), kiểu chữ đứng.
Điều 12. Văn bản
ban hành kèm theo văn bản khác
Trường hợp văn bản được ban hành kèm theo văn bản khác
thì văn bản được chia làm hai phần gồm văn bản ban hành kèm theo và văn bản
được ban hành kèm theo.
Phần văn bản ban hành kèm theo chứa đựng các nội dung
quy định về việc ban hành kèm theo văn bản khác, tổ chức thực hiện và hiệu lực
của văn bản.
Phần văn bản được ban hành kèm theo chứa đựng các quy
định cụ thể của văn bản. Tùy theo nội dung, phần văn bản được ban hành kèm theo
có thể bố cục theo phần, chương, mục, điều, khoản, điểm.
Mục 3.
TRÌNH BÀY PHẦN KẾT
THÚC VĂN BẢN
Điều 13.
Trình bày phần kết thúc của văn bản
Phần kết thúc của văn bản gồm chức vụ, họ tên và chữ ký của người có
thẩm quyền ký ban hành văn bản; dấu của cơ quan ban hành văn bản; nơi nhận văn
bản.
Đối với văn bản ban hành kèm theo một hình
thức văn bản khác, thì phần kết thúc của văn bản được ban hành kèm theo
gồm chức vụ, họ tên và chữ ký của người có thẩm quyền ký ban hành văn bản; dấu
của cơ quan ban hành văn bản.
Điều 14. Trình bày chữ ký văn bản
1. Đối với nghị định của Chính phủ thì Thủ tướng Chính
phủ thay mặt Chính phủ ký ban hành và phải ghi chữ viết tắt “TM.” (thay mặt)
vào trước từ “Chính phủ”.
Đối với quyết định của Thủ tướng Chính phủ, thông tư của Bộ trưởng, Thủ
trưởng cơ quan ngang Bộ thì Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan
ngang Bộ ký ban hành.
Trong trường hợp cấp phó ký thay văn bản thì phải ghi
chữ viết tắt “KT.” (ký thay) vào trước chức vụ của người có thẩm quyền ký ban
hành văn bản.
2. Chức vụ, họ tên của người ký ban hành, người ký thay
mặt văn bản phải được thể hiện đầy đủ trong văn bản.
Đối với văn bản liên tịch thì phải ghi rõ chức vụ và
tên cơ quan của người ký ban hành văn bản.
3. Các chữ viết tắt “TM.”, “KT.” hoặc “Q.” (quyền), quyền hạn và chức vụ
của người ký được trình bày bằng chữ in hoa, cỡ chữ từ 13 đến 14, kiểu chữ
đứng, đậm.
Họ tên của người ký văn bản được trình bày bằng chữ in thường, cỡ chữ từ
13 đến 14, kiểu chữ đứng, đậm, được đặt canh giữa so với quyền hạn, chức vụ của
người ký.
Điều 15. Dấu của cơ quan ban hành văn bản
1. Dấu của cơ quan ban hành văn bản chỉ được đóng vào văn bản sau khi
người có thẩm quyền ký văn bản.
2. Việc đóng dấu trên văn bản được thực hiện theo quy định tại Khoản 2
và Khoản 3 Điều 26 Nghị định số 110/2004/NĐ-CP ngày 08 tháng 4 năm 2004 của
Chính phủ về công tác văn thư và quy định của pháp luật có liên quan; việc đóng
dấu giáp lai đối với văn bản và phụ lục kèm theo được thực hiện theo quy định
tại Khoản 4 Điều 26 Nghị định số 110/2004/NĐ-CP.
Mẫu dấu độ mật (tuyệt mật, tối mật hoặc mật) đối với
văn bản có nội dung bí mật nhà nước được thực hiện theo quy định của pháp luật
về bảo vệ bí mật nhà nước.
Điều 16. Nơi nhận
1. Nơi nhận văn bản gồm cơ quan giám sát, cơ quan kiểm
tra, cơ quan ban hành văn bản, cơ quan Công báo và cơ quan lưu trữ và các cơ
quan, tổ chức khác, tùy theo nội dung của văn bản.
2. Từ “nơi nhận” được trình bày trên một dòng riêng (ngang hàng với dòng
chữ “quyền hạn, chức vụ của người ký” và sát lề trái), sau có dấu hai chấm, bằng
chữ in thường, cỡ chữ 12, kiểu chữ nghiêng, đậm;
Phần liệt kê các cơ quan, tổ chức, đơn vị và cá nhân nhận văn bản được
trình bày bằng chữ in thường, cỡ chữ 11, kiểu chữ đứng; tên mỗi cơ quan, tổ
chức, đơn vị và cá nhân hoặc mỗi nhóm cơ quan, tổ chức, đơn vị nhận văn bản
được trình bày trên một dòng riêng, đầu dòng có gạch ngang sát lề trái, cuối
dòng có dấu chấm phẩy; riêng dòng cuối cùng bao gồm chữ “Lưu” sau đó có dấu hai
chấm, tiếp theo là chữ viết tắt “VT” (văn thư cơ quan, tổ chức), chữ viết tắt
tên đơn vị (hoặc bộ phận) soạn thảo văn bản và số lượng bản lưu (chỉ trong
những trường hợp cần thiết) được đặt trong ngoặc đơn, cuối cùng là dấu chấm.
Chương III.
KỸ THUẬT TRÌNH BÀY
NỘI DUNG VĂN BẢN
Điều 17. Trình bày bố cục của văn bản
1. Việc sắp xếp các quy định về cùng một vấn đề trong phần, chương, mục phải
bảo đảm nguyên tắc:
a) Quy định chung được trình bày trước quy định cụ thể;
b) Quy định về nội dung được trình bày trước quy định về thủ tục;
c) Quy định về quyền và nghĩa vụ được trình bày trước quy định về chế
tài;
d) Quy định phổ biến được trình bày trước quy định đặc thù;
đ) Quy định chung được trình bày trước quy định ngoại lệ.
2. Việc trình bày bố cục của văn bản phải bảo đảm nguyên tắc sau đây:
a) Phần là bố cục lớn nhất được trình bày trong văn bản, nội dung của
các phần trong văn bản phải độc lập với nhau;
b) Chương là bố cục lớn thứ hai được trình bày trong văn bản, các chương
trong văn bản phải có nội dung tương đối độc lập và có tính hệ thống, lô gích
với nhau;
c) Mục là bố cục lớn thứ ba được trình bày trong văn bản, việc phân chia
các mục theo nội dung tương đối độc lập, có tính hệ thống và lô gích với nhau.
Mục có thể được sử dụng trong chương có nhiều nội dung, điều;
d) Điều có thể được được trình bày theo khoản, điểm. Nội dung của từng
điều phải thể hiện đầy đủ, trọn ý và trọn câu, đúng ngữ pháp;
đ) Khoản được sử dụng trong trường hợp nội dung của điều có các ý tương
đối độc lập với nhau, nội dung mỗi khoản phải được thể hiện đầy đủ một ý; mỗi
khoản phải viết đầy đủ thành câu;
e) Điểm được sử dụng trong trường hợp nội dung điều, khoản có nhiều ý
khác nhau.
Điều 18.
Sử dụng ngôn ngữ trong văn bản
1. Ngôn ngữ sử dụng trong văn bản là tiếng Việt; từ ngữ được sử dụng phải là từ ngữ phổ thông.
2. Không dùng từ ngữ địa phương, từ ngữ cổ
và từ ngữ thông tục; không sử dụng từ ngữ nước ngoài.
Trong trường hợp cần phải sử dụng từ ngữ
nước ngoài do không có tiếng Việt thay thế, thì có thể sử dụng trực tiếp tiếng
nước ngoài đó nếu là ngôn ngữ thông dụng, phổ biến hoặc phải phiên âm tiếng
nước ngoài sang tiếng Việt.
Điều 19.
Sử dụng từ ngữ đúng chức năng
1. Văn bản phải sử dụng ngôn ngữ viết; cách diễn đạt
phải rõ ràng, đơn giản, dễ hiểu.
2. Trong văn bản có thuật ngữ chuyên môn cần phải làm rõ nội dung thì
thuật ngữ đó phải được giải thích.
3. Từ ngữ viết tắt chỉ được sử dụng trong trường hợp cần thiết và phải
giải thích nội dung của từ ngữ đó tại lần
xuất hiện đầu tiên trong văn bản.
Đối với văn bản sử dụng nhiều từ viết tắt, cần quy định riêng một điều
giải thích toàn bộ các từ viết tắt trong văn bản.
Điều 20. Sử dụng từ
ngữ đúng nghĩa
1. Từ ngữ được sử dụng trong văn bản phải thể hiện chính xác nội dung
cần truyền đạt, không làm phát sinh nhiều cách hiểu; trường hợp dùng từ có thể
hiểu theo nhiều nghĩa thì phải giải thích theo nghĩa được sử dụng trong văn
bản.
2. Từ nghi vấn, các biện pháp tu từ không sử dụng trong văn bản.
3. Từ ngữ phải được sử dụng thống nhất trong văn bản.
Điều 21.
Câu văn trong văn bản
1. Câu văn phải đầy đủ về nội dung, hoàn chỉnh về hình
thức và bảo đảm tính liên kết giữa các bộ phận của câu văn.
2. Các quy phạm pháp luật phải quy định trực tiếp nội dung cần điều
chỉnh, không quy định chung chung, phải được trình bày ngắn gọn, rõ ràng, chính
xác.
3. Câu văn phải ngắn gọn, trong sáng; không dùng từ thừa
trong câu.
4. Không sử dụng câu nghi vấn và câu cảm thán trong văn bản.
Điều 22.
Dấu câu trong văn bản
Việc sử dụng dấu câu trong văn bản phải tuân thủ các nguyên tắc chính tả
của tiếng Việt. Không được sử dụng dấu chấm hỏi, dấu chấm than, dấu chấm lửng
trong văn bản.
Điều 23.
Trình bày số trong văn bản
1. Số trong văn bản phải được thể hiện bằng số Ả Rập và được chú thích
bằng chữ ngay sau phần số, trừ các trường hợp quy định tại khoản 2 Điều này.
2. Số ở phần mở đầu, phần kết thúc văn bản; số chỉ độ dài của thời hạn,
số chỉ thời điểm, số chỉ số lượng của đơn vị đo lường được thể hiện bằng số Ả
Rập.
Điều 24.
Trình bày đơn vị đo lường
Đơn vị đo lường trong văn bản được thể hiện bằng chữ.
Ký hiệu của đơn vị đo lường được ghi liền sau và đặt trong dấu ngoặc
đơn.
Tên và ký hiệu của các đơn vị đo lường được thể hiện thống nhất theo quy
định về đo lường.
Điều 25.
Trình bày thời hạn, thời điểm
1. Trường hợp thời hạn được xác định bằng phút, giờ, ngày, tuần, tháng,
quý, năm thì thời hạn được trình bày bằng số chỉ độ dài của thời hạn và đơn vị
thời hạn.
2. Trường hợp thời điểm được xác định bằng phút, giờ, ngày, tuần, tháng,
quý, năm thì thời điểm được trình bày bằng số chỉ thời điểm và đơn vị thời
điểm.
3. Đơn vị thời hạn, đơn vị thời điểm được thể hiện bằng chữ và được
trình bày liền sau số chỉ độ dài của thời hạn, số chỉ thời điểm.
Điều 26. Trình bày
các nội dung sửa đổi, bổ sung tại chương quy định về điều khoản thi hành hoặc
điều quy định về điều khoản thi hành
1. Trong trường hợp văn bản được ban hành có nội dung sửa đổi, bổ sung
phần, chương, mục, điều, khoản, điểm, cụm từ của các văn bản khác thì các nội
dung này được trình bày tại Chương “Điều khoản thi hành” hoặc điều về điều
khoản thi hành. Nội dung sửa đổi, bổ sung có thể bố cục thành các điều, khoản,
điểm tùy theo phạm vi và mức độ sửa đổi, bổ sung.
2. Tại nội dung sửa đổi, bổ sung phải xác định rõ phần, chương, mục,
điều, khoản, điểm của văn bản được sửa đổi, bổ sung.
Điều 27. Trình bày
điều khoản chuyển tiếp
1. Quy định chuyển tiếp được sử dụng để xử lý các mối quan hệ pháp lý
đang tồn tại trước khi văn bản được ban hành trong trường hợp khó áp dụng ngay
lập tức các quy định của văn bản mới đối với các quan hệ pháp lý đang tồn tại
trước đó.
Việc quy định chuyển tiếp phải nhằm bảo vệ quyền cơ bản của công dân;
bảo đảm hài hòa lợi ích của người dân và lợi ích của Nhà nước.
2. Quy định chuyển tiếp được quy định thành điều riêng tại phần cuối của
văn bản, được đặt tên là “quy định chuyển tiếp” hoặc được quy định ngay tại các
điều, khoản cần phải có quy định chuyển tiếp.
Điều 28. Trình bày
hiệu lực thi hành
1. Thời điểm có hiệu lực thi hành của văn bản phải được xác định cụ thể
trong văn bản.
2. Tên văn bản, phần, chương, mục, điều, khoản, điểm của văn bản bị thay
thế, bãi bỏ phải được liệt kê cụ thể tại điều quy định về hiệu lực thi hành của
văn bản. Trường hợp các văn bản, điều, khoản, điểm của văn bản bị thay thế, bãi
bỏ quá nhiều thì phải được lập thành danh mục ban hành kèm theo.
Điều 29.
Kỹ thuật viện dẫn văn bản
1. Khi viện dẫn văn bản có liên quan, phải ghi đầy đủ tên văn bản, số,
ký hiệu văn bản; tên cơ quan, tổ chức ban hành văn bản.
2. Trong trường hợp viện dẫn phần, chương, mục của một văn bản quy phạm
pháp luật thì phải xác định cụ thể phần, chương, mục của văn bản đó.
3. Trong trường hợp viện dẫn đến điều, khoản, điểm thì không phải xác
định rõ đơn vị bố cục phần, chương, mục có chứa điều, khoản, điểm đó.
4. Trong trường hợp viện dẫn đến phần, chương, mục, điều, khoản, điểm
của một văn bản quy phạm pháp luật thì phải viện dẫn theo thứ tự từ nhỏ đến lớn
và tên của văn bản; nếu viện dẫn từ khoản, điểm này đến khoản, điểm khác trong
cùng một điều hoặc từ mục, điều này đến mục, điều khác trong cùng một chương
của cùng một văn bản thì không phải xác định tên của văn bản nhưng phải viện
dẫn cụ thể.
Chương IV.
TRÌNH BÀY VĂN BẢN
SỬA ĐỔI, BỔ SUNG
Mục 1.
TRÌNH BÀY VĂN BẢN
SỬA ĐỔI, BỔ SUNG MỘT SỐ ĐIỀU
Điều 30.
Văn
bản sửa đổi, bổ sung một số điều
1. Văn bản sửa đổi, bổ sung một số điều là văn bản sửa đổi, bổ sung, bãi
bỏ, thay thế một hoặc một số quy định của văn bản hiện hành.
2. Văn bản sửa đổi, bổ sung một số điều phải xác định rõ chương, mục,
điều, khoản, điểm được sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ, thay thế.
Điều 31.
Tên của văn bản sửa đổi, bổ sung một số
điều
Tên của văn bản sửa đổi, bổ sung một số điều gồm tên loại văn bản có kèm
theo cụm từ “sửa đổi, bổ sung một số điều của” và tên đầy đủ của văn bản được
sửa đổi, bổ sung một số điều.
Điều 32.
Bố cục của văn bản sửa đổi, bổ sung một số
điều
1. Nội dung văn bản sửa đổi, bổ sung một số điều của một văn bản có thể
được bố cục thành 4 điều: điều 1 quy định về nội dung sửa đổi, bổ sung; điều 2
quy định về việc bãi bỏ hoặc thay đổi từ ngữ liên quan đến nhiều điều, khoản
trong văn bản hiện hành; điều 3 quy định về trách nhiệm tổ chức thực hiện (nếu
có) và điều 4 quy định về thời điểm có hiệu lực của văn bản.
2. Các khoản quy định nội dung sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ, thay thế được
sắp xếp theo thứ tự tương ứng với trật tự các điều, khoản của văn bản được sửa
đổi, bổ sung.
Điều 33. Cách đánh
số thứ tự của điều, khoản bổ sung
Việc đánh số thứ tự của điều, khoản bổ sung được thực hiện như sau:
1. Căn cứ vào nội dung bổ sung để xác định vị trí của điều, khoản bổ
sung trong văn bản hiện hành;
2. Đánh số thứ tự của điều, khoản bổ sung bằng cách ghi kèm chữ cái theo
bảng chữ cái tiếng Việt vào sau số chỉ điều, khoản đứng liền trước đó.
3. Số
thứ tự của chương, mục, điều, khoản được bổ sung được thể hiện gồm phần số và
phần chữ. Phần số được thể hiện theo số thứ tự của chương, mục, điều, khoản
trong văn bản được sửa đổi, bổ sung. Phần chữ được sắp xếp theo thứ tự trong bảng
chữ cái tiếng Việt.
Số thứ
tự của điểm được bổ sung được thể hiện gồm phần chữ và phần số. Phần chữ được
thể hiện theo thứ tự của điểm trong văn bản được sửa đổi, bổ sung. Phần số được
sắp xếp theo thứ tự bắt đầu từ số 1.
Điều 34.
Trật tự các điều, khoản của văn bản được
sửa đổi, bổ sung một số điều
Việc trình bày văn bản sửa đổi, bổ sung một số điều không được làm thay
đổi trật tự các điều, khoản không bị sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ, thay thế của văn
bản hiện hành.
Mục 2.
TRÌNH BÀY VĂN BẢN
SỬA ĐỔI, BỔ SUNG NHIỀU VĂN BẢN
Điều 35.
Văn
bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản
Văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản là văn bản sửa đổi, bổ sung, bãi
bỏ, thay thế đồng thời các quy định của nhiều văn bản có liên quan.
Điều 36.
Tên của văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn
bản
Tuỳ theo nội dung được sửa đổi, bổ sung, tên của văn bản sửa đổi, bổ
sung nhiều văn bản được thể hiện như sau:
Tên loại văn bản kèm theo cụm từ “sửa đổi, bổ sung một số điều của” văn
bản được sửa đổi, bổ sung có cùng nội dung sửa đổi, bổ sung liên quan được khái
quát hoá hoặc liệt kê cụ thể tên văn bản được sửa đổi, bổ sung.
Điều 37. Bố cục của
văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản
1. Tùy theo nội dung, văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản có thể bố
cục thành các điều khác nhau, mỗi điều chứa đựng nội dung được sửa đổi, bổ sung
của một văn bản, trừ điều quy định về trách nhiệm/tổ chức thực hiện/thời điểm
có hiệu lực của chính văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản đó.
2. Nội dung các điều, khoản của văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản
phải xác định rõ tên văn bản, điều, khoản, điểm của các văn bản liên quan được
sửa đổi, bổ sung.
Tên điều của văn bản là mệnh lệnh chỉ dẫn việc sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ,
thay thế của từng văn bản cụ thể.
3. Điều của văn bản sửa đổi, bổ sung nhiều văn bản có thể được bố cục
thành khoản; khoản có thể được bố cục thành các điểm.
4. Khoản gồm mệnh lệnh chỉ dẫn việc sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ, thay thế
chương, mục, điều, khoản, điểm kèm theo nội dung sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ, thay
thế.
5. Nội dung sửa đổi, bổ sung, bãi bỏ, thay thế được sắp xếp theo thứ tự tương
ứng với trật tự các điều, khoản của văn bản được sửa đổi, bổ sung.
Chương V.
KHỔ GIẤY, ĐỊNH LỀ,
PHÔNG CHỮ, ĐÁNH SỐ TRANG VĂN BẢN
Điều 38. Khổ giấy
Bản gốc văn bản được trình bày trên giấy khổ A4 có kích thước chiều rộng
là 210 mi-li-mét (mm) và kích thước chiều dài là 297 mi-li-mét (mm). Các kích
thước này được phép sai số 0,2 mi-li-mét (mm).
Điều 39. Định lề
trang văn bản
1. Trang văn bản có khổ lề như sau:
a) Lề trên: 20 mi-li-mét (mm);
b) Lề dưới: 20 mi-li-mét (mm);
c) Lề trái: 30 mi-li-mét (mm);
d) Lề phải: 20 mi-li-mét (mm).
2. Các kích thước được quy định tại
Khoản 1 Điều này được phép sai số 5 mi-li-mét (mm).
Điều 40. Phông chữ
Phông chữ của văn bản phải là phông
chữ của bộ mã ký tự chữ Việt (phông chữ tiếng Việt Unicode) theo tiêu chuẩn
Việt Nam TCVN6909: 2001.
Điều 41. Đánh số trang văn bản
Trang của văn bản gồm nhiều trang
được đánh số thứ tự bằng chữ số Ả Rập liên tục từ trang thứ hai đến trang cuối
của văn bản, ở giữa theo chiều ngang trong phần lề trên của văn bản hoặc bên
phải theo chiều ngang trong phần lề dưới của văn bản.
Chương VI.
ĐIỀU KHOẢN THI HÀNH
Điều 42. Bãi bỏ các
quy định hiện hành
Các quy định tại Thông tư này thay thế các quy định về
thể thức và kỹ thuật trình bày văn bản đối với văn bản quy phạm pháp luật của
Chính phủ, Thủ tướng Chính phủ, Bộ trưởng, Thủ trưởng cơ quan ngang Bộ và văn
bản quy phạm pháp luật liên tịch tại Thông tư liên tịch số
55/2005/TTLT-BNV-VPCP của Bộ Nội vụ và Văn phòng Chính phủ ngày 06/5/2005 hướng
dẫn về thể thức và kỹ thuật trình bày văn bản.
Điều 43. Hiệu lực thi
hành
Thông tư này có hiệu lực thi hành kể
từ ngày 01 tháng 3 năm 2012.
Điều 44.
Tổ chức thực hiện
Bộ, cơ quan ngang Bộ chịu trách nhiệm tổ chức triển khai thực hiện Thông tư
này./.
PHỤ LỤC KÈM THEO VĂN BẢN