Truyện ngắn:Tâm sự về thiên thần và ác quỷ
Tôi khác mọi người, đối với tôi việc hòa mình vào cộng đồng là một điều gì đó khó khăn và phức tạp. Tôi giống với mọi người, vì bên ngoài cái xã hội tôi vẫn biết, tôi chắc rằng vẫn còn những người khác giống như tôi và tâm hồn của tôi.
Đơn giản là tôi không thích, tôi đã quen với cái kiểu cô độc một mình ấy, tự mình tìm hiểu, tự mình ngắm nhìn thế giới, tự mình tĩnh tẫm đối mặt với các vấn đề. Tôi cảm thấy, đối với tôi, các vấn đề mà người khác cho rằng là hay ho thì tôi lại thấy ngược lại, thật khó hiểu làm sao. Nhưng những thứ khiến tôi thích và cảm thấy thích thú thực sự không phải mấy cái chuyện bao đồng như anh A yêu chị B, hay cố C chia tay anh D. Đó không phải là thứ mà tôi đem ra nói với mọi người và xem đó là những điều thú vị.
Tôi không thân quen với sếp của mình nhiều, chính vì thế mà tôi không có những gì mà người khác ở vị thế của tôi có thể. Tôi cũng chẳng cần những thứ ấy, đối với tôi, cuộc sống bây giờ cũng chỉ đơn giản. Sống là để cảm nhận, là để trải nghiệm. Sống không cần phải quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, vụn vặt, mà sống là để tìm kiếm cho mình những niềm vui, và có lẽ, gần đây tôi còn nhận ra một điều, sống là để cho người khác…
Trong xã hội này, bản thân tôi cảm thấy có một cái định luật, một cái quy luật luôn luôn đúng, ấy là chẳng có một thứ gì là tuyệt đối cả. Ừm, nói thế nào nhỉ. Giữa những con người kia, tôi biết rằng có những người xấu, có những người tốt. Có những người trong tốt ngoài xấu, có những người trong xấu ngoài tốt. Vậy thì sao. Ừ thì chả sao cả, nếu như hiểu được điều ấy, tôi sẽ chọn một cuộc sống tốt hơn, ai ai cũng tốt. Cái xấu sẽ tạo ra cái tốt, cái tốt sẽ tạo ra cái xấu. Và chính chúng ta, khi đọc đến những dòng này, có lẽ cũng đang tự đấu tranh với cái tư tưởng ấy.
Luôn tồn tại đâu đó trong ta, một chút thiên thần và một chút ác quỷ.
Tôi sống trong một xã hội có thiên thần và ác quỷ, thiên thần ở trên trời, ác quỷ ở dưới lòng đất, ai cũng biết điều ấy vì chúng tôi, những con người của trần tục, những sinh vật của trần gian được sinh ra và lớn lên ở giữa hai cái thế giới luôn luôn đối nghịch nhau ấy.
Thế giới của loài người là chiến trường, là cán cân cho chiến thắng giữa thiên thần và ác quỷ. Mỗi một con người là môi trường để cái ác và cái thiện hòa vào nhau và đấu tranh, chiến đấu để tìm ra kẻ thắng cuộc cuối cùng. Nếu thiên thần thắng, kẻ đó trở thành kẻ tốt, thua thì ngược lại. Ừm, vậy nó có ý nghĩa gì?
Đơn giản thôi
Chúng ta vừa là thiên thần, vừa là ác quỷ
Đã bao giờ bạn đặt ra câu hỏi rằng, trong cái xã hội chúng ta sống, đâu đâu cũng cần phải có đồng tiền, vì ngoài kia, có quá nhiều thứ nguy hiểm, quá nhiều thứ để chúng ta phải sợ, là sự thất bại khi làm một việc gì đó. Điểm số, tiền bạc, công danh, lợi lộc. Chúng ta cuối cùng phấn đấu cho điều gì ? Cuối cùng cũng chỉ là một thứ, ấy là sự thỏa mãn cá nhân mỗi người. Vậy bao giờ mới là đủ đây ?
Hai bản tính tiêu diệt lẫn nhau
Tôi có thể sống và lựa chọn xem mình đứng về phe nào, và chúng ta có thể tin vào một cuộc sống như thế nào là đúng, nếu mặc định rằng cuộc sống này xấu, chúng ta chấp nhận nó, chúng ta sẻ trở thành một phần của nó, hoặc nếu không, chúng ta sẽ đấu tranh với nó. Điều quan trọng ở đây là, bạn có thực sự tin, có thực sử muốn làm như thế. Vì có một điều luôn hiện hữu trong tâm trí chúng ta, đó là sự sợ hãi. Con người sinh ra đã sợ hãi, những chính sợ hãi được sinh ra mà con người mới có sự dũng cảm. Đấu tranh với nó, chúng ta được gì ? Đấu tranh với nó, chúng ta sẽ có được một tương lai tốt đẹp hơn, chúng ta sống theo cách mà chúng ta muốn. Không phải sao ? Hay là bạn muốn sống theo cách xã hội áp đặt cho bạn ?
Nguồn: Thư pháp Thanh Phong
Trong một số tác phẩm thư pháp của tôi, thường có chủ đề liên quan đến thiên thần và ác quỷ. Thiên thần tạo ra ác quỷ, ác quỷ tạo ra thiên thần.Tôi khác mọi người, đối với tôi việc hòa mình vào cộng đồng là một điều gì đó khó khăn và phức tạp. Tôi giống với mọi người, vì bên ngoài cái xã hội tôi vẫn biết, tôi chắc rằng vẫn còn những người khác giống như tôi và tâm hồn của tôi.Đơn giản là tôi không thích, tôi đã quen với cái kiểu cô độc một mình ấy, tự mình tìm hiểu, tự mình ngắm nhìn thế giới, tự mình tĩnh tẫm đối mặt với các vấn đề. Tôi cảm thấy, đối với tôi, các vấn đề mà người khác cho rằng là hay ho thì tôi lại thấy ngược lại, thật khó hiểu làm sao. Nhưng những thứ khiến tôi thích và cảm thấy thích thú thực sự không phải mấy cái chuyện bao đồng như anh A yêu chị B, hay cố C chia tay anh D. Đó không phải là thứ mà tôi đem ra nói với mọi người và xem đó là những điều thú vị.Tôi không thân quen với sếp của mình nhiều, chính vì thế mà tôi không có những gì mà người khác ở vị thế của tôi có thể. Tôi cũng chẳng cần những thứ ấy, đối với tôi, cuộc sống bây giờ cũng chỉ đơn giản. Sống là để cảm nhận, là để trải nghiệm. Sống không cần phải quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, vụn vặt, mà sống là để tìm kiếm cho mình những niềm vui, và có lẽ, gần đây tôi còn nhận ra một điều, sống là để cho người khác…Trong xã hội này, bản thân tôi cảm thấy có một cái định luật, một cái quy luật luôn luôn đúng, ấy là chẳng có một thứ gì là tuyệt đối cả. Ừm, nói thế nào nhỉ. Giữa những con người kia, tôi biết rằng có những người xấu, có những người tốt. Có những người trong tốt ngoài xấu, có những người trong xấu ngoài tốt. Vậy thì sao. Ừ thì chả sao cả, nếu như hiểu được điều ấy, tôi sẽ chọn một cuộc sống tốt hơn, ai ai cũng tốt. Cái xấu sẽ tạo ra cái tốt, cái tốt sẽ tạo ra cái xấu. Và chính chúng ta, khi đọc đến những dòng này, có lẽ cũng đang tự đấu tranh với cái tư tưởng ấy.Tôi sống trong một xã hội có thiên thần và ác quỷ, thiên thần ở trên trời, ác quỷ ở dưới lòng đất, ai cũng biết điều ấy vì chúng tôi, những con người của trần tục, những sinh vật của trần gian được sinh ra và lớn lên ở giữa hai cái thế giới luôn luôn đối nghịch nhau ấy.Thế giới của loài người là chiến trường, là cán cân cho chiến thắng giữa thiên thần và ác quỷ. Mỗi một con người là môi trường để cái ác và cái thiện hòa vào nhau và đấu tranh, chiến đấu để tìm ra kẻ thắng cuộc cuối cùng. Nếu thiên thần thắng, kẻ đó trở thành kẻ tốt, thua thì ngược lại. Ừm, vậy nó có ý nghĩa gì?Đơn giản thôiĐã bao giờ bạn đặt ra câu hỏi rằng, trong cái xã hội chúng ta sống, đâu đâu cũng cần phải có đồng tiền, vì ngoài kia, có quá nhiều thứ nguy hiểm, quá nhiều thứ để chúng ta phải sợ, là sự thất bại khi làm một việc gì đó. Điểm số, tiền bạc, công danh, lợi lộc. Chúng ta cuối cùng phấn đấu cho điều gì ? Cuối cùng cũng chỉ là một thứ, ấy là sự thỏa mãn cá nhân mỗi người. Vậy bao giờ mới là đủ đây ?Tôi có thể sống và lựa chọn xem mình đứng về phe nào, và chúng ta có thể tin vào một cuộc sống như thế nào là đúng, nếu mặc định rằng cuộc sống này xấu, chúng ta chấp nhận nó, chúng ta sẻ trở thành một phần của nó, hoặc nếu không, chúng ta sẽ đấu tranh với nó. Điều quan trọng ở đây là, bạn có thực sự tin, có thực sử muốn làm như thế. Vì có một điều luôn hiện hữu trong tâm trí chúng ta, đó là sự sợ hãi. Con người sinh ra đã sợ hãi, những chính sợ hãi được sinh ra mà con người mới có sự dũng cảm. Đấu tranh với nó, chúng ta được gì ? Đấu tranh với nó, chúng ta sẽ có được một tương lai tốt đẹp hơn, chúng ta sống theo cách mà chúng ta muốn. Không phải sao ? Hay là bạn muốn sống theo cách xã hội áp đặt cho bạn ?Nguồn: Thư pháp Thanh Phong