Thơ chế vui hài hước về chuyện vợ – chồng (sợ vợ)
Thơ chế vui hài hước về chuyện vợ – chồng
Nối tiếp mạch các bài thơ chế đã đăng, hôm nay
Mục Lục
#Thơ chế nịnh vợ
Vợ là người chẳng họ hàng
Thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình.
Ngày đầu trông thật là xinh
Môi tươi
Vợ là đáng kính đáng yêu
Kính vợ đắc thọ là điều đương nhiên
Nhớ vòng chung kết toàn cầu
Nhì trời nhất vợ đứng đầu bảng A.
Vợ là con của người ta
Mà sao tình lại thiết tha mặn nồng.
Vợ là chăn ấm mùa đông
Là dòng suối mát ngày không có tiền.
Vầng trăng vằng vặc trước hiên
Đinh ninh xin giữ lời nguyền nộp lương.
Vợ là két sắt, tủ tường
Muốn mở phải nhả lời thương ngọc ngà.
Vợ là một đôi thùng loa
Mỗi khi điên tiết cả nhà nổi giông.
Dáng như sư tử Hà Đông
Cha con lấm lét mà không dám cười.
Vợ là bình cũ lâu đời
Ai mua chẳng bán tứ thời nâng niu.
Vắng vợ có một buổi chiều
Cha con chống chếnh như diều đứt dây.
Uớc gì có vợ về ngay
Để mang tiếng hát làm say cả nhà!
Thuở xưa ta vốn hiền lành
Từ ngày lấy vợ, trở thành… hiền khô
Còn nàng thuở ấy ngây thơ
Sau khi xuất giá thành cô… xếp sòng
Suốt ngày cứ oán trách chồng
Lúc xưa thì vậy, giờ không còn gì…
Khổ thân cho kiếp tu mi
Sa chân lấy vợ khác chi đi tù
Lưng thì mỗi ngày một gù
Cày ba, bốn “chóp” để bù nàng tiêu
Ngày xưa trông giống Triển Chiêu
Ngày nay từa tựa lão tiều phu gia.
Ngày trước nàng dạ, nàng thưa
Nói năng dịu ngọt cho vừa lòng anh
Anh tưởng hoa nở trên cành
Bao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa
“Lời nói không mất tiền mua…”
Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau.
Bây giờ chẳng hiểu vì đâu
Nàng mang chứng bệnh cứng đầu… lặng câm
Cái mặt thì cứ hầm hầm
Nàng trợn một cái, ta… bầm mấy hôm
Nhớ xưa… chỉ buồn tủi hơn!
#Lấy vợ nên kiêng
Lấy vợ nên kiêng vợ ngáy to
Đêm nào đi ngủ cũng khò khò
Tội đức lang quân nằm kế cạnh
Mất ngủ lâu ngày chắc phát ho!
Nhưng:
Lấy vợ xin lấy vợ ngáy to
Lỡ bề ăn trộm nó hăm ho
Đêm khuya thanh tịnh em đây ngáy
Trộm tưởng Thiên Lôi chạy cao giò!
Lấy vợ nên kiêng vợ sún răng
Giận con lè lưỡi tựa bà chằng
Tiệc tùng rủi gặp bò xào giấm
Mắc nghẹn có ngày té ngã lăn!
Nhưng:
Lấy vợ xin lấy vợ sún răng
Đỡ tiền nha sĩ, ngại sâu ăn
Sáng, trưa, chiều, tối em ăn cháo
Khỏi phải mua… bàn chải đánh răng!
Lấy vợ nên kiêng lấy vợ non
Ra đường ai biết cháu hay con
Nhí nha nhí nhảnh đòi vàng bạc
Bán cả bàn thờ sắm phấn son!
Nhưng:
Lấy vợ ta nên lấy vợ non
Tóc thề mườn mượt xõa eo thon
Mắt sáng, môi hồng, da tươi thắm
Đỡ tiền mua sắm những phấn son!
Kiêng lấy vợ già:
Lấy vợ nên kiêng lấy vợ già
Ra đường ai biết chị hay bà
Sinh hai ba lượt mình teo nhếch
Má hóp, xương lòi, ốm như ma!
Nhưng:
Lấy vợ xin anh lấy vợ già
Ra đường em biết chuyện gần xa
Lỡ anh đi lạc thì em nhắc
Cũng tốt cho anh đó thôi mà!
Thơ chế vui hài hước về chuyện vợ – chồng
#Thơ chế nói xấu vợ
Ngoài trời bỗng nổi cơn giông
Vợ em giở chứng chạy rông ngoài đường
Em nhìn mà thấy thương thương
Vợ em sao lại dở ương thế này.
Hôm rồi nó uống rượu say
Xông phi một phát… vỡ ngay cái bàn.
May mà hàng xóm khuyên can
Không thì nhà cửa nát tan hết rồi.
Thời gian hờ hững nhẹ trôi
Vài hôm lại thấy nó ngồi uống bia.
Nhìn em nó bảo thằng kia,
Lại đây quỳ xuống rót bia cho bà.
Em nào có dám kêu ca
Không nhanh nó vả cho 3 phát liền.
Thì ra nó trúng lô xiên
Có tiền trong túi nó liền đi chơi…
Số em lận đận long đong
Nào ai thấu hiểu nỗi lòng em đâu.
Em ngồi than thở mấy câu
Nó liền vác hẳn dao bầu chạy ra
Em đành co cẳng chạy xa
Nó mà vớ được … thành ma có ngày!
#Thơ chế cho người yêu vợ
Sợ vợ sống lâu
Nể vợ bớt ưu sầu
Để vợ lên đầu
Là trường sinh bất tử …
Đánh vợ nhừ tử
Là đại nghịch bất đạo
Vợ hỏi mà nói xạo
Là trời đất bất dung
Chê vợ lung tung
Là ngậm máu phun người
Gặp vợ mà không cười
Là có mắt không tròng
Để vợ phiền lòng
Là chu di tam tộc
Vợ sai mà hằn hộc
Là trời đánh thánh đâm
Vợ gọi mà ngậm câm
Là lòng lang dạ sói
Để vợ nhịn đói
Là tội nhân thiên cổ
Để vợ chịu khổ
Là bất tài vô dụng
Trốn vợ đi ” ăn vụng”
Là ngũ mã phanh thây !!!
Em phải dừng ngay
Vợ em đang gọi…..
#Thơ chế cho người sợ vợ
Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi,
Nhất vợ nhì trời… là chuyện tự nhiên
Ðàn ông sợ vợ thì sang,
Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà.
Ðàn ông không biết thờ “bà”
Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.
Ðàn ông sợ vợ ai khi,
Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!!!
Ðàn ông khí phách ngang tàng,
Nghe lời vợ dạy là hàng “trượng phu.”
Ðàn ông đánh vợ là ngu,
Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.
Lấy nàng từ thuở mười nhăm,
Ðến khi mười chín tôi đà năm con.
Nàng thì trông hãy còn son,
Tôi thì đinh ốc, bù lon rã rời.
Nắng mưa là chuyện của trời,
Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.
Suốt ngày cày cấy như trâu,
Chiều về rửa chén cũng “ngầu” như ai.
Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,
Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.
Lau nhà, lau cửa chẳng màng,
Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.
Nhiều khi muốn hộc xì dầu,
Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.
Nàng đòi thi đấu võ đài,
Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.
Nhớ xưa mình mới quen nhau,
Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.
Cho nên tôi mới bị lường,
Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.
Than ôi thực tế phũ phàng,
Mày râu một kiếp thôi đành đi tong.
Một lòng thờ dzợ sắc son,
Còn non còn nước thì tôi còn… thờ.
Ra đường sợ nhất công nông
Về nhà sợ nhất vợ ko nói gì
Đàn ông nể vợ là sang
Ngồi nghe vợ dạy là hàng trượng phu
Đàn ông đánh vợ là ngu
Vừa mất tiền thuốc vừa tù chung thân
Vợ là ngân khố, kho tiền
Gửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút ra,
Vợ là biển cả bao la
Đôi khi nổi nóng khiến ta chìm phà.
Dù không sinh đẻ ra ta
Nhưng công nuôi dưỡng thật là lớn lao
Khi ta đau ốm xanh xao
Vợ lo chăm sóc hồng hào khỏe ngay
Sợ ta đi trật đường ray
Vợ liền theo dõi kéo ngay về nhà
Khi ta tán tỉnh ba hoa
Vợ liền “quát nạt” để mà răn đe
Lời vợ dạy phải lắng nghe
Mai sau “khôn lớn” mà khoe mọi người
Nói ra xin hãy chớ cười
Vợ ta ta sợ! Vợ người… còn lâu
Bắc thang lên hỏi ông trời
Ðời con đau khổ đã nhiều … thấu chăng?
Ông trời cúi mặt than rằng
Tao đây cũng khổ, cắn răng chịu đòn!
Bắc thang lên hỏi ông trời
Kiếp này con có bỏ nàng được không?
Ông Trời ổng trả lời rằng
Tao còn chưa được xá chi là mày.
Vợ là mẹ các con ta
Thường kêu bà xã, hiệu là phu nhân
Vợ là tổng hợp: bạn thân
Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền
Vợ là ngân khố, kho tiền
Gửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút ra
Vợ là biển cả bao la
Đôi khi nổi nóng khiến ta chìm phà
Vợ là âm nhạc, thi ca
Vừa là cô giáo, vừa là luật sư
Nếu bạn thích đọc thơ chế, hãy tham khảo thêm các bài sưu tầm khác tại:
Thơ chế tình yêu đọc xong muốn bỏ người yêu lập tức
Tình yêu chỉ là một trò hề
Có khi nào trên đường đời tấp nập, ta vô tình đá phải bọc đô la
Xem tướng bằng thơ trước khi cưới vợ
Một chiều ngược nắng – bói cả tháng không còn 1 cô gái yêu như thế này
Vợ bảo mạnh lên nhưng chồng không hiểu ý
Nhiều ông chồng thích sưu tầm và sáng tác các câu thơ bài thơ về vợ – gọi là thơ chế vợ nhưng cũng có không ít bài thơ chế chồng hoặc chuyện vợ chồng…Nối tiếp mạch các bài thơ chế đã đăng, hôm nay Blog Tình Yêu giới thiệu thêm những vần thơ chế chuyện vợ chồng mà nhiều người thích để đọc như một cách để thư giãnVợ là người chẳng họ hàngThế mà giờ đẹp lại sang nhà mình.Ngày đầu trông thật là xinhMôi tươi mắt thắm đến đình cũng xiêuVợ là đáng kính đáng yêuKính vợ đắc thọ là điều đương nhiênNhớ vòng chung kết toàn cầuNhì trời nhất vợ đứng đầu bảng A.Vợ là con của người taMà sao tình lại thiết tha mặn nồng.Vợ là chăn ấm mùa đôngLà dòng suối mát ngày không có tiền.Vầng trăng vằng vặc trước hiênĐinh ninh xin giữ lời nguyền nộp lương.Vợ là két sắt, tủ tườngMuốn mở phải nhả lời thương ngọc ngà.Vợ là một đôi thùng loaMỗi khi điên tiết cả nhà nổi giông.Dáng như sư tử Hà ĐôngCha con lấm lét mà không dám cười.Vợ là bình cũ lâu đờiAi mua chẳng bán tứ thời nâng niu.Vắng vợ có một buổi chiềuCha con chống chếnh như diều đứt dây.Uớc gì có vợ về ngayĐể mang tiếng hát làm say cả nhà!Thuở xưa ta vốn hiền lànhTừ ngày lấy vợ, trở thành… hiền khôCòn nàng thuở ấy ngây thơSau khi xuất giá thành cô… xếp sòngSuốt ngày cứ oán trách chồngLúc xưa thì vậy, giờ không còn gì…Khổ thân cho kiếp tu miSa chân lấy vợ khác chi đi tùLưng thì mỗi ngày một gùCày ba, bốn “chóp” để bù nàng tiêuNgày xưa trông giống Triển ChiêuNgày nay từa tựa lão tiều phu gia.Ngày trước nàng dạ, nàng thưaNói năng dịu ngọt cho vừa lòng anhAnh tưởng hoa nở trên cànhBao giờ cũng đẹp, tươi xanh bốn mùa”Lời nói không mất tiền mua…”Nên anh ngọt lại cho vừa lòng nhau.Bây giờ chẳng hiểu vì đâuNàng mang chứng bệnh cứng đầu… lặng câmCái mặt thì cứ hầm hầmNàng trợn một cái, ta… bầm mấy hômNhớ xưa… chỉ buồn tủi hơn!Lấy vợ nên kiêng vợ ngáy toĐêm nào đi ngủ cũng khò khòTội đức lang quân nằm kế cạnhMất ngủ lâu ngày chắc phát ho!Nhưng:Lấy vợ xin lấy vợ ngáy toLỡ bề ăn trộm nó hăm hoĐêm khuya thanh tịnh em đây ngáyTrộm tưởng Thiên Lôi chạy cao giò!Lấy vợ nên kiêng vợ sún răngGiận con lè lưỡi tựa bà chằngTiệc tùng rủi gặp bò xào giấmMắc nghẹn có ngày té ngã lăn!Nhưng:Lấy vợ xin lấy vợ sún răngĐỡ tiền nha sĩ, ngại sâu ănSáng, trưa, chiều, tối em ăn cháoKhỏi phải mua… bàn chải đánh răng!Lấy vợ nên kiêng lấy vợ nonRa đường ai biết cháu hay conNhí nha nhí nhảnh đòi vàng bạcBán cả bàn thờ sắm phấn son!Nhưng:Lấy vợ ta nên lấy vợ nonTóc thề mườn mượt xõa eo thonMắt sáng, môi hồng, da tươi thắmĐỡ tiền mua sắm những phấn son!Kiêng lấy vợ già:Lấy vợ nên kiêng lấy vợ giàRa đường ai biết chị hay bàSinh hai ba lượt mình teo nhếchMá hóp, xương lòi, ốm như ma!Nhưng:Lấy vợ xin anh lấy vợ giàRa đường em biết chuyện gần xaLỡ anh đi lạc thì em nhắcCũng tốt cho anh đó thôi mà!Ngoài trời bỗng nổi cơn giôngVợ em giở chứng chạy rông ngoài đườngEm nhìn mà thấy thương thươngVợ em sao lại dở ương thế này.Hôm rồi nó uống rượu sayXông phi một phát… vỡ ngay cái bàn.May mà hàng xóm khuyên canKhông thì nhà cửa nát tan hết rồi.Thời gian hờ hững nhẹ trôiVài hôm lại thấy nó ngồi uống bia.Nhìn em nó bảo thằng kia,Lại đây quỳ xuống rót bia cho bà.Em nào có dám kêu caKhông nhanh nó vả cho 3 phát liền.Thì ra nó trúng lô xiênCó tiền trong túi nó liền đi chơi…Số em lận đận long đongNào ai thấu hiểu nỗi lòng em đâu.Em ngồi than thở mấy câuNó liền vác hẳn dao bầu chạy raEm đành co cẳng chạy xaNó mà vớ được … thành ma có ngày!Sợ vợ sống lâuNể vợ bớt ưu sầuĐể vợ lên đầuLà trường sinh bất tử …Đánh vợ nhừ tửLà đại nghịch bất đạoVợ hỏi mà nói xạoLà trời đất bất dungChê vợ lung tungLà ngậm máu phun ngườiGặp vợ mà không cườiLà có mắt không tròngĐể vợ phiền lòngLà chu di tam tộcVợ sai mà hằn hộcLà trời đánh thánh đâmVợ gọi mà ngậm câmLà lòng lang dạ sóiĐể vợ nhịn đóiLà tội nhân thiên cổĐể vợ chịu khổLà bất tài vô dụngTrốn vợ đi ” ăn vụng”Là ngũ mã phanh thây !!!Em phải dừng ngayVợ em đang gọi…..Ngồi buồn kiếm chuyện nói chơi,Nhất vợ nhì trời… là chuyện tự nhiênÐàn ông sợ vợ thì sang,Ðàn ông đánh vợ tan hoang cửa nhà.Ðàn ông không biết thờ “bà”Cuộc đời lận đận kể là vứt đi.Ðàn ông sợ vợ ai khi,Vợ mình, mình sợ sá gì thế gian!!!Ðàn ông khí phách ngang tàng,Nghe lời vợ dạy là hàng “trượng phu.”Ðàn ông đánh vợ là ngu,Tốn tiền cơm nước, ở tù như chơi.Lấy nàng từ thuở mười nhăm,Ðến khi mười chín tôi đà năm con.Nàng thì trông hãy còn son,Tôi thì đinh ốc, bù lon rã rời.Nắng mưa là chuyện của trời,Tề gia nội trợ có tôi bao thầu.Suốt ngày cày cấy như trâu,Chiều về rửa chén cũng “ngầu” như ai.Nấu cơm, đi chợ hàng ngày,Bồng con, thay tã tôi đây vẹn toàn.Lau nhà, lau cửa chẳng màng,Ôi thời oanh liệt ngang tàng còn đâu.Nhiều khi muốn hộc xì dầu,Xin nàng nghỉ phép, nàng chau đôi mày.Nàng đòi thi đấu võ đài,Tung ra một chưởng, chén bay ào ào.Nhớ xưa mình mới quen nhau,Em ăn, em nói ngọt ngào dễ thương.Cho nên tôi mới bị lường,Mang thân ngà ngọc cậy nương nơi nàng.Than ôi thực tế phũ phàng,Mày râu một kiếp thôi đành đi tong.Một lòng thờ dzợ sắc son,Còn non còn nước thì tôi còn… thờ.Ra đường sợ nhất công nôngVề nhà sợ nhất vợ ko nói gìĐàn ông nể vợ là sangNgồi nghe vợ dạy là hàng trượng phuĐàn ông đánh vợ là nguVừa mất tiền thuốc vừa tù chung thânVợ là ngân khố, kho tiềnGửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút ra,Vợ là biển cả bao laĐôi khi nổi nóng khiến ta chìm phà.Dù không sinh đẻ ra taNhưng công nuôi dưỡng thật là lớn laoKhi ta đau ốm xanh xaoVợ lo chăm sóc hồng hào khỏe ngaySợ ta đi trật đường rayVợ liền theo dõi kéo ngay về nhàKhi ta tán tỉnh ba hoaVợ liền “quát nạt” để mà răn đeLời vợ dạy phải lắng ngheMai sau “khôn lớn” mà khoe mọi ngườiNói ra xin hãy chớ cườiVợ ta ta sợ! Vợ người… còn lâuBắc thang lên hỏi ông trờiÐời con đau khổ đã nhiều … thấu chăng?Ông trời cúi mặt than rằngTao đây cũng khổ, cắn răng chịu đòn!Bắc thang lên hỏi ông trờiKiếp này con có bỏ nàng được không?Ông Trời ổng trả lời rằngTao còn chưa được xá chi là mày.Vợ là mẹ các con taThường kêu bà xã, hiệu là phu nhânVợ là tổng hợp: bạn thânThủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiềnVợ là ngân khố, kho tiềnGửi vào nhanh gọn, hơi phiền rút raVợ là biển cả bao laĐôi khi nổi nóng khiến ta chìm phàVợ là âm nhạc, thi caVừa là cô giáo, vừa là luật sưNếu bạn thích đọc thơ chế, hãy tham khảo thêm các bài sưu tầm khác tại: