“Thích” Tâm Phúc, một kẻ giả sư, cuồng ngông, và hoang tưởng

“Thích” Tâm Phúc, một kẻ giả sư, cuồng ngông, và hoang tưởng

Trong thời gian khoàng bốn tháng gần đây, youtubers đã dấy lên một làn sóng về một Ngội “chùa” với những tờ giấy A4 được dán khắp nơi, ghi là: “Nhà chùa nhận các loại thịt động vật” tại địa chỉ 184/13A đường 63, tổ 8, ấp Láng Cát, xã Tân Phú Trung, huyện Củ Chi, thành phố Hồ Chí Minh. Người trụ trì nơi đây được ghi rõ là Đại Đức “Thích” Tâm Phúc và số điện thoại để liên lạc là 0968778992 hoặc 0979744454 hoặc (+84-28)37966274–37968184.

(Chùa Hoằng Pháp Trung Ương)
(Đạo Phật cho phép tu sĩ ăn thịt động vật, thực vật)
(Nhà chùa nhận các loại thịt động vật)
(thịt bò, trâu, chó, dê)
(cá sấu, hổ, sư tử, rùa)
(Tam Tịnh Nhục)

1- Sơ Lược Tiểu Sử của “Thích” Tâm Phúc:

Qua youtube “Sư thầy ăn thịt chó khóc kể về cuộc đời của mình sang Mỹ và 34 nước” cho biết là “Thích” Tâm Phúc tên thật là Nguyễn Minh Phúc, được sinh ra vào ngày 19 tháng 5 năm 1981 tại huyện Cu Chi, thành phố Hồ Chí Minh nhưng vì lý do nào đó mà đứa bé không có giấy khai sinh mãi đến 2 năm sau và trong giấy tờ lại ghi là ngày 8 tháng 3 năm 1983. Cha của đứa bé nầy thì không ai biết như theo người Cậu Hai sống gần đó cho biết qua youtube “Bạn sẽ “kêu trời” khi biết sự thật về nguồn cội Ngội chùa kỳ lạ nhất SG”. Mẹ của đứa bé bị bệnh tâm thần nhẹ và có 2 đứa con gái khác trước đó với hai người chồng vắng mặt hay “quất ngựa truy phong” trước khi chúng ra đời như trường hợp của bé Minh Phúc nầy (chớ không phải vì lý do chiến tranh nên thất lạc người cha như trong youtube mà Nguyễn Minh Phúc đã nói, vì trong khoảng thời gian đó không còn chiến tranh trên miền Nam Việt Nam, nhất là thành phố Hồ Chí Minh).
Khi bé Minh Phúc được 5 tuổi (vào năm 1986, tính theo năm sinh thật là 1981) thì được ông bà ngoại gởi vào chùa Hoằng Pháp ở huyện Hóc Môn vì gia cảnh nghèo khó không có tiền nuôi nấng và chữa trị bệnh ghẽ lỡ đầy đầu cho đứa bé nên muốn xin được nương nhờ cửa Phật để được giúp đỡ. Vị trụ trì chùa Hoằng Pháp lúc bấy giờ tên là vị Hòa Thượng Ngộ Chân Tử đã vui lòng tiếp nhận bé Minh Phúc để lo cho ăn học sau nầy. Mặc dù viện Dục Anh (vốn đã được thành lập bởi Hòa Thượng Ngộ Chân Tử vào năm 1968, tiếp nhận 365 em từ 06 đến 10 tuổi về nuôi dạy) đã giải tán sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, những trẻ em được thân nhân nhận về, “chùa lại nhận nuôi dưỡng các cụ già neo đơn hoặc vì gia cảnh khó khăn (theo “ “Chùa Hoằng Pháp”, trên vi.wikipedia.org). Bé Minh Phúc được chùa tiếp nhận, xem như một trường hợp ngoại lệ, hiếm hoi.
Hai năm sau, Hòa Thượng Ngộ Chân Tử viên tịch vào năm 1988, lúc đó bé Minh Phúc chỉ mới 7 tuổi, và người kế nhiệm là Thích Chân Tính, chủ ý lo tổ chức những khóa tu Phật thất kể từ năm 1999 hơn là mở lại viện Dục Anh, vì vậy việc nuôi dưỡng các bé trong số đó gồm 2 đứa bé khác không riêng gì bé Minh Phúc, bị chấm dứt và chúng được trả về gia đình. Vì gia cảnh nghèo nàn nên mẹ của bé Minh Phúc không thể nuôi con đi học. Và theo lời tự thuật của chính “Thích” Tâm Phúc thì trong 3 năm liền từ lớp 1 đến lớp 3 (là vào khoảng 9 tuổi), bé Minh Phúc không được đến trường.
Cho đến khi 15 tuổi (là học sinh lớp 9, năm 1998), cậu bé Minh Phúc trở lại chùa Hoằng Pháp để cầu xin Thượng Tọa Thích Chân Tính cho sống nhờ. nương tựa vào cửa chùa làm công quả. Sau đó, cậu bé Minh Phúc cũng được cho đi học lại.
Trong quá trình học tập của Nguyễn Minh Phúc dường như là đã lướt qua 3 bậc tiểu học từ lớp 1 đến lớp 3 và không hiểu làm sao cậu bé Minh Phúc học lên lớp 9.
Trong “Thư Sám Hối”” (2015) của “Thích” Tâm Phúc ghi ngày 9 tháng 8 năm 2015, trên trang chuahoangphap.com, có đoạn như sau: “Thượng Tọa Thích Chân Tính đã nuôi dưỡng Nguyễn Minh Phúc từ lúc còn học phổ thông trung học cho đến thi đậu đại học luật, đại học công nghệ thông tin lập trình viên Aptesh Ấn Độ”.
Như vậy, bằng cách nào đó cậu bé Minh Phúc cũng học xong cấp 3 trung học phổ thông một cách kỳ diệu với một quá trình học tập không liên tục và còn bị gián đoạn nữa để có được bằng cấp trung học và thi đậu vào đại học luật và đai học công nghệ thông tin Aptesh của Ấn Độ. Đó vẫn là một câu hỏi mà dường như chỉ một mình Nguyễn Minh Phúc có câu trả lời. Và việc hoàn thành hai bằng cấp đại học hay không thì ngay cả Thượng Tọa Thích Chân Tính cũng không rõ. Xem như nhà chùa Hoằng Pháp nuôi cậu bé Minh Phúc ăn học trong 3 năm cuối của bậc trung học và tột nghiệp vào khoảng năm 2001.
Và trong “Thư Sám Hối” (2015) còn cho biết là vào ngày 15 tháng 4 năm 1999, cậu bé Minh Phúc 18 tuổi, vốn đã được quy y bởi Thượng Tọa Thích Chân Tính với pháp danh là Tịnh Phúc như là một đệ tử tục gia chưa được xuống tóc và vì vậy chưa được xem là một chú tiểu thực thụ, đã phát nguyện là “nguyện cầu thế giới hòa bình và 69 đại nguyện lúc 12 giờ khuya tại chánh điện chúa Hoằng Pháp (huyện Hóc Môn)”.
Vào “năm 2003, Nguyễn Minh Phúc bắt đầu cuộc di hành từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội, vượt qua cửa khẩu Mống Cái, cửa khẩu Láo Cai sang Trung Quốc trong thời gian 5 tháng”.
Và vào “năm 2006, Nguyễn Minh Phúc tiếp tục đi bộ từ chùa Hoằng Pháp qua cửa khẩu Mộc Bài sang nước Cambodia, Thailand, Lào, Myammar (Miến Điện), Malaysia, Bangladesh, Sri Lanka v.v.”

(Bản đồ Á Châu)

Tuy nhiên qua youtube khác
“Thầy chùa “ăn thịt chó” TTP và câu chuyện ly kỳ hâp dẫn từng đi nhiều nước thỉnh kinh… có thật vậy ?” mà cũng chính “Thích” Tâm Phúc kể về cuộc đời của minh từ tấm bé thì có những điểm gần như trái ngược, phi lý, và một vài sự kiện sai lạc về thời gian,

1- Thứ nhất: về quá trình học vấn:
Lúc 5 tuổi (vào năm 1986 nếu tính theo năm sinh 1981, có vẽ phù hợp hơn là 6 tuổi như trong youtube cho biết), bé Minh Phúc được ông bà ngoại giao cho nhà chùa Hoằng Pháp vì hoàn cảnh khó khăn. Vi trụ trì lúc bấy giờ là Hoàng Thượng Ngộ Chân Tử đã không còn nhận trẻ em để giáo dục nữa vì viện Dục Anh đã giải tán từ năm 1975, như đã nói ở trên, bởi vậy thầy Chân Tử dường như chỉ tiếp nhận tạm thời một cách ngoại lệ, bởi vậy sau khi thầy viên tịch vào năm 1988, bé Minh Phúc được trả về với gia đình sau 2 năm ở chùa Hoằng Pháp. Như vậy bé Minh Phúc 7 tuổi đã vượt qua tuổi mẫu giáo rồi (từ 4 đến 6 tuổi), nhưng “Thích” Tâm Phúc cho là bé Minh Phúc có học lớp mẫu giáo. Đây là điểm mơ hồ.
Sau khi trở về nhà, bé Minh Phúc học xong cấp 1, từ lớp 1 đến lớp 5 (trong youtube cho là lớp 6). Vậy ai lo cho bé Minh Phúc ăn học trong khi vì gia cảnh nghèo nên bé Minh Phúc buột phải bị đưa vào chùa Hoằng Pháp 2 năm về trước.
Và hoàn tất cấp 2 và 3. Trong youtube có nói về cử nhân 1 và 2 ở cấp 3 trung học là điều tào lao. Ngày xa xửa, dưới thời Cộng Hòa miền Nam thì có cuộc thi cuối năm là tú tài 1 là chứng nhận học xong lớp 11 và tú tài 2 là học xong lớp 12 nhưng những cuộc thi nầy bị hủy bỏ sau ngày 30 tháng 4 năm 1975. Chỉ còn lại cuộc thi cuối năm lớp 12 cho toàn quốc thôi.
Trong youtube nầy “Thích” Tâm Phúc không hề nhắc đến việc trở lại chùa Hoằng Pháp lần thứ hai vào độ tuổi khoảng lớp 9 để xin ở nhờ và ăn học mà nhắc đến cha mẹ “nuôi” lo cho ăn học xong cấp 3, từ lớp 9 đến lớp 12. Và nộp đơn vào đại học Hàng Không, và đại học Luật (không nhắc gì đến đại học công nghệ thông tin Aptesh của Ấn Độ). Lần nầy, trong lúc học đại học lưng chừng Nguyễn Minh Phúc nhờ ông bà ngoại đến chùa Hoằng Pháp xin cho anh ta được trú ngụ và được tài trợ hết bậc đại học 4 năm. Xem như, Nguyễn Minh Phúc không có nhờ chùa Hoằng Pháp lo cho ăn học ở cấp 3 trung học thì điều nầy khác biệt trong “Thư Sám Hối” (2015). Cuối cùng là “Thích” Tâm Phúc nói rằng đã tốt hai trường đại học: Luật và công nghệ thông tin Aptesh.
Như vậy, có thể là anh ta hoàn tất hai bằng cử nhân vào năm 2005 theo khóa học 2001-2005), theo như được thuật lại. Tuy nhiên, trong “Thư Sám Hối” (2015) cho biết là anh ta đã bắt đầu cuộc đi bụi từ năm 2003, lần thứ nhất, và lần thứ hai vào năm 2006. Điều nầy chứng minh là việc hoàn tất hai bằng cử nhân thì hoàn toàn không thể xảy ra.
Về vấn đề thời gian, dường như “Thích” Tâm Phúc nói không hoàn toàn chính xác, có thể vì tự tạo ra chi tiết câu chuyện không có thật nên “khầy” không nhớ là mình đã từng nói như thế nào trước đây và sau đó. Và đó chính là những mấu chốt cho thấy là “Thích” Tâm Phúc đặt chuyện rất nhiều về quá trình học hành tốt nghiệp trung học và nhất là tốt nghiệp đại học. Có rất nhiều mâu thuẩn trong những mốc thời gian.
Như qua youtube “Chùa Hoằng Pháp trung ương 16” vào khoảng tháng 11 năm 2019, và khoảng phút thứ 8:25. “Thích” Tâm Phúc có nói là lúc anh ta 18 tuổi là vào năm 2003 (điều nầy sai, mà phải là năm 2001), từ năm 2003–2007, tốt nghiệp cử nhân luật quốc tế và cử nhân luật kinh doanh và từ năm 2005–2008 (chỉ có 3 năm, thay vì 4 năm), tốt nghiệp cử nhân lập trình viên Aptesh Ấn Độ.
Nếu tính theo năm sinh trong giấy tờ là 1983, như vậy giả sử là Nguyễn Minh Phúc được cho ăn học đúng tuổi và liên tục, thì sẽ tốt nghiệp cấp 3 trung học vào năm 18 tuổi tức là năm 2001. Theo như bức “Thư Sám Hối” (2015), Nguyễn Minh Phúc bắt đầu bỏ đi bụi là vào năm 2003. Từ đây, có thể nhìn thấy cả một câu chuyện được dựng lên. Có thể là sau khi tốt nghiệp trung học, chùa Hoằng Pháp tiếp tục chu cấp tài chánh cho Nguyễn Minh Phúc học lên đại học với hai trường đại học là luật và công nghệ thông tin lập trình viên Aptesh Ấn Độ, nhưng anh ta không thể học nổi với hai chương trình đại học hoàn toàn khác nhau nên nản chí bỏ ngang và trở về nhà. Cuộc hành trình đi bụi sau 2 năm từ đó. Như thế, không có chuyện Nguyễn Minh Phúc tốt nghiệp 2 bằng luật sư vào năm 2007 và bằng cử nhân lập trình viên vào năm 2008 vì anh ta hoàn toàn không có nguồn tài chánh nào khi rời bỏ chùa Hoằng Pháp.

2- Thứ hai: về thân thế nội ngoại:
Nếu bên nội giàu có (nhờ có tiệm sủa xe hơi), cư ngụ tại quận 1 đắc giá và nhiều người bác có địa vị trong xã hội (là những luật sư nổi tiếng nhất) như “Thích” Minh Phúc nói đến thì tại sao giao đứa cháu trai cho chùa Hoằng Pháp nuôi dưỡng. Không những thế, dòng họ bên ngoại lại toàn là những người có chức vụ cao trong nghành công an ở huyện Củ Chi cho đến bộ quốc phòng và trong tất cả các tổ chức. Cho thấy rằng đây chỉ là những thông tin tự tạo dựng và gian xão.

3- Thứ ba : thông tin về nuôi trẻ mồ côi:
Hoàn toàn sai lạc, như đã nói, chùa Hoằng Pháp đã không còn nuôi trẻ mồ côi từ năm 1975 ngoại trừ một số người cao tuổi vì hoàn cảnh neo đơn. Số lượng người cao tuổi và trẻ mồ côi mà “Thích” Tâm Phúc nói đến dường như là không đúng vì một đứa bé 6 tuổi thì không thể biết rõ đến như thế và nhất là hoàn cảnh khá eo hẹp của nhà chùa lúc bấy giờ.

2- Cuộc hành trình xuyên 34 quốc gia:

“Thích” Tâm Phúc thường khoe là đã hoàn tất cuộc hành trình xuyên 34 quốc gia và nói thông thạo 14 ngoại ngữ (bao gồm Anh, Pháp, Tàu). Nhìn trên bản đổ khu vực Châu Á, những quốc gia thuộc Đông Dương ngày xưa, gồm Việt Nam, Campuchia, Lào, Thái Lan, Miến Điện có những biên giới đất liền có thể đi xuyên qua, ngoại trừ những quốc gia thuộc quần đảo và bán đảo như Mã Lai Á, Phi Luật Tân, Singapore v.v thì không thể dùng đường bộ được là điều đương nhiên. Như vậy làm sao “Thích” Tâm Phúc có thể đến những quốc gia đó nếu không có tiền mua vé bay. Và ngay cả những quốc gia về hướng tây của Miến Điện là Bangladesh, Nepal, Ấn Độ v.v thì đường bộ bị ngăn chận bởi dãy núi Hy Mã Lạp Sơn rất gian nguy. Nói tóm lại, “Thích” Tâm Phúc chỉ vượt biên để đến vài quốc gia lân cận Việt Nam thôi như Campuchia, Lào, hoặc xa hơn tí là Thái bẳng đường bộ và không thể nào đi xuyên 34 quốc gia dù là bằng đường hàng không nếu không có tiền mua vé bay, hộ chiếu, và sổ thông hành.
Tuy nhiên, bằng cách nào đó “Thích” Tâm Phúc đến được Nepal và sống lang thang ngoài đường phố bị cảng sát bắt giữ và tìm cách trả về Việt Nam theo như lời người Cậu Hai (ruột) cho biết trong youtube “Bạn sẽ “kêu trời” khi biết sự thật về nguồn cội Ngội chùa kỳ lạ nhất SG”.
Sau những năm tháng sống phần lớn ở Campuchia và Thái Lan, dĩ nhiên “Thích” Tâm Phúc cũng học hỏi được một vài câu nói của địa phương nhưng nếu nói là thông thạo trong việc viết, đọc, nói, và nghe là điều không thể có. Còn về trình độ ngoại ngữ Anh thì cho thấy là “Thích” Tâm Phúc không thể phát âm đúng một vài chữ rất thông dụng như video, menu, yourtube v.v thì khả năng có được bằng tiến sĩ Phật học tại Ấn Độ và Thái Lan là điều bật khả thi. Cũng không thể cho rằng “Thích” Tâm Phúc rành tiếng Ấn Độ và Thái Lan để học lấy bẳng tiến sĩ. Một số bài kinh Pali nhật tụng ngắn thường được các nhà sư Nam Tông học thuộc lòng và đọc như trong các bửa ăn, hoặc trước khi ngủ, hoặc cảm ơn thọ cúng dường v.v thì “Thích” Tâm Phúc cũng phải học thuộc lòng thôi và chỉ có khả năng thế thôi.

3- Sơ lược lịch sử “chùa” Hoằng Pháp trung ương:

Sau khi bất tuân theo lời Thượng Tọa Thích Chân Tính, Nguyễn Minh Phúc trốn khỏi chùa Hoằng Pháp ở huyện Hóc Môn và trở về nhà ở huyện Củ Chi, dựng tấm bảng “chùa” Ngộ Chân Tử (là tên của vị trụ trì đầu tiên ở chùa Hoằng Pháp huyện Hóc Môn). Có lẽ, Nguyễn Minh Phúc vì tư thù với Thượng Tọa Thích Chân Tính qua việc không cấp giấy chứng nhận tu sĩ và nghiêm cấm việc đi bụi của anh ta, nên anh ta dùng tên Ngộ Chân Tử cho “chùa” của mình nhằm ngụ ý rằng “chùa” của anh ta nằm ở bậc sư phụ của chùa Hoằng Pháp huyện Hóc Môn. Nguyễn Tâm Phúc còn thành lập công ty du lịch Ngộ Chân Tử đưa người qua Campuchia hành hương nhưng bị tai tiếng và dẹp bỏ.
Thượng Tọa Thích Chân Tính hay được nên yêu cầu Nguyễn Minh Phúc gỡ xuống cái tên Ngộ Chân Tử và sau đó nó có cái tên khác là “chùa” Ngộ Chân Tự (thay vì Tử). “Thích” Tâm Phúc bắt đầu kêu gọi những đóng góp khắp nơi để làm việc từ thiện nhưng dần dần cũng không được sự ủng hộ của bá tánh.
Có thể vào khoảng sau bức “Thư Sám Hối” (2015), “Thích” Tâm Phúc đổi tên “chùa” thành Hoằng Pháp Trung Ương vì lòng hận thù tột cùng đối với Thượng Tọa Thích Chân Tính đã khiến “Thích” Tâm Phúc phải viết bức thư sám hối vì vậy tên “chùa” một lần nữa được đổi tên là Hoằng Pháp Trung Ương, ngụ ý Ngộng cuồng là “chùa” nầy mới là trung ương thực thụ của chùa Hoằng Pháp huyện Hóc Môn mặc dù nơi đây chùa thì cũng chẳng ra chùa theo hình thức, vừa bừa bãi, lộn xộn nơi ăn ngủ, vệ sinh, thờ cúng và không có giấp tờ chứng nhận của giáo hội Phật giáo Việt Nam.

4- Việc giả danh chư Tăng chùa Hoằng Pháp:

Một số sự kiện sau đây chứng minh cho việc “Thích” Tâm Phúc giả danh là như thế nào và có đúng với ý nghĩa câu nói đó không:

Thứ nhất: Nguyễn Minh Phúc chưa phải là chú tiểu và thọ tỳ kheo, chỉ được quy y với pháp danh là Tịnh Phúc, thì càng không thể tự xưng mình là Đại Đức hay bậc sư thầy. Một sinh viên chưa hoàn tất chương trình đại học 4 năm thì làm sao được gọi kỷ sư thì qui chế của tôn giáo Phật giáo về chức sắc Đại Đức cũng gần như thế để cho bá tánh biết là người đó đã hoàn tất qui trình giáo huấn nào đó nên đáng được tôn trọng với danh xưng đó.

Thứ hai: Việc người đời muốn tu tại gia thì không nên tự tiện lạm xưng danh hiệu Đại Đức hay tự tiện khoác áo Hòa Thượng hoặc áo vàng. Và càng tệ hại hơn nữa, nếu người đó dám cho in tấm danh thiếp với danh xưng Đại Đức và tên chùa nơi chưa từng làm lễ tỳ kheo cho họ. Như vậy, đó chính là việc giả danh, giả mạo chư tăng. Ngoại ra, không ai cấm cản hay phản đối một cá nhân hay tập thể nào đó muốn tu tại gia vì đó là quyền cá nhân hợp pháp và hợp lệ.

Thứ ba: Nếu đã muốn tu tại gia, thì tại sao lại muốn người đời xưng tụng mình là thầy, là Đại Đức trừ khi chính người đó có những mưu toan lợi dụng danh nghĩa để lừa bịp thiên hạ nhầm trục lợi cá nhân qua những kêu gọi từ thiện hoặc cúng dường xây dựng gì đó.

Dưới đây là hai tấm danh thiếp mà Nguyễn Minh Phúc cho in ra trong hai thời điểm khác nhau và tự xưng là Đại đức “Thích” Tâm Phúc, trụ trì “chùa” Ngộ Chân Tự, sau đó đổi thành “chùa” Hoằng Pháp Trung ương.
Tấm danh thiếp thứ nhất tự xưng là “Giáo hội Phật giáo Việt Nam liên hiệp quốc” mà chỉ có 2 tên chùa được nhét vào một cách miễn cưõng để gọi là liên hiệp quốc thì thật là ngây ngô, khờ khạo. Một cái nơi được gọi là “chùa” Ngộ Chân Tự, vốn chưa được giáo hội Phật giáo Việt Nam thừa nhận, cũng được đưa vào nhằm mục đích họp thức hóa nó trước bá tánh và Phật tử. Vị Đại Đức tự xưng là “Thích” Tâm Phúc. Vị sư trưởng là Ngộ Chân Không (có lẽ, “Thích” Tâm Phúc cố tình sửa đổi tên Ngộ Chân Tử thành ra Ngộ Chân Không nhằm tránh sự chú ý).

(Trong tấm danh thiếp thứ nhất nầy có địa chỉ của)
(chùa Hoằng Pháp, huyện Hóc Môn)

Tấm danh thiếp thứ hai (có thể xuất hiện sau bức “Thư Sám Hối” (2015) ) biểu hiện xuất thân từ giào hội Phật giáo Việt Nam và giáo hội Phật giáo Mahayean Cambodia (chữ Mahayean có thể bị in sai, và chữ Mahadien cũng chỉ là cách phát âm từ tiếng Hán: ma-ha-diên từ chữ tiếng Phạn đúng là Mahāyāna có nghĩa là Đại thừa (Bắc Tông) và Tiểu thừa (Nam Tông) là Hīnayāna. Trên tấm danh thiếp nầy vị Đại Đức tự xưng vẫn là “Thích” Tâm Phúc, kèm theo là 4 chức vụ tự phong như là Trưởng ban nghi lễ trung ương, Trưởng ban hoằng pháp trung ương, Giảng sư, Trưởng ban từ thiện quốc tế. Đặc biệt hơn cả là Vị sư trưởng lại chính là “Thích” Tâm Phúc.

(Trong tấm danh thiếp thứ hai nầy không còn địa chỉ của chùa Hoằng Pháp,)
(huyện Hóc Môn mà thay vào đó là địa chỉ của chùa Phổ Độ bên Campuchia)

Ngoài hai danh thiếp giả mạo sư thầy là giấy “Chứng Điệp Thọ Giới” giả mạo chứng nhận Nguyễn Minh Phúc thọ giới tỳ kheo ở Việt Nam. Ngày xuất gia là 15 tháng 4 năm 1987 tại “chùa” Ngộ Chân Tử, và nơi thường trú lại ghi là “chủa” Hoằng Pháp Trung Ương (cũng chính là “chùa” Ngộ Chân Tử, một thủ đoạn xão trá dùng 2 tên chùa cho một địa chỉ).
Buổi lễ được tổ chức vào ngày 28–30 tháng 11 năm 2006 tại chùa Phổ Quang, quận Tân Bình. Và được cấp ngày 15 tháng 2 năm 2007 và được Hòa Thượng Thích Từ Nhơn ký tên và đống dấu.

(Mặt ngoài của giấy “Chứng Điệp Thọ Giới”)

(Mặt trong của giấy “Chứng Điệp Thọ Giới”)

Như vậy, Nguyễn Minh Phúc đã xuất gia lúc 4 tuổi (1987) tại “chùa” Ngộ Chân Tử (mà không phải là chùa Hoằng Pháp, huyện Hóc Môn) là một điểu xão trá vì thời gian đó chưa có cái “chùa” nào được gọi là Ngộ Chân Tử mà đó chỉ là căn nhà ọp ẹp bằng lá bị dột khi mưa của hai mẹ con mà “Thích” Tâm Phúc đã mô tả lại trong youtube ở trên. Cuối cùng là Nguyễn Minh Phúc được thọ giới tỳ kheo lúc 23 tuổi (2006) và chỉ khoảng 1 tháng rưởi sau, Minh Phúc được cấp giấy “Chứng Điệp Thọ Giới”.
Trở lại bức “Thư Sám Hối” (2015), cho biết là Nguyễn Minh Phúc có hai cuộc hành trình vào năm 2003 và 2006. Như vậy có thể xét thấy rằng Nguyễn Minh Phúc cố tình làm hoặc mướn ai đó làm ra giấy “Chứng Điệp Thọ Giới” nầy để dễ dàng đi lại trong nước cũng như nước ngoài qua những kinh nghiệm có được từ cuộc hành trình năm 2003 vốn bị người ta xua đuổi và khinh thường khi trong người không có giấy tờ chứng minh là sư thầy.
Qua youtube mới nhất trong khoảng gần cuối năm 2020 “Thầy Thích Chân Tính trụ trì chùa Hoằng Pháp chính thức lên tiếng nói về trụ trì chùa ăn thịt chó” , Thượng Toạ Thích Chân Tính cũng đã một lần nữa lên tiếng nói xác nhận việc giả tăng chùa Hoằng Pháp của Nguyễn Minh Phúc và những chữ “Thích Tâm Phúc” là do chính anh ta tự đặt cho mình. Sau lần đi bụi thứ nhất (2003), vì không có giấy tờ chứng nhận là một tu sĩ nên Nguyễn Minh Phúc gặp nhiều phiền phức và khó thể thuyết phục ai được như khi xin tạm tá túc ở chùa nào đó, nên anh ta van xin Thượng Tọa Thích Chân Tính cấp giấy tỳ kheo nhưng Thượng Tọa từ chối và khuyên anh ta ở lại chùa tu học 6 tháng ít nhật mới có thể cấp giấy nhưng anh ta đã tìm cách trốn khỏi chùa sau hơn một tháng ép mình tu học để đi lang bạc khắp nơi.
Trước đó, vào tháng 10 năm 2014, Thượng tọa Thích Chân Tính cũng đã lên tiếng về việc Nguyễn Minh Phúc giả tăng chùa Hoằng Pháp qua bài viết “Thông báo V/v giả danh chư Tăng chùa Hoằng Pháp” trên mạng nguoiphattu.com.

(Nguyễn Minh Phúc lúc độ tuổi còn trẻ và ham thích đi bụi)
(mà sau nầy anh ta gọi là “đi thỉnh kinh”)
(tự đặt pháp danh “Thích Tâm Phúc”)

Thượng Tọa Thích Chân Tính đã từng nhấn mạnh như sau: “Nay, chùa Hoằng Pháp khẳng định, Nguyễn Minh Phúc không xuất gia ở chùa Hoằng Pháp, cũng như không phải chư Tăng của chùa và chùa Hoằng Pháp cũng không cử chư Tăng hay Phật tử đi quyên góp tịnh tài, tịnh vật dưới mọi hình thức, rất mong chư Tôn đức Tăng Ni, quý thiện nam tín nữ Phật tử trong và ngoài nước lưu tâm, đừng để Nguyễn Minh Phúc lừa gạt.

(Tầm danh thiếp bằng tiếng Anh)

Không những thế “Thích” Tâm Phúc còn cho in tấm danh thiếp khác bằng tiếng Anh nhằm mục đích lừa bịp quy mô hơn với đề tựa là Liên hiệp Phật giáo Thế giới của Việt Nam. Đại Đức Thích Tâm Phúc là sư trưởng tại chùa Ngộ Chân Tử, tại chùa Phổ Độ bên Campuchia, và tại chùa Hoằng Pháp (huyện Hóc Môn), Ngoài ra, chùa Phổ Phước bên Thái Lan, và chùa Phước Khánh Tự bên Campuchia cũng nằm dưới sự quản lý của “Thích” Tâm Phúc.
Quả là một tài năng gian xảo của đất nước Việt Nam mà một mình “Thích” Tâm Phúc đã từng tung hoành ở một số quốc gia gần gũi như Campuchia, Thái Lan, Lào như là một vài bước đầu thử nghiệm trước khi cái trò bịp bợm đó lây lan qua những nước khác.

5- Sơ lược về phái Bắc tông và Nam tông:

a- Phái Bắc tông hay còn gọi là Đại thừa, chữ tiếng Phạn (sanskrit) là Mahāyāna, có nghĩa là “cỗ xe lớn”, chú trọng đến việc trường chay như là một quy định đối với những người xuất gia và luôn khuyến khích Phật tử nên cố gắng tu tập ăn chay theo khả năng để giữ giới thứ nhất, quan trọng nhất trong 5 giới, là sát sanh như có thể được.

(Trang phục của phái Bắc tông)

“Ban đầu, Đại thừa chỉ là một phong trào cải cách Phật giáo nhỏ ở Ấn Độ, nhưng trường phái này dần phát triển thành trường phái có ảnh hưởng trong Phật giáo Ấn Độ. Các trung tâm học thuật lớn liên quan đến Đại thừa như Nalanda và Vikramashila phát triển mạnh trong khoảng từ thế kỷ VII đến thế kỷ XII Theo dòng lịch sử, Phật giáo Đại thừa lan rộng khắp Nam Á, Trung Á, Đông Á và Đông Nam Á, trở thành truyền thống Phật giáo lớn nhất có ngày nay, với 53% Phật tử thuộc Đại thừa Đông Á và 6% theo Kim cương thừa, so với 36% của Phật giáo Nguyên thủy (khảo sát năm 2010), có ảnh hưởng mạnh mẽ ở Trung Quốc, Đài Loan, Mông Cổ, Triều Tiên, Nhật Bản, Việt Nam, Nepal, Malaysia, và Bhutan”.
“Ngược lại với quan điểm nguyên thuỷ, Đại thừa không quá nhấn mạnh đến đời sống xuất gia, cho rằng cư sĩ tại gia cũng có thể đạt Niết-bàn với sự tế độ của chư Phật và chư Bồ Tát”. (theo “Đại thừa”, trên vi.wikipedia.org).

b- Phái Nam tông hay còn gọi là Tiểu thừa, chữ tiếng Phạn (sanskrit) là Hīnayāna, có nghĩa là “cỗ xe nhỏ”, thường dùng chỉ những người theo “Phật giáo Nguyên Thủy”, không chú trọng đến việc trường chay mà thọ dụng những gì bá tánh cúng dường trước 12 giờ trưa, còn được gọi là “ăn trai” và chỉ ăn có một buổi. Việc thọ dụng thực phẩm động vật phải theo quy tắc tam tịnh nhục (là ba món thịt thanh tịnh: mắt chẳng nhìn thấy con vật bị giết thịt, tai chẳng nghe tiếng con vật rên la, và chẳng nghi là con vật bị giết vì mình) và hai điều lệ được cho phép là phần thịt mà con vật ăn thừa bỏ lại và phần thịt của con vật đã chết chưa bị phân hủy. Hay còn gọi là ngũ tịnh nhục.

(Cách trang phục của phái Nam tông)

“Thượng tọa bộ Phật giáo hay Phật giáo Theravada, Phật giáo Nam truyền, Phật giáo Nam tông là một nhánh của Phật giáo Nguyên Thủy”.
“Thượng tọa bộ Phật giáo xuất hiện đầu tiên ở Sri Lanka, rồi sau đó được truyền rộng rãi ra nhiều xứ ở Đông Nam Á”.
“Ngày nay, Thượng tọa bộ được lưu hành tại các nước Ấn Độ, Sri Lanka, Miến Điện, Thái Lan, Campuchia và Lào”. (theo “Phật giáo Thượng tọa bộ”, trên vi.wikipedia.org).

6- “Thích” Tâm Phúc thuộc phái Bắc tông hay Nam tông ?:

“Thích” Tâm Phúc thường nói với mọi người là “khầy” thuộc về phái Nam tông vì vậy được ăn thịt động vật và theo quy tắc tam tịnh nhục. Thậm chí, “Thích” Tâm Phúc còn in ra bản thông báo là “Nhà chùa nhận các loại thịt động vật” như ở phần trên cho biết. Tuy nhiên, “Thích” Tâm Phúc vẫn trang phục theo phái Bắc tông và ngang nhiên ra vào nhà hàng thưởng thức những món ăn thịt, cá, hải sản và còn lớn tiếng tuyên bố là tất cả chùa chiền ở Việt Nam dù là theo phái Bắc tông hay Nam tông đều ăn mặn (có nghĩa là ăn thịt động vật) “Sư hổ mang trụ trì chùa ăn Thịt Chó /chùa kỳ lạ / độc lạ Việt Nam/ Phần 4”.
Theo như chữ Mahadien là Đại thừa là thuộc về Bắc tông. Đó hội Phật giào Mahadien của người Việt ở Campuchia mà Nguyễn Minh Phúc thường lui tới và xin cấp giấy chứng nhận tu sĩ để được đi lại trong đất Campuchia dễ dàng hơn nhưng thật ra Nguyễn Minh Phúc còn chưa được làm lễ tỳ kheo ở Campuchia và pháp danh Thích Phước Minh cũng không là chính danh thật sự.
Tóm lại là “Thích” Tâm Phúc đã làm oen ố trang phục tu sĩ của phái Bắc tông và ngông cuồng tuyên bố bừa bãi về việc trường chay của sư thầy, tưởng như mình là một nhà thông thái bậc nhất vậy. Việc “Thích” Tâm Phúc muốn ăn thứ gì thì chảng ai quan tâm vì người đời thường nói là “ai tu nấy chứng”, nhưng việc khoác áo cà sa theo phái Bắc tông mà ngang nhiên ăn thịt động vật là điều khó thể chấp nhận được vì nó gây nên một hình ảnh xấu xa cho sư thầy chính thống và phỉ báng giáo hội Phật giáo Việt Nam.

(Nguyễn Minh Phúc với một pháp danh khác là Thích Phước Minh)
(và ghi là xuất gia lúc 4 tuổi ở Campuchia là hoàn toàn không đúng)
(Có thể đây chỉ là tờ giấy được cấp tạm thời nên chi tiết)
(nêu trên không cần xác thực)

Sau đây là một số hình ảnh phản cảm của vị tu sỉ Nguyễn Minh Phúc mặc trang phục Bắc tông nhưng ngang nhiên “thưởng thức” món ngon từ thịt động vật trong nhà hàng cho đến hàng quán vĩa hè và cả nơi thờ phượng trong “chùa”. Mà “Thích” Tâm Phúc đã nhiều lần tuyên bố là “khầy” không ăn đồ chay, “thịt chay “để dành” cho mấy con chó nó ăn” theo như nguyên văn qua youtube “Phát ngôn gây sốc cực mạnh “đồ chay để cho chó ăn” của thầy tu giả danh trụ trì chùa ăn thịt chó” vào khoảng phút thứ 5:30. Nhưng sau đó “khầy” cố tình biện minh, bào chữa là “thì giờ mình không ăn thì cho chó ăn. Chớ làm sao ?” . Tuy nhiên, “khầy” dùng 2 chữ “để dành” ), có nghĩa là thức ăn chay lúc bấy giờ không hẳn là hư thối hay đồ thừa mứa bỏ đi mà chính xác ý nghĩ của “khầy” là thức ăn chay chỉ để dành cho mấy con chó nó ăn vì “khầy” ghét đồ chay. Tâm như thế nào thì ý nghĩ như thế ấy, cho dù biện minh thế nào đi nữa thì sự thật vẵn là sự thật. Và những ai ăn chay là ngu si, là theo tà giáo, là phản lại Phật giào, là chống đối cả những nước trên thế giới theo Phật giáo.

(“Khầy” đang thọ dụng món lẫu hải sản thơm ngọt nước)
(động vật trong một nhà hàng)

(“Khầy” đang ngồm ngoàm món “bún đậu” nhưng toàn là đổ mặng)
(chấm mắm tôm. Món nước chấm mà “khầy” ưa thích nhất)

(Khầy” đang xơi tái món lẫu dê vào ban đêm)
(mà đáng lý ra theo phái Nam tông “khầy” không được ăn đêm)

(Đây là buổi ăn sáng của “khầy” bằng tô bún bò Huế.)
(Và một lần nữa, “khầy” đã sai phạm vì phái)
(Nam tông không được phép ăn sáng, ngoại trừ giờ ngọ)

(Trong một tiệm khá lịch sự, “khầy” đang hì hục xực món hủ tiếu)
(có cả tôm to và thịt heo, béo ngậy nước lèo động vật)

(Món bún giò heo nầy, oái oăm thay lại có thêm vài miếng đậu hủ)
(chiên. Thế là câu nói “tai tiếng” của “khầy” cũng từ nơi đây xuất ra:)
(“thịt chay “để dành” cho mấy con chó nó ăn” )

(“Khầy” đang hóa nghiệp con cua biển to lớn và những món hải)
(sản mắc tiền khác mà những kẻ nghèo thèm rỏ dãi cũng như “khầy”)

(“Khầy” đang xơi đậm những trứng hột vịt lộn)
(có nhao phôi vịt con chưa có kịp chào đời)

(Đây lại là bữa ăn sáng của “khầy” bằng món hủ tiếu gồm)
(hải sản và thịt heo thơm ngon khiến “khầy” khó nhịn được)

(“Khầy” đang ngấu nghiến món vịt quay tại “chùa” riêng)
(của mình mà “khầy” muốn đệ tử youtuber mua cúng dường)

(“Khầy” đang thưởng thức món hủ tiếu heo, bên cạnh là dĩa tà hủ)
(chiên nhưng “khầy” chỉ cầm lên một miếng và vứt xuống ngay)

( Để thay đổi khẩu vị, đệ tử youtuber cúng dường “khầy”)
(món heo quay béo mỡ và bánh mì tại “chùa” trước bàn thờ Phật)

(Có lẽ, “khầy” tâm đắc nhất là món vịt quay bành mì nên)
(“khầy” thường hay bỏ nhỏ vào tai đệ tử youtuber)
(thứ “khầy” muốn cúng dường)

“Khầy” Thích Tâm Phúc quả thật là có “phúc” khi “khầy” được những youtubers và những người hâm mộ cúng dường bằng những bữa an rất thịnh soạn, dôi khi bất kể ngày đêm, khiến cho những người nghèo khó phải thèm thuồng như “khầy” Tâm Phúc hay nói như thế. Và ngay cả “khầy”, vừa ăn cũng không thể nhịn được mà phải xuýt xoa thốt lên luôn miệng: “Ngon quá ! Ngon quá ! Ui cha, ngon quá !”.

7- Bản chất của “Thích” Tâm Phúc:

Như theo tiêu đề của bài viết là ““Thích” Tâm Phúc, một kẻ giả sư, cuồng ngông, và hoang tưởng”. Tuy nhiên, như thế còn chưa thể hiện đầy đủ bản chất thật của Nguyễn Minh Phúc. Sau đây là những nhận xét từ những bẳng chứng trong youtube về bản chất của anh ta:

1- Cuồng ngông, phá kiến:
Vào khoảng phút thứ 4:49 của youtube “Thầy chùa ăn thịt chó nổi nóng chưa từng thấy khi bị từ chối cúng thịt quay” “Thích” Tâm Phúc đã cuổng ngông tuyên bố là “tu theo Việt Nam là tà giáo không thể theo được” và cuổng loạn khi nói là “không có giáo hội Phật giáo Việt Nam” theo lối lý luận rất là ấu trỉ, không phải là thành phần có kiến thức mà “Thích” Tâm Phúc thường tự khoe mình cũng có 2 bẳng tiến sĩ Phật học.

2- Nói tục:
“Khầy” giảng dạy về tôn giáo thờ dương vật nhưng dùng danh từ là “con kặt lõ” rất là tục tiểu, thô tục mà một vị Đại Đức từng khoe khoang có 2 bằng tiến sĩ Phật học và nhũng bằng cử nhân khác lại không có chút ý thức về lời nói của mình ở nơi công cộng mà còn thao thao diễn đạt mơ ước hết mức trần tục và dâm loạn ngôn từ như trong youtube “Trụ trì ăn thịt chó muốn thờ của quý thật to trong chùa Hoằng Pháp TƯ” vào khoảng phút thứ 7:05.

3- Ăn bỏ thừa phí phạm:
“Khầy” Tâm Phúc dạy rằng khi ăn phải bỏ thừa lại, không nên ăn hết thức ăn vì đó là tính cách của kẻ nghèo hèn. Hãy tập trẻ nhỏ ăn bỏ thừa để được giàu sang sau nầy. Mặc dù chính bản thân “khầy” đang thọ dụng thức ăn của bá tánh nhưng việc ăn bỏ thừa đối với “khầy” không phải là một phí phạm mà là một đức tánh tốt như trong youtube “Sáng Mùng 2 Tết thầy Thích Tâm Phúc ăn PHỞ BÒ siêu to…” vào khoảng phút thứ 8:40.

4- Vọng ngữ:
“Thích” Tâm Phúc còn tự xem mình là vị Phật sống như trong youtube “Biểu hiện lạ của thầy chùa ăn thịt chó khi uống 2 liều thuốc thần kinh của chị gái” vào khoảng phút thứ 18:18. Và “khầy” tuyên bố rằng “Những ai muốn lạy “khầy” sẽ có phước, ngay cả những lão Hòa Thượng 100 tuổi. “Khầy” cho lạy ngày đêm luôn”.
Do một số người hâm mộ “khầy” một cách u mê và mù quáng tôn xưng “khầy” là vị Phật sống như trong youtube “Cực Gắt: “lãnh đạo” làm rõ thầy Thích Tâm Phúc thầy chùa không ăn thịt chó” vào khoảng phút thứ 9:12, Vì vậy “khầy” càng khó từ chối chính mính là vị Phật hiên sinh trong thế kỷ 21 nầy nơi vùng Củ Chi một thời tanh hôi mùi máu, và ma quỷ có tiếng trong thời chiến tranh như trong youtube “Sư thầy “Thích” Tâm Phúc đụng hàng sư thầy mê DJ | gặp nhau cùng chung ảo tưởng vẫy banh nóc” vào khoảng phút thứ 0:59.

5- Tranh nói hơn thua:
“Khầy” Tâm Phúc có cách nói chuyện hay tranh hơn thua hầu áp đảo đối phương không thể mở miệng đối đáp và cũng để khỏi phải trả lời câu hỏi khó về một sự thật nào đó. Không những thế, “khầy” tự cho mình có quyền cấm đón người khác phê phán “khầy” và những gì “khầy” nói luôn là đúng, không ai được quyền cải lại vì “khầy” có 2 bằng tiến sĩ, học cao và vì “khầy” là bậc thầy tu như cha mẹ. Những diều nầy được thể hiện trong youtube “Trực tiếp: “chất vấn cực gắt” Thầy Thích Tâm Phúc, nổi đóa mời về” vào khoảng phút thứ 6:21. Và trong nhiều youtube khác.

6- Hoang tưởng:
“Khầy” Tâm Phúc hay hoang tưởng đến những chuyện mà có lẽ chỉ có trong đám ảo tưởng bại não như việc “khầy” muốn nuôi 100 đệ tử (đôi khi là 1000 đệ tử) cho ăn học đến tiến sĩ và mỗi người được cấp một chiếc xe riêng và phòng ngủ riêng và “khầy” cần ít lắm là 150 tỷ tiền Việt Nam như trong youtube “Tin nóng ! Thầy Thích Tâm Phúc gặp thanh niên cứng và cái kết Mùng 3” vào khoảng phút thứ 10:06.

7- Vu khống và thù ghét những người ăn chay:
Sau sự việc “Thích” Tâm Phúc bị một anh thanh niên mắng chửi, tát vào mặt, và đá vào chân tại chợ bán hoa Gia Định nhân dịp Tết như trong youtube “Sư “Thầy Thích Tâm Phúc Bất Ngờ Bị Bụp Quá Nhanh” vào khoảng phút thứ 3:48. Sau đó “khầy” liền lên tiếng vu khống cho những youtubers âm mưu hại “khầy”, và ngay cả những người ăn chay, nhà hàng chay vì thù ghét “khầy” nên mướn người lăng nhục và đánh “khầy” như trong youtube “Hót! Thầy chùa ăn thịt chó có anh trai sài gòn lên tiếng vụ đánh thầy” vào khoảng phút thứ 2:13.
Thật ra, “khầy” bị nguyển rửa, mắng chửi sĩ nhục và đấm đá vì “thần khẩu hại xát phàm” khi “khầy” quá dung tục trong lời nói về tôn giáo thờ dương vật và đi xa hơn nữa là ước mơ quá tục tiểu của “khầy” về việc muốn xây một dương vật khổng lồ đầy đủ bộ phận sinh dục nam để biểu hiện một nền kinh tế phát triển của đất nước.
Qua youtube “Phát ngôn gây sốc cực mạnh “Ghét Chùa Ăn Chay ,Giáo Hội Ăn Chay” của thầy giả canh chùa ăn thịt chó” vào khoảng phút đầu tiên, “khầy” Tâm Phúc tỏ thái độ rất bức xúc và tuyên bố là “”Khầy” ghét nhất là ăn đồ chay, thực phẩm chay. Ghét nhất là những chùa nào ăn chay, “khầy” cũng không tới. Ghét những giáo hội nào ăn chay luôn”.
Một số người hâm mộ “khầy” thì bênh vực cho là tại sao cộng đồng mạng nói xấu, chỉ trích “khầy” về việc ăn chay và ăn thịt động vật. Tuy nhiên, rõ ràng là chính “khầy” lên tiếng chỉ trích gay gắt những người ăn chay, xem họ, bao gồm cả giáo hội, như là những kẻ thù không đội trời chung mà “khầy” muốn tiêu diệt hết. Cũng nhu “khầy” từng tuyên bố là “”Khầy”sẽ lật đổ giáo hội Phật giáo Việt Nam” để “khầy” nắm quyền chủ tịch và biến đổi thành phái Nam tông.

8- Khinh khi những người ăn chay:
“Khầy” Tâm Phúc rất tự hào về sự “sáng suốt” của mình khi “khầy” quyết định ăn thịt động vật và cho là “khầy” đã sai lầm khi ăn chay trong suốt 14 năm trường từ lúc 6 tuổi đến 22 tuổi (mặc dù “khầy” xạo, vì “khầy” nói rằng “khầy” có người mẹ nuôi ở quận 12 lo cho “khầy” ăn học từ lớp 8 (14 tuổi) đến lớp 12 (18 tuổi), có nghĩa là 4 năm. Và “khầy” xin tá túc chùa Hoằng Pháp để được lo cho ăn học trong khi học đại học chớ không phải là xuất gia, vì vậy trong 4 năm đại học, nếu hoàn tất, chưa chắc gì “khầy” đã ăn chay).
Những người ăn chay mà như “khầy” Tâm Phúc nghĩ là ngu si theo đúng nghĩa và là những người không theo đạo Phật chánh tông. Dường như chỉ có “khầy” đã quán chiếu được điều đó như trong youtube “Tin Mới: Thầy chùa ăn thịt chó tuyên bố đổi luật Phật giáo” vào khoảng phút thứ 4:32.
Chính “khầy” trước tiên đã từng lên tiếng khiêu khích và quấy rối những Phật tử thuần hành tịnh chay cũng như những tăng đoàn của giáo hội Phật giáo Việt Nam về vấn đề ăn chay, và ăn thịt động vật. Ngoài ra, không một Phật tử thuần hành nào để ý đến hay phê phán “khầy” về việc đó nhưng cũng chính “khầy” lớn tiếng nhiều lần phê phán và khinh khi những người ăn chay rồi quay ra cáo buộc họ chỉ trích “khầy”. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đã thể hiện rõ trên những youtube qua những lời phỉ báng, chỉ trích một chiều của chính “khầy” mà thôi.

9- Cao ngạo, khoác lác:
Thượng Tọa Thích Nhật Từ có bằng tiến sĩ Phật học được giáo hội nhìn nhận, thì việc am hiểu giới luật của phái Nam tông là chuyện đương nhiên, chẳng phải là vấn đề to tát hay khó khăn gì. Tuy nhiên, “khầy” Tâm Phúc vì lòng ganh tỵ và thù ghét nên “khầy” cho là bằng tiến sĩ đó là do chó cấp, trong khi “khầy” đây có đến 2 bằng tiến sĩ Phật học nhưng lại không có giáo hội nào thừa nhận ngoài những phát ngôn khoe khoang, khoác lác không bằng chứng của “khầy”. Khả năng ngoại ngữ Anh văn tồi tệ cũa “khầy” đã chứng minh điều đó, thậm chí những chữ rất đơn giản thường gặp như là video, menu, youtube, v.v. mà “khầy” cũng phát âm sai bét hết thì liệu khả năng nghe và viết của “khầy” có đủ để học bậc đại học và thảo luận án, thuyết trình tiến sĩ không ?
Sự cao ngạo, khoác lác, và xảo trá của “khầy” Tâm Phúc cho thấy rõ trong youtube “Thầy chùa ăn thịt chó Thích Tâm Phúc lên tiếng chỉ trích trụ trì chùa Giác Ngộ Thầy Thích Nhật Từ”.

10- Vô đạo đức và đạo đức giả:
“Khầy” thích giảng dạy bá tánh dù rằng đó là những điều mà thiên hạ ai cũng biết rồi ngoại trừ những em bé còn nằm nôi như câu chuyện làm sao để ăn hột vịt lộn, muốn ăn món lẩu hải sản thì như thế nào v.v hoặc đức tính Hiếu là phải như thế nào v.v. Tuy nhiên, trên thực tế người đàn bà trong nhà mà “khầy” gọi là sư cô (nhưng thật ra cũng không phải là một sư cô thực sự vi bà ta không biết tụng kinh, thậm chí một câu kinh cũng không thuộc và thọ dụng tất cả động vật ngoại trừ vì bệnh nên phải tránh ăn một số) chính là mẹ của “khầy”, thường hay bị “khầy” la rầy và quát mắng xối xả bằng những lời nói hằn học chợ búa như là “Bà mới là khùng !”, “Nói đi, nói tới chiều luôn đi !”, “Lanh quá !”, “Nữa. Im !”, “Bà điên khùng quá đi ! Cứ lảm nhảm nói hoài ! Im đi ! Khùng quá khùng rồi mà !” v.v và còn nhiều nữa trong suốt youtube ““Biển Căng: Cuộc hỗn chiến giữa sư cô và thầy chùa ăn thịt chó”.
Một người phàm tục cũng không dám nói như vậy với người mẹ của mình, huống chi là một tu sĩ như “khầy” Tâm Phúc thì lời ăn tiếng nói càng phải cẩn trọng hơn nữa nếu không muốn người đời cho là đổ mất dạy, hay nặng hơn chút là đổ súc sinh.

11- Sân si và hung dữ:
Cuộc ấu đả giữa “khầy” Tâm Phúc và gia đình hàng xóm vào Mùng 8 Tết không phải bắt nguồn từ việc mâu thuẩn đất đai từ năm 97 mà vì “khầy” ném rác bừa bãi vào phần đất của hàng xóm, nhưng “khầy” chối biến không phải là rác của nhà “khầy” bỏ ra, gồm những vỏ trái cây mà bá tánh đến cúng dường và những túi rác nhỏ. Thế là cuộc ấu đả xảy ra, với những lời thô tục, nguyền rủa, mắng chửi mà vị tu sĩ không nên nói ra đối với bá tánh cho dù là họ sai. Nhưng “khầy” luôn tự hào là mình luôn luôn đúng và có chức sắc cao, vì vậy “khầy” không thể nào xắn tay áo nhà tu, nhẫn nhịn nhặt lấy những thứ rác đó. Lời qua tiếng lại, thét vang cả khu xóm, gầm lên từ tận đáy hộng, và tay chân cứ thế vung lên nhau thành cuộc hỗn chiến, một bên là một phụ nữ là chính và một bên là “khầy”.
Cũng chính “khầy” vung tay đánh người phụ nữ trước nên bị bà ta dùng cây quất lại và làm trầy nhẹ nơi gần mắt, sau khi “khầy” định quay về nhà nhưng cơn tức giận và bản tính hung dữ khó kiềm chế chân “khầy” chạy lao vào người phụ nữ. Qua đó, youtube đã thể hiện rõ sự kiện và hành động “Biển Căng: Máu đã đổ khi cả gia đình hàng xóm đánh thầy Thích Tâm Phúc vì mâu thuẫn đất đai /97”.

12- Dèm pha và sĩ nhục:
Vì lòng thù hận trong cái tôi quá sân si của “Thích” Tâm Phúc, vì vậy “khầy” không ngần ngại nói xấu và dèm pha Thượng Tọa Thích Nhật Từ là người vô đạo đức, gian ác, xấu xa, và ích kỷ nhưng không đưa ra một bằng chứng nào cho sự cáo buộc phi lý đó. Với khả năng, kiến thức, và địa vị của Thượng Tọa Thích Nhật Từ vượt quá xa đối với “Thích” Tâm Phúc thì không có lý gì Thích Nhật Từ lại bỏn xẻn, ganh tị, so đo từng ly từng tí với “Thích” Tâm Phúc mà chỉ có chăng là chính “Thích” Tâm Phúc, kẻ không có gì trong tay, ngoại trừ những lời nói khoác lác, khoe khoang, và hoang tưởng từ Thái Lan, qua Camphuchia, rồi lại trở lại Việt Nam, đã đem lòng ganh ghét, và thù hận Thích Nhật Từ chỉ vì thầy đã từng lên tiếng vạch trần sự thật về con người tư xưng là Đại Đức “Thích” Tâm Phúc và trong một vài lần gặp nhau ở Thái Lan trong những ngày Đại lễ Vesak Liên Hiệp Quốc vốn thường diễn ra tại Hội trường chính của Đại học Mahachulalongkornrajavidyalaya hay còn gọi tắt là Mahachulalongkorn (MCU, quận Wang Noi, tỉnh bang Ayutthaya).”Thích” Tâm Phúc chỉ là một tình nguyện viên giúp cho cuộc đại lễ, không thuộc nhóm chư tăng nào đến dự lễ và càng không thể len lỏi vào nhóm tăng đoàn Việt Nam nhưng lại thích phô trương mình trong hầu hết những bức ảnh với những người có chức sắc hoặc địa vị cao trong xã hội để đánh bóng tên mình và tạo niềm tin giả tạo cho những Phật tử và những người nhẹ dạ.
Dĩ nhiên là trong cương vị là một Thượng Tọa, Thích Nhật Từ càng không thể dung túng và tiếp tay cho những điều xấu của “Thích” Tâm Phúc. Và đó không phải là hành động vô đạo đức như “Thích” Tâm Phúc tầm thường đã nói. Có phải chăng, việc phơi bày sụ thật của một kẻ giả danh chư tăng là một việc vô đạo đức ? Và việc hành xử thiếu công minh, không những dung túng mà còn hàm ý tán đồng cho diều xấu là người có đạo đức hay sao ? Hôm nay, mới chỉ là một “Thích” Tâm Phúc, nếu để nhiều Phật tử và nhiều người tin theo những điều sai trái từ Phật pháp mà “Thích” Tâm Phúc tự suy diễn ra và lớn tiếng truyền tải mà không sớm tầy chay để chấn chĩnh lại Phật pháp thì sẽ còn nhiều “Thích” Tâm Phúc sau nầy được trang bị kinh nghiệm hơn và thâm sâu hơn.
Trong youtube “TT. Nhật Từ tiết lộ toàn bộ sự thật về thanh niên giả sư Tâm Phúc xin hãy dừng lại” Thượng Tọa không có một lời nào để được gọi là nói xấu hay sỉ nhục “Thích” Tâm Phúc. Nhưng ngược lại qua youtube “Gay cấn trụ trì chùa ăn thịt chó đáp trả cực gắt Thượng Tọa Thích Nhật Từ”, “Thích” Tâm Phúc đã lăng nhục Thượng Tọa bằng những lời lẻ khiếm nhã và hạ tiện cho thấy cả một lòng đố ky, ganh ghét, và thù hận chứa đầy con người của “khầy”, một con người rất phàm tục hơn là một tu sĩ có chút ít đức cao vọng trọng còn sót lại.

13- Vô ơn bạc nghĩa:
Trong bức Thư Sám Hối (2015) mà chính “Thích” Tâm Phúc đã viết ra để trao cho Thượng Tọa Thích Chân Tính, theo như nguyên văn, có xác nhận là “Thượng Tọa Thích Chân Tính đã nuôi dưỡng Nguyễn Minh Phúc từ lúc còn học phổ thông trung học cho đến thi đậu đại học luật và đại học công nghệ thông tin lập trình viên Aptesh Ấn Độ”.
Cho dù chỉ là 3 hoặc 4 năm hay thậm chí là một ngày hoặc vài giờ, thì cái ơn và cái nghĩa đó mà một con người phàm phu thiếu học thức, cũng biết và hiểu để ghi nhớ mãi trong lòng và luôn tôn trọng người đã ra ơn nuôi dưỡng mình trong hoàn cảnh ngặt nghèo khốn đốn. Không những thế, Thượng Tọa Thích Chân Tính còn bao trả chi phí học hành ở cấp đại học, mà không phải là một trường đại học, cho dù Nguyễn Minh Phúc đã bỏ dở vang việc học, không hoàn tất hai chương trình đại học (mà Thượng Tọa Thích Nhật Từ đã cho biết trong youtube ở trên) vì có lẽ Nguyễn Minh Phúc đã quá ôm đồm hai chương trình đại học vốn hoàn toàn khác xa nhau và đòi hỏi nhiều thời gian hơn nên cuối cùng đưa đến sự thất bại và nãn lòng nên bỏ chùa Hoằng Pháp trở về nhà nửa chừng những khóa học rồi sau đó bỏ đi bụi, lang thang khắp nơi từ nam ra bắc và bày trò giả sư để kiếm sống ở những cổng chùa đi qua và ở lòng thương yêu Phật giáo của nhiều người qua việc bố thí cúng dường cho khất sĩ. Đó là chuyến đi bụi đầu tiên vào năm 2003.
“Thích” Tâm Phúc chính xác là một kẻ vô ơn bạc nghĩa, đã thế, “khầy” còn lớn tiếng chỉ trích Thượng Tọa là người u minh, tu theo con đường tà giáo, và thậm chí vu khống Thượng Tọa phỉ báng vị giáo chủ Phật giáo Thích Ca Mâu Ni. Theo như nguyên văn là “Thích Chân Tính có những hành vi cử chỉ không tốt, không có đạo đức. Ông Thích Chân Tính hay chê bai đạo Phật Thích Ca Mâu Ni, hay phản ảnh những vị tu khất thực (phái Nam tông). Ông Thích Chân Tính tu theo ngoại đạo, nghịch lai Phật giáo nguyên thủy, Phật giáo Thích Ca Mâu Ni, kết hợp với bọn xấu làm ảnh hưởng đến uy tín, danh dự nhiều nước trên thế giới”qua youtube “Chùa Hoằng Pháp trung ương 18” vào khoảng phút thứ 9:20. Và “Thích” Tâm Phúc viện những cớ như trên để đưa đến quyết định chia tay tình nghĩa thầy trò vào năm 2007.
Đây là một trò vu khống dơ bẩn vô căn cứ, một lối đặt chuyện hèn hạ, ti tiện tự thiêu dệt nên, và là những cái cớ bất nhân bất nghĩa để phủi tay ơn nghĩa của người mà trước đó mình gọi là thầy dù là trong ý nghĩa sư thầy của người tu si. Và chính tính cách tu sĩ đó, phải tuân thủ nhiều giới cấm, khiến cho giá trị lời nói càng có giá trị hơn, đáng tin hơn so với những người phàm tục và những kẻ giả danh tu sĩ như trường hợp của “Thích” Tâm Phúc. Vì vậy, có thể khẳng định rằng hầu hết những gì “Thích” Tâm Phúc nói là đều giả dối, gian xảo cho mục đích có lợi cho cá nhân mà thôi. Hãy nghe những lời thanh minh nhẹ nhàng của Thượng Tọa Thích Chân Tính về nhân vật tự xưng là “Thích” Tâm Phúc. Cũng như qua bài nói chuyện của Thượng Tọa Thích Nhật Từ, người ta không tìm thấy một lời chỉ trích hay nói xấu gì “Thích” Tâm Phúc qua buổi thuyết pháp trên youtube của Thượng Tọa Thích Chân Tính trả lời những câu hỏi của Phật tử “Thầy Thích Chân Tính trụ trì chùa Hoằng Pháp chính thức lên tiếng nói về “trụ trì chùa ăn thịt chó”.

8- “Thích” Tâm Phúc lại tự phong chức sắc ở Campuchia:

“Thích” Tâm Phúc thường hay khoe là có chức sắc cao trong giáo hội Phật giáo Mahadien ở Campuchia và hiện tại “khầy” là phó chủ tịch giáo hội Phật giáo Mahadien và là tổng thư ký của giáo hội Campuchia. Không những thế, hội Phật giáo Asia còn mong muốn ban tôn giáo chính phủ bầu cho “khầy” làm chủ tịch giáo hội Phật giáo Việt Nam như trong youtube “Chủ tịch Phật giáo Campuchia Từ An Lạc lên tiếng về Thích Tâm Phúc Sư thầy ăn thịt chó” vào khoảng phút đầu tiên.
Đó là những lời xảo ngôn mà đáng lý ra một “tiến sĩ tu sĩ” như “khầy” không nên có lòng xảo trá, lừa bịp thiên hạ một cách rất tự tin đến như vậy. Hãy nghe chính vị chủ tịch giào hội Phật giáo Mahadien ở Campuchia tên là Từ An Lạc nói vể “Thích” Tâm Phúc như sau: “Ảnh chỉ là một thành viên trong giáo hội, chớ không có chức sắc gí cả” và việc cấp giấy tỳ kheo cho “Thích” Tâm Phúc cũng chỉ là giúp cho “khầy” đi lại dễ dàng ở Campuchia thôi. Những lời nầy của vị chủ tịch Từ An Lạc được chứng nhận bởi hai người có mặt lúc đó: vị phó chủ tịch thứ nhất là Thích Đức Ấn và vị phó chủ tịch thứ hai là Thích Minh Đức.
Ngoài ra trong một youtube khác “Thầy ăn thịt chó bị Trục Xuất như thế nào từ Campuchia về Việt Nam/ Trụ Trì ăn thịt chó”
vị phó chủ tịch thứ nhất giáo hội Phật giáo Mahadien ở Campuchia là Thích Đức Ấn trụ trì chùa Phước Thiên cũng đã lên tiếng về sụ mạo danh chức sấc tôn giáo của “Thích” Tâm Phúc và “khầy” bị công an Campuchia đuổi về nước khi “khầy” len lỏi vào, rồi tự tung tự quái xưng danh chức sắc cao ở một cái chùa Vạn An bên Campuchia và bị ban Phật tự tố cáo chính quyền. Và vị phó chủ tịch còn cho biết là nếu “Thích” Tâm Phúc qua Campuchia lần nữa, thầy sẽ kêu công an bắt ngay vì tội phá rối nhà chùa và gây chia rẽ giữa hai giáo hội Campuchia và Việt Nam.
Cũng như trong youtube “Giáo hội Phật giáo Campuchia chính thức lên tiếng xác nhận ông Thích Tâm Phúc là sư giả danh” Thích Đức Ấn cũng đã khẳng định rằng “đối với những người như vậy việc tẩy chay họ chẳng có tội tình gì hết trơn” . Những ai xu nịnh, a dua, bênh vực cho cái xấu một cách u mê và mú quáng chắc chắn sẽ nhận lấy nhân quả. Nghiêm trọng nhất là vấn đề phá kiến Phật giáo, có nghĩa là sự báng bổ, phỉ báng Phật giáo.

9- “Tiến sĩ tu sĩ” “Thích” Tâm Phúc ?:

“Thích” Tâm Phúc thường hay tự hào là mình có 2 bằng tiến sĩ Phật học: một là ở Ấn Độ và một là ở Thái Lan. Riêng tại Thái Lan hiện nay có 2 trường đại học Phật giáo lớn nhất tại Bangkok là trường Đại học Mahachulalongkornrajavidyalaya (MCU) và trường Mahamakut (MBU) với nhiều chi nhánh trên khắp các tỉnh thành của đất nước. Đó là hai trường đại học công, dạy bằng tiếng Thái và Anh ngữ. Tại Ấn Độ có nhiều trường đại học Phật giáo cổ đại: Đại học Nalanda, Đại học Vikramashila, Đại học Valabhi, Đại học Pushpagiri, Đại học Odantapuri và Đại học Somapura.
Ngoài ra trường Đại học Gautam Buddha như là một điểm đến lý tưởng cho việc học Phật pháp dành cho tăng ni sinh thời hiện đại ở các cấp từ cử nhân đến tiến sĩ và là một điểm nhấn trong nền Phật học Ấn Độ hiện nay. Dĩ nhiên, Anh ngữ vẫn là ngôn ngữ chính trong việc giảng dạy vì vậy tất cả giấy tờ, văn bằng, khai sanh, v.v đều phải được dịch sang tiếng Anh khi nộp đơn nhập học.
“Thích” Tâm Phúc có đủ khả năng Anh ngữ để học một trong những đại học ở Thái Lan hoặc Ấn Độ không ? Đó là chưa nói đến những khó khăn hơn để lấy bằng tiến sĩ và vấn đề tài chánh cũng rất quan trọng. Liệu “Thích” Tâm Phúc có nguồn lực tài chánh nào không đối với một du học sinh ? Bao nhiêu đây câu hỏi cũng chứng minh là “Thích” Tâm Phúc chỉ lòe rằng mình có bằng tiến sĩ Phật học hay nói đúng hơn là “khầy” xạo, lừa bịp những người nhẹ dạ dễ tin. Vì đôi lúc. “khầy” để lộ khả năng Anh ngữ tổi tàn của “khầy” khi phát âm một vài chữ tiếng Anh rất thông dụng và đơn giản như video, menu, youtube v.v. thì sai bét hết.
Gần đây, có một số hình ảnh của “khầy” Tâm Phúc đứng ôm văn bằng thạc sĩ và cả tiến sĩ và còn chụp hình chung cả nhóm tốt nghiệp tiến sĩ của trường đại học mở tại thành phố Sài Gòn, khiến cho một số người u mê nhẹ dạ phải trầm trồ tán dương “khầy” học cao quá, giỏi quá, qua youtube “Thầy Tâm Phúc nói lên sự thật” vào khoảng phút thứ 12:37. “Khầy” Tâm Phúc có nói lên sự thật nổi không nhưng một vài tấm hình sau đây được chụp lại từ youtube trên cho thấy là “khầy” chỉ làm dáng, đứng ôm văn bằng mượn tạm của ai đó rồi nép mình vào một góc khuất nào đó để được chụp ảnh như là tốt nghiệp tiến sĩ. Vì “khầy” tham lam quá, muốn được có hình đứng ôm luôn văn bằng thạc sĩ nên người xem thấy ngay cái đuôi chồn là “khầy” một mình ôm luôn hai bằng thạc sĩ và tiến sĩ cùng lúc vào ngày lễ trao bằng cấp là điều không thể có. Nhất là năm trao văn bằng lại là 2020. Tóm lại, chẳng qua “khầy” lò mò đến dự lễ rồi nhân tiện làm dáng để được chụp ké văn bằng tốt nghiệp của người khác xem như là của mình.

(“Khầy” Tâm Phúc ké chụp hình tốt nghiệp tiến sĩ của thiên hạ)

(“Khầy” Tâm Phúc mượn văn bằng tiến sĩ để khoe tài học)
(nên phải nép mình vào góc khuất để chụp hình)

(“Khầy” Tâm Phúc tuy không được ôm ké bằng thạc sĩ)
(nhưng cũng được đứng ké người tốt nghiệp)

“Khầy” Tâm Phúc cũng không quên mượn luôn bằng thạc sĩ)
(để khè thiên hạ vỉ vậy phải chụp hỉnh kín đáo một chút)

10- “Thích” Tâm Phúc có thể bị truy tố:

Ngoài vấn để giả sư, mạo danh, và tự xưng, “Thích” Tâm Phúc còn làm giả những con dấu để đống mộc lên những giấy tờ hay bằng khen mà thật ra không có trong sổ bộ. Đây có thể là một tội hình sự theo luật pháp Việt Nam mà “Thích” Tâm Phúc sẽ phải đối diện trước tòa án. Giáo hội Phật giáo Việt Nam đã lên tiếng tố cáo lần nữa nhân vật Nguyễn Minh Phúc tức là vị sư giả “Thích” Tâm Phúc lại cố tình quấy rối và bôi nhọ Phật giáo Việt Nam và mong rằng những cơ quan chức năng của chính quyền vào cuộc càng sớm càng tốt. Và nhất là không để lại vấn nạn nầy lần nữa như từ năm 2014. Qua youtube “Tin Nóng: Thích Tâm Phúc thầy chùa ăn thịt chó có nguy cơ bị khởi tố hình sự” cho biết chi tiết hơn.

11- Kết luận:

Tóm lại, việc Nguyễn Minh Phúc, với pháp danh tự xưng là Thích Tâm Phúc cư ngụ tại căn nhà tự giả danh “chùa” là Hoằng Pháp Trung Ương, ăn chay (ân rau củ, quả) hay ăn mặng (ăn thịt động vật, còn có nghĩa là ăn mạng hay ăn sinh mạng) là sự lựa chọn của anh ta, chẳng liên quan gì đến ai hay giáo hội nào cả. Mà thật ra cũng chẳng ai hay giáo hội nào cần gì phải quan tâm đến việc ăn chay hay ăn mặng của Nguyễn Minh Phúc. Nhưng chính Nguyễn Minh Phúc vì sân si quá nặng nên đem lòng thù hận Thượng Tọa Thích Chân Tính là bậc sụ phụ đối với anh ta chỉ vì Ngài không thể làm giấy chứng nhận anh ta là một tỳ kheo. Và lòng thù ghét Đại Đức Thích Nhân Từ chỉ vì không thể thừa nhận anh ta là vị Đại Đức tự xưng. Ngay cả giáo hội Phật giáo Việt Nam cũng trở thành tâm điểm cho lòng hận ghét của anh ta chỉ vì không thể nhìn nhận ngôi “chùa” bất hợp lệ theo qui định của giáo hội. Vì vậy từ một cái tâm cuồng nộ hóa cuồng loạn nên nây sinh ra những hành đông phản cảm và ngôn từ xấu xa, sai trái và vọng ngữ, Ngoài ra, những bản chất của Nguyễn Minh Phúc đã được phân tích ở trên, đã xô đẩy anh ta càng lúc càng lún sâu vào tội lỗi nếu lòng sám hối còn bị phủ dầy bởi lòng tham lam danh vọng, tiền tài thì khó mà thoát nghiệp.
Một lần nữa, người viết xin mạn phép mượn bài viết “Dự Cảm Về Ngũ Tịnh Nhục, Loại Thịt Không Mạng Căn” 26/06/2013 của Chu Minh Khôi trên thuvienhoasen.org để làm sáng tỏ hơn về việc nên tịnh chay hay ăn mặng. Qua bài viết đó có trích đoạn trong kinh Lăng Nghiêm nói về lý do tại sao Đức Phật cho phép thọ dụng thịt động vật. Ngài nói rằng: “Này A Nan, Ta cho phép Tỳ-kheo ăn 5 loại thịt thanh tịnh (ngũ tịnh nhục). Nhưng thịt này thật sự là do thần lực của Ta biến hóa ra, chứ căn bản không có mạng căn. Các ông – những người Bà-la-môn sống trong khí hậu quá nóng và trong vùng đầy cát và sỏi đá như vậy, rau cải không mọc được. Do đó, Ta phải giúp cho các ông bằng thần thông và lòng từ bi…”.
=====================
Lưu ý: Có lẽ tốt hơn, nên dùng chữ ăn “mặng” (thay vì mặn) đẻ khỏi có ý sai lầm là mặn ngọt mà hàm chứa danh từ mạng, tức sinh mạng, trong đó. Cũng như chữ ăn “chay” (không phải là ăn chai, tức chai lọ) để phân biệt với ăn “trai” (ăn đúng ngọ).

Đông Đô
01/03/2021

Share this:

Like this:

Like

Loading…