Tháng 6 Của Anh – Khói,Two – Nhac.vn
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?”
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi… Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
“Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em”
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác…
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa…
I talk to strangers
They won’t hurt me like you did
They won’t judge me like you do
They won’t break me like you would
They won’t cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don’t mind, no, I don’t mind. Cause they’re not you. They’re not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
“I’m fine. I’m good. I’m good. I’m good.”
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I’m fine, I’m good. I don’t miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi…
Là điều không thể… Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em!
“Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắngĐể em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dôngƯớc gì chúng ta không đội chung một bầu trờiĐể anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?”Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quenVà rồi… Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:”Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em”Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêmLà hoài niệm cũ rích không ai còn cần đếnLà tấm hình buồn em đã cất không xemHay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềmEm, là vết xước xé toang lồng ngực anhLà cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đànhLà gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thởLà giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơAnh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng cóBao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đoAnh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vòChặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người taGiống như điểm chung của trời xanh và biển cảĐôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôiGiống như nhành hoa chưa nở đã tàn vộiGiống như thời gian phó mặc cho đêm trôiGiống như bài ca anh vẫn thường hátEm đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạtGiống như tất thảy điều bình thường khác…Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùaTan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữaTrời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưaNỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứaMỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằngNhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửaAnh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắngRằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày maiVì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cảChỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa…I talk to strangersThey won’t hurt me like you didThey won’t judge me like you doThey won’t break me like you wouldThey won’t cut me off like you willMaybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.But I don’t mind, no, I don’t mind. Cause they’re not you. They’re not you.Die a bit inside for every lie we tell ourselves.”I’m fine. I’m good. I’m good. I’m good.”Die a bit inside for every lie we tell ourselves.I’m fine, I’m good. I don’t miss you.Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình điVà rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡNhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi…Là điều không thể… Vì em đã có hành trình riêng của mình.Tạm biệt em!