Tập bài giảng lý luận và phương pháp giáo dục thể chất | Xemtailieu
Tập bài giảng lý luận và phương pháp giáo dục thể chất
-
pdf
-
166
trang
BỘ GIÁO DỤC VÀ ĐÀO TẠO
TRƯỜNG ĐẠI HỌC SƯ PHẠM HÀ NỘI 2
Lê Trường Sơn Chấn Hải
TẬP BÀI GIẢNG
LÝ LUẬN VÀ PHƯƠNG PHÁP
GIÁO DỤC THỂ CHẤT
(Lưu hành nội bộ)
HÀ NỘI – NĂM 2016
1
LÊ TRƯỜNG SƠN CHẤN HẢI
TẬP BÀI GIẢNG
LÝ LUẬN VÀ PHƯƠNG PHÁP
GIÁO DỤC THỂ CHẤT
(Tài liệu dùng cho sinh viên ngành GDTC)
HÀ NỘI – NĂM 2016
2
MỤC LỤC
LỜI MỞ ĐẦU
Chương 1: NHẬP MÔN VỀ LÝ LUẬN VÀ PHƯƠNG PHÁP GIÁO
DỤC THỂ CHẤT
1
1.1. Thể dục thể thao là bộ phận hữu cơ của nền văn hóa xã hội
1
1.1.1. Khái niệm về văn hóa
1
1.1.2. Nguồn gốc của Thể dục thể thao
1
1.1.3. Tính lịch sử, tính giai cấp và tính dân tộc của Thể dục thể thao
2
1.1.4. Cách tiếp cận và khái niệm Thể dục thể thao
3
1.2. Những khái niệm cơ bản
4
1.2.1. Sức khỏe
4
1.2.2. Phong trào Thể dục thể thao
4
1.2.3. Thể chất, phát triển thể chất và hoàn thiện thể chất
4
1.2.4. Giáo dục thể chất, giáo dưỡng thể chất và chuẩn bị thể lực
5
1.2.5. Thể thao
6
1.2.6. Thể dục thể thao giải trí và Thể dục thể thao hồi phục
7
1.3. Chức năng cơ bản của Thể dục thể thao
7
1.3.1. Phương pháp luận xác định chức năng của Thể dục thể thao
7
1.3.2. Chức năng của Thể dục thể thao và mối liên hệ chức năng giữa chúng
7
1.4. Cấu trúc của Thể dục thể thao
8
1.4.1. Giáo dục thể chất trường học
9
1.4.2. Thể thao
9
1.4.3. Thể dục thể thao thực dụng
10
1.4.4. Thể dục thể thao hồi phục sức khoẻ
11
1.4.5. Thể dục thể thao vệ sinh, giải trí
11
1.5. Lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất là một khoa học và môn học
12
1.5.1. Xu thế hình thành lý luận khoa học về Thể dục thể thao
12
1.5.2. Lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất là một khoa học
14
1.5.3. Lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất là một môn học
15
1.5.4. Phương pháp nghiên cứu lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất
16
1.6. Khái niệm về hệ thống Giáo dục thể chất
22
1.7. Mục đích của Giáo dục thể chất Việt Nam
22
3
1.8. Nhiệm vụ của Giáo dục thể chất
23
1.8.1. Nâng cao thể chất và sức khoẻ của nhân dân
23
1.8.2. Nâng cao trình độ thể thao của đất nước
24
1.8.3. Góp phần làm phong phú, đời sống văn hóa và giáo dục con người mới
24
1.9. Nguyên tắc chung của Giáo dục thể chất
25
1.9.1. Nguyên tắc phát triển hợp lý con người toàn diện và cân đối
26
1.9.2. Nguyên tắc kết hợp và phục vụ cho lao động và quốc phòng
27
1.9.3. Nguyên tắc giữ gìn và nâng cao sức khoẻ
27
Chương 2: CÁC NGUYÊN TẮC VỀ PHƯƠNG PHÁP GIÁO DỤC
THỂ CHẤT
30
2.1. Nguyên tắc tự giác và tích cực
30
2.2. Nguyên tắc trực quan
33
2.3. Nguyên tắc thích hợp và cá biệt hoá
36
2.4. Nguyên tắc hệ thống
40
2.5. Nguyên tắc tăng dần yêu cầu
45
2.6. Mối liên hệ giữa các nguyên tắc về phương pháp
48
Chương 3: CÁC PHƯƠNG TIỆN CỦA GIÁO DỤC THỂ CHẤT
51
3.1. Bài tập Thể dục, thể thao – phương tiện chủ yếu và chuyên biệt của
Giáo dục thể chất
51
3.2. Nội dung và hình thức của bài tập Thể dục, thể thao
52
3.3. Kỹ thuật của bài tập Thể dục, thể thao
54
3.3.1. Định nghĩa
54
3.3.2. Phân tích kỹ thuật bài tập theo các phần, các giai đoạn
55
3.3.3. Phân tích kỹ thuật bài tập theo cấu trúc và các đặc tính
56
3.4. Những yếu tố ảnh hưởng đến hiệu quả của bài tập Thể dục, thể thao
61
3.5. Phân loại bài tập Thể dục, thể thao
63
3.6. Các yếu tố thiên nhiên và vệ sinh môi trường
67
Chương 4: CÁC PHƯƠNG PHÁP GIÁO DỤC THỂ CHẤT
71
4.1. Cơ sở cấu trúc của các phương pháp Giáo dục thể chất
72
4.1.1. Lượng vận động và quãng nghỉ là các thành tố của phương pháp Giáo
dục thể chất
71
4.1.2. Những cách thức tiếp thu và định mức hoạt động vận động
73
4
4.2. Các phương pháp tập luyện có định mức chặt chẽ
74
4.2.1. Xu hướng chọn lọc và tổng hợp trong các phương pháp bài tập
74
4.2.2. Đặc điểm định mức lượng vận động và quãng nghỉ trong các phương
pháp bài tập
76
4.3. Các phương pháp tập luyện không có định mức chặt chẽ (Phương pháp
trò chơi và phương pháp thi đấu)
79
4.3.1. Phương pháp trò chơi
79
4.3.2. Phương pháp thi đấu
81
4.4. Đặc điểm phương pháp sử dụng lời nói và phương pháp trực quan trong
quá trình Giáo dục thể chất
82
4.4.1. Phương pháp sử dụng lời nói
82
4.4.2. Pháp trực quan
83
Chương 5: DẠY HỌC ĐỘNG TÁC TRONG GIÁO DỤC THỂ CHẤT
86
5.1. Nhiệm vụ của quá trình dạy học động tác
86
5.2. Đặc điểm của quá trình dạy học động tác
86
5.2.1. Các yếu tố chi phối đặc điểm quá trình dạy học động tác
86
5.2.2. Cơ chế và các quy luật hình thành kỹ năng và kỹ xảo vận động là cơ sở
khoa học xác định các giai đoạn của quá trình dạy học động tác
87
5.3. Cấu trúc và nội dung quá trình dạy học động tác
91
5.3.1. Tiền đề và cấu trúc các giai đoạn của quá trình dạy học động tác
5.3.2. Giai đoạn dạy học ban đầu
5.3.3. Giai đoạn dạy học đi sâu
91
5.3.4. Giai đoạn củng cố và tiếp tục hoàn thiện
100
Chương 6: GIÁO DỤC CÁC TỐ CHẤT VẬN ĐỘNG
104
6.1. Giáo dục sức mạnh
104
6.1.1. Sức mạnh là một tố chất thể lực
104
6.1.2. Phương pháp rèn luyện sức mạnh
107
6.2. Giáo dục sức nhanh
113
6.2.1. Khái niệm và các hình thức biểu hiện của sức nhanh
113
6.2.2. Cơ sở sinh lý, sinh hoá của sức nhanh
114
6.2.3. Phương pháp rèn luyện sức nhanh phản ứng vận động
115
6.2.4. Phương pháp rèn luyện tốc độ
117
92
98
5
6.3. Giáo dục sức bền
121
6.3.1. Các khái niệm chung
121
6.3.2. Các chỉ số đánh giá sức bền
124
6.3.3. Những nguyên lý chung
124
6.4. Giáo dục năng lực phối hợp vận động
133
6.4.1. Đặc điểm của năng lực phối hợp vận động
133
6.4.2. Ý nghĩa của năng lực phối hợp vận động
135
6.4.3. Phương pháp phát triển năng lực phối hợp vận động
136
6.5. Giáo dục tố chất mềm dẻo
137
6.5.1. Đặc điểm của tố chất mềm dẻo
137
6.5.2. Ý nghĩa của năng lực mềm dẻo
138
6.5.3. Phương pháp phát triển năng lực mềm dẻo
138
6.5.4. Nguyên tắc phát triển năng lực mềm dẻo
138
6.5.5. Kiểm tra năng 1ực mềm dẻo
139
Chương 7: HÌNH THỨC TỔ CHỨC TẬP LUYỆN TRONG GIÁO
DỤC THỂ CHẤT
141
7.1. Cơ sở cấu trúc bài học thể dục
141
7.1.1. Quan hệ giữa hình thức và nội dung bài học thể dục
141
7.1.2. Đặc tính chung của cấu trúc bài học thể dục
141
7.2. Đặc điểm hình thức bài học nội khoá và ngoại khoá
143
7.2.1. Hình thức bài học thể dục nội khoá
143
7.2.2. Hình thức buổi tập Thể dục, thể thao ngoại khóa
154
TÀI LIỆU THAM KHẢO
6
LỜI NÓI ĐẦU
Để góp phần đổi mới công tác đào tạo và bồi dưỡng giáo viên chuyên ngành Giáo
dục thể chất, nhằm thực hiện Chương trình giáo dục phổ thông mới (từ tiểu học, trung học
cơ sở đến trung học phổ thông) do Bộ trưởng Bộ Giáo dục và đào tạo ban hành theo quyết
định số 16/2006/QĐ-Bộ Giáo dục – Đào tạo ngày 05-05-2006. Trường Đại học Sư phạm
Hà Nội 2 tổ chức biên soạn giáo trình, tập bài giảng, tài liệu hướng dẫn đào tạo sinh viên
chuyên ngành Giáo dục thể chất, trong đó có môn Lý luận và phương pháp Giáo dục thể
chất.
Lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất là một lĩnh vực nghiên cứu sâu về lý
luận và phương pháp Giáo dục thể chất, được biên soạn theo chương trình đào tạo cho
sinh viên chuyên ngành Giáo dục thể chất, nội dung gồm các chương sau:
Chương 1: Nhập môn về lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất
Chương 2: Các nguyên tắc về phương pháp Giáo dục thể chất
Chương 3: Các phương tiện của Giáo dục thể chất
Chương 4: Các phương pháp Giáo dục thể chất
Chương 5: Dạy học động tác trong Giáo dục thể chất
Chương 6: Giáo dục các tố chất vận động
Chương 7: Hình thức tổ chức tập luyện trong Giáo dục thể chất
Dạy học nói chung và Thể dục nói riêng trong trường học có vị trí rất quan trọng,
làm nền tảng tiếp thu học vấn và rèn luyện thể lực của học sinh, sinh viên. Do vậy luôn
luôn có những đòi hỏi tốt về chuyên môn cũng như hoàn thiện về mọi mặt của người giáo
viên. Tập bài giảng môn học Lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất nhằm mục đích
bước đầu trang bị cho sinh viên các lớp hoàn thiện chương trình cử nhân sư phạm Giáo
dục thể chất về lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất. Từ cơ sở lý luận đó giúp sinh
viên vận dụng tối ưu kỹ năng và các phương tiện Giáo dục thể chất trong giáo dục phổ
thông. Rất mong được các đồng nghiệp và bạn đọc khác quan tâm góp ý để Tập bài giảng
được hoàn thiện.
Tác giả
TS. Lê Trường Sơn Chấn Hải
7
Chương 1:
NHẬP MÔN VỀ LÝ LUẬN VÀ PHƯƠNG PHÁP GIÁO DỤC THỂ CHẤT
Mục tiêu chương 1
– Trang bị cho sinh viên một số khái niệm cơ bản của TDTT và GDTC trường học.
– Tính lịch sử, tính giai cấp và chức năng cơ bản của TDTT trong xã hội Việt Nam
hiện nay.
– Cấu trúc của TDTT ở Việt Nam.
– Mục tiêu, nhiệm vụ và nguyên tắc của TDTT.
Thông qua đó sinh viên có những kiến thức cơ bản về nền TDTT nước nhà và lĩnh
vực GDTC trong xã hội.
1.1. Thể dục thể thao là bộ phận hữu cơ của nền văn hóa xã hội
1.1.1. Khái niệm về văn hóa
Muốn hiểu được Thể dục thể thao (còn gọi là văn hoá thể chất) trước tiên cần hiểu
đúng khái niệm văn hóa, một hệ thống tập hợp lớn hơn, bao gồm cả Thể dục thể thao, mới
có thể tạo cơ sở mở đầu chung về phương pháp luận để đi sâu vào Thể dục thể thao, tìm
ra những cái chung và riêng (ở mức cần thiết) so với các bộ phận văn hoá khác.
Văn hoá trước hết là tài sản, thành tựu về tinh thần và vật chất, kể cả thể chất của từng
con người, của xã hội, xuất hiện trong quá trình phát triển lịch sử, được xác định như một
“thiên nhiên thứ hai”, được cải biến, nhân hóa qua nhiều thế hệ. Trong quá trình này, con
người vừa là chủ thể lẫn khách thể. Nói một cách khách quan hơn, văn hóa thể chất chỉ
đặc trưng vật chất và tinh thần của một thời đại (thí dụ, như văn hóa cổ đại), của một dân
tộc (như văn hóa Việt Nam), của phạm vi hoạt động sinh sống hoặc sáng tạo (văn hóa lao
động, văn hóa nghệ thuật, văn hóa thể chất – Thể dục thể thao). Văn hóa bao gồm những
thành tựu vật chất của hoạt động con người (máy móc, công trình xây dựng, nhà thi
đấu…), kết quả của nhận thức (tác phẩm nghệ thuật, chuẩn mực đạo đức, những luật lệ
ngày càng chính xác, công bằng trong thi đấu thể thao…), những khả năng được hiện thực
hoá trong đời sống (sự hiểu biết, tổ chức xã hội, phong tục, tập quán, trình độ thưởng
thức, thành tích thể thao…). Mỗi một hình thái kinh tế – xã hội được xác định một kiểu
văn hoá, đồng thời kế thừa nhiều giá trị văn hóa của quá khứ.
Trong điều kiện xã hội có giai cấp, song song với văn hóa của giai cấp thống trị, còn
có văn hóa của những người lao động bị thống trị, mang những yếu tố dân chủ và nhân
đạo. Ở Việt Nam, từ Cách mạng tháng Tám đến nay, chúng ta đang từng bước xây dựng
nền văn hóa mới, có nội dung xã hội chủ nghĩa và tính chất dân tộc. Tiếc rằng lâu nay,
chúng ta thường chỉ chú ý nhiều đến văn hóa tinh thần (khoa học, nghệ thuật…) mà còn
coi nhẹ văn hóa thể chất.
1.1.2. Nguồn gốc của Thể dục thể thao
Có thể hiểu rõ thêm bản chất xã hội, tính chất văn hóa – giáo dục của Thể dục thể thao
thông qua tìm hiểu cội nguồn và lịch sử phát triển của nó.
Thể dục thể thao ra đời phát triển theo sự phát triển của xã hội loài người. Lao động
sản xuất là nguồn gốc cơ bản của Thể dục thể thao. Nói cách khác, đó là cơ sở sinh tồn
1
của tất cả mọi hoạt động, là hoạt động thực tiễn cơ bản nhất. Trong quá trình tiến hoá từ
vượn thành người, hoàn cảnh sống khắc nghiệt, công cụ rất thô sơ, lao động thể lực cực
kỳ nặng nhọc, muốn kiếm đủ sống và sống an toàn, họ phải luôn đấu tranh với thiên tai và
dã thú. Thực tế đấu tranh khốc liệt để sinh tồn đó buộc con người phải biết chuẩn bị, dạy
và học (dù còn hiểu rất thô sơ) để trước hết biết chạy, nhảy, leo trèo, ném, bơi, mang vác
nặng và chịu đựng được trong điều kiện sống khắc nghiệt. Mầm mống của Thể dục thể
thao đã nẩy sinh chính từ thực tế của những hoạt động ấy và kết hợp tự nhiên ngay trong
quá trình lao động.
Mặt khác, Thể dục thể thao chỉ thực sự ra đời khi con người ý thức được về tác dụng
và sự chuẩn bị của họ cho cuộc sống tương lai, đặc biệt cho thế hệ trẻ; cụ thể là sự kế
thừa, truyền thụ và tiếp thu những kinh nghiệm và năng lực vận động (lao động). Do vậy,
đó là nội dung chủ yếu của giáo dục thời cổ xưa. Và ngay từ khi mới ra đời Thể dục thể
thao đã là một phương tiện giáo dục, một hiện tượng xã hội mà ở con vật không thể có
được.
Từ thời cổ xưa, con người thường có những hoạt động tế lễ dùng những động tác có
tính chất tượng trưng để biểu thị tình cảm, nỗi vui buồn, sự sùng bái thần linh. Vũ đạo ra
đời từ đó. Các động tác vật, giao đấu ra đời trong các cuộc xung đột giữa các bộ lạc, giữa
người với dã thú. Ngoài ra còn có các trò chơi vui thích trong lúc nhàn rỗi, giải trí và về
sau còn thêm một số hoạt động rèn luyện thân thể khác để phòng chữa một số bệnh. Tất
cả những cái đó đã góp phần quan trọng để phát triển Thể dục thể thao. Sau này, do trình
độ sản xuất, mức sống, khoa học kỹ thuật, nhu cầu đào tạo và giáo dục ngày càng cao nên
Thể dục thể thao dần trở thành một lĩnh vực tương đối độc lập, có một hệ thống khoa học
cho riêng mình.
1.1.3. Tính lịch sử, tính giai cấp và tính dân tộc của Thể dục thể thao
Điều kiện sống thô sơ, nghèo nàn và đời sống tinh thần, vật chất rất thấp của con
người trong xã hội cổ sơ (chưa phân chia giai cấp) hạn chế rất nhiều khả năng phát triển
Thể dục thể thao. Tuy vậy, so với điều kiện lịch sử thời ấy, nó cũng có ý nghĩa tiến bộ
nhất định vì mọi thành viên trong xã hội đều được hưởng thụ bình đẳng. Về sau, sự phân
chia giai cấp xuất hiện đã làm mất đi sự bình đẳng đó. Những cuộc xung đột, chiến tranh
hầu như liên miên giữa các bộ lạc, lãnh chúa, quốc gia cũng thúc đẩy Thể dục thể thao
phát triển nhanh để phục vụ cho những mục đích quân sự. Những tư liệu lịch sử để lại cho
thấy trình độ phát triển Thể dục thể thao thời cổ đại khá cao, (hệ thống tổ chức huấn luyện
thể lực – quân sự chặt chẽ và quy mô trong các nhà nước Spactơ, Aten; sự ra đời và phát
triển của các Đại hội Olympic; các tác phẩm nghệ thuật thể hiện lý tưởng phát triển thể
chất cân đối cho con người …). Trong xã hội có bóc lột, chỉ một số ít thuộc giai cấp thống
trị được hưởng thụ những giá trị đó. Trên nền của một chế độ áp bức, bóc lột, dù có thực
hiện phần nào việc Giáo dục thể chất cho một số người lao động, nhưng nếu không có tự
do, bình đẳng thì thực chất vẫn không thể đảm bảo tính nhân đạo thật sự.
Sự hạn chế về giai cấp đối với phát triển Thể dục thể thao trong bất cứ xã hội có phân
chia giai cấp nào cũng không đơn giản chỉ phụ thuộc vào những lợi ích chủ quan của giai
cấp thống trị, mà nói cho cùng còn phụ thuộc vào những quan hệ kinh tế khách quan gắn
bó với lợi ích thiết thân mà họ cần được củng cố. Những nhà sáng lập chủ nghĩa MácLênin đã phân tích sâu sắc mâu thuẫn giữa quy luật phát triển của các lực lượng sản xuất
đòi hỏi phát triển cân đối những người lao động với quan hệ sản xuất tư bản chủ nghĩa đã
2
làm cản trở sự phát triển này. Muốn loại bỏ mâu thuẫn đó, tạo điều kiện cho Thể dục thể
thao phát triển một cách thật sự triệt để, cơ bản thì phải gắn với quá trình phát triển và
hoàn thiện xã hội, từng bước xây dựng nên một xã hội tự do, bình đẳng và ngày càng
hạnh phúc hơn.
Trong xã hội tư sản hiện đại, các nhà cầm quyền cũng ít nhiều quan tâm đến phong
trào Thể dục thể thao cho những người lao động và con em họ. Đó trước tiên là do những
yêu cầu về tăng cường độ và chất lượng sản xuất; về quốc phòng và chiến tranh; về tuyên
truyền, lôi kéo, giáo dục cho đông đảo quần chúng, trước hết là thanh thiếu niên, lý tưởng
và lối sống theo quan niệm của họ. Mục đích cao nhất là củng cố chế độ chính trị hiện có,
thu được lợi nhuận càng nhiều. Ngoài ra, cũng không thể coi nhẹ áp lực của cuộc đấu
tranh của những người lao động đòi cải thiện điều kiện sống, trong đó có Thể dục thể
thao.
Tính dân tộc thể hiện rất rõ trong lối sống, nếp nghĩ, tập tục truyền thống và văn hoá
nói chung (trong đó có Thể dục thể thao) của từng dân tộc. Nó được hình thành và phát
triển trong quá trình dựng nước và giữ nước, đấu tranh trong tự nhiên và xã hội, trong
phát triển Thể dục thể thao của từng dân tộc trong từng điều kiện cụ thể. Tính dân tộc của
Thể dục thể thao Việt Nam như thượng võ, mang đậm tính chất nhân văn, liên kết cộng
đồng… thể hiện rất rõ qua kho tàng của dân tộc về mặt này, từ triết lý rèn luyện thân thể
cho đến các trò chơi dân gian, các môn võ dân tộc… và cả ở sự cải biên, sử dụng thể thao
dân tộc cho phù hợp với nhu cầu và điều kiện hiện đại.
Cần kế thừa những tinh hoa từ xưa để lại rồi từ đó sáng tạo nên những tinh hoa mới.
Xét cho cùng, lịch sử, giai cấp (trong xã hội có giai cấp) và dân tộc luôn gắn với nhau.
1.1.4. Cách tiếp cận và khái niệm Thể dục thể thao
Muốn xem xét Thể dục thể thao cho đúng, đầy đủ, ít nhất cũng phải theo bốn cách tiếp
cận sau:
– Đây là một quá trình hoạt động nhằm tác động có chủ đích, có tổ chức theo những
nhu cầu, 1ợi ích của con người (không vô thức). Không có vận động sẽ không có sự sống,
không có hoạt động (trong đó có hoạt động tập luyện) sẽ không thể phát triển thể chất tốt,
chưa nói tới tối ưu. Đặc điểm cơ bản, chuyên biệt của hoạt động này là vận động tích cực
của con người nhằm chủ yếu giữ gìn và phát triển sức lực hoạt động của họ. Nhưng chỉ
đem lại hiệu quả tốt nếu tập luyện đúng, sinh hoạt hợp lý và đảm bảo những điều kiện tối
thiểu khác.
– Thể dục thể thao còn là một tổng thể những giá trị có tính đối tượng rõ, những thành
tựu về vật chất, tinh thần và thể chất do xã hội tạo nên về mặt này. Ngày nay, những tiêu
chuẩn quan trọng để đánh giá trình độ Thể dục thể thao của mỗi nước là: Trình độ sức
khoẻ và thể chất của nhân dân; tính phổ cập của phong trào Thể dục thể thao quần chúng;
trình độ thể thao nói chung và kỷ lục thể thao nói riêng, các chủ trương, chính sách, chế
độ về Thể dục thể thao và sự thực hiện; cơ sở trang thiết bị về Thể dục thể thao. Thể thao
nâng cao và Thể dục thể thao quần chúng nói chung về cơ bản là thống nhất, hỗ trợ, thúc
đẩy lẫn nhau nhưng không phải là một, lúc nào cũng tương thích, cái này làm tốt thì tự
nhiên cái kia sẽ tốt.
– Tác dụng của Thể dục thể thao chủ yếu mang tính chất nhân hoá, nhập nội (tác động
ngay vào trong bản thân con người, biến thành thể lực, kỹ năng, ý chí, trí tuệ, niềm vui).
3
Đối tượng tác động chuyên biệt để đạt hiệu quả chính là thể chất của con người. Tuy
nhiên, vẫn rất cần phối hợp tác động tốt đối với các bộ phận văn hóa, những mặt giáo dục
khác trong chiến lược đào tạo con người nói chung, không nên để chúng tách biệt, “dẫm
chân” nhau, thậm chí bài xích, đối nghịch nhau.
– Thể dục thể thao còn có tính lịch sử rõ nét. Quá trình phát sinh và phát triển lâu dài
của Thể dục thể thao từng địa phương, quốc gia, thế giới đều gắn với điều kiện lịch sử cụ
thể, từ đó mà tạo nên truyền thống, nét độc đáo riêng. Tách rời điều kiện lịch sử cụ thể đó
sẽ không lý giải được sự phát triển trong quá khứ cũng như dự đoán triển vọng.
Khái niệm: Thể dục thể thao là bộ phận của nền văn hoá xã hội, một loại hình hoạt
động mà phương tiện cơ bản là các bài tập thể lực (thể hiện cụ thể qua các cách thức rèn
luyện thân thể) nhằm tăng cường thể chất cho con người, nâng cao thành tích thể thao,
góp phần làm phong phú sinh hoạt văn hoá và giáo dục con người phát triển cân đối hợp
lý.
1.2. Những khái niệm cơ bản
1.2.1. Sức khỏe
Khái niệm: Theo Tổ chức Y tế Thế giới (WHO), đó là một trạng thái hài hòa về thể
chất, tinh thần và xã hội, mà không chỉ nghĩa là không có bệnh hay thương tật, cho phép
mỗi người thích ứng nhanh chóng với các biến đổi của môi trường, giữ được lâu dài khả
năng lao động và lao động có kết quả.
Sức khỏe bao gồm sức khỏe cá thể (từng người), sức khỏe gia đình, sức khỏe cộng
đồng, sức khỏe xã hội. Sức khỏe là một trong những yếu tố cơ bản, đầu tiên để học tập lao
động, đẩy mạnh sản xuất, phát triển kinh tế và xây dựng đất nước.
Sức khỏe phụ thuộc vào nhiều yếu tố: Cá nhân, môi trường, cộng đồng, xã hội, tình
trạng và những vấn đề chung của từng nước và toàn thế giới (môi trường sinh thái, chiến
tranh khu vực, mức sống, sự bóc lột ở một số nước chậm phát triển…).
1.2.2. Phong trào Thể dục thể thao
Đó là một trào lưu xã hội (tự phát, tự động hay tổ chức, rộng hẹp theo nhiều cấp độ
khác nhau), bao gồm nhiều người hoạt động hợp tác với nhau, nhằm chủ yếu, trực tiếp sử
dụng, phổ biến và nâng cao những giá trị của Thể dục thể thao. Trong ngôn ngữ thông
thường, từ này còn có nghĩa là tình hình phát triển Thể dục thể thao ở nơi nào đó. Do nhu
cầu và trình độ phát triển Thể dục thể thao nước ta và trên thế giới, ngày càng có nhiều
phong trào đa dạng, với quy mô liên kết ngày càng rộng lớn, đáp ứng những hứng thú,
nhu cầu Thể dục thể thao khác nhau, rộng mở hoặc tập trung hơn. Thí dụ, phong trào
Olimpic, “Thể thao vì mọi người”, “Chạy vì sức khỏe”, hoặc “Chạy, bơi, bắn, võ” trong
thời kỳ chiến tranh chống đế quốc Mỹ ở nước ta. Bản chất xã hội của một phong trào Thể
dục thể thao nào đó ở bất cứ nước nào bao giờ cũng phụ thuộc chính vào những đặc điểm
về chính trị, kinh tế, xã hội, dân tộc…của từng địa phương, quốc gia trong từng giai đoạn
lịch sử cụ thể.
1.2.3. Thể chất, phát triển thể chất và hoàn thiện thể chất
Khái niệm: Thể chất là chỉ chất lượng thân thể con người. Đó là những đặc trưng
tương đối ổn định về hình thái và chức năng của cơ thể được hình thành và phát triển do
bẩm sinh di truyền và điều kiện sống (bao gồm cả giáo dục, rèn luyện).
4
– Thể chất bao gồm thể hình, khả năng chức năng và khả năng thích ứng.
+ Thể hình nói về hình thái, cấu trúc của cơ thể, bao gồm trình độ phát triển, những
chỉ số tuyệt đối về hình thái và tỷ lệ giữa chúng với những khả năng chức năng của các hệ
thống, cơ quan trong cơ thể, thể hiện chính qua hoạt động cơ bắp.
+ Khả năng chức năng bao gồm các tố chất thể lực (sức mạnh, sức nhanh, sức bền, độ
dẻo, sự khéo léo…) và những năng lực vận động cơ bản của con người (đi chạy, nhảy,
ném, leo trèo, bò, mang vác…).
+ Khả năng thích ứng chỉ trình độ (năng lực) thích ứng chủ yếu về chức năng của cơ
thể con người với hoàn cảnh bên ngoài, bao gồm cả sức đề kháng với các bệnh tật.
– Trạng thái thể chất chủ yếu nói về tình trạng cơ thể qua một số dấu hiệu về thể tạng,
được xác định bằng các cách đo tương đối đơn giản về chiều cao, cân nặng, vòng ngực,
dung tích sống, lực tay, chân, lưng… trong một thời điểm nào đấy.
Khái niệm: Phát triển thể chất đó là một quá trình hình thành, biến đổi tuần tự theo
quy luật trong cuộc đời từng người (tương đối lâu dài) về hình thái, chức năng và cả
những tố chất thể lực và năng lực thể chất. Chúng được hình thành “trên và trong” cái nền
thân thể ấy.
Đặc trưng của sự phát triển thể chất phụ thuộc nhiều vào các nguyên nhân tạo thành
(điều kiện bên ngoài và bên trong), sự biến đổi của nó theo một số quy luật về tính di
truyền và khả biến, sự phát triển theo lứa tuổi và giới tính, sự thống nhất hữu cơ giữa cơ
thể và môi trường, giữa hình thức – cấu tạo và chức năng của cơ thể.
Chỉ có thể đạt hiệu quả phát triển thể chất tốt nếu nhận, hiểu ra được, rồi biết tuân
theo, vận dụng, tác động theo những phương hướng, mục đích nhất định, nhằm đáp ứng
những nhu cầu và lợi ích của từng cá nhân và xã hội. Thể dục thể thao là một nhân tố xã
hội chuyên môn nhằm phát triển thể chất của con người, chủ yếu là về các tố chất vận
động và những kỹ năng vận động quan trọng trong đời sống.
Thể dục thể thao gắn bó chặt chẽ với quá trình phát triển thể chất. Thể dục thể thao là
một nhân tố xã hội chuyên môn nhằm tác động có chủ đích và hợp lý đến quá trình phát
triển thể chất của con người.
Khái niệm: Sự hoàn thiện thể chất là mức tối ưu (tương đối với một giai đoạn lịch sử
nhất định) của trình độ phát triển thể chất cân đối; đáp ứng đầy đủ những yêu cầu của lao
động và những hoạt động cần thiết khác trong đời sống; phát huy cao độ, đầy đủ những
năng khiếu bẩm sinh về thể chất của từng người; phù hợp với những quy luật phát triển
toàn diện nhân cách và giữ gìn, nâng cao sức khỏe để hoạt động tích cực, bền lâu và có
hiệu quả.
1.2.4. Giáo dục thể chất, giáo dưỡng thể chất và chuẩn bị thể lực
Thuật ngữ Giáo dục thể chất đã có từ lâu trong ngôn ngữ nhiều nước. Riêng ở nước ta,
do bắt nguồn từ gốc Hán – Việt nên cũng có người gọi tắt Giáo dục thể chất là thể dục
theo nghĩa tương đối hẹp. Vì theo nghĩa rộng của từ Hán – Việt cũ, thể dục còn có nghĩa là
Thể dục thể thao.
Thông thường, người ta coi Giáo dục thể chất là một bộ phận của Thể dục thể thao.
Nhưng chính xác hơn, đó còn là một trong những hình thức hoạt động cơ bản có định
hướng rõ của Thể dục thể thao trong xã hội, một quá trình có tổ chức để truyền thụ và tiếp
5
thu những giá trị của Thể dục thể thao trong hệ thống giáo dục – giáo dưỡng chung (chủ
yếu trong các nhà trường).
Giáo dục thể chất là một loại hình giáo dục mà nội dung chuyên biệt là dạy học vận
động (động tác) và phát triển có chủ đích các tố chất vận động của con người.
Giáo dưỡng thể chất là một quá trình giáo dục với đầy đủ những dấu hiệu chung của
nó (vai trò chủ đạo của nhà giáo dục trong quá trình dạy học, tổ chức hoạt động theo
những nguyên tắc sư phạm…). Nhưng đặc trưng cơ bản, chuyên biệt thứ nhất của giáo
dưỡng thể chất là dạy học vận động (qua các động tác). Đó là truyền thụ và tiếp thu có hệ
thống những cách thức điều khiển hợp lý sự vận động của con người, qua đó sẽ hình
thành những kỹ năng, kỹ xảo vận động cơ bản cần thiết và những hiểu biết có liên quan.
Đặc trưng thứ hai là sự tác động có chủ đích đến sự phát triển theo định hướng các tố
chất thể lực nhằm nâng cao sức lực vận động của con người.
Việc dạy học động tác và phát triển các tố chất vận động có liên quan chặt chẽ, làm
tiền đề cho nhau, thậm chí có thể “chuyển” lẫn nhau. Nhưng chúng không bao giờ đồng
nhất và quan hệ có khác biệt trong các giai đoạn phát triển thể chất và Giáo dục thể chất
khác nhau.
Chuẩn bị thể lực tương tự với thuật ngữ Giáo dục thể chất. Nhưng muốn nhấn mạnh
tới phương hướng, mục đích chuẩn bị thể lực thực dụng cho lao động hoặc hoạt động cụ
thể nào đó trong thực tế.
Chuẩn bị thể lực chung là một quá trình Giáo dục thể chất không chuyên môn hoá
hoặc chuyên môn hoá tương đối ít, nhằm tạo những tiền đề chung rộng rãi về thể lực là
chính để có thể đạt kết quả tốt trong một hoạt động (hoặc một số hoạt động) nào đó.
Chuẩn bị thể lực chuyên môn lại chỉ nhằm phục vụ cho yêu cầu chuyên biệt hẹp theo
từng nghề, môn thể thao, thậm chí động tác (kỹ thuật) trong từng tình huống cụ thể
thường được đặt trên nền và sau chuẩn bị thế lực chung.
1.2.5. Thể thao
Trong một số ngôn ngữ, thể thao được coi là một bộ phận chủ yếu, lớn, nổi bật, ưu thế
trong Thể dục thể thao. Cũng có nơi để ra ngoài một phần đáng có của nó hoặc đưa vào
trong đó những nội dung còn đang gây nhiều bàn cãi. Sự sử dụng thuật ngữ này có lúc
khá rộng (gần như cả Thể dục thể thao), có lúc lại rất hẹp (hầu như chỉ có thể thao đỉnh
cao) mà không có ước định trước nên đã gây ra nhiều khó khăn trong hệ thống hóa, chuẩn
mực hóa các thuật ngữ trong Thể dục thể thao.
Trước hết, đó là một hoạt động trò chơi (trình độ khác nhiều so với các trò chơi thông
thường đơn giản), một hình thức thi đấu đặc biệt, chủ yếu và phần nhiều bằng sự vận
động thể lực, nhằm phát huy những năng lực chuyên biệt, đạt những thành tích cao, cao
nhất, được so sánh trực tiếp và công bằng trong những điều kiện chuyên môn như nhau.
Sự vươn tới những thành tích cao nhất, tính chuyên biệt hóa, thi đấu và công diễn là
những dấu hiệu cơ bản của thể thao. Tuy vậy, mục đích của nó không chỉ đơn thuần dừng
lại ở những thành tích thi đấu trực tiếp. Trong nghệ thuật cũng có lúc có yếu tố đua tài, thi
đấu (như thi giọng hát hay, tay đàn giỏi…) nhưng không phải là thường xuyên, chuyên
biệt, cơ bản. Mặt khác, diễn biến và kết cục của thi đấu thể thao thường không biết trước.
6
Theo nghĩa rộng (khá phổ biến), thể thao không chỉ là hoạt động thi đấu, biểu diễn đặc
biệt mà còn là sự chuẩn bị cho nó cùng những quan hệ, chuẩn mực, những thành tựu đạt
được trong hoạt động này.
Mặt khác, nói cho thật chặt chẽ và đầy đủ hơn, thể thao không hoàn toàn thuộc về Thể
dục thể thao (tuy nó phụ thuộc chủ yếu vào lĩnh vực này). Trên nguyên tắc, bất kỳ một
loại hình hoạt động nào nhằm phát huy, hoàn thiện những năng lực của con người được
tạo ra để làm đối tượng cho thi đấu thể thao, tiến hành theo những quy luật của hoàn thiện
thể thao đều có thể thuộc về thể thao cả. Mặc dù, tuyệt đại đa phần các môn thể thao hiện
đại đều nằm trong lĩnh vực văn hóa thể chất, nhưng từ lâu đã có một số môn tuy được gọi
là thể thao nhưng không có đặc trưng thể chất như trên, hoặc có rất ít (các môn cờ, thể
thao mô hình hàng không và hàng hải…). Do vậy, mối liên hệ giữa Thể dục thể thao và
thể thao tuy rất chặt chẽ, có trùng lặp với nhau phần lớn, nhưng không phải hoàn toàn.
1.2.6. Thể dục thể thao giải trí và Thể dục thể thao hồi phục
Thể dục thể thao giải trí là hình thức các bài tập thể lực hoặc những môn thể thao đã
được đơn giản hoá về cách thức nhằm nghỉ ngơi tích cực, giải trí thoải mái.
Thể dục thể thao hồi phục là quá trình hoạt động có chủ định nhằm thích nghi và hồi
phục những chức năng về tâm sinh lý và những năng lực của con người đã bị mất hoặc
suy giảm đi phần nào trong các hoạt động khác, trước hết là lao động, và có cả tập luyện,
thi đấu thể thao nói riêng.
1.3. Những chức năng cơ bản của Thể dục thể thao
1.3.1. Phương pháp luận xác định chức năng của Thể dục thể thao
+ Chỉ có những đặc tính, quan hệ nào biểu hiện khách quan, tương đối rõ, ổn định, xác
thực trong thực tế mới được coi là những dấu hiệu để xác định, phân chia những chức
năng và hình thức nào đó.
+ Chỉ có những đặc điểm nào thể hiện ưu thế, chủ yếu rõ trong Thể dục thể thao,
nhưng không hoặc có ít trong những lĩnh vực khác mới được coi là những chức năng
chuyên biệt. Do đó, cần phân biệt giữa chức năng chuyên biệt và chung.
+ Phải xem xét chức năng gắn với những hình thức tổ chức thực hiện trong thực tế
mới dễ hiểu, dễ đọc, dễ làm.
Đó là một thành phần hữu cơ trong cấu trúc xã hội chung. Thể dục thể thao có tính kế
thừa theo quy luật. Do đó cũng phải chú ý tới những dấu hiệu tương đối ổn định của nó.
1.3.2. Chức năng của Thể dục thể thao và mối liên hệ chức năng giữa chúng
1.3.2.1. Chức năng chuyên môn
Có thể thấy rõ Thể dục thể thao là một bộ phận, mặt chuyên biệt, tương đối độc lập
trong văn hóa, mà không có thành phần nào khác có thể thay thế. Ở đây, còn có thể tách
thành những chức năng chuyên môn tổng hợp và những chức năng đặc trưng ưu thế của
một số phần, hình thức tổ chức và biến dạng, thuộc nó nhưng nhỏ hơn (chức năng phân
loại).
Những chức năng chuyên môn cơ bản của Thể dục thể thao là:
– Chức năng giáo dưỡng chuyên môn thể hiện rõ nhất trong hệ thống giáo dục – giáo
dưỡng chung, hình thành vốn quan trọng ban đầu về kỹ năng, kỹ xảo vận động cùng
những hiểu biết có liên quan (gắn với hệ thống nhà trường).
7
– Chức năng thực dụng chuyên môn thể hiện chủ yếu qua hệ thống đào tạo chuyên
môn về Thể dục thể thao nhằm phục vụ trực tiếp cho các nghề nghiệp trong lao động và
quốc phòng.
– Chức năng thể thao chuyên môn thể hiện rõ nhất trong thể thao cấp cao.
– Chức năng về giải trí và hồi phục sức khoẻ. Chức năng này cũng có thể chia làm hai.
1.3.2.2. Chức năng văn hoá chung
– Chức năng giao tiếp – liên kết: Trước hết đều phải nhằm mục đích chung, chủ yếu là
giáo dục con người. Thể dục thể thao có vai trò ngày càng to lớn trong quá trình xã hội
hoá nhân cách và liên kết xã hội. Hiệu quả thực hiện chức năng của Thể dục thể thao
không chỉ phụ thuộc vào tính năng chuyên biệt vốn có của nó, mà còn cả ở phương
hướng, nội dung, tổ chức của toàn bộ hệ thống giáo dục (trước hết là hệ thống chuyên
quản) trong xã hội. Không nên hiểu, cứ có chế độ chính trị – kinh tế – xã hội tốt thì sẽ tự
động có kết quả mỹ mãn trong Thể dục thể thao, mặc dù đó là những tiền đề cực kỳ quan
trọng. Thể dục thể thao không bao giờ có ảnh hưởng tuyệt đối hoàn mỹ hoặc ngược lại,
mà chỉ là tương đối ưu thế nhiều ít về một trong hai phía đó thôi.
– Chức năng truyền thông: Thể dục thể thao không những là vật dẫn những thông tin
có ích đối với xã hội loài người trong lĩnh vực này mà còn là vật chuyển tải những giá trị
của Thể dục thể thao sang những con người, tập thể, đất nước, thế hệ khác. Một phong
trào Thể dục thể thao sôi động và đông đảo, một kỷ lục thể thao thế giới… là những cột
mốc chứa đựng nhiều giá trị về văn hoá chung, tư tưởng, khoa học, phương pháp…
– Chức năng chuẩn mực hoá: Được hình thành cụ thể trong thực tiễn hoạt động Thể
dục thể thao để đáp ứng những nhu cầu trong giao lưu, đánh giá, điều khiển. Những chuẩn
mực về đạo đức, tư tưởng, pháp lý, tổ chức… cho đến kỹ thuật, thể chất… được xã hội
thừa nhận và thực thi hợp pháp thành một thể chế xã hội về Thể dục thể thao.
– Chức năng thẩm mỹ: Gắn với tính hấp dẫn, sự hoàn thiện cái đẹp của các hiện tượng,
(trong đó có bản thân con người) trong lĩnh vực này, đặc biệt trong thể thao đỉnh cao, biểu
diễn. Nó không phải chỉ được xác định duy nhất bằng đặc tính nội tại của Thể dục thể
thao mà còn phụ thuộc nhiều vào những yếu tố về tư tưởng, giáo dục xã hội chung và Thể
dục thể thao quyết định.
Các chức năng trên (chung và chuyên môn) liên quan chặt chẽ, làm tiền đề cho nhau,
không thể coi nhẹ hoặc bỏ qua phần nào. Nhưng trước hết phải chú ý tới chức năng tăng
cường thể chất của nhân dân (trong phần các chức năng văn hoá chung).
Có hiểu biết được về bản chất các chức năng trên cùng mối tương quan giữa chúng,
mới có thể xác định được đúng vai trò và ý nghĩa của Thể dục thể thao trong xã hội, đề ra
mục đích, nhiệm vụ, nội dung, nguyên tắc, phương pháp và tổ chức thực hiện phù hợp.
1.4. Cấu trúc của Thể dục thể thao
Theo quan niệm khoa học hiện đại, cấu trúc trước hết là một hợp phần của một đối
tượng, hiện tượng nào đó, được tạo thành bởi một số thành phần (bộ phận, loại hình) và
thứ hai là sự cấu tạo (mối liên hệ, tương quan và thứ tự sắp xếp bên trong giữa các thành
phần trong đó).
Thể dục thể thao có mối liên hệ, tác động xã hội rộng rãi (đơn biệt, giao thoa, cộng
hưởng) về mặt cấu trúc, chức năng với nhiều lĩnh vực khác nhau trong xã hội. Sự phân
8
chia các thành phần dưới đây của Thể dục thể thao mới ở mức đại thể, vì từng thành phần
chính này lại có nhiều phần, biến dạng nhỏ hơn. Chúng được hình thành tương đối ổn
định, rõ nét, đã có khá lâu trong đời sống; phản ánh đặc trưng chuyên biệt của từng thành
phần, gắn liền với những điều kiện hình thành và phát triển khác nhau; tuy giữa chúng có
sự giao thoa, thẩm thấu và trùng lặp ít nhiều.
1.4.1. Giáo dục thể chất trường học
Còn có thuật ngữ “Thể dục thể thao nhà trường”. Chức năng chuyên môn của Thể dục
thể thao cơ sở trước hết phải thể hiện trong Giáo dục thể chất cơ sở (dạy học những kỹ
năng, kỹ xảo vận động ban đầu cơ bản, phổ thông cùng những hiểu biết có liên quan) và
phát triển, chuẩn bị thể lực chung toàn diện, rộng rãi.
Những nội dung chính của Thể dục thể thao cơ sở (qua nhà trường) gồm:
– Hệ thống những động tác (vận động) có tính chất phân tích, những bài tập và phương
pháp thể dục cơ bản.
– Hệ thống những bài tập nhằm bồi dưỡng kỹ năng, cách thức cơ bản để dùng sức hợp
lý khi di chuyển trong không gian (đi, chạy, bơi . . . ).
– Hệ thống những động tác đối kháng cá nhân hoặc tập thể, phối hợp sử dụng trong
những hình thức hoạt động phức tạp như các trò chơi vận động, các môn bóng.
Quá trình Giáo dục thể chất ở Thể dục thể thao cơ sở phải được tiến hành phù hợp với
những mục đích và nguyên tắc về giáo dục và giáo dưỡng, phải thật sự là một quá trình
Giáo dục thể chất cơ bản (cơ sở), không nên lệch hẹp trong huấn luyện thể thao sớm cho
một số em nào đó mà quên mất phần chuẩn bị chung, tối thiểu ban đầu.
Loại hình Thể dục thể thao cơ sở này không chỉ giới hạn trong phạm vi nhà trường
dưới hình thức lên lớp chính khoá. Thực ra, còn phải tiếp tục thường xuyên, lâu dài sau
này nữa để củng cố và nâng dần trình độ thể chất chung đã đạt được bước đầu ở giai đoạn
học sinh phổ thông và giữ gìn sức khoẻ khi lớn tuổi.
Sự tập luyện sau thời kỳ đi học không rập khuôn, chung cho mọi người, mà thường
gắn với hứng thú, nhu cầu và điều kiện của từng cá nhân (chạy sức khỏe, tập thể dục
dưỡng sinh, luyện võ, thể dục nhịp điệu hay thể hình hoặc thiên về một môn thể thao nào
đó). Từ đó, một số – chủ yếu là thiếu niên, nhi đồng – sẽ được tiếp nối dẫn đến hình thức
thể thao cơ sở ban đầu – tổ năng khiếu thể thao ở các lớp, các trường, đội tập luyện của
các trường năng khiếu thể thao ban đầu.
1.4.2. Thể thao
So với các thành phần khác trong Thể dục thể thao, thể thao đòi hỏi cao và tạo điều
kiện mạnh mẽ nhất cho con người phát triển những năng lực thể chất của mình. Từng
môn thể thao đều có thể trở thành đối tượng chuyên môn hoá rất cao. Ngày nay không thể
có những nhà vô địch thể thao quốc tế trên nhiều môn, cự ly thi đấu mang tính chất khác
hẳn nhau.
Trong tập luyện và thi đấu thể thao, con người luôn phấn đấu đạt tới những đỉnh cao
của thành tích, vượt qua những giới hạn năng lực thể chất đã có. Bởi vậy, đặc trưng và
chức năng chính đó đòi hỏi vận động viên thể thao đỉnh cao phải được đào tạo có hệ
thống, khoa học trong những điều kiện nghiêm ngặt và cao về nhiều mặt (hệ thống thi đấu
với trình độ Ngày càng cao; hệ thống tập luyện, nuôi dưỡng, chăm sóc sức khoẻ; hệ thống
9
khen thưởng… ); không thể tách yếu tố chính trị khỏi thành tích thể thao đỉnh cao, đặc biệt
trong đối ngoại. Thành tích thể thao đỉnh cao thực chất là một hợp kim nhiều yếu tố của
cá nhân, tập thể, xã hội và đất nước nhất định. Mặt khác, có nhiều nước còn cho thể thao
là một phòng thí nghiệm tự nhiên khổng lồ. Qua đó, con người tìm tòi và phát hiện chính
mình, sáng tạo nên những cách thức mới để huy động và nâng cao những tiềm năng vốn
có. Nó có ý nghĩa sáng tạo, khai phá, và mở đường.
Bên cạnh thể thao đỉnh cao, thể thao cơ sở (quần chúng) lại chỉ nhằm đạt trình độ phổ
thông “phong trào”, chủ yếu để giữ gìn và nâng cao sức khỏe, thể lực chung và giải trí,
hồi phục, phục vụ cho hoạt động chính – lao động, học tập, quân sự (nếu là quân nhân).
Nếu chỉ tập ở mức độ thể thao “phong trào” thì rất khó có thành tích cao.
Ở nước ta không có thể thao nhà nghề hoàn toàn theo kiểu phương Tây, nhưng muốn
có thành tích thể thao cao thì phải có thể thao chuyên nghiệp. Xét về thực chất, chúng ta
đã có thể thao chuyên nghiệp. Xét về thực chất, chúng ta đã có thể thao chuyên nghiệp
bao cấp là chính ở mức độ nào đó. Giờ đây, Bóng đá Việt Nam đang chuẩn bị tiến bước đi
lên bán chuyên nghiệp trong điều kiện cơ chế kinh tế thị trường có định hướng. Từ muôn
vàn những người chơi thể thao ở cơ sở (trước tiên là đối tượng trẻ), chúng ta thường chỉ
chọn, đào tạo thành một số rất ít những nhân tài thể thao đỉnh cao thật sự. Điều đó có
nghĩa là tỷ lệ đào thải trong tuyển chọn vào đào tạo rất cao. Đã có nhà khoa học nước
ngoài tính được rằng chỉ chọn được khoảng 8 – 10 em trong số 5.000 trẻ ở Liên Xô,
CHDC Đức và Tiệp (cũ) để chuyên tập bơi. Và sau đó, có một em đạt tiêu chuẩn kiện
tướng (Bungacôva 1973, 1976). Nếu muốn vươn tới trình độ thể thao cấp quốc tế, vô địch
châu lục, Olympic, thế giới thì tỉ lệ đào thải còn cao hơn nhiều. Ở nước ta, điều kiện sống,
tập luyện còn rất thấp, mức trên càng khó đạt.
Tuy không phải cứ ai có năng khiếu thể thao đều có thể đạt tới đỉnh cao tuyệt đối (do
nhiều nguyên nhân chủ quan và khách quan phức tạp), nhưng nếu tham gia tập luyện ở
mức phổ thông phù hợp với điều kiện của mình thì từng người đều có thể nâng cao sức
khỏe, thể lực chung. Dù sao thể thao đỉnh cao với tư cách là “người mở đường” sẽ lần
lượt chinh phục những đỉnh cao mới, tích lũy kinh nghiệm, hiểu biết cùng cách thức để
truyền lại, thúc đẩy cho thể thao quần chúng, cấp thấp hơn (kể cả thể thao trẻ) phát triển.
Ngược lại, thể thao đỉnh cao cũng phụ thuộc, dựa trên thể thao quần chúng. Nó chỉ có thể
phát triển, nâng cao vững chắc trên cơ sở đó, đặc biệt là từ phong trào thể thao quần
chúng trong thanh thiếu niên. Nói cách khác, chúng có quan hệ chặt chẽ, thúc đẩy lẫn
nhau, nhưng không thay thế được cho nhau, cứ làm cái này tốt thì cái kia cũng tốt.
Ở nước ta tuy chưa có một số đẳng cấp vận động viên nêu trên, nhưng ở đây vẫn trình
bày nguyên bản để bạn đọc có khái niệm hoàn chỉnh về quá trình đào thải trong đào tạo
vận động viên cấp cao.
1.4.3. Thể dục thể thao thực dụng
Ở đây còn có thể chia thành hai phần nhỏ hơn. Thể dục thể thao thực dụng phục vụ
cho lao động sản xuất và Thể dục thể thao thực dụng quân sự. Xếp cái dưới vào phần này
là rất tương đối. Bởi vì đối với những người làm nghĩa vụ quân sự trong một thời gian
tương đối ngắn, công tác (hoạt động) quân sự không phải là nghề nghiệp lâu dài, thường
xuyên suốt đời. Mặt khác, trong quân đội, cũng có nhiều loại quân nhân không hoạt động
quân sự trực tiếp (kỹ thuật, hậu cần, văn thư, quân y…), chưa kể rất nhiều binh chủng với
các khí tài khác nhau thì nội dung, yêu cầu mức độ huấn luyện quân sự, thể chất quả thật
10
rất đa dạng. Dù sao, đặc điểm chức năng của nó vẫn thể hiện trong sự chuẩn bị chuyên
môn của con người cho những hoạt động nghề nghiệp cụ thể (lao động sản xuất hay quốc
phòng).
Thể dục thể thao thực dụng nhằm tạo tiền đề thể chất thuận lợi cho con người nắm
được nghề nghiệp nào đó, tối ưu hoá hoạt động nghề nghiệp (học nhanh, làm tốt, năng
suất cao hơn), đồng thời cũng tác động tốt đến con người (kể cả phòng tránh và chữa bệnh
nghề nghiệp bằng hoạt động Thể dục thể thao). Lao động thể lực không thể thay thế cho
Thể dục thể thao nói riêng là Thể dục thể thao thực dụng.
Căn cứ vào đặc trưng lao động, điều kiện sản xuất và đặc trưng ảnh hưởng đến con
người trong đó, cần tổ chức hoạt động Thể dục thể thao sao cho có thể góp phần tối ưu
hoá chính quá trình lao động (trước hết là cho năng suất và sức khoẻ) như Thể dục thể
thao trước sản xuất, những phút Thể dục thể thao ngắn tại chỗ sản xuất (như động tác thư
giãn sống lưng cho những công nhân phải ngồi cúi làm việc lâu) Thể dục thể thao giữa
giờ, tập luyện Thể dục thể thao hồi phục, giải trí sau giờ làm việc. Nói cách khác, phải
căn cứ vào quy luật tối ưu hóa quá trình lao động mà sử dụng phương tiện, phương pháp,
liều lượng và trình tự thích hợp. Theo quan điểm tổ chức lao động khoa học hiện đại,
chúng ta không những cần năng suất mà còn giữ gìn, nâng cao sức khỏe cho con người
lao động, không thể chỉ lo lỗ lãi đơn thuần trước mắt.
Xét về mục đích, mức độ và hiệu quả thực chất, Thể dục thể thao thực dụng gắn với
Thể dục thể thao cơ sở (quần chúng). Trước hết vì việc này được tiến hành trên nền tảng
của sự chuẩn bị thể lực chung, chủ yếu ở giai đoạn học sinh phổ thông, cho thanh thiếu
niên.
1.4.4. Thể dục thể thao hồi phục sức khoẻ
Đó là một bộ phận chuyên môn của Thể dục thể thao, chủ yếu dùng những bài tập thể
lực để chữa bệnh hoặc hồi phục những chức năng của cơ thể đã bị rối loạn (phá vỡ) hoặc
suy giảm do bệnh tật, chấn thương, quá sức hoặc các nguyên nhân khác. Từ thời cổ đại,
người ta đã biết dùng các hình thức và chế độ vận động để chữa bệnh. Quan điểm của Hải
Thượng Lãn Ông rất rõ về vấn đề này. Nội dung của Thể dục thể thao chữa bệnh hiện đại
gồm một tổ hợp các phương tiện và phương pháp (thể dục chữa bệnh; đi, chạy vì sức
khoẻ các bài tập thể lực khác nhằm hồi phục, chữa bệnh) phụ thuộc vào tính chất của
bệnh tật, chấn thương, sự rối loạn chức năng và hình thái cơ thể (mệt mỏi, uqs căng thẳng,
những biến đổi về bệnh lý theo lứa tuổi,…), thiếu vận động và stress do lao động quá sức.
Trong thể thao đỉnh cao, do lượng vận động tập luyện và thi đấu ngày càng cao. Vấn đề
hội phục nhanh để nâng cao năng lực vận động càng trở nên cần thiết, đặc biệt đối với các
vận động viên tập luyện hoặc thi đấu quá sức hay bị chấn thương.
1.4.5. Thể dục thể thao vệ sinh, giải trí
– Thể dục vệ sinh hàng ngày trong đời sống, như thể dục sáng, đi dạo chơi hoặc những
tập luyện nhẹ nhàng khác, thường được tiến hành tại nhà hoặc xung quanh nơi ở, công
viên.
– Thể dục thể thao giải trí, nghỉ ngơi tích cực theo sở thích như tham quan, du lịch, đi
săn… bằng cách đi bộ, xe đạp, leo núi, chèo thuyền… với lượng vận động không nặng và
không theo quy định thật chặt chẽ. Nói cách khác, đó là những hình thức giải trí ưu thế
bằng những vận động tích cực theo sở thích, nhằm điều chỉnh hoặc tối ưu hóa, bình
11
thường hóa tương đối nhanh trạng thái tâm – sinh lý của cơ thể, tạo đà tốt cho những hoạt
động cơ bản trong đời sống của từng người, tuy rằng chúng ảnh hưởng không nhiều đến
thể chất và phát triển thân thể. Do vậy, cần coi đó là một trong những thành tố quan trọng
trong lối sống (nhất là với thế hệ trẻ). Mặt khác muốn thực thi tốt thì phải kết hợp với các
thành phần khác trong Thể dục thể thao, trước hết là Thể dục thể thao cơ sở. Điều kiện
kinh tế – xã hội ở nước ta (kể cả mức sống) còn nhiều khó khăn nên việc mở rộng hình
thức này còn có những hạn chế nhất định. Dù sao cũng rất cần quan tâm, khuyến khích
phát triển phù hợp theo khả năng và điều kiện để góp phần xây dựng lối sống mới, đẩy lùi
những tệ nạn xã hội, trước hết trong thanh niên. Đó trước hết là trách nhiệm của Ngành
Thể dục thể thao, đoàn thanh niên và các tổ chức du lịch. Xu thế và hình thức này đang
phát triển rất mạnh và đa dạng ở nước ta cũng như trên thế giới.
Việc phân chia các thành phần cùng những chức năng tương ứng, ưu thế của Thể dục
thể thao chỉ có ý nghĩa định hướng tương đối, tuy bước đầu phải làm như vậy. Trong thực
tế, chúng giao thoa, lai tạo, kết hợp với nhau và với các mặt văn hóa khác còn phức tạp
hơn nhiều. Cần phải tính toán cho đủ, đúng những mối liên hệ hữu cơ này. Đồng thời vẫn
phải nắm chắc những đặc trưng chuyên biệt chủ yếu nhất, có liên quan đến trách nhiệm và
nhiệm vụ của những người làm công tác Thể dục thể thao cụ thể với các đối tượng khác
nhau. Cũng như một số lĩnh vực văn hóa nghệ thuật khác, Thể dục thể thao cũng có
những hình thức công diễn đa dạng như diễu hành Thể dục thể thao, biểu diễn thể thao.
Không ít các tác phẩm hội họa, điêu khắc, kiến trúc, văn hóa, ca nhạc, điện ảnh…có
chủ đề về Thể dục thể thao (nhất là thể thao). Qua đó, không chỉ phản ánh hiện tượng Thể
dục thể thao mà còn cả trình độ phát triển của những lĩnh vực văn hóa nghệ thuật kia.
Những công trình văn hóa nghệ thuật về Olympic là một minh chứng sống động và tiêu
biểu. Điều này cũng thể hiện qua mối liên hệ giữa các khoa học chung, các khoa học ở
các lĩnh vực khác và khoa học về Thể dục thể thao. Tất cả những cái đó càng làm cho ta
thấy rõ thêm Thể dục thể thao là một hiện tượng đa dạng, nhiều mặt, gắn liền với văn hóa
và xã hội nói chung. Còn biết bao nhiêu tiềm năng từ những mối liên hệ này mà chúng ta
cần tiếp tục tìm hiểu để khai thác, sử dụng phục vụ cho chiến lược đào tạo con người của
đất nước nói chung và phong trào Thể dục thể thao nói riêng.
1.5. Lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất là một khoa học và môn học
1.5.1. Xu thế hình thành lý luận khoa học về Thể dục thể thao
Thể dục thể thao tuy ra đời rất sớm nhưng lại trở thành đối tượng nghiên cứu của
nhiều môn khoa học tương đối chậm so với nhiều lĩnh vực văn hoá khác. Nói cách khác,
một thời kỳ dài, trong lĩnh vực này không có một hệ thống kiến thức riêng, mà chủ yếu
dựa vào kinh nghiệm. Nhưng dần dần, thực tiễn phát triển mạnh mẽ và ý nghĩa xã hội
ngày càng cao của Thể dục thể thao đã đòi hỏi phải có những tư duy khoa học chặt chẽ,
đồng thời cũng tạo ra những khả năng thực tế để làm được việc này.
Quá trình hình thành hệ thống kiến thức trên không đồng bộ. Sớm nhất là những kiến
thức về Giáo dục thể chất. Bởi vì từ những ngày đầu tiên ra đời trong xã hội, Thể dục thể
thao đã là một bộ phận trong hệ thống giáo dục nói chung của toàn xã hội. Trên cơ sở hình
thành ra môn khoa học chính thức đầu tiên, khá lâu đời trong lĩnh vực này là lý luận và
phương pháp Giáo dục thể chất. Nó là một nhánh của giáo dục nói chung.
12
Trước khi có môn Lý luận và phương pháp Thể dục thể thao ra đời, Lý luận và phương
pháp Giáo dục thể chất được coi là một trong những môn khoa học tổng hợp nhất, có quan
hệ trực tiếp với Thể dục thể thao. Nhưng chưa thể coi là lý luận và phương pháp Thể dục
thể thao chung được vì Thể dục thể thao không chỉ dưới hình thức Giáo dục thể chất.
Tiếp theo là lý luận và phương pháp thể thao, lúc đầu chỉ là huấn luyện thể thao.
Phong trào thể thao Olimpic và thể thao đỉnh cao trên thế giới đã tạo động lực phát triển
môn khoa học tổng hợp này trong mấy chục năm gần đây. Thể thao đỉnh cao đã và đang
trở thành phòng thí nghiệm tự nhiên khổng lồ và tinh xảo. Nơi đây chứa đựng nhiều tiềm
năng nghiên cứu to lớn về những cách thức khám phá và phát triển những khả năng tối đa
của con người. Đúng như viện sĩ Akhin, nhà khoa học được giải thưởng Noben, đã nói:
“Những số liệu, cứ liệu hàm xúc, tiêu biểu nhất về sinh lý học con người không phải có từ
trong những quyển sách về vấn đề này, mà ở trong các kỷ lục thể thao thế giới”. Trong
những năm gần đây, lý luận và phương pháp huấn luyện thể thao, rồi thể thao tổng thể đã
từ là một nhánh của lý luận và phương pháp Giáo dục thể chất tách thành một môn khoa
học riêng, một môn khoa học trong đào tạo các chuyên gia thể thao.
Bên cạnh hai bộ phận, hình thức Thể dục thể thao quan trọng trên, cũng có những nội
dung khoa học khác được phát triển đáng kể như thể dục vệ sinh, Thể dục thể thao sản
xuất, Thể dục thể thao giải trí và hồi phục…Đó cũng là những vấn đề khá rộng lớn trong
Thể dục thể thao quần chúng, đáng được xem xét, nghiên cứu nghiêm túc. Hiện nay đã
hình thành một số môn lý luận và phương pháp Thể dục thể thao quần chúng nói chung
hoặc cho từng đối tượng tiêu biểu trong đó.
Cũng như các lĩnh vực khoa học khác, trong khoa học Thể dục thể thao cũng có xu thế
tương tác với nhau: Vi phân hoá, chuyên môn hoá, phân hoá các hiểu biết theo các đối
tượng, phương hướng nhỏ hẹp, cục bộ hơn và tích hợp hoá (hình thành các hiểu biết tổng
hợp, bắt nguồn từ những hiểu biết của từng phần trên). Một thời gian dài, khoa học Thể
dục thể thao chủ yếu phát triển theo hướng vi phân hoá. Từ đó đã xuất hiện nhiều môn
khoa học nhỏ, hẹp, có liên quan gián tiếp đến từng mặt, quá trình riêng lẻ hoặc các hệ
thống thứ phân trong Thể dục thể thao.
Theo tài liệu điều tra của Hiệp hội Giáo dục thể chất đại học, mới tính đến năm 1983
đã có khoảng hơn 100 môn khoa học – môn học được dạy trong các trường loại này.
Cùng với xu thế phát triển ngày càng tăng và nếu phân loại chặt chẽ, tỉ mỉ hơn thì con số
trên còn lớn hơn nhiều.
Trong đó có không ít các môn lý luận và phương pháp của từng môn thể thao (các
môn bóng, bơi, thể dục, vật, điền kinh…) hoặc lý luận và phương pháp cho từng đối
tượng, lĩnh vực hoạt động, đào tạo tiêu biểu trong Thể dục thể thao (cho vận động viên
trẻ, vận động viên cấp cao, vận động viên nữ, cho các cấp loại nhà trường, các nghề…).
Mặt khác cũng hình thành một số môn khoa học tự nhiên và xã hội chuyên ngành Thể dục
thể thao, bắt nguồn từ các môn khoa học lớp đã có từ lâu đời hơn (giải phẫu học, y học,
sinh lý học, sinh cơ học, tâm lý học, mĩ học, xã hội học…). Tuy nhiên chúng cũng chỉ làm
sáng tỏ những cơ sở khoa học từng phần, từng khía cạnh của Thể dục thể thao. Bên cạnh
đó đã hình thành những môn khoa học tổng hợp. Từ những năm 20 thế kỷ trước, ở Liên
Xô(cũ) đã có môn “lý luận và phương pháp chung của Thể dục thể thao” được dạy ở cấp
đại học cho chuyên ngành này. Ở đây, khái niệm lý luận có nghĩa rộng, bao quát cả một
lĩnh vực hoạt động, ở cấp tương tự như lý luận giáo dục, lý luận y học, lý luận quân sự…;
13