Tâm sự ngắn gửi người tôi yêu !

Em à, đây là lần đâu tiên anh viết cảm hứng của mình, những gì anh đã và đang tâm lý trong thời hạn qua lên một forum. Nhưng không phải một forum thông thường như những forum khác, chỉ vì ở nơi này có em là thành viên, và vì anh nghĩ một ngày nào đó em sẽ đọc được bài này của anh và em sẽ hiểu những tâm lý của anh .

Mình yêu nhau được bao lâu rồi em nhỉ, anh nhớ ngày đầu mình gặp nhau cũng bình thường không có ấn tượng gì nhiều cả, cũng chẳng biết anh yêu em từ khi nào, lúc nào và vì sao nữa. Em đến với anh và anh đã gạt bỏ tất cả để đến với hạnh phúc của mình. Đây cũng là lần đâu tiên anh vì một người con gái mà anh nghĩ anh yêu thật lòng mà bỏ bạn. Rồi mình đến với nhau, thời gian đó cũng có đôi chút khó khăn, nhưng anh thấy thật vui, thật hạnh phúc, anh cảm thấy ở em lúc đó thật đáng yêu, thật dịu hiền, đôi lúc hay cãi tý, hơi nũng nịu tý, nhưng anh thích thế. Em bảo anh đừng chiều em quá em hư, anh đã không chiều em như trước nữa. Em bảo anh đừng ngoan quá sau này em sẽ khó bảo, uk anh ko để như vậy nữa. Có đôi lúc mình có căng thẳng với nhau một chút, anh lại nghĩ đến em bảo anh yêu phải có lúc như vậy mới đỡ nhat. Anh chỉ tiếc một điều đó là trong khoảng thời gian mình ở bên nhau đó anh đã không tôn trọng em, anh hơi vô tâm với em khi tôi nào cũng cắm đầu vào chơi game và để em một mình tủi thân ( Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi ). Mình yêu nhau được bao lâu rồi em nhỉ, anh nhớ ngày đầu mình gặp nhau cũng thông thường không có ấn tượng gì nhiều cả, cũng chẳng biết anh yêu em từ khi nào, khi nào và vì sao nữa. Em đến với anh và anh đã gạt bỏ toàn bộ để đến với niềm hạnh phúc của mình. Đây cũng là lần đâu tiên anh vì một người con gái mà anh nghĩ anh yêu thật lòng mà bỏ bạn. Rồi mình đến với nhau, thời hạn đó cũng có đôi chút khó khăn vất vả, nhưng anh thấy thật vui, thật niềm hạnh phúc, anh cảm thấy ở em lúc đó thật đáng yêu, thật dịu hiền, đôi lúc hay cãi tý, hơi nũng nịu tý, nhưng anh thích thế. Em bảo anh đừng chiều em quá em hư, anh đã không chiều em như trước nữa. Em bảo anh đừng ngoan quá sau này em sẽ khó bảo, uk anh ko để như vậy nữa. Có đôi lúc mình có căng thẳng mệt mỏi với nhau một chút ít, anh lại nghĩ đến em bảo anh yêu phải có lúc như vậy mới đỡ nhat. Anh chỉ tiếc một điều đó là trong khoảng chừng thời hạn mình ở bên nhau đó anh đã không tôn trọng em, anh hơi vô tâm với em khi tôi nào cũng cắm đầu vào chơi game và để em một mình tủi thân ( Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi ) .

Chuyện tình nào cũng có những chông gai, có những khó khăn. Anh cũng thấy mình sai khi ban đầu em muốn 2 đứa không quá quản lý nhau về mọi mặt để có không gian riêng. Chính vì điều này mà anh không hỏi em nhiều điều anh muốn hỏi, chính vì mình không tâm sự, không chia sẻ cho nhau mọi điều trong cuộc sống để cùng nhau giải quyết. Vì vậy mà mình tự dần tách nhau ra mà không hay biết, việc ai người đó làm, việc ai người đó lo. Chưa có những lần cùng nhau vượt qua khó khăn thì mình không thể hiểu nhau hơn em ạ.

Chuyện tình nào cũng có những chông gai, có những khó khăn. Anh cũng thấy mình sai khi ban đầu em muốn 2 đứa không quá quản lý nhau về mọi mặt để có không gian riêng. Chính vì điều này mà anh không hỏi em nhiều điều anh muốn hỏi, chính vì mình không tâm sự, không chia sẻ cho nhau mọi điều trong cuộc sống để cùng nhau giải quyết. Vì vậy mà mình tự dần tách nhau ra mà không hay biết, việc ai người đó làm, việc ai người đó lo. Chưa có những lần cùng nhau vượt qua khó khăn thì mình không thể hiểu nhau hơn em ạ.

Rồi thì chuyện gì đến cũng đến, khi mình chuyển nhà, mỗi người một nơi, ban đầu thì cảm thấy không có gì khó khăn lắm vì vẫn ở gần, ko xa lắm, nhưng rồi khoảng cách làm cho mình càng xa rời nhau hơn khi không có sự quan tâm như trước. Em dần dần thay đổi chỉ vì những suy nghĩ mà em giấu không chia sẻ với anh, em cứ nghĩ là mình sẽ tự giải quyết được mọi vấn đề trong cái cuộc sống của em, em nói với anh lời chia tay nhẹ nhàng, có nước mắt. Lúc đấy anh cũng chẳng biết nói gì với em cả, sau có thời gian anh ngồi suy nghĩ anh mới biết em thay đổi, em không còn tình cảm với anh như trước nữa, em cần thời gian để quyết định chuyện của chúng mình cũng không nhất thiết phải nói chia tay em ạ. Rồi thì chuyện gì đến cũng đến, khi mình chuyển nhà, mỗi người một nơi, bắt đầu thì cảm thấy không có gì khó khăn vất vả lắm vì vẫn ở gần, ko xa lắm, nhưng rồi khoảng cách làm cho mình càng xa rời nhau hơn khi không có sự chăm sóc như trước. Em từ từ đổi khác chỉ vì những tâm lý mà em giấu không san sẻ với anh, em cứ nghĩ là mình sẽ tự xử lý được mọi yếu tố trong cái đời sống của em, em nói với anh lời chia tay nhẹ nhàng, có nước mắt. Lúc đấy anh cũng chẳng biết nói gì với em cả, sau có thời hạn anh ngồi tâm lý anh mới biết em đổi khác, em không còn tình cảm với anh như trước nữa, em cần thời hạn để quyết định hành động chuyện của chúng mình cũng không nhất thiết phải nói chia tay em ạ .

Sau hôm em nói chia tay, em chuyển nhà không cần báo anh, cũng chẳng nói cho anh biết là em chuyển đến đâu hay thế nào, có lần anh bảo sang chỗ em thì em bảo ko cần rồi em tự sang. Anh suy nghĩ rất nhiều để làm sao mình lại có thể được như trước đây. Sáng anh nhắn tin cho em, trưa anh nhắn cho em, tối anh nhắn cho em…nhưng hình như tất cả những tin nhắn của anh em chẳng muôn quan tâm, chả lời qua loa… và anh hụt hẫng nhất là khi nhắn đc một hai tin thì em không trả lời nữa..phớt lờ luôn. Cái cảm giác chờ đợi.. rồi mất hút đấy không biết em có hiểu không? Nó làm tim anh nhói đau pha chút ấm ức.. Nhưng anh bỏ qua..Một lần…hai lần..rồi nhiều lần…Anh cảm thấy mình như bị bỏ rơi… tự mình ngồi suy nghĩ lại mình đã làm gì.. Và có lẽ là anh đã làm phiền em..Cái em cần ở anh có lẽ ko phải là mấy cái tin nhắn hàng ngày hỏi thăm quan tâm đó. Nhưng anh cũng ko biết em cần gì, vì em ko tâm sự với anh… Giờ anh sẽ không phiền em nữa, không nhắn tin quan tâm, không hỏi thăm..mặc dù trong lòng ko muốn thế. Nhưng anh sẽ làm vậy… Chuyện chúng mình rồi đi đến đâu sẽ do em quyết định em ạ, anh cảm nhận cái tôi ở em quá lớn, em hãy cố gắng làm tốt công việc của em, làm mọi chuyện mà em muốn, nhưng anh nghĩ về lâu dài chắc sẽ khó giữ đc t/c. Anhh đã sai rất nhiều trong chuyện tình cảm của chúng mình, anh thấy tiếc nếu như sau này nó đổ vỡ hoàn toàn, tiếc vì em không phải là vợ anh..người con gái anh yêu thật lòng.Sau hôm em nói chia tay, em chuyển nhà không cần báo anh, cũng chẳng nói cho anh biết là em chuyển đến đâu hay thế nào, có lần anh bảo sang chỗ em thì em bảo ko cần rồi em tự sang. Anh tâm lý rất nhiều để làm thế nào mình lại hoàn toàn có thể được như trước đây. Sáng anh gửi tin nhắn cho em, trưa anh nhắn cho em, tối anh nhắn cho em … nhưng hình như tổng thể những tin nhắn của đồng đội chẳng muôn chăm sóc, chả lời qua loa … và anh hụt hẫng nhất là khi nhắn đc một hai tin thì em không vấn đáp nữa .. phớt lờ luôn. Cái cảm xúc chờ đón .. rồi biến mất đấy không biết em có hiểu không ? Nó làm tim anh nhói đau pha chút ấm ức .. Nhưng anh bỏ lỡ .. Một lần … hai lần .. rồi nhiều lần … Anh cảm thấy mình như bị bỏ rơi … tự mình ngồi tâm lý lại mình đã làm gì .. Và có lẽ rằng là anh đã làm phiền em .. Cái em cần ở anh có lẽ rằng ko phải là mấy cái tin nhắn hàng ngày hỏi thăm chăm sóc đó. Nhưng anh cũng ko biết em cần gì, vì em ko tâm sự với anh … Giờ anh sẽ không phiền em nữa, không gửi tin nhắn chăm sóc, không hỏi thăm .. mặc dầu trong lòng ko muốn thế. Nhưng anh sẽ làm vậy … Chuyện chúng mình rồi đi đến đâu sẽ do em quyết định hành động em ạ, anh cảm nhận cái tôi ở em quá lớn, em hãy nỗ lực làm tốt việc làm của em, làm mọi chuyện mà em muốn, nhưng anh nghĩ về vĩnh viễn chắc sẽ khó giữ đc t / c. Anhh đã sai rất nhiều trong chuyện tình cảm của chúng mình, anh thấy tiếc nếu như sau này nó đổ vỡ trọn vẹn, tiếc vì em không phải là vợ anh .. người con gái anh yêu thật lòng .

Source: https://evbn.org
Category: Tâm Sự