TÂM SỰ CỦA MỘT CÔ GIÁO MẦM NON – KHÓ KHĂN TỦI NHỤC AI BIẾT – KiddiHub

Trước khi viết bài viết này, tôi gửi lời xin lỗi cũng như lời cám ơn chân thành nhất đến những người phụ huynh đã luôn tin tưởng và yêu mến tôi trong suốt hơn 2 năm qua.. Không mong tất cả mọi người có thể hiểu hết nỗi tủi nhục của những cô giáo mầm non như tôi, nhưng xin mọi người, làm ơn hãy dành vài phút để đọc hết!

XEM THÊM:

Có bao giờ ai đó thắc mắc rằng: Tại sao lại có nhiều cô giáo mầm non bỏ nghề, tại sao lớp con mình lại thay đổi giáo viên liên tục, tại sao giáo viên mầm non hay than thở, tại sao lại tuyển giáo viên mầm non nhiều đến thế..

Với nhiều người, giáo viên mầm non nó chỉ đơn giản là một công việc trông giữ trẻ, hát múa linh tinh. Ngoài việc đó ra thì chẳng phải làm cái gì cả, nói chung là NHÀN. Có vài người lại nghĩ: Ui, chỉ có những đứa dốt nát, không biết làm gì thì đi trông trẻ, thay bỉm, hót cứt, rửa đít cho con nhà người ta, là loại ô sin có bằng cấp chứ cao quý cái gì.

Xêm thêm các bài viết khác:

Vâng, những con người mà các vị cho là dốt nát, nhàn hạ, chẳng biết cái gì, đang ngày ngày thay các vị chăm sóc con quý vị từng miếng ăn giấc ngủ, ngày ngày dạy các con từ biết nói, biết hát, biết tô, biết múa, biết đọc thơ.. Họ chăm con quý vị cả những khi con quý vị ốm, sốt quấy, họ có thể cho con các vị ăn no uống thuốc giỏi nhưng các vị thì lại không thể làm được. Họ có thể không kịp ăn sáng, sẵn sàng bỏ ăn trưa để có thời gian chăm sóc tốt cho con các vị. Họ chăm con của quý vị kể cả khi họ ốm vẫn không nỡ để quý vị phải xin nghỉ làm để trông con. Có ngày nghỉ, các vị muốn đi chơi nhưng không muốn trông con họ sẵn sàng vui vẻ trông con giúp các vị, mặc dù họ mới là người cần được nghỉ để đi chơi. Ngày ngày họ đầu bù tóc rối, quần áo nào thì mùi khai, mùi trớ, mùi sữa, vẫn vui vẻ yêu thương chăm sóc con của quý vị là vì điều gì? Vì cái tiền lương 3 triệu một tháng đấy à? Hay vì những món quà, những chiếc phong bì vào các ngày lễ?

Tôi, năm nay 24 tuổi. Đáng lẽ với cái tuổi này thì việc quan trọng nhất cần nghĩ đến bây giờ là việc hôn nhân. Trong khi bạn bè tôi đã bỏ nghề và dần lấy chồng, sinh con thì tôi, cả ngày từ sáng sớm đến tối muộn, từ thứ 2 đến Chủ nhật, việc chăm sóc trẻ là việc duy nhất tôi có thể làm. Tôi không còn thời gian vào bất cứ việc gì. Tôi cũng là một bí thư Đoàn, tôi yêu những công việc ý nghĩa mang tính chất tình nguyện vì cộng đồng, nhưng công việc là giáo viên mầm non của tôi nó chiếm đến 90% thời gian tôi có nên tôi dần mất đi sự năng động khi tham gia công tác Đoàn. 

Chắc có nhiều người không tin, và cũng không dám tin, những cô giáo trẻ như chúng tôi sẵn sàng bỏ ra cả tháng lương để mua sữa khi quý vị không mang sữa cho con, mua bỉm khi mùa đông đến trời quá lạnh mà con quý vị lại hay tè dầm, cô sợ ốm nêm mua bỉm cho các con của quý vị dùng. Có những tháng, lương không có, ăn sáng không dám ăn, trưa cũng nhịn nốt, ốm đau không dám mua thuốc, nhưng con quý vị ốm họ sẵn sàng để tiền mua váng sữa hay hoa quả để tẩm bổ cho các con quý vị.

Có bạn không bố hay không mẹ, theo cô hơn cả người nhà, đi học không chịu về đêm ngủ với cô. Có bạn đi học bố mẹ đón không chịu về, khóc đòi ở lại với cô. Có bạn đêm không chịu đi ngủ, đòi bố mẹ gọi điện nói: Con nhớ cô Hòa. Có bạn mồ côi ở với cô hai, ba tháng trời, cô chăm sóc, nuôi nấng.. Có những bạn đã lớn phải đi học trường công nhưng khóc đòi cô giáo cũ lại phải quay về,.. Đọc đến đây, có lẽ nhiều người cười rằng, sao ngu ngốc thế, dại thế, nhưng, chúng tôi yêu chúng tôi thương những đứa trẻ ngây thơ ấy quý vị ạ. Chưa một lần làm mẹ, nhưng tôi đã yêu chúng bằng tất cả trái tim, đã từng ôm chúng khóc vì đứa không có bố, đứa vắng tình yêu của mẹ, đã từng lọ mọ đêm khuya dậy pha sữa cho chúng uống, đã nghĩ cho chúng hơn cả tương lai và hạnh phúc của cô. 

Tôi viết những dòng trên không phải để khoe thành tích hay than thở về công việc. Nhiều người khuyên tôi, vất vả như vậy thì bỏ nghề đi. Vâng, giá như tôi có thể bỏ các con mà đi dễ dàng như thế.. 
Hơn 2 năm qua tôi đã làm việc trong tình yêu của cả của học sinh và sự tin cậy yêu mến của phụ huynh. Có những phụ huynh như những người chị, người anh, luôn tâm sự, sẻ chia, động viên và thông cảm cho tôi. Từ củ khoai, cây măng, cái bánh, bó rau,.. Tuy đơn giản nhưng luôn nhớ đến cô giáo của con mình. Với họ, tôi đã cố gắng hết sức. Họ nhìn thấy được sự tận tụy và tình cảm của những cô giáo như chúng tôi dành cho con cái họ.

Nhưng, đau lòng thay, có những phụ huynh thật sự có ác cảm với giáo viên mầm non. Họ soi xét từng một lỗi nhỏ của cô giáo. Con họ bị muỗi cắn – mắng cô, con họ đánh nhau với bạn bị xước mặt- mắng cô,… Tất cả đều là lỗi của cô. Nhưng họ không nghĩ đến, con họ cũng đánh bạn xước mặt, con người khác cũng bị đau, con người khác cũng là con vàng con bạc. Và họ quên rằng, họ trông con họ ở nhà còn bị bươu đầu, chảy máu, nhưng – không phải tại họ.

Trẻ con khác với người lớn ở điểm, trẻ con không biết rõ những gì mà chúng nói. Nhiều khi con quý vị về phô cái này, cái kia, có khi là thật, có khi chẳng hiểu là thật hay là những điều linh tinh. Điều đầu tiên phụ huynh cần làm là hỏi cho rõ chứ không phải mắng như té tát vào mặt cô với lời nói của con mình: Bạn này cắn con. Đến khi xác nhận không phải con mình bị bạn cắn thì lại nói với cô: Kể cả chạm, tôi cũng không thích để các bạn khác chạm vào người con trai tôi. Vâng, một câu xin lỗi vì mắng oan cho cô không có thay vào là lời nói vô lý như vậy, thì, tôi xin phép, sau bài viết này, có lẽ tôi nên cho con quý vi nghỉ học thay vì tiếp tục bỏ tiền ra mua sữa bỉm cho chúng. Chính vì những người như vị mà tôi thấy cái nghề này cay đắng biết bao, điên rồ biết bao, tủi nhục biết bao..

Nuốt nước mắt viết ra những dòng chữ này – tâm sự của một cô giáo mầm non..

Nguồn: cô giáo HOAI AN

LIKE FANPAGE: TUYỂN DỤNG GIÁO VIÊN MẦM NON