STT Tháng 11, Status Xin Chào Tháng Mười Một Mùa Nhớ, Đầu Đông
Chào Em Tháng 11! Cho Anh Tựa Vào Để Thôi Cô Đơn – Tác Giả: Đơn
STT Tháng 11!! Lời Status Ngắn Chào Tháng Mười Một Đầu Đông!
Status tháng 11! Bạn thân mến, bạn có đang nghe tiếng gió khẽ lùa qua khe cửa, những giá rét trở mình trên phố? Mùa đông đã về thật rồi, cùng với những ngày đầu tiên của tháng 11. Giờ đây, bạn đang có những cảm xúc đang xen, suy tư về định hình về tháng 11. Tháng mười một đã về thật rồi sao, và đây cũng chính là những đầu đông cũng là những ngày cuối năm, những ngày lạnh giá cô đơn là những ngày khiến người ta muốn xích lại gần nhau hơn, cầm hơi ấm của tình yêu.
Chúng ta kể ra cũng buồn cười, chỉ muốn sống vội qua những tháng ngày của mùa hè và thu để rồi đến một mùa đông đầy hứa hẹn. Nhưng lại muốn những ngày đầu của tiết trời mùa đông thời gian như chết lặng lại, chỉ muốn cái không khí se lạnh cùng với bầu trời ảm đạm ở lai mãi hoặc trôi nhẹ như bản nhạc hòa tấu du dưa nhẹ tênh. Tháng 11 này, mời bạn cùng đến với những câu status về tháng 11 rất hay được sưu tầm. Hy vọng blog ChieuTa.Com sẽ giúp bạn có những cảm xúc chân thật trong những ngày đông lạnh giá.
Status Chào Tháng 11 Rất Hay
1. Ôi tháng mười trôi qua voi bao tiếc nuối, để lại trong tôi đầy vuong vấn. Tháng mười một tiết đông xe lạnh, mỗi khi màn đêm buông xuống lạnh buốt trái tim kho, một thân xác hao gầy trong bóng tối, mong đợi một phép mầu, mà ai đó tháp nên ánh lửa hồng, để trái tim thêm sức mạnh giũa mùa đông.
2. Tháng 11. Mong là tháng của hy vọng, rốt cuộc sao bao năm dài đau khổ, mình đã có một vòng tay bao dung, mạnh mẽ và ấm áp. Ban cho mình sự sống, một tình yêu, bạn sẽ hạnh phúc khi mang lại niềm vui cho rất nhiều người, cảm ơn bạn.
3. Tháng của những cơn gió đông lạnh, gợi cho nhau nhớ nhung một bàn tay để sưởi ấm đông lạnh.
4. Cái tháng lòng se thắt lại và là những ngày giá buốt trái tim côi những ngày nhung nhớ đầy vơi những ký ức buồn vui lẫn lộn, sáo trộn lòng người những ngày của đầu đông.
5. Chào tháng 11, tháng của cơn gió đông rì rào, tháng của những yeru thương ngọt ngào.
6. Tháng 11 gợi bao niềm nhung nhớ với một con sông in đậm bao chuyến đò ngang.
7. Tháng 11, anh nhớ những ngày đón đưa, thèm chút yêu thương, muốn gửi đôi mảnh cô đơn…
8. Tháng 11 về mang theo hơi lạnh, để người với người sưởi ấm cho nhau. Ta đón đưa nhau, kiếm tìm nhau, yêu thương nhau trong những buổi chiều ngược gió.
9. Tháng 11 đó là những chuỗi ngày thật sự tồi tệ, đến cả bản thân cũng không đứng dậy nổi. Đó là những ngày lạc lõng, cô đơn, làm bạn với nỗi buồn. Cảm thấy bản thân chỉ là đứa bỏ đi. Rồi có ngày khóc thầm trên lớp, lặng lẽ cúi xuống lau nước mắt thật vội, đó là những ngày làm bạn với áp lực, cuộc sống mất phương hướng và vô vị. Chỉ muốn chạy đến một nơi nào đó tránh xa cuộc sống hiện tại. Và những lần trách móc bản thân đến nổi cảm thấy nếu mình không phải là mình thì tốt biết mấy… tôi đã có những ngày tồi tệ như thế.
10. Cúc hoạ mi, chừng mùa đông lại nở. Trắng nhạt nhoà mà ám cả giấc mơ tháng 11.
11. Những cánh hoa phai tàn thật nhanh, em có bay xa, em có đi xa mãi. Giá như tôi một lần tin em, cô gái tôi thương nay gió theo mây gió.
12. Vậy là Tháng 11 đã qua đi hết. Từ giờ tới Tết cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, có lẽ sẽ không thể gặp gỡ đông đủ mọi người được như cái tháng vừa rồi.
13. Chào tháng 11, tháng của những mùa nhớ và yêu thương. Tháng của những khát khao cuồng nhiệt hay những phút giây bình yên quá đỗi. Tạm biệt nhé tháng 10, anh đến với tháng 11 với đầy ắp hi vọng và yêu thương.
14. Tháng 11! Tôi ước mình trở về thời điểm 5 năm về trước. Trở về cái thời gian tôi và anh ngày đầu biết nhau. Lúc đó tôi sẽ yêu anh theo cách khác tôi từng yêu!
14. Vậy là Tháng 11 đã về. Mỗi năm, tới khoảng cuối Tháng 10 là mọi người hay nhắn tin hẹn gặp mình. Gặp cho nhanh, cho lẹ, để tới Tháng 11 lắm tụ quá, không có đủ thời gian để gặp đủ hết những mối quan hệ muốn gặp nữa. Hoặc không thì cũng có đứa bỏ đi chơi cả tháng hòng ăn mừng sinh nhật, cho nên càng phải quyết liệt hẹn gặp sớm một chút.
15. Đầu Tháng 11 vừa rồi, tay mình cứ miết đi miết lại trên từng nét mực của lời đề tặng, chị Lý viết vội trên nắp đàn Piano bằng gỗ năm nào. Trong lòng thầm thì một lời rất cũ: cuộc đời vui lắm, không buồn được.
16. Cửa sổ phòng ngủ của mình, sáng nay. Rèm cửa hình Hoa hồng Anh. Bình hoa, học trò ở Hà Nội gửi tặng từ Tết năm ấy. Và trời xanh, và mây trắng, và nắng long lanh, là bầu trời thuộc về tháng 11 của mình.
17. Hôm nay là ngày 11, tháng 11. Tháng 11 vốn đã là tháng mình thích nhất trong số mười hai tháng của một năm. Nhiều lần rồi, mình từng viết về Tháng 11, như một đoạn điệp khúc sau cuối, được cất lên, rồi lặp đi lặp lại nhiều lần. Trước khi bước sang Tháng 12, là năm cùng, là tháng tận, của một năm.
18. Tháng này, tháng 11, ngày nào cũng tự kỉ nghe bài November rain. Càng nghe, càng ngẫm thấy từng câu từng từ đều có ý nghĩa, thấm thía.
19. Tháng 11, tình cờ tôi tìm thấy một bản piano của nhạc sĩ người Anh gốc Đức Max Richter cũng mang tên tháng 11 – November. Dù thế, tôi vẫn ấn tượng với tiếng violin cao ngất. Những âm thanh thần tiên của nhạc cụ bộ dây ấy như túm lấy ngắt tôi làm nửa – một nửa như gắn thêm đôi cánh để bay lên cùng giai điệu trầm bổng, một nửa còn lại ngồi lặng yên, để mặc cho những hình ảnh vô định chảy tràn dòng suy nghĩ. Có lẽ đó là lý do mà tôi thích nhạc New Age, nhạc thính phòng hoặc nhạc thư giãn. Tôi là một đứa nghe nhạc theo cảm xúc, thích lần mò tìm kiếm những âm thanh lạ, những bản nhạc hay mà không cần biết đó có phải là sản phẩm tinh thần của một nghệ sĩ tên tuổi hay không. Như có ai đó đã nói: Kỳ lạ thật, nhạc không lời đã đổ đầy chữ vào tim tôi theo cách riêng của nó, giống như cách tôi mải miết đi nhiều nơi thì càng gần lại với lòng mình.
20. Tháng mười một hình như đâu dành cho những cuộc chia ly? Thế mà bầu trời sáng nay nhìn như muốn khóc.
21. Tháng 11 tuyệt nhiên những chối bỏ. Hoang hoải trong từng cái chạm. Những lời nói ngọt ngào lại trở thành mũi dao quay lại đâm chính mình. Những câu chữ thân mật giờ lại chính là sự khích bác khủng khiếp với trái tim này, với những ngày 20 này.
22. Tháng 11 hửng nắng rồi oà mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang. Tháng 11 khiến người ta chóng mặt. Em chẳng phải cũng vậy sao? Em thoáng khóc lại bật cười, lúc yêu đời tưởng chết, lúc lại mặc mình lê lết giữa những đớn đau.
23. Bạn thân mến, bạn có nghe thấy tiếng gió lách mình qua khe cửa, nghe những giá rét trở mình trên phố? Mùa đông đã về thật rồi, cùng với những ngày đầu tiên của tháng 11. Đây là một khoảng thời gian thật đặc biệt, những ngày đầu đông cũng là những ngày cuối năm, những ngày lạnh giá cô đơn cũng là những ngày khiến người ta cảm nhận được hơi ấm của tình yêu.
24. Tháng 11, tháng nhạt ngày vàng heo hắt màu hoài niệm, màu đã xa, đã qua rồi!
25. Tháng 11, anh nhớ những ngày đón đưa, thèm chút yêu thương, muốn gửi đôi mảnh cô đơn.
26. Nơi phố thị xa hoa, bao ánh đèn lấp lánh, con người dễ tủi lòng, cảm thấy mình thật nhỏ bé lọt thõm giữa lòng thành phố. Càng rộng lớn, càng cô đơn, biết đi đâu về đâu. Cần lắm một vòng tay, một bờ vai để tựa vào nhau đi qua những ngày cô đơn.
27. Tháng 11, quá khứ đã ngủ quên chỉ là vẫn thi thoảng nhớ em, vẫn thấy lòng một mình nhưng nhẹ nhàng và thanh thản.
28. Tháng 11, cái giá của trưởng thành thật thấm thía.
29. Tháng 11, em nhớ anh bờ vai ấm áp là điểm tựa để em dựa vào, và tháng 11 kéo theo những nổi nhớ miên man về anh. Về quá khứ tương lai em sẽ yêu một người không phải anh, người em đã yêu.
30. Tháng 11, anh tỏ tình với em. Tháng 11, chúng ta cùng nhau đi thăm các bảo tàng. Tháng 11, em và anh cùng nhau chụp ảnh cưới. Và còn rất rất nhiều tháng 11 như thế.
31. Trong nhịp sống đang quay cuồng hối hả và trên con đường đang tấp nập dòng người lại qua. Bỗng từ xa vọng về những giai điệu quen thuộc của ca khúc November Rain, một bản tình ca bất hủ, chợt khiến lòng em ấm lại giữa cơn mưa lạnh lẽo của đất trời Tháng 11.
32. Tháng 11 nghiêng mình. Đặt bàn tay lên khóe môi xinh chỉ đủ hững hờ che đậy nhịp rung từng cơn khe khẽ. Nỗi buồn của đêm ủ ê vương lại trên phiến lá mềm và nhẹ rồi tan theo ban mai, là khi nắng phủ đầy những khoảng im lìm và nghe mùi sương phai.
33. Muốn vẽ tháng 11 bằng cả lời hứa cho những ngày nắng về trải rộng và chạy dài nơi ô cửa. Thế mà rồi vẫn ngậm ngùi thêm một mùa nữa, tháng 11 được chạm tay bằng kí ức cũ mèm buồn tẻ ngày xưa, về những ngày hiên nhà lác đác sương mưa, phố chùn chân không bước nữa và đôi tay co ro cuộn tròn giữ 1 tâm hồn không còn muốn phập phồng thắp lửa…
34. Tưởng như bài thơ là lời reo vui khi gặp lại tháng 11 trên phố, nhưng sau thoáng bỡ ngỡ ấy, là một khoảng trời thương nhớ, kỷ niệm. Có lẽ không ngẫu nhiên mà người ta chọn tháng 11 là tháng của của những kẻ cô đơn, độc thân. Giữa cái lạnh, ta thèm một hơi ấm, thèm một bờ vai… Nếu có một ai đó bước đến bên bạn và hỏi “Anh có bằng lòng đi với em không” giống như tên bài thơ của tác giả Trương Mỹ Ngọc, liệu bạn có sẵn sàng nắm lấy tay người đó – để “vượt qua một vạn mùa đông”?
35. Tháng 11 nắng hanh hao, gió heo may len vào từng ngóc ngách. Tháng 11 thu vàng bởi nắng, bởi lá. Tháng 11 yêu thương vì có anh.
36. Lại là mùa lạnh để mỗi sáng mai nghe những cuống gió vắt mình trên mái phố, chiều đổ nghiêng trĩu mình run rẩy gối đầu lên những mảng mây xám loang màu khắc khổ, và đêm vọng đều tiếng thở dài chen nhau lố nhố lẫn với tiếng rao khuya. Hơi lạnh vô tâm của đêm tháng 11 tràn ướt cả khuôn thềm bên ô cửa kia mới hôm qua còn nghe ấm.
37. Tháng 11. Mưa mang theo cái hiu hắt kéo về thành phố này se sắt từng hồi quắt quay! Mưa tháng 11. Có những cái hẹn hóa kiếp trăm năm trong lòng phố!
38. Tháng 11, lần đầu được tự mình làm những thứ thú vị và lần đầu cho phép mình nhảy lên những chuyến xe đi đến những nơi rất xa, một mình.
39. Có người nói: “Tháng 11 là tháng đẹp nhất để bắt đầu một mối quan hệ”. Bởi đó là tháng đầu tiên có gió mùa về, tháng đầu tiên có cảm giác trời se lạnh, và người ta thường hướng về những điều ấm áp.
40. Xin chào tháng 11. Bầu trời hôm ấy cũng như hôm nay, mây ảm đạm, gió cũng hùa theo mây. Có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng không thể nói, may mắn giữ được bức hình mỗi khi nhìn lại lại gợi cho em bao nhiêu cảm xúc, những cảm xúc của ngày hôm đấy và những cảm xúc ngay thời điểm ấy… Không biết nên vui hay nên buồn?
41. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 11… Hà Nội trở lạnh cùng với những bộn bề chưa giải tỏa, nhiều người trong lòng còn nhiều tâm sự chưa tỏ được cùng ai. Có điều gì hối tiếc mà chưa làm được thì tháng cuối năm hãy cố gắng hết mình nhé ai ơi.
42. Tạm biệt tháng 11. Tạm biệt tháng của những đợt gió mùa đầu tiên tràn về mang cái lạnh tái tê và không khí của những ngày cuối năm đầy bồi hồi.
43. Tháng 11, tháng nhạt ngày vàng heo hắt màu hoài niệm – màu đã xa, đã qua rồi!
44. Tháng 11, anh nhớ những ngày đón đưa, thèm chút yêu thương, muốn gửi đôi mảnh cô đơn…
45. Tháng 11, quá khứ đã ngủ quên chỉ là vẫn thi thoảng nhớ em, vẫn thấy lòng “một mình” nhưng nhẹ nhàng và thanh thản.
46. Tháng 11 về theo những đợt gió lùa, khẽ mở hé cửa sổ, nhìn ra vẫn thấy nắng nhàn nhạt, mùa đông năm nay đến muộn. Trong phòng, tiếng mấy con mỗi bay vo ve, ù ì theo âm thanh của quạt máy, nhìn lên tấm lịch cũ, ngày 8 tháng 11 năm 2022, có cái gì đó rất vội, nghẹn ứ trong cổ họng. Kỉ niệm về một ai đó cứ lấp lửng hiện ra trước mắt. Chờn vờn. Bỗng chốc lại vỡ theo từng nhịp thở, bao trùm lên không gian đã đặc quánh mùi vị của nỗi nhớ… Là buồn!
Chào Em Tháng 11! Cho Anh Tựa Vào Để Thôi Cô Đơn – Tác Giả: Đơn
Nơi phố thị xa hoa, bao ánh đèn lấp lánh, con người dễ tủi lòng, cảm thấy mình thật nhỏ bé lọt thõm giữa lòng thành phố. Càng rộng lớn, càng cô đơn, biết đi đâu về đâu. Cần lắm một vòng tay, một bờ vai để tựa vào nhau đi qua những ngày cô đơn.
Tháng 11, tháng nhạt ngày vàng heo hắt màu hoài niệm – màu đã xa, đã qua rồi!
Có những ngày, bản thân rã rời, tay chân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn. Chỉ muốn đặt lưng xuống giường, nhắm mắt và ngủ thật sâu để chôn vùi mọi thứ. Bản thân đã quá kiên cường, cố gắng mạnh mẽ, gắng gượng tất cả. Nhưng thật vô ích. Trong lòng mọi thứ đã hóa thành một đống đổ nát. Muốn gào thét và khóc thật to để quên hết đi. Nhưng thật bất lực, ngay cả khóc, sự giải tỏa duy nhất cũng không làm được. Cứ thế, bản thân mệt mỏi, chìm đắm trong nỗi buồn, gặm nhấm cô đơn. Vâng, tất cả đều một mình, một mình chịu đựng đến mức đáng thương và tội nghiệp. Đôi lần chạy trốn cô đơn, vùi mình trong đám đông, cố gắng mở lòng, cố tìm một người bên cạnh lắng nghe, chia sẻ, giãi bày. Nhưng càng chạy thì càng lún sâu vào cô đơn, càng vùng vẫy càng tổn thương.
Tháng 11, anh nhớ những ngày đón đưa, thèm chút yêu thương, muốn gửi đôi mảnh cô đơn…
Lòng người ngổn ngang, bao mối bộn bề, một phút quan tâm ai đó phải chăng là quá nhiều. Nơi phố thị xa hoa, bao ánh đèn lấp lánh, con người dễ tủi lòng, cảm thấy mình thật nhỏ bé lọt thõm giữa lòng thành phố. Càng rộng lớn, càng cô đơn, biết đi đâu về đâu. Cần lắm một vòng tay, một bờ vai để tựa vào nhau đi qua những ngày cô đơn. Nhưng lại sợ, lại e dè như con chim nhỏ muốn bay cao nhưng sợ trời làm giông tố. Liệu những tổn thương kia có được xoa dịu hay sẽ loét ra. Chỉ sợ một phút vội yêu mà làm tổn thương mình, tổn thương người. Nên càng phải tập vui vẻ cùng cô đơn.
Tháng 11, quá khứ đã ngủ quên chỉ là vẫn thi thoảng nhớ em, vẫn thấy lòng “một mình” nhưng nhẹ nhàng và thanh thản.
Dường như càng lớn con người ta càng dễ chấp nhận. Những chuyện qua rồi cũng hóa thành mây bồng bềnh theo gió trôi đi. Quá khứ dần dần thành hoài ức, vết thương đã thôi quặng thắt. Lấp đầy khoảng trống ấy là nỗi cô đơn mang tên “trưởng thành”. Càng trưởng thành càng cảm thấy cô đơn. Bao mối bận tâm cũng theo tuổi tác mà nhân lên. Con người chẳng thể sống vô tư, ngay cả khi cười cũng ẩn hiện đôi nét sầu nơi khóe mi. Càng trưởng thành, con người ta càng cảm thấy mệt mỏi và vô vị, nhàm chán trước bao phường nhộn nhịp. Những điều ấy chẳng thể đánh quên nỗi buồn, xoa dịu cô đơn chỉ khiến giá trị bản thân ngày thêm hao mòn, gầy gò. Càng trưởng thành, bản thân chỉ muốn tìm về chốn bình yên, chỉ muốn được yên tĩnh, sẵn lòng gửi vài tiếng đồng hồ ngồi nơi quán quen, thả hồn vào những bản nhạc không lời, nhâm nhi tách cà phê đắng, nhìn dòng người tất bật, lòng cười nhạt và chợt nhớ có một thì bản thân đã “trẻ” như thế.
Tháng 11, cái giá của trưởng thành thật thấm thía.
Cảm ơn người, cảm ơn duyên phận đã cho ta một lần đi ngang đời nhau.
Tặng Những Người Sinh Tháng 11 – Tác Giả: Phong Linh
Tháng 11… Hoa sữa rơi những nụ hoa cuối cùng, níu kéo cả một mùa sắp qua. Nhưng lập đông rồi, hoa sữa vẫn thơm kì lạ. Hương thơm khao khát, cháy bỏng của một mùa hoa xin cháy hết mình, để rồi sẽ lặng lẽ nhường chỗ cho gió đông. Và hoa sữa ấy, như những kẻ vẫn đang sống trọn từng ngày lãng du với cuộc sống này. Đi cho đến tận cùng con đường bằng sự sống thật.
Tháng 11… Gió bắt đầu khác rồi. Đầu đông, em đếm từng yêu thương của mùa này trong những trang nhật kí của từng đêm thức trắng. Trông mong từng đợt gió mùa về. Lại lang thang trên những con đường quen để cảm thấy gió mùa hanh hao về trên phố. Gió lạnh của những ngày đầu mùa. Và mênh mang biết bao nhiêu nỗi nhớ.
Gió mùa… Sáng chạy xe thật sớm lên cầu Long Biên. Dòng sông Hồng trông xa vắng đến lạ. Và gió đầy như thế thôi. Gió khẽ chạm vào mắt em. Cay xè. Tự dưng nước mắt lại chảy ra. Một chút thôi. Và chợt hiểu rằng cả một miền nhớ đang ùa về trong tâm hồn. Nhớ mùa trước. Nhớ tháng 11 đã cùng anh đứng trên dòng sông lộng gió này. Nhớ cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng thật chặt của anh. Và mỉm cười “Tay em ấm quá”. Anh nói, gió ở đây ngọt nhất. Vì gió bắt đầu từ miền sông nước mênh mang. Nhưng mùa này, thấy gió xác xơ quá. Xác xơ như cả một miền quá khứ đã chìm đi. Chìm hẳn đi trong những xa xôi.
Tháng 11… Mùa đông nhẹ nhàng đến bên, chạm khẽ vào đôi vai gầy mỏi mệt của em. Khẽ dựa mình vào chút heo may của mùa, em tự quàng cho mình chiếc khăn mỏng mà không phải đợi anh nhắc “Em nhớ quàng khăn vào, sáng nay lạnh đấy”. Buổi chiều học xong, nhảy lên xe bus. Em tự mình đứng tránh xa cái điều hòa mà không cần anh phải nhắc “Em ngồi tránh cái điều hòa ra nhé. Gió lạnh lại ho đấy”… Em gọi tên anh trong mãi tận cùng của những cơn gió thuộc về anh. Mãi mãi thuộc về anh.
Tháng 11… Em vẫn ngồi ở chiếc bàn số 10 ấy. Một mình. Gió ùa về. Ly café cứ nguội đắng đi. Lọ hoa thạch thảo mùa này vẫn tươi lắm trong những cơn gió mùa lành lạnh. Thạch thảo trắng tinh khôi dành tặng cho những người sinh tháng 11. Tháng 11 của anh và của em. Và cả một mùa thạch thảo đã bỏ lại. Ngày xưa anh nói những người sinh tháng 11 hay phải đứng trong những chênh vênh của mùa. Dịu dàng như mùa thu, nhưng cũng giá băng, lạnh lẽo như gió đông. Buồn một nỗi buồn xa vắng của thạch thảo. Có khi hai người cùng sinh vào tháng 11 ở bên cạnh nhau, sẽ chỉ như những bông hoa thạch thảo buồn dễ tàn.
Cành hoa thạch thảo vỡ tan trong tay em
Một mùa hoa bỏ lại
Khóc dang dở tình yêu….
Tháng 11… Mùa này em sẽ thắp cây nến của tuổi mới không anh? Cho đứa bạn mượn điện thoại vì sợ trong cơn “điên” ngớ ngẩn của mình, lại bấm số điện thoại gọi cho anh, để rồi rất có thể chị ấy sẽ nghe máy. Em tự cầm tù trái tim mình trong hoang vắng. Và trong mê man của một cơn mộng mị, em cầm bút viết tên anh đến khi kiết sức, mặc cho nước mắt rơi. Rồi gió sẽ hong khô những giọt nước mắt hiếm hoi này. Để ngày mai tỉnh dậy, sẽ bước thật chậm và đủ can đảm để đi tiếp.
Tháng 11… Gió cứ gió… Gió vùi mình vào đêm sâu thẳm với một niềm lạnh lẽo ngập đầy nhưng lại bừng tỉnh trong những ban mai thật ngọt ngào. Và em, trong nỗi cô đơn quay quắt của lòng mình, chỉ muốn vùi mình vào cơn gió kia, để gió mang đi. Để gió không còn phải đơn côi đi hết cái ngõ vắng của mình.
Tháng 11… Gió ơi! Đừng trôi vào hư không gió nhé. Dù sao, vẫn yêu gió đến cháy lòng.
Một cơn mưa cuối tháng 11, tiễn đưa đi mùa Thu rộn rã Khai trường và đâu đó thấp thoáng thấy… một mùa Noel nữa lại sắp về… Hy vọng với những dòng status đầu tháng 11 ở trên sẽ mang lại cho bạn thêm nhiều cảm xúc dâng trào hơn trong những tháng ngày cuối năm nhé. Chúc các bạn ngày vui vẻ!
Bạn Đang Xem STT Tháng 11, Status Xin Chào Tháng Mười Một Mùa Nhớ, Đầu Đông – Cùng Xem Lại STT Tạm Biệt Tháng 10 & Chùm Thơ Tạm Biệt Tháng 10!
Các Bạn Đang Xem Bài Viết STT Tháng 11, Status Xin Chào Tháng Mười Một Ngày Đầu Đông Tại Danh Mục Status Hay Về Tình Yêu của Blog ChieuTa.Com. Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé!
5/5 (1 bình chọn)