[reviewĐM] NGƯỜI THẮP SAO TRỜI – TỰ TỪ – IPM BOOK

 

VOTE : 9/10

Nhân vật : Tề Mao Điển (A Điển) x Lạc Bối ( Bối Bối)

TTTR:

Tề Mao Điển có tình cảm thầm kín với đồng nghiệp Hoàng Hưng 6 năm trong âm thầm. Trong một lần làm nhiệm vụ, A Điển vô tình vì bảo vệ Hoàng Hưng mà nổ súng với nghi phạm, sau đó nghi phạm hôn mê và A Điển bị đình chỉ công tác. Không may, nghi phạm Lạc Hằng có một đứa em trai bị tự kỷ tên Lạc Bối, ngoài người vợ đã li dị của anh trai thì hai anh em không còn người thân nào. A Điển đành phải nhận nhiệm vụ trông chừng và chăm sóc Bối Bối. Bởi vì bản thân là một đứa trẻ tự kỷ có tính cố chấp, nhiều lần khiến A Điển phải đau đầu. Nhưng dần dần A Điển nảy sinh tình cảm với Bối Bối, Bối Bối lại hoàn toàn dựa dẫm vào A Điển…Cuối cùng, Lạc Hằng chết, Bối Bối cùng chung sống với A Điển, học cách có thể sinh hoạt gần như người bình thường.

NX:

Mình đọc tác phẩm khi đã được kiểm duyệt và in ấn. Vậy nên mình thật sự không biết có các cảnh nhạy cảm hay từ ngữ nhạy cảm có bị cut khỏi hay không. Nhưng với mình, như vậy cũng là đủ. Bìa sách rất đẹp, trang giấy vàng nhạt, nhẹ. Mình mua trên tiki nên chỉ tầm 4-50k thì phải.

Nói về Người thắp sao trời, có rất nhiều thứ làm mình rất thích. Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, bình dị mà ấm áp. Thứ nhất là cốt truyện, chưa bao giờ mình thấy tình cảm giữa một người bình thường và một người tự kỷ lại dịu dàng đến như thế. Diễn biến hợp lý, không vội vã, cũng không dềnh dàng. Thứ hai là ý nghĩa nhân văn, những triết lý được tác giả đưa vào bình dị, là chút điểm sáng cho bức tranh màu nền nã. Thứ ba là nhân vật. Nhân vật phụ không ảnh hưởng đến câu chuyện, chỉ là yếu tố phụ trợ để hai nhân vật chính nhìn nhận và thấu hiểu những cảm xúc trong tim mình.

A Điển là cảnh sát, bỏ nhà mà lập nghiệp tại một nơi xa lạ. A Điển bên ngoài có chút thô lỗ, bên trong lại dịu dàng, giàu tình cảm. Bởi nếu không dịu dàng, anh đã chẳng thể kiên nhẫn chăm sóc một thanh niên mà tâm tính chỉ như một đứa trẻ. Sâu trong nội tâm A Điển, anh sợ cô đơn, anh sợ tổn thương, anh cần một người cần anh bảo hộ. Và Bối Bối là người đó.

Bối Bối có đôi mắt nâu nhạt và vẻ ngoài thanh tú. Khi Bối Bối vui, đôi mắt nhìn A Điển sẽ nhạt đi nhiều và ánh lên nụ cười. Khi Bối Bối tức giận, đôi mắt sẽ tối đi một chút, miệng hét to. Khi Bối Bối sợ hãi hay uất ức, đôi mắt sẽ hướng về A Điển, mở to và ngập nước. Dường như khi Bối Bối bắt đầu sống cùng A Điển, ánh mắt của Bối Bối chỉ dõi theo duy nhất mình anh.

Bối Bối không ngồi xe, A Điển sẽ nắm tay Bối Bối mà dắt đi. Đi mãi đi mãi, đến khi Bối Bối mặc định sẽ phải nắm tay khi đi cùng A Điển. A Điển sợ bóng tối, Bối Bối sẽ bật sáng ngôi nhà ba tầng của họ trước khi A Điển về đến nhà. Tranh Bối Bối vẽ, là A Điển cười, A Điển ngủ, A Điển say. Bối Bối không biết nói, nhưng đôi mắt của Bối Bối thì biết, đôi mắt nâu nhạt luôn ẩn hiện và dõi theo duy nhất một mình A Điển.

Từng dòng từng dòng, đều đem mình qua những cảm xúc ngọt ngào mà chua xót. Trước mỗi chương, đều sẽ có trích dẫn vài dòng của cuốn Hoàng tử bé. Hoàng tử bé cô độc trong trần gian, lại trân quý một bông hoa hồng có gai duy nhất trên hành tinh của mình. A Điển cũng có một hành tinh rộng bằng ngôi nhà ba tầng, A Điển trân quý “bông hồng” Bối Bối có gai trong nhà kính – “bông hồng” quý giá nhất khi bản thân anh đã dành thời gian “chăm sóc nó”. Không chỉ vậy, chi tiết bật đèn trước khi A Điển về nhà với mình là chi tiết đắt giá nhất. Hệt như người thắp đèn trên hành tinh Hoàng tử bé đi qua, người duy nhất có mục đích sống. Và Bối Bối chính là người thắp đèn cho A Điển.

Bối Bối cũng là một “Hoàng tử bé”, cũng cô đơn trên hành tinh của mình. Với Bối Bối, mọi người là con người, chỉ duy Bối Bối là người ngoài hành tinh xa lạ. Bối Bối được một con cừu do A Điển vẽ, liền nhận định A Điển chính là người bạn quý giá nhất của mình. Là lần duy nhất cậu mở trái tim, đón nhận một người không phải là người thân để thân cận gần gũi.

Trong sự lý giải ngây thơ của Bối Bối, ở bên A Điển mới đem lại cho Bối Bối sự an tâm. Dù A Điển ngủ mê nói mớ, dù A Điển say sưa đến hôi thối, dù A Điển tức giận bỏ Bối Bối một mình trong nhà, Bối Bối vẫn chờ đến sẩm tối, bật sáng tất cả đèn cho A Điển. Khi ồn ào, khi hoảng sợ, Bối Bối chỉ biết trốn vào chiếc tủ để chờ A Điển trở về mà thôi.

Với mình, đây là một câu chuyện khá thật. Tình yêu của cả hai không dựa vào bất kì điều gì bên ngoài mà xây dựng. Chỉ là hai người như hai Hoàng tử bé, cô độc, gặp nhau và sưởi ấm cho nhau. Bối Bối cần A Điển là sự thật. Nhưng A Điển cũng không thể sống thiếu Bối Bối. A Điển cho Bối Bối sự chở che bảo hộ. Bối Bối cho A Điển sự ấm áp.

Bối Bối cũng biết ghen, cũng sẽ tức giận khi A Điển thất hứa. Nhưng Bối Bối còn non nớt quá, trong đầu óc trẻ thơ của Bối Bối không thể lý giải được điều gì. Vậy nên A Điển luôn là người hướng dẫn, chăm sóc cho Bối Bối. Những chi tiết rất đáng thương, rất thật cũng được tác giả đan cài khéo léo. Như khi A Điển sốt đến mê man, Bối Bối không hiểu, cũng không biết phải làm sao, chỉ biết ở bên cạnh chờ mãi chờ mãi. May mà A Điển được đưa đi cấp cứu kịp lúc bởi cô giúp việc nhà. Bối Bối là một thanh niên tự kỷ, mang trong đầu suy nghĩ của trẻ con, là sự thật. Không thể trong phút chốc, lại trở nên thật thông minh và suy nghĩ được như một người bình thường. Hoàng tử bé, luôn xem người lớn có suy nghĩ thật khác thường.

Đi đến cuối cùng, Bối Bối được đi học một khóa dành cho người tự kỷ, trở về nhà thắp sáng đèn cho A Điển, chờ A Điển công tác trở về, nhận một nụ hôn và chìm vào giấc ngủ. Trời sinh người tự kỷ có tính cố chấp, A Điển lại là người cứng đầu. Vậy nên, có lẽ cả hai đều là chấp niệm của nhau cả một đời.

Người thắp sao trời, khi mỗi một ánh đèn là một ngôi sao sáng, Bối Bối thắp đèn, là thắp lên những ngôi sao trong lòng A Điển, là thắp sáng lên cả một bầu trời cho A Điển, thắp sáng lên trong A Điển tình yêu thương. Người thắp sao trời là Bối Bối, để A Điển mỗi khi nhìn thấy ánh đèn hắt xuống lòng đường từ đằng xa, đều sẽ mỉm cười.  Vì anh biết, sẽ luôn có người đang chờ anh trở về.

Hãy thử đọc một lần, để nhận ra tình yêu có khi tìm được trong những điều giản dị đến như thế. Không hoa, không nến, không những cử chỉ lãng mạn. Có khi chỉ là cái vuốt tóc, cái nắm tay, liền có thể đi bên nhau mãi mãi.

“Hai con người khiếm khuyết giữa đời đã gặp gỡ và lấp đầy nhau bằng những cách rất riêng. 

Cậu bị cướp đi chốn dung thân bấp bênh, và được trả bằng chở che trường cửu

Anh chỉ vẽ cho cậu một con cừu, mà được đáp lại bằng muôn chiều xán lạn…”[1]

 

[1] Trích : Người thắp sao trời, NXB Hội Nhà Văn.

Advertisement

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…