[Review] Cung đấu không bằng nuôi cún – Phong Lưu Thư Ngốc

CUNG ĐẤU KHÔNG BẰNG NUÔI CÚN

Đang tịt ngòi cho chương mới của “Gặp em…”, thế là đi vòng vòng để sờ đại một quyển đọc cho qua ngày. Và rất tình cờ, cái duyên của tớ với “Cung đấu không bằng nuôi cún” cũng rất đơn giản như thế đấy.

 

Nói thật thì tớ biết bộ này rất lâu rồi, nhưng lại uể oải không muốn đọc, bởi cái tiêu đề truyện dễ khiến liên tưởng một câu chuyện nhàn nhạt trong mớ truyện hiện nay, cộng thêm cái poster truyện khiến tớ… ừm hơi lười tí. Vì thật ra tớ là kiểu người thích nước sơn trước rồi mới thích gỗ mà. ^^

 

Nhưng rồi truyện có ebook, và thay vào đó là một cái poster hoành tráng hơn, và thế là tớ cứ thế down về, xong ngồi xem một mạch để rồi nhận ra mình thiệt sự là lầm to. Suýt chút nữa là bỏ lỡ một tác phẩm hay chỉ vì có thói quen dùng mắt đánh giá rồi. Phải nói thế nào nhỉ, lâu lắm rồi mới có một câu chuyện dễ thương đến mức khiến tớ bỏ ăn bỏ ngủ để đọc một mạch như thế đấy.

 

Câu chuyện này nói mới cũng không mới. Nội dung cũng có thể đơn giản tóm gọn thế này, một anh hoàng đế đẹp trai, vài chục phi tần, đấu tới đấu lui đấu qua đấu lại để giành chức vị hoàng hậu. Và kéo co qua lại, thể nào trong lòng hoàng đế cũng có một bóng hình nào đó để anh ta âm thầm bảo vệ.

 

Ấy thế mà, nếu chỉ đơn giản như thế thì hẳn chẳng có truyện cho chúng ta xem nhỉ?

 

Chu Vũ đế, nhân vật nam chính của truyện là một anh hoàng đế như thế. Anh chàng này là kiểu người tự cao tự đại danh xứng với thực, luôn cho mình là giỏi, cứ nghĩ rằng cả thế giới chẳng có gì qua được mắt anh ta. Anh ta một tay nâng đỡ cô người yêu thanh mai trúc mã Thẩm Tuệ Như, giấu trong lòng bàn tay thì sợ nóng, nâng niu thì sợ rơi vỡ. Trong lòng anh ta, Thẩm Tuệ Như giống như một thiên sứ không nhiễm bụi trần, không ghen không hận, thông minh tao nhã. Thế nên vì sợ Thẩm Tuệ Như bị ghen ghét và ám hại, anh ta đành phải vờ đi sủng ái một cô nàng phi tần khác. Trong trường hợp này đó chính là Mạnh Tang Du, nhân vật nữ chính của chúng ta.

 

(Haizz, lại là Tang Du, hình như tớ rất có duyên với cái tên này thì phải.)

 

Ngược lại với Thẩm Tuệ Như, Mạnh Tang Du lại là một cô gái chanh chua và đanh đá. Mọi chuyện đều thích giễu võ ra oai trước mặt mọi người. Bất cứ thứ gì không vừa mắt cô, cô sẽ mắng, sẽ quát tháo, thậm chí còn lạm dụng việc mình được sủng ái mà chuyên đi gây sự. Thế nhưng cũng chính vì bản tính bốc đồng nghĩ gì nói đó của cô, cũng vì vai trò quan trọng mà cha cô đang nắm giữ, Chu Vũ đế vờ như hết sức cưng chiều cô, nâng cô lên thành sủng phi, để cô trở thành tấm bia chắn bị ganh ghét, bị ám hại thay cho người trong lòng anh ta.

 

Lòng anh ta ắt đã nghĩ, ờ, cô ả này cũng chỉ đến đấy mà thôi.

 

Thế nhưng hóa ra người tự cho là thông minh như Chu Vũ đế cũng có lúc lầm to. Mọi thứ có lẽ sẽ đi theo đúng với dự tính của anh nếu như không có một ngày anh ta xảy ra tai nạn, và linh hồn nhập vào một con cún mới sinh.

 

Chỉ là người bình thường đột nhiên phải sống kiếp cún con đã khổ sở lắm rồi. Đằng này Chu Vũ đế là ai? Là hoàng đế của một nước đấy, anh ta đã quen được mọi người cung phụng, quen ăn trên ngồi trước chửi mắng mọi người rồi. Thế mà giờ phút này, tất cả những gì anh ta có thể thốt ra chỉ là vài tiếng “gâu, gâu” nhỏ xíu.

 

Mất mặt quá đi mất.

 

Hai tuần lễ liền, anh ta bị bắt nạt, hắt hủi. Ban đầu còn kiên quyết không chấp nhận ăn thức ăn của chó, sau đó lại đói đến mức suýt chết, rốt cuộc không dám liều mình thử nghiệm hành động tự sát. Anh ta nói không ai nghe, kêu gào không ai hiểu, thậm chí từng tưởng rằng mình cứ thế phải làm súc sinh cả đời nếu không gặp lại Mạnh Tang Du.

 

Ờ thì, đó là cô vợ anh ta ghét nhất đấy. Nhưng giờ phút này, gặp lại cô, được cô ôm vào lòng, anh ta suýt chút nữa đã trào nước mắt.

 

Thế giới của chó u tối lắm. Mắt chó chỉ nhìn rõ hai màu trắng và đen mà thôi, thế nhưng sống kiếp loài động vật này, tâm hồn của gã hoàng đế bê tha kia tựa như được tái sinh một lần nữa. Này, đây là cô vợ chanh chua đanh đá đáng ghét của anh ta đó sao? Sao cô lại có thể dịu dàng đến đế, vừa ôm anh ta, cho anh ta ăn thức ăn của người, để anh ta được ăn cùng bàn như những người bằng vai phải lứa, rồi còn không cho bọn người hầu gọi anh ta là súc sinh.

 

Thì ra cô tài hoa đến thế, nhưng sao lại luôn đeo bên người lớp mặt nạ tỏ ra rằng mình rất ngu ngốc. Anh ta ghét, ghét lắm, dám lừa dối anh ta này, nếu là bình thường ắt hẳn anh ta đã cho cô một ly rượu độc, tiễn cô đi xa rồi.

 

Ấy, nhưng giờ phút này, anh ta chỉ là một con cún con mặc quần áo nằm trong lòng cô mà thôi. Và đối diện với vẻ mặt dịu dàng đáng yêu này của cô, anh ta, ờ cũng có hơi xiu lòng chút xíu.

 

Sống kiếp động vật, thế giới quan, nhân sinh quan của hoàng đế chẳng mấy chốc thay đổi xoành xoạch. Đây là Thẩm Tuệ Như, cô người yêu thanh mai trúc mã dịu hiền như thánh nữ của anh ta đó sao? Nếu hiền dịu đến thế, sao xoay lưng đi cả một con chó cũng bắt nạt, sao lại có thể hùa với mọi người tranh đấu với Tang Du, còn cả chuyện ám hại hoàng hậu đã mất nữa chứ?

 

Đây là gã thái giám anh ta vẫn cho là tận trung này. Chỉ cần không có mặt anh ta ở đó bèn gió chiều nào xuôi theo chiều đó. Còn cả người thầy dạy anh ta từ nhỏ nữa, lúc này cũng nhân dịp vắt chanh bỏ vỏ, muốn giết anh ta để leo lên ngôi vị hoàng đế.

 

Người anh ta cho là tốt, chẳng nói chẳng rằng đều phản bội anh ta. Còn những người anh luôn đề phòng, như Tang Du, như cha cô, thì ra mới chính là những trung thần đáng thương nhất.

 

Lúc bị đuổi đánh suýt chết, lúc cô đơn không ai bảo vệ, lúc anh ta cảm thấy hoang mang và cần một đôi tay để ôm vào lòng, chỉ có Tang Du ở bên anh.

 

Càng tiếp xúc với cô gái này, anh càng nhận ra cô là người có  suy nghĩ sâu rộng, nhưng lại chẳng có chút tham vọng nào. Tâm nguyện của cô nhỏ bé lắm, chỉ là sau khi cha cáo lão hồi hương, bản thân cô có thể giữ được mạng sống. Vào lãnh cung cũng tốt, có thể cùng đến sống cùng thái hậu mỗi ngày đốt nhang kính phật, trong lòng cô đã rất thỏa mãn rồi. Biết được tâm nguyện đó của cô, Chu Vũ đế vừa dỗi cô, song cũng càng giận bản thân mình.

 

Cô là vợ của anh ta cơ mà, sao lại chẳng có chút chí hướng nào như thế? Sao lại trăm ngàn kế muốn đẩy anh ta ra xa? Nhưng ngẫm lại, anh ta đã từng cho cô chút ấm áp nào để hy vọng hay chưa?

 

Thật ra, chút lý tưởng nhỏ bé đó của cô, nếu anh ta không phải là A Bảo, là con cún con cô nâng niu trong lòng bàn tay, ắt sẽ chẳng thể nào biết được.

 

Thế là anh ta lại thầm nghĩ, ừ thì, nếu không thể trở lại làm hoàng đế, chỉ làm một con cún con thế này làm bạn với cô cả đời cũng được. Nhưng ít ra, ông trời phải cho ông ta làm một con chó ngao to lớn hơn để bảo vệ cô chứ nhỉ?

 

Và anh hoàng đế của chúng ta đã sa vào lưới tình ngon ơ như thế đấy.

 

Theo dõi diễn biến câu chuyện, tác giả từng có tâm sự rằng rất nhiều người không thích nam chính của chị ấy. Bởi anh ta huênh hoang và ảo tưởng sức mạnh quá đi mất. Nhưng ngược lại, tớ lại rất thích cách tác giả xây dựng nhân vật Chu Vũ đế. Trên đời này có mấy ai sinh ra đã hoàn hảo? Nhất là với một người quyền thế như anh ta. Thế nên những suy nghĩ ban đầu của anh ta khi vừa bắt đầu truyện cũng rất bình thường mà thôi. Quý hóa hơn chính là cách anh dần dần thay đổi. Từ ghét Tang Du đến mức chỉ đợi thời cơ xử lý cô, đến lúc ngoan ngoãn nằm trong lòng cô rồi thầm nghĩ, này là trẫm khoan dung, cho nàng ôm một tí thôi đấy, rồi lúc cô gặp nguy hiểm, anh ta chỉ nguyện làm một chú cho to lớn hơn để bảo vệ cô. Một anh chàng như thế, nói cho đến cùng cũng có rất nhiều điểm đáng để yêu phải không?

 

Với Mạnh Tang Du, nếu có một nguyên nhân khiến cô ấy bị mất điểm, thì đó chỉ có thể là quá thông minh. Sự thông minh của Tang Du cũng không phải bình thường, cứ như tất tần tật mọi chuyện xảy ra cô đều đoán được. Cũng may tác giả không đến mức cho rằng Tang Du đoán được A Bảo chính là Chu Vũ đế, không thì tớ sẽ phải xếp loại cô ấy vào kiểu thiên tài mất.

 

Thế nhưng xét tới xét lui. Với một câu chuyện dễ thương thế này thì tính cách của Tang Du thật sự rất hoàn hảo. Nói đáng yêu có đáng yêu, thủ đoạn có thủ đoạn, biết cách bảo vệ mình, nhưng đồng thời cũng không bao giờ làm quá giới hạn. Có lẽ chính vì cô là một cô gái đa tính cách như thế, ngược lại khiến Chu Vũ đế trong lốt A Bảo chẳng thể ngừng yêu được.

 

Rồi câu chuyện tình của một người một cún này sẽ đi về đâu? Liệu Tang Du có thể thay đổi mà đi yêu anh chồng mà mình ghét cay ghét đắng hay không? Rồi hoàng đế làm sao lấy lại ngôi vị? Cứ đọc đi rồi sẽ biết nhé. Tờ spoil đến đây là nhiều lắm lắm rồi ấy.

 

Đi ôm “Gặp em…” tiếp thôi :p

30.08.2014

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…