Nữ thám tử
Nữ thám tử Velda Bellinghausen không khỏi ngạc nhiên khi thấy Maxim Slotsky xuất hiện tại văn phòng của mình. Mới cách đây vài tháng Velda còn là vũ công tại câu lạc bộ của Slotsky.
Slotsky vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán: “Velda, cô nhớ Monica chứ? Hai người từng làm mấy sô cùng nhau mà. Monica chết rồi. Sáng nay ông lao công McWhorter tìm thấy xác Monica trong phòng thay đồ. Có ai đó đã đâm vào tim cô ấy!”. Velda mới chỉ mở văn phòng thám tử được vài ngày. Cô không thể ngờ rằng khách hàng đầu tiên lại tìm đến mình vì một vụ giết người.
“Chúa ơi! – Velda kêu lên – Ai lại muốn giết Monica chứ?”. “Chính vì không biết nên tôi mới tìm đến cô. Câu lạc bộ với các chị em vũ công bên tôi thì cô còn lạ gì nữa. Tôi muốn cô lần đến tận gốc vụ này!”. Velda đủ thông mình để hiểu rằng Slotsky còn muốn cô giữ kín vụ điều tra này. Không ông chủ câu lạc bộ nào lại muốn bị cảnh sát chú ý cả.
Minh họa: Đặng Tiến
Velda mang theo bộ khám nghiệm hiện trường cùng Slotsky đến câu lạc bộ. Cô còn dắt theo con chó săn. Cảnh sát đã phong toả hiện trường sau khi đưa cái xác đi. Điều đầu tiên nữ thám tử nhận thấy là những mảnh kính và bóng đèn vỡ dưới sàn. Có ai đó đã đập vỡ tấm kính và chiếc đèn trên bàn trang điểm của Monica. Slotsky chỉ tay vào vết ố to trên sàn: “McWhorter tìm thấy Monica nằm ở chỗ này!”. “Để tôi xem xét hiện trường đã!” – Velda đáp, cùng lúc cô thấy người lao công đang mải lau chùi cái lò: “Ông McWhorter, – tên người lao công – tôi muốn hỏi ông vài câu về Monica!”. “Ừ thì tôi tìm thấy cái xác đấy. Cô ta nằm úp mặt trền sàn. Tôi kiểm tra thì mới thấy cô ta có cái lỗ to đùng trên ngực!”.
“Trước đó ông còn thấy ai ngoài Monica ra vào phòng thay đồ không?”. “Không! Monica đến sớm hơn những cô gái khác khoảng nửa tiếng đồng hồ. Lúc đó tôi đang lau cầu thang, không thấy ai lên phòng thay đồ cả. Cũng không nghe thấy tiếng động bất thường. Lau cầu thang xong tôi mới vào phòng thay đồ thì đã thấy cô ta nằm vật trên đất rồi!”. Velda suy nghĩ về những lời của người lao công. Nếu đúng như lời ông ta nói thì kẻ sát nhân nhiều khả năng đã trốn từ trước trong phòng thay đồ. Để có thêm thông tin, Velda đi tìm người quản lý sàn diễn tên là Gernly.
“Ê Velda! Lâu rồi mới gặp!”. “Chào Gernly! Tôi muốn hỏi anh mấy câu. Có phải cả buổi chiều hôm qua anh ở trong phòng sau cánh gà không?”. “Ừ!”. “Vậy thì anh có nhìn thấy người lạ nào lảng vảng trong câu lạc bộ không?”. “Chắc chắn không! Chỉ có tôi với mấy anh nhạc công thôi. Nhưng mà… Hình như tôi nghe thấy cái gì rơi vỡ trong phòng thay đồ”.
Velda còn đi hỏi một số nhạc công và vũ công. Ai cũng có ấn tượng tốt về Monica và không thể hiểu nổi ai lại muốn giết hại cô gái trẻ. Velda lấy được địa chỉ nơi Monica ở từ anh McWhirter, người chơi kèn trombone. Nạn nhân sống trên phố Bumpus, ngay gần nhà xác thành phố.
Trên ngực Monica là một vết thương lớn cỡ nửa phân kiểu hình tam giác. Velda chưa từng nhìn thấy một con dao nào có lưỡi hình tam giác như vậy cả. Cô còn tìm thấy một vài vết bầm chạy dọc trên đùi và eo Monica. Theo lời bác sỹ khám nghiệm tử thi, có thể nạn nhân đã đập vào đồ đạc trong phòng. Nhưng ngoài tấm gương vỡ, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào là đồ đạc bị xô đẩy hay dính máu cả.
Velda rời nhà xác và tìm đến căn hộ nơi Monica ở. Căn phòng chỉ vài chục mét vuông nhưng vẫn cảm thấy rộng vì Monica không có nhiều đồ đạc. Điều đáng chú ý duy nhất là bức ảnh chụp hình Monica, cha mẹ cô, và một cậu bé. Velda đoán cậu bé đó là em trai của nạn nhân. Trước khi rời đi, nữ thám tử còn cầm theo lọ thuốc mang tên “Febatol” đặt trên giường của Monica.
*
Velda tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau mà đầu đau như búa bổ. Điều đầu tiên cô làm là chạy ra quán cà phê gần nhà gọi một ly đen. Velda vừa thổi vào cốc cà phê vừa nghĩ về vụ án. Nữ thám tử có thể cảm thấy mình đã nắm được “cái bóng” của kẻ sát nhân. Đấy là kết quả của cả một đêm thao thức suy nghĩ và gọi điện cho các đầu mối.
Ông chủ quán chợt hỏi: “Thế cháu mua thuốc cho bố hay mẹ đấy?”. “Ơ, sao chú hỏi thế?”. Ông chỉ tay vào cái lọ Velda đang cầm trong tay: “Cháu đang cầm cái lọ Febatol đấy thôi, thuốc đấy chỉ dùng để trị bệnh động kinh thôi”. Velda “cất” cái thông tin đó vào bộ nhớ của mình rồi tìm đến câu lạc bộ. Slotsky vừa nhìn thấy cô đã kêu lên: “Velda à, chết tôi rồi! McWhorter lại đòi nghỉ việc có chết tôi không chứ!”. “Thế ông ấy có nói là vì sao mình bỏ việc không?”. “Không, không nói gì hết. Ông ta chỉ nói là sẽ nghỉ việc rồi xách túi đồ đi nơi khác. Tôi cầu xin ông ta ở lại làm việc thêm hai tuần nữa cũng không được… McWhorter chỉ là người đầu tiên, tôi biết mà. Rồi thì đám vũ nữ, nhạc công rồi cũng sẽ bỏ tôi. Chắc chắn kẻ giết Monica muốn làm tôi “tán gia bại sản” rồi!”.
Khuôn mặt Velda đanh lại: “Vậy anh có biết McWhorter hiện sống ở đâu không? Tôi có mấy câu cần hỏi ông ta”. Slotsky bèn chỉ cho Velda đường đến một khu nhà chung cư gần đó. McWhorter có nói là sẽ ở tại căn hộ của bạn mấy ngày trước khi rời khỏi thành phố.
“Ai vậy?” – McWhorter mở hé cánh cửa căn hộ rồi thò đầu ra ngoài nhìn. “Là tôi Velda đây!”. “Cô cần gì chứ? Hôm qua tôi đã nói hết với cô rồi mà!”. “Tôi đến đây theo lệnh của văn phòng công tố! – Velda nói dối – Ông không muốn nói chuyện với tôi cũng được thôi. Thế nào rồi ông cũng phải nói chuyện với bên kiểm sát”.
Velda nghe thấy tiếng khoá cửa lách cách. Cô bèn dùng chân đạp thật mạnh vào cánh cửa. McWhorter đang đứng thì bị cánh cửa đập mạnh vào mặt rồi ngã sõng soài ra.
“C…ô!” .Ông già vội im miệng khi thấy Velda rút ra khẩu súng khỏi bao. Nữ thám tử nhắm khẩu súng vào mặt McWhorter, còn một chân đặt lên ngực ông ta. Xong cô đóng cánh cửa đằng sau lại để hàng xóm khỏi nghe thấy. “Cô muốn gì?”. “Lời thú tội của ông. Lời thú tội là ông đã ngụy tạo hiện trường”. “Tôi chưa bao giờ làm điều đó cả. Cô có bằng chứng gì chứ?!”. “Bằng chứng ư? – Nữ thám tử Velda cúi xuống sát mặt McWhorter – Đã có người nói với tôi rằng họ nghe thấy một tiếng đổ vỡ vào khoảng thời gian Monica tử vong tại phòng thay đồ. Nếu họ đứng trong cánh gà mà còn nghe thấy tiếng thì ông đang lau cầu thang chắc hẳn cũng biết. Đấy là lời nói dối thứ nhất của ông”.
“Ừ thì cứ cho tôi nói dối chuyện đó đi. Thế mà cô cũng cho tôi là có tội à?”. “Khi ông vào trong phòng thì thấy cái bàn trang điểm nằm đè lên Monica. Cô gái trẻ bị mắc chứng động kinh. Mà hôm đó lên cơn lại đúng lúc quên lọ thuốc Febatol ở nhà. Monica bèn bám vào cái bàn trang điểm. Cái bàn đổ vào người cô. Đấy chính là lý do mới có mảnh kính vỡ trên sàn”. “Vậy còn vết thương?”. “Vết thương là do mảnh kính vỡ găm vào người cô ấy. Chỉ có mảnh kính mới đủ sắc nhưng lại gây ra vết thương có hình tam giác… Ông tìm thấy Monica đã chết hoặc ít ra cũng đang hấp hối. Nhưng thay vì gọi ngay cho cảnh sát hay bệnh viện, ông lại bắt đầu dọn dẹp. Ông dựng lại cái bàn, để lại chỗ đồ trang điểm bị rơi xuống đất, và lau bớt vết thương cùng mảnh kính vụn quanh vết thương của Monica. Mục đích của ông ngay từ đầu là tạo ra hiện trường giả để người ta nghĩ rằng Monica bị sát hại thay vì gặp tai nạn. Chắc chắn cảnh sát đang nóng lòng muốn biết vì sao ông lại phạm một tội nghiêm trọng đến vậy!”.
*
“Tôi hiểu rồi! Cám ơn anh!”.
Nữ thám tử dập máy. Cô vừa mới nói chuyện với ông Đồn trưởng. Ông ấy nói rằng McWhorther đã thừa nhận tội ác của mình. Người lao công suýt nữa đã chạy trốn thành công nếu như Velda không kịp bắt ông ta.
Velda đang ngồi trong văn phòng thám tử với Slotsky. Ông chủ câu lạc bộ nóng lòng hỏi: “Sao, thế McWhorther có nói vì sao ông ta làm cái việc đó không?”. “Bên cảnh sát nói rằng McWhorther làm thế vì ông ta nghe thấy anh nói định tìm lao công mới. Ông ta làm cho anh 20 năm rồi mà bị sa thải như thế nên lòng không thuận. Vậy nên khi nhìn thấy cái xác của Monica, McWhorther mới nảy ra ý tưởng dàn dựng hiện trường vụ giết người giả. Mục đích của ông ta là làm cho anh không thể nào kinh doanh được nữa!”. “Nhưng mà tôi có định đi tìm lao công mới đâu… Thôi chết rồi! Hay là ông ta nghe thấy tôi nói là định sa thải anh McWhirter chơi kèn trombone? Tên họ giống nhau nên dễ nghe nhầm lắm!”.
Về phần mình, Velda không thể ngờ rằng chiến công đầu tiên của mình lại kết thúc một cách kỳ lạ như thế.
Lê Công Vũ (dịch)