Nỗi buồn mang tên trinh tiết

Nhiều khi tôi ích kỷ, nghĩ nếu hai mối tình trước mình cũng vượt rào thì có lẽ giờ không phải buồn vì “có cho có nhận”.

Tôi là người đàn ông 43 tuổi, sinh ra ở miền Trung. Năm 18 tuổi, tôi đỗ đại học ngoài Hà Nội, trước khi đi học tôi có mối tình học trò ngây thơ và hồn nhiên, tất cả chỉ dừng lại ở cái nắm tay và những buổi đèo nhau đi học thêm. Vào đại học, mọi chuyện cứ thế trôi đi, không ai nói lời nào. Em kết hôn sau khi học xong cao đẳng sư phạm ở quê nhà. Đến giờ chúng tôi vẫn hỏi thăm nhau như những người bạn, trân trọng và luôn chúc nhau hạnh phúc.

Mối tình thứ hai của tôi là vào năm thứ hai đại học. Tôi và em quen nhau khi tham gia hoạt động xã hội do hai trường đại học tổ chức. Chúng tôi quan tâm nhau vì cùng cảnh nhà quê ra tỉnh học. Cả hai đều là người nghiêm túc trong mọi chuyện nên trong tình yêu cũng trong sáng, dừng lại ở những nụ hôn đầu đời. Mối tình này của tôi kết thúc khi bắt đầu vào năm thứ tư đại học, do tôi chủ động chia tay. Cuộc sống rất khó khăn, tôi phải đi làm thêm nhiều để kiếm tiền trang trải cuộc sống, học tập và lo cho em trai học năm thứ nhất. Tôi tự nhủ phải gác lại mọi chuyện để lo cho cuộc sống của mấy. Tôi có hai em, khi bản thân học năm cuối, em gái út sẽ vào đại học. Chúng tôi sẽ phải tự lo cho nhau. Giờ tôi vẫn giữ mối quan hệ với người cũ, em cảm ơn vì tôi đã không đi quá giới hạn hồi đó.

>> Về chung nhà mà em vẫn chưa đồng ý “vượt rào”

Khi em gái vào đại học, ba anh em tôi ở với nhau. Năm 23 tuổi tôi ra trường, sau đó một năm tôi có mối tình thứ ba, em cũng là vợ tôi bây giờ. Có thể khi em em tôi đã có công việc tốt, hai em ruột tự lo được bản thân nên tôi cũng nhẹ gánh phần nào. Tôi cho phép mình được thoải mái trong chuyện tình cảm hơn hồi trước, có lẽ đây là mối tình đúng nghĩa của tôi. Khi quen nhau, em cũng có người theo đuổi. Tình cũ của em còn gọi điện dọa nạt, khủng bố nhưng tôi chẳng quan tâm lắm. Chúng tôi dẫn nhau về nhà ra mắt gia đình, nhận được sự ủng hộ của hai bên, mọi người đều cho rằng chúng tôi hợp nhau và xứng đôi.

Vì xác định đến với nhau nên sau gần một năm yêu, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Mọi chuyện với em đúng như những gì tình cũ của em nói với tôi, còn với tôi em là người phụ nữ đầu tiên. Giờ chúng tôi có ba con, con gái lớn 15 tuổi, cậu trai thứ hai 11 tuổi và cậu út bảy tuổi. Tôi bôn ba và chịu khó nên gia đình nhỏ thuộc diện khá giả, nhà cửa khang trang, vợ chồng ai cũng có xe ôtô. Mọi người quanh khu đều cho rằng chúng tôi hạnh phúc, mà đúng hạnh phúc thật sự, tôi không có gì phàn nàn cả.

Chuyện tôi muốn tâm sự với các bạn là trong lòng luôn có một nỗi buồn riêng. Tôi không để việc này ảnh hưởng tới gia đình, công việc, cuộc sống nhưng lâu lâu lại suy nghĩ và không tránh khỏi những lúc buồn man mác. Các bạn có thể cho rằng tôi không biết trân trọng những gì đang có, ích kỷ, sống không có trách nhiệm…, tôi cũng chấp nhận. Tôi có ba mối tình, mối tình thời sinh viên và mối tình khi mới vào đời tôi chưa từng vượt rào hay lấy đi sự trong trắng của những người mình từng yêu.

>> Tôi chia tay khi biết bạn gái từng vượt rào với hai mối tình trước

Nhiều người cứ nói đàn ông xấu tính, lấy đi trinh tiết của người con gái khi yêu lại đòi hỏi vợ mình phải còn trong trắng. Còn những người như tôi, đòi hỏi vợ trong trắng khi đến với mình có được không? Thực sự tôi không bao giờ đòi hỏi mà chỉ thấy buồn, một nỗi buồn của riêng mình, nỗi buồn sẽ chẳng ai biết.

Trên đây là những dòng tâm sự của tôi, hy vọng các bạn có thể thấy mình trong đó và mong nhận được ý kiến từ các bạn. Xin xác nhận, câu chuyện này không mang tư tưởng trách móc hay phê phán người phụ nữ, chỉ mang tính chất tâm sự và chia sẻ nỗi buồn của bản thân. Không biết nói với ai nên tôi muốn tâm sự cùng VnExpress.

Hưng

Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc