Những Bức Thư Tình Hay Nhất Blog, Những Bức Thư Tình Hay Nhất

Chào em! Không biết vì một lý do nào đó mà em đọc được những dòng này, thì hãy đừng suy nghĩ gì cả, anh không hi vọng em là một độc giả của anh để ngồi hóng những bài viết mới, lại càng không hi vọng rằng em sẽ nhớ anh mà ghé vào đọc như một thói quen. Ngay lúc này đây, ta chẳng còn là gì với nhau, cũng qua rồi cái thời mới chia tay, qua rồi cái lúc nhớ nhung da diết, cái thuở đợi chờ một dòng tin nhắn ngày đêm, cứ điện thoại rung là cầu trời tin nhắn của em, hết rồi, nhưng khi anh viết những dòng này ấy là anh viết bằng trái tim yêu của những ngày yêu cũ. Bức thư tình gửi em, gửi người con gái đã thay đổi cả con người của anh…

Cũng lâu rồi em nhỉ? Ta bước qua nhau trong những ngày se lạnh trời thu, đâu dễ dàng gì khi mùa gió về lại vắng đi một bàn tay quen thuộc, thèm lắm cái cảm giác thân thương khi ôm vào lòng một người ta nhung nhớ, nhưng con tim cứ lì lợm bảo rằng không thể, ừ thì không thể, cứ thế rồi ráng gồng mình trước những rét mướt trong lòng, những cơn mưa đêm được đà rồi rơi mãi, ướt cả gối lẫn chăn trong những ngày đầu ta xa nhau.

Bạn đang xem: Những bức thư tình hay nhất blog

Qua thời gian rồi bao nhiêu bộn bề cuộc sống, em đi học, anh đi làm, anh làm bạn với những dòng lệnh, những con số nhị phân khô cằn, đó là đam mê của anh, nhưng anh cũng cần lắm một điều gì đó để giải tỏa những cảm xúc trong lòng nữa chứ, anh đâu thể chia sẻ với ai, và rồi anh viết, anh bắt đầu viết và đa số là anh viết vì em, cũng nhờ đó mà anh bắt đầu quen dần với việc thiếu đi em, em của anh tự lúc nào đã là những hồn thơ nhung nhớ, những nét tâm sự lãng đãng rơi trong đêm dài khói thuốc…

Nhưng đó không có nghĩa là anh hết nhớ em, anh hết yêu em, mọi thứ vẫn vậy chỉ có điều nó ngày càng âm thầm hơn trước, bao kỷ niệm của hai ta đâu hề mờ nhạt, chỉ có điều ngày nó càng ít làm khổ anh hơn. Anh không thấy cô đơn nữa, chỉ là những buổi hoàng hôn trời đẹp, anh một mình ngắm nhìn trời đất chuyển mình với những rối ren nơi lí trí, anh cũng không còn thấy lạc lõng, chỉ là những đêm dài dằng dặc anh cùng với khói thuốc bay về quá khứ rồi nước mắt lại rơi.

Xem thêm: Đọc Sách Truyện Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức Full, Ebook Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Cũng không hẳn là anh đã thôi đợi chờ những dòng tin nhắn, bởi lẽ, con người ta chỉ đợi một điều gì đó khi còn ít nhất một tia hi vọng dù nhỏ bé, khi mà mọi thứ bắt đầu dường như yên vị, anh lấy gì để đợi chờ những thứ hư vô, anh đợi chi trong những ngây ngô khi tình mình đã hết… Ngay bây giờ, khi mà anh đang ngồi viết những dòng này, là tại vì những nhớ nhung hình như lạc đường tìm về những yêu thương ngày cũ, nó lạc bên thềm quá khứ mà chẳng biết lối nào để đi ra, vậy là anh phải viết, anh viết để thoát ra cái mớ nhùng nhằng, xưa như quả đất.

*

Em không biết đâu em, nỗi nhớ của anh luôn là những điều gì không thể tưởng, nó cứ vô hình, âm thầm, lặng lẽ, nhưng nó như đốt cháy cái tâm tư hao gầy này, thật sự mà nói, anh không thể quên được em, bờ cát trắng trong những lần anh đi biển, và những lần anh sẽ đi chỉ có thể là tên của em, đôi lúc thấy mình thật “điên điên” khi đi đường mà thấy cái tiệm gì có tên em anh lại tự nhiên mỉm cười trong vô thức. Anh biết, khi anh đang nhớ đến em đến điên cuồng có lẽ em đang vui cười cùng chúng bạn, anh biết, khi anh đang ngồi nhậu cùng đám chiến hữu thì có lẽ em đang âm thầm nhớ đến anh, à mà có lẽ cái này là anh hoang tưởng, nhưng chắc là cũng có thời điểm tình cờ như vậy, nếu thật thế thì anh vui bởi lẽ mình còn có những khoảng lặng để dành cho nhau…

Nhưng mà thôi không than thở nữa, giờ lại gần hết thu rồi, đón những cơn gió đông với con tim cô lẻ có thể là điều ngu ngốc với người con gái, anh chẳng biết bây giờ em như thế nào, mấy dòng status anh theo dõi đâu nói lên được liệu em có ổn? Nhưng dù sao cũng mong em có một chàng trai dìu dắt mình trên đoạn đường phía trước, một chàng trai như em mong muốn.

Chúc em có một mùa trung thu vui vẻ, duyên mình đến đây tuy ngắn ngủi nhưng anh nghĩ đã là quá đủ, anh tự hỏi, liệu mai sau bỗng nhớ tới nhau, nhìn lại đằng sau con đường mình đã bước không còn một dáng hình quen thuộc, ta có còn tiếc nuối, ta có thấy một chút gì thiêu thiếu rồi nhói trong lồng ngực hay không?!