Viết cho tuổi học trò: Gửi đến những bạn đang học cuối cấp

Có lẽ sau hè năm nay, phòng học ấy vẫn sẽ đầy ắp học viên ngồi nghe giảng, vẫn là những bài học kinh nghiệm cũ hiện hữu trên cái bảng có tuổi đời có lẽ rằng là ngang bằng tuổi của cậu, nhưng tiếc là cậu đã không còn ngồi chỗ cũ, tất cả chúng ta cũng không còn là những cô gái chàng trai ngồi trong phòng học ấy nữa .

Viết cho tuổi học trò: Gửi đến những bạn đang học cuối cấp

Có lẽ sau ngày tổng kết cậu sẽ không còn được gặp lại những người bạn ấy nữa, những người đã luôn cùng cậu ăn vụng trong giờ học, cũng chưa từng bỏ lỡ thời cơ phao bài cùng nhau, tất cả chúng ta đã không mặc cả cho thời hạn, mặc kệ họp lớp sau này sẽ xuất hiện bao nhiêu đứa, chỉ biết là hôm ấy đã khóc, đã vui, đã buồn, đã nói hết tâm sự của mình và đã nằm trong ký ức của nhau, vậy đủ rồi .

Hãy nói chuyện với đứa bạn cùng bàn của cậu nhiều hơn một chút, dành quãng thời gian cho hai đứa tâm sự nhiều hơn một chút, rồi đưa mắt nhìn quanh lớp học đã gắn bó cùng cậu cả một bầu trời thanh xuân, và còn cả người cậu thích nữa, hãy liếc trộm dáng vẻ người ấy cúi đầu làm bài tập, khi vệt nắng nhạt chiếu nhẹ qua gương mặt đó. Những khoảnh khắc ấy sẽ là những thứ cậu hoài niệm và mang theo đến suốt cuộc đời. Dù cho có năm dài tháng rộng bao nhiêu, chắc chắn những ký ức ấy sẽ chẳng phai nhòa.

Có lẽ sau những khoảnh khắc ấy bạn mới chợt nhận ra thanh xuân như một chuyến xe buýt vậy, còn bản thân cậu chính là người đã ngủ quên trên chính chuyến xe đó và khi tỉnh lại cậu phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, thậm chí còn bỏ lỡ cả trạm dừng chân của bản thân .
Cậu sẽ chẳng thể nói với bản thân mình “ Thôi thì rút kinh nghiệm tay nghề lần sau vậy ” chính do có những điều sẽ không có lần sau, không có thời cơ khởi đầu lại. Có những điều đã bỏ lỡ ở hiện tại thì vĩnh viễn cũng sẽ không có thời cơ .
Thanh xuân vốn chỉ có một lần trong đời, ai rồi cũng sẽ trải qua một thời niên thiếu tươi đẹp cùng những người bạn mình quý nhưng để nhận ra khoảnh khắc đó để kịp lưu giữ lại cảm hứng của bản thân thì rất ít người hoàn toàn có thể làm được .
Có lẽ sau này khi cậu đã lớn, thành công xuất sắc đã có, sự nghiệp đã không thay đổi, bỗng một hôm bất giác nhìn về tấm ảnh thời niên thiếu, tất cả chúng ta năm ấy chỉ là những cô gái và chàng trai ngây ngô cùng nắm tay trải qua một khoảng chừng trời thanh xuân tươi đẹp có nhau, cùng nhau trải qua áp lực đè nén của thi tuyển, cũng như những khung bậc xúc cảm đầu đời .
Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó cậu sẽ nhận ra, mấy trăm trang lịch sử dân tộc trò chuyện cũng kém hai tờ thông tin trúng tuyển giống nhau như đúc. Thật ra, có một câu khi nghĩ kỹ lại thì thấy buồn vô cùng : ” Thi xong có cần về lớp nữa không ? ” .

Tớ từng đọc qua một câu: “Thi đại học xong, chẳng còn cái quãng thời gian mà chỉ cần đi vài bước là có thể gặp gỡ tất cả bạn bè.” Đúng là vậy, cũng chẳng còn người bạn ngồi ở cái chỗ cố định đợi cậu đến tìm người ấy nữa rồi. Hóa ra khoảng cách từ tầng một đến tầng bốn hoá ra chỉ có vỏn vẹn ba năm.

Trong cùng một bức ảnh Open rất nhiều người, một bức ảnh chứa những năm thanh xuân ngắn ngủi của tất cả chúng ta. Rồi có lẽ rằng cậu sẽ cảm thấy có chút nuối tiếc một thứ gì đó, thứ mà bản thân đã bỏ lỡ từ rất lâu. Thứ không hề quên được là mái ấm gia đình và thứ không trở lại được chính là thanh xuân .
Có lẽ sau một ngày thao tác căng thẳng mệt mỏi, cậu đã ước rằng lúc mình gục xuống ngủ quên và khi tỉnh lại, bản thân đã Open trong phòng học cũ, vẫn là sự ồn ào đến không dễ chịu đó, xung quanh vẫn là đám bạn cứ không ngừng than vãn về những bài kiểm tra khó khăn vất vả. Rồi lại nhìn ra khung trời phía ngoài sân trường kia, hôm ấy trời xanh lắm .
Chợt giật mình cậu quay lại với thực tại, ừ trời ngày hôm nay vẫn xanh đấy thôi, sau này chắc cũng vậy. Nhưng cậu đã không còn như hôm ấy, sau này cũng sẽ không. Chúng ta chắc nợ một lời xin lỗi đến thanh xuân, một tiếng cảm ơn cho thanh xuân mà ta đã quên .
Chúng ta đã gặp nhau vào những tháng năm mà mỗi một người đều rạng rỡ như một Mặt Trời nhỏ. Có người gọi nó là giấc mộng, có người gọi nó là tuổi trẻ, cũng như có người khác gọi nó là thanh xuân. Dẫu sao thì ai cũng đều công nhận đó là quãng thời hạn tươi đẹp nhất, những hồi ức rạng rỡ nhất trong đời. Nhưng khi tất cả chúng ta nhận ra giá trị của khoảnh khắc đó, cũng là lúc thanh xuân chỉ còn để nhớ .

Mỗi một người đều sẽ có một thanh xuân đặc biệt cho bản thân mình, có hỉ nộ ái ố, có những ngông cuồng tuổi trẻ, có những tình cảm đầu đời. Tuy vậy không nhất định phải long trời lở đất, nhưng chắc chắn sẽ cảm động đến khắc sâu.

Gửi lời này đến những bạn học năm cuối, ngày chia tay ấy, nhất định phải cười, phải chụp thật nhiều ảnh với nhau, phải trao cho nhau những cái ôm chặt đến không thở được. Buổi liên hoan sau ngày thi xong nhất định phải tham gia, vì đó hoàn toàn có thể sẽ là lần tụ hội sau cuối cả lớp những bạn xuất hiện khá đầy đủ. Và sau này cũng đừng vứt đồng phục của mình đi, vì nó đắt lắm, những năm thanh xuân của bản thân mà .
Viết bởi Khủng Long

Source: https://evbn.org
Category: Học Sinh