Nhật ký xoay người ở hậu cung – Dạ Chi Dạ

Chương 1: Mỹ Nữ Edit, Beta: Nhã Hiền Phi Đại Yến quốc, Thiên Hựu năm thứ năm. Chiến sự kéo dài nhiều năm giữa Đại Yến quốc và Minh Vũ quốc cuối cùng cũng kết thúc bằng sự bại trận của Minh Vũ quốc. Hoàng đế Minh Vũ quốc chủ động cầu hòa, dâng lên vạn thước lụa bạch, mấy trăm rương mỹ ngọc đồ cổ, sau đó còn có hai mươi mỹ nữ. Nói đến mỹ nữ của Minh Vũ quốc, mọi người chỉ biết khen không dứt miệng. Tục ngữ nói: “Đại Yến có tuấn nam, Minh Vũ nhiều mỹ nữ”. Lời này cũng không phải giả dối hư ảo. Minh Vũ quốc tuy chỉ là một tiểu quốc, nhưng lại nằm ở vùng sông nước nam bộ màu mỡ, thổ địa phì nhiêu, vật tư phong phú, phong thủy hữu tình, đương nhiên sinh ra nhiều mỹ nữ. Không chỉ có thế, Minh Vũ quốc còn dựa vào nguồn lực tự nhiên dồi dào của mình để bồi dưỡng nhân khí, trở thành quốc gia cường hãn nhất trong những nước nhỏ xung quanh. Đáng tiếc, hoàng đế Minh Vũ quốc nhất thời hồ đồ, nghe lời sàm ngôn, chủ động tiến đánh Đại Yến quốc, chỉ ngắn ngủi hai năm sau đã bại trận. Cuối cùng bọn họ chỉ đành nuối tiếc cống nạp vô số bảo vật, dùng cách cầu hòa. — Lúc này một chiếc thuyền lớn hoa lệ sang trọng đang dừng giữa dòng. Thuyền chia thành hai tầng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao, thoạt nhìn cực kỳ hào hứng nhưng vẫn lộ ra vài phần trang trọng. Bên ngoài thuyền có quan binh canh gác nghiêm chỉnh, đồng loạt thêu chữ “Vũ” oai phong màu đen ngay chính giữa chiếc áo đỏ sậm. “Ngô tướng quân.” Trong khoang thuyền, màn cửa bị kéo lên, lộ ra đôi tay ngọc ngà trắng nõn. Sau đó một gương mặt trái xoan thóang ẩn thoáng hiện đằng sau bức lụa mỏng của rèm trân châu, đôi mắt diễm lệ dễ làm người khác chú ý. Khoảnh khắc lúc đó, quả thực là phong tình vạn chủng. Ngô Hạo Hiên đến gần vài bước, khẽ cúi đầu, thái độ cung kính: “Không biết cô nương có gì phân phó?” Mặc dù cô gái mang khăn che mặt, nhưng vẫn có thể khiến người khác nhận ra giờ phút này trên mặt nàng có chút vui vẻ: “Những người bọn ta ở ở trong căn phòng gỗ nhỏ này đã lâu, trong người cảm thấy cực kỳ khó chịu, có thể để bọn ta đến mũi thuyền hóng gió được không?” “Chuyện này…” Ngô Hạo Hiên hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói: “Không phải là không thể, chỉ cần các cô nương nhớ phải cẩn thận một chút là được.” Đầu hắn vẫn luôn cúi thấp, chưa từng nhìn thẳng vào nàng. Nàng nhìn hắn thật lâu, bộ dáng yếu đuối kia chỉ có thể khiến nàng thở dài, do dự một chút, rồi xoay người bỏ vào trong. Đợi người đi hồi lâu, Ngô Hạo Hiên mới dám ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt chỉ còn lại bức rèm trân châu sáng lấp lánh. “Lạc Đan tỷ tỷ, Ngô tướng quân đồng ý rồi?” Thấy Liễu Lạc Đan tiến đến, mấy vị cô nương không thể chờ đợi được nữa, vội vàng bước tới, trong mắt lộ vẻ chờ mong. Nữ tử kia đi vào nhìn khắp phòng, thật sự là mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là dung mạo khuynh thành. Liễu Lạc Đan thản nhiên cười: “Bọn muội muội yên tâm, Ngô tướng quân đã đáp ứng, chúng ta có thể đi ra ngoài hít thở không khí.” Nghe xong, mấy vị cô nương vui vẻ ra mặt: “May là Lạc Đan tỷ tỷ có cách.” Mọi người cười nói, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đi ra ngoài, bước đi uyển chuyển khiến dáng người lại càng đẹp hơn. — Bên cạnh bệ cửa sổ có một nữ tử ngồi ngay ngắn bất động, nụ cười đặc biệt sáng lạn nhưng lại lộ ra một tia quỷ dị. Nha hoàn Mặc Nguyệt bưng nước trà đến bên người nàng, trông thấy nụ cười kia, bàn tay bất giác run lên, trong lòng có chút thấp thỏm. Kể từ một năm trước, sau khi tiểu thư bệnh nặng tỉnh lại, tính tình biến đổi cực kỳ lớn. Vốn là tiểu thư khuê các kiêu căng ngạo mạn, từ một khoảnh khắc đó, đáy mắt ẩn chứa sự tĩnh mịch vô biên vô tận, còn có cả tuyệt vọng cùng cừu hận mãnh liệt. Những ngày về sau cũng chính là bộ dáng như hiện tại, cho dù gặp ai cũng tỏ vẻ ôn hòa yên lặng, nhưng ẩn nấp dưới vẻ mặt ôn hòa đó, lại là những tâm tư không hề đơn giản. “Tiểu thư, không ra ngoài hít thở không khí sao?” Mặc Nguyệt đặt cốc trà vào tay Diệp Linh Sương, tò mò hỏi một câu. Diệp Linh Sương nghiêng người dựa vào song cửa sổ bên cạnh, bộ dáng lười biếng đến cực điểm, ngoài miệng nhếch lên thành nụ cười dịu dàng mây trôi nước chảy: “Vì sao phải ra ngoài, bên ngoài có quá nhiều phiền toái, chúng ta tránh được thì nên tránh.” Dứt lời, hai mắt xuyên qua những thanh cửa gỗ, nhìn về phía dòng nước cuồn cuộn, vui vẻ trong mắt dần dần nhạt đi, đổi lại bộ dáng lạnh lùng quen thuộc. “Phiền toái?” Mặc Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, lẩm bẩm tự hỏi một câu. “Sương tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây thế?” Không khí im lặng xung quanh hai người bỗng dưng bị ai đó phá vỡ. Diệp Linh Sương đưa mắt nhìn lại, cười nói: “Thì ra là Nguyệt muội muội, đến đây ngồi cạnh ta đi, thuận tiện hóng gió một chút.” Nói rồi, nàng đưa tay kéo nàng ta ngồi xuống cạnh mình một cách vô cùng thân thiết. Nàng vốn là nữ nhi của một tướng quân, mọi người cũng kính nể vài phần, thường hay được người khác nhường chỗ bên cạnh cửa sổ nơi nhiều gió. Chỉ có điều, quốc gia bại trận, thân phận này cũng biến thành cỏ dại, điển hình là việc bị đưa đến địch quốc cùng nữ nhi của những phú thương tri huyện, thật đúng là buồn cười đến cực điểm. An Nguyệt Nguyệt là con gái của một phú thương bình thường nhưng tướng lại vô cùng xinh đẹp nên mới bị chọn làm một trong hai mươi vị mỹ nữ. “Sương tỷ tỷ, tỷ có bị say tàu hay không? Ở đây ta có một ít ô mai tự làm, là mẫu thân đưa cho trước khi ta đi, tỷ nếm thử chút xem.” An Nguyệt Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt, lộ ra khuôn mặt mặt trái xoan xinh đẹp, mở khăn lụa giấu trong người ra, bên trong là mấy quả ô mai. Nàng dùng ngón tay mảnh khảnh cầm một viên đưa tới bên môi Diệp Linh Sương. Diệp Linh Sương cười lắc lắc đầu: “Ta không có say tàu, ngược lại sắc mặt của Nguyệt muội muội không tốt lắm, cần ăn nhiều một chút.” Nàng nắm tay nàng ta, đưa miếng ô mai kia tới bên môi. An Nguyệt Nguyệt cười lớn, liền mở miệng ăn vào. “Thì ra là Sương tỷ tỷ cũng biết.” Nàng có chút ngượng ngùng, cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hếch lên: “Ngoại trừ Sương tỷ tỷ, những tỷ muội ngoài kia cũng không quá để ý đến ta, lại càng không phát hiện ra ta bị say tàu.” Diệp Linh Sương cười cười không nói tiếp. Nếu muốn đặt chân vào hậu cung, không dựa vào sắc mặt để nói chuyện thì đừng mong được sống sót. An Nguyệt Nguyệt này quá thiện lương, nhưng một phần là vì thâm cung tàn nhẫn, một phần là vì đế vương vô tình, sự hồn nhiên lương thiện sẽ kéo dài bao lâu cũng không thể biết trước được. Ác độc cũng tốt, vô tình cũng được, chỉ có lương thiện và hồn nhiên là tuyệt đối không được, nếu không thì thứ chờ đợi ngươi sẽ chỉ là kết cục vạn kiếp bất phục. Đôi mắt nâu thâm trầm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe được âm thanh vui vẻ của những nữ tử ngoài mũi thuyền, khóe miệng nhếch lên từ từ. Cười đi, tận tình cười đi, đừng chờ đến ngày vào hoàng cung xong mới phát hiện, ngay cả nụ cười thuần khiết như hôm nay, muốn tìm cũng không thể tìm được nữa. An Nguyệt Nguyệt ngồi ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lén. Bộ dáng của Diệp Linh Sương cực đẹp, không giống loại xinh đẹp kiều mị của Liễu Lạc Đan nhưng phảng phất như một tiên tử bước ra từ cung trăng. Những lúc trầm mặc thanh nhã như hoa thủy tiên, lúc tươi cười lại ấm áp tựa nắng chiều tháng ba, một đường chiếu sáng tâm hồn người khác. “Sương tỷ tỷ, tỷ trông thật đẹp.” An Nguyệt Nguyệt khen một câu tự đáy lòng. Diệp Linh Sương thoáng chớp mắt, quay đầu lại nhìn về phía nàng ấy, cười ôn hòa một tiếng: “Nguyệt muội muội, ngươi cũng rất đẹp.” Lời nói này không phải là giả. Mặc dù An Nguyệt Nguyệt so ra kém Liễu Lạc Đan và Diệp Linh Sương, nhưng may mắn có một đôi mắt to lấp lánh, linh động hữu thần. Mà trong hậu cung của đế vương, thiếu nhất chính là phần linh động cùng hồn nhiên này. Nàng dự cảm, nếu hông có chuyện gì khác ngoài ý muốn, An Nguyệt Nguyệt sẽ là người đầu tiên trong hai mươi nữ tử lấy được thánh sủng. “À…” An Nguyệt Nguyệt còn muốn nói điều gì, lại bị một tiếng thét chói tai từ mũi thuyền truyền đến làm kinh hãi, đột ngột đứng dậy, khủng hoảng nhìn Diệp Linh Sương vẫn đang ngồi bất động: “Sương tỷ tỷ, hình như bên ngoài đã phát sinh chuyện gì!” Ánh mắt Diệp Linh Sương lóe lên, kéo nàng ấy ngồi lại như cũ, ôn nhu nói: “Nguyệt muội muội chớ sợ, bên ngoài có Ngô tướng quân lo liệu, sẽ không có việc gì lớn đâu, có thể là vị muội muội nào đó không cẩn thận ngã xuống.” Ánh mắt nàng thoáng nhìn về phía bàn nhỏ, một tờ giấy viết thư bị đè dưới vài cuốn sách, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể thấy được. Nghe nàng phân tích như thế, An Nguyệt Nguyệt mới yên tâm một chút. Có điều nàng ấy lại không thấy được trong mắt Diệp Linh Sương chợt lóe một tia lạnh như băng rồi biến mất. Chốc lát sau, từ phía mũi thuyền bên kia lại truyền đến âm thanh ồn ào và tiếng khóc của mấy vị cô nương. “Uống chén trà cũng không còn ngon.” Diệp Linh Sương thở dài một hơi, đưa tay vuốt vuốt mi tâm. Lúc này nàng này mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói với An Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt muội muội theo ta đến xem một chút, không biết ngoài kia vị muội muội nào lại đang ồn ào.” An Nguyệt Nguyệt tất nhiên là vội vàng gật đầu, đi sau lưng nàng ra khỏi phòng, không quên bịt kín bằng khăn che mặt. Trước mũi thuyền, mấy vị nữ tử đều đang hoảng hốt trợn to mắt nhìn nước sông bên dưới, có người sợ hãi khóc lên tiếng. Vẻ mặt Ngô Hạo Hiên âm trầm nhìn hai tên lính đang lặn xuống nước. “Chuyện này… Là thế nào đây…?” An Nguyệt Nguyệt nắm chặt ống tay áo của Diệp Linh Sương, khẩn trương hỏi, tay khẽ phát run. Diệp Linh Sương cầm tay của nàng ấy, vỗ nhẹ, thấp giọng nói: “Nguyệt muội muội chớ sợ, Ngô tướng quân còn ở đây, sẽ không có việc gì.” Dứt lời liếc mắt nhìn lướt qua Ngô Hạo Hiên. Thật lâu sau đó, hai tên binh lính mới mang một thân thể nữ tử lên trên mặt nước. An Nguyệt Nguyệt vừa thấy dung mạo của nàng ta, hô nhỏ một tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, chỉ vào người đang tái nhợt kia: “Sương tỷ tỷ, đó là… Đó là Mi Nhi muội muội!” Nghe tiếng khóc xung quanh mình, Diệp Linh Sương có chút bực bội nhíu mày, nhưng vẫn vỗ nhẹ lên tay An Nguyệt Nguyệt khuyên nhủ: “Có lẽ còn có thở, Nguyệt muội muội chớ hoảng sợ.” Thuyền của thái y rất nhanh đã đến, kịp thời cứu sống nên vị Triệu Mi Nhi này mới không gặp Diêm vương. Đôi mắt bén nhọn của Ngô Hạo Hiên quét qua những mỹ nhân với dáng vẻ khác nhau, dừng lại trên người Liễu Lạc Đan lâu hơn một chút rồi thản nhiên nói: “Các vị cô nương cứ an tâm trở về phòng đi, lỡ như xảy ra chuyện gì, bản tướng cũng không đảm đương nổi.” Đám người mất hứng trở về phòng trong, nhìn Triệu Mi Nhi yếu ớt nằm trên giường. Có phẫn hận, có lo lắng, cũng có cười trên nỗi đau của người khác. Ngô tướng quân lục soát bàn của Triệu Mi Nhi, tìm được một tờ giấy viết thư. Trước đây hắn tuyệt đối không nghĩ tới chuyện vị Triệu Mi Nhi này để lại một phong di thư sau đó liền tìm cái chết. Cũng may từ việc này, không ai dám đến cầu xin ra ngoài hóng mát. Liễu Lạc Đan có chút suy tư về vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Linh Sương, một lúc lâu vẫn thấy nàng ấy nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài cửa sổ, an tĩnh đến đáng sợ. Trong lòng Lạc Đan có cảm giác, Diệp Linh Sương này giống như đã sớm biết Triệu Mi Nhi sẽ nhảy sông. Thiên Hựu năm thứ sáu, vốn không phải là năm tuyển tú định kỳ, nhưng vẫn tổ chức đại yến trong cung để nghênh đón hai mươi vị mỹ nữ dung mạo khuynh thành. Điều kỳ quái là, Đại Yến quốc Thiên Hựu đế không thấy mặt đâu, chỉ ra lệnh phong tất cả hai mươi mỹ nữ của Minh Vũ quốc làm mạt đẳng canh y. Còn phân cho họ vị trí hẻo lánh nhất hành cung, suốt cả một tháng cũng không gặp, không ban thưởng hoặc sủng hạnh bất kỳ người nào. “Tiểu thư, nước trà đây.” Mặc Nguyệt đưa nước trà vừa được nấu đến tay Diệp Linh Sương. Thấy thần sắc Diệp Linh Sương nhàn nhạt, bản thân liền không khỏi lo lắng. Bọn họ là nô tài đi theo chủ tử, vinh cùng vinh mà hại cùng hại. Những ngày qua, chỉ là sắc mặt khinh bỉ của vài nha đầu đưa cơm cũng làm cho Mặc Nguyệt nàng bốc hỏa toàn thân. Trước kia lúc còn ở tại phủ tướng quân, nàng tự cho mình là nha hoàn của Đại phu nhân, chưa từng chịu oan ức như vậy! Diệp Linh Sương nhẹ nhàng thổi chén trà, nhấp một miếng, sau đó đặt lên trên bàn. Nàng ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, môi hồng khẽ mở: “Mặc Nguyệt, ngươi đang định nói cái gì?” Mặc Nguyệt thấy nàng mặc dù nhìn ngoài cửa sổ, nhưng lại nói những lời này với mình, vội vàng cúi đầu: “Nô tỳ chỉ là… Chẳng qua là cảm thấy… Những ngày này, Hoàng Thượng…” Diệp Linh Sương thấy bộ dạng muốn nhưng không thể nói của nàng ấy, nhếch môi cười: “Ngươi muốn nói, vì sao Hoàng Thượng không đến sủng hạnh những mỹ nữ bọn ta? Vì sao ta không nóng nảy?” Nói đến hai chữ mỹ nữ, âm thanh lại mang theo vài phần tự giễu. “Nô tỳ không dám.” Mặc Nguyệt vội vàng cúi đầu nói. Trước đây mặc dù tính tình chủ tử ngang ngược một chút, nhưng tâm tư chưa bao giờ khó phỏng đoán như hiện tại. Hai mươi nữ tử này do nữ nhi của Đại tướng quân – Diệp Linh Sương và nữ nhi của Thái sư – Liễu Lạc Đan dẫn đầu, tướng mạo vô cùng khuynh thành. Mặc Nguyệt không hiểu vì sao Hoàng đế Đại Yến quốc này lại không sủng hạnh bất kỳ ai trong đó. Không chỉ như vậy, hắn còn muốn ném bọn họ đến nơi vắng vẻ này. Diệp Linh Sương thu hồi ánh mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ, thân thể ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nhắm mắt, hưởng thụ những ngày tháng an nhàn mà sau này khó có thể có được. Mặc Nguyệt thấy nàng nhắm mắt tĩnh dưỡng, rón rén đóng cửa sổ, sau đó lặng lẽ lui đi ra ngoài. Diệp Linh Sương khẽ mím đôi môi mỏng quyến rũ, lộ ra một đường cong. Ông trời cũng thật trêu người. Trước đây không nghĩ tới ngươi là kẻ đa nghi như vậy, cũng không nghĩ tới ngươi lại là một người lãnh huyết vô tình… Đức phi, có phải ngươi trước sau vẫn lòng dạ rắn rết hay không? Hiền phi, ngươi luôn bày ra vẻ mặt khéo léo, hiện tại không biết có thay đổi hay không? Còn có Quan Tiệp dư cùng Tôn Dung hoa, không biết các ngươi bỏ đá xuống giếng hãm hại người khác, bây giờ đã thế nào… Hậu cung Đại Yến quốc vốn đầy ganh đua, trong vườn hoa lại có thêm mỹ nữ, tuyệt đối sẽ không nhường nhau. Đã như vậy, để cho bản cung xem một chút, các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh! Trong mắt Diệp Linh Sương chợt lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó lập tức lại khôi phục bộ dáng thanh cao kia, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ lên nụ cười thản nhiên. Có vài người có lẽ đã ngồi không yên… _________________ Các bạn hãy đón đọc Preview tiếp theo trên facebook LÃNH CUNG nhé^^ Mọi thắc mắc về truyện cũng sẽ được giải đáp trên facebook nè

14

Có bài mới Re: [Cổ đại, cung đấu] Nhật ký xoay người ở hậu cung – Dạ Chi Dạ – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 2: Suy tính

Edit: Linh Thường Tại

Beta: Nhã Hiền Phi

“Tiểu thư, nô tỳ vừa mới thấy Lâm canh y và Tiết canh y ra ngoài, đi về phía Lê Lạc viên.” Mặc Nguyệt bưng một ly trà đến, khẽ nói với Diệp Linh Sương.

“Ừ.” Diệp Linh Sương thản nhiên đáp.

Mặc Nguyệt thấy Diệp Linh Sương thờ ơ, quyết định bẩm báo tin tức mình tìm hiểu được, vì thế liền tiến sát lại, hạ giọng nói: “Xuân Hương tỷ tỷ bên người Lâm canh y không cẩn thận lộ ra chuyện này, hôm nay Hoàng thượng sẽ ghé qua Lê Lạc viên.”

Diệp Linh Sương ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt dần dần xuất hiện ý cười:”Ồ? Tin tức ngươi nói có chính xác không?”

Nhìn Diệp Linh Sương rốt cục cũng có phản ứng, Mặc Nguyệt cảm thấy vui vẻ, vội vàng gật đầu: “Bộ dáng kích động kia của Xuân Hương không giống như là đang nói dối, tiểu thư người xem, liệu chúng ta có nên…”

Lén quan sát biểu tình Diệp Linh Sương, Mặc Nguyệt vốn tưởng rằng chủ tử sẽ đồng ý, nhưng đôi mày thanh tú của nàng ấy bỗng nhiên nhíu lại, ý cười ôn hoà phút chốc biến mất, thản nhiên nhìn nàng: “Mặc Nguyệt, ngươi quá phận rồi, chớ quên thân phận của chính mình.” Kèm theo câu nói là một luồng khí lạnh lẽo từ từ phát ra.

Mặc Nguyệt ngẩn người, hai mắt mở to, lập tức quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu:”Tiểu chủ thứ tội, nô tỳ không dám… tiểu chủ thứ tội…” Ngay cả một tiếng tiểu thư nàng cũng không dám gọi, trực tiếp xưng hô tiểu chủ.

Diệp Linh Sương nhìn cái trán dập đến nỗi chảy máu, khẽ thở dài, tự mình xoay người giúp nàng ta đứng lên. Nàng lấy từ trong người ra một chiếc khăn lụa rồi lau vết máu đi:”Mặc Nguyệt, còn nhớ rõ ta đã nói những gì trước khi vào cung không?”

Mặc Nguyệt hai mắt rưng rưng, vội vàng gật đầu: “Nô tỳ không dám quên. Tiểu thư từng dặn dò, mọi chuyện đều phải nghe theo tiểu thư, không nên làm việc lỗ mãng, không được nhất tâm nhị dụng (1). Nếu không tiểu thư sẽ không quản sự sống chết của nô tỳ.”

(1) nhất tâm nhị dụng: ở đây ám chỉ trong lòng dám có ý nghĩ khác.

“Ngươi là người đại phu nhân cho ta, vốn nghĩ ngươi thông minh lanh lợi, mới để ngươi ở lại bên cạnh, thế nhưng ngươi đã làm được những gì?”

“Nô tỳ biết sai, về sau tuyệt đối không dám nữa!” Mặc Nguyệt cúi đầu, âm thầm rơi nước mắt. Thật ra nàng chỉ muốn tốt cho tiểu thư, người cứ mãi không tranh sủng không cướp đoạt như thế, sau này ở trong cung làm sao sống yên ổn được?

Cuộc sống của các phi tần không được sủng ở lãnh cung ra sao, một tháng qua ít nhiều gì nàng cũng biết một chút. Nghe nói một năm trước, Hoàng Hậu Đại Yến quốc Hoa Lê Nguyệt cũng vì nhà mẹ đẻ thông đồng với địch, đành chịu tội bị biếm vào lãnh cung. Vốn là phải xử chém cả nhà, nhưng Hoàng Thượng niệm tình Hoa lão tướng quân chiến công hiển hách, lại có tiên đế ban cho kim bài miễn tử, nên thoát tội chết, chỉ lưu đày ra biên quan, một đời không quay về Đại Yến quốc.

Còn Hoàng Hậu không chịu nổi cuộc sống kham khổ ở lãnh cung đã tự vẫn. Hiện nay hậu cung vô chủ, chỉ có Kỳ quý phi cùng Hiền phi liên hợp quản lý mọi chuyện lớn nhỏ, coi như là những chủ nhân quyền lực nhất.

“Mặc Nguyệt, có biết vì sao giữa nhiều nha hoàn, ta chỉ chọn có mình ngươi theo ta đến Đại Yến không?” Nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lụa dính máu lên bàn, Diệp Linh Sương hỏi một câu.

Mặc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, dừng một lát rồi chậm rãi cúi đầu: “Nô tỳ… không biết.”

“Bởi vì, trong ngươi lộ ra một sự kiên cường vô cùng mạnh mẽ, luôn muốn vươn lên và không chịu thua kém bất cứ ai. Mà ta, chính là cần người như thế. Tuy nhiên, nếu tính cách này chỉ mang đến cho ta nhiều rắc rối, nhất định ta sẽ vứt bỏ ngươi không chút do dự, đã hiểu chưa?”

Vừa nghe được những lời này, cả người Mặc Nguyệt run lên, nghiêm chỉnh nói: “Về sau tất cả mọi chuyện, nô tỳ đều nghe theo tiểu chủ, sẽ không dám tuỳ tiện nữa.”

Diệp Linh Sương nghe thế mới gật đầu, đi đến rương đồ, lấy thuốc mỡ đưa cho Mặc Nguyệt, giọng dịu dần: “Cầm dùng đi, nữ nhân mà để lại sẹo khó coi lắm.”

“Tiểu thư…” Mặc Nguyệt run run nhận lấy lọ thuốc quý giá kia. Đây chính là linh dược làm mờ sẹo mà đại phu nhân đã tặng tiểu thư trước khi đi. Nàng có nghĩ cũng không dám mơ tiểu thư lại đem nó cho mình. Nàng khuỵu gối, quỳ xuống, giọng nói mang theo chút ngẹn ngào: “Về sau nô tỳ sẽ làm việc một cách ổn thoả.”

“Được rồi, mau đứng dậy đi, ta cũng không phải loại chủ tử vô tình.” Diệp Linh Sương cười đỡ Mặc Nguyệt đứng dậy.

Nàng lại ngồi xuống ghế dài, nhìn hai cây liễu lắc lư đón gió ngoài cửa sổ, đôi mắt dần dần nhắm lại, ẩn sâu bên trong là sự lạnh lùng và khinh bỉ. Xem ra, những mỹ nhân mới đến này, đẹp thì đẹp thật nhưng không hề có đầu óc. Bị người ta biến thành con tốt thí mạng cũng không biết.

Loại người như thế chỉ có hai kết cục, không phải làm kẻ may áo cưới cho người (2) thì cũng là kẻ chết thay. Theo sự hiểu biết của nàng đối với Hoàng đế Đại Yến, khả năng là loại sau chiếm đa số.

(2) may áo cưới cho người: việc mình làm nhưng lại để người khác được hưởng.

Nha đầu Mặc Nguyệt kia thực sự nghĩ rằng Lâm canh y và Tiết canh y có bản lĩnh đi tìm hiểu hành tung của Hoàng Đế sao? Muốn qua được cửa của các công công quản sự và ma ma dạy lễ nghi, trước tiên cần có một số ngân lượng thật lớn. Lâm canh y và Tiết canh y chỉ là con gái của quan tri huyện nhỏ nhoi, sao có thể chuẩn bị được nhiều ngân lượng như thế?

Nhưng các nàng không thể thì có một người vẫn có thể, nàng không nghĩ ra được người thứ hai. Nàng ta có cha là thượng thư, quả nhiên khác biệt, mưu kế trước khi được sủng hạnh đã cao như vậy rồi. Khoé miệng Diệp Linh Sương khẽ cười, mang theo ẩn ý khiến người ta không cách nào đoán được.

Lúc bình thường, nhìn nàng ta cứ tưởng là người thanh cao, nhưng thực ra cũng luôn mong ngóng được leo lên long sàng như mấy nô tỳ có chút nhan sắc mà thôi. Khác nhau ở chỗ, nàng ta không biểu lộ sự nôn nóng, vội vã ra ngoài. Về điểm này, Diệp Linh Sương đã nhận ra từ sớm. Nàng nhẹ nhàng thổi lá trà trong chén, chỉ có một ly trà nhưng mãi đến giờ vẫn chưa uống xong.

“Mặc Nguyệt.” Lại nhấp thêm một ngụm trà, Diệp Linh Sương thản nhiên gọi.

“Tiểu chủ có chuyện gì sai bảo?” Mặc Nguyệt đi tới vài bước, cúi đầu hỏi, thái độ cung kính.

Diệp Linh Sương giống như bất đắc dĩ thở dài: “Sau này lúc không có người thì không cần phải khách sáo như thế.”

Nàng đưa chén trà trong tay cho nàng ta, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi: “Ngươi đến Noãn Ẩm các lấy thêm nước trà đi.”

Mặc Nguyệt thấy Diệp Linh Sương không còn lạnh lùng như vừa nãy liền cười nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng nói:” Tiểu chủ chờ một lát, nô tỳ sẽ quay lại ngay.” Đối với phi tần phân vị thấp, không thể có ấm nước riêng để nấu trà. May mắn là cách chỗ này không xa có một nơi chung để lấy nước, được gọi là Noãn Ẩm các, cho nên mỗi lần cần thì Mặc Nguyệt đều tự mình đi.

“Mặc Nguyệt, dọc đường nhớ chú ý nghe chuyện.” Thấy Mặc Nguyệt đã đi đến ngoài cửa, Diệp Linh Sương nói thêm một câu. Mặc Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu, bóng người xa dần.

Diệp Linh Sương thay đổi tư thế, dựa vào ghế dài, mặt thoáng qua ý cười nhàn nhạt. Có một số việc không cần nàng nói ra, Mặc Nguyệt vẫn có thể hiểu được. Dù sao cũng là người do nàng tự thân lựa chọn. Tuy vậy, nhân có thất thủ mã có thất đề (3), trước kia không phải do mắt nàng mù nên mới dẫn sói vào nhà hay sao.

(3) nhân có thất thủ mã có thất đề: ý nói người cũng sẽ có lúc sơ sẩy.

Nhưng việc này có thể trách được ai? Xinh đẹp như thế mà Hoàng Thượng không động lòng, đúng là chỉ có lũ đần độn! Nghĩ đến đây, bàn tay mềm mại của nàng xoa xoa giữa trán, khoé miệng mỉm cười. Quả nhiên, có phụ thân thích nói lời thô tục, khiến nàng cũng thô tục theo, dù là kiếp trước hay kiếp này đi nữa.

Một lát sau, tiếng bước chân dồn dập đến gần, ý cười trên môi Diệp Linh Sương càng sâu hơn.

“Tiểu chủ!” Cửa bị đẩy ra một cách vội vàng, nhưng rồi cũng được đóng lại rất nhanh. Mặc Nguyệt bưng tách nước trà vừa mới lấy về, tiến đến trước mặt Diệp Linh Sương, vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn không cách nào che dấu được.

“Không cần phải gấp, cứ từ từ.” Diệp Linh Sương cười nói, định đưa tay ra cầm tách trà nhưng lại bị Mặc Nguyệt ngăn cản. Mặc Nguyệt cười cười: “Nô tỳ vừa thêm nước nóng, bỏng lắm, tiểu chủ cứ để cho nô tỳ.” Dứt lời, Mặc Nguyệt liền lấy khăn lụa bao quanh thân chén, đặt lên một chiếc đĩa gỗ rồi cẩn thận để ở nơi Diệp Linh Sương có thể lấy.

Mặc Nguyệt lại tiến sát đến, hạ giọng nói: “Lúc nô tỳ đến Noãn Ẩm các, dọc đường thấy được một chuyện vô cùng náo nhiệt.”

“Ồ?” Diệp Linh Sương khẽ nhíu mày nhìn Mặc Nguyệt, ý bảo nàng ấy tiếp tục.

“Nô tỳ đi ngang qua, nghe được mấy vị công công nói rằng, sáng nay Lâm canh y và Tiết canh y va chạm thánh giá, trực tiếp bị tước bỏ phẩm vị, đưa tới thượng cục y làm nha đầu thô sử.”

Thấy Diệp Linh Sương vẫn thản nhiên, có vẻ như không tin, Mặc Nguyệt còn nhấn mạnh: “Các công công và ma ma đều nói như vậy, cả tiểu nha hoàn ở biệt viện cũng thế, việc này không thể nào là giả.”

“Hoàng Thượng thật vô tình.” Diệp Linh Sương cảm thán, có vẻ như cảm thông với Lâm canh y và Tiết canh y. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt u ám kia lại lộ ra vẻ ảm đạm, xem ra chỉ có mình nàng là thay đổi, người kia thì vẫn mãi như trước.

“May mắn vì tiểu chủ đã không đi.” Mặc Nguyệt ngưng cười, trong lòng vẫn thấy sợ.

Nếu vừa rồi tiểu chủ không răn dạy, nàng còn không biết được mình sai ở chỗ nào.

Diệp Linh Sương nhìn Mặc Nguyệt suy nghĩ, liền biết nha đầu kia đã hiểu ra một ít.

Hoàng Thượng là chủ nhân của Đại Yến quốc, không phải người mà nữ nhân địch quốc như các nàng có thể tuỳ tiện gặp. Nếu muốn được lâm hạnh, thì ngươi chỉ có thể tắm rửa rồi chờ đợi trong cung của chính mình. Nói cho dễ nghe thì các nàng là mỹ nữ được Hoàng Đế Minh Vũ quốc dâng đến. Còn nói khó nghe thì các nàng chỉ là những vật phẩm rẻ tiền để Hoàng Đế Đại Yến quốc tuỳ ý lựa chọn. Dù một ngày nào đó, hắn tặng ngươi cho một người thị vệ, ngươi cũng không nên thấy lạ.

“Tiểu chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Mặc Nguyệt thấp giọng hỏi. Nàng biết, bản thân tiểu chủ không phải là một người không trành giành như vẻ bề ngoài, mà là trong lòng tự có đường đi nước bước.

Diệp Linh Sương nhìn nàng ấy, tỏ vẻ khen ngợi, đôi môi hồng phấn khẽ mở: “Một chữ thôi, chờ.”

Không sủng hạnh một đám mỹ nữ xinh đẹp tuyệt sắc, đó là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới làm. Hoàng Đế Đại Yến quốc không phải kẻ ngốc, tất nhiên biết hiện tại nên cư xử thế nào.

Nhất là hôm nay nhìn thấy vẻ đẹp của Lâm canh y và Tiết canh y, nàng không tin Tề Thiên Hữu còn có thể thờ ơ. Cho dù hắn không yêu thương gì nữ nhân trong hậu cung này, nhưng đã là nam nhân thì chắc chắn không thể bỏ qua một mỹ nữ như thế! Cho dù là phát tiết cũng được, ai lại không xem trọng khuôn mặt chứ?

Thấy tiểu chủ của mình vẫn bình tĩnh, Mặc Nguyệt cũng dẹp bỏ lo lắng trong lòng. Trong lòng tiểu thư đã có kế sách, tuy không rõ đó là gì, nhưng nàng vẫn sẽ tin tưởng.

Tiểu thư không còn như trước kia nữa, Mặc Nguyệt đã biết chuyện này từ sớm, chỉ có điều được làm nha hoàn của một chủ nhân như thế thì thật có phúc. Một ngày nào đó, tiểu thư được sủng ái nhất hậu cung, các nàng làm nha hoàn cũng sẽ được hưởng hào quang của người.

Diệp Linh Sương đột nhiên thở dài trong lòng. Kiếp trước nàng cũng có một phụ thân là tướng quân uy vũ, nhưng Đại ca ở nhà lại chẳng có chút tiền đồ. Cả ngày hắn chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt chốn phong trần, xem như là đứa con hư hỏng nổi danh của Đại Yến quốc.

Trước kia nàng không hiểu được sự hấp dẫn của mấy vị nữ nhân này, giờ mới biết rằng cả vườn trăm hoa, quả thật rất mê người. Nhìn vườn hoa tươi thắm toả hương thơm ngây ngất, đừng nói ai khác, ngay cả nữ nhân như nàng cũng nảy sinh thương tiếc.

Thật đáng tiếc, cả vườn có rất nhiều loài hoa khác nhau nhưng người hái thì chỉ có một. Có hoa chưa nở đã héo tàn, có hoa dù nở nhưng cũng chẳng toả sáng được bao lâu.

__________________

Hãy đón đọc preview chương tiếp theo trên facebook LÃNH CUNG.

Mọi thắc mắc cũng sẽ được giải đáp trên facebook nhé