Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân – Trường THPT Thành Phố Sóc Trăng

>> Những bài văn Phân tích Chữ người tử tù hay, đạt điểm 10

Đề bài: Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân

Bạn đang xem: Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân

ve nhan vat huan cao trong chu nguoi tu tu cua nha van nguyen tuan

4 bài văn mẫu Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân hay, đạt điểm số cao

1. Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân, mẫu số 1:

Nguyễn Tuân nổi tiếng là một nhà văn tài hoa, giàu đậm chất ngầu. Ông đã niệm và theo đuổi suốt đời ý niệm “ … mà thầy rằng yêu đẹp có nghĩa là quyết tâm bảo vệ đến cùng những gì mình đã nhận là đẹp ”. Và trong rât nhiều cái đẹp mà ông cảm khái, theo đuổi ấy ta thấy có cái đẹp ngời sáng giữa cảnh lao tù tăm tối, cái đẹp của lụa trắng tinh bay những nét mực, cái đẹp từ sâu thẳm lòng người. Cái đẹp toát ra từ người tử tù Huấn Cao và Chữ người tử tù .
Trong tác phẩm, Huấn Cao là một con người tự ưọng, sống hiên ngang quật cường, không có sức mạnh quyền thế, bạc vàng hoàn toàn có thể khuất phục ông. Những con người chọc trời khuấy nước, đếm trên đầu ngón tay, người ta cũng chẳng còn biết nữa … Một con người khẳng khái như vậy còn sợ gì cường quyền hay tham gì tài lộc ?
Là người chọc trời khuấy nước, riêng một giang sơn không chịu được triều đình phong kiến ngày càng suy thoái và khủng hoảng, mục rỗng, Huấn Cao chống lại triều đình ấy. Bị gọi là giặc nhưng là vì nghĩa lớn, vì lí tưởng lớn nên điều đó có hề gì. Đến khi bị bắt giam, sắp lên đoạn đầu đài vẫn coi thường : Đến cái chết cũng chẳng sợ nữa …. Huấn Cao có những tâm lý, hành vi thật phóng khoáng ông vẫn thản nhiên nhận rượu thịt, coi như đó là một việc vẫn làm trong hứng bình sinh, dù đang bị cầm tù .
Dưới con mắt Huấn Cao, bọn cầm quyền chỉ là một lũ tiểu nhân thị oai, nên ông luôn tỏ ra khinh bỉ chúng, dù ở giữa cảnh hung tàn, lừa lọc giữa một đống cặn bã. Sau khi viên quản ngục khép nép hỏi ông có cần gì nữa không, ông vấn đáp như tát vào đối phương : Ngươi hỏi ta muốn gì ? Ta chỉ cần một điều, là ngươi đừng đặt chân vào đây ”. Đó là cái khí phách, cái tư thế hiên ngang lồng lộng dù khi đang giữa cái nền xám xịt của ngục tù .

ve nhan vat huan cao trong truyen chu nguoi tu tu

Văn mẫu về nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù
Là con người chọc trời khuấy nước, hiên ngang quật cường, không sợ bất kể cái gì nhưng Huấn Cao lại trọng cái thực chất tốt đẹp của con người. Trong phần người sâu thẳm mà nhiều lúc vì thực trạng, người ta phái giấu kín, việc ông cho chữ và lời khuyên bảo sau cuối so với viên quản ngục bộc lộ cái tâm của Huấn Cao. Lời ấy là tiếng lòng, là tận tâm của ông : “ Tôi bảo thực đấy, thầy quản nên tìm về nhà quê mà ở đã … ở đây, khó giữ thiên lương cho lành vững và rồi cũng nhem nhuốc mất cả đời lương thiện đi ”. Ông yêu cái đẹp và cảm thông với người biết yêu cái đẹp. Huấn Cao hiểu được tấm lòng quản ngục thì chuẩn bị sẵn sàng cho chữ, bởi ông cảm là cảm cái thực chất thiên lương .
Huấn Cao là người tài hoa rất mực, cạnh bên cầm kì, thi, họa, ông còn có tài viết đẹp, chữ của ông nức cả một vùng, chữ ông đẹp lắm, vuông lắm. Cái tài hoa ấy chỉ dành riêng cho người tri kỉ : Ồng biết cái tài của mình và không vì nó mà ai ông cũng sẵn sàng chuẩn bị cho : “ Đời ra cũng mới viết có bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn của ta thôi ”. Và lần cho chữ sau cuối của đời ông là một ngoại lệ, một cảnh tượng lâu nay chưa từng có đã xảy ra chính bới cảm với tấm lòng, cho chữ hoàn toàn có thể nói là một đoạn rất hay biểu lộ năng lực của Nguyễn Tuân miêu tả, dựng cảnh và biểu lộ kĩ năng của nhân vật Huấn Cao .
Cái cao đẹp trái chiều với dơ bẩn. Chơi chữ đẹp, viết chữ đẹp là một nét đẹp cao, sang chảnh thường diễn ra trong cảnh thanh khiết của vạn vật thiên nhiên và người. Song ở đây là cả một sự trái chiều. Tuy nhiên, trái chiều mà không có gì xích míc cả. Lấn át tổng thể cái nhơ bẩn hôi hám của tù ngục, ánh sáng của đuốc, mừi hương của mực, màu trắng của lụa, đã tỏa sáng lộng lẫy. Tất cả bộc lộ nghĩa thâm thúy : cái đẹp hoàn toàn có thể sản sinh từ nơi tội ác ngự trị, giữa mảnh đất chết bởi một người cũng sắp chết ( một tử tù ). Lời khuyên của Huấn Cao cho cái đẹp không hề còng sống với cái ác được .
Nhân vật Huấn Cao như nhiều nhân vật chính diện khác trong Vang bóng một thời nhất thiết là con người tài hoa. Ở Huấn Cao, bên cạnh tài hoa, có vẻ như khí phách của một người có nghĩa vụ và trách nhiệm so với thời cuộc. Đó là nét độc của Huấn Cao so với nhân vật khác trong Vang bóng một thời .
Ngôn ngữ văn xuôi điêu luyện, nghệ thuật và thẩm mỹ miêu tả tinh nhạy của Nguyễn Tuân đã toát lên không khí một thời đã qua. Nhân vật Huấn Cao, con người khí phách tài hoa có nghĩa vụ và trách nhiệm cao đốì với quốc gia. Nó cũng là sự giải bày nỗi khát khao theo đuổi một lí tưởng cao quý của người người trẻ tuổi Nguyễn Tuân khi bước chân vào đời. ( Trương Chính ) .
— — — — — Hết bài 1 — — — — — –

Chữ người tử tù là một nội dung quan trọng mà các em cần chú ý ôn tập Trong chương trình học Ngữ Văn lớp 11.  Bên cạnh bài mẫu viết cảm nhận Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân các em cần tham khảo nội dung Phân tích truyện ngắn Chữ người tử tù và phần Phân tích cảnh cho chữ trong Chữ người tử tù  của Nguyễn Tuân, Phân tích nhân vật Huấn Cao trong truyện Chữ người tử tù nhằm ôn tập, củng cố kiến thức làm văn của mình.

2. Phân tích hình tượng nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân, mẫu số 2:

Nguyễn Tuân – một nhà văn nổi tiếng của làng văn học Nước Ta. Ông có những sáng tác xoay quanh những nhân vật lí tưởng về năng lực xuất chúng, về cái đẹp ý thức như “ chiếc ấm đất ”, “ chén trà sương ” … và một lần nữa, tất cả chúng ta lại phát hiện chân dung tài hoa trong thiên hạ, đó là Huấn Cao trong tác phẩm “ Chữ người tử tù ” .
Nhà văn Nguyễn Tuân đã lấy nguyên mẫu hình tượng Cao Bá Quát làm nguồn cảm hứng phát minh sáng tạo nhân vật Huấn Cao. Họ Cao là một lãnh tụ nông dân chống triều Nguyễn năm 1854. Huấn Cao được lấy từ hình tượng này với năng lực, nhân cách sáng ngời và rất đỗi tài hoa .
Huấn Cao là một con người đại diện thay mặt cho cái đẹp, từ cái tài viết chữ của một nho sĩ đến cốt cách ngạo nghễ khác thường của một bậc trượng phu, tấm lòng trong sáng của một người biết quý trọng cái tài, cái đẹp. Huấn Cao trước hết là một người có tài viết thư pháp. Chữ viết không chỉ là kí hiệu ngôn từ mà còn bộc lộ tính cách con người. Cái tài viết chữ của ông được bộc lộ qua đoạn đối thoại giữa viên quản ngục và thầy thơ lại. Tài năng của Huấn Cao còn được miêu tả qua lời người dẫn truyện và trong tâm lý nhân vật. Chữ của Huấn Cao “ đẹp lắm, vuông lắm ”, nét chữ còn bộc lộ khí phách hiên ngang, tung hoành bốn bể. Chữ Huấn Cao đẹp và quý đến nỗi viên quản ngục ao ước suốt đời. Viên quản ngục đến “ mất ăn mất ngủ ” ; không nề hà tính mạng con người của mình để có được chữ của Huấn Cao, “ một vật báu ở trên đời ”. Chữ là vật báu trên đời thì chắc như đinh gia chủ của nó phải là một người năng lực xuất chúng, khác thường độc nhất vô nhị, là kết tinh mọi tinh hoa, khí thiêng của trời đất hun đúc lại mà thành. Chữ của Huấn Cao đẹp đến như vậy thì nhân cách của Huấn Cao cũng chẳng kém gì. Ông là con người tài tâm vẹn toàn .
Huấn Cao có cốt cách ngạo nghễ, khác thường của một bậc trượng phu. Ông theo học đạo nho thì đáng lẽ phải biểu lộ lòng trung quân một cách mù quáng. Nhưng ông đã không trung quân mà còn chống lại triều đình để giờ đây khép vào tội “ đại nghịch ”, chịu án tử hình. Bởi vì Huấn Cao có tấm lòng nhân ái bát ngát ; ông thương cho nhân dân vô tội nghèo khó, làm than bị áp bức bóc lột bởi giai cấp thống trị tàn khốc thối nát. Huấn Cao rất thù ghét bọn thống trị và đồng cảm nỗi thống khổ của người dân “ thấp cổ bé họng ”. Nếu như Huấn Cao phục tùng bọn phong kiến kia thì ông sẽ được hưởng vinh quang phong phú. Nhưng không, ông Huấn đã lựa chọn con đường khác : con đường đấu tranh giành quyền sống cho người dân vô tội. Cuộc đấu tranh không thành công xuất sắc ông bị bọn chúng bắt. Giờ đây phải sống trong cảnh ngục tối chờ ngày xử chém. Trước khi bị bắt vào ngục, viên quản ngục đã nghe tiếng đồn Huấn Cao rất giỏi võ, ông có tài “ bẻ khóa, vượt ngục ” chứng tỏ Huấn Cao là một người văn võ toàn tài, quả là một con người hiến có trên đời .

phan tich nhan vat huan cao trong chu nguoi tu tu

Những bài văn mẫu hay nhất về nhân vật Huấn cao trong truyện Chữ người tử tù
ác giả miêu tả thâm thúy trạng thái tâm ý của Huấn Cao trong những ngày chờ thi hành án. Trong lúc này đây, khi mà người anh hùng “ sa cơ lỡ vận ” nhưng Huấn Cao vẫn giữ được khí phách hiên ngang, kiên cường. Tuy bị giam giữ về thể xác nhưng ông Huấn vẫn trọn vẹn tự do bằng hành động “ dỡ cái gông nặng tám tạ xuống nền đá tảng đánh thuỳnh một cái ” và “ lãnh đạm ” không thèm chấp sự rình rập đe dọa của tên lính áp giải. Dưới mắt ông, bọn kia chỉ là “ một lũ tiểu nhân thị oai ”. Cho nên, mặc dầu chịu sự giam giữ của bọn chúng nhưng ông vẫn tỏ ra “ khinh bạc ”. Ông đứng đầu gông, ông vẫn mang hình dáng của một vị chủ tướng, một vị chỉ huy. Người anh hùng ấy dù cho thất thế nhưng vẫn giữ được thế lực, uy quyền của mình. Thật đáng khâm phục ! Mặc dù ở trong tù, ông vẫn thản nhiên “ ăn thịt, uống rượu như một việc vẫn làm trong hứng bình sinh ”. Huấn Cao trọn vẹn tự do về niềm tin. Khi viên cai ngục hỏi Huấn Cao cần gì thì ông vấn đáp :
“ Ngươi hỏi ta cần gì à ? Ta chỉ muốn một điều là ngươi đừng bước chân vào đây “ .
Cách vấn đáp ngang tàng, ngạo mạn đầy trịch thượng như vậy là chính bới Huấn Cao vốn hiên ngang, kiên cường ; “ đến cái chết chém cũng còn chẳng sợ … ”. Ông không thèm đếm xỉa đến sự trả thù của kẻ đã bị mình xúc phạm. Huấn Cao rất có ý thức được vị trí của mình trong xã hội, ông biết đặt vị trí của mình lên trên những loại dơ bẩn “ cặn bã ” của xã hội. “ Bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất ”. Huấn Cao là người có “ thiên lương ” trong sáng, cao đẹp. Theo ông, chỉ có “ thiên lương ”, thực chất tốt đẹp của con người mới là đáng quý. Thế nhưng khi biết được nỗi lòng của viên quản ngục, Huấn những vui tươi nhận lời cho chữ mà còn thốt rằng : “ Ta cảm tấm lòng biệt nhỡn liên tài của những ngươi. Ta biết đâu một người như thầy quản đây mà lại có sở trường thích nghi cao quý đến như vậy. Thiếu chút nữa, ta đã phụ một tấm lòng trong thiên hạ ”. Huấn Cao cho chữ là một việc rất hiếm chính do “ tính ông vốn khoảnh. Ta không vì vàng bạc hay uy quyền mà ép cho chữ khi nào ” .

Hành động cho chữ viên quản ngục chứng tỏ Huấn Cao là một con người biết quý trọng cái tài, cái đẹp, biết nâng niu những kẻ tầm thường lên ngang hàng với mình. Cảnh “cho chữ” diễn ra thật lạ, quả là cảnh tượng “xưa nay chưa từng có”. Kẻ tử tù “cổ đeo gông, chân vướng xiềng” đang “đậm tô từng nét chữ trên vuông lụa bạch trắng tinh” với tư thế ung dung tự tại, Huấn Cao đang dồn hết tinh hoa vào từng nét chữ. Đó là những nét chữ cuối cùng của con người tài hoa ấy. Những nét chữ chứa chan tấm lòng của Huấn Cao và thấm đẫm nước mắt thương cảm của người đọc. Con người tài hoa vô tội kia chỉ mới cho chữ ba lần trong đời đã vội vã ra đi, để lại biết bao tiếc nuối cho người đọc. Qua đó, Nguyễn Tuân cũng gián tiếp lên án xã hội đương thời đã vùi dập tài hoa con người. Và người tù kia bỗng trở nên có quyền uy trước những người đang chịu tránh nhiệm giam giữ mình. Ông Huấn đã khuyên viên quản ngục như một người cha khuyên bảo con: “Tôi bảo thực thầy quản nên về quê ở đã rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây khó giữ được thiên lương cho lành vững rồi cũng có ngày nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi”.

Theo Huấn Cao, cái đẹp không thể nào ở chung với cái xấu được. Con người chỉ chiêm ngưỡng và thưởng thức cái đẹp khi có thực chất trong sáng, nhân cách hùng vĩ mà thôi. Những nét chữ sau cuối đã cho rồi, những lời nói sau cuối đã nói rồi. Huấn Cao, người anh hùng tài hoa kia dù đã ra đi mãi mãi nhưng để lại ấn tượng sâu sắ cho những ai đã thấy, đã nghe, đã từng được chiêm ngưỡng và thưởng thức nét chữ của ông. Sống trên cõi đời này, Huấn Cao đã đứng lên đấu tranh vì lẽ phải ; đã xóa tan bóng tối hắc ám của cuộc sống này. Chính thế cho nên, hình tượng Huấn Cao đã trở nên bất tử. Huấn Cao sẽ không chết mà bước sang một cõi khác để xua tan bóng tối nơi đó, đem lại niềm hạnh phúc cho mọi người ở mọi nơi .
Ở Huấn Cao ánh lên vẻ đẹp của cái “ tài ” và cái “ tâm ”. Trong cái “ tài ” có cái “ tâm ” và cái “ tâm ” ở đây chính là nhân cách hùng vĩ sáng ngời của một con người tài hoa. Cái đẹp luôn song song “ tâm ” và “ tài ” thì cái đẹp đó mới trở nên có ý nghĩa thực sự. Xây dựng hình tượng Huấn Cao, nhà văn Nguyễn Tuân đã thành công xuất sắc trong việc thiết kế xây dựng nên chân dung thẩm mỹ và nghệ thuật nổi bật lí tưởng trong văn học thẩm mĩ. Dù cho Huấn Cao đã đi đến cõi nào chăng nữa thì ông vẫn sẽ mãi trong lòng người đọc thế hệ thời điểm ngày hôm nay và tương lai .

3. Cảm nhận Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân, mẫu số 3:

Là nhà văn suốt đời đi tìm cái đẹp, Nguyễn Tuân đã dành trọn đời mình để viết nên những trang văn mà ở đó có một nguồn mỹ cảm dạt dào dành cho tất thảy những gì đẹp nhất trên đời. Viết rất hay về những thú chơi đẹp, uống đẹp, nhắm đẹp, Nguyễn Tuân cũng không bỏ quên cái đẹp ngời ngời như ngọc sáng trong nhân cách con người. Có người nói sự nghiệp Nguyễn Tuân sẽ không hề toàn vẹn nếu thiếu đi “ Vang bóng một thời ”, và “ Vang bóng một thời ” cũng sẽ khiếm khuyết nếu không có sự góp mặt của thiên truyện “ Chữ người tử tù ”. Huấn Cao trong tác phẩm là một nhân cách sáng và đẹp mà Nguyễn Tuân đã phát minh sáng tạo nên bằng cả niềm trân trọng và năng lực của mình, gửi vào đó nhân sinh quan về cái đẹp một cách thâm thúy .
Huấn Cao được nhớ đến trước hết là bởi vẻ đẹp của một năng lực siêu việt, tổng lực trên cả văn và võ. Bằng một cách rất tinh xảo và rất Nguyễn Tuân, nhà văn đã không để nhân vật của mình Open trực diện mà qua cuộc trò chuyện của viên quản ngục và thầy thơ lại. Nhưng dẫu là nhìn qua nhãn quan của những kẻ đối nghịch, năng lực của Huấn Cao vẫn không hề bóp méo. Như người xưa nói, “ văn kì thanh bất kiến kì hình ”, Huấn Cao đã bước vào trang văn Nguyễn Tuân như một hình tượng tuyệt mỹ .

phan tich hinh anh nhan vat huan cao trong chu nguoi tu tu

Cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù
Cái tài của ông Huấn là tài nghệ thư pháp. Là một người “ viết chữ rất nhanh và rất đẹp ”, nổi tiếng của ông Huấn đã lan ra khắp một vùng tỉnh Sơn, đến tai cả những người như quản ngục và thơ lại, khiến họ cũng phải trầm trồ và dè dặt. Quả thực, tiếng lành đồn xa, tài viết chữ của Huấn Cao vốn đã thành danh bất hư truyền. Thú chơi chữ mà Huấn Cao mê hồn là một trong những nhã thú thanh cao của cổ nhân, là biểu trưng cho văn hóa truyền thống truyền thống dân tộc bản địa. Những con chữ tượng hình nói lên nhân cách phẩm giá và chí khí của con người. Chính quản ngục cũng phải cảm khái : “ Chữ ông Huấn đẹp lắm, vuông lắm, có được chữ ông treo trong nhà là một vật báu ở đời. ” Trong một xã hội mà Đông Tây bát nháo, ối a bông phèng, cái cũ thì chưa suy hẳn mà cái mới thì chưa kịp thay thế sửa chữa hết, Nguyễn Tuân là một nhà nho mang tâm thế bất hòa, bất mãn, bất lực với thực tại, thiết kế xây dựng nhân vật với một kĩ năng siêu việt về thú chơi truyền thống như một cách để nhà văn bày tỏ những hụt hẫng về một quá khứ vàng son đã qua nay chỉ còn vang bóng .
Khi Huấn Cao diện kiến trực tiếp với bạn đọc, thì người quân tử ấy còn được biết đến như một trang anh hùng nghĩa liệt với khí phách hiên ngang. Vốn là một người song toàn văn võ, bên cạnh tài thư pháp còn có tài “ bẻ khóa và vượt ngục ”, Huấn Cao là cái tên khiến những người trong ngục tù phải dè chừng. Trong mắt triều thần, ông là một người đứng đầu bọn phản nghịch, nhưng thực ra đó là một anh hùng đứng lên vì chính nghĩa, dám chống lại triều đình vì bảo vệ lẽ phải. Ông là hiện thân của một con người kinh bang tế thế, anh hùng cái thế .
Khi được đặt vào thực trạng lao tù, hình ảnh Huấn Cao càng điển hình nổi bật lên với những vẻ đẹp khí phách hiên ngang lẫm liệt. Điềm nhiên bước vào nhà lao, hành vi tiên phong của Huấn Cao là dỗ gông, không mảy may đếm xỉa đến vương quyền trên đầu : “ Huấn Cao khom mình, chúc mũi gông nặng, thúc mạnh vào đầu thang gông xuống thềm đá tảng đánh thuỳnh một cái ”. Đó là hình ảnh của một người anh hùng ngang tàng, một nam tử Hán đại trượng phu “ Đỉnh thiên lập địa ” không cam chịu cảnh tù đày áp bức, muốn cải tiến vượt bậc gông cùm xiềng xích để thoát khỏi vòng nô lệ .
Những ngày bị giam thân nơi chốn ngục tù, Huấn Cao không một chút ít thấp thỏm. Người xưa thường nói “ Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại ” ( Một ngày ở trong tù bằng nghìn thu ở ngoài ). Thay vì buồn rầu, chán nản “ gậm một mối căm hờn trong cũi sắt ” thì ông lại thản nhiên nhận rượu thịt như việc vẫn làm trong cái hứng sinh bình lúc chưa bị nhốt. Câu nói của Huấn Cao với quản ngục cũng biểu lộ một khí phách ngang tàng trước cường quyền đấm đá bạo lực : “ Ngươi hỏi ta muốn gì ? Ta chỉ muốn có một điều. Là nhà ngươi đừng khi nào đặt chân vào đây. ” Lời công bố dõng dạc đủ để thấy Huấn Cao đã bỏ ngoài hết thảy những sợ hãi và lo âu, không để tâm người mình đang cạnh tranh đối đầu là kẻ đang nắm quyền, đang nắm giữ sự sống. Trong con người của kẻ tử tù ấy biểu lộ đúng ý thức “ uy vũ bất năng khuất ”. Uy quyền trên đầu không hề ràng ép, đấm đá bạo lực chực chờ không hề đánh gục. Dẫu ngày mai là ngày bị giải ra pháp trường và đảm nhiệm lấy cái chết thì khí chất người anh hùng vẫn thế, luôn vững vàng .
Sáng lên hơn cả trong nhân cách người tử tù là một thiên lương trong sáng, vững lành, có sức mạnh cứu rỗi những tâm hồn đang dần bị bôi đen. Đó là nhân cách của bậc đại trí, đại dũng, không khi nào bị lung chuyển trước uy quyền phi nghĩa và đồng xu tiền phàm tục : “ Ta nhất sinh không vì vàng bạc hay quyền quý và cao sang mà ép mình phải viết chữ khi nào ”. Một con người ý thức thâm thúy được thiên chức và phẩm giá của thẩm mỹ và nghệ thuật. Một con người không khi nào thị tài .
Đáng quý hơn, Huấn Cao không chỉ trọng thiên lương của mình mà còn trọng thiên lương của kẻ khác. Điều này được bộc lộ trong cách ứng xử chân tình mà ông dành cho quản ngục. Khi chưa hiểu được tấm lòng quản ngục, ông khinh bỉ đến điều, coi thường giống như coi thường một kẻ cầm tay đao suốt đời chỉ sống trong nhơ bẩn, sống vì phi nghĩa. Còn khi đã hiểu ra cái “ sở nguyện cao đẹp ” của y, ông rất là cảm mến và trân trọng : “ Nào ta có biết, người như thầy quản đây lại có sở nguyện cao đẹp như vậy. Thiếu chút nữa ta đã phụ một tấm lòng trong thiên hạ. ” Cũng chính sự đồng cảm này đã đưa hai con người từ cạnh tranh đối đầu thành tri âm tri kỉ .
Nhưng có lẽ rằng kĩ năng khí phách và nhân cách cao đẹp của ông Huấn bộc lộ rõ nhất, tập trung chuyên sâu nhất, hài hòa nhất ở cảnh cho chữ – cảnh mà Nguyễn Tuân gọi là “ một cảnh tượng lâu nay chưa từng có ” .
Đêm đã khuya, chỉ sáng mai thôi là người tử tù phải vào kinh chịu án chém, nhưng ông Huấn vẫn trút hết kĩ năng phát minh sáng tạo vào ngòi bút và viết ra những con chữ vuông tươi tắn nói lên cái “ chí khí tung hoành của đời một con người ”. Ánh sáng đỏ rực của bó đuốc tẩm dầu, mùi mực thơm, màu trắng của tấm lụa bạch như xua tan đi bóng tối ngục thất đầy màng nhện, tổ rệp, phân gián, phân chuột. Ánh sáng đỏ rực của bó đuốc hay ánh sáng thiên lương làm cho hình ảnh tử tù Huấn Cao thêm ngạo nghễ, uy nghi. Cổ đeo gông, chân vướng xiềng, cái chết kề bên, ông Huấn vẫn “ dậm tô nét chữ ” trong tư thế của người nghệ sĩ chân chính đang làm chủ lao tù. Sự thăng hoa của năng lực và bản lĩnh khác thường của ý chí đã đồng hiện và sáng lên trong cảnh cho chữ ấy .
Huấn Cao còn hiện lên thật đẹp ở khoảnh khắc ấy trong vai trò của người hướng thiện, hướng đạo cho kẻ mê muội. Lời khuyên chân thành dành cho kẻ tri âm đã làm sáng lên vẻ đẹp ấy : “ Ở đây lẫn lộn ta khuyên thầy Quản nên thay chốn ở đi. Chỗ này không phải là nơi để treo một bức lụa với những nét chữ vuông tươi tắn nói lên cái tham vọng tung hoành của một đời con người ”. Lời khuyên của Huấn Cao đã khẳng định chắc chắn rằng : cái đẹp, cái thiên lương không khi nào và không khi nào lại hoàn toàn có thể chung sống với cái xấu, cái ác : “ Ở đây khó giữ thiên lương cho lành vững được và rồi cũng nhen nhuốm mất cả cái đời lương thiện đi ”. Một lời khuyên thật thiện tâm, thiện ý, làm cho viên quản ngục cảm động : “ vái người tù một vái, chắp tay nói một câu mà dòng nước mắt rỉ vào kẽ miệng làm cho nghẹn ngào : – Kẻ mê muội này xin bái lĩnh ”. Cái đẹp của thẩm mỹ và nghệ thuật đã xóa nhòa mọi khoảng cách và ranh giới đưa con người đến với nhau trong vẻ đẹp Chân – Thiện – Mỹ .
Vẫn cái chất Nguyễn Tuân ở đó, uyên bác và tài hoa, trong cả tư tưởng và cách bộc lộ. Nhà văn đã thật thành công xuất sắc khi thiết kế xây dựng được một trường hợp truyện độc lạ. Hai kẻ lúc đầu là trái chiều, sau lại thống nhất hài hòa, cùng tỏa sáng hào quang. Nghệ thuật kể chuyện, cấu trúc diễn biến, lời thoại và độc thoại, khắc họa tính cách nhân vật rực rỡ. Nguyễn Tuân đã sử dụng một loạt từ Hán Việt rất đắt ( pháp trường, tử tù, tử hình, nhất sinh, bộ tứ bình, bức trung đường, lạc khoản, thiên hạ, thiên lương, lương thiện, v.v … ) tạo nên sắc tố lịch sử vẻ vang, cổ kính, bi tráng. Đúng Nguyễn Tuân là bậc thầy về ngôn từ, rất lịch sự uyên bác về lịch sử dân tộc, về xã hội. Đúng như lời Vũ Ngọc Phan đã nói : “ … văn Nguyễn Tuân không phải thứ văn để người nông nổi chiêm ngưỡng và thưởng thức ” .

4. Về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù của nhà văn Nguyễn Tuân, mẫu số 4:

Bậc thầy của ngôn từ – Nguyễn Tuân trước Cách Mạng là cây bút nổi tiếng của văn học Lãng mạn 1930 – 1945. Ông đi về thời xưa cũ để nói cái đời hiện tại. Điều đó phản ánh rõ nét qua trang văn chương của ông. Hình tượng nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn ” Chữ người tử tù ” biểu lộ rõ kĩ năng của ông .
Dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, Huấn Cao hiện lên là con người tài hoa, nghệ sĩ. Ông có tài viết chữ nhanh và đẹp. Tài đó là tài viết chữ Nho bằng bút lông, mực tàu. Tài đó nâng lên thành thi pháp, nâng người sở hữu tài thành người nghệ sĩ, nâng viết chữ thành phát minh sáng tạo cái đẹp, phát minh sáng tạo thẩm mỹ và nghệ thuật. Nhờ tài đó mà biến tên tuổi Huấn Cao thành danh, một thanh danh lẫy lừng. Quản Ngục khi nghe thơ lại nhắc đến Huấn Cao đã biết đến Huấn Cao qua lời đồn đại. Huấn Cao Open ở đoạn đối thoại như Open trong một màn sướng khói của giai thoại. Chữ Huấn Cao trở thành bảo vật khiến Quản ngục khao khát muốn có .
Không chỉ là người nghệ sĩ, Huấn Cao còn là một bậc anh hùng. Lí do khiến Huấn Cao nhập lao chứng tỏ ông là bậc anh hùng khi đứng đầu lực lượng chống lại triều đình phong kiến đổ nát. Khi nhập lao, trước lời nói và hành vi của lính áp giải, Huấn Cao với hành vi ” dỗ gong ” và thái độ lạnh lung, khinh bạc chứng tỏ một niềm tin khảng khái của một bậc trượng phu không chấp những kẻ nhỏ con. Tại ngục giam, Huấn Cao luôn giữ vững thái độ thư thả, thản nhiên và tự tại. Khi Quản ngục diện kiến, đứng trước người xét xử cho mình, ông vẫn giữ nguyên thái độ, không sợ sệt. Trả lời Quản ngục bằng thái độ lạnh lung, xua đuổi chứng tỏ khí phách hiên ngang của một bậc anh hùng. Ngày nhận hung tin đưa ra quan trường, trong khi Thơ lại và quản ngục lo ngại, bồn chồn ” tái nhợt người ” “ hớt hải, ngập ngừng ” thì trái lại Huấn Cao không một chút ít lo ngại. Huấn Cao chỉ lặng nghĩ rồi mỉm cười. Một thái độ thản nhiên, tỉnh bơ đến sợ của một đấng quân tử anh hùng. Ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân khắc hoạ sinh động hình tượng Huấn Cao – một anh hùng hiên ngang, khí phách .

hinh tuong nhan vat huan cao trong truyen ngan chu nguoi tu tu

Nêu cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn Chữ người tử tù
Huấn Cao là người anh hùng quả cảm, là người nghệ sĩ tài hoa và còn là người có thiên lương trong sáng. Khi nghe thơ lại nói ý nguyện của Quản ngục. Huấn Cao đáp ” nhất sinh không vì vàng ngọc, quyền thế viết câu đối ”, ” mới chỉ viết cho ba người bạn thân ”. Câu vấn đáp của Huấn Cao chứng tỏ nhân cách cứng cỏi trước uy quyền, tiền tài. Ông còn cảm lòng biệt nhỡn người tài của Quản ngục. Hơn vậy còn thấy được tấm lòng trân trọng nghệ thuật và thẩm mỹ, trân trọng cái đẹp của nhân vật. Trong khoảng trống tù túng của ngục tù, dưới ánh sáng leo lét của nến nhưng bừng lên ánh sáng của thẩm mỹ và nghệ thuật, Huấn Cao nói những lời cuối với Quản ngục : “ Ở đây lẫn lộn. Ta khuyên thầy Quản nên thay chốn ở đi. Chỗ này không phải là nơi để treo một bức lụa trắng trẻo với những nét chữ vuông vắn tươi tắn nó nói lên những cái tham vọng tung hoành của một đời con người. Thoi mực, thầy mua ở đâu tốt và thơm quá. Thầy có thấy mùi thơm ở chậu mực bốc lên không ? … Tôi bảo thực đấy, thầy Quản nên tìm về nhà quê mà ở đã, thầy hãy thoát khỏi cái ghế này đi đã, rồi hãy nghĩ đến chuyện chơi chữ. Ở đây, khó giữ thiên lương cho lành vững và rồi cũng đến nhem nhuốc mất cái đời lương thiện đi ”. Lời khuyên của Huấn Cao với viên quản ngục chứng tỏ nhân vật không đồng ý cái đẹp lẫn lộn cùng cái ác, muốn chiêm ngưỡng và thưởng thức cái đẹp phải chăm sóc, giữ gìn cái thiên lương. Lời khuyên chân thành của Huấn Cao khiến nhân vật như trở thành người khai sáng, người đi truyền đạo giáo. Quả thực, Huấn Cao là một con người có thiên lương trong sáng .
Nguyễn Tuân thật tài tình khi đặt Huấn Cao vào trường hợp éo le, một cuộc kì ngộ để tôn lên vẻ đẹp của Huấn Cao – người anh hùng nghệ sĩ. Nghệ thuật tương phản trái chiều của bút pháp lãng mạn cùng ngôn từ trau truốt với nhiều từ Hán Việt kiến thiết xây dựng được hình tượng Huấn Cao đặc biệt quan trọng, không lẫn với bất kỳ nhân vật nào cùng thời và sau này .
— — — — — — Hết — — — — — — –

Qua việc tìm hiểu bài mẫu chia sẻ cảm nhận về nhân vật Huấn Cao trong Chữ người tử tù, chúng ta phần nào có thể hiểu và cảm nhận được khí phách, sự tài hoa của Nguyễn Tuân trong việc xây dựng hình tượng nhân vật. Tiếp theo, các em cần lưu tâm đến danh sách các bài văn hay lớp 11 như Phân tích bức tranh phố huyện trong Hai đứa trẻ, Phân tích giá trị hiện thực và giá trị tố cáo của Hạnh phúc của một tang gia, Phân tích con đường tha hoá của Chí Phèo, Phân tích bài Xuất dương lưu biệt,…

Đăng bởi : trung học phổ thông Sóc Trăng
Chuyên mục : Giáo Dục

Source: https://evbn.org
Category: Bài Tập