Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát 2023

Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát

Tổng hợp những bài làm văn Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát hay nhất của các bạn học sinh giỏi văn đạt điểm cao. Mời các bạn đọc tham khảo và dựa vào đây viết cho mình một bài văn Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát thật hay. Chúc các bạn luôn luôn học tập tốt.

Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát – Bài làm 1

Cao Bá Quát là một trong những nhà thơ nối tiếng sống trong một xã hội coi trọng người Nam hơn người Bắc. Chính điều này đã gây nên nhiều điều bất bình xảy ra trong nhà Nguyễn. Ông là người có bản lĩnh, có cá tính trong cuộc sống thời ấy. Bài thơ “Bài ca ngắn đi trên bãi cát có thể được tác giả làm trong khi đi thi Hội, là thời điểm ông rất muốn thi thố tài năng, thực hiện ý chí của mình. Nó biểu lộ sự chán ghét của một người trí thức đối với con đường danh lợi tầm thường đương thời và niềm khao khát thay đổi cuộc sống.

Bãi cát lại bãi cát dài ,
Đi một bước như lùi một bước
Mặt trời đã lặn, chưa dừng được ,
Lữ khách trên đường nước mắt rơi .
Không học được tiên ông phép ngủ ,
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi !
Xưa nay, phường danh lợi ,
Tất tả trẽn đường đời .
Đầu gió hơi men thơm quán nhậu ,
Người say vô số, tỉnh bao người ?
Bãi cát dài, bãi cát dài ơi !
Tính sao đây ? Đường bằng u ám và sầm uất ,
Đường ghê sợ còn nhiều, đâu ít ?
Hãy nghe ta hát khúc “ đường cùng ” ,
Phía bắc núi Bắc, núi muôn trùng ,
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt .
Anh đứng làm chi trên bãi cát ?
Mới vào bài thơ ta thấy cụm từ “ bãi cát ” được lặp lại hai lần : “ Bãi cát lại bãi cát dài ”. Bãi cát ớ đây là hình ảnh được tác giả tả thực gợi lên một khoảng trống khó khăn vất vả, dài thăm thẳm. Thông thường tất cả chúng ta đi trên cát rất khó, không giống như đi trên đường đất thông thường, chân bước tới cứ bị trượt về sau. Trên bãi cát ấy là một con đường to lớn, u ám và đen tối, rất khó mà xác lập phương hướng như đứng ớ bên này nhìn qua bên kia chân trời. Đó không chỉ là ruột con đường thực, mà là con đường hiểu theo nghĩa tượng trưng cho một con đường xa xôi, u ám và đen tối. Để tìm được chân lí, tìm được cái đích thực sự có ý nghĩa cho cuộc sống thì con người phải vượt qua nhiều khó khăn vất vả, khó khăn đầy thử thách .
Trên bãi cát ấy có hình ảnh một con người ( tác giả ), người đi trên bãi cát. Một con người nhỏ bé, một mình, cô độc đi trên một bãi cát rộng, dài bát ngát, quanh quanh hình ảnh con người ấy. Bước chân của người đi cát rất khó khăn vất vả, như giậm chân tại chỗ “ Đi một bước như lùi một bước ”. Ta thấy được nỗi chán nản, bất mãn của tác giả khi thấy mình hành hạ thân xác để theo đuổi con đường công danh sự nghiệp .
“ Bãi cát lại bãi cát dài ,
Đi một bước như lùi một bước
Mặt trời đã lặn, chưa dừng được ,
Lữ khách trên đường nước mắt rơi. “
Người đi trên bài cát ở đây lòng ai oán vì con đường sự nghiệp của mình mãi chưa tới đích, không đành lòng làm một kẻ “ ngủ quên ” để có cớ mà rời bỏ đường di .
Không học được tiên ông phép ngủ ,
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi !
Xưa nay, phường danh lợi ,
Tất cả trên dường đời .
Đầu gió hơi men thơm quán nhậu ,
Người say vô số, tỉnh bao người ?
Tác giả còn nói đến sự cám dỗ của sự nghiệp so với người đời. Nhận định mang tính khái quát về những kẻ ham danh lợi đều phải chạy ngược chạy xuôi, hình ảnh đó được tác giả minh hoạ bằng những hình ảnh trong thực tiễn của đời sống là ở đâu có quán nhậu ngon người nhậu đều đổ xô đến, có được máy ai tỉnh táo để thoát ra khỏi sự cám dỗ của rượu. Từ đó tác giả cũng muốn liên tường đến người đọc vấn đề danh lợi cũng là một thứ rượu dễ làm đổi khác lòng người. Ông khinh bỉ những phường danh lợi tầm thường kia, nhưng cũng nhận ra sự cô độc của mình. Phải chăng, con đường mà ông lao vào vào, lí tưởng mà ông đeo đuổi, chỉ là điều vô ích, chẳng ai thèm chú ý, chăm sóc. Ông không có người ủng hộ, sát cánh. Niềm xúc động ấy đã đưa tác giả quay trở lại với hiện thực. Điều này chuẩn bị sẵn sàng cho Kết luận của ông đó là cần phải thoát ra khỏi cơn say danh lợi không có ý nghĩa. Nếu đi tiếp thì rất hoàn toàn có thể ông cũng chỉ là một trong phường danh lợi mà ông từng khinh miệt, phê phán. Nhưng nếu dừng lại, ông cũng không biết mình sẽ đi đâu. về đâu. Có cả một khối xích míc đang đè nặng lên tâm hồn của tác giả lúc này. Sự dằn vặt ấy là sự nuối tiếc vì đường đau khổ, u ám và sầm uất nhưng lại quá đẹp đè, cao sang. Thôi thì đành đứng chôn chân trên bãi cát vậy .

Xem thêm :  Hãy viết một bài văn bác bỏ quan điểm sau : “ Tôi sử dụng điện thoại cảm ứng trong giờ hoc mặc tôi ”

Người đi trên cát tự nhiên dừng lại .
Bãi cát dài, bãi cát dài ơi !
Tính sao đây ? Đường bằng sầm uất ,
Đường ghê sợ còn nhiều, đâu ít ?
Hãy nghe ta hút khúc “ đường cùng ” ,
Phía bắc núi Bắc, núi muốn trùng ,
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt .
Anh đứng làm chi trên bãi cát ?
Nỗi do dự choáng váng lấp đầy tâm hồn. Và lần tiên phong, người đã phân vân tự hỏi, vậy là thế nào, có nên đi tiếp, hay từ bỏ nó “ Tính sao đây ? Đường bằng sầm uất ”. Nếu đi tiếp, cũng không biết phải đi như thế nào. Bởi vì, “ Đường bằng thì u ám và đen tối – Đường ghê sợ thì nhiều ! ” vì vậy, có lẽ rằng đã đến bước đường cùng ? Nỗi bế tắc và vô vọng phù trùm lên cả người đi, cả bãi cát dài. Người đi chỉ còn hoàn toàn có thể cất lên tiếng hát về con đường cùng của mình, về sự vô vọng của mình .
Tóm lại bài thơ “ Bài ca ngắn đi trên cát ” được biểu lộ theo cách đa chiều. Khi thì được miêu tả như một khách thể, khi thì lại như một người đối thoại. Thậm chí tác giả còn cho ẩn chủ thể. Mục đích là nhằm mục đích có những tâm trạng khác nhau, thái độ khi đứng trước những thực trạng khác nhau. Nó biểu lộ sự chán ghét của một người tri thức so với con đường danh lợi và niềm khao khát đổi khác đời sống .

Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát – Bài làm 2

Phía bắc núi Bắc, núi muôn trùng ,
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt
Anh đứng làm chi trên bãi cát ?
Cao Bá Quát là một nhà nho nổi tiếng học giỏi và viết chữ đẹp nhưng rất lận đận về đường sự nghiệp. Sống trong cảnh chính quyền sở tại phong kiến khắc nghiệt, chuyên chế, áp bức dân lành, ông cũng như những người khác thuộc những tầng lớp tri thức, dù có tài nhưng cũng không được coi trọng. Khí phách, bản lĩnh và tham vọng lớn lao của ông đã khiến ông trở nên chán ghét những khuôn khổ bó hẹp của chính sách phong kiến hủ bại. Các tác phẩm của ông bộc lộ sự bất mãn so với những bất công, ngang trái trong cuộc sống và so với chính sách đương thời. “ Bài ca ngắn đi trên bãi cát ” là một tác phẩm được sáng tác sau khi tác giả đi qua miền Trung, nhìn những bãi cát dài trắng chạy dài vô tận. Đó là bãi cát – hay cũng chính như cuộc sống, như đương sự nghiệp mà những người tri thức lúc bấy giờ vẫn đang theo đuổi, nhọc nhằn, u ám và đen tối .
Mở đầu bài thơ là hình ảnh người đi khó nhọc trên bãi cát :
“ Bãi cát lại bãi cát dài ,
Đi một bước như lùi một bước. ”
Những bãi cát dài cứ tiếp nối đuôi nhau nhau không khi nào ngững nghỉ, tựa như chẳng thấy điểm kết thúc. Bốn bề đều là một màu cát trắng, núi và biển. Chỉ thấy màu nắng, màu cát mà thôi. Trong khung cảnh lạng lẽ ấy, có một người đang lê từng bước khó nhọc, “ đi một bước như lùi một bước ”. Giữa vạn vật thiên nhiên bát ngát, giữa bốn bề cát trắng, con người thật nhỏ bé, cô độc biết bao .
“ Mặt trời đã lặn, chưa dừng được
Lữ khách trên đường nước mắt rơi ”
Mặt trời đã lặn, nhưng làm thế nào hoàn toàn có thể dừng bước vì giữa biển cát, biết tìm đâu ra chỗ ngủ cho đêm nay. Một con đường đi, cứ đi, đi mãi mà chẳng thể dừng lại, mà tiếp cũng chẳng biết khi nào sẽ tới nơi .

Hình ảnh con đương trên cát bất tận, hình ảnh người lữ khách nhỏ bé bất lực giữa vạn vật thiên nhiên, hay đó chính là con đường sự nghiệp mà Cao Bá Quát, cũng như rất nhiều những trí sĩ đương thời đang lao vào vào. Một con đường đầy gian truân, thử thách, cay đắng, mệt nhọc. Ngay chính nhà thơ, cũng rất lận đận với con đường thi tuyển, sự nghiệp, rất nhiều lần bị đánh tụt hạng, đánh trượt trong những khoa thi nhưng cũng chỉ biết đồng ý .

Xem thêm :  Nghị luận văn học : Phân tich tâm trạng người tù Hồ Chí Minh trong bài thơ chiều tối ( mộ )

Bất lực, bế tắc, nhà thơ chỉ biết tự oán :
“ Không học được tiên ông phép ngủ ,
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi !
Xưa nay, phường danh lợi ,
Tất tả trên đường đời .
Đầu gió hơi men thơm quán nhậu ,
Người say vô số, tỉnh bao người ? ”
Nhà thơ chỉ tiếc mình không hề học được phép ngủ của tiên ông, cứ sống mà mặc kệ mọi danh lợi, mọi oán hận của trần gian. Mắt không thấy thì tâm không đau. Nhìn người, nhìn mình. Biết con đường sự nghiệp là nguy hiểm, là phải “ tất tả ” ở nơi phường danh lợi, thế nhưng vẫn cứ lao vào vào. Rồi càng đi vào, càng thấy sợ hãi, không biết lối ra cũng chẳng thể dừng lại. Vì sự nghiệp phải khó khăn vất vả. Vì sự nghiệp phải cố bước. Bởi công danh sự nghiệp như hơi men rượu, hấp dẫn, mê hoặc người ta, như hơi men trong gió từ quán nhậu, cũng đủ làm người ta say trong mê muội. Vô số người tìm đến rượu, bị rượu mê hoặc, rồi say trong đó không biết lối ra. Có biết bao người say, có được bao nhiêu người tỉnh táo để không bị cái danh lợi mê hoặc ? Nhà thơ tỉnh, nhưng rồi tỉnh vói nỗi do dự không biết con đường này có nên đi tiếp hay không ?
Người đi trên bãi cát đã quá cùng cực, chán ngán, vô vọng :
Bãi cát dài, bãi cát dài ơi !
Tính sao đây ? Đường bằng sầm uất ,
Đường ghê sợ còn nhiểu, đâu ít ?
Hãy nghe ta hát khúc “ đường cùng ”
Phía bắc núi Bắc, núi muôn trùng ,
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt
Anh đứng làm chi trên bãi cát ? ”
Người lữ khách loay hoay, cô độc, chỉ biết hỏi nơi bãi cát vô tri xem phải tính sao với con đường khó khăn vất vả này. Đường bằng thì u ám và sầm uất, mà đường nhấp nhô ghê sợ thì cũng đâu phải ít. Đường sự nghiệp là thế, biết bao chông gai, cạm bẫy luôn rình rập. Làm thế nào để được sống như mình muốn trên con đường ấy đây ? Một cảm xúc vô vọng, bất lực trào dâng trong lòng người khách độc hành, chỉ biết cất lên khúc hát “ đường cùng ” để bày tỏ tâm trạng .
Nhìn bốn bề, chỉ thấy sóng, thấy núi, chưa có một con đường nào để người lữ khách hoàn toàn có thể bước đi cả. Nhưng chẳng lẽ đứng mãi nơi cồn cát ấy ? Anh còn đứng làm gì trên bãi cát ấy. Hãy đi đi, băng qua núi, băng qua biển, có khó khăn, có khó khăn vất vả nhưng có lẽ rằng sẽ không còn sầm uất như việc anh đi cứ hoài trên bãi cát kia. Câu hỏi cuối, như dự báo một hành vi dứt khoát lựa chọn rời khỏi đường công danh sự nghiệp, mà lựa chọn một con đường, một lí tưởng cho riêng mình .
Bài thơ là lời tâm sự, do dự của một tri thức có tư tưởng, có tham vọng lớn, không cam chịu gò bó trong những gò bó của chính sách phong kiến bất công, đồng thời cũng là báo hiệu cho sự thức tỉnh của một con người, một thế hệ .

Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát – Bài làm 3

Cao Bá Quát được ví như là ngôi sao 5 cánh sáng trên khung trời văn học Nước Ta. Ở Cao Bá Quát ông không chỉ là người nổi tiếng học giỏi mà ông lại có biệt tài viết chữ rất đẹp nhưng lại là người luôn gặp những khó khăn vất vả trên con đường công danh sự nghiệp. Và “ Bài ca ngắn đi trên bãi cát ” được biết đến là những tâm niệm, những suy tư về con đường công danh sự nghiệp, về chính cuộc sống của mình .
Bài thơ rực rỡ này đã được viết khi tác giả có dịp đi qua miền trung, bất chợt thấy đó là những bãi cát đã nảy lên sáng tạo độc đáo, biết bao nhiêu cảm hứng dâng trào khiến tác giả không cầm lòng được. Và với mở đầu bài thơ “ Bài ca ngắn đi trên bãi cát là hình ảnh người đi như thật khó nhọc trên bãi cát đó .
“ Bãi cát lại bãi cát dài ,
Đi một bước như lùi một bước. ”
Ta như thấy được những hình ảnh tả triển khai ra, đó cũng như chính là hình ảnh về những bãi cát tiếp nối đuôi nhau nhau, và nó nhu tiếp nối đuôi nhau mà không biết điểm kết thúc, cứ thế miên man. Từ “ lại ” như được tác giả sử dụng thật đắt và cũng như càng thêm sự vô tận của những bãi cát. Có lẽ rằng ta như cũng chỉ thấy một màu cát tắng như vô tận mà thôi, với cái nắng cà còn tạo ra nhiều viễn cảnh mà con người ta lại như hoàn toàn có thể tưởng tượng nếu như đứng trong thực trạng đó. Và chính câu thơ thứ hai lại càng làm fan hâm mộ như tận mắt chứng kiến những bước chân của chính mình trên bãi cát đó vậy. Và chính với một giải pháp so sánh cũng như đã được tác giả sử dụng thật phải chăng ở đây, và đó chính là “ đi một bước như lùi một bước ”, và cũng chính bãi cát đó con người như nặng nhọc cất công đi nhưng càng khó khăn vất vả càng mệt nhọc bấy nhiêu. Và rồi dù trời đã tối, nhưng dường lữ khách như cũng đã vẫn đi, nước mắt rơi chính là những nhọc nhằn chứ thể kiềm lại được. Có thể nói rằng chính hình ảnh con người lúc đó thật kẻ loi, đơn độc và cũng thật nhỏ bé .

Xem thêm :  Nghị luận văn học : “ Đừng nói trao cho tôi đề tài. Hãy nói trao cho tôi đôi mắt. ” Em hiểu lời khuyên đó như thế nào ? Bằng hiểu biết về tác phẩm Tự tình …

“ Mặt trời đã lặn, chưa dừng được
Lữ khách trên đường nước mắt rơi ”
Có thể nói bãi cát đó hay chính con đường sự nghiệp dù u ám và đen tối nhưng có vẻ như có rất nhiều người vẫn bị cuốn vào đó. Tất cả như đã thật bất lực trước những điều mà mình không hề chống cự lại được, và do đó chính bởi thế mà Cao Bá quát chỉ biết trách bản thân, hay hơn nữa chính ông đang lấy cái cớ để tâm lý tự do hơn .
“ Không học được tiên ông phép ngủ ,
Trèo non, lội suối, giận khôn vơi !
Xưa nay, phường danh lợi ,
Tất tả trên đường đời .
Đầu gió hơi men thơm quán nhậu ,
Người say vô số, tỉnh bao người ? ”
Ó lẽ lúc này đây thì nhà thơ chỉ tiếc rằng bản thân mình không hề học được phép ngủ của tiên ông, và có vẻ như ông cứ sống mà mặc kệ mọi danh lợi, sống một đời sống thanh cao, và cũng như đã bỏ lỡ mọi oán hận của trần gian. Dẫu biết con đường công danh sự nghiệp là nguy hiểm, có vẻ như đó chính là phải “ tất tả ”. Dường như bãi cát như ẩn dụ cho ở nơi phường danh lợi, thế nhưng ông một mực vẫn cứ lao vào vào, càng đi vào, càng thấy sợ hãi, ông cũng như đã không biết lối ra cũng chẳng thể dừng lại. Và hoàn toàn có thể thấy khó khăn vất vả chính là vì chạy theo công danh sự nghiệp, phải cố bước, nó như hơi men, như cũng đã cuốn con người vào đó, vì vậy ” người say vô số, tỉnh bao người ? ”. Nhà thơ như thật tỉnh táo, nhưng rồi tỉnh nhưng vẫn như chính với nỗi do dự không biết con đường này thì phân vân rằng có nên đi tiếp hay không ?
Bãi cát dài, bãi cát dài ơi !
Tính sao đây ? Đường bằng u ám và đen tối ,
Đường ghê sợ còn nhiều, đâu ít ?
Hãy nghe ta hát khúc “ đường cùng ”
Phía bắc núi Bắc, núi muôn trùng ,
Phía nam núi Nam, sóng dào dạt
Anh đứng làm chi trên bãi cát ? ”
Lữ khách lúc này đây như cũng chỉ biết nhìn về bốn bề, nhưng xung quanh người chỉ thấy sóng, thấy được cả núi, những chưa có một con đường nào để người lữ khách hoàn toàn có thể bước đi cả. Và rồi như dẫu biết không có một lối đi không một khuynh hướng ràng nhưng làm thế nào hoàn toàn có thể bước tiếp, bước vững chãi trên một hướng đi mù mịt như vậy ? Bãi cát ấy, như thể một hình ảnh ẩn dụ nói về chính con đường mà bao người lao vào vào ấy, nó như thật là u ám và sầm uất thế, câu thơ cuối như dự báo một điều sẽ xảy ra. Và trải qua đó chính là một sự chắc như đinh tác giả sẽ chọn cho mình một hướng đi riêng, chứ ông cũng sẽ không mãi mãi như thế cũng không có cách xử lý .
Bài thơ như đã mang một lời tâm sự, như chính là một nỗi do dự của một tri thức có tư tưởng, có tham vọng lớn. Người đọc như cảm nhận thấy rằng ở ông sẽ không khi nào cam chịu gò bó của cái chính sách phong kiến bất công thời ông đang sống. Và có vẻ như cũng đồng thời cũng là báo hiệu cho sự thức tỉnh của một con người, một thế hệ. Và “ Bài ca ngắn đi trên bãi cát ” như chính là một thành công xuất sắc của Cao Bá Quát đồng thời cũng chính là một bài thơ tiêu biểu vượt trội biểu lộ tâm sự sâu kín của tác giả .

Cảm ơn các bạn các bạn vừa đọc xong top những bài làm văn Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát hay nhất. Chúc các viết cho mình một bài văn Phân tích bài thơ bài ca ngắn đi trên bãi cát thật hay và đạt được kết quả cao.

Source: https://evbn.org
Category: Bài Tập