NGHỀ GIÁO TÔI YÊU !!!
“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta gọi đó là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đóa hoa tươi .”
Bồi hồi xúc động là cảm xúc mà mỗi lần tôi nghe bài thơ này. Xúc động bởi chính tôi đã góp một phần trong sự nghiệp “nở cho đời những đóa hoa tươi” ấy. Tám năm đứng trên bục giảng, nó không quá dài nhưng cũng đủ để tôi kịp trưởng thành, kịp thấu hiểu về nghề “gõ đầu trẻ” này hơn.
Đến với nghề dạy học là một cái duyên. Hồi đó tôi chưa hiểu gì về nhà giáo, chọn học sư phạm chỉ là để đỡ tiền học phí , giảm gánh nặng cho mẹ. Đối với tôi, đơn thuần nhà giáo chỉ là người dạy học. Mãi đến sau này khi ra trường đi làm tôi mới nhận ra rằng, nhà giáo cần nhiều hơn những kiến thức sách vở trên giảng đường đại học như thế. Đó là lòng nghiệt huyết, sự say mê công việc và hơn thế nữa là tình yêu thương dành cho con trẻ . Tất cả những điều đó thể hiện qua mỗi bài giảng, mỗi giờ lên lớp của thầy – cô. Để các em nắm được bài và yêu thích môn học, cảm thấy mỗi ngày đến trường là một ngày vui chúng tôi phải thao thức bên những trang giáo án; giành nhiều thời gian tìm hiểu đặc điểm tâm lí của học sinh để biết các em cần gì, thích học như thế nào,… từ đó truyền đạt kiến thức cho các em một cách dễ hiểu, tạo hứng thú trong mỗi tiết học.
Ai bảo nghề giáo viên nhãn rỗi ? Hãy thử làm cô giáo một ngày để biết chúng tôi xoay xở như thế nào với một đàn 30-40 chú gà con hết đọc – viết – làm toán, rồi đòi ăn, đòi ngủ , đòi chơi. Tôi nhớ có lần, sau khi cho học sinh ăn xong tôi đi ăn, mới cần đũa thì có bạn học sinh lớp mình ngã té đầu, thế là tôi thả đũa theo trò quên cả ăn. Hay những bữa cơm trưa vội vàng để kịp lên dọn dẹp cho trò ngủ đúng giờ. Rồi biết bao lần cô đã khóc vì những cô cậu học trò hiếu động, bướng bỉnh, chưa ngoan .Thế nhưng bù lại mọi mệt mỏi tan biến khi mỗi ngày nhìn thấy các em khôn lớn trưởng thành, tíu ít chào cô, gọi dạ bảo vâng , những thủ thỉ bên tai của các em. Hay những ngày này cầm trên tay những tấm thiệp nhỏ, những bước tranh của các em viết vẽ về cô giáo của chúng nó. Thật cảm động biết bao về những tình cảm rất hồn nhiên, trong sáng mà các em giành tặng để tôi thấy càng thêm trân quý nghề.
Vậy đấy, nghề của chúng tôi tuy “bạc bẽo” về vật chất nhưng nó chẳng bao giờ thiếu đi niềm hạnh phúc về tinh thần. Tôi yêu nghề của mình và yêu thêm những đồng nghiệp- những người thầy, người cô không ngại khó khăn, vất vả ,luôn tận tụy, tâm huyết với nghề, sẵn sàng lắng nghe tôi chia sẻ về công việc và cuộc sống và đồng hành cùng tôi trên con đường “chở đạo” này.
Nhân ngày Hiến chương nhà giáo 20- 11, tôi xin gửi lời chúc mừng sâu sắc tới tất cả những người thầy, người cô đã và đang cống hiến cho sự nghiệp trồng người lời chúc sức khỏe, thành công và hạnh phúc. Chúc cho tất cả các thầy cô gặt hái nhiều hoa thơm, trái ngọt trên con đường đã chọn.