Một thoáng mùa thu qua – bản tình ca buồn
Radio 4 Mùa xin chào tất cả các bạn. Chúc các bạn một ngày nhiều năng lượng….
“Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may…..”
Mùa thu đến nhẹ nhàng vào một buổi sáng tinh sương, thanh bình ở một góc phố, một xóm nhỏ, một khung trời. Thu đến bên tôi vào hôm sớm mai khi một vệt nắng nhẹ nhàng tình cờ lọt vào trên trang sách cùng với chút gió se lạnh còn dư lại sau cơn mưa đêm. Tiếng phát thanh của thôn vang lên. Sau bản nhạc đồng quê quen thuộc là tin tức dịch bệnh, về các chỉ thị đang được áp dụng thực hiện ở Hà Nội, Sài Gòn,… Cũng đã hơn 2 năm có lẻ ngày Covid 19 đến và làm cuộc sống của chúng ta bị trì trệ, chậm đi nhiều nhịp bước. Bất giác, tôi nhớ về những ngày thu Hà Nội trong yên bình, những ngày người ta chưa phải xa nhau,…
” Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
——–
Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
Em có hay thu về hết dấu cô liêu….”
Thu gợi nhớ những kỷ niệm xa vắng xa
Tình cờ và bất giác, mỗi lần thu về, tôi lại nhớ đến nhiều kỷ niệm gần xa. Thu bỏ ngỏ như cách khéo léo mở cánh cửa cho người ta gặp lại bao kỷ niệm cũ, buồn vui xen kẽ.
Những kỷ niệm từ thời thơ ấu xưa bất chợt ùa về như cách người ta gặp lại chính mình tình cờ khi đọc được một câu chuyện hay bắt gặp một hình ảnh về tuổi thơ nào đó.
Những kỷ niệm của tháng ngày rong ruổi trên các cung đường Hà Nội.
Những ngày thức dậy vào sáng sớm chỉ để săn bình minh, những ngày dầm mưa để lang thang trên con đường Phan Đình Phùng ấy,…
Thế giới của ngày mình đã đi qua thật đẹp nhưng cũng chẳng thiếu những nỗi buồn vương. Mùa đẹp nhất là mùa ta đã qua và mùa ta chưa tới.
Thứ cảm xúc khó gọi thành tên khi thu về
Là cảm giác chùng lại khi bắt gặp dấu hiệu thu về thực chẳng dễ dàng diễn tả. Đó là thứ cảm xúc khó gọi thành tên. Phải chăng nó là nỗi buồn trong, buồn đẹp?
Là cảm giác nao lòng trước những cảnh tượng thu qua: bầu trời trong xanh nhưng lại mau chóng đượm màu sẫm buồn sau cơn mưa, chút gió heo may khẽ lay lắt tán cây bên khung trời nhỏ, nắng óng ánh chiếu nhẹ xuyên qua hiên nhà, tiếng phát thanh vào độ 6h chiều mỗi ngày hay bản nhạc về mùa thu vào sáng sớm,…
Gom góp tất cả các tình tiết báo hiệu thu về lại vừa đủ dữ liệu để hình thành nên một nỗi man mác buồn. Nhưng lạ thay, người ta lại yêu cái mỗi man mác sầu buồn ấy. Người ta không lẩn tránh.
Mùa thu là lúc lòng người nuông chiều xúc cảm của mình, thế nên mặc nỗi buồn dai dẳng,…
Thu buồn nhưng chẳng cô liêu
Thu buồn, buồn thật, nhưng không buồn cô liêu. Thu buồn thơ, buồn tình, buồn mơ mộng.
Nỗi buồn mà thu đem đến cho lòng người thơ lắm! Nó là cảm hứng, là nguồn cơn châm ngòi cho những cảm xúc mới, cho năng lượng làm việc mỗi ngày.
Tiếng cuộc sống vẫn diễn ra điềm đạm và chậm rãi, chẳng vồn vã, vội vàng như tiếng còi xe tấp nập những ngày dịch chưa qua, ở thu đô vội vàng.
Đã lâu lắm rồi, ngót 4 tháng, tôi chưa gặp lại Hà Nội, chưa gặp lại khung cảnh tắc đường mà người ta vẫn thường than vãn, nhất là vào những ngày mưa.
Đã lâu lắm rồi, ngót 4 tháng, tôi chưa được rong ruổi trên cung đường bên Tây Hồ vào những buổi sáng tinh sương hay chiều hoàng hôn đượm màu.
Đã lâu rồi, Hà Nội chưa trở lại dáng vẻ vồn vã, tấp nập người qua lại.
Sẽ sớm thôi, ngày chúng mình được rong ruổi, ngắm nhìn cho thỏa, cho say vẻ đẹp Hà Nội bên những ngày thu tới,….
Blogcuaxu, Thanh Hóa, một ngày mưa, một ngày nhớ Hà Nội 27/8/21