[Kim Tại Hưởng][XK] Nàng Là Hoàng Hậu Của Trẫm [P1-P2] – |28| – Wattpad

                                    

Trương Trình Dục lững thững bước ra ngoài, trong lòng mang theo nhiều tâm sự. Ở bên cạnh Kim Tại Hưởng bảo nhiêu lâu, cậu vẫn luôn cho rằng người hắn yêu chính lad Cao Thiên Vân. Nhưng đến khi Hoàng Ái Mỹ xuất hiện, mọi thứ giống như đã được thay đổi. Hoàng Ái Mỹ là nữ nhân rất đặc biệt, nếu không phải là sắc đẹp khuynh nước khuynh thành của nàng, thì lại chính là tính cách đó của nàng. Ái Mỹ mạnh mẽ và rất kiên cường, nàng chính là kiểu người vô tư hồn nhiên nhất mà cậu từng gặp qua.

Trình Dục đem theo sầu muộn bước đi, đến khi ngước mặt lên, không ngờ cậu lại vô thức bước đến Thanh cung. Nơi đây giờ đã đóng kín cửa, bàn ghế đồ đạc đều bị ném ra ngoài, trả lại vẻ hoang sơ như ngày ban đầu.

       - Trình Dục : hoàng thượng, người tuyệt tình đến vậy sao ?

Tiểu Kiều mang theo chén canh tẩm bổ từ Ngự Thiện phòng đến cho Cao Thiên Vân, tình cờ cũng đi ngang qua, ả ta không khỏi nhếch môi cười nhạo.

       - Tiểu Kiều : chủ tử người nói xem, Hoàng Ái Mỹ có phải đã chết ở nơi nào rồi đó không !

Cao Thiên Vân vui vẻ uống trà, không giấu nổi lộ ra khuôn mặt gian ác. Xem như kế sách của nàng ta quá xuất sắc, chỉ vài câu nói đã có thể trục xuất Hoàng Ái Mỹ ra khỏi hoàng cung, vậy mà trước đây ả còn lo sợ rằng nàng sẽ chiếm mất vị trí của ả, hiện tại Cao Thiên Vân đã có thể đường đường chính chính là nữ nhân duy nhất trong lòng Kim Tại Hưởng rồi.

       - Thiên Vân : là do ả tự chuốc lấy ! Ta không giết chết ả cùng với đứa trẻ đó đã là quá nhân từ rồi !

Tiểu Kiều mang chén canh bổ đặt lên bàn cho Cao Thiên Vân dùng. Suy nghĩ một lúc liền nghĩ ra một vấn đề

       - Tiểu Kiều : nhưng đứa trẻ đó cũng mang dòng máu hoàng tộc, có khi nào sau này ả sẽ dùng nó gây khó dễ cho người không !

Động tác tao nhã của Cao Thiên Vân liền khựng lại, ả ngoài mặt bác bỏ nhưng trong lòng lại vô cùng lo sợ. Kéo Tiểu Kiều xuống rồi thì thầm to nhỏ, Tiểu Kiều nghe được liền đi ngay

Đêm đó Kim Tại Hưởng đến tìm ả, cả buổi tối chỉ thẫn thờ nhìn ngắm bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ, không khỏi nhớ đến bóng dáng tinh nghịch của Hoàng Ái Mỹ. Tuy hắn đuổi nàng đi, nhưng bản thân cũng rất đau lòng, đau đến chết đi được.

Là Cao Thiên Vân đã kể cho hắn về những lời bàn bạc của nàng và Thục Vân Hà, nàng tiếp cận hắn e cũng chỉ vì thực hiện mưu đồ của Hoàng quốc, nàng vốn không hề yêu hắn ! Nàng hiến thân cho hắn, mang con của hắn, đều là để lợi dụng nó mà chiếm lấy cơ ngơi này của hắn !

Hắn đã rất đau khổ và tuyệt vọng, hắn yêu Hoàng Ái Mỹ, hắn yêu nàng bằng cả sự sống của hắn. Nhưng Kim Tại Hưởng là đế vương, hắn nào có thể vì yêu nàng mà hy sinh cơ nghiệp cả đời của hắn ! Trục xuất nàng, hắn chỉ có thể âm thầm làm điều đó. Sợ nàng tỉnh dậy, nhìn thấy nàng đổ lệ, hắn sợ bản thân sẽ không thể làm được điều đó !

Ái Mỹ, nàng giờ đang ở đâu, nàng sống có tốt không ? Trẫm rất muốn đi tìm nàng, nhưng trẫm sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế khi thấy nàng ! Trẫm yêu nàng, liệu nàng có yêu trẫm không, Ái Mỹ ?

Ở nơi nào đó cách xa hoàng cung, Hoàng Ái Mỹ cũng đang thơ thẩn nhìn trăng tròn trên bầu trời, bóng trăng tỏa sáng lung linh và xinh đẹp. Nét đẹp dịu dàng, thật giống Tại Hưởng. Nàng nhớ hắn !

Tại Hưởng, chàng giờ có hạnh phúc không ? Ta muốn đến tìm chàng, nhưng liệu ta còn cơ hội không ? Ta yêu chàng, liệu chàng có yêu ta không, Tại Hưởng ?

Nàng dần từ bỏ, quay bước trở về giường tre đơn sơ, nàng thả mình xuống bên cạnh Di Tiểu Mẫn đã ngủ say.

Ngay trong đêm, Tiểu Kiều dùng áo choàng che kín toàn bộ thân thể lẻn theo tường thành trốn ra phía sau hoàng cung, một tên thích khách đã đứng chờ ở đó, ả quan sát xung quanh rồi đưa cho hắn ta một túi ngân lượng. Tên thích khách rời đi, ả cũng rời đi ngay sau đó. Ả cởi bỏ áo choàng bước đến trước cửa khuê phòng của Cao Thiên Vân, thổi tắt ánh nến trước cửa phòng rồi rời đi.

Cao Thiên Vân nằm trên giường, thấy đèn nến đã tắt, ả vui vẻ mỉm cười

"Hoàng Ái Mỹ, đều là do ngươi ép ta !"

Ả vùi mình vào trong lòng Tại Hưởng, vui vẻ hưởng thụ hạnh phúc mà ả cho rằng đã hoàn toàn chiếm lấy được

Hoàng Ái Mỹ sau thời gian lật qua lật lại trên giường cũng không thể nào ngủ được, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài trời đã tối, lại rất lạnh. Nàng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, mong rằng sẽ dễ ngủ hơn.

Ái Mỹ choàng lên mình tấm áo choàng mỏng cũ kĩ, khuôn mặt xinh đẹp hướng về phía trăng tròn trên cao, tay vô thức chạm lên vùng bụng chưa mấy nhô lên. Thế nhưng nàng đã có thể cảm nhận được hơi ấm mà tiểu bảo bối mang lại.

Không khi tĩnh mịch chợt trở nên có chút lạ kì, giống như có tiếng người đang dẵm lên lá tre khô gần đó, và hình như người đó đang đến đây ! Quả nhiên, tên thích khách sớm đã đứng san lưng nàng, hắn mỉm cười đắc ý nhìn kẻ hắn sắp ám sát, không ạ khác chính là quý phi của Hoàng thượng, Đại công chúa của Hoàng quốc, thế nhưng lại sống ở nơi nghèo khổ hoang sơ này !

      - ngươi... ngươi là ai ?

Nàng sợ hãi lùi về phía sau, hắn càng bước đến nàng càng lùi lại. Hắn không nói gì liền ra tay, Hoàng Ái Mỹ chỉ dùng chút võ học được mà chống đỡ, không lâu sau nàng ngã xuống, bụng va đập mạnh vào cạnh bàn. Hoàng Ái Mỹ nhìn thấy máu từ bụng đang ồ ạt chảy ra, nàng sợ hãi rơi lệ giữ chặt lấy bụng mình

       - tiểu bảo bối của ta ! Không...không...

Tên thích khách như đã hoàn thành được nhiệm vụ, hắn đắc ý rời đi. Hoàng Ái Mỹ trong cơn đau đớn nhìn thấy trên thắt lưng hắn chính là lệnh bài của hoàng cung, lệnh bài của Cẩm Y vệ, chính là những thị vệ thân cận mà chỉ hoàng thượng mới có thể ra lệnh. Nàng dù có bao nhiêu đau đớn cũng có thể nhận ra, đây là người do Kim Tại Hưởng phái đến. Hắn tuyệt tình đến vậy sao ?

Di Tiểu Mẫn đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy nàng sớm đã ngất trên vũng máu, em bật khóc ôm lấy thân thể lạnh dần của nàng

    











To be continued