Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình 2023

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình

Tổng hợp những bài làm văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình hay nhất của các bạn học sinh giỏi văn đạt điểm cao. Mời các bạn đọc tham khảo và dựa vào đây viết cho mình một bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình thật hay. Chúc các bạn luôn luôn học tập tốt.

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình – Bài làm 1

Trong cuộc đời mỗi người chắc hẳn ai cũng đều có người để yêu thương và quý mến nhưng đã có ai từng nghĩ: “Ai là người mình yêu nhất và ai là người để lại cho mình những kỉ niệm không thế phai mờ?”. Đối với mọi người có thể người ấy là bạn thân, ông bà hay anh, chị, em nhưng riêng đối với tôi, người mà tôi luôn yêu mến và mãi sẽ yêu là Mẹ – người đã trao cho tôi cuộc sống.

Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi tuổi. Mọi người vẫn khen mẹ tôi trẻ và xinh nhưng nhiều lúc tôi gần mẹ, tâm sự với mẹ, tôi thấy mẹ như đã già đi nhiều. Đôi mắt mẹ ánh lên vẻ ấm cúng, trìu mến, giờ đây đã Open nhĩíng vết chân chim. Vầng trán mẹ đã có nhiều nếp nhăn. Nổi bật nhất trên khuôn mặt mẹ là chiêc mũi cao dọc dừa và đôi môi đỏ. Tôi vẫn còn nhớ như in những nụ hôn ấm cúng mẹ trao cho khi tôi còn bé. Làn da mẹ quyến rũ, trắng hồng nhưng đã điểm những nốt tàn nhang của tuổi bốn mươi. Trước đây, khi tôi còn nhỏ, mẹ có mái tóc dài, thướt tha, mái tóc đen của mẹ như một đoạn của dải của Ngân Hà, đen mượt và óng ả. Khi tôi học lớp Năm, mẹ tôi đã đổi khác kiểu tóc, mẹ đã cắt mái tóc dài và thay vào đó là mái tóc xoăn. Mái tóc ngắn, xoăn, màu nâu đỏ thả bồng bềnh trên vai có lẽ rằng hợp với khuôn mặt trái xoan của mẹ hơn, nhưng tôi vẫn thích mẹ để tóc dài như trước .
Tôi còn nhớ như in ngày tiên phong tôi đi học. Tối hôm đó, sau bữa tối, mẹ đã mang vào phòng tôi một bọc quà rất to. Tôi cứ nghĩ là được mẹ mua cho đồ chơi hay là một bộ lego mà tôi hằng mong ước. Tôi háo hức mở bọc quà, thì ra đó toàn là sách, vở, vật dụng học tập và có cả một chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà tôi rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ là phẳng phiu. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi rất thú vị đợi đến ngày mai — ngày tiên phong tôi gấp thành nêp và được xếp lại ngay ngắn bước vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm dắt tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm xúc hoảng sợ và lo âu lúc đó, tôi không biết mình sẽ làm gì và mình sẽ như thế nào khi không có mẹ ở bên. Rời tay mẹ, tôi bước vào cổng trường, tôi thấy mình thật bơ vơ và lạc lõng. “ Cố lên con, rồi con sẽ quen với cô giáo và những bạn, đừng lo ! ”. Đi được mấy bước tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ ở đằng sau. Tôi vội quay lại ôm mẹ rồi khóc thật to .
Mẹ ôm tôi vào lòng âu yếm : “ Con lớn rồi mà, từ thời điểm ngày hôm nay con đã là học viên lớp Một rồi. Hãy tự tin lên nào ! ”. Tôi nghe lời mẹ, vào lớp học. Ngày hôm đó so với tôi thật dài, tôi rất nhớ mẹ, chưa khi nào tôi lại thấy yêu mẹ và cần mẹ hơn lúc này .
Đã tám năm trôi qua kể từ ngày tiên phong đi học nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh thân thương của mẹ và những xúc cảm của mình trong cái ngày đáng nhớ ấy. Mẹ đã giúp tôi tự tin, vững vàng bước những bước đi tiên phong trên con đường tri thức .
Đã có lần, tôi vô lễ với mẹ và tôi nhớ mãi để không khi nào tái phạm nữa. Tôi còn nhớ như in, đó là một ngày mưa, khi tôi còn là một cậu học viên lớp Sáu. Tôi đi học về với một vẻ mặt buồn bã. Mẹ rất chăm sóc, mẹ hỏi han rất nhiều. Nhưng vi quá tức bực nên tôi đã gắt lên với mẹ : “ Con ghét mẹ lắm, mẹ đừng nói nữa ! ”. Nói rồi tôi bật khóc và chạy lên phòng, đóng sập cửa lại. Tôi khóc rất to, mắt đã đỏ hoe. Chỉ vì thằng bạn thân hiểu nhầm tôi mà chúng tôi cãi nhau to. Cả ngày thời điểm ngày hôm nay, tôi không có tâm lý nào mà tập trung chuyên sâu vào việc học được nữa và hậu quả là tôi đã không làm được bài kiểm tra môn Toán. Nghĩ đến những việc đó, đầu óc tôi lại như phát điên. Tôi nằm bẹp suốt một giờ đồng hồ đeo tay. Cảm giác đơn độc và lạnh lẽo khiến tôi tỉnh táo hẳn. Tôi nghĩ đến mẹ, nghĩ đến câu mình vừa nói với mẹ. Trời ơi, tôi đã mắc phải một sai lầm đáng tiếc lớn ! Tại sao mình lại hoàn toàn có thể nói vô lễ với người luôn yêu thương, chăm nom mình được chứ ? Tôi ân hận lắm ! Chỉ vì bị bạn hiểu nhầm mà tôi đã trút giận lên mẹ. Tôi bật dậy, định chạy ra ngoài xin lỗi mẹ thì mẹ tôi đã Open phòng bước vào. Như đoán được tâm lý của tôi, mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến và ngồi xuống bên tôi. “ Mẹ ơi, con xin lỗi, con sai rồi ! ”. Tôi nói trong tiếng nấc nghẹn ngào. Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi rồi nói thật nhẹ nhàng : “ Mẹ cũng có lỗi vì đã không thông cảm và hỏi han con ”. Tôi rất ân hận vì đã làm mẹ — người tôi luôn yêu thương bấy lâu nay, phải buồn. Chính những lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm của mẹ làm tôi thêm day dứt vì lỗi lầm của mình hơn. Tôi đã kể cho mẹ nghe mọi chuyện. Mẹ đã an ủi và động viên khiến tôi mừng cuống hơn nhiều. Từ lần đó, tôi luôn tự hứa phải tâm lý kĩ trước khi nói và không được làm mẹ buồn nữa .
Có những lần tôi bị ốm, mẹ đã chăm nom tôi tận tình và dành cho tôi tình yêu thương nồng ấm để tôi mau khỏi bệnh. Những đêm tôi ôn thi, mẹ đã thức cùng tôi, ở bên động viên và giúp tôi học .
Với tôi, mẹ như một làn mây che cho tôi mưa nắng, mẹ là ngọn lửa thôi thúc con tim tôi để vững bước trên đường đời. Dù mai đây nếu mẹ có mất đi thì trong tôi, mẹ luôn sống và theo tôi suốt cuộc sống .

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình – Bài làm 2

Mãi cho đến giờ đây, tôi mới thật sự hiểu một điều giản dị và đơn giản. Những huyền bí của đời sống khởi đầu từ tình cảm. Trong kí ức của tôi, mẹ luôn là một người tuyệt vời nhất. Mẹ đã mang cho tôi nhiều niềm tin trong đời sống này .
Có khi đời sống không là gì cả, nhưng một khoảnh khắc lại là tổng thể ! Và những khoảnh khắc ấy là những mảnh ghép cho đời sống, từ từ chúng hiện lên theo năm tháng, tạo nên một bức tranh giữa tôi và mẹ. Bức tranh to hơn, rộng hơn mà khi càng không lớn, con người ta ai cũng muốn vẽ lên những gam màu tươi tắn nhất .

Xem thêm :  Suy nghĩ về cuộc chiến tranh hạt nhân

“ Lần tiên phong, khi còn rất nhỏ, con đã háo hức trèo lên bậc tam cấp khá cao một mình và bị ngã. Con ngồi khóc mãi, ấm ức mong có ai đến nâng con dậy, dỗ dành và dắt con đi tiếp … ”
Mẹ kể vậy đầy âu yếm nhìn tôi !
Tôi không nhớ rõ chuyện mẹ kể là có thật hay không ? Nhưng chắc đại loại là có thật. Nhưng tôi không còn như vậy nữa, tôi lớn hơn và đã hiểu chuyện hơn .
Đó là một trong những kí ức tuổi thơ mà tôi biết trải qua mẹ. Tôi và mẹ suốt ngày ở bên nhau như hình với bóng khi còn nhỏ. Nhưng giờ đây, vì nhiều nguyên do nên tôi không còn gần mẹ như trước. Tôi cũng không chú ý rằng tóc mẹ đã bạc hay chưa ? Hay mặt mẹ có nhiều nếp nhăn hơn trước không ? Nhưng tôi vẫn yêu mẹ, yêu như tôi yêu bản thân mình. Và tôi tin, mẹ cũng giống hàng triệu người mẹ trên quốc tế này cũng yêu tôi. Có khi còn hơn bản thân mình ấy chứ !
Khi tôi còn nhỏ, một hôm sau khi đi học về, một đứa bạn rủ tôi đi tắm sông. Tôi chần chừ, ngần ngại rồi cũng theo chúng bạn đi. Tôi tưởng về nhà sẽ bị một trận đòn tả tơi khi mẹ biết. Nhưng mẹ chỉ hỏi tôi có phải con vừa đi tắm sông về không ? Tôi kinh ngạc, vì sao mẹ lại biết và không hề la mắng tôi ? ? ?. Rồi mẹ ôn tồn kể cho tôi nghe về chuyện “ chiếc gương thần ”. Mẹ nói có một bà tiên cho mẹ chiếc gương, hoàn toàn có thể thấy việc làm của tổng thể người thân trong gia đình mình. Từ đó, tôi không còn đi đâu chơi mà không xin phép mẹ cả hoặc là cũng chỉ quanh quẩn gần nhà. Và dù có đi xa thì tôi vẫn luôn ngó về phía sau, vì tôi tin, mẹ luôn dõi theo tôi ở đâu đó .
Nhưng chắc rằng bạn đã hiểu, chẳng có cái gương thần nào hết. Chỉ là một ý nghĩ của người lớn để dọa trẻ con mà thôi. Cũng chỉ là niềm tin được thiết kế xây dựng trên một tình cảm thiêng liêng mà mẹ đã khuyến mãi ngay cho tôi. Nhờ vậy mà tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm với bản thân hơn .
Lên mười một tuổi, tôi vẫn gầy và ẻo lả như một cọng cỏ mảnh. Khi bảo tôi nhảy qua một cái xà bắt trên hai thanh sắt kia, thầy giáo thể dục gửi theo tôi ánh mắt ái ngại. Kết quả buổi tập thử hôm ấy, tôi không nhảy qua mức xà pháp luật .
Khi thấy tôi gần như bỏ cơm tối vì buồn, mẹ lại kể về những bậc tam cấp và cô bé là tôi ngày nhỏ, còn tôi thì nhớ lại cảnh mình bị té. Nhưng lúc đó tôi đã mười một tuổi, tôi không muốn ai phải nâng tôi đứng lên nữa cả. Tôi phải tự đi trên chính đôi chân của bản thân mình .
Lần kiểm tra môn thể dục nhảy xà sau đó hai tuần, tôi đạt điểm trên cao nhất – so với thành tích của bản thân tôi. Đích đến của tôi không còn là mức xà kia, mà là chính bản thân tôi. Tôi phải vượt qua toàn bộ để đến đích. Vậy là mười một tuổi, tôi đã hiểu thế nào là đích muốn và sự quyết tâm .
Năm học lớp 9, tôi được chọn vào đội tuyển dự thi học viên giỏi của trường. Tôi mừng không kể xiết, tôi về báo với mẹ, mẹ cũng mừng không kém. Từ đó, tôi lao mình vào học như chưa khi nào học. Tôi học không kể ngày đêm. Có hôm đến lớp hai mắt tôi mở không ra .
Những đêm đông trời lạnh buốt. Khi cả nhà đã ngủ say thì mẹ vẫn còn ngồi ở đó. Mẹ sẽ không biết tôi không học gì đâu. Nhưng tôi biết rằng, mẹ sẽ vẫn bên tôi, dõi theo tôi trên bước đường đời .
Rồi ngày đi thi cũng cận kề, tôi hoảng sợ đến mức không ngủ được. Mẹ lại đến bên tôi, kể tôi nghe những chuyện rất lâu rồi. Hai mắt tôi lim dim rồi ngủ thiếp dưới vòng tay ấm cúng của mẹ .
Và rồi hiệu quả không như tôi mong đợi, tôi không đoạt được phần thưởng nào cả. Chỉ vì một sự không cẩn thận mà bỏ lỡ cả một quy trình học tập. Hình như cả quốc tế đang sụp đổ xung quanh tôi. Và suốt ngày, tôi chỉ vùi đầu vào gối mà khóc. Để nghĩ tại sao mình lại thất bại như thế này .
Nhưng rồi mẹ cũng lại đến bên tôi, động viên, an ủi tôi, cho tôi hơi ấm. Tình thương cũng là một chỗ dựa để tôi hoàn toàn có thể vững bước sâu hơn nữa trên đường đời. Một khoảnh khắc sâu trong tim rằng cả cuộc sống đâu chỉ là niềm vui .
Khi phải chuyển trường từ cấp hai lên cấp ba. Gia đình tôi lo ngại cho tôi rất nhiều. Mẹ lo cho tôi, đời sống ở nơi thành thị, rời xa vòng tay của mẹ. Liệu con có làm được không ? Mẹ yên tâm, con sẽ làm được, chim non sẽ cất cao đôi cánh bay khỏi tổ và đi đến những miền đất mới, phải không mẹ ?
Cho đến giờ đây, tôi không khi nào ngồi đếm những thất bại của bản thân ( vì nó quá nhiều ), mà chỉ ngồi nhớ lại lời mẹ dạy cho tôi – những bài học kinh nghiệm không hề so đo với triết lý thâm sâu của những nhà khoa học. Bởi vì đó là bài học kinh nghiệm làm người. Một bài học kinh nghiệm chỉ hoàn toàn có thể xuất phát từ trái tim của người mẹ .
Mẹ là một người biết khơi gợi như lúc nào đây. Cảm ơn mẹ … Con sẽ khởi đầu lại bằng một trái tim đầy tự tin. Để rồi một ngày nào đó, con sẽ trở thành mẹ. Con sẽ kể cho con của con nghe câu truyện về mẹ – người mẹ tuyệt vời nhất của con !

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình – Bài làm 3

Trong đời sống, ai cũng phải trải qua những niềm vui cũng như những nỗi buồn. Tất cả những điều đó rồi sẽ thành kỉ niệm. Mỗi tất cả chúng ta đều có một kỉ niệm đáng nhớ, để lại ấn tượng sâu sắc không hề phai mờ. Tôi nhớ mãi kỉ niệm được gặp ông lần ở đầu cuối .

Những gì trôi qua luôn gây cho tất cả chúng ta sự hụt hẫng cùng hoài niệm. Nhưng dù có bao nhiêu hụt hẫng, bao nhiêu ân hận cũng không hề quay trở lại. Những kỉ niệm dù vui hay buồn đều trở thành mảng kí ức đẹp sống mãi trong một gốc trái tim mỗi người. Tình cảm gia đình luôn là điều thiêng liêng và đáng tran quý nhất. nhưng thật đáng tiếc khi tôi nhận ra điều đó quá muộn màng. Từ nhỏ tôi đã sống cùng ông bà ngoại ở một vùng quê nghèo. Hết cấp 1 tôi lên thị xã học. Vào năm học lớp 8, sau 2 tháng nhập học ông ngoại đã đạp xe 30 km lên thăm tôi. Ông ngoại đến không bó trước, ông đứng trước phòng trọ với quần áo lấm lem, mặt đẫm mồ hôi, đôi dép lào đã mòn. Lúc này bạn hữu trong tổ đến phòng tôi chơi, cùng nhà hàng siêu thị ca hát và có cả những bạn nhà thị xã. Tôi chưa bao gờ nói cho những bạn biết về đời sống của mình, chưa bao gờ kể rằng tôi sống với ông bà ngoại nghèo, chưa khi nào nhắc đến những nhọc nhằn của tuổi thơ ấu. Tôi sợ bạn hữu thương hại hoặc xem thường tôi. Vì thế khi thấy ông Open tôi đã vô cùng tức giận. Tôi gần như mất bình tĩnh và quát lên : Ông lên đây làm gì. Nụ cười móm mém trên miệng ông vụt tắt. Ông nhẹ nhàng bảo : Ông mang cho con ít đồ ăn rồi về liền. Bạn bè tôi lúc này nhận thấy không khí stress nên xin phép về. Tôi nói lớn với ông : Ông thấy chưa, ông đến làm bạn hữu con bỏ về hết, không ai muốn chơi với con nữa, con ghét ông. Tôi ngồi ở mép giường khóc thút thít. Ông để đồ ăn lên kệ, đứng tần ngần một hồi rồi dắt xe đạp điện đi về. Vẻ mặt ông lúc ấy, cho đến giờ vẫn còn ám ảnh tôi. Nỗi đau ủa ông lúc ấy cho đến giò tôi mới cảm nhận được. Một tuần sau đó, vừa đi học về đã thấy bà chủ trọ đứng đợi trước cửa phòng. Bác áy bảo : Người nhà cháu gọi điện hắn cháu về, ông ngoại cháu mới mất. Tôi thật sự là không đủ vốn từ nên không diễn đạt được cảm xúc của mình lúc ấy. Ngỡ nàng, hụt hẫng, bàng hoàng. Khi ấy tôi vô tư đến mức chưa một lần nghĩ đến ngày ông bà mất đi, không còn cạnh tôi nữa, tôi sẽ cảm thấy thế nào. Trên đường về, ngồi xe đò tôi nghĩ lại lần cuối gặp ông, nghĩ về nụ cười tắt ngấm khi tôi quát lên, nhớ dáng đứng tần ngần, nhớ ánh nhìn da diết khi ông về. Mọi thứ khiến tim tôi đau nhói. Cho đến giờ đây tôi vẫn không thể nào tha thứ cho bản thân mình được. Tôi không thể nào hiểu được vì sao lúc đó mình lại cư xử như vậy. Sự ra đi của ông đã để lại cho tôi một bài học kinh nghiệm đáng nhớ. Phải tran trọng những người thân yêu của mình vì rất hoàn toàn có thể đó là lần sau cuối mình gặp họ .

Xem thêm :  “ Văn chương có quyền nhưng không chỉ miêu tả cái xấu xa, cái ghê tởm, cái hèn nhát. Thanh nam châm từ lôi cuốn mọi thế hệ vẫn là cái hùng vĩ, cái tốt đẹp, cái thuỷ chung ”. Bằng thực tiễn cảm nhận văn học của mình, hãy phản hồi và làm sáng tỏ ý niệm trên

Trong cuộc sống mỗi con người, sẽ luôn có những kỉ niệm buồn bên cạnh kỉ niệm vui. Kỉ niệm buồn sẽ cho tất cả chúng ta bì học. Dù thời hạn đã trôi qua rất lâu, tô vẫn nhớ như in những chuyện xảy ra khi sấy. Đó là kỉ niệm buồn mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc sống để mỗi khi nhớ về nó tôi sẽ cố gắng nỗ lực sống tót hơn, trân trọng mọi thứ mà đời sống ban tặng .

Kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình – Bài làm 4

Trên trời cao có muôn ngàn ánh sao, trên đồng xa có muôn ngàn cây lúa, con chim rừng có muôn ngàn tiếng ca, cây trong vườn có muôn ngàn lá hoa, riêng mặt trời chỉ có một mà thôi và MẸ TÔI chỉ có một trên đời …
Ấm áp và yên bình nhất là tình yêu của mẹ. Người luôn thầm lặng dõi theo từng bước tiến của con mình. Ngọt ngào nhất cũng chính là tình yêu của mẹ. Người xoa dịu bao cay đắng trong cuộc sống con cũng là mẹ … Nếu có người bảo tôi hãy kể về mẹ mình thì tôi chỉ hoàn toàn có thể nói một câu đó là “ Mẹ tôi là người có nụ cười thật hiền và một trái tim yêu thương không căng thẳng mệt mỏi ” .
Những kỷ niệm và những câu truyện để kể về mẹ tôi có lẽ rằng không có thứ gì hoàn toàn có thể thể miêu tả hết được. Ở đây tôi cũng chỉ kể về những kỷ niệm cũng như những quyết tử của mẹ tôi so với gia đình và bốn đứa con trai yêu quý của mẹ .
Tôi còn nhớ thời bốn đồng đội tôi vẫn đang còn là những cậu học viên cấp 1, 2, 3. Bốn bạn bè tôi sinh ra cách nhau cũng gần và phải nói là những bậc thang của mẹ. Vì vậy, việc học tập của bốn bạn bè chúng tôi cũng tiếp nối đuôi nhau nhau và chính điều đó là một gánh nặng cho mẹ tôi trong việc chăm sóc, nuôi nấng, dạy bảo trong việc ăn học của bốn đồng đội chúng tôi .
Cuộc sống cũng không ít khó khăn vất vả, hàng ngày mẹ tôi đã phải giải nắng dầm mưa, làm từng tấc đất, gieo từng hạt lúa ngoài đồng ruộng để kiếm cái ăn, cái mặc cho bạn bè chúng tôi. Thực ra, gia đình tôi cũng là gia đình nhà nông, tuy bố tôi là giáo viên những thời đó với đồng lương rất ít nên ngoài việc thu nhập từ tiền lương của bố thì cha mẹ tôi cũng phải làm rất nhiều ruộng. Phải nói rất khó khăn vất vả, khó khăn vất vả, bố và mẹ tôi đã tầm tả nuôi chúng tôi ăn học từ nhỏ. Số mẹ tôi không được học tập như bao người khác do thực trạng cũng như điều kiện kèm theo trước đây, mẹ tôi số sinh ra rất khó khăn vất vả. Song mẹ tôi là người có đức quyết tử và có trái tim nhân hậu .
Vì phải lo cho bốn đồng đội tôi ăn học đến trường mà cứ mỗi sáng tinh mơ sáng sớm mẹ tôi đã phải dậy chuẩn bị sẵn sàng cơm nước cho chúng tôi. Bởi vì mẹ không muốn chúng tôi phải đói hay không kịp ẩm thực ăn uống gì trước khi đi học, sợ chúng tôi bị chậm giờ học. Mẹ tôi khi nào cũng cố gắng nỗ lực vì chúng tôi, mẹ đã không nghĩ tới bản thân mẹ mà luôn có cái gì là cho những con, đời mẹ đã quyết tử quá nhiều tại sao mẹ lại không dành cho mẹ một cái gì chứ, nhiều lúc tôi muốn làm một điều gì đó thật lớn lao cho mẹ tôi bớt khổ cực và cảm thấy niềm hạnh phúc hơn .
Nhiều lúc tôi đi học về là cũng những em giúp sức mẹ những việc mình làm được. Tôi rất thương mẹ tôi, từng giọt mồ hôi mẹ rơi trên con đường mưu sinh, giữa cái nắng như thiêu như đốt hay những cơn mưa bất chợt nhưng mẹ vẫn không làm mất đi nụ cười của mẹ dành cho con cháu sau những giờ mẹ đi làm về cũng như những lời động viên, san sẻ với tôi và những em tôi bất kể chuyện vui buồn .
Một điều nữa về mẹ đã làm tôi luôn đau đáu trong lòng và thấy rất thương mẹ tôi đó là cách đây khoảng chừng 8 năm từ năm 2001. Thời gian đó vì những cậu tôi đều đi công tác làm việc xa ở quốc tế, trong gia đình mẹ tôi thì chỉ mẹ là con gái duy nhất. Các cậu đi xa hết nên phải đón ông bà ngoại tôi về quê và mẹ tôi phải sửa chữa thay thế những cậu trong việc chăm nom cho ông bà .
Bà ngoại tôi thì rất khỏe mạnh và phải nói ông trời đã ban cho bà một sức khỏe thể chất mà ít người có được, tôi rất tự hào vì mình có một người bà như thế. Tuy nhiên, ông ngoại tôi lại không được như vậy, số ông lại rất khổ và ông bị bệnh Parktinson rung body toàn thân và đó là những khó khăn vất vả và phải nói đây là tiến trình mà mẹ tôi phải chịu quyết tử và cũng thiệt thòi nhiều nhất .

Xem thêm :  Suy nghĩ về ý chí

Kể từ đó mẹ tôi hết ngày này qua ngày khác hết chăm nom cho bà tôi, lại lo cho ông tôi từ miếng cơm, bát cháo. Thời gian khi ông đang còn có sức khỏe thể chất đi lại được thì mẹ tôi còn đỡ khó khăn vất vả, nhưng cho đến thời hạn ông tôi yếu đi và rất khó khăn vất vả trong đi lại thì mẹ tôi cực rất nhiều trong việc chăm nom cho ông. Việc chăm sóc cơm nước cho ông, rồi hoạt động và sinh hoạt của ông, lo cho ông ăn ngủ, đi lại rất khó khăn vất vả. Mẹ tôi đã phải đút cho ông ăn từng thìa cháo vì ông tôi lúc này chỉ ăn được cháo, phải nói ông tôi ăn cháo hết ngày này qua ngày khác mà chỉ với cháo. Vì thương ông và cũng muốn cho ông ăn được ngon, đỡ chán mẹ tôi khi nào cũng tìm hết thứ này thứ khác để đổi khác khẩu vị của cháo để ông được ăn ngon và làm cho ông vui .
Ông tôi rất gầy yếu và nhìn ông tôi rất thương, tôi muốn làm một cái gì đó để cho ông được khỏe mạnh như bao người khác, để ông không bị ốm đau, bệnh tật. Với việc chăm nom ông, hàng đêm mẹ tôi đã phải thức trắng đêm để lo cho ông từng li từng tý trong giấc ngủ và hoạt động và sinh hoạt của ông. Mẹ tôi đã quyết tử rất nhiều qua mấy năm trời chăm nom cho ông ngoại tôi, tôi thương mẹ tôi nhiều lắm và không biết làm thế nào để giúp mẹ tôi được nhiều hơn. Việc chăm ông từ năm này qua năm khác chỉ mình mẹ tôi đảm nhiệm và chính thời hạn này cũng là thời hạn sức khỏe thể chất mẹ tôi bị giảm sút rất nhiều, mẹ tôi đã bị ảnh hưởng tác động sức khỏe thể chất, thần kinh từ việc thức đêm không ngủ .
Còn nhớ hồi tôi đang đi học ôn thi ĐH ở TP.Vinh, chỉ còn 4 tháng nữa là thi ĐH thì tôi nghỉ ôn và về nhà tự học. Thế rồi về nhà là tôi chạy sang nhà ông bà, ngủ bên ông bà, tôi muốn thay mẹ tôi chăm cho ông, rãnh lúc nào là tôi thay cho mẹ, tôi không muốn nhìn mẹ khi nào cũng chịu quyết tử, khổ cực nhiều, tôi thương mẹ tôi, tôi về là sang ngay với ông tôi. Hồi đó tôi chăm ông được 4 tháng và vì tôi có sức khỏe thể chất nên việc chăm cũng quen đi, nhưng tôi cũng bị thức đêm nhiều đến gầy đi 7 kg. Thử hỏi việc tôi chăm có 4 tháng mà gầy đi 7 kg thì mẹ tôi chăm ông hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác, hết năm này qua năm khác .. mẹ tôi sẽ như thế nào .
Nhưng tôi dám bảo vệ là không ai hoàn toàn có thể chăm ông tôi chu đáo như mẹ, trong con mắt tôi mẹ tôi là một người mẹ, một cô giáo, một bác sỹ, một tấm gương cho con cháu noi theo .
Quá trình mẹ chăm nom cho ông tôi đã in theo thời hạn và đó là những tình cảm của mẹ tôi dành cho ông tôi là người cha của mẹ, người ông của tôi. Mẹ tôi đã cố gắng nỗ lực rất là để xứng danh với công ơn sinh thành của ông ngoại tôi, mẹ tôi đã cố làm tốt bổn phận của một người con cho tròn chữ “ hiếu ”. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết sau này cha mẹ tôi già tôi có chăm nom được cha mẹ như mẹ làm giờ đây hay không .
Thời gian trôi qua và rồi ông tôi ngày càng yếu đi vì tuổi già và bệnh rung, ông tôi đã mất để lại bao luyến tiếc và đau buồn so với con cháu và người thân trong gia đình. Ông mất đã làm mẹ tôi sốc rất mạnh, có vẻ như kiệt sức và mẹ tôi khóc trong tiếng nghẹn ngào, mẹ tôi đã như không còn gì nữa, bởi bao nhiêu gắn bó, tình cảm bao năm, sự chăm nom gói trọn cho ông, công nuôi dưỡng ông hết năm này qua năm khác vậy mà ông ra đi thử hỏi nếu ai là mẹ tôi cũng thế thôi. Trước khi mất ông tôi cũng đã nhỏ từng giọt nước mắt và đó như là một điều mà ông muốn nhắn nhủ với con cháu, chào tạm biệt và là những tình thương của ông dành cho mẹ tôi .
Từ ngày ông mất, mẹ tôi đã suy sụp ý thức rất nhiều. Chúng tôi đã phải động viên mẹ, chăm nom mẹ để mẹ được khỏe trở lại, mong mẹ hãy vì chúng con. Tôi thương mẹ lắm, ông mất đi mẹ không chịu ẩm thực ăn uống, khi nào mẹ cũng bên cạnh bàn thờ cúng ông, những giọt nước mắt của mẹ chảy suốt càng làm cho tôi nghĩ và thương mẹ rất nhiều. Và rồi thời hạn trôi qua mẹ tôi cũng đã khá hơn và quay trở lại với đời sống thông thường. Nhưng một điều luôn in sâu trong trái tim mẹ đó là hình ảnh của người ông tôi, người đã dạy dỗ nuôi nấng mẹ tôi nên người và cũng là người mà mẹ tôi đã quyết tử bao sức lực lao động để chăm nom cho ông .
Bạn biết không, mẹ hay răn dạy chúng tôi rằng sống phải ghi nhận yêu dấu, đùm bọc nhau mặc dầu hoành cảnh có nghèo nhưng mình phải sống cho đúng đạo làm người. Cứ thế, mẹ thầm lặng gánh trên vai bao bộn bề lo toan để đóng cho trọn vai diễn lớn và thiêng liêng nhất đời mình : “ làm MẸ ”. Từ năm này sang năm khác, mẹ như ngọn đèn cố cháy mãi để thắp sáng cho tương lai của chúng tôi, mong con cháu mẹ không phải sống đời sống khổ cực, mẹ luôn mong cho những con trưởng thành và có đời sống sung sướng. Những hình ảnh đẹp lộng lẫy của mẹ tôi luôn ở trong tim tôi, là một
Tấm gương để chúng tôi noi theo cả cuộc sống. Tôi tự hào về mẹ !
Từ “ MẸ ” nghe thật vĩ đại mọi người nhỉ, thế nhưng mỗi người mẹ đôi lúc lại là những người rất là bình dị, xuất thân từ mọi những tầng lớp trong xã hội. Tôi còn nhớ có một nhà văn nổi tiếng từng nói : “ Trong tổng thể những kì quan trên quốc tế, kì quan đẹp nhất là trái tim người mẹ ”. Thực tế, trong lòng mỗi người, chắc ai cũng mong có những phép màu hay điều như mong muốn sẽ đến với đời mình, nhưng theo tôi, tổng thể tất cả chúng ta đều đã nhận được một điều kì diệu mà không gì hoàn toàn có thể so sánh bằng. Đó là tạo hóa đã ban cho tất cả chúng ta một người mẹ – một thiên thần – chỉ có 1 trong đời !

Cảm ơn các bạn các bạn vừa đọc xong top những bài làm văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình hay nhất. Chúc các viết cho mình một bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc về tình cảm gia đình thật hay và đạt được kết quả cao.

Source: https://evbn.org
Category : Tâm Sự