Hiệu Minh blog « Lớp A0 – Khóa 9

Lời nói đầu : Anh Giang Công Thế, không biết có là “ quân ” của bạn Lê Hải Khôi của tất cả chúng ta thời ở Viện Tin không, là chủ HiệuMinh blog khá nổi ( tin giờ chót : blog này đã đóng cửa “ theo gương chiến sỹ ” ). Anh có bài viết về dân chủ khá dễ đọc và cũng có bạn “ còm ” bổ trợ khá chất lượng. Vậy xin đăng lại ở đây cho những bạn đọc .

*
Muốn có xã hội công bằng, văn minh thì tâm thức của mỗi cá nhân phải được dạy, được hiểu và biết về dân chủ, từ thầy cô, đến bố mẹ, rồi đứa trẻ và cả xã hội. Chẳng có vị lãnh đạo tối cao nào tuyên bố mang lại điều thiêng liêng ấy cho một dân tộc, để rồi sau một đêm, cả quốc gia ấy trở thành dân chủ. Đó là quá trình “mang nặng đẻ đau” hàng thế kỷ.

Thảm họa “ngõ cụt” ngôn ngữ vì nỗi sợ ám ảnh…

Thử tưởng tượng, bạn là người Việt thuộc lớp người “ngũ thập tri thiên mệnh”, lứa tuổi 50 thông suốt chân lý của tạo hoá, hiểu được mệnh trời.

Nhưng có người muốn làm một thăm dò đơn thuần. Đi dự hội thảo chiến lược, khi diễn thuyết dứt lời và hỏi “ Quí vị có câu hỏi hay phát biểu gì không ? ”
Bao nhiêu người dám đứng lên ? Giả sử hội nghị mang tầm khu vực hay quốc tế, liệu có cánh tay Việt nào giơ lên ? Người nhà ta chọn hàng ghế đầu để đương đầu với diễn thuyết, phản hồi trực diện bằng cả ngôn từ lẫn ánh mắt, hay chọn chỗ khuất phía cuối để ngủ vì đang bị … trái giờ ?
Hiểu được mệnh trời nhưng liệu có dám nói về những điều mình thông suốt chân lý, dù biết rằng, diễn thuyết trên kia nói đôi điều không lọt tai .
Nhiều người tâm sự rằng, rất muốn phát biểu. Nhưng khi đứng lên, lời lẽ bay đi đâu hết cả, đầu óc trống rỗng. Người ta bỗng rơi vào khủng hoảng cục bộ từ ngữ, từ từ ngồi xuống, đỏ mặt và xấu hổ .
Trong khi đó, rất đông thính giả muốn thiết tha nghe phe ta nói. Họ ít thấy dân tộc bản địa này “ nói vo ” ở những forum quan trọng. Nếu có, chỉ là những bài đã viết sẵn, thuộc lòng, không sai một dấu phảy .
Cơ nguyên nào mang đến thảm họa “ ngõ cụt ” trong ngôn từ khi hội nhập ? Dù nhiều forum quốc tế rất là tự do, mỗi quan điểm không hề bị Tóm lại “ đúng hay sai ”, mà “ đó là một quan điểm ” .
Phải chăng vì sợ sai, tất cả chúng ta không dám nói ? Không đủ tự tin trước đám đông, sợ bạn cười, sợ cấp trên mắng và sợ cả bản thân mình .
Về khách sạn nằm nghĩ mới nhận ra, mình đã được giáo dục dân chủ là thế nào đâu. Nếu được học, đó là kiểu “ thầy đọc, trò ghi ” : “ Dân chủ là một hình thức tổ chức triển khai thiết chế chính trị của xã hội, trong đó nhân dân làm chủ, đảng chỉ huy, cơ quan chính phủ triển khai “ và cứ thế về nhà nhai lại y nguyên mà chả hiểu gì .
Ra quốc tế bên ngoài, bỗng thấy mình được tự do nói năng thì đã quá muộn. Đứng trên bục thực hành thực tế “ văn minh toàn thế giới ” ở tuổi … ” xế chiều ”, khi nhịp tim có yếu tố và não trạng không còn minh mẫn. Nói vài dòng cũng phải giở “ phao ” trong túi ngực .
Chuyện trên tưởng nhỏ nhưng cũng làm cho không ít vương quốc lỡ chuyến tầu của quả đât .

Dân chủ “trắng – đen”

Người da đen ở Mỹ hiện được hưởng sự công minh hơn so với thế kỷ trước không phải do người da trắng văn minh, có tri thức và nghĩ cần có công minh xã hội. Chắng có người da trắng hay tổng thống nào lại rộng lòng thao tác đó. Sự dân chủ giữa hai chủng tộc trắng-đen này do đấu tranh mà có, máu đã đổ và đổ rất nhiều để phân loại quyền lực tối cao .
Tại Mỹ cách đây 60-70 năm, ở 1 số ít bang, dân da đen lên xe bus được ngồi từ ghế cuối xe và dân da trắng ngồi ghế gần tài xế. Cứ thế, từ hai đầu và đuôi xe, hành khách đen trắng được từ từ lấp hết chỗ .
Đến khi đầy xe, nếu có một người da trắng lên thì một người da đen ở chỗ giáp ranh giữa hai màu da phải đứng lên nhường chỗ cho người da trắng kia và anh da đen phải đứng. Lần lượt, những người da trắng được ưu tiên ngồi và da đen phải đứng nếu còn khách lên. Người tài xế hoàn toàn có thể quyết định hành động người da đen nào đứng lên để nhường chỗ .
Thời đó, dân da trắng luôn là ưu tiên số một trong shop ăn, trong shopping và được chiếm chỗ trên xe khách .
Chuyện xe bus “ đen trắng ” chỉ kết thúc khi cô thư ký da đen Rosa Parks nhất định không nhường chỗ. Rosa bị bắt và đưa ra tòa, bị phạt 10 $ và nộp án phí 4 $ ( giá năm 1955 ) .
Tuy nhiên, hiện tượng kỳ lạ Rosa trở thành một trào lưu phản kháng lan rộng trong người da đen. Luther King được lựa chọn làm quản trị cho trào lưu phản đối nạn xe bus “ phân biệt chủng tộc ”, người da đen cương quyết không nhường chỗ. Cuối cùng, TANDTC phán quyết việc phân biệt đối xử như trên vi phạm pháp lý .
Người da đen được giải phóng với nhiều quyền hạn hơn, công minh hơn, dù một kẻ căm thù dân chủ đến điên khùng đã giết chết thủ lĩnh Luther King vào năm 1968 .
Nhưng những gì mà Rosa và Luther King để lại đã giúp cho nước Mỹ được cảnh tỉnh về nạn phân biệt màu da đáng xấu hổ. Vì thế, thời điểm ngày hôm nay có Tổng thống da đen Barack Obama đang chỉ huy quốc tế tại Nhà Trắng .

Dân chủ từ tâm thức và giáo dục

Hỏi vài đồng nghiệp phương Tây khoảng chừng 30-40 tuổi rằng, tại sao họ tự tin trước đám đông, không ngần ngại bầy tỏ chính kiến. Câu vấn đáp khá rõ, vương quốc họ được tận thưởng nền giáo dục “ dân chủ, tự do ” tại mái ấm gia đình, trong nhà trường và ngoài xã hội ngay khi con người còn ấu thơ .
Cô cháu sống ở khu Ba Đình viết email kể : Khi TP.HN chớm thu, lá rụng đầy đường Phan Đình Phùng, Hoàng Diệu, Trần Phú, đẹp vô cùng. Người mẹ thường cho con trai ra nghịch lá. Cậu thích lắm, hất tung lá lên không, rồi nằm lăn ra đất .
Hỏi cu cậu lớn lên con thích làm gì. Cu cậu vấn đáp rất là giật mình “ ’ Con sẽ làm người quét lá ” .
Điều gì xảy ra nếu người mẹ trẻ mắng đứa con “ ngu ” rồi bắt con trở thành bác sỹ. Rất hoàn toàn có thể khi đi máy bay ví dụ điển hình, cu cậu còn dám muốn thành phi công hay không. Sự không tôn trọng “ quan điểm cá thể ” của người mẹ hoàn toàn có thể phá hỏng tương lai của chính đứa con mình .
Muốn có xã hội công minh, văn minh thì tâm thức của mỗi cá thể phải được dạy, được hiểu và biết về dân chủ, từ thầy cô, đến cha mẹ, rồi đứa trẻ và cả xã hội. Chẳng có vị chỉ huy tối cao nào công bố mang lại điều thiêng liêng ấy cho một dân tộc bản địa, để rồi sau một đêm, cả vương quốc ấy trở thành dân chủ. Đó là quy trình “ mang nặng đẻ đau ” hàng thế kỷ .

Dân chủ nước người

Người ta cấm đánh trẻ vì không muốn chúng bị người lớn áp đặt. Muốn chúng nghe lời, cha mẹ phải “ đàm phán ” cho tới khi hai bên đi đến “ thỏa thuận hợp tác ”. Đó là mầm mống cho dân chủ, công minh xã hội và được pháp lý bảo vệ ngay từ lúc một sinh linh sinh ra .
Những vương quốc phương Tây có nền dân chủ hàng trăm năm đưa ra quy mô “ tam quyền phân lập ”. Đó là cách phân loại quyền lực tối cao trong định chế vương quốc .
Từ mấy trăm năm, hiến pháp Hoa Kỳ đã tạo những cơ sở thừa nhận sự sống sót độc lập, kiềm chế lẫn nhau giữa 3 cơ quan : Lập pháp, hành pháp, tư pháp. Không một cơ quan nào có quyền lực tối cao tuyệt đối trong hoạt động và sinh hoạt chính trị của vương quốc .
Tuy thế, sau một thời hạn hoạt động giải trí của tam quyền, người ta cũng phát hiện, “ ba anh ” trên hoàn toàn có thể thông đồng với nhau để độc tài, chuyên chế để lũng đoạn quốc gia. Vì thế, mới có thêm quyền lực tối cao thứ tư chính là báo chí truyền thông, thay mặt đại diện nhân dân, “ trấn áp ” cả ba nhánh quyền lực tối cao trên .
Xã hội dân chủ thực sự cần có 4 nhánh quyền lực tối cao mạnh như nhau và trấn áp lẫn nhau. Không ai được phép ngồi lên pháp lý .

Dân chủ của chúng ta

Nước ta từ thời 1945 là “ Nước Nước Ta Dân Chủ Cộng Hòa ”. Không phải là khái niệm mới .
Gần đây, Tổng bí thư Nông Đức Mạnh đã nói “ Đại hội XI của Đảng phải làm thế nào đạt tiềm năng chung là lựa chọn, ra mắt và bầu được những người không quan liêu, tham nhũng, tiêu tốn lãng phí ; có năng lượng trí tuệ và tổ chức triển khai thực tiễn, có tư duy thay đổi, phát minh sáng tạo, dám chịu nghĩa vụ và trách nhiệm vì quyền lợi chung, có năng lượng tham gia vào việc hoạch định đường lối, chủ trương, chủ trương của Đảng ; có đủ sức cung ứng nhu yếu trách nhiệm được giao ; đoàn kết và có năng lực quy tụ sự đoàn kết, có uy tín cao trong Đảng và trong nhân dân ” .
Một việc hoàn toàn có thể làm ngay mà không phải gia nhập từ đâu để tìm ra người chỉ huy không tham nhũng. Đó là người được lựa chọn vào TW, vào chức vụ cao, cần qua những phép thử của dư luận .
Obama khi tranh cử Tổng thống phải khai thu nhập cá thể, kể cả hồ sơ sức khỏe thể chất, cho 350 triệu người Mỹ biết, với thực trạng tim mạch như vậy, liệu chân có run khi nói trước hàng triệu người ?
Ai muốn cầm cân cho chính sách thì hãy công khai minh bạch minh bạch hàng loạt gia tài của mình, từ thông tin tài khoản nhà băng, xe cộ, nhà cửa, đến đất đai. Việc đó nên làm trước mỗi cuộc bầu bán. Ứng viên cần thông tin rõ trên website. Việt Nam có tới 20 triệu người dùng internet, đủ để phủ sóng dư luận tới 86 triệu dân .
Nếu cho rằng lý lịch hay gia tài những ứng viên thuộc vào bí hiểm vương quốc, dân không có quyền được “ biết, bàn, làm, kiểm tra ”, đợi yên vị rồi mới công bố tên tuổi thì dân chủ lúc đó e rằng như một thứ trang trí trong tủ kính. Nếu chỉ dân chủ trên lời nói làm thế nào được người dân tâm phục, khẩu phục .
Nó cũng tựa như như người ở tuổi tri thiên mệnh, hiểu ra nền văn minh trái đất ở thế kỷ 21 vào tuổi xế chiều, để rồi gà gật ngủ lúc trái giờ, chẳng kịp nhìn bánh xe con tầu hội nhập lăn đi .
Hiệu Minh. 05-04-2010

Ai Nghĩ Dùm Tôi says:

… Xã hội tự do dân chủ không hứa hẹn điều mà xã hội cộng sản hứa hẹn : “ không có cảnh người bóc lột người. ” Ngày nào con người còn tham sân si, ngày đó trần gian còn sự bất công. Thể chế chính trị không hề xử lý được toàn bộ những sự bất công này. Cho nên chuyện không có cảnh người bóc lột người là một chuyện mãi mãi là ngoạn mục .
Cho đến nay xã hội tự do dân chủ vẫn là một hình thức xã hội ưu việc của trái đất .
Xã hội tự do dân chủ chỉ hứa hẹn một điều “ mọi người bình đẳng và được quyền mưu cầu niềm hạnh phúc ” như Thomas Jefferson đã viết trong Tuyên ngôn Độc lập của Mỹ vào năm 1776, và Hồ Chí Minh nhắc lại trong Tuyên ngôn Độc lập Nước Ta vào năm 1945 .
Vì thế, xã hội tự do dân chủ ra sức kiến thiết xây dựng những chính sách như tam quyền phân lập, tự do báo chí truyền thông nhằm mục đích mục tiêu bảo vệ một cách tương đối sự “ bình đẳng ” và “ quyền mưu cầu niềm hạnh phúc ” của mỗi người. Tương đối, chính bới sự mưu cầu niềm hạnh phúc của người này sẽ tác động ảnh hưởng đến sự mưu cầu niềm hạnh phúc của người khác. Con người không hề có con mắt của thượng đế để thấy hết những sự lừa lọc, hiếp đáp, bất công đằng sau những quan hệ “ mưu cầu niềm hạnh phúc ” để xét xử một cách tuyệt đối công minh .
Nền công lý của xã hội tự do dân chủ chỉ hứa hẹn rằng nó sẽ nỗ lực nâng cấp cải tiến, kiểm soát và điều chỉnh từng ngày, qua tiến trình rất lừ đừ của pháp luật và dân chủ. Nó không hứa hẹn xử lý toàn bộ những bất công trong vòng một ngày, một tháng, một năm, một đời người, một thế hệ, hay nhiều thế hệ, nó chỉ hứa hẹn rằng sẽ được xử lý. Nhanh hay chậm là tùy thuộc vào lòng hướng thiện và nghị lực của những con người trong xã hội đó, có muốn dùng chính sách dân chủ để kiên trì đấu tranh cho một xã hội tốt đẹp hơn hay không .
Mặc dù chậm trễ, nhưng xã hội được kiểm soát và điều chỉnh để ngày càng tốt đẹp hơn. Nước Mỹ xử lý được những vấn nạn người da đen, người da đỏ, hồi phục quyền công dân, xin lỗi cách đối xử với người dân Mỹ gốc Nhật trong đệ nhị thế chiến. Ngay cả cuộc chiến tranh Nước Ta, khi thất bại, họ sẵn sàng chuẩn bị nhìn nhận và thành tâm phẫu thuật yếu tố để khám phá và cải tổ cho tương lai. Có thể những xử lý chưa rốt ráo toàn vẹn, nhưng đó là một hành trình dài không chấm hết của việc đi tìm cái tuyệt đối với số lượng giới hạn của những cái tương đối .
Kiến tha lâu đầy tổ, ở những xã hội có nền móng tự do dân chủ truyền kiếp, xã hội tương đối công minh và văn minh hơn .
Qua thưởng thức của loài người, xã hội tự do dân chủ đã được chứng tỏ là ưu việt nhất. Theo thống kê, cho đến năm 2005, 119 trong 190 vương quốc trên quốc tế quyết định hành động đi theo thể chế dân chủ, trong đó có vài nước quen quen .
Nếu dạo một vòng qua web, tất cả chúng ta hoàn toàn có thể thấy 1 số ít netter tìm kiếm những dẫn chứng rời rạc trong quá khứ để Kết luận rằng xã hội tự do dân chủ cũng đầy rẫy những bất công là chỉ “ nhìn cây thấy cây ” chứ chưa phải “ nhìn cây thấy rừng. ”
Xã hội tự do dân chủ được cho phép mỗi cá thể thời cơ bình đẳng như nhau trong việc góp phần tác động ảnh hưởng đổi khác xã hội. Nếu nền dân chủ Thái lan không hiệu suất cao bằng nền dân chủ Mỹ, điều đó không bật mý gì nhiều về thực chất của xã hội tự do dân chủ, mà chỉ bật mý về nền tảng văn hóa truyền thống dân chủ độc lạ của hai dân tộc bản địa mà thôi .
Để quốc gia Nước Ta hoàn toàn có thể dùng thể chế dân chủ để thăng quan tiến chức, dân tộc bản địa Nước Ta sẽ cần đến rất nhiều người hiểu và chuẩn bị sẵn sàng làm người dân chủ. Đó là một yên cầu khó khăn vất vả mất nhiều thời hạn, và cần phải có sự góp vốn đầu tư đúng đắn về giáo dục dân chủ, mới kỳ vọng hoàn toàn có thể huấn luyện và đào tạo ra những công dân có niềm tin dân chủ .
Nói một cách mù mờ rằng người Nước Ta cần có “ dân trí ” cao ( nếu được đo lường và thống kê bằng bằng cấp ) trước khi có dân chủ là vẫn chưa nói đến cốt lõi của yếu tố. Có lẽ nên nói rằng người Nước Ta song song với việc nâng cao dân trí, cần có sự giáo dục ý thức dân chủ cao thì đúng hơn .
Và sự thông dụng niềm tin dân chủ một cách thoáng rộng trong xã hội không hề có được nếu chính quyền sở tại không khởi đầu hành xử một cách dân chủ .
Ai Nghĩ Dùm Tôi says :
… Mỹ có thực sự tự do dân chủ hay không ? Nước Mỹ thực sự có “ tự do dân chủ ” trong một số lượng giới hạn gật đầu được, được nhiều người trên quốc tế công nhận và là quy mô cho nhiều nước noi theo. Thậm chí, cuộc cách mạng Pháp ( 1789 ) cũng được gợi hứng từ mạng lưới hệ thống chính trị dân chủ của Anh và cuộc cách mạng Mỹ ( 1776 ), mặc dầu sử sách của khối cộng sản không muốn tuyên dương chuyện đó, cho nên vì thế chỉ nhắc đến cuộc cách mạng Pháp như điểm khởi đầu của quá trình chính trị văn minh .
Với những thực sự lịch sử dân tộc đó, không còn thiết yếu để chứng tỏ rằng “ Mỹ có thực sự tự do dân chủ hay không ? ” Nếu có những điều có vẻ như như mâu thuẩn, trái ngược so với những người chưa từng sống và hiểu xã hội dân chủ, thì nên được lý giải hơn là chứng tỏ .
Dân chủ phải gắn liền với tự do. Tự do không có nghĩa là được bảo bọc. Tự do tạo ra nhiều cọ xát, do tại có nhiều quan điểm khác nhau. Dân chủ là luật chơi để xử lý những cọ xát, độc lạ theo nguyên tắc đa phần thắng thiểu số. Cho nên xã hội tự do sinh động, có vẻ như khi nào cũng có xung đột, nhưng thường không có cuộc chiến tranh, bạo động. Một chính quyền sở tại dân chủ hữu hiệu sẽ bảo vệ cho những xung đột đó hoàn toàn có thể xảy ra nhưng không dẫn tới bạo động, mà được xử lý theo lao lý .
Trong toàn cảnh đó, sự xung đột về chính kiến, biểu tình tại những quốc gia dân chủ tự do, là một chuyện tất yếu phải xảy ra, chính do chỉ trên những quốc gia tự do như vậy, sự độc lạ chính kiến thâm thúy của người mới được bộc lộ. Xã hội càng tự do dân chủ thì sự phê phán chính quyền sở tại càng can đảm và mạnh mẽ .
Tuy nhiên, Xung đột là công cụ phản ánh hiện thực giúp kiểm soát và điều chỉnh xã hội .
Ở Nước Ta, những xung đột chính kiến như vậy, trên mặt phẳng không thấy Open. Nhưng không có nghĩa là không có. Chúng chỉ bị đàn áp, đè nén, không được cho phép xảy ra mà thôi. Thiếu phương tiện đi lại để có sự phản hồi đúng chuẩn về tình hình trong xã hội, những thể chế phi dân chủ thường mắc phải, hoặc rất chậm rãi trong việc nhận ra những sai lầm đáng tiếc. Không có gì đáng kinh ngạc khi Nước Ta, nếu không dân chủ hóa, sẽ gặp bế tắc trong tương lai .
Lợi ích của quy mô xã hội tự do dân chủ là xung đột xảy ra liên tục và được xử lý liên tục cho nên vì thế xã hội tân tiến, không thay đổi và không có biến hóa lớn ở Lever cách mạng và đấu tranh bạo động, gây máu đổ, đầu rơi .
trái lại, những xã hội phi tự do dân chủ, độc lạ bị đè nén, khi bùng nổ, xã hội bị mất không thay đổi. Nếu thiếu cả chính sách chính trị vững chãi, xã hội sẽ đi vào loạn lạc, tương lai bất định. Đó là thực trạng của 1 số ít nước Trung Đông và Bắc Phi như tất cả chúng ta thấy lúc bấy giờ. Việt Nam cần nhìn vào đó để rút ra những bài học kinh nghiệm kinh nghiệm tay nghề .

Ai Nghĩ Dùm Tôi says:

Dân chủ là một quy trình yên cầu thời hạn lĩnh hội và thực thi trong đời sống cá thể cũng như đời sống xã hội, mặc dầu nó là dân chủ tư sản hay dân chủ tập trung chuyên sâu .
Thực hiện dân chủ trong mọi xã hội, chính sách cũng phải trải qua những bước từng bước tựa như : qua giáo dục, phổ cập, hun đúc một ý thức dân chủ sửa chữa thay thế cho một niềm tin cùng những thói tục độc đoán – xã hội từng bước không còn tạo điều kiện kèm theo, thời cơ cho mạng lưới hệ thống “ thân, thế, chức, quyền ” sống sót một cách nghiễm nhiên .

Hiến pháp và Luật pháp phải nghiêm minh và công bằng. Không thể một sớm một chiều thực hiện dân chủ nếu không tạo điều kiện cho dân chủ phát triển bằng con đường luật pháp (soạn thảo, ban hành, phổ biến, và thi hành…), nhất là khi xã hội mới có những bộ luật (hình sự, tố tụng hình sự, dân sự..) thay cho các sắc lệnh từ thập niên 90, dưới mười năm thôi vẫn chưa đủ. Chỉ vài năm thôi thì chưa đủ hình thành một xã hội pháp trị. Không có xã hội dân chủ nếu như tinh thần dân chủ và tinh thần công dân không là nền tảng của nền giáo dục.

Source: https://evbn.org
Category: blog Leading