Tâm sự của một người đàn ông trong tình yêu

Yêu thương là con đường đầy hoa thơm, nhưng muốn thu được quả ngọt thì phải trải qua muôn vàn khó khăn vất vả, chông gai. Chỉ cần em nỗ lực – anh nỗ lực, em chăm sóc – anh tĩnh mịch một chút ít thì cuộc tình của ta sẽ đến được đích của con đường thôi em ạ .
Anh biết mình đã quá hờ hững để rồi đôi lúc chợt nhận ra thì đã làm em bị tổn thương. Anh thường cho mình giỏi giang, việc gì cũng biết, làm gì cũng hay, ấy vậy mà trong chuyện tình cảm anh vẫn bấp bênh chống chèo trên con thuyền tình yêu để em cứ mãi chơi vơi, lo ngại sợ ngã lệch và đánh mất anh .
Anh thực tình xin lỗi vì điều đó. Tính anh vốn bí mật, lặng lẽ. Anh không thích phô trương, khoe mẽ, anh không thuộc tuýp người ồn ã luôn làm em vui tươi khi stress. Chính anh cũng nhận ra khuyết điểm lớn lao này, nhưng rõ ràng đó là do ông trời sinh ra, có muốn anh cũng không làm được. Bởi vậy sự trầm ngâm ra vẻ ưu tư của anh đôi lúc làm em ngột ngạt, khó thở, lắm lúc không dễ chịu nữa .

Còn em, em thích được tung tăng cười đùa, em vốn hiếu thắng nên đôi lúc tình cảm của chúng ta có chút sứt mẻ, thậm chí đã có những ý nghĩ sẽ chia đôi con đường anh một khúc, em một nẻo để đi.Người ta hay nói anh như một bờ cát rộng, trải dài nằm lặng lẽ dưới chiều tàn nắng đổ. Còn em như cơn sóng luôn luôn cười giòn tan, lúc vui buông mình bay vút cao cùng gió, cùng nắng, lúc buồn thì thinh lặng nằm yên nghe biển ngân nga câu hát.

Bờ cát dài lắm lúc không ôm nổi con sóng lúc khó chịu, sóng tung mình bọt tan trắng xoá, sóng cuốn mình kéo cát ra xa với lòng mẹ biển rộng. Cát lì lợm chẳng chịu nghe theo cứ ì ạch phơi mình cùng hàng dừa rì rào trong gió .
Cuộc tình này là do cả anh và em nắm giữ, nếu một trong hai buông lơi thì tất yếu tác dụng đẹp tươi không thể nào có được đâu em. Nhưng vì cuộc sống như biển rộng, có phải khi nào cũng lặng yên, hiền hoà như dòng nước đâu, mà nhiều lúc phải đương đầu với những cơn gió to, trận bão lớn mệt nhoài vật lộn để tranh đấu, giữ gìn bình yên cho sinh vật biển .
Trên đời này có ai dám khoác loác kêu rằng để đi đến được đích của niềm hạnh phúc là dễ đâu. Có, nhưng những người đó chưa khi nào đạt được bởi họ cứ nghĩ tình yêu chỉ cần sự chân thành là đủ hoặc tiền là đủ hoặc đẹp là đủ … nhưng không đơn thuần là vậy, tình yêu luôn có sự giật mình, sự phối hợp từng chút, từng chút một thì mới được lâu bền hơn .
Bất kể bên nào cho nhiều hơn hoặc bên nào nhận nhiều hơn thì ắt sẽ có sóng gió nổi lên. Một người muốn nắm mà một người không buông cũng không giữ thì cũng chẳng khác nào ngọn đèn trước gió, không tắt sớm thì cũng tắt muộn .
Cả người con trai lẫn con gái đều phải tự xác lập được nghĩa vụ và trách nhiệm của mình trong chuyện tình cảm này ở đâu ? Cần làm gì ? Cư xử ra làm sao ? Còn một người muốn nắm mà một người muốn buông thì cũng như game show kéo co vậy. Ắt hẳn sẽ có một bên thua bên thắng, một bên ngã nhào đớn đau, một bên cười toe rạng rỡ .
Bất cứ ai khi tham gia vào game show tình cảm đều mong ước niềm hạnh phúc sẽ đến với mình, niềm vui sẽ được nhân đôi nhưng rồi khi hoà mình vào game show ấy mới biết được rằng hai chữ “ bỏ cuộc ” phũ phàng như thế nào .
Và một trong hai không đủ kiên trì níu giữ, đợi chờ thì đau thương cũng sẽ Open từ đây. Nhớ nhé những chàng trai cô gái đang yêu nhau : Muốn đi thật lâu trên cung đường tình yêu nhất định phải chung tay nắm giữ, ai cũng phải chịu hi sinh một chút ít, bỏ lỡ, thông cảm cho nhau một chút ít thì mới bền vững được .
Còn không “ đứt gánh giữa đường ” là chuyện thông thường nếu ai cũng muốn niềm hạnh phúc cho bản thân mà quên đi cảm hứng của nửa còn lại. Điều đó thật ích kỉ và đáng chê cười .

Bình Lê – Dear.vn

5/5 – ( 3 bầu chọn )

Source: https://evbn.org
Category: Tâm Sự