Đọc truyện Anh đến cùng ánh sao trời – Chương 8
Mạnh Viễn vội giải thích: “Đội trưởng Phó, cô Giản đây bị mất đồ, tới đồn cảnh sát của chúng ta tìm. Vừa khéo
gặp được cô ấy, em mới nói muốn mời cô ấy ăn bữa cơm, anh sẽ không để ý chứ ạ?”
Cậu ta không nói là do Giản Thù chủ động đề xuất chuyện tới tham gia với bữa liên hoan của bọn họ, cứ cảm thấy nói như thế có về cậu ta nhỏ nhen hẹp hòi quá. Đàn ông đàn ang, hẳn là nên có ý thức trách nhiệm một chút mới được.
Con ngươi đen láy của Phó Thời Lẫm sâu thăm thẳm, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô khiến cho toàn thân Giản Thù đều mất tự
nhiên, có cảm giác như thể tất cả tâm sự của cô đều bị anh nhìn thấu vậy.
May mà anh ấy chỉ lãnh đạm ừ một tiếng rồi thu hồi ánh mắt kia của mình.
Giản Thù âm thầm thở phào một hơi. Cái nhà anh này, có cần phải đáng sợ thể không? Cô có phải là phạm nhân đầu nào, sao lại dùng ánh mắt như thể nhìn cô chứ.
Bầu không khí trên bàn ăn nhanh chóng trở nên náo nhiệt hẳn. Phó Thời Lẫm vẫn kiệm lời như bình thường. Đại đa số thời gian đều là đám Mạnh Viễn nói chuyện, anh ấy chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng uống trà thôi.
Giản Thù còn chú ý tới rằng, anh ấy chỉ toàn ăn bên nồi lẩu sữa, xem ra không ăn được cay. Thế này thì đáng tiếc thật đấy, cô rất thích ăn cay mới chết chứ.
Ngón tay thon dài mạnh mẽ của người đàn ông kia cầm lấy cốc trà, từng khớp xương nhìn rất rõ ràng… Không biết cầm vào nó sẽ có cảm giác gì nhỉ…
“Cô Giản.” Giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ của người đàn ông đó vang lên.
Giản Thù nhướng mày, không tiếp tục nhìn anh ấy nữa, vô cùng khách sáo đáp: “Chuyện gì vậy đội trưởng Phó?”
“Cô đến liên hoan cùng chúng tôi, không sợ bị phóng viên chụp ảnh được sao?” Sắc mặt của người đàn ông kia vẫn lành lạnh như thường, lúc nói chuyện còn chẳng thèm nhìn cô, cứ như thể chỉ đang buột miệng hỏi một câu thôi vậy.
“Đội trưởng Phó không biết rồi, em là một nghệ sĩ mà nào đi chụp em chứ. Có điều, nếu thực sự may mắn gặp được phóng viên nào đó quen chừng em còn có thể dựa hơi đội trưởng Phó để đánh bóng tên tuổi một phen ấy chứ.”
Phó Thời Lẫm cứng họng.
Anh đặt cốc trà xuống: “Đi khám chưa?”
“Chưa, em đi khám xong lỡ mà có hậu di chứng, cũng làm gì có ai để có thể liên lạc được đâu, không đi khám còn đỡ phải phiền lòng. Nếu gọi đến số 110 thật, em sợ lại bị người ta coi thành bệnh nhân tâm thần, bắt ánh lên một nụ cười rất rất nhẹ. Thật đúng là một cô nàng thù dai.
Giản Thù không chú ý tới điểm này. Thấy anh không nói gì, cô lại cho rằng bệnh lạnh lùng phớt đời của anh lại nổi lên, bèn bĩu môi, cũng không tiếp tục xán lại làm thân nữa.
Vì giữ gìn vóc dáng, cô chỉ ăn một miếng thịt bò và vài miếng dưa chua, salad, rồi không động đũa nữa. Có điều, Giản nói chuyện, cô cảm thấy rất náo nhiệt.
Quay về phải đối mặt với một căn nhà trống rỗng, lạnh lẽo cô đơn, cũng chẳng có gì hay ho cả.
Phó Thời Lẫm nhìn cô một cái, không nói gì.
Chờ đến khi nhóm Mạnh Viễn ăn uống no say xong thì cũng đã hơn mười giờ rồi. Mấy người đều đã uống ngà ngà say. Mạnh Viễn mắt nhắm mắt mở, líu cả lưỡi nói: “Đội… đội trưởng Phó ơi, phiền anh… đưa cô Giản về nhé. Mấy thằng rồi…”
Nói xong, cậu ta bèn bá vai bá cổ mấy anh chàng kia đi mất.
Giản Thù nhìn người đàn lá lập lòe đỏ, lúc sáng lúc tối. Anh ấy đứng ngược với ánh sáng, cơ thể cao to vạm vỡ, đường nét trên khuôn mặt vừa sâu thẳm, vừa lạnh lùng cương nghị.
Trong lòng cô thoáng rung động, vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Tự em bắt xe về cũng được…”
Phó Thời Lẫm quay người, dập tắt điếu thuốc lá, phun ra một hơi khói mỏng manh, giọng nói rất gợi cảm: “Lên xe đi.”
Động tác lưu loát một người đàn ông trưởng thành.
Giản Thù hí ha hí hửng đi theo, đôi môi đỏ hơi cong lên.
Chiếc xe việt dã màu đen lao như bay trên đường, trong xe vô cùng yên tĩnh, cả hai người đều không nói gì.
Đến dưới khu chung cư, Giản Thù đang định kéo cửa xe ra, đột nhiên lại ngồi trở lại: “Đội trưởng Phó, lần này có thể cho em số điện thoại rồi chứ?”
Ngón tay người đàn ông khe xin số điện thoại của em làm gì?”
Chương trước
Chương tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 6 lượt.