đọc truyện 12 chòm sao | Tằm
Đại kết cục
Tôn Nham: Kim Ngưu – Nạp Lan Thác Mẫn: Sư Tử
Vệ Chiếu Ca: Nhân Mã – Mạnh Tử Phu: Xà Phu
Tô Trác Lan: Song Tử – Tuyệt Tình: Thiên Bình
Tôn Thần: Xử Nữ – Tô Trác Lâm: Cự Giải
Nạp Lan Thác Mẫn vén rèm lụa, bước qua cửa nguyệt lượng vào phòng. Trên cửa sổ bày một chậu ngô đồng, bên cạnh cây ngô đồng đốt một lò hương. Tia nắng chiều rọi tới đầu giường, quyện theo hương khói mờ ảo, đem theo cảm giác thê lương nhàn nhạt. Tôn Nham đã tỉnh, đang ngồi thừ trên giường, ánh mắt ngẩn ngơ đờ đẫn.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
Nàng rót cho hắn một chén nước.
“Đã hơn một ngày.”
Hắn cử động như rối gỗ, ngắc ngứ uống chén nước của nàng, hỏi tiếp:
“Có ai đến tìm ta không?”
Thác Mẫn gật đầu:
“Có rất nhiều người.”
Tôn Nham cười, không biết là đau lòng hay vui sướng:
“Đúng vậy, nên có rất nhiều người.”
Nạp Lan Thác Mẫn ngồi xuống trường kỷ, chậm rãi thuật lại cho hắn những việc đã xảy ra hơn một ngày qua, trong thời gian hắn hôn mê. Một ngày không tính là nhiều, nhưng trong tính thế nhiễu nhương như hiện tại, vẫn có rất nhiều chuyện cần giải quyết. Một số những việc không quan trọng, Thác Mẫn đã làm giúp cả rồi. Trước mắt chỉ có một vài việc lớn cần hắn định đoạt, giống như việc an táng Cảnh hoàng đế. Tôn Nham ngồi như tượng nghe nàng nói, trầm mặc mất hồi lâu mới mở miệng:
“Những người ở điện Càn Thanh thì sao?”
“Chỉ tìm được di thể của tiên hoàng và Tôn Yết, những người còn lại…”
Nàng không nói tiếp, Tôn Nham cũng đoán được. Người chết quá nhiều, lửa cháy quá lớn, chắc chắn đã không thể nhận diện được nữa rồi.
Hắn nghe nàng nói rồi cũng không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn chưa thoát khỏi mê man. Hôm đó ở Càn Thanh điện, hắn thắng trận trở về, bị thương không ít, còn chưa gắng gượng về tới phủ thì đột nhiên phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Thác Mẫn phân phó người đưa hắn về vương phủ điều dưỡng, lại dặn dò đám người Chung Gia Kỷ dọn dẹp nốt những việc phía sau.
Trận đại binh biến lần này mặc dù thảm khốc, nhưng hoàn toàn không liên lụy bách tính. Thiên hạ đóng cửa cài then lo sợ một đêm, đến khi trời sáng rồi, mới hay triều đình đã biến hóa nghiêng trời lệch đất. Thác Mẫn một mặt cho người đàn áp nốt đám phản thần, một mặt cho người đi an ủi những vị triều thần trung lập để lôi kéo lòng người. Sóng gió cũng đã tạm thời lắng xuống.
Chuyện bên ngoài đã dẹp yên, không ngờ đúng lúc Tôn Nham lại có chuyện. Ngự y khám bệnh cũng nói lâu nay y tinh thần căng thẳng, đột nhiên đầu óc được thả lỏng, huyết mạch không thông. Hơn nữa, còn có tâm bệnh. Thác Mẫn có thể đoán ra được đến tám chín phần, lại phân vân không biết có nên nói rõ với hắn hay không.
“Nàng có chuyện gì cứ nói. Giữa chúng ta cần gì phải e ngại.”
Thác Mẫn suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định nói thẳng:
“Ta có dặn dò Hạ đại nhân để ý trong lúc thu dọn điện Càn Thanh, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được nàng.”
Tôn Nham nhắm mắt.
“Nàng có từng nói, nàng giống như thiêu thân, sinh ra chính là để lao mình vào lửa. Cuối cùng, nàng ấy thực sự đã làm như vậy. Nàng ấy nói nàng ấy không hận ta, thế nhưng ngay đến tro cốt cũng không để lại cho ta.”
Thác Mẫn nhìn vẻ mặt thống khổ của hắn, không có đồng cảm, chỉ thấy thương hại.
“Đã biết như vậy, sao vương gia còn để nàng đi?” – Hết lần này đến lần khác.
Tôn Nham mở mắt, giấu đi những tia đỏ hằn lên trong đôi đồng tử trong suốt.
“Ngọc được giá, không thể cất đáy hòm. Làm việc lớn thì phải có hy sinh.”
Thác Mẫn nghe được câu này, có vài lời liền đọng lại trong lòng, không nói gì nữa. Có một vài kiểu người tâm tư luôn luôn nặng nề, luôn luôn cố chấp, sẽ không bao giờ hiểu ra. Hắn có bất đắc dĩ không? Có lẽ là có, cũng giống như nàng, sinh ra đã định sẵn sẽ mang trọng trách, sẽ phải đấu đá. Nhưng chỉ dựa vào ba chữ “bất đắc dĩ”, có thể xóa bỏ mọi chuyện hắn gây ra hay sao?
Hắn có thể bất đắc dĩ phải tranh đấu với Tôn Yết, vậy còn Tôn Thần? Hắn bất đắc dĩ phải cưới nàng, chẳng lẽ cũng bất đắc dĩ đẩy Lam Điền đi? Nàng sinh ra cả đời vì hắn, chết đi cũng vì hắn, hắn còn muốn nàng để lại cái gì cho hắn?
Thác Mẫn lúc này mới đột nhiên hiểu ra. Đối với Tôn Nham, sẽ không bao giờ có thứ gì là đủ.
Trong ống tay nàng cầm một mẩu khăn lụa trắng, đã bị lửa đốt cháy gần hết, chỉ còn lại một góc nhỏ, cùng một chữ “Liêu” thêu tay bé xíu đã sờn. Vốn dĩ muốn đưa lại cho Tôn Nham, nhưng nàng cảm thấy không cần thiết. Nghĩ đến, có lẽ Lam Điền dứt áo ra đi nhất định là quyết tuyệt như vậy, nàng ấy không hy vọng sau này sẽ gặp lại Tôn Nham.
“Vương gia, có khi nào người hối hận hay không?”
“Hối hận ư?” – Tôn Nham ngẩn người nhìn cửa sổ, hai ba con chim bồ câu nhớ chủ gù gù bay tới. Hắn cười, đôi mắt long lanh như muốn nhỏ lệ – “Là hoàng đế thì không có quyền được hối hận.”
Tháng mười năm Thái An thứ hai mươi, Cảnh hoàng đế băng hà trong tẩm điện, thái tử Tôn Yết mang quân tạo phản. Càn vương Tôn Nham đem hai ngàn binh mã dẹp yên sự biến Tây Hoa Môn, bình định phản loạn. Sau đó các triều thần liền hợp sức dâng tấu, thỉnh cầu hắn lên làm hoàng đế. Càn Vương trước đã có tiếng là người nhân hậu trung nghĩa, được nhân dân tin phục, lại có công dẹp loạn, chưa nói tới hắn là người duy nhất có thể kế thừa. Vì vậy, sau năm lần bảy lượt từ chối, hắn cuối cùng cũng đồng ý.
Đại tang Cảnh hoàng đế kéo dài hơn một tháng. Triều đình ra lệnh truy quét phản loạn, chém đầu tất cả quan viên tham gia trong sự biến Tây Hoa Môn, gia tộc thì bị lưu đày tới Đông Hải. Sau hai tháng mới quét sạch các phe cánh cũ trước đây. Cuối đông năm ấy, nhân dân địa phương trong lúc đi dâng hương, bỗng nhiên phát hiện một túi gấm treo trước cửa chùa, mở ra liền tìm thấy quân phù và thủ ấn của Lạc vương gia đã mất. Quan viên địa phương tức tốc trở về trình báo. Tân đế nhìn thấy mấy thứ này, bần thần hồi lâu, sau đó hạ lệnh nhập táng vào phần mộ của Lạc Vương. Từ đó trở đi, triều đình cũng rút lệnh truy quét phản loạn. Bấy giờ thiên hạ mới thực sự thái bình.
Nhiều chuyện xảy ra như thế, nên mãi tới mùa xuân năm Thái An thứ hai mươi mốt, Càn Vương Tôn Nham mới chính thức đăng cơ, hiệu là Mục hoàng đế, đổi niên hiệu là Minh Hòa. Mục hoàng đế là một đế vương biết thương dân, sau khi đăng cơ liền mở khoa thi, phát chẩn cứu đói, bổ nhiệm quan viên tu sửa đê điều, chậm rãi vỗ về trăm họ. Đại Thịnh mấy năm thiên tai liên miên, đến đây mới bắt đầu phồn vinh trở lại.
Tháng ba tiết xuân, khí trời ấm áp, thiên địa giao hòa, trăm hoa đua nở, khâm thiên giám nói rằng đây là thời điểm thích hợp nhất để tân đế đăng cơ. Điều đó cũng có nghĩa là: Thác Mẫn sắp trở thành hoàng hậu.
Cứ nghĩ rằng đăng cơ hoàng đế, chỉ có Tôn Nham mới bận rộn, nào ngờ công việc của nàng cũng không ít hơn là bao. Tân đế chuẩn bị đăng cơ, Thác Mẫn là hoàng hậu tương lai, bắt đầu cần sắp xếp công việc hậu cung cho hắn. Tôn Nham trước đây là một vương gia nhàn tản, không có mấy thực quyền, hơn nữa bối cảnh của Thác Mẫn quá hùng hậu, các đại thần trong triều không có ý định gả con gái tới. Nhưng hắn bây giờ trở thành hoàng đế, hậu cung không thể chỉ có một mình Thác Mẫn là hoàng hậu, bởi vậy, chưa đầy nửa tháng, canh thiếp và bát tự của hàng trăm cô nương đã chất thành đống trước mặt nàng.
Vất vả lắm, nàng mới để dành được một ngày thanh thản, liền nói với Tôn Nham trong người không khỏe, muốn ra ngoại thành dạo chơi cho khuây khỏa một lát.
Tôn Nham lúc đó đang cho bồ câu ăn, cũng không hỏi nàng đi đâu đã gật đầu, chỉ dặn:
“Đi đường cẩn thận, đừng để người ngoài biết.”
Thác Mẫn gật đầu.
Nàng thay một bộ y phục rất bình thường màu đỏ, trang điểm qua loa, ngồi một cỗ xe giản dị ra khỏi phủ. Người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng là cung nhân ở phủ Càn vương ra ngoài mua đồ đạc. Trên đường đi vì vậy cũng không có ai soi mói.
Thác Mẫn ngồi xe ngựa một mạch đến khu rừng Tây Bắc sông Dĩnh Giang. Bốn bề tuyết phủ trắng xóa, không còn nhận ra bãi lau cùng khu rừng thông xanh biếc dạo nào. Thác Mẫn bần thần lệnh cho phu xe đi chậm lại. Có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng nàng được đi con đường này, ngắm nhìn những cảnh vật nơi đây.
Xe ngựa dừng lại ở triền núi, vì con đường vào rừng đã bị tuyết lấp đầy, không thể nào tiến lên được. Thác Mẫn nhảy xuống xe, tự mình đi bộ.
“Nương nương, trời rất lạnh, như vậy không tốt…” – Thị nữ vội vàng khuyên ngăn.
“Không sao. Dù sao, cũng chỉ có lần này mà thôi.” – Thác Mẫn hồ hởi đáp, chưa dứt lời đã xăm xăm bước vào rừng. Bóng áo choàng đỏ thẫm như một giọt máu nhỏ trên nền tuyết. Mặc dù trong đại tang hoàng đế không được mặc màu đỏ, nhưng nàng bất chấp. Ở trước mặt Vệ Thái Cực, nàng chỉ muốn làm một Nạp Lan Thác Mẫn như thuở ban đầu, không phải là một hoàng hậu.
Ngôi thạch mộ yên tĩnh nằm đó, sẽ vĩnh viễn ở đó bất kể tháng năm. Thác Mẫn như thường lệ muốn sai người dọn dẹp phần mộ, thắp một nén nhang và đặt hai đĩa quả tươi. Song lúc tới gần, nàng đột nhiên lệnh cho người hầu không cần làm nữa.
“Các ngươi lui cả đi, ta muốn ở một mình.”
Thị nữ đi theo không dám trái lệnh, liền vâng lời quay trở lại bên xe ngựa, chỉ để một hộ vệ ở lại xa xa. Thác Mẫn quan sát một lúc, cảm thấy yên tâm rồi mới đứng dậy hỏi:
“Vệ cô nương, là muội phải không?”
Xung quanh không có ai trả lời. Một lúc sau, quả nhiên có bóng người từ trong rừng đi tới.
Không phải một người, mà là hai, hai người song song tiến tới, đều mặc y phục đỏ tươi. Thác Mẫn sửng sốt.
“Công chúa.” – Vệ Chiếu Ca mỉm cười chào nàng. – “Thật khó có dịp.”
Bên cạnh Vệ Chiếu Ca chính là Mạnh đại phu dung nhan đã bị hủy hết.
“Mạnh đại phu, đã lâu không gặp.”
“Vẫn phải đa tạ ơn cứu mạng của công chúa, nếu không ta đã không dễ dàng thoát khỏi tai mắt của Càn vương.” – Nói đến hai chữ “Càn vương”, giọng nói của hắn bỗng trở nên lãnh đạm. Thác Mẫn cảm thấy giữa đại phu bí ấn này và huynh đệ Tôn Nham có quan hệ ẩn tình nào đó, nhưng nàng cũng chẳng muốn hỏi rõ.
“Làm sao hai ngươi biết ta hôm nay sẽ tới?”
Mạnh Tử Phu trả lời:
“Chúng ta sống ở một thôn nhỏ trong khe núi phía sau. Trước đó xe ngựa của công chúa đi qua, chúng ta đã biết rồi. Đặc biệt tới đây muốn chào công chúa, hơn nữa còn có một chuyện muốn nhờ công chúa.”
Thác Mẫn không ngần ngại gật đầu ngay:
“Được, bất kể hai người muốn làm gì, ta đều sẽ giúp đỡ hết sức.”
Vệ Chiếu Ca và Mạnh Tử Phu ngại ngùng nhìn nhau, hai khuôn mặt cũng phiếm hồng.
“Ta và A Vệ hôm nay muốn ở đây, trước mặt đại ca và công chúa, kết nhân duyên.”
Vệ Chiếu ca đôi mắt hơi ướt, rơi nước mắt nói:
“Vốn dĩ không nên làm phiền người. Nửa tháng trước ta lại nhận được tin báo mẫu thân đã tạ thế. Trên đời này ta và Phu ca đều không còn người thân, ta hy vọng, có thể ở trước linh vị của đại ca ta bái cao đường.”
Nàng không ngờ Vệ Chiếu Ca lại nhờ nàng giúp đỡ chuyện này, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót. Vệ Thái Cực nhờ nàng chăm lo tiểu muội hắn, nàng cuối cùng cũng có thể nhìn nàng gả đi, gả cho một nam nhân tốt. Nàng không phụ lời hứa với hắn.
Trong khu rừng nhỏ, cạnh ngôi mộ yên tĩnh, có đôi phu thê trẻ nắm tay nhau bái thiên địa. Gió hiu hiu lạnh, tuyết vẫn lất phất rơi.
Đây cũng sẽ là lần cuối nàng gặp hai người bọn họ.
“Hai người sau này có dự định gì không?”
Chiếu Ca ngước đôi mắt hạnh phúc nhìn tân lang của nàng.
“Bọn muội đã quyết định rồi, sau này sẽ ở lại thôn nhỏ này, không đi đâu nữa.”
“Như vậy… ngộ nhỡ triều đình lục soát tới…”
“Cái đó công chúa không lo.” – Mạnh Tử Phu cười – “Khuôn mặt này của chúng ta, cho dù đứng trước mặt người khác cũng không nhận ra được.”
“Huống chi ca ca một thân một mình ở lại đây, muội không yên tâm.”
Thác Mẫn chạm nhẹ vào bia mộ Vệ Thái Cực nàng tự tay khắc, khúc mắc trong lòng giống như tuyết tan, trào qua khóe mắt hoen đỏ.
“Muội có thể ở đây với hắn… ta liền không còn lo lắng gì nữa rồi.”
Nàng còn trẻ, cuộc đời còn rất dài, chặng đường phía trước mới chỉ bắt đầu mà thôi. Nàng là Nạp Lan Thác Mẫn, trưởng công chúa Bắc Mang, sau này sẽ trở thành hoàng hậu Đại Thịnh, nàng sẽ không vì ai mà dừng lại, sẽ không vì ai mà đau thương.
***
Kỳ thực Trác Lan không biết mình đã thoát khỏi biển lửa ấy như thế nào.
Nàng đi sau chặn hậu cho Tôn Thần, tận mắt trông thấy hắn thoát khỏi cung Càn Thanh, nhưng nàng lại bị bốn năm quân sĩ cản lại. Đến lúc giết sạch những người cản đường, nàng hít phải không ít khói bụi, hô hấp đã không thông. Bốn bên đều là lửa nóng rát, người sống kẻ chết đều la hét thảm thiết, không phân biệt rõ địch ta. Trác Lan mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người nào túm lấy sau lưng mình, sau đó thì ngất đi không còn biết gì nữa.
Tới lúc choàng mở mắt ra, liền thấy bốn khuôn mặt đen đúa lạ hoắc đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào mình. Nàng giật mình hét to một tiếng, bốn khuôn mặt bị hoảng sợ, lập tức bịt tai bay ra tứ phía.
“Hét to như vậy, chắc không có chuyện gì rồi.”
“Ta thấy không phải như vậy, ngộ nhỡ nàng bị thương ở đầu thì sao? Nếu không thì sao lại phản ứng dữ dội như vậy?”
“Ngươi về soi lại gương đi. Nàng không hét thảm mới là chuyện lạ đó.”
“Ngươi mắng bản cô nương xấu ư? Cũng không tự soi xem bản mặt của mình có khác gì khỉ đột hay không…”
“Được rồi, mấy người cãi nhau làm gì? Nàng đã tỉnh rồi thì phải mời đại phu tới khám mới đúng.”
“Đại phu ở đâu?”
“Đi mời chứ gì, thế mà cũng phải hỏi.”
“Đương nhiên ta phải hỏi, mời đại phu phải tốn tiền, các ngươi có tiền không?”
Câu này nói xong, cả bốn người liền im thin thít. Tô Trác Lan nghe bọn họ nói chuyện xong đầu óc cũng trở nên rối loạn, rốt cuộc thở dài nói:
“Được rồi. Các người giúp ta mời đại phu tới đây, bản cô nương có tiền.”
Bốn vị nữ nhân lạ mặt lập tức sáng quắc mắt, gật đầu lia lịa:
“Được được. Sao không nói sớm? Nếu biết ngươi có tiền chúng ta đã sớm đi trước rồi.”
Một cô nàng trong số đó, ăn mặc rách nát, đầu tóc bù xù nhận việc chạy đi, ra đến cửa bỗng dừng lại hỏi:
“Khoan đã, sao ta lại phải đi mời đại phu cho cô? Chúng ta đâu có quen cô?”
Ba người còn lại lập tức phụ họa:
“Tiểu Tứ nói đúng. Chúng ta sao lại phải giúp cô ta?”
Tô Trác Lan có chút bất lực nhìn bốn quái nhân không nói lý này, sau cùng đành phải dụ dỗ:
“Được rồi, không để ngươi giúp không công. Cô mời đại phu đi, bản cô nương trả cô hai đồng tiền.”
Lời vừa dứt, đã không thấy bóng dáng nữ tử rách rưới kia đâu nữa. Ba vị ở lại lập tức bù lu bù loa kêu lên:
“Hai tiền! Là hai tiền đấy! Tiểu Tứ đó đúng là gặp bẫm rồi.”
“Chết tiệt, chuyện béo bở như vậy lại bị nó giành mất.”
“A, cô nương này, ta đấm lưng cho cô, trả ta một đồng tiền là đủ rồi.”
“Cô nương, ta bóp chân cho cô, ta cũng chỉ cần một đồng tiền thôi.”
Trác Lan: “…”
“Khoan đã! Ta còn chưa biết các ngươi là ai? Vì sao ta lại ở đây?”
Một trong số ba người còn lại dè dặt hỏi:
“Nói cho cô biết, vậy cô phải cho chúng tôi một đồng tiền.”
Người khác chen vào:
“Không được… là mỗi người một đồng tiền.”
Trác Lan á khẩu mất một lúc, đành khó khăn móc túi tiền trong người ra.
“Mỗi người hai đồng tiền, từ từ nói…”
Bốn vị nữ tử này hóa ra đều là đệ tử Cái Bang. Nơi nàng đang ở cũng là một phân đà của Cái Bang ở kinh thành. Bọn họ nói hôm qua có một toán lính triều đình lùng sục bốn phía, nói muốn bắt phản loạn, bọn họ đang chuẩn bị chạy nạn thì bị trưởng lão đưa tới đây chăm sóc nàng, mặc dù bọn họ cũng chẳng biết chăm sóc phải làm cái gì cả.
Nói như vậy, người cứu nàng còn là trưởng lão Cái Bang. Này càng không có khả năng, lúc đó nàng ở trong tẩm cung hoàng đế, trưởng lão Cái Bang tới đó làm gì? Nếu không, vậy sẽ là…
“Tới rồi, tới rồi.” – Cô nương Tiểu Tứ bất thình lình đá cửa quay về. Ba Cái Bang tỷ muội khác đều ngạc nhiên:
“Ngươi đi nhanh vậy? Đại phu đâu?”
Tiểu Tứ hình như vừa mới chạy về, thở gấp khoát tay ra đằng sau nói:
“Ở đằng sau.”
Trác Lan ngước lên nhìn, vừa vặn trông thấy gương mặt rắn rỏi quen thuộc của ai đó. Nàng ngỡ ngàng, quả nhiên là y. Hai bên cứ bất động nhìn nhau như vậy, nhìn lâu đến nỗi tứ vị Cái Bang cô nương cũng phải đỏ mặt chạy mất.
“A, đại phu khám bệnh, chúng ta ở đây không tiện, đi thôi.”
“Cô nương, đừng quên tiền công của chúng ta.”
“Phải, mỗi người hai đồng tiền đó.”
Bọn họ ríu ra ríu rít nói cái gì, Tuyệt Tình không nghe được, Trác Lan cũng không nghe được.
“Tỉnh rồi à? Trong người thế nào?” – Y lúng túng mở miệng trước. Trác Lan khụ khụ mấy tiếng ho đáp lại:
“Không có gì đáng ngại. Chỉ là gân cốt hơi đau nhức, chân bị thương.”
“Ta đã nhờ huynh đệ đi tìm thầy lang rồi. Nàng cố chịu một chút.”
Trác Lan không dám nhìn thẳng vào y, quay đi cười ha ha:
“Không đáng ngại, không đáng ngại… Người luyện võ mà, tổn thương gân cốt một chút cũng là thường tình. Coi như rèn luyện mà thôi.”
“Nhưng ta đau lòng.” – Tuyệt Tình buột miệng nói. Tô Trác Lan giật mình, nàng tự cảm thấy da mặt mình rất dày, ứng phó rất tốt, lúc này lại chỉ vì một lời nói hớ mà đỏ bừng mặt.
“Xin lỗi, là ta thất lễ.”
“Hôm đó là huynh cứu ta? Sao huynh lại ở đó?”
Tuyệt Tình do dự rất lâu, xấu hổ không biết có nên nói hay không. Bị Trác Lan thúc giục mãi mới khai ra:
“Từ khi nàng trở lại Dĩnh Kinh, ta vẫn luôn đi theo nàng. Khụ… ta cảm thấy chỗ này không an toàn. Sau đó… hôm đó nàng tráo đổi y phục mạo nhận để vào cung, ta không có cách nào đi theo, đành chờ bên ngoài Tử Cấm Thành. Lúc xảy ra cung biến, ta trà trộn vào cấm quân vào cung, nhưng không biết đường. May mà gặp được Lạc Vương đang thoát ra, hắn ta chỉ cho ta chỗ của nàng, ta mới đến kịp…”
Nếu không, hậu quả y không dám tưởng tượng nữa.
“Xem ra, phải đa tạ vị em rể này rồi. Huynh có biết hiện tại hắn thế nào rồi không?”
“Trong kinh rất hỗn loạn, hắn vừa được chúng ta tiếp ứng rời khỏi thành sáng nay. Hắn muốn chờ nàng cùng xuôi về Nam, nhưng nàng còn chưa tỉnh lại, nên ta bảo hắn đi trước. Nàng cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đợi nàng dưỡng thương khỏi rồi, ta sẽ đưa nàng đi tìm Nhị cô nương.”
Trác Lan nghe y kể rồi bỗng bật cười khúc khích, sau đó cười càng lúc càng to, cười đến không dừng lại được. Tuyệt Tình lườm nàng, giơ tay giúp nàng thuận khí.
“Mới bị thương, đã không biết giữ gìn.”
“Ta là đang nghĩ một chuyện, nên mới cười.”
“Nàng nghĩ chuyện gì?”
“Ta đang nghĩ… từ nhỏ đến lớn Tô Trác Lan tung hoành ngang dọc, đội trời đạp đất, bình sinh chưa từng cảm thấy bản thân khiếm khuyết gì.” – Nàng ngừng lại nhìn y, ra vẻ bí hiểm nói – “Mãi đến tận bây giờ, ta mới nhận ra hóa ra mình có một thiếu sót rất lớn. Huynh biết là gì không?”
Tuyệt Tình ngẩn mặt gỗ, không có cách nào hiểu được.
“Từ khi rời khỏi nhà phiêu bạt khắp nơi, mỗi lần ta gặp phải nguy hiểm suýt chết, đều là huynh tới cứu ta. Xem ra, là trong số mệnh của ta thiếu một chữ, thiếu HUYNH. Cho nên ông trời mới phái huynh tới đây, bù đắp cho ta. Huynh nói đúng không?”
Dưới ánh nến le lói, khuôn mặt gỗ của Tuyệt Tình như thể sắp hóa thành đá đến nơi. Tên đầu gỗ này nhất định là chưa thể tiêu hóa được mấy câu vừa rồi của nàng đây mà. Trác Lan dở khóc dở cười, ngoắc ngoắc tay với y, ra hiệu cho y tới gần, đoạn, không để cho y kịp đề phòng, nhào tới lăn vào lòng y. Tuyệt Tình kinh hoảng giơ một tay ôm nàng trở lại, vô thức siết chặt trong lòng.
“Năm đó huynh được Lâm Lâm nhà ta cứu một mạng, đã muốn lấy thân báo đáp nàng. Bản cô nương mấy năm nay đã được huynh nhặt về năm sáu cái mạng, huynh nói xem, ta có phải cũng nên lấy thân báo đáp không đây?
Tuyệt Tình cúi đầu trên trán nàng, dịu dàng cười trả lời:
“Chỉ cần là ý muốn của nàng, ta sẽ không phản đối.”
***
Chiều đông mặt trời lặn sớm. Bến Lạc Thủy hai bờ lau sậy xác xơ, con thuyền nhỏ lập lờ đậu trên bãi sông vắng tanh. Nữ tử khoác áo tím liêu xiêu đứng trên đầu bến nước, gió bấc thổi tung chiếc áo choàng mỏng mảnh. Năm nay Lạc Châu lạnh hơn nhiều những năm trước, chiều cuối năm, tuyết cũng đã rơi rồi.
“Cô nương này, cô đã chờ ở đây hai tháng, rốt cuộc có đi hay không? Đã cuối năm rồi, trời sắp tối, lại có tuyết, nếu đợi nữa mặt nước sẽ đóng băng, không thể qua sông được nữa, phải chờ đến mùa xuân sang năm.”
Nàng không trả lời, cố chấp nhìn về phía Bắc. Đây là con đường tắt từ Bắc Thịnh về Giang Nam, muốn về Lạc Châu ngoài đi ngang khúc sông lớn phía Nam Biện Châu, chỉ có thể đi thuyền qua bến Lạc Thủy. Bọn họ tránh quan quân triều đình, nhất định không thể đi đường lớn, nên nàng đã hẹn sẵn với tỷ tỷ ở đây.
Khi đó, tỷ ấy còn nói “không gặp không về”. Thời điểm này rồi Trác Lan còn chưa tới, tám phần là đã xảy ra chuyện.
Trác Lâm siết lại áo choàng, tuyết rụng trên mi mắt rung rung. Thuyền gia chờ hồi lâu, lắc đầu trở lại khoang thuyền thắp đèn. Năm mới đang tới, lão cũng muốn trở về với gia đình lão, cùng vợ con lão đón giao thừa năm nay. Nếu không phải vị cô nương này ra giá thật lớn, lão hy vọng trước năm mới kiếm thêm được chút bạc, năm nay ăn Tết cho no đủ, còn lâu lão mới nấn ná ở cái bến sông quạnh quẽ ấy vào giờ này.
Nhưng vị cô nương này rất kiên quyết. Lão không biết nàng từ đâu tới, chỉ biết nàng ở tạm một ngôi nhà trọ ngã ba sông, từ hai tháng trước, ngày nào cũng từ sáng đến tối đứng chờ ở bến thuyền này. Không rõ nàng muốn chờ cái gì, nhưng mỗi ngày nàng đều trả cho lão hai mươi đồng tiền xu, chỉ yêu cầu lão khi nào người nàng chờ tới rồi, lão sẽ chở bọn họ qua bên kia sông, không còn gì khác.
Trời tối dần. Con trai lão thuyền gia áo khoác áo tơi lắc lư đèn lồng chạy tới. Hai cha con í ới câu chuyện gẫu hồi lâu, Trác Lâm chợt bồi hồi.
Hôm nay là ngày cuối năm, mọi người đều quây quần cùng gia quyến. Một mình nàng lẻ loi chỗ này, không nỡ nhìn người khác cũng vì nàng mà lẻ loi.
“Lão bá, trời tối rồi. Hay là lão cứ về đi. Giao thừa rồi, lão bá mẫu ở nhà chờ cơm đấy.”
Lão thuyền gia già cầu còn không được, mừng quýnh lên, lục tục chuẩn bị ra về. Nhưng nghĩ thế nào đi được hai bước lại quay lại hỏi nàng:
“Cô nương à, cô thì sao? Tết đến rồi, cô vẫn chờ ở đây à?”
“Không sao. Đã chờ hai tháng rồi, chờ thêm một chút cũng không ngại.”
“Cô nương à, tối đến trên sông lạnh lắm. Hay là cô vào khoang thuyền ngồi đi.” – Lão thuyền gia không đang tâm quay lại, đem cây đèn của lão giúi cho nàng. – “Cô cầm lấy mà dùng. Trên thuyền vẫn còn dầu và lương khô, cô cứ lấy mà ăn.”
Trác Lâm thở ra một làn khói mỏng, nụ cười làm môi nàng hơi nứt:
“Đa tạ lão bá.” – Nói rồi móc ra trên người một cục bạc, nhét cho lão già – “Trên người ta chẳng còn gì, chỉ còn chút bạc lẻ. Năm mới đến rồi, lão cầm lấy, sắm sửa thêm một chút.”
Thuyền gia đương nhiên chỉ mong có thế, cũng chẳng khách khí nhận bạc luôn. Trước khi về, còn luôn miệng chúc phúc năm mới cho nàng.
Trác Lâm nhìn hai cha con thuyền chài đi khuất, sông nước bao la cuối cùng chỉ còn lại mình nàng cùng tịch mịch. Gió sông lạnh thấu xương, nàng kiếm một tảng đá ngồi xuống, ôm chiếc đèn con vào lòng cho bớt lạnh.
Trời mờ tối, hoàng hôn cũng xuống rồi. Bốn phía tĩnh mịch như tờ, không có nhà cửa, không có thôn xóm, càng chẳng thấy bóng dáng ai. Trác Lâm luôn là người chịu lạnh tốt, hơn nữa những ngày ở Dĩnh Kinh so với Giang Nam càng rét hơn nhiều, chẳng hiểu sao hiện tại lại cảm thấy sắp không chịu đựng nổi. Cảm giác lạnh từ bàn tay thấm vào xương cốt, thấm cả vào tâm can, khiến cảnh vật trước mắt nàng bỗng trở nên nhòe nhoẹt. Lệ nóng rơi khỏi khóe mắt cay xè, nàng giơ tay lau đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Trác Lâm không biết mình ngồi khóc bao lâu, cho đến khi nàng cảm thấy thân thể bắt đầu tê cứng, muốn đứng dậy tránh vào khoang thuyền.
Xa xa, đột nhiên có tiếng ngựa vó ngựa rầm rập lướt tới. Trác Lâm không nhìn rõ hình dáng người kia, trong hoang mang chỉ thấy y ghìm cương ngựa ngay trước mặt nàng, loạng choạng từ trên ngựa nhảy xuống.
Nàng bỗng có cảm giác mình đang nằm mơ.
Trác Lâm muốn đứng lên, nhưng chân tay nàng đã bủn rủn hết cả. Cảm giác này không chân thực chút nào, nàng thật sự đang nằm mơ sao?
Nếu là nằm mơ, nàng hy vọng cả đời này không cần tỉnh lại.
Nam nhân dáng người cao dong dỏng tiêu sái, khuôn mặt tuấn tú đẹp như tạc, khập khiễng từng bước tiến về phía nàng. Nàng có thể nghe được miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:
“Lâm Lâm.”
“A Thần.”
Áo bào trắng của hắn lấm bê bết bùn đất, có lẽ đã do gấp gáp phi ngựa tới đây. Đôi chân hình như đã bị tật, đi lại không dễ chịu lắm. Nước mắt vừa khô lần nữa lại tuôn trào.
Chưa kịp định thần, cả người liền rơi vào lồng ngực ấm áp. Tôn Thần thỏa mãn siết chặt thiên hạ trong tay. Lần này, y sẽ không bao giờ bỏ lại nàng nữa.
Tôn Nham muốn tranh giành thiên hạ này, y nhường cho hắn. Thiên hạ của y, chỉ cần có nàng là đủ.
“Lâm Lâm, ta về rồi.”
_TOÀN VĂN HOÀN_
Tokyo 23h26′
3/4/2019
Note: Đế Tâm đến đây mới là chính thức hoàn. Đã ngồi liên tục viết từ sáng đến giờ, thực sự kiệt sức rồi. Cũng có rất nhiều tâm tình muốn nói, nhưng thôi, để sau vậy, chúng ta dù gì cũng còn gặp lại nhau
Cảm ơn tất cả các bạn đọc, luôn theo dõi, ủng hộ, tiếp sức cho Can suốt 5 năm qua. Nếu không phải có các bạn luôn ở bên cạnh, cũng không biết Can có đủ sức theo đến tận cùng thế này không. Yêu tất cả các bạn nhiều lắm ❤