Đâu là lý luận vũ trụ về sự tồn tại của Đức Chúa Trời?

Câu hỏi

Đâu là lý luận vũ trụ về sự tồn tại của Đức Chúa Trời?

Trả lời

Lý luận vũ trụ học nỗ lực chứng minh sự tồn tại của Đức Chúa Trời bằng cách quan sát thế giới xung quanh chúng ta (vũ trụ). Lý luận này bắt đầu với cái hiển nhiên nhất trong thực tế: sự vật tồn tại. Tiếp đến người ta lập luận rằng muôn vật tồn tại phải do một Thần nào đó tạo nên. Những lý luận này phát triển theo mọi hướng đến Plato và đã từng được các nhà triết học và thần học gia nổi tiếng sử dụng. Đến thế kỷ 20 thì khoa học mới bắt kịp với quan điểm của các nhà thần học khi người ta xác nhận rằng vũ trụ phải có một sự khởi đầu. Vì vậy ngày nay những lập luận vũ trụ thậm chí ảnh hưởng lớn đối với các nhà phi triết gia. Những lập luận này có hai hình thức cơ bản, và cách dễ nhất để hiểu chúng có thể là theo hình thức “(dọc) thẳng đứng” và “ngang”. Những hình thức này biểu thị hướng mà từ đó sự vật được tạo nên. Theo hình thức “thẳng đứng”, người ta lập luận rằng mọi vật thọ tạo được dựng nên ngay lúc này (hình ảnh một dòng thời gian với một mũi tên trỏ lên từ vũ trụ đến Đức Chúa Trời). Hình thức ngang cho thấy sự tạo dựng phải có căng nguyên ngay từ đầu (hình ảnh có cùng dòng thời gian nhưng với một mũi tên trỏ ngang theo hướng ngược lại tới một thời điểm bắt đầu)

Hình thức ngang dễ hiểu hơn một chút vì hình thức này không đòi hỏi nhiều về mặt triết học. Lập luận cơ bản là mọi vật khởi đầu đều phải có căng nguyên. Vũ trụ có một sự khởi đầu, do đó vũ trụ có căng nguyên. Căng nguyên đó ở bên ngoài vũ trụ, chính là Đức Chúa Trời. Một số người có thể nói rằng vật này được tạo ra từ vật khác, nhưng điều này không giải quyết được vấn đề. Bởi vì vật khác đó cũng phải có căng nguyên, và điều này không thể cứ tiếp tục mãi. Chúng ta hãy lấy một ví dụ đơn giản về những cái cây. Tất cả cây cối tồn tại đều có một điểm bắt đầu (vì chúng không tồn tại mãi). Cây bắt nguồn từ hạt giống (hạt giống là “căng nguyên” của cây). Nhưng hạt giống lại bắt nguồn từ một cái cây khác. Không thể nào có một dãy cây-hạt giống-cây-hạt giống không giới hạn, bởi vì không có dãy nào là vô hạn- nó không thể kéo dài mãi. Mọi dãy đều được mô tả xác định (có giới hạn). Không có con số nào là không xác định, vì thậm chí số lượng dãy cũng có giới hạn (mặc dù bạn luôn có thể thêm một số vào dãy, bạn luôn có một con số xác định). Nếu có kết thúc thì đó không thể là vô hạn. Mọi dãy đều có hai đầu – bắt đầu và kết thúc (hãy tưởng tượng một chiếc gậy một chiều). Nhưng nếu không có căng nguyên đầu tiên, chuỗi căng nguyên sẽ không bao giờ có khởi đầu. Do đó, ban đầu ít nhất phải có một căng nguyên đầu tiên, là một căng nguyên không có sự khởi đầu, đó chính là Đức Chúa Trời.

Hình thức thắng đứng có một chút khó hiểu hơn nhưng lại hiệu quả hơn vì hình thức này không chỉ thể hiện rằng Đức Chúa Trời tạo nên “chuỗi căng nguyên” lúc ban đầu mà Ngài còn dựng nên muôn vật tồn tại hiện nay. Một lần nữa, chúng ta bắt đầu bằng việc lưu ý sự tồn tại của muôn vật. Tiếp đến, trong khi chúng ta thường có xu hướng nghĩ về sự tồn tại như là một của cải mà mọi vật phân loại theo “sở hữu” – ngay khi một vật được tạo nên, sự tồn tại chỉ là một phần của nó – đây không phải là trường hợp. Hãy xem xét một tam giác, chúng ta có thể xác định tính chất của một tam giác như mặt phẳng được hình thành bằng cách nối ba điểm không thẳng hàng bằng ba đoạn thẳng.” Chú ý đến phần không thuộc định nghĩa này: sự tồn tại.

Định nghĩa của một tam giác vẫn đúng thậm chí nếu không có tam giác nào tồn tại. Do đó, tính chất của một tam giác – tam giác là gì – không đảm bảo rằng có một tam giác tồn tại (giống như con kỳ lân – chúng ta biết nó nhưng không có nghĩa là nó tồn tại). Bởi vì tính chất của tam giác không khiến tam giác tồn tại, tam giác phải được tạo ra bởi một vật đã tồn tại (ai đó phải vẽ một tam giác lên một tờ giấy). Tam giác được tạo thành bởi một vật khác, vật khác đó cũng phải có căng nguyên. Điều này không thể tiếp diễn mãi (không có dãy nào là không có giới hạn). Do đó, một vật không cần được cho sự tồn tại phải tồn tại để tạo ra sự tồn tại cho mọi vật khác.

Bây giờ chúng ta hãy áp dụng ví dụ này vào muôn vật trong vũ trụ. Có vật nào tự tồn tại hay không? Không. Do đó, không chỉ vũ trụ phải có căng nguyên đầu tiên để bắt đầu, vũ trụ cần một cái gì đó cho nó sự tồn tại ngay bây giờ. Cái duy nhất không cần được cho sự tồn tại là một vật tồn tại như bản chất của nó. Vật đó chính là sự tồn tại. Vật này phải luôn tồn tại, không có căng nguyên, không có khởi đầu, không có giới hạn, vượt ngoài giới hạn thời gian và không giới hạn. Đó chính là Đức Chúa Trời!

English


Trở lại trang chủ tiếng Việt

Đâu là lý luận vũ trụ về sự tồn tại của Đức Chúa Trời?

Lý luận vũ trụ học nỗ lực chứng minh sự tồn tại của Đức Chúa Trời bằng cách quan sát thế giới xung quanh chúng ta (vũ trụ). Lý luận này bắt đầu với cái hiển nhiên nhất trong thực tế: sự vật tồn tại. Tiếp đến người ta lập luận rằng muôn vật tồn tại phải do một Thần nào đó tạo nên. Những lý luận này phát triển theo mọi hướng đến Plato và đã từng được các nhà triết học và thần học gia nổi tiếng sử dụng. Đến thế kỷ 20 thì khoa học mới bắt kịp với quan điểm của các nhà thần học khi người ta xác nhận rằng vũ trụ phải có một sự khởi đầu. Vì vậy ngày nay những lập luận vũ trụ thậm chí ảnh hưởng lớn đối với các nhà phi triết gia. Những lập luận này có hai hình thức cơ bản, và cách dễ nhất để hiểu chúng có thể là theo hình thức “(dọc) thẳng đứng” và “ngang”. Những hình thức này biểu thị hướng mà từ đó sự vật được tạo nên. Theo hình thức “thẳng đứng”, người ta lập luận rằng mọi vật thọ tạo được dựng nên ngay lúc này (hình ảnh một dòng thời gian với một mũi tên trỏ lên từ vũ trụ đến Đức Chúa Trời). Hình thức ngang cho thấy sự tạo dựng phải có căng nguyên ngay từ đầu (hình ảnh có cùng dòng thời gian nhưng với một mũi tên trỏ ngang theo hướng ngược lại tới một thời điểm bắt đầu)Hình thức ngang dễ hiểu hơn một chút vì hình thức này không đòi hỏi nhiều về mặt triết học. Lập luận cơ bản là mọi vật khởi đầu đều phải có căng nguyên. Vũ trụ có một sự khởi đầu, do đó vũ trụ có căng nguyên. Căng nguyên đó ở bên ngoài vũ trụ, chính là Đức Chúa Trời. Một số người có thể nói rằng vật này được tạo ra từ vật khác, nhưng điều này không giải quyết được vấn đề. Bởi vì vật khác đó cũng phải có căng nguyên, và điều này không thể cứ tiếp tục mãi. Chúng ta hãy lấy một ví dụ đơn giản về những cái cây. Tất cả cây cối tồn tại đều có một điểm bắt đầu (vì chúng không tồn tại mãi). Cây bắt nguồn từ hạt giống (hạt giống là “căng nguyên” của cây). Nhưng hạt giống lại bắt nguồn từ một cái cây khác. Không thể nào có một dãy cây-hạt giống-cây-hạt giống không giới hạn, bởi vì không có dãy nào là vô hạn- nó không thể kéo dài mãi. Mọi dãy đều được mô tả xác định (có giới hạn). Không có con số nào là không xác định, vì thậm chí số lượng dãy cũng có giới hạn (mặc dù bạn luôn có thể thêm một số vào dãy, bạn luôn có một con số xác định). Nếu có kết thúc thì đó không thể là vô hạn. Mọi dãy đều có hai đầu – bắt đầu và kết thúc (hãy tưởng tượng một chiếc gậy một chiều). Nhưng nếu không có căng nguyên đầu tiên, chuỗi căng nguyên sẽ không bao giờ có khởi đầu. Do đó, ban đầu ít nhất phải có một căng nguyên đầu tiên, là một căng nguyên không có sự khởi đầu, đó chính là Đức Chúa Trời.Hình thức thắng đứng có một chút khó hiểu hơn nhưng lại hiệu quả hơn vì hình thức này không chỉ thể hiện rằng Đức Chúa Trời tạo nên “chuỗi căng nguyên” lúc ban đầu mà Ngài còn dựng nên muôn vật tồn tại hiện nay. Một lần nữa, chúng ta bắt đầu bằng việc lưu ý sự tồn tại của muôn vật. Tiếp đến, trong khi chúng ta thường có xu hướng nghĩ về sự tồn tại như là một của cải mà mọi vật phân loại theo “sở hữu” – ngay khi một vật được tạo nên, sự tồn tại chỉ là một phần của nó – đây không phải là trường hợp. Hãy xem xét một tam giác, chúng ta có thể xác định tính chất của một tam giác như mặt phẳng được hình thành bằng cách nối ba điểm không thẳng hàng bằng ba đoạn thẳng.” Chú ý đến phần không thuộc định nghĩa này: sự tồn tại.Định nghĩa của một tam giác vẫn đúng thậm chí nếu không có tam giác nào tồn tại. Do đó, tính chất của một tam giác – tam giác là gì – không đảm bảo rằng có một tam giác tồn tại (giống như con kỳ lân – chúng ta biết nó nhưng không có nghĩa là nó tồn tại). Bởi vì tính chất của tam giác không khiến tam giác tồn tại, tam giác phải được tạo ra bởi một vật đã tồn tại (ai đó phải vẽ một tam giác lên một tờ giấy). Tam giác được tạo thành bởi một vật khác, vật khác đó cũng phải có căng nguyên. Điều này không thể tiếp diễn mãi (không có dãy nào là không có giới hạn). Do đó, một vật không cần được cho sự tồn tại phải tồn tại để tạo ra sự tồn tại cho mọi vật khác.Bây giờ chúng ta hãy áp dụng ví dụ này vào muôn vật trong vũ trụ. Có vật nào tự tồn tại hay không? Không. Do đó, không chỉ vũ trụ phải có căng nguyên đầu tiên để bắt đầu, vũ trụ cần một cái gì đó cho nó sự tồn tại ngay bây giờ. Cái duy nhất không cần được cho sự tồn tại là một vật tồn tại như bản chất của nó. Vật đó chính là sự tồn tại. Vật này phải luôn tồn tại, không có căng nguyên, không có khởi đầu, không có giới hạn, vượt ngoài giới hạn thời gian và không giới hạn. Đó chính là Đức Chúa Trời!