Dành cho Cha
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến….
Nếu cuối cùng mọi thứ đều phải tan biến, chỉ xin được giữ lại ánh nhìn buổi ban sơ…”
Năm tháng có thể thay đổi dung nhan, khiến cho ta dần dần già đi, nhưng trái tim lại ngày càng rõ ràng trong sạch, không vướng bụi trần. Tôi nguyện làm một nữ tử như vậy, giống như hoa nhài trong góc sân cũ, cho dù trải qua bao nhiêu thế sự, vẫn giữ trái tim năm ấy như thuở ban đầu.
Cái nghèo ở nhà văn là cái nghèo thanh cao, cái nghèo đáng trọng; cái nghèo phải ghi vào lịch sử văn hoá thế giới, vì có bao nhiêu ở trong tim, trong óc chúng ta rút ra cả để làm giàu cho tim óc thiên hạ.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Tôi đi tìm khoảng lặng của riêng tôi, một bầu trời trong xanh trong đôi mắt ngây ngô chẳng muộn phiền, một dòng sông trên bờ vai, một thế giới trong con tim nhỏ bé.
Cuộc đời sẽ là cái gì nếu không theo đuổi một giấc mơ?
Tôi là người luôn tách biệt với đám đông, luôn lạc lõng giữa dòng người. Thật ra chẳng có lý do nào cụ thể. Chỉ là bởi vì thế giới của họ, mình không chạm tới. Thế giới của mình, mình lại chẳng để ai chạm vào…
Năm tháng đã mài giũa, đánh bóng mọi góc cạnh của chúng ta khiến chúng ta trưởng thành. Nhưng tận sâu trong trái tim mỗi người vẫn là một đứa trẻ không muốn lớn lên.
Bụng chứa thi thư, phong thái tự đẹp!
Ngày tháng như sen,
bình dị là tao nhã.
Người văn hóa cao là người phát triển được đầy đủ mọi năng khiếu của tinh thần.
Ai cũng có một khoảng trống mà suốt một đời không một ai có thể chạm vào…
Tâm của tôi, mãi mãi có một tia sáng,
trong sáng an tĩnh, bất sinh bất diệt.
Hữu xạ tự nhiên hương
Ngọc bất trác, bất thành khí
Nhân bất học bất tri lý
Nhất tự thiên kim
Thiên ngôn vạn ngữ
Tri nhân tri diện bất tri tâm