Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? – Chương 17 – Đọc Truyện Full.
Có Bầu Thì Không Thể Ly Hôn Sao? – Chương 17
Editor: Lạc Y Y
Tám giờ sáng vừa qua, La Tâm Dương lớn tiếng từ cửa quán sách xông vào: “Đàn anh! Đàn anh! Anh có ở trong đó không?”
Giải Xuân Triều vừa từ trên sô pha đứng dậy không bao lâu, trong miệng còn ngậm một ngụm kem đánh răng, lẩm bẩm ló đầu nói với dưới lầu: “Trên lầu này”
La Tâm Dương ba chân bốn cẳng dọc theo cầu thang chạy lên, đặt bánh bao trong tay lên bàn, cực kì hứng thú hỏi: “Đàn anh, anh đã xem hot search chưa?”
Giải Xuân Triều kéo kéo lọn tóc rối trên đầu, mù tịt hỏi: “Hot search gì? “
La Tâm Dương lấy điện thoại ra, mở ứng dụng lướt vài cái, chỉ cho Giải Xuân Triều xem: “Đàn anh, hôm qua anh đã đến dạ tiệc ở Bảo Hoa phải không? Ảnh chụp chung của anh và cậu Phương đã ‘nổi’ rồi”
“Ồ” Giải Xuân Triều thờ ơ dời ánh mắt, tiếp tục đánh răng.
La Tâm Dương không cam lòng đem điện thoại di động đến trước mắt Giải Xuân Triều nói: “Đàn anh, anh xem đi mà, mọi người đều khen anh á”
Giải Xuân Triều sút sạch bọt trong miệng, vừa dùng khăn lau mặt vừa nhe răng nhếch miệng nói: “Khen cái gì nào? Có vẻ ngoài đẹp?”
“Đàn anh, anh không có tí ý thức nào về ưu thế của mình cả, còn phải để người khác nói ra à” La Tâm Dương cười hì hì nói, cầm điện thoại đụng vào bả vai anh một cái.
Giải Xuân Triều sốt cả đêm, thật sự rất mệt mỏi, bị cậu đụng một cái lảo đảo thiếu chút nữa cắm xuống bồn rửa tay.
La Tâm Dương giật mình: “Đàn anh, anh làm sao vậy?”
Giải Xuân Triều bĩu môi cười nói: “Còn có thể làm sao? Chắc là bị cái đẹp quật rồi”
La Tâm Dương thấy sắc mặt anh hơi kém, nhưng tinh thần còn rất tốt, cũng hơi nhẹ nhõm: “Anh ăn sáng chưa? Em đã mua bánh bao và tào phớ đến rồi.”
Giải Xuân Triều rất đói bụng, lau khô tay rồi cầm một cái bánh bao, cùng La Tâm Dương bắt đầu ăn.
La Tâm Dương hì hục ăn bánh bao, trong miệng cũng không nhàn rỗi: “Đàn anh, cuối tuần này anh có rảnh không?”
Giải Xuân Triều ngay cả hỏi cũng không hỏi, trực tiếp cự tuyệt: “Không đi”
La Tâm Dương bị mắc nghẹn bánh bao, vỗ vỗ ngực: “Không phải, anh không hỏi em muốn làm gì sao?”
Giải Xuân Triều vứt rau mùi trên tào phớ sang một bên, múc một muỗng nuốt xuống rồi mới nói: “Chủ nhật tôi muốn ngủ”
La Tâm Dương đặt bánh bao trong tay xuống, kéo tay áo Giải Xuân Triều: “Đàn anh, câu lạc bộ của bọn em gần đây có một bạn học rất lợi hại mới từ nước ngoài về. Câu lạc bộ có tổ chức cho cô ấy một bữa tiệc nho nhỏ, chính là chị lần trước em đến nhà hát cổ vũ tổ chức ấy. Nếu em có thể đưa anh đi, chắc chắn cũng sẽ được mời” Cậu vừa nói vừa lắc lắc tay áo Giải Xuân Triều: “Đàn anh, em theo đuổi chị ấy rất lâu rồi… Anh giúp em đi được không?”
Giải Xuân Triều đời này vốn dĩ tai cứng hơn kiếp trước rất nhiều, chỉ có đối với đứa nhỏ ấm áp này không thờ ơ được. Có thể là do La Tâm Dương giống như đối lập với Phương Minh Chấp: Chân thành, hoạt bát lại đơn thuần.
Giải Xuân Triều kéo tay áo của mình ra khỏi tay La Tâm Dương: “Hoạt động gì?”
La Tâm Dương nghe thấy anh nói, hai mắt đều sáng lên: “Đi bộ đường xa!”
Giải Xuân Triều nghe thấy hai chữ này liền mệt mỏi, thở dài nói: “Mùa đông đi bộ đường xa, có bệnh à?”
La Tâm Dương vội vàng giải thích: “Cũng không xa lắm, ở ngay ngoại ô thôi. Hơn nữa còn đi bằng xe, chẳng qua là phải leo lên núi Thiên Bát, chắc khoảng hơn hai cây số, sau đó buổi tối ở trên núi… ngắm sao.” Cậu nhìn sắc mặt Giải Xuân Triều, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Giải Xuân Triều nhíu mày hỏi: “Ở lều trại?”
La Tâm Dương gật gật đầu.
Giải Xuân Triều thật sự không hiểu sao bọn trẻ bây giờ lại dùng cái hình thức này để chào mừng bạn học xuất sắc trở lại trường, anh gãi gãi giữa lông mày: “Khụ, mùa đông đi ngắm sao, đêm đó có mưa sao băng à?”
La Tâm Dương lắc đầu: “Nghe nói bạn học ấy thích ngắm sao, nên chị ấy nói dưới bầu trời sao đốt lửa trại ôn chuyện cũ gì đó đặc biệt có bầu không khí.”
Giải Xuân Triều thở dài một tiếng: “Cuối tuần tôi còn định…”
La Tâm Dương lập tức cất cao giọng cắt ngang lời anh: “Đàn anh! Em nói anh nghe, gần đây có một người cũng đang theo đuổi chị ấy, người kia cũng muốn đi theo, nếu em không đi được mà anh ta đi, vậy thì em…” Cậu lại bắt đầu lắc tay áo Giải Xuân Triều: “Đàn anh, anh đành lòng nhìn em bị người nhà ép đi xem mắt sao? Anh không nỡ! Anh không nỡ! đúng không?”
Giải Xuân Triều bị cậu lắc đến chóng mặt, qua loa gật đầu: “Đi đi đi, đến giờ mở cửa rồi”
La Tâm Dương nhảy dựng lên: “Đàn anh, anh đồng ý với em rồi phải không?”
Giải Xuân Triều u sầu gật đầu: “Ừm”
La Tâm Dương lại hào hứng hỏi: “Anh đã tìm được nơi ở chưa? Khi nào anh chuyển đi nói với em một tiếng, em giúp anh”
Giải Xuân Triều lúc này mới nhớ ra, mình còn chưa có chỗ ở, nhẹ nhàng “a” một tiếng: “Còn chưa có”
La Tâm Dương lật điện thoại nói: “Ơ, vậy vừa hay, em có một người bạn thuê nhà gần đây, năm tư cậu ấy ra ngoài thực tập chuẩn bị trả lại nhà. Đàn anh nếu yêu cầu không cao, hôm nay có thể qua đó xem thử?”
Giải Xuân Triều đối với cuộc sống vật chất vốn có cũng được không có cũng chẳng sao, tuy thường xuyên phải chịu sự kháng nghị của cơ thể, nhưng anh cũng nhớ không lâu. Nếu không phải quán sách dạo này chật chội, anh có thể ở đây đến hết mùa đông. Thế nên anh có một nơi để nương thân là được rồi, hơi đâu nói đến yêu cầu cao.
“Gần đây? Gần bao nhiêu?” Giải Xuân Triều hỏi.
La Tâm Dương đưa điện thoại cho anh: “Chỉ trong tiểu khu này, em trước kia từng đến nhà cậu ấy ăn cơm. Nơi đó cũng hơi cũ, nhưng là ký túc xá đơn vị, cơ sở và trị an sống cũng được. Một nhà hai phòng, phòng bếp và nhà vệ sinh tách biệt, cơ sở vật chất cũng khá đầy đủ.”
Giải Xuân Triều xem địa chỉ, đúng là cách rất gần, còn ngược hướng nhà ba mẹ anh.
Anh trực tiếp nói: “Vậy thì ở đây đi, nói với bạn học của cậu một tiếng, xem khi nào tôi đến ký hợp đồng với chủ nhà”
La Tâm Dương giúp được anh, trong lòng vui rạo rực, vui vẻ đồng ý một tiếng rồi xuống lầu chuẩn bị mở quán sách làm ăn.
Giải Xuân Triều ở trên lầu dựa theo phản hồi gần đây của khách hàng mua một số cuốn sách mới, điện thoại chợt vang lên, là tin nhắn của ba Giải: Buổi trưa con có rảnh không? Dẫn Minh Chấp về nhà ăn cơm đi, ba và mẹ con có làm cá hố chiên.
Giải Xuân Triều còn chưa nói với cha mẹ chuyện ly thân với Phương Minh Chấp, nhất thời có chút bối rối, nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại: Loại chuyện này Phương Minh Chấp tám chính phần mười là không rảnh, huống chi sáng nay hai người bọn họ mới không vui vẻ gì, loại người như Phương Minh Chấp có rảnh rỗi cũng sẽ bận thôi.
Giải Xuân Triều chính thức gửi cho Phương Minh Chấp một tin nhắn: Ba tôi bảo chúng ta về nhà ăn cơm, cậu không rảnh thì thôi.
Không ngờ trong khoảng mười giây Phương Minh Chấp liền trả lời: Mấy giờ? Tôi đến đón anh.
Giải Xuân Triều do dự một chút, trả lời: nếu cậu bận không cần miễn cưỡng, ba mẹ tôi cũng khách khí hỏi thôi.
Phương Minh Chấp lại trả lời một tin: Mấy giờ.
Giải Xuân Triều lại thở dài, anh sợ nếu không cho Phương Minh Chấp đi, cậu ta sẽ tự mình chạy về nhà nói ra mọi chuyện, đành phải trả lời: 11 giờ.
Đợi một hồi, đối phương không trả lời nữa, Giải Xuân Triều không hiểu tại sao: Cái thứ gì vậy? Có lịch sự chút nào không?
Nhưng ngẫm lại đối phương là Phương Minh Chấp, Giải Xuân Triều liền thoải mái, hông chừng cậu ta lại bận trăm công ngàn việc.
Anh đương nhiên không nhìn thấy Phương Minh Chấp đứng ở cửa sổ sát đất của văn phòng, nhìn chăm chú vào mấy cái tin nhắn ngắn ngủi trên điện thoại, hắn lại vuốt ve ba câu nói bình thường vừa khách khí lại xa cách.
Văn phòng của hắn hướng về phía mặt trời, cửa chớp chia cắt đều đặn ánh sáng, cũng làm mờ đi một tia sức sống hiếm hoi trên mặt Phương Minh Chấp.