Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Trong Những Ngôi Sao Xa Xôi❤️️
Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Trong Những Ngôi Sao Xa Xôi ❤️️Văn Mẫu✅ Tuyển Tập Những Bài Văn Đặc Sắc Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong.
Dàn Ý Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong
Mời các bạn tham khảo mẫu Dàn ý cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong trong truyện Những ngôi sao xa xôi chi tiết sau đây, nó sẽ giúp cho các em học sinh triển khai hành văn dễ dàng và đầy đủ ý hơn.
I. Mở bài:
- Giới thiệu tác phẩm Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê.
- Giới thiệu chung về ba cô gái trong tổ trinh sát mặt đường.
II. Thân bài:
– Khái quát hoàn cảnh sống và chiến đấu của 3 cô gái:
- Sống và chiến đấu trên tuyến đường Trường Sơn đầy bom đạn.
- Họ phải đối mặt đó là cuộc chiến đấu ác liệt và chính là công việc tổ trinh sát mặt đường – một công việc hơn cả nặng nhọc, đó là nhiệm vụ hiểm nghèo.
– Vẻ đẹp chung của ba cô gái:
- Họ có lòng yêu nước sâu sắc, sống có lí tưởng cao đẹp.
- Tinh thần trách nhiệm cao với công việc, lòng dũng cảm, gan dạ không sợ gian khổ hy sinh.
- Họ có tâm hồn trong sáng, lạc quan, yêu đời.
- Họ là những nữ thanh niên xung phong có tình đồng đội gắn bó, thân thiết.
– Vẻ đẹp riêng của ba cô thanh niên xung phong:
- Nho là một cô gái trẻ, xinh xắn nhưng trong chiến đấu thì rất dũng cảm, hành động thật nhanh gọn.
- Nhân vật Phương Định là đại diện các cô gái trẻ Hà Nội vào chiến trường tham gia đánh giặc, tuy gian khổ nhưng vẫn giữ được cái phong cách riêng của người Hà Nội, rất trữ tình và đáng yêu. Là một cô học sinh thành phố, nhạy cảm và hồn nhiên, thích mơ mộng và hay sống với những kỉ niệm của tuổi thiếu nữ vô tư về gia đình và về thành phố của mình.
- Nhân vật chị Thao lớn tuổi hơn nên những ước mơ và dự định về tương lai cũng thiết thực hơn. Một người chị nông thôn, đầy tinh thần trách nhiệm, dám quyết đoán, biết hi sinh và nhường nhịn.
III. Kết bài: Nêu cảm nhận chung của em về vẻ đẹp tâm hồn của 3 cô thanh niên xung phong trong truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi.
Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Trong Những Ngôi Sao Xa Xôi Hay Nhất – Bài 1
Chia sẻ cho các em học sinh bài văn cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong trong Những ngôi sao xa xôi hay nhất dưới đây, qua đó các em có thể học hỏi thêm những ý văn hay cho bài viết của mình.
Tuyến đường Trường Sơn từ lâu đã trở thành tuyến đường huyền thoại và được nhắc đến trong rất nhiều bài hát, rất nhiều tác phẩm văn học. Chẳng hạn như nhà thơ Phạm Tiến Duật đã kể câu chuyện về anh lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn thông qua bài Bài thơ về tiểu đội xe không kính.
Nói đến tuyến đường Trường Sơn thì sẽ thật thiếu sót nếu như không nhắc tới những cô gái thanh niên xung phong làm công tác mở đường. Câu chuyện mà Lê Minh Khuê đã kể trong truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi cho chúng ta thấy rõ hơn về những cô gái ấy.
Những ngôi sao xa xôi được Lê Minh Khuya viết vào năm 1971, khi ấy nước ta đang trải qua cuộc kháng chiến chống Mĩ ác liệt. Tác phẩm đã ghi lại một cách chân thực nhất đời sống của các cô gái thanh niên xung phong. Thông qua đó, chúng ta thấy được cuộc chiến tranh kia ác liệt đến nhường nào và những cô gái nhỏ bé mạnh mẽ, gan dạ đến thế nào.
Dù sống trong cảnh chiến tranh và phải đối diện với rất nhiều hiểm nguy nhưng họ vẫn luôn giữ vững được tinh thần lạc quan, hồn nhiên, yêu đời. Họ là đại diện cho một thế hệ thanh niên Việt Nam nhiệt huyết, sôi nổi sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.
Ba cô gái thanh niên xung phong ở đây là Phương Định, Nho và Thao. Họ là một tổ trinh sát sống và làm việc trong hoàn cảnh đầy thiếu thốn. Ở nơi ấy, bom rơi đạn lạc đã là chuyện thường tình. Sự sống gần như đã bị hủy diệt vì bom đạn khi mà những thân cây bị tước khô cháy. Đường đi thì lở loét vì bom đạn. Con người sống trong cảnh biết nay không biết mai. Cái chết rình rập họ từng giờ, từng phút một. Thế nhưng, không vì thế mà họ nản lòng.
Địch bắn phá ở đâu thì họ đi tới đó. Công việc của các cô gái là phải đo khối lượng đất lấp vào hố bom. Nếu có quả bom nào chưa nổ, họ phải tìm cách cho nó nổ thì mới đảm bảo được an toàn cho những chuyến xe qua. Chúng ta chỉ là những người được nghe kể lại câu chuyện nhưng cũng đủ thấy lạnh gáy vậy mà ba cô gái gan dạ vẫn làm công việc ấy mỗi ngày như là chuyện thường tình.
Trong số 3 cô gái, Phương Định là nhân vật được miêu tả nhiều hơn cả. Tuy nhiên, thông qua nhân vật Phương Định, chúng ta cũng thấy được vẻ đẹp chung của các cô gái. Phương Định cũng như bao cô gái khác có một thời học sinh đầy sôi nổi. Cô thường xuyên nhớ về Hà Nội, nhớ về những kỉ niệm tươi đẹp thời còn đi học.
Có thể thấy dù sống trong môi trường ác liệt nhưng cô vẫn giữ được tâm hồn trong sáng, thơ mộng. Chính những kí ức về thời đi học đã làm xoa dịu những căng thẳng của cô trong công việc, giúp cô và các đồng đội của mình vượt qua được những gian truân và hướng về một tương lai tươi sáng hơn.
Điều khiến em cảm thấy mến mộ ở cô gái này là cô ý thức được về ngoại hình của mình. Tuy nhiên, không vì thế mà cô tỏ ra kiêu kì, ngạo mạn. Ngược lại, Phương Định vẫn luôn chan hòa với đồng đội của mình. Với hai đồng đội của mình ở trong tổ trinh sát, cô coi họ như chị em trong nhà, có chuyện gì cũng chia sẻ cùng nhau. Trong công việc, họ hợp tác với nhau ăn ý. Trong đời sống hàng ngày, họ cùng nhau đùa vui hát ca. Ngay cả với những người chiến sĩ cô gặp trên đường làm nhiệm vụ, cô cũng dành cho họ một tình cảm yêu mến đặc biệt.
Tuy nhiên, điều khiến em khâm phục hơn cả ở những cô gái thanh niên xung phong này là tinh thần chiến đấu quả cảm vì công việc của họ. Họ làm mà như đang chơi mà chơi với những quả bom thì đâu phải là chuyện đùa. Bom có thể nổ bất cứ lúc nào và họ cũng có thể hy sinh bất cứ lúc nào. Nếu bom nổ, không chỉ không giữ được tính mạng mà có khi thân xác cũng không được toàn vẹn. Thế nhưng vì Tổ quốc, họ dám chấp nhận hy sinh.
Mặc dù công việc gỡ bom khiến cho thần kinh luôn phải căng thẳng nhưng các cô gái vẫn bình tĩnh và xử lý một cách đầy ung dung như thể họ có tài điều khiển bom vậy. Nhờ họ mà biết bao chuyến xe qua trong an toàn, những con người xa lạ nhìn thấy nhau mà vẫy tay chào như là thân quen từ lâu lắm.
Có thể thấy, các chị có một tâm hồn thật đẹp. Trước cái chung của đất nước, họ đã dẹp cái riêng sang một bên. Tuy không sống trong hoàn cảnh đất nước chiến tranh nhưng thông qua truyện ngắn Những ngồi sao xa xôi và thông qua ba nữ thanh niên xung phong, chúng ta như được sống lại không khí hào hùng của dân tộc khi mà cả nước đang sục sôi đánh Mĩ.
Xem thêm ➡️Cảm Nhận Về Nhân Vật Đăm Săn ❤️️ 12 Bài Cảm Nghĩ Hay
Cảm Nhận Về Ba Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Ngắn Gọn – Bài 2
Scr.vn giới thiệu bài văn cảm nhận về ba cô gái thanh niên xung phong ngắn gọn sau đây để các bạn học sinh cùng tham khảo.
Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi là tác phẩm của nhà văn Lê Minh Khuê – một nhà văn trưởng thành trong kháng chiến chống Mỹ. Tác phẩm là bức tranh hiện thực về cuộc sống chiến đấu, từ đó nêu lên vẻ đẹp trong sáng của ba cô gái ở tổ trinh sát mặt đường trong kháng chiến chống Mỹ.
Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, tác giả để cho nhân vật xưng “tôi “kể về mình và đồng đội. Việc lựa chọn ngôi kể cũng góp phần làm nên thành công cho câu chuyện. Nhân vật vừa bộc lộ được những suy nghĩ cảm xúc của mình, vừa miêu tả những điều đang diễn ra, góp phần tạo nên một câu chuyện chân thực, mềm mại gợi nhiều xúc cảm cho người đọc.
Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê đã để lại cho bạn đọc nhiều ấn tượng sâu sắc về ba cô gái thanh niên xung phong. Ba cô gái ấy là Thao, Phương Định, Nho làm ở tổ trinh sát mặt đường. Họ sống trên một cao điểm giữa vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn, nơi tập trung bom đạn nguy hiểm. Công việc của họ là chạy trên đó cả ngày, phơi mình giữa vùng trọng điểm bắn phá của máy bay địch, sau mỗi trận bom phải đo khối lượng đất đá, đánh dấu bom chưa nổ, phá bom.
Ở họ tồn tại nhiều điểm chung với nhau: Họ đều là những cô gái thanh niên xung phong còn trẻ, phải xa nhà, xa mái trường đi chiến đấu. Họ mang trong mình những phẩm chất cao đẹp: tinh thần trách nhiệm cao với công việc, không sợ cái chết, dũng cảm, gan dạ, sẵn sàng nhận nhiệm vụ, dám đối mặt với tử thần mà không nao núng dù nhiều lần họ bị bom vùi và làm bị thương… Họ có tinh thần đồng đội gắn bó, thân thiết: thể hiện ở tính tình, sự quan tâm chăm sóc chu đáo khi đồng đội bị thương.
Tuy nhiên, mỗi người lại có một cá tính không thể nhầm lẫn: Nho là em út tính nết trẻ con, thích ăn kẹo, có dáng vẻ bé nhỏ, nhẹ nhàng, nhưng rất bản lĩnh, rắn rỏi. Chị Thao là người thích làm dáng nhất, ở chị có những nét tính cách tưởng trái ngược nhau: Thích hát bài hát do Phương Định bịa ra nhưng lại không hát trôi chảy bài nào; rất dũng cảm táo bạo nhưng lại sợ máu, sợ vắt; trong cô có sự nhút nhát mềm yếu của cô gái là cô gái bản lĩnh trong chiến đấu.
Còn Phương Định là cô gái Hà Nội vào chiến trường 3 năm, hay hoài niệm về quê hương, mẹ, mái trường…, hồn nhiên mơ mộng với nhiều nét tính cách thể hiện rất rõ ràng: thích hát, thuộc nhiều bài hát, say sưa tận hưởng cơn mưa hồn nhiên như chưa hề nghe thấy tiếng bom đạn nổ. Chăm sóc chu đáo cho đồng đội. Phương Định còn là cô gái nhạy cảm, duyên dáng nhưng không biểu lộ tình cảm, tỏ ra kín đáo trước đám đông, tưởng như kiêu kì nhưng lại tạo nên một sức hút tự nhiên.
Qua hành động và dòng suy tư của nhân vật tác giả Lê Minh Khuê cho người đọc thấy được thế giới nội tâm phong phú cùng phẩm chất anh hùng của nhân vật. Họ là tấm gương sáng để chúng ta học tập và noi theo.
Tham khảo thêm 👉Cảm Nhận Về Nhân Vật Ông Sáu ❤️️bên cạnh bài Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong
Văn Mẫu Cảm Nghĩ Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Đơn Giản – Bài 3
Gợi ý cách hành văn ấn tượng, súc tích thông qua bài văn mẫu cảm nghĩ về 3 cô gái thanh niên xung phong đơn giản dưới đây.
Những dấu chân lùi lại phía sau
Dấu chân in trên đời chúng tôi những tháng năm trẻ nhất
Mười tám hai mươi sắc như cỏ.
(Khúc bảy – Thanh Thảo)
Đó là tinh thần của lớp thanh niên Việt Nam thời kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Ở đó, ai cũng sẵn một lòng hi sinh vì đất nước, sẵn sàng lên những chiến tuyến xa xôi nhất, hiểm nguy nhất, không tiếc thân mình để bảo vệ tổ quốc yêu thương. Một lần nữa, Lê Minh Khuê với truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi lại đem đến cho ta hình ảnh của những con người anh hùng, vĩ đại ấy.
Lê Minh Khuê viết Những ngôi sao xa xôi năm 1971, ngay khi cuộc chiến tranh chống Mỹ đang trong giai đoạn ác liệt nhất. Cả dân tộc gồng mình chống lại âm mưu xâm lược và xâm chiếm của kẻ thù. Nhiều người đã ngã xuống nhưng không thể khiến dân tộc ta nao núng. Tuổi trẻ đã đứng lên. Tuổi trẻ đã lấy tấm thân mình che chở cho đất nước. Tuổi trẻ đã gắn sinh mệnh của mình với sinh mệnh của dân tộc, quyết gìn giữ tổ quốc thiêng liêng. Tinh thần ấy sáng rực hào quang, trở thành nguồn sáng trong văn học và trong cuộc chiến.
Nhẹ nhàng như tâm hồn phụ nữ của mình, Lê Minh Khuê đi tìm những vẻ đẹp ẩn khuất và phát hiện ra vẻ đẹp đằm sâu ở những nữ thanh niên xung phong trong cuộc sống đời thường và trong chiến đấu. Câu chuyện kể về ba nữ thanh niên xung phong làm nhiệm vụ trinh sát mặt đường gồm Thao, Phương Định và Nho. Công việc của họ là quan sát tọa độ ném bom của địch, kiểm tra đo đạc các hố bom, san lấp mặt đường và nếu cần sẽ phá bom nổ chậm. Đó là một công việc vất vả và vô cùng hiểm nguy, trong khi ba cô gái có tuổi đời rất trẻ.
Ở ba nữ thanh niên xung phong có những phẩm chất chung của người chiến sĩ kiên trung, bất khuất. Ba cô gái ấy là những cô gái còn rất trẻ và đang trong độ tuổi đôi mươi. Họ sẵn sàng nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của tổ quốc mà rời xa thành phố đầy tiện nghi, rời xa mái trường mến yêu và tình nguyện đi đến chiến trường nơi mà có đầy bom đạn vô cùng nguy hiểm. Họ đã hi sinh tuổi thanh xuân của mình để có thể thực hiện những lý tưởng cao đẹp trong họ.
Cả ba cô gái đều có tinh thần trách nhiệm vô cùng cao trong công việc của mình. Họ bình tĩnh, can trường, gan dạ và có tinh thần hy sinh vô cùng cao cả. Mặc dù những cô gái ấy có tuổi đời còn rất trẻ, nhưng các cô ấy luôn phải đối mặt với bom đạn vô cùng nguy hiểm. Do để con đường mà các anh chiến sĩ lái xe đi an toàn thì họ luôn sẵn sàng trong việc ra ngoài mặt trận, mồi khi có lệnh là các cô đi ngày, họ luôn làm việc một cách tự nguyện và lúc nào cũng nhận nguy hiểm về phía mình.
Ở ba cô gái còn có tình đồng chí keo sơn, thắm thiết và ba người bọn họ như ba chị em mặc dù họ không được sinh ra trong cùng một gia đình, nhưng từ khi họ cùng nhau vào sinh ra tử trên tuyến đường Trường Sơn đầy bom đạn và đầy hiểm nguy đã giúp họ ngày càng gắn kết với nhau và dần trở thành các chị em vô cùng thân thiết với nhau. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi được nghỉ ngơi, họ luôn vui đùa cùng nhau. Nhưng khi ra chiến trường thì họ luôn tương trợ lẫn nhau và luôn liều mình giúp đỡ và động viên nhau mỗi khi ai đó bị thương.
Cuộc sống của họ thật nhiều gian khổ và nguy hiểm như vậy nhưng họ lúc nào cũng yêu đời. Bởi lẽ trong lòng họ biết rõ rằng cuộc chiến này sẽ còn kéo dài và chỉ có những niềm tin và những lời động viên nhau mới có thể giúp họ vượt qua được nhưng khó khăn và gian khổ này. Và cứ như thế, cuộc đời của họ lúc nào cũng rộn ràng những tiếng cười và đầy ắp niềm vui mặc dù cuộc chiến xung quanh họ vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt và tàn nhẫn.
Ba cô gái ấy như một mùa xuân rực rỡ, trong lành, tràn trề sức sống, khiến cho ai cũng say đắm. Họ đẹp ở hình thức và đẹp cả trong tâm hồn. Tuy sống mỗi ngày trong hang đá, sống giữa khói bụi và những lần mặt đất rung chuyển dữ dội nhưng những cô gái này lại có tâm hồn rất đẹp, rất hồn nhiên, mơ mộng và lạc quan về tương lai. Như thể những tâm hồn ấy chưa từng bị chiến tranh làm bẩn dù chỉ một chút thôi.
Ngoài Nho, Thao, Phương Định, dưới mưa bom bão đạn của kẻ thù, trên tuyến đường Trường Sơn ấy vẫn có rất nhiều những tâm hồn trong như những giọt sương đầu ngày và đẹp như những cánh hoa đầu xuân.
Xem thêm👉 Cảm Nhận Về Nhân Vật Tnú ❤️️ ngoài bài văn Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong
Bài Văn Cảm Nghĩ Về Ba Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Hay – Bài 4
Cùng tham khảo những ý văn đặc sắc trong bài văn cảm nghĩ về ba cô gái thanh niên xung phong hay sau đây nhé!
Đã có rất nhiều tác phẩm hay viết về hình ảnh của bộ đội chiến đấu trên nẻo đường Trường Sơn thời kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Có cả truyện ngắn, thơ và nhiều thể loại tác phẩm khác để ca ngợi công lao và tinh thần dũng cảm của người chiến sĩ. Trong đó, không thể không nhắc đến cây bút trẻ tiêu biểu Lê Minh Khuê với truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi.
Qua ngòi bút tìm tòi và sáng tạo của tác giả mà đã phát hiện và ca ngợi vẻ đẹp tâm hồn và sức sống mãnh liệt của ba nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn ác liệt.
Ba nữ thanh niên xung phong bao gồm Thao, Nho, Phương Định, cả ba được phân công vào cùng một tổ trinh sát mặt đường. Công việc của họ là ngồi đợi cho bom nổ, rồi chạy lên lấp đất vào hố bom, đếm số bom chưa nổ và nếu cần thiết thì phá chúng. Thao là người lớn tuổi nhất, có lẽ vì vậy mà chị kiêm cả chức tổ trưởng. Lớn hơn Nho một chút là Phương Định, một cô gái trẻ người Hà Nội với tâm hồn mơ mộng, giàu suy tư.
Nhiệm vụ của họ ẩn chứa đầy hiểm nguy. Công việc đòi hỏi ở họ lòng dũng cảm, gan dạ và bình tĩnh. Bởi thế, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng như “dây chão”, tim luôn đập thình thịch. Thần chết luôn tồn tại đâu đó bất ngờ trong những quả bom. Ngay cả bầu không khí xung quanh cũng rất chán chường, mông quạnh. Không một bóng cây, đất bốc khói, máy bay ầm ì xa dần. Nhưng không, tuy hiểm nguy là thế nhưng họ vẫn luôn giữ cho bản thân luôn lạc quan, yêu đời, hướng tới tương lai.
Phương Định là một cô gái xinh đẹp gốc Hà Nội. Theo lời kể của tác giả, Phương Định rất thích hát và hay hát. Cô cứ ngân nga những bài hát với lời mà bản thân tự chế. Một cô gái còn trẻ đã làm công việc phá bom hiểm nguy này, thật đáng khâm phục. Đã vậy như bao cô gái cùng tuổi khác, Phương Định cũng thích làm điệu. Có lẽ vì công việc nên trong suy nghĩ của mình, người cô khâm phục nhất là các anh chiến sĩ mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ.
Chị Thao lớn tuổi nhất, lại kiêm chức đội trưởng nên dự tính tương lai cũng thiết thực hơn, lại có kinh nghiệm lâu năm. Chị không hồn nhiên, mơ mộng như Phương Định. Trong công việc, chị lại càng bình tĩnh và quyết liệt, chính tính cách nghiêm nghị đó mà ai cũng gờm. Tuy vậy mạnh mẽ vậy, chị lại mắc bệnh sợ máu và vắt. Những khi biết rằng cái sắp tới sẽ không êm ả chị lại tỏ ra bình tĩnh bằng cách móc bánh bích quy trong túi và thong thả nhai, bình tĩnh đến mức khiến người khác phải khó chịu .
Còn Nho, là em út của nhóm là một cô bé khá khó hiểu có lúc bướng bỉnh, mạnh mẽ lại có lúc lầm lì cực đoan. Có lẽ vì nhỏ tuổi nhất nên tính cách ngây thơ. Nho là một cô bé rất dễ thương, trắng nõn nà.
Trong một lần phá bom Nho bị thương, chị Thao và Định hết lòng chăm sóc. Phương Định rửa cho Nho bằng nước đun sôi trên bếp than, rồi băng bông trắng, pha sữa vào một cái ca sắt cho Nho. Còn chị Thao vì sợ nhìn thấy máu nên chỉ dám ngồi từ xa chỉ bảo Định làm.
Thương Nho, chị cũng rất bối rối. Chị cứ đưa mắt nhìn Nho, lấy tay sửa cái cổ áo, cái ve áo và tóc nó. Chị không khóc đó thôi, chị không ưa cả nước mắt nhưng tâm hồn đang rất lo lắng. Qua việc Nho bị thương, chúng ta thấy rõ được tình cảm mà các cô đã dành cho nhau, đã gắn bó với nhau sâu sắc đến mức nào.
Cuộc sống và chiến đấu của ba cô gái trẻ giữa chiến trường, dù rất khắc nghiệt, nhưng họ vẫn luôn bình thản, tươi vui, hồn nhiên và không kém phần lãng mạn. Đặc biệt cả ba rất yêu thương nhau, gắn bó với nhau trong tình đồng đội keo sơn, dù cho mỗi người một cá tính.
Điều khiến em khâm phục nhất là cái chân lý mà họ tự đặt ra: Nước mắt ai chảy trong khi cần sự cứng cỏi là bị xem như bằng chứng của sự tự nhục mạ. Chính vì vậy, thấy Nho bị thương, chị Thao tuy nghẹn ngào nhưng không muốn để cho nước mắt ú ra, nên mới ngồi ca hát. Ba nữ thanh niên xung phong này là những người có trách nhiệm tự giác rất cao, quyết tâm hoàn thành mọi nhiệm vụ được phân công bởi công việc của họ không hề đơn giản.
Công việc gỡ bom đòi hỏi ở họ phải bình tĩnh, dũng cảm, khôn ngoan, nhạy cảm và khéo léo, đòi hỏi kinh nghiệm và sẵn sàng hy sinh, không quản khó khăn gian khổ. Bởi lẽ chẳng có ai biết được quả bom câm lặng có khi đang ấm nóng dần lên, nằm chềnh ềnh ra đó và có thể nổ bất cứ lúc nào. Đó là những phẩm chất cao đẹp, bình dị, hồn nhiên của ba cô gái thanh niên xung phong, và mỗi người lại có những vẻ đẹp riêng của mình.
Truyện Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê giúp chúng ta thấu hiểu hơn về nỗi vất vả, hi sinh và vẻ đẹp tâm hồn của ba nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Ngoài ra, câu truyện là bài học quý giá cho thế hệ trẻ Việt Nam, rằng phải biết lạc quan yêu đời, và luôn phấn đấu học tập và làm việc để trở thành người có ích cho đất nước.
Tham khảo 🌺Cảm Nhận Về Nhân Vật Bé Thu ❤️️bên cạnh bài Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong
Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Trong Truyện Những Ngôi Sao Xa Xôi Đặc Sắc – Bài 5
Khám phá các câu văn sáng tạo, hấp dẫn trong bài văn cảm nhận về 3 cô gái trong truyện Những ngôi sao xa xôi đặc sắc dưới đây.
Trong bài thơ ” Khoảng trời hố bom” có đoạn:
Truyện kể về em người con gái anh hùng
Để cứu con đường đêm ấy khỏi bi thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Câu thơ vang lên như một lời kể chuyện, kể về những cô gái thanh niên xung phong trên con đường Trường Sơn huyền thoại. Những người con gái đã tô thấm thêm màu cờ của Tổ quốc ấy đã cũng đã từng xuất hiện trong tác phẩm ” Những ngôi sao xa xôi ” với nhiều vẻ đẹp chung đáng quý, đáng trân trọng.
“Những ngôi sao xa xôi ” là tác phẩm đầu tay của nhà văn nữ Lê Minh Khuê được viết vào năm 1971 trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Truyện có hai tình huống: Tình huống một: Khi Nho bị thương và Thao, Phương Định tận tình chăm sóc, tình huống hai: Trận mưa đá chợt đến và chợt đi vụt qua cao điểm. Qua hai tình huống truyện ấy, người đọc thấy được những vẻ đẹp ” Như ngọc sáng ngời” của những cô gái thanh niên xung phong thời chống Mỹ. Đặc biệt, chúng ta ấn tượng trước vẻ đẹp chung của ba cô gái thanh niên xung phong.
Trước hết, hoàn cảnh làm việc của ba cô gái làm cho chúng ta choáng ngộp, như được sống lại thời chiến tranh sôi nổi hào hùng. Công việc của ba cô gái thanh niên xung phong trẻ: Thảo, Phương Định và Nho là lập thành tổ trinh sát mặt đường, khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và khi cần thì phá bom.
Công việc vô cùng hiểm nguy không khí bàng hoàng, máy bay ầm ì. Nhưng hoàn cảnh sống của họ lại đối lập với chiến trường. Ba cô gái sống trong một hang đá, nghe đài, uống nước pha đường… Một bên là bảo toàn sự sống, một bên là đe dọa sự sống. Từ hoàn cảnh sống đó, chúng ta hiểu được rừng nơi chiến trường Trường Sơn quả là nhiều gian lao, thiếu thốn khó cực nhưng những cô gái vẫn chấp nhận chiến đấu bảo vệ tổ quốc. Trong hoàn cảnh làm việc, sống, những vẻ đẹp của họ càng ngời sáng.
Đầu tiên, ở họ, ta thấy được lý tưởng ý chí chiến đấu cao đẹp. Họ – Thao, Phương Định và Nho đều ở tuổi mười tám đôi mươi, còn ngồi trên ghế nhà trường, sống trong lòng thành phố. Nhưng những cô gái ấy đã tình nguyện, xung phong ra mặt trận để chiến đấu và bảo vệ tổ quốc cho dù biết rằng sẽ phải gặp nhiều hiểm nguy. Giống như Đặng Trần Côn trong ” Chinh phụ ngâm ” từng viết xếp bút nghiên thao việc đao cung ” Những lớp trẻ đã gác lại công việc học tập để cầm súng bảo vệ Tổ quốc.
Bên cạnh đó, trong hình ảnh ba cô gái thanh niên xung phong, sự dũng cảm được thể hiện rõ qua mọi hành động, cử chỉ, lời nói. Phương Định trong một lần phá bom bị một bên thương ở đùi chưa lành miệng. Nho cũng vậy, khi cô đang làm nhiệm vụ thì bị sập hầm khiến đồng đội lo lắng. Một ngày, các cô gái anh hùng ấy phải phá bơm năm lần, ít thì ba lần. Nhưng họ không bao giờ lùi bước, luôn luôn kiên quyết, dũng cảm. Đó chính là vẻ đẹp đáng trân trọng và phát huy.
Không chỉ dũng cảm, ba cô gái thanh niên xung phong còn có trách nhiệm trong công việc của mình. Họ, trong một ngày, phá bom nhiều lần như thế nhưng luôn cố gắng hoàn tất công việc, không muốn phiền ai. Khi đại đội trưởng gọi điện hỏi, Phương Định trả lời: ” Như mọi khi, chúng tôi lo liệu tốt”. Trong bom đạn mịt mù, vẻ đẹp ấy thật cần thiết biết bao.
Hơn nữa, trong màn sương khói của bom đạn, ta còn thấy ở những cô gái ấy tình đồng chí, đồng đội gắn bó keo sơn. Công việc hàng ngày biết bao hiểm nguy, tử thần. Bởi thế, khi trực điện thoại trong hang, Phương Định đã vô cùng lo lắng cho đồng đội của mình” Có gì lý thú đâu nếu đồng đội tôi không quay trở về” – Cô nghĩ. Và ngay khi Nho bị thương, chị Thao phát hiện ra: ” Mắt mờ trắng đi” bộc lộ rõ sự lo sợ, bàng hoàng.
Về tới hang, chị Thao nhắc Phương Định pha đặc đường vào sữa cho Nho, đứng nồi không yên. Trong giây phút ấy, những cử chỉ chăm sóc, lo lắng cho Thao, Phương Định dành cho Nho đã làm ấm lòng người đọc. Tình đồng chí không chỉ thể hiện qua ba cô gái mà còn thể hiện qua mối quan hệ gắn kết giữa Thao, Phương Định, Nho với các anh cao xạ. Tình đồng chí, đồng đội trong hoàn cảnh ấy là động lực to lớn cho họ làm nên kỳ tích.
Cuối cùng, ba cô gái đẹp ở vẻ hồn nhiên, lạc quan, yêu đời giàu nữ tính. Cả ba đều thích làm đẹp. Họ thích hát ” tiếng hát át tiếng bom”. Họ cũng biết chăm chút cho vẻ bề ngoài. những cô gái ấy còn có thời gian cho những việc tắm suối, chép bài hát khi im tiếng súng.
Có thể nói Lê Minh Khuê đã thành công với việc khắc họa hình ảnh cô gái thanh niên xung phong với nghệ thuật đặc sắc. Hình ảnh ấy còn mãi tỏng lòng người đọc.
Gấp lại trang truyện ” Những ngôi sao xa xôi” Hình ảnh ba cô gái còn để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng đẹp. Từ đó, thế hệ thanh niên Việt Nam kế thừa và phát huy.
Cảm Nhận Về Vẻ Đẹp Chung Của 3 Cô Gái Những Ngôi Sao Xa Xôi Ấn Tượng – Bài 6
Bài văn cảm nhận về vẻ đẹp chung của 3 cô gái Những ngôi sao xa xôi ấn tượng sẽ giúp các em có thêm nhiều thông tin hay và thú vị về các nhân vật đặc biệt này.
Giữa những lửa đạn bom rơi của thời kỳ kháng chiến chống Mỹ oanh liệt, gian khổ của dân tộc, tầng lớp thanh niên xung phong luôn là thế hệ đi tiên phong với những phẩm chất ngời sáng của sự can trường, dũng cảm,… Điều này đã được thể hiện rõ qua hình tượng ba cô gái thanh niên xung phong trong tác phẩm “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê.
Bằng tài năng trong việc miêu tả tâm lí nhân vật, tác giả đã xây dựng thành công hình ảnh nhân vật Phương Định, chị Thao và Nho với những nét chung và nét riêng về phẩm chất và tâm hồn hết sức cao đẹp.
Trước hết, để làm nổi bật vẻ đẹp của nhân vật, tác giả Lê Minh Khuê đã miêu tả chi tiết về hoàn cảnh sống và chiến đấu của ba nữ trinh sát mặt đường. Hoàn cảnh sống và chiến đấu của họ của họ diễn ra trên một cao điểm, giữa vùng trọng điểm của tuyến đường Trường Sơn – nơi tập trung nhiều bom đạn Mỹ với công việc hằng ngày đầy những nguy hiểm trong mưa bom bão đạn của kẻ thù như đo khối lượng đất đá san lấp, đánh dấu quả bom chưa nổ và nếu cần thì phải phá bom.
Dựa trên bối cảnh không gian khốc liệt nơi tuyến đường Trường Sơn, tác giả Lê Minh Khuê đã xây dựng thành công hình ảnh ba cô gái thanh niên xung phong: Phương Định, chị Thao và Nho với những nét chung về phẩm chất và tâm hồn hết sức cao đẹp.
Trước hết, họ đều là những con người có tinh thần yêu nước. Trước hoàn cảnh đất nước bị xâm lược, giống như biết bao chàng trai, cô gái Việt Nam thời bấy giờ, họ đã đi theo tiếng gọi của Tổ quốc với lý tưởng cao đẹp là đánh đuổi giặc Mĩ, góp sức vào công cuộc giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Là những nữ trinh sát mặt đường, cả ba cô gái đều có tinh thần trách nhiệm cao với công việc của mình, thể hiện qua việc chỉ cần nghe tiếng máy bay trinh sát là các cô đã chuẩn bị tư thế, sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ. Đối mặt với những hiểm nguy, có lúc họ thoáng nghĩ đến cái chết nhưng chỉ là cái chết “mờ nhạt, không cụ thể”, và đặt nhiệm vụ lên trên cả tính mạng của mình “liệu mìn có nổ, bom có nổ không?”.
Họ còn là những cô gái thanh niên xung phong vô cùng gan dạ, dũng cảm. Dù làm việc trong môi trường và hoàn cảnh chiến đấu đầy nguy hiểm nhưng các cô vẫn sẵn sàng làm nhiệm vụ phá bom mà không cần sự trợ giúp của đơn vị và nói về công việc đó bằng giọng điệu thản nhiên “Quen rồi, một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần,…”.
Đặc biệt, giữa họ có tình đồng đội gắn bó, thân thiết. Trong những năm tháng mưa bom bão đạn, các cô vẫn hiểu suy nghĩ của nhau qua ánh mắt, đồng thời luôn quan tâm, chăm sóc lẫn nhau rất chu đáo; đặc biệt là khi Nho bị thương, Phương Định và chị Thao hết sức lo lắng, săn sóc.
Ngoài những nét chung về phẩm chất, các cô gái còn có nét chung về tâm hồn. Cả ba cô gái đều rất lạc quan, yêu đời: sống giữa chiến trường khốc liệt nhưng họ vẫn tạo cho mình đời sống tinh thần phong phú qua tiếng hát, tiếng cười. Họ còn có nét chung của các cô gái trẻ: đầy nữ tính, hay mơ mộng, dễ vui nhưng cũng hay trầm tư.
Nếu Nho thích thêu thùa thì chị Thao chăm chép bài hát và thích làm bánh, còn Phương Định thích hát, thích bó gối mộng mơ và ngắm nhìn mình trong gương. Như vậy, qua những gì đã phân tích, chúng ta có thể thấy rằng giữa các nữ thanh niên xung phong có những nét chung về phẩm chất, tâm hồn vô cùng cao đẹp và đại diện cho thế hệ trẻ trong công cuộc kháng chiến chống Mỹ.
Qua những gì đã phân tích, chúng ta có thể thấy được những nét chung về phẩm chất và tâm hồn hết sức cao đẹp của chị Thao, Phương Định và Nho. Bằng tài năng trong việc miêu tả nhân vật, đặc biệt là nghệ thuật phân tích tâm lí nhân vật, tác giả Lê Minh Khuê đã khắc họa thành công hình tượng ba cô gái thanh niên xung phong với những phẩm chất anh hùng cách mạng, đại diện cho thế hệ trẻ Việt Nam giai đoạn kháng chiến chống Mỹ.
Tham khảo 🌺Cảm Nhận Nhân Vật Mị Trong Đêm Tình Mùa Đông ❤️️ 10 Mẫu
Cảm Nhận Về Vẻ Đẹp Chung Và Vẻ Đẹp Riêng Của Ba Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Trong Văn Bản Những Ngôi Sao Xa Xôi – Bài 7
Với đề bài “Cảm nhận về vẻ đẹp chung và vẻ đẹp riêng của ba cô gái thanh niên xung phong trong văn bản Những ngôi sao xa xôi” thì scr.vn đã chọn lọc được bài văn mẫu sau đây cho bạn cùng tham khảo.
Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi (1971) được sáng tác ngay giữa những tháng ngày khốc liệt, cam go của cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Bằng những trải nghiệm và hiểu biết của mình về cuộc sống những thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn, nhà văn Lê Minh Khuê đã khắc họa một cách hấp dẫn và xúc động về ba cô gái thuộc tổ trinh sát mặt đường như những đại diện tiêu biểu của tuổi trẻ Việt Nam trong chiến tranh.
Thảo, Nho và Phương Định là linh hồn của truyện, ba nhânvật vừa có những điểm chung vừa có những nét riêng đầy ấn tượng. Chung hoàn cảnh sống, chung nhiệm vụ chiến đấu, chung vẻ đẹp trong sáng, phẩm chất anh hùng và chung những nét tâm lý đáng yêu nữ tính, điểu đó giúp họ trở thành một khối thống nhất.
Trước hết, họ cùng nhau chia sẻ hoàn cảnh sống khắc nghiệt, mọi sinh hoạt đểu diễn ra trong một hang núi dưới chần cao điểm. Nhìn rộng ra, đó chỉ là một điểm sống mong manh giữa vùng trọng điểm chết chóc của tuyến đường Trường Sơn. Mặt khác, không giống những cô gái nép mình trong phòng khuê của văn học trung đại, ba cô thanh niên xung phong gánh vác nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm là trinh sát mặt đường.
Cụ thể hơn “Việc của chúng tôi là ngồi đây. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom”. Không đối đầu trực tiếp với kẻ thù nhưng nhiệm vụ của các cô vô cùng nguy hiểm. Họ đối mặt với thần chết mỗi ngày mà “thần chết là một tay không thích đùa. Hắn ta lẩn trong ruột những quả bom”.
Ba nhân vật được đặt trong bức tranh tuyến đường Trường Sơn khốc liệt, ở đó hàng ngày chỉ có “đất bốc khói, không khí bàng hoàng”, “máy bay rít, bom nổ’. Và đương đẩu với nó, con người ta phải “thẩn kinh căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu, chân chạy mà vẫn biết rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ. Có thể nổ bây giờ, có thể chốc nữa”…
Hình ảnh những cô gái trinh sát băng mình trên tuyến đường khốc liệt cũng chính là hình ảnh cả dân tộc Việt Nam vươn mình qua tăm tối để đi vững con đường lịch sử của mình. Những tưởng ở nơi chết chóc, nỗi sợ hãi sẽ thống trị; ở nơi hoang tàn, tâm hổn sẽ cằn khô. Nhưng không, ba nhân vật khiến người đọc thấy xúc động trước vẻ đẹp tâm hồn, phẩm chất anh hùng và cả những nhịp điệu tâm hồn trẻ trung ở họ.
Cả ba người đểu thể hiện tinh thần trách nhiệm cao đối với nhiệm vụ, thể hiện lòng dũng cảm phi thường và tình đồng đội gắn bó. Phẩm chất anh hùng của thế hệ trẻ thời chống Mĩ có khi được bộc lộ một cách giản dị và chân thực biết bao qua tinh thần chiến đấu của họ “Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lẩn. Ngày nào ít: ba lần. Tôi có nghĩ tới cái chết. Nhưng một cái chết mờ nhạt, không cụ thể. Còn cái chính: liệu mìn có nổ, bom có nổ không? Không thì làm cách nào để châm mìn lãn thứ hai?”.
Tinh thần đồng đội là một trong những điểm chung đẹp đẽ ở những cô gái đang hi sinh những tháng ngày đẹp nhất tuổi thanh xuân giữa mịt mù bom đạn. Tình đồng đội được gắn kết bởi sự sát cánh bên nhau cùng thực hiện nhiệm vụ và sự thân thiết trong sinh hoạt hàng ngày.
Bật nhất, tình đồng đội bộc lộ trong tình huống Nho bị thương ở gần cuối truyện. Khi phát hiện Nho bị đất vùi vì sập hầm, Thao ngay lập tức hoảng hốt “chị vùng ra, mở mắt to, mờ trắng đi như không còn sự sống” và mất bình tĩnh vì lo lắng. Trong khi đó, Phương Định bình tĩnh hơn và chăm sóc được vết thương cho Nho vì không sợ máu. Dù là biểu hiện bên ngoài hay lo lắng bên trong, ở họ là tình đổng đội sâu sắc và chân thành.
Bên cạnh đó, Thao, Nho, Phương Định đều là những cô gái trẻ trung, dễ xúc động, hay mơ mộng và nung nấu trong lòng những ước mơ. Sự trẻ trung thể hiện ngay trong cách gọi nhau tếu táo “những con quỷ mắt đen” khi cả gương mặt lấm lem chỉ có đôi mắt lấp lánh và nụ cười lóa lên, cách các cô vui đùa trêu chọc các anh lái xe. Nhưng nổi bật ở họ là tâm hồn trong sáng, hồn nhiên và nhạy cảm, niềm vui trong trẻo của họ trong cơn mưa đá ở cuối truyện phần nào gợi cho ta hiểu được điểu đó.
Ba nhân vật vừa có những điểm chung đại diện cho thế hệ trẻ thời chống Mĩ, vừa có những nét riêng thật khó quên và không bị nhầm lẫn với với nhân vật nào. Ta sẽ nhớ mãi một Thao có thói quen nhai bánh quy một cách bình tĩnh những lúc sắp xảy ra việc nguy hiểm, nhưng lại tái mét khi thấy máu, đôi lông mày tỉa nhỏ như cái tăm, áo lót luôn thêu chỉ màu. Đó cũng lại là cô gái cương quyết trong công việc và lo lắng cháy lòng khi thấy Nho bị thương.
Ta cũng sẽ không quên một Nho hiện lên ngộ nghĩnh như que kem trắng trong liên tưởng của Phương Định, và “da xanh đi, mắt nhắm nghiền, quẩn áo đầy bụi” bị thương lúc sập hẩm, hay niềm vui hổn nhiên: “Nào, mày cho tao mấy viên nữa” khi tận hưởng cơn mưa đá. Nhưng Phương Định là nhân vật nổi bật nhất và được Lê Minh Khuê dụng công miêu tả.
Người con gái Hà Nội xinh đẹp, mê ca hát và có ý thức về vẻ đẹp của bản thân “tôi là một cô gái khá. Hai bím tóc dày, tương đối mềm, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn…”. Ở Phương Định vừa có nét ngây thơ của cô thiếu nữ, vừa có những suy nghĩ thật đáng trân trọng “trong suy nghĩ của tôi, những người đẹp nhất, thông minh, can đảm và cao thượng nhất là những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mủ” hay sự can trường của cô trong cảnh phá bom nguy hiểm.
Toàn bộ cảnh vật, con người và không khí của truyện đểu được tái hiện qua điểm nhìn trong sáng, đáng yêu mà cũng rất đỗi rõ ràng, cương trực của Phương Định. Cô gái ấy cũng mang một trái tim giàu tình cảm luôn nhớ về những kỉ niệm thân thương của gia đình và quê hương: “tôi nhớ một cái gì đấy, hình như mẹ tôi, cái cửa sổ, hoặc những ngôi sao to trên hầu trời thành phố…”.
Tiếng reo cùng hành động “chạy ra, vui thích cuống cuồng” của cô gái trẻ giữa cơn mưa đá hồn nhiên thật khiến người đọc yêu mến và hiểu thêm giá trị của hai tiếng hòa bình.
Ba nhân vật Thao, Nho, Phương Định đã để lại ấn tượng đẹp và khiến người đọc cảm phục sâu sắc. Với ngòi bút chân thành, Lê Minh Khuê tái hiện những cô thanh niên xung phong bằng một cốt truyện đơn giản mà thấm thìa, nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật nữ đầy tinh tế, ngôn ngữ trần thuật đối thoại tự nhiên và kể chuyện qua điểm nhìn nhân vật.
Chiến tranh đã qua đi nhưng dư âm thì còn lại mãi mãi. Điều lay động chúng ta nhất chưa hẳn là niềm kiêu hãnh về chiến công phi thường của một dân tộc đói nghèo đánh thắng đế quốc khổng lổ, mà chính là những người đã làm nên chiến công ấy như những cô thanh niên xung phong Thao, Nho, Phương Định. Họ là một phần của vô vàn những anh bộ đội cụ Hồ.
Cô thanh niên xung phong, bà mê kháng chiến, em nhỏ liên lạc… những con người bình dị băng mình qua gian nguy và mất mát để làm nên màu xanh hòa bình của bầu trời hôm nay. Họ chiến đấu ở nơi xa xôi nơi cao điểm nhưng là những vì tinh tú lấp lánh và ý nghĩa. Và trong cuộc sống hòa bình ngày hôm nay, chúng ta có trở thành những vì tinh tú hay không? Và chúng ta đang ở đâu, đang làm gì cho cuộc đời thêm tươi đẹp? Không ai khác, chính tôi và các bạn sẽ trả lời cho câu hỏi đó.
Tham khảo thêm 🌸Cảm Nhận Về Nhân Vật Mị Trong Vợ Chồng A Phủ ❤️️ 10 Bài Hay
Bài Văn Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Chi Tiết – Bài 8
Để hoàn thành tốt bài văn trên lớp thì các em học sinh không nên bỏ qua bài văn cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong chi tiết dưới đây.
Ba cô gái thanh niên xung phong trong tác phẩm Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê chính là hình ảnh biểu tượng cho vẻ đẹp của người con gái Việt Nam – thông minh, xinh đẹp, mạnh mẽ và dũng cảm.
Đầu tiên ta cảm nhận về vẻ đẹp trong tầm hồn của ba nhân vật nữ thanh niên xung phong, họ gồm có ba người, hai cô gái rất trẻ là Phương Định và Nho, còn tổ trưởng lớn tuổi hơn một chút là chị Thao. Có lẽ ở ba con người này có rất nhiều điểm chung, trước hết là họ ở cùng một chỗ “một hang dưới chân cao điểm”. Đây là một nơi rất nguy hiểm vì ở một cao điểm, lại giữa một vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn ra trận, ở đó có rất nhiều khó khăn và các cuộc chiến đấu ác liệt nhất.
Thậm chí nơi ở của họ cũng ác liệt. Đường bị đánh lở loét màu đất đỏ, trắng lẫn lộn vào nhau, đó là chưa kể cây không thể sống được, “hai bên đường không có lá xanh và những rễ cây nằm lăn lóc”. Cuộc sống ở đây thật ác liệt, mọi thứ đều bị tàn phá. Vậy mà công việc của ba cô gái lại diễn ra ở đây. Họ làm công việc được gọi chung là tổ trinh sát mặt đường, còn cụ thể ra là hàng ngày “khi có bom nổ thì chạy đến, đo khối lượng đất lấp hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom”.
Công việc cũng chẳng đơn giản chút nào luôn phải chạy trên cao điểm giữa ban ngày, luôn phải đối diện với tử thần khi máy bay địch đến hay khi phá những quả bom nổ chậm ở nơi kẻ địch hay ném bom đánh phá. Nhưng với ba cô gái công việc này rất bình thường, nhiều khi bị bom vùi luôn cũng nhiều khi chỉ thấy hai con mắt lấp lánh trên khuôn mặt lem luốc. Với chúng ta họ là những cô gái dũng cảm, bình tĩnh khi “thần kinh căng như chão, chân chạy mà biết rằng khắp chung quanh có nhiều quả bom chưa nổ”.
Giữa muôn vàn hiểm nguy của công việc, họ vẫn luôn tìm được niềm vui, một cái thú dù đầy nguy hiểm từ cái thú này. Cả ba cô gái đều là con gái Hà Nội, quen sống trong hạnh phúc của gia đình bạn bè. Giờ đây họ quen với cuộc sống chiến trường, có tinh thần trách nhiệm cao đối với nhiệm vụ dù quả bom nằm lạnh lùng trên một bụi cây khô nhưng họ không sợ mà sẽ đường hoàng bước tới, dù sự hi sinh luôn rình rập họ nhưng với lòng dũng cảm, họ đã vượt qua.
Dù phá bom nổ chậm là công việc cực kì nguy hiểm nhưng họ “Quen rồi! Một ngày chúng tôi phá bom đến năm lần. Ngày nào ít ba lần. Họ đã luôn dũng cảm vượt qua sự đe doạ của tử thần đề cống hiến cho Tổ quốc. Đặc biệt ở họ có tinh thần gắn bó giữa đồng đội. Họ luôn quan lâm, lo lắng đến nhau, nhất là khi Nho bị thương do “quả bom tung lên và nổ trên không. Hầm nước bị sập”. Định bông bâng lại cho Nho còn chị Thao vì sợ máu nên chỉ dám đứng ở cửa hang nhưng cứ đi đi lại lại.
Nhìn chung, họ đều rất trẻ và rất dễ xúc động, họ còn nhiều mơ mộng, mơ ước. Là phụ nữ nên họ đều rất thích làm đẹp cho cuộc sống của mình. Với Nho, cô rất thích thêu thùa. Chị Thao “giọng thì chua, chị không hát trôi chảy được bài nào” nhưng chị lại có ba quyển sổ dày chép bài hát
Còn Phương Định tự đánh giá khiêm tốn mình khá vì vậy cô thích ngắm mình trong gương và bó gối mơ mộng hay ngồi hát một mình. Bên cạnh những nét chung ta thấy mỗi người có cá tính riêng, mỗi người một tính càng làm phong phú đời sống của họ và từ đó càng làm rõ ý chí chiến đấu, tinh thần đoàn kết của họ. Dù họ mỗi người một cá tính riêng nhưng khi chiến đấu họ vẫn luôn sát cánh cùng nhau, hiểu nhau.
Chị Thao nhiều tuổi hơn một chút nên có vẻ từng trải hơn, chị không dễ dàng hồn nhiên như Nho và Định. Chị ước mơ về tương lai thiết thực hơn. Nhưng chị vốn có những tình cảm riêng và chị thích chép sổ hát dù vẫn biết mình hát dở, giọng thì chưa hay “chị lại hay tỉa đôi lông mày của mình, tỉa nhỏ như cái tăm”. Chị có những khát khao của tuổi trẻ, trong công việc chị rất “cương quyết, táo bạo” mặc dù vậy “thấy máu thấy vắt là chị nhám mắt lại, mặt tái mét”. Chị Thao tuy rất anh dũng trong công việc nhưng lại sợ những điều bình thường trong cuộc sống.
Đặc biệt, vẻ đẹp phẩm chất của ba cô gái được thể hiện lớn nhất qua Phương Định. Cô là một cô gái Hà Nội, vì yêu Tổ quốc nên đã vào chiến trường. Trong những ngày chiến tranh ác liệt này cô luôn nhớ lại và chỉ mong được trở lại và sống trong hoà bình, yên ả, nó luôn tạo một khoảng yên ả, trầm tư trong lòng Định giữa những cơn căng thẳng, quyết liệt của chiến tranh.
Cô đã vào chiến trường ba năm, đã quen với những thứ thách nơi đây, quen với những nguy hiểm mà ngày ngay cô phải đối mặt, những khốc liệt của chiến trường nhưng cô vẫn giữ những ước mơ hồn nhiên về tương lai, những ước mơ hồn nhiên trong sáng.
Phương Định là người hay mơ mộng “Tôi mê hát. Thường cứ thuộc một điệu nhạc nào đó rồi bịa ra lời mà hát”, mê hát và vô tư, đôi khi bò ra mà cười một mình”. Cũng như chị Thao, cô rất yêu mến những người đồng đội, đặc biệt cô dành tình yêu vì lòng cảm phục cho những người mặc quân phục, có ngôi sao trên mũ. Thú vị hơn cách cô tư đánh giá về mình: “Nói một cách khiêm tốn tôi là một cô gái khá”. Tâm trạng của Định được miêu tả cụ thể, sinh động.
Bên cạnh đó nghệ thuật trong truyện cũng thành công. Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, tác giả đã để nhân vật xưng “tôi” nói về mình, về những đồng đội, câu chuyện xung quanh công việc của mình. Đầu tiên tác giả đã để Phương Định xưng “tôi” kể câu chuyện “Chúng tôi có ba người. Ba cô gái”, việc lựa chọn ngôi kể càng làm cho việc kể thuận lợi, vừa miêu tả, vừa bộc lộ cảm xúc suy nghĩ của nhân vật.
Đặc biệt, truyện ngắn này có ngôn ngữ giọng điệu phù hợp với tình hình chiến đấu đang diễn ra ác liệt “Vắng lặng đến phát sợ. Cây còn lại xơ xác, Đất nóng”. Các câu này rất phù hợp với các nhân vật sống hồn nhiên, thoải mái, luôn sẵn sàng nhận nhiệm vụ và phù hợp với tính cách của người kể chuyện có tính cách lạc quan, vui vẻ. “Định ở nhà. Lần này nó bỏ ít, hai đứa đi cũng đủ”. Nhờ vậy truyện cho người đọc thấy được sự tự nhiên thoải mái, trẻ trung nhưng cũng đầy chất nữ tính.
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” đã thể hiện về những cô gái trong cuộc kháng chiến chống Mỹ và tinh thần lạc quan, yêu đời. Truyện viết về đề tài chiến tranh, tuy có những chi tiết viết về bom đạn, chiến đấu., nhưng chủ yếu hướng nhiều vào nội tâm, hiện lên vẻ đẹp tâm hồn của người Việt Nam qua nghệ thuật của truyện. Qua đó cho ta thấy được vẻ đẹp xưa của các nữ thanh niên xung phong nói riêng và phụ nữ Việt Nam nói chung, những người phụ nữ “anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang.”
Gợi ý 👉Cảm Nhận Nhân Vật Mị Trong Đêm Tình Mùa Xuân ❤️️15 Mẫu
Văn Mẫu Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Chọn Lọc – Bài 9
Văn mẫu cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong chọn lọc sau đây là tài liệu tham khảo hữu ích để các em có thể ôn tập hiệu quả.
Lê Minh Khuê đã từ một cô thanh niên xung phong chống Mĩ trở thành một nhà văn. Những tác phẩm đầu tay của chị ra mắt bạn đọc vào những năm 70 của thế kỉ XX đều viết về thanh niên xung phong và bộ đội trên tuyến đường Trường Sơn thời chống Mĩ. Từ năm 1975, các sáng tác của chị chủ yếu đề cập tới những vấn đề bức xúc của xã hội và con người với tinh thần đổi mới mạnh mẽ. Nhà văn có sở trường viết về truyện ngắn với những trang miêu tả tâm lí phụ nữ rất tinh tế.
Truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” được viết năm 1971, lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ của dân tộc đang diễn ra ác liệt. Cũng như bao sáng tác văn xuôi thời ấy, truyện ca ngợi chủ nghĩa anh hùng cách mạng, ca ngợi phẩm chất cao cả của con người Việt Nam trong chiến tranh.
Truyện ngắn Những ngôi sao xa xôi kể về cuộc sống và chiến đấu vô cùng gian khổ và hiểm nguy của ba nữ thanh niên trẻ tuổi trên một cao điểm trong vùng trọng điểm. Tuy cuộc sống khó khăn thiếu thốn, công việc nặng nhọc hiểm nguy nhưng ba nữ thanh niên vẫn kiên cường bám sát và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Ở mỗi nhân vật có một tính cách riêng. Trên đỉnh cao, họ luôn biết tự tạo niềm vui cho mình. Trận phá bom được miêu tả gây cấn, căng thẳng nhưng cuối cùng họ cũng phá được bom. Trong lần ấy, Nho bị thương và được đồng đội giúp đỡ, chăm sóc tận tình.
Cốt truyện rất đơn giản, truyện kể theo dòng ý nghĩ của nhân vật kể chuyện đan xen giữa hiện thực và quá khứ. Tác giả lựa chọn ngôi kể thứ nhất – nhân vật chính tự kể chuyện mình và hai đồng đội. Ngôi kể đó giúp tác giả miêu tả được sâu sắc thế giới nội tâm của nhân vật và dựng lại rất chân thực, sinh động cuộc sống chiến đấu đầy gian khổ, hiểm nguy của thanh niên xung phong trên các tuyến đường mặt trận thời chống Mĩ.
Ba cô thanh niên xung phong làm thành một tổ trinh sát mặt đường. Họ ở trong một cái hang dưới cao điểm, có con đường đi qua trước cửa hàng. Nhiệm vụ của họ là: “Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom”. Sau đó họ báo cáo cho đơn vị biết để đêm đến cả đơn vị thanh niên xung phong ra lấp hố bom thông đường cho xe chạy.
Cuộc sống và chiến đấu hằng ngày của họ: “Chúng tôi bị bom vùi luôn… Thần kinh căng như chão, tim đập bất chấp cả nhịp điệu,…” Nữ nhân vật chính tự kể nỗi khó khăn, vất vả, hiểm nguy của người thanh niên xung phong bằng lời kể chân thật, trẻ trung, giản dị, ngắn gọn.
Cô ấy chính là Phương Định, người con gái Hà Nội, khá xinh “hai bím tóc dày, tương đối mềm mại, một cái cổ cao, kiêu hãnh như đài hoa loa kèn”, đôi mắt thì “Cô có cái nhìn sao mà xa xăm!. Cô rất thích hát, hát khá hay, nhạy cảm và hay mơ mộng. Tâm hồn trong sáng, chân thành và giàu tinh thần lạc quan.
Bên cạnh đó, Nho cũng rất trẻ, một cô gái nông thôn, nhỏ nhắn, tươi tắn, hay ăn kẹo, thích được vỗ về. Tất cả tạo nên một cô gái giàu nữ tính, sống hồn nhiên hòa đồng.
Cuối cùng là chị Thao lớn tuổi hơn một chút, là đội trưởng, từng trải và thiết thực hơn hai cô bạn, hát loạn nhạc nhưng thích chép bài hát, rất sợ máu nhưng lại quên mình lao ra cứu đồng đội, đau lòng khi đồng đội bị thương nhưng ghìm lòng không khó. Quả thật là một người chiến sĩ dũng cảm, giàu tình thương đồng đội và có tinh thần trách nhiệm.
Họ thích ngắm mình trong gương, rất tự hào khi được mọi người khen là xinh. Họ còn thích làm đẹp cho cuộc sống ngay cả trên chiến trường ác liệt. Họ cùng chiến đấu rất dũng cảm: chưa tan khói bom đã lao ra, phơi mình dưới đồi quang làm nhiệm vụ. Họ thản nhiên khi bị nạn để động viên nhau vượt qua và có tình cảm đồng đội gắn bó sâu sắc. Họ sống, chiến đấu đầy gian khổ, hi sinh nhưng tinh thần rất dũng cảm, tâm hồn rất trong sáng, lạc quan.
Nhìn chung thông qua tác phẩm Những ngôi sao xa xôi, Lê Minh Khuê đã thành công khi phản ánh về ba cô gái thanh niên xung phong và nhờ ngòi bút miêu tả sinh động, các tình tiết chân thực, diễn tả một cách tự nhiên cử chỉ, ngôn ngữ, ý nghĩ, cảm xúc, tâm trạng các nhân vật.
Xem thêm☀️ Cảm Nhận Về Hình Tượng Nhân Vật Viên Quản Ngục ❤️️Hay nhất
Văn Cảm Nhận Về 3 Cô Gái Thanh Niên Xung Phong Sinh Động – Bài 10
Giới thiệu bài văn cảm nhận về 3 cô gái thanh niên xung phong sinh động sau đây được nhiều bạn đọc quan tâm và chia sẻ, cùng theo dõi ngay nhé!
Lê Minh Khuê (1949) quê ở Tĩnh Gia – Thanh Hóa, là cây bút chuyên viết về truyện ngắn. Trong chiến tranh các tác phẩm của chị viết về cuộc sống chiến đấu của tuổi trẻ trên tuyến đường Trường Sơn. Tiêu biểu là truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” ra đời năm 1971 khi cuộc kháng chiến chống Mỹ diễn ra ác liệt.
Đây là một tác phẩm đầu tay của chị, truyện kể về ba nữ thanh niên xung phong trong tổ trinh sát phá bom trên một cao điểm Trường Sơn. Họ luôn phải sống trong gian khổ, nhiệm vụ khiến họ phải đối mặt với cái chết. Vậy mà họ vẫn hồn nhiên trong sáng, dũng cảm và luôn hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ.
Trước hết hoàn cảnh sống, chiến đấu nơi tuyến lửa đã gắn bó nhau thành một khối, họ ở trong một cái hang dưới chân cao điểm, giữa một vùng trọng điểm tức là nơi tập trung nhất, bom đạn và sự nguy hiểm, ác liệt. “Nơi ở của họ có biết bao thương tích” đường bị đá lở loét, màu đất đỏ, trắng lẫn lộn, hai bên đường không có lá xanh chỉ có những thân cây bị tước khô cháy”. Chỉ với vài chi tiết miêu tả cũng đủ khiến người đọc hình dung được cuộc sống ở nơi đây đang bị hủy diệt tàn khốc.
Không những thế công việc của họ lại càng ngày càng nguy hiểm, họ phải chạy trên cao điểm giữa ban ngày, phơi mình dưới con mắt “cú vọ của giặc Mỹ”. Sau mỗi trận bom họ phải lao ra trọng điểm để “đo khối lượng đất đá, san lấp mặt đường, đánh dấu vị trí những quả bom chưa nổ nếu cần thì phá bom”. Đó là một công việc nguy hiểm có khi cận kề với cái chết, “thần chết là một tay không thích đùa, hắn ta lẩn trong ruột của những quả bom”.
Làm công việc ấy thần kinh ta luôn căng thẳng đòi hỏi phải có lòng dũng cảm và sự bình tĩnh: “Có ở đâu như thế này không thần kinh căng như chảo, tim đập bất chấp nhịp điệu, xung quanh có nhiều quả bom cưa nổ, nó có thể nổ bây giờ, có thể nổ chốc nữa nhưng nhất định sẽ nổ”. Có thể nói công việc vô cùng nguy hiểm nhưng với các cô thì đây là việc hết sức bình thường.
Chính trong hoàn cảnh gian khổ ác liệt ấy những phẩm chất đáng quý của các cô gái dần được bộc lộ. Trước hết họ đều có những phẩm chất chung của những chiến sĩ thanh niên xung phong ở tuyến đường trường Sơn, đó là tinh thần trách nhiệm cao với nhiệm vụ và lòng dũng cảm không sợ hi sinh. Theo tiếng gọi của Tổ Quốc họ phải lên đường và khi đã lên đường là phải hoàn thành tốt nhiệm vụ.
Với họ những ai phải ngồi trực điện thoại trong hang là một cực hình, có bao nhiêu trái bom chưa nổ họ không cần ai giúp à phân công nhau phá cho hết “tôi một quả bom trên đồi, Nho hai quả bom dưới lòng đường, chị Thao một quả dưới chân cái hầm Barie cũ. Đặc biệt tinh thần dũng cảm của các cô gái trẻ được bộc lộ rõ nét trong những lần phá bom. Mặc dù không phải đối mặt trực tiếp với kẻ thù nhưng các cô phải đối mặt với thần chết do kẻ thù ném bom xuống.
Trong những lúc như vậy họ đã suy nghĩ gì và làm như thế nào để hoàn thành tốt nhiệm vụ? Chiến thắng thần chết”. Bản thân vốn là nữ thanh niên xung phong nên Lê Minh Khuê tỏ ra am hiểu sâu sắc, miêu tả cụ thể, tinh tế đến từng cảm giác, ý nghĩ của ba nữ thanh niên xung phong trong truyện.
Điều đáng chú ý là công việc khủng khiếp không chỉ diễn ra một lần trong ngày mà nó diễn ra thường xuyên, quen rồi một ngày họ phá bom đến 5 lần, ngày nào ít cũng 3 lần. Những lúc phá bom Phương Định có nghĩ đến cái chết nhưng đó chỉ là một cái chết mờ nhạt không cụ thể cái, chính là bom có nổ hay không. Đó chính là tinh thần trách nhiệm cao đối với công việc, là lòng quả cảm vô song, một ngày trong những năm tháng trường Sơn của các cô là như vậy.
Những trang sử Trường Sơn không thể quên đi một ngày như thế, không chỉ có lòng dũng cảm trong công việc họ còn gắn bó với nhau trong tình đồng đội. Điều này được thể hiện sâu sắc trong một lần phá bom Nho bị thương Phương Định và chị Thao đã chăm sóc cho Nho như một người em gái.
Phương Định “tôi bế Nho lên, rửa vết thương cho Nho bằng nước đun sôi, tiêm thuốc cho Nho”, còn chị Thao lo cuống cuồng không chỉ vậy với Phương Định mỗi lần đồng đội đi làm nhiệm vụ ở ngoài cao điểm là cô lo lắng và căng thẳng. Đặc biệt cô dành tình cảm yêu mến khâm phục những chiến sĩ hàng đêm cô gặp trên con đường ra mặt trận đối với cô: “Những người đẹp nhất, thông minh, can đảm, cao thượng nhất là những người mặc quân phục có ngôi sao trên mũ”.
Mang vẻ đẹp của những chiến sĩ thanh niên xung phong, ở họ còn có những nét chung rất đáng yêu của những cô gái trẻ dễ xúc cảm, mơ mộng, trong sáng. Họ thích làm đẹp cho cuộc sống của mình ngay trong hoàn cảnh ác liệt: Nho thích ăn kẹo, chị Thảo thích chép bài hát, thích thêu thùa, còn Phương Định thích ngắm mắt mình trong gương và ngồi bó gối mơ màng và chỉ cần mưa đá thoáng qua cũng khiến họ vui thích cuống cuồng, những niềm vui của con trẻ.
Dù sống trong một tập thể nhỏ rất gắn bó với nhau nhưng mỗi người vẫn có một nét cá tính. Nho có nét trẻ trung xinh xắn “trông nó mát mẻ như một que kem trắng” đồng thời cũng rất hồn nhiên. “Nho thích tắm suối, dù biết khúc suối ấy đang có bom nổ chậm” hồn nhiên nhưng cô vẫn rất kiên định dũng cảm khi Nho bị thương không hề rên la, không muốn đồng đội phải lo lắng cho mình.
Còn Phương Định là cô gái thành phố rất nhạy cảm và hay quan tâm đến hình thức của mình. Đặc biệt cô thường sống với những kỉ niệm vì thế khi trận mưa đá thoáng qua là tất cả những kỉ niệm về gia đình, về thành phố thân yêu sống dậy trong lòng cô một cách say sưa tràn đầy.
Cuối cùng chị Thao là đội trưởng từng trải hơn, không còn hồn nhiên như hai người đồng đội nhưng cũng không thiếu những khát khao những rung động tuổi trẻ. Chị chiến đấu dũng cảm nhưng lại rất sợ khi nhìn thấy máu, thấy vắt. Những nét riêng đó làm cho nhân vật hiện lên một cách sống động và đáng yêu hơn hơn.
Có thể nói ngòi bút của Lê Minh Khuê rất thành công trong việc làm nổi bật vẻ đẹp của những nữ thanh niên xung phong. Điều đầu tiên là tác giả đã chọn một trong ba nhân vật là Phương Định kể lại câu chuyện làm cho nó vừa chân thật nhưng cũng hết sức khách quan. Đặc biệt là nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật rất xuất sắc.
Như vậy, bằng việc chọn ngôi kể thứ nhất, khắc họa nhân vật qua lời nói, hành động đồng thời sự am hiểu tâm lý nhân vật Lê Minh Khuê đã khắc họa tâm hồn trong sáng hồn nhiên và tính cách của Nho, Phương Định và chị Thao – những nữ thanh niên trong truyện: “Những ngôi sao xa xôi”.
Qua họ Lê Minh Khuê đã giúp người đọc hình dung rõ vẻ đẹp của thế hệ trẻ trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Họ sống chiến đấu đầy gian khổ hi sinh nhưng vô cùng lạc quan dũng cảm. Họ tiêu biểu cho thế hệ thanh niên xung phong trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ.
“Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Mà lòng phơi phới dạy tương lai”
Không thể bỏ lỡ cơ hội 🔜Nhận Thẻ Cào 100k Miễn Phí🔜