Bức thư gửi người yêu
Tác giả:
blogradio.vn – Em yêu anh, cho dù khi mà em chẳng còn bất cứ tư cách nào nữa em vẫn yêu anh. Và anh yêu ơi, em biết là một triệu giọt nước mắt cũng không thể cứu vãn câu chuyện này, nhưng ngay lúc này, khi em khóc anh có thể đừng nói gì cả và đến đây ôm em được không?
***
Chào anh, người yêu hiện tại của em.
Em nghĩ là rồi một ngày nào đó, khi mà cơn gió không còn quấn quýt cùng mây, mây chẳng còn bám lấy bầu trời, và lòng anh cũng không còn vấn vương em nữa. Ngày đó, ta có thể nhẹ nhàng buông tay nhau, lãng quên nhau mà không còn vất vả như bây giờ. Anh yêu ơi, hãy đừng buồn nhé anh, vì chuyện của chúng ta vốn dĩ là một sai lầm, một cái tương lai định sẵn là lỡ hẹn, chỉ là hiện tại ta chưa đủ can đảm để rời xa nhau mà thôi.
Em không hiểu tại sao trên thế gian này, giữa hồng trần hơn bảy tỉ người, ta lại vô tình va trúng nhau rồi yêu mến nhau. Tình yêu quả thật là một phép màu kì lạ, nó gắn kết ta với nhau, song lại chẳng cho ta được toại nguyện. Anh yêu ơi, suốt cuộc đời này điều em nuối tiếc nhất có lẽ là đánh mất anh. Mặc dù điều đó đã xảy ra hai lần rồi nhưng em vẫn chưa kịp thích nghi với nó. Và anh ơi, có lẽ điều đau đớn nhất trong cuộc đời này chính là yêu nhau nhưng không thể trọn vẹn ở bên nhau, là bên cạnh nhau nhưng phải chuẩn bị tâm lý rời xa nhau bất cứ lúc nào. Em chẳng biết là tại sao vốn dĩ biết trước là không thể người ta vẫn ngoan cố bất chấp, mặc dù biết rằng mất nhiều hơn được nhưng cục diện này cả em và cả anh đều chọn tiến không chọn lùi.
“Nếu biết trước sẽ có ngày chia tay, tôi đã không yêu em nhiều như thế” – người ta vẫn thường trách nhau như thế để bao biện cho sự ngu ngốc và cuồng si của mình. Nhưng anh à, em cũng biết trước kết quả của ván cờ này nhưng em vẫn đâm đầu vào cuồng nhiệt đến thế. Kì thủ sẽ chỉ tiến khi họ có cách phá vây, em như một tên gà mờ tay cầm cờ còn chưa kịp đánh đã bại trận.
Anh yêu ơi, có lẽ yêu là mật ngọt và cũng là trái đắng, và phải chăng tình yêu nào rồi cũng sẽ biến mất phải không ? Cảm ơn anh vì thanh xuân đã gặp được anh. Dẫu sau này chuyện chúng ta có là một bài ca buồn hay một phút chia ly nuối tiếc em chỉ mong giờ này phút này, khi ta vẫn là của nhau, ta vẫn hết lòng vì nhau. Nghe có vẻ ngớ ngẩn quá anh nhỉ, nhưng anh ơi, em yêu anh, đó là sự thật, một sự thật mà ngay cả con tim và lý trí của em đều không thể chối cãi.
Có những lúc, khi mãi quẩn quanh trong những bế tắc và tuyệt vọng, em đã muốn bỏ nó đi, bỏ cái thứ tình cảm sai trái này. Nhưng anh ơi, tình yêu nào có lỗi lầm gì đâu? Có chăng là số phận này, cục diện này, thế trận này đã không ưu ái cho chúng ta. Em đã từng vô số lần muốn trả tự do cho anh, bởi vì người ta thường nói “Trả tự do cho người mình yêu chính là cách bạn yêu họ lần cuối cùng”. Nhưng anh ơi, nếu em buộc phải chọn giữa tự do của anh và mạng sống này, em sẽ chọn tự do của anh. Dù vậy, nếu đó là một tự do không hạnh phúc, có chết em cũng phải xiềng xích anh lại.
Trên đời này, sự cố chấp nào rồi cũng phải trả giá. Nhưng anh biết không, khi mà con người bị dồn đến chân tường của sự bất lực, người ta sẽ không còn sợ hãi và trốn tránh nữa, có phải đạp đổ vách tường hay đập nát nó người ta cũng sẽ làm. Em yêu anh, chỉ vì đơn giản là em yêu anh mà thôi. Đừng nói là quá khứ của anh hay sai lầm của anh, chỉ cần là anh em đều có thể bao dung anh. Cho dù bây giờ là lựa chọn sai lầm, sau này cũng tuyệt không hối hận. Em yêu anh, cho dù khi mà em chẳng còn bất cứ tư cách nào nữa em vẫn yêu anh. Và anh yêu ơi, em biết là một triệu giọt nước mắt cũng không thể cứu vãn câu chuyện này, nhưng ngay lúc này, khi em khóc anh có thể đừng nói gì cả và đến đây ôm em được không?
Có những người chỉ cần nhìn người mình thương thật lòng luôn mỉm cười khi ở bên cạnh một người mà họ cảm thấy hạnh phúc nhất thì sự lạnh lẽo, không yên trong tâm hồn cũng được sưởi ấm đi phần nào. Nhưng anh biết rõ hơn ai hết, tình yêu của chúng ta là độc tôn chiếm hữu, bất cứ ai cũng không có quyền chạm vào thứ độc tôn này. Thật là một bi kịch khi mà sau ngần ấy thời gian và chúng ta vẫn ở bên nhau. Và điên rồ hơn là, chúng ta ghen ngay cả khi ta chẳng là gì của nhau. Em vẫn sợ mất anh, ngay cả khi anh chẳng thuộc về em, ngay cả khi em chẳng còn bất cứ tư cách nào với anh nữa em vẫn không muốn anh thuộc về ai khác. Không giống như những con người khác trên thế giới này, luôn yêu theo cách mà họ đã, đang và sẽ yêu. Hay theo những nguyên tắc, quy luật đã có sẵn của tình yêu. Với em thì tình yêu lại chẳng có một quy luật nào cả, và những nguyên tắc được đặt ra chỉ là để phá bỏ.
Có một sự thật là sinh mệnh không thể ràng buộc được chính bản thân mình. Nên em thật lòng xin lỗi vì sự ích kỷ của bản thân em vẫn phải viết tiếp câu chuyện tình yêu của chúng ta. Mặc dù có lẽ sẽ không nhiều màu sắc như anh muốn nhưng em tin “chân thành ắt đổi được chân tâm”. Rồi một ngày đó, vào một chiều mưa buồn gió lộng hay một ngày nắng khô gió rát, khi mà anh mệt mỏi với cảm xúc của em, hãy đừng ngại và hãy nói cho em biết anh nhé. Đừng cảm thấy có lỗi vì đó là một đặc ân dành cho em, dành cho tình cảm của chúng ta. Nếu như có ngày đó, xin anh hãy một lần thẳng thắn với nhau để em còn chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống mới, và tập quen dần với cuộc sống không có anh.
Xin lỗi anh vì cảm xúc tiêu cực của em hôm nay, em muốn mỗi ngày chúng ta bên nhau đều là những ngày vui vẻ. Bởi vì nhỡ sau này nhìn lại có khi còn chẳng có gì để tiếc nuối. Thật buồn là hôm nay trời lại mưa, thật tiếc là, mưa có thể gột rửa vạn vật, dội sạch những dơ bẩn của nhân loại, lại vô tình làm ướt mi kẻ si tình, làm ướt lòng người tương tư. Và bất ngờ thay, trong mắt kẻ si tình, lại ẩn hiện hình bóng anh trong đó.
Ngủ ngoan anh nhé. Hôn anh!
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 621: Chúng ta không có sau này