Boss Là Nữ Phụ – Chương 121 – ThíchTruyện.VN

hạm quy tắc thì sao?” Thời
Sênh bước về phía trước một
bước, chặn Phong Cẩm ở sau lưng, “Không phục thì tới đánh nhau đi, đánh thắng rồi nói chuyện.”
Tiểu Bạch bị khí thể đó dọa cho run rẩy, trực tiếp dịch chuyển tới bên cạnh…
An Tố cũng đi theo, di chuyển về phía sau Phong Cẩm, dáng điệu này không đúng, vẫn là đứng phía sau Phong tiên sinh bảo đảm.

s
Cả đám Thầy Trừ Ma ngây ra: “…” Con ma
này huênh hoang quá! Không đánh là có lỗi với bản thân họ.
“Từng người từng người tới, hay là cùng lên?” Thời Sênh thong thả ung dung móc thiết kiếm ra.
Tư thế đó thái độ đó, khiến người ta nhìn muốn đánh cô ấy nhét vào trong kẽ đất.

Khuôn mặt dễ nhìn trắng dài như vậy.
“Ta tới trước.” Tên lùn đen đúa đi ra đầu tiên đó đứng ra trước, trong tạy hắn cũng làmộtthanh kiêm, nhưng là kiếm gỗ đào.
Hắn đi tới đối diện Thời Sênh, dùng đào mộc kiếm chỉ vào Thời Sênh, “Yêu nghiệt, hôm nay ta thay trời hành đạo…”
Thời Sênh trợn trừng mắt, xách thiết kiếm bay tới chỗ tên lùn, giơ tay lên chém xuống đào mộc kiếm của hắn.
Đào mộc kiểm không chút bất ngờ bị chém thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Không gian tĩnh mịch mộtcách kì dị.
Biểu cảm của tên lùn phong phú nhất, hắn còn chưa nói xong thì người đã xông lên chém, có hiếu quy tắc không? “Ngươi chơi xấu”. Tên lùn đen đúa nén ramộtcâu.
“Ta chơi xấu chỗ nào?” Thời Sênh nháy mắt nhìn hắn.
“Ta còn chưa hô bắt đầu, ngươi không phải chơi xấu thì là gì?”
Thời Sênh giễu cợt, biểu cảm cực kì mỉa mai, “Ngươi biết đứng trước mặt ngươi là thứ gì không?”

Bản cô nương là ma, ma biết không?
Sao phải đợi ngươi hô bắt đầu, từ lúc ngươi đứng ra liền đã bắt đầu rồi, ngươi muốn nói nhảm, bản cô nương còn phải đợi ngươi nói nhám sao? Bai não!
Tên lùn đen đúa đang định phản ứng lại, nhưng giây sau hắn liền bị đạp bay đi.
“Vô liêm sỉ, bỉ ổi.” Tên lùn đen đúa bị mọi người đỡ từ dưới đất đứng lên, hướng về Thời Sênh chính là một loạt từ ngữ hỏi thăm.
“Cảm ơn quá khen.”Thời Sênh đợi hắn ta nói Xong, bình tĩnh nói một câu.
PhùCon ma này là muốn lên trời!
Da mặt này cũng có thể sánh ngang với tường thành, còn là loại cực kì cố chấp.
“Còn ai nữa?” Thời Sênh huênh hoang dùng thiết kiếm quét qua đổi diện, “Các ngươi từng người từng người một quá phiền phức, cùng lên đi.”
Phong Cẩm ở phía sau chống cằm, rốt cuộc hăn đã nuôimộtcon ma bạo lực làm sao.
Trước đây vẫn chỉ là phá cửa nhà, giờ đã bắt đầu phá người rồi sao?

“Phong Cẩm, cậu thật sự muốn dung túng cô ta?” Có người đột nhiên kéo sự chú ý lên người Phong Cấm.
Đây mới là mục tiêu chủ yếu ngày hôm nay của họ, họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận Phong Cấm là Tông sư.
“Ngươi thân là Thầy Trừ Ma lại giao du với yêu tà quỷ vật, ngươi có mặt mũi gì đối diện với tổ sư gia?”
“Hôm nay ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”
Thời Sệnh bực bội dùng thiết kiếm chọc lên mặt đất, trong đầu đã diễn các loại đoạn phim máu me.
“Phong Cẩm, ngươi đích thân kết thúc con ma này, chúng ta có thể tha cho ngươi một lần, không thì chúng ta chỉ có thể tước đoạt đi thân phận Thầy Trừ Ma của ngươi…”
Thời Sênh nhìn về phía Phong Cẩm, biểu cảm của Phong Cẩm như lần đầu tiên gặp cô ấy, không nhìn ra đượchỉ nộ.
Hắn hơi hơi ngẩng đầu, bắt gặp cái nhìn của cô, sầu muộn trong mắt tan đi, khoé miệng chầm chậm vểnh lên, ánh mặt trời chậm rãi nhô lên, chiếu lên người hắn, giống như mạ cho hắnmộttầng kim quang ௱ôЛƓ lung.
Người nhìn có chút không mở nổimắt.
Đến cả đám người trừ ma đó cũng không thể không thừa nhận, tiểu tử Phong gia này trông rất đẹp.

Cười lên càng giống như có thể câu hồn nђเếק phách.
“Ta nguyện ý dung túng cô ấy.” Ánh mắt Phong Cẩm hơi bay bay lướt qua đám người đó, thanh âm không nhẹ không nặng.
“Phong Cẩm, ngươi muốn đối địch với tất cả Thầy Trừ Ma sao? Cứ coi như ngươi là người của Phong gia, việc này họ cũng không thể bảo vệ được ngươi”
Hành vi nuôi ma như vậy của Thầy Trừ Ma sẽ phá hoại sự ổn định cả cả ngành nghề, cho nên đây là việc cấm nghiêm minh.
“Có ta là đủ rồi, muốn Phong gia gì đó làm gì?”Thời Sênh huênh hoang tiếp lời, không cần sự che chở của người khác.
“Yêu nghiệt đừng ở đâu đưa lời cuồng ngôn, ngươi thật sự cho rằng có mấy phần bản lĩnh sao? Ngươi chẳng qua làỷ vào dùng thủ đoạn đê tiện.” Tên lùn đen đúa phẫn nộ nhất.
“Giở thủ đoạn đê tiện?”Ai yoo, ta nhổ vào, bản cô nương sao lại dùng thủ đoạn đê tiện rồi?
Thời Sênh tức giận rồi, u ám nói: “Được thôi, các ngươi đã nói vậy rồi, vậy ta không làm há không phải có lỗi với các ngươi sao? Hôm nay tông sư này các ngươi không nhận cũng phải nhận.”
“Ta nhổ vào… aa! ” Lời của tên lùn đột nhiên chuyển thành tiếng kêu thảm thiết, người hắn gập lại, mặt bổ xuống đất, thành tư thế quỳ bái.
Tất cả mọi người đều không hiểu đây là chuyện gì, quay sang nhìn nhau, lại không ai dám đi đỡ tên lùn đen đúa.

Nhưng, họ không đi đỡ, người đứng trước mặt cũng không thể may mắn thoát khỏi, đập thăng mặt Xuông đât.
Người phía sau nhanh chóng lùi về sau, cảnh giác nhìn tứ phía.
Phong Cẩm và con ma đó đứng trước mặt họ, tập kích họ là thứ gì?
Lẽ nào còn có một con ma nữa? “Aa! ”
Cứ coi như sợi dây cảnh giác toàn thân kéo tới giá trị tối đa, người phía sau vẫn là theo đó tiếp tục bổ nhào xuông.
Cho tới khi tất cả mọi người đều bổ nhào trên đất, họ cũng không hiểu, sao lại đột nhiên bổ nhào xuống đất rồi? Hoàn toàn không đứng lên nổi là chuyện gì, đầu gối giống như là bị phế đi vậy.
Thân hình Thời Sênh hơi lắc lư nhưng vẫn miễn cưỡng dùng thiết kiếm chống đứng vững, “Hành lễ lớn như vậy, không đểlại ảnh kỉ niệmmộtchút làm sao được. An Tố, chụp ảnh cho họ, loại 360 độ toàn phương vị không góc ૮ɦếƭ đó.”
“A?” An Tố ngây ngô nhìn Thời Sênh, chụp ảnh họ làm gì?
Thời Sênh lạnh lùng nhìn lướt qua, An Tổlập tức moi ra điện thoại từ trong túi, bắt đầu cháp cháp chụp ảnh, không chỉ có ảnh tập thể, còn có ảnh cá nhân.
Khi An Tổ chụp ảnh, Phong Cẩm lên trước đỡ Thời Sênh, “Một danh hiệu thôi mà, tôi không để tâm, em không cần phải đem bản thân…”
“Em từng nói, anh nên có cái tốt nhất.” Thời Sênh gián đoạn lời của hắn, thân thể lại thả lỏng tựa vào hắn, giải thíchmộtcâu, “Nhưng linh lực tiêu hao có chút quá độ, không đáng ngại, em sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa.”
Phong Cẩm nắm chặt lấy vai Thời Sênh, hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng, trong ánh mắt nhiều thêm mộttia dịu dàng.
Như vậy… Cũng không tồi.
“Chị ma nữ, chụp xong rồi.” An Tổ cầm máy ảnh trở về.
Thời Sênh gật gật đầu, “Bắt đầu từ hôm nay, ai dám không tôn trọng Phong Cẩm, ta không biết những bức ảnh này sẽ xuất hiện ở đâu đâu…”
Dừngmộtlát, Thời Sênh lại nói: “Ô, đúng, trước khi gửi ta nhất định sẽ photoshopmộtchút, tới lúc đó xuất hiện là khoảthân, hay là ảnh giường chiếu, đều phải xem tâm trạng của ta rồi. Có ai không phục, hoan nghênh tới chiến bất cứ lúc nào.”
“Yêu nghiệt, ngươi không được ૮ɦếƭ tốt đẹp.” Thời Sênh nhún vai, “Ta đã ૮ɦếƭ rồi!”
“Phì…”An Tổ thật sự là không nhịn được, vô Sô ánh nhìn sắc nhọn rơi trên người cô, An Tổ vội mím chặt môi.
“Cuối cùng ta miễn phí tặng các ngươi bữa ăn sang trọng của đồn cảnh sát.”
Đám người đó còn chưa kịp phản ứng lại câu nói này là ý gì, Phong Cẩm và An Tổ đột nhiên biến mất trước mắt họ, tiếp theo ngôi nhà cổphía trước họ vang lên tiếng nổ.
Một ngôi nhà cổ cứ như vậy hoá thành đống đổ nát trước mặthọ…
Đây là khu bảo vệ kiến trúc văn hoá trọng điêm, trọng điêm, trọng điêm…
Thời Sênh dùng loại bom thông thường, từ rất xa có thể nhìn thấy khói dày đặc bay lên ở đây.
Phong Cẩm ngồi trên thiết kiếm, nhìn đống đổ nát phía dưới, ánh mắt lấp lánh.
Tiểu Bạch không biết đi vào lúc nào, đang kéo sư phụ nhà mình ra ngoài, khi Thời Sênh tung bom đã tránh họ ra, chỗ hai người khác cũng không ném, nhưng khẳng định sẽ bị bên cạnh ảnh hưởng tới, bị chút vết thương cũng là điều không tránh khỏi.
“Chị ma nữ…” An Tổ bị Thời Sênh xách lên, lúc này cả người như con tôm bò nhoài trên thiết kiếm, thân hình run rẩy, lời không thành tiếng, “Em em… em sợ độ cao.”
Vì sao thanh kiểm này có thể biến to như trong cổ tích bay như thế? Cái này không khoa học.
Nghe nói người ở hiện trường hôm đó đều bị đưa về sở cảnh sát, khi nhìn thấy một tập thể người ăn mặc loè loẹt đủ kiểu bổ nhào xuống đất, cảnh sát thụ lý cũng có chút ngây người.
Đây là gặp phải tà giáo gì rồi sao?
Đám người đó nói hết lời mới thoát được hiềm nghi tà giáo, nhưng việc huỷ hoại kiến trúc bảo vệ văn hoá trọng điểm là quá đủ cho họ rồi.
Ngôi nhà cổ nổ tung huỷ đi cả giám sát, cảnh sát chỉ nhìn thấy họ tập thể nằm bò bên ngoài, hiềm nghi này làm thế nào cũng không rửa được.
Họ không thể nói việc này là một con ma làm, như vậy có lẽ họ phải vào bệnh viện tâm thần tập thể, việc này thật sự là phải gánh vác.
Dù bên trong có người quen biết lãnh đạo cấp cao, đi quan hệ, tội ૮ɦếƭ có thể miễn, tội sống khó thoát, bồi thường là việc phải làm.
Nghe nói có người bồi thường tới khuynh gia bại sản.
Vận khí khá tốt chính là ba người trong ngôi nhà đó chỉ phải đền tiền, không bị chụp ảnh, cũng không bị cảnh sát nhốt.
Khi Tiểu Bạch kéo sư phụ nhà mình ra, vừa hay nhìn thấy cảnh sát.
Đứa trẻ này từ nhỏ đã sợ cảnh sát, phản ứng đầu tiên chính là kéo sư phụ về, nấp đi.
Còn sư phụ của cậu ta cũng tỉnh lại lúc này, hai người hợp lực đưa hai người khác từ bên cạnh ra ngoài, vốn cho rằng thoát được kiếp nạn này.
Nhưng có nạn cùng chịu là truyền thống tốt đẹp, ba người bị người ta bán đứng rồi.
Thêm ba người, khoản tiền bồi thường chia đều lại ít đi một chút, không phải sao?
Từ đây Thiên Đô Sơn cắt đứt với các đại gia tộc trừ ma.
Sự thật chứng minh, có nạn là không thể cùng chịu.
Thời Sênh tu dưỡng mấy ngày liền mới hồi phục lại được, An Tổ đến trường rồi, trong nhà chỉ có Thời Sênh và Phong Cẩm.
Thời Sênh bay tới phòng của Phong Cẩm, hắn đang xem một cuốn thư tayố vàng.
Thấy Thời Sênh vào, cũng không biết tại sao có chút hoảng hốt đem thư tay nhét vào dưới chăn.
Hắn đứng lên kéo rèm cửa lên, ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, Thời Sênh lúc này mới từ cửa bay tới bên giường.
“Anh đang xem gì vậy?”
Phong Cẩm ngập ngừng nhìn cô ấy, băn khoăn một lát rồi lấy thư tay từ trong chăn ra đưa cho cô.
“Việc xảy ra sau khi em ૮ɦếƭ đều ghi chép ở đây.”
Thời Sênh nhận lấy, trang giấy của thư tay đó rất thô ráp, hơn nữa hình như niên đại cũng rất lâu.
Lúc đầu, người đó đáp ứng Ninh Nhàn là vì gia tộc của hắn đang lúc nguy nan, cần một món tiền lớn.
Cho nên khi Ninh Nhàn tìm được hắn, hắn bí quá hoá liều.
Nhưng sau khi đem Ninh Oanh đi, hắn không hề làm theo lời Ninh Nhàn nói, khiến nàng tan thành mây khói mà chỉ là phong ấn nàng lại.
Sau này gia tộc Vượt qua nguy nan, hắn rất áy náy việc này, liền nuôi dưỡng Ninh Oanh, sau khi ૮ɦếƭ cũng giao phó cho con cháu gia tộc, phải nuôi dưỡng tốt Ninh Oanh.
Người đó tên Phong Tín. Cụ của Phong Cẩm.
Vốn tới lượt Phong Cẩm, không nên để hắn làm việc này, nhưng lúc đó phong ấn của Ninh Oanh xảy ra vấn đề, người khác của Phong gia đều không chịu đi, chỉ trông chờ vào hắn.
Phong ấn vì niên đại rất lâu đã mất hiệu lực, khi hắn tới, vừa hay nhìn thấy Ninh Oanh từ trong phong ấn thoát ra, thoát khỏi phong ấn khiến nàng bị trọng thương, đến kí ức cũng mất.
“Vậy vì sao anh nhặt em về?” Thời Sênh gập lá thư lại.
Sắc mặt Phong Cẩm đột nhiên hơi đỏ, ánh mắt né tránh, “… Lúc đó em… không mặc gì cả. Tôi nhìn thấy cơ thểem… phải chịu trách nhiệm.”
Thời Sênh: “…” Người hắn nhìn thấy là Ninh Oanh, không phải là cô.
Nếu cô không tới, vậy không phải hắn sẽ chịu trách nhiệm với Ninh Oanh sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng Thời Sênh liền có chút không thoải mái.
Trừng mắt nhìn Phong Cẩm một cái, bay ra khỏi phòng.
Phong Cẩm hoàn toàn sững sờ: “…” Cô lại làm sao rồi?
Liền mấy ngày Thời Sênh không thèm đếm xỉa gì tới Phong Cẩm, An Tổ trở về cũng cảm giác được không khí trong nhà không thoải mái.
Üm.
An Tổ giờ sống ở đây, định vị có lẽ là bảo mẫu miễn phí?
“Phong tiên sinh…”An Tổ cẩn thận đi tới bên cạnh Phong Cầm, “Chị ma nữ mây ngày nay làm sao vậy?”
Biểm cảm đó nhìn đã thấy dọa người.
Trong lòng Phong Cẩm khó chịu như bị mèo cào, An Tổ hỏi như vậy, hắn chần chừ một chút rồi đứng lên, bước bước lớn vào phòng Thời Sênh.
An Tổ nhìn lên trần nhà một cách vô tội.
Trong phòng, Thời Sênh khoanh chân ngồi trên giường, nội dung chiếu trên màn hình máy tính bàn khiến người ta đỏ mắt tía tai, nhưng mà xem mãi cũng không chán.
Phong Cẩm đẩy cửa liền nghe thấy thanh âm kì dị đó, hắn vội vã đi vào, đóng cửa phòng lại.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Phong Cẩm lưng tựa vào cửa phòng, một lúc lâu, không khí có chút lúng túng, chỉ có thanh âm kì dị đó vẫn đang không ngừng tuôn ra.
Một lát lâu sau, Phong Cẩm tối sầm mặt đi tắt trang mạng trên máy tính bàn.
Rốt cuộc là cô làm thế nào tìm được những trang web này?
Vứt máy tính sang bên cạnh, Phong Cẩm đột nhiên có chút không biết ứng phó làm sao, hắn ngồi xuống, hơi ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Tôi…”
Thời Sênh chống cằm, “Anh làm sao?”
Phong Cẩm hít thở sâu một hơi, “Tôi… tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Người ma khác nhau”. Thời Sênh nhảy xuống giường, nghiêng đầu nhìn hắn, “Đây không phải là cái anh đã nói sao?”
Lúc đầu là tên này nói lời nghiêm túc như thế.
Phong Cẩm: “…”
“Tôi có thể giúp em hoàn dương”. Phong Cấm năm chặt lây tay Thời Sênh, nghiêm túc nhìn cô.
Hoàn dương?
Lúc đầu cô chỉ là tùy tiện nói thôi, cô không thể hoàn dương.
Cô còn phải đi chuyển thế đầu thai. “Em không hoàn dương.”
Phong Cẩm nắm chặt lấy tay Thời Sênh, “Vì sao? Hoàn dương rồi em có thể ở bên cạnh tôi rồi.” Thời Sênh tự luyến sờ sờ mặt mình, “Vì thế này thì em có thể luôn xinh đẹp như hoa vậy.” Phong Cẩm: “…” Lí do này hắn thật sự không phản bác được.
“Anh thích Ninh Oanh trước đây hay là thích em hiện giờ?” Thời Sênh bỗng nhiên đưa ra một câu.
“Em hiện giờ.” Phong Cẩm không hề chần chừ trả lời.
Ninh Oanh trước đây rất ngoan ngoãn, nhưng hắn không thích cô ấy, hắn đem cô ấy về cũng thật sự là vì mình đã nhìn thấy cơ thể của cô ấy, vì chịu trách nhiệm mới nuôi cô ấy.
Hắn không biết nói gì, chỉ biết người hắn thích là cô ấy của hiện tại.
Có lẽ là thích…
Sự gây rối vô cớ của cô? Thời Sênh đột nhiên lại gần Phong Cẩm, đè
hắn xuống giường, từ trên nhìn xuống hắn.
Dung mạo xinh đẹp đổ bóng trên người Phong Cẩm, tim tăng tốc đập thình thịch thình thịch, nhanh tới mức trở nên căng thẳng.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên ấm áp mập mờ, nhiệt độ từng tí một nâng lên.
Thời Sênh chầm chậm lại gần hắn, đột nhiên
lên tiếng, “Không hoàn dương em có phải không thể cùng làm với anh không?”
Phong Cẩm: “…”
Câu hỏi thẳng thắng như vậy thật sự có thể Sao?