TẢN MẠN CHUYỆN ĐÔI MƯƠI – Blog Lê Thạch

Chỉ còn vài phút nữa là tiếng chuông giao thừa vang lên, báo hiện một năm mới khép lại nhường chỗ cho một năm mới tiếp theo, một năm mới đầy hy vọng với nhiều tham vọng tham vọng và thành công xuất sắc trong đời sống. Blog Lê Thạch xin gửi lời chúc chân thành đến toàn bộ mọi người một năm mới thịnh vượng thịnh vượng, tràn trề nhựa sống để liên tục cho tiềm năng ở năm tiếp theo đầy thành công xuất sắc rực rỡ tỏa nắng hơn nữa .

Năm cũ qua đi, năm mới lại đến đó là quy luật từ ngàn đời xưa, cũng là dịp để cho mỗi người chúng ta nhìn lại những gì mà chúng ta đã làm được và chưa làm được trong năm vừa qua. Trong đó chắc chắn sẽ có những thành công, những thất bại xen lẫn những tiếc nuối, thế nhưng chính những điều đó là động lực, là bài học quý giá để rèn dũa bản thân ngày càng trưởng thành hơn. Nhân đây, Blog Lê Thạch cũng xin chia sẻ đôi điều mà bản thân mình nhận ra được, mọi người cũng có thể xem đây là tán gẫu, tâm sự hay bộc bạch nỗi lòng của chính bản thân mình cũng được luôn nha.

Thế là cũng ngót nghét cũng đã qua hai mươi mấy mùa hoa mai nở, hoa đào khoe sắc xuân từ cái ngày mà mình cất tiếng khóc đầu tiên thì bây giờ cũng đã là thằng thanh niên ở tuổi 22, cái lứa tuổi mà đa số chúng ta chúng ta chưa có gì ngoài hai bàn tay trắng, vẫn còn bơ vơ lạc lõng về tất cả các thứ: tiền bạc, tình yêu, sự nghiệp, kinh nghiệm đến cả các mối quan hệ. Cái lứa tuổi mà theo đánh giá của các chuyên gia  là “khó khăn nhất của cuộc đời của mỗi con người” (ở đây là nói đa số nha, chứ không phải là nói tất cả đâu nên mấy bạn đừng có ném đá, tội nghiệp mình) và mình cũng không phải là ngoại lệ trong cái nhớp đó. Tuổi 22 một lứa tuổi không quá trẻ con cũng không quá già dặn kinh nghiệm. Nói không quá trẻ con bởi chúng ta đã qua cái thời kì mới chập chững tập tành làm người lớn ở tuổi 18, nếu như ở lứa tuổi 18 chúng ta ngỗ nghịch bốc đồng, tính liều dâng cao cực đại, chỉ thích làm những điều mình cảm thấy thích thú, làm việc tùy hứng mà không suy xét đến hậu quả thì ở lứa tuổi 22 chúng ta đã có cái nhìn bình tĩnh, khách quan, đa chiều  và xem xét đến hậu quả và tự chịu trách nhiệm nếu như nó xảy ra. Nói không quá già dặn kinh nghiệm bởi chúng ta thực sự chưa có nhiều mối quan hệ, các mối quan hệ chỉ mang tính xả giao, không giúp ích nhiều trong công việc ta sau này, cái tuổi mới định hình sự nghiệp nên chưa vấp ngả nhiều trong công việc, chưa nếm trải được “sự thất bại thật sự” là gì nên sau này nếu có thất bại thì khả năng chống chịu và giải quyết cũng sẽ không hoàn toàn là tốt đẹp nếu như không muốn nói là tệ và bỏ cuộc giữa chừng.

Công bằng mà nói thì ở độ tuổi nào đi nữa thì cũng có những khó khăn vất vả cũng như thuận tiện của nó. Nhưng thực thì ở lứa tuổi đôi mươi thuận tiện thì ít mà khó khăn vất vả thì nhiều. Ở lứa tuổi này tất cả chúng ta phải tự lực cánh sinh, tự gồng mình lên mà đối lập với những khó khăn vất vả trong đời sống mà trước kia cha mẹ đã thay ta xử lý tổng thể. 22 tuổi vừa tốt nghiệp xong, gia tài lớn nhất của mỗi sinh viên lúc đó cũng chỉ là cái tấm bằng tốt nghiệp mà bốn năm cày cuốc cật lực để có được. Cầm tấm bằng chạy vạy xin việc khắp nơi, nộp hồ sơ cả chục công ty với kỳ vọng tìm được một việc làm ngon lành nhẹ nhàng mà lương cao lại tương thích với trình độ của mình. Thế nhưng “ đời không như là mơ nên đời bóp chết mộng mơ ”, công ty lớn công ty ngon thì yên cầu kinh nghiệm tay nghề vài năm mà mới ra trường thì lấy đâu ra mà kinh nghiệm tay nghề mà đòi, rồi văn bằng anh văn, ngôn từ thứ ba, … thì mới được nhận. Công ty nhỏ thì việc làm lại không đúng trình độ, không đúng trình độ lương lại thấp chỉ vỏn vẹn vài triệu không đủ giàn trải cho đời sống chính bản thân mình mình thì lấy đâu ra mà giúp sức mái ấm gia đình, cha mẹ. Khi ấy giống như đi từ vực thẳm sang vực thẳm sâu hơn ( ra trường đúng hạn đã khó, xin việc làm lại càng khó hơn ), đó là nguyên do tại sao nếu không ngoa hoàn toàn có thể bảo rằng sự nghiệp khởi đầu từ số lượng 0. Chúng ta phải cố gắng nỗ lực cật lực gấp trăm lần thì mới kỳ vọng mới có một việc làm không thay đổi sau này. Nhưng chính điều đó lại là chiếc lò vạn năng để luyện tất cả chúng ta quen với cực khổ, từ từ đương đầu với khổ, sống chung với khổ mà không còn thấy sợ nó nữa .

Lứa tuổi đôi mươi, lứa tuổi thanh xuân nhất của mỗi con người. Lứa tuổi mà chúng ta có những cảm xúc những rung động mãnh liệt nhất và có quyền mơ về một tình yêu lứa đôi. Nếu như ở tuổi 16 là những rung động đầu đời của lứa tuổi học trò với cái liếc nhìn thoáng qua, với nụ cười ngại ngùng e thẹn của các cô câu học trò, thì ở lứa tuổi 22 đó chính là tình cảm thực sự của những con người trưởng thành. Thế nhưng đây cũng là giai đoạn khó khăn và khó giữ được trọn vẹn tình cảm nhất (theo mình là vậy). Với sự nghiệp chưa thành công, còn bơ vơ chưa xác định thực sự mình muốn gì, công việc thì chưa đâu vào đâu, tiền lương ít ỏi cũng chưa đủ trang trải chính cuộc sống của bản thân thì lấy đâu mà lo cho chính nửa kia của cuộc đời. Thế nên mơ về một cuộc hôn nhân trọn vẹn ở giai đoạn này thì quá sớm nếu không muốn nói là “no hope”. Yêu đấy, thương đấy nhưng yêu thương không thì chưa đủ, không thể nào yêu thương rồi ngồi đó nhìn nhau mà sống. Vì thế chúng ta thường lao đầu vào làm việc điên cuồng, để rồi chính guồng xoáy của công việc khiến ta dần dần không còn quan tâm như  trước kia thì việc hợp rồi tan là điều tất yếu. Đối với con trai thì giai đoạn này rất khó khăn đối với từng quyết định của chính bản thân mình, và điều đó cũng phải thôi vì chả có ai lại đi yêu một thằng sự nghiệp chưa có gì, lấy gì đảm bảo cho cuộc sống sau này của chính họ và cả con của họ nữa. Nhưng nói đi thì cũng nói lại, nếu một cô gái tình nguyện yêu bạn, ở bên bạn mà không đòi hỏi gì, cùng bạn vượt qua mọi khó khăn trong giai đoạn này thì hãy tin mình đi, đó chính là tri kỉ của bạn đấy, vì thế hãy biết yêu thương và gìn giữ cô gái ấy.

Bạn bè và các mối quan hệ xã hội – cũng là một yếu tố quan trọng liên quan đến sự thành bại trong chính cuộc sống của mỗi người chúng ta. Từ xưa ông bà ta nói có sai : “Ở chọn nơi,  chơi chọn bạn”. Nhưng ở tuổi đôi mươi thì đa số bạn chúng ta chính là bạn thời kỳ đại học. Mà mọi người biết rồi đấy, bạn đại học giống như là sự “cộng sinh” trong học tập, có ích thì … ok chúng ta hợp tác, còn không thì “next” thế nên chắc chắn sẽ không cùng bạn tiến xa trong sự nghiệp của mình. Vì thế ở đây mình sẽ không bàn luận về vấn đề về các mối quan hệ xã giao trong thời kì đại học mà chỉ nói về một mối quan hệ khác hơn kia kìa, đó chính là bạn theo đúng nghĩa bóng và nghĩa đen. Kiếm bạn đã khó tìm được bạn phù hợp với bản thân lại càng khó hơn. Có khi đứa này hợp cạ nhau về sở thích nhưng chưa chắc lại hiệu quả trong công việc. Đa số ở thời kì sinh viên chúng ta chỉ xoay quanh ở trường rồi về nhà trọ, ít tiếp xúc với ngoài xã hội nhiều nên các mối quan hệ cũng hạn hẹp, khó khó trong công việc sau này, rồi thì không cảnh giác đối với các mối quan hệ, cho đến một ngày đẹp trời, mây xanh nước biếc, chim đậu trên cành cây hót líu lo thì ta mới nhận ra “Ơ! mình bị lừa rồi à ?” Rồi hối hận, dằn vặt bản thân cuối cùng kết quả để lại cho chúng ta một kinh nghiệm đắt giá mà ta thầm nhủ là sẽ không bao giờ mắc phải. Thế nhưng người bạn cùng bạn vượt qua khó khăn, gian khổ của những ngày sinh viên, đối xử chân thành với bạn, cùng chung vai sát cánh với bạn trong những ngày bạn chỉ có đôi bàn tay trắng, thì hãy tin mình đi, bạn đã tìm đúng bạn rồi đấy, hãy biết tôn trọng và yêu quý người bạn đó. Đừng vì một lý do ngớ ngẫn nào đó mà đánh mất một người bạn như thế để rồi sau này hối không kịp. Không phải tự nhiên ông bà ta bảo rằng “Giàu nhờ bạn – Sang nhờ vợ“

Tuy khó khăn vất vả là vậy nhưng ở lứa tuổi này tất cả chúng ta có một “ vũ khí ” cực kỳ lợi hại đó chính là mái ấm gia đình. Dù toàn bộ có quay sống lưng lại với bạn thì mái ấm gia đình của bạn sẽ không khi nào làm như vậy. Ba mẹ, người thân trong gia đình của bạn luôn đứng sau cổ vũ niềm tin của bạn, bí mật theo dõi từng việc làm, cử chỉ của bạn. Họ chuẩn bị sẵn sàng dang tay đón bạn quay trở lại nhà khi bạn cảm thấy vô vọng nhất và vực bạn dậy khi bạn gục ngã. Vì thế hãy biết yêu thương mái ấm gia đình, ba mẹ của bạn vì họ chính là nguồn nguồn năng lượng to lớn tiếp sức cho ta vững bước trên con đường tương lai sau này. Và mình tin rằng “ Khi bạn căng thẳng mệt mỏi nhất thì mái ấm gia đình là nơi yên bình nhất mà bạn hoàn toàn có thể tìm về ”

Blog Lê Thạch – by Tiểu Thành

Source: https://evbn.org
Category: blog Leading