Blog Radio 02: Tuổi 18, bất ngờ nhưng đáng mong chờ | Blog radio Mp3 miễn phí
Blog radio số 02 – Tuổi 18, một trong những dấu mốc đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người, tuyên bố với cả thế giới rằng ta đã hoàn toàn làm chủ cuộc đời của riêng mình, Ta được sống, được bay nhảy và vẽ ra những con đường ước mơ mênh mông trải dài về phía trước
Bỏ lại quãng thời gian học sinh vô với vô vàn mộng mơ và những điều chưa kịp thực hiện để bắt đầu 1 hành trình mới. Khi mà bắt đầu đặt những bước chân đầu tiên vào một thế giới rộng lớn hơn, phức tạp hơn và chẳng còn sự che chở – đó là xã hội.
Khi ta dần đi tìm cho mình một mục đích sống thực sự, bắt đầu vẽ ra hoạch định cho chính mình với một con mắt thực tế hơn. Chính thời điểm đó tôi đã phát hiện ra rằng cuộc sống này không còn nhàm chán nữa, cái nhịp sống lãng xẹt thời áo trắng là sáng dậy cuống quýt tít mù gặm tạm dăm ba miếng bánh mì để đến trường cho kịp giờ truy bài nữa. Thay vào đó mỗi ngày trôi qua tôi cảm giác mình sống chậm lại hơn và tận hưởng nhiều hơn, vẫn sáng dậy sớm nhưng không còn cảm thấy ồn ã, xô bồ nữa, mỗi ngày đối với mình như tràn đầy năng lượng hơn để bắt đầu thực hiện những điều mới, những công việc đem lại cho bản thân niềm hứng khởi, điều mà trước đây mình chưa có cơ hội để thực hiện.
Nhưng tuổi 18 đã đem lại cho tôi nhiều thứ hơn là 1 tình yêu lệ thuộc,tôi có bạn bè,sự nghiệp và cả gia đình lớn để yêu thương để nhớ về.
Và rồi chính cái tuổi 18 đó đã khiến bản thân vỡ ra nhiều điều, rằng cuộc sống có quá nhiều điều ý nghĩa để đón nhận hơn là chờ đợi, dần dần tập cách đón nhận những điều tích cực, mặc nhiên những thứ tự nhiên rồi sẽ đến với bản thân đúng thời điểm. Chắc chắn rằng mọi thứ diễn ra trong cuộc sống như tình yêu chẳng phải là thứ gì đó bất biến và hiển nhiên rằng nó không còn là lí do duy nhất khiến bản thân cảm thấy ấm áp và hạnh phúc nữa. Khi mà những đôi tay đã được phép dang rộng hết cỡ để ta có thể khám phá thêm những điều vô tận và kết luận được rằng, cuộc đời này đâu chỉ có thế.
Tuổi 18, những buổi sáng không còn cái thúc giục của giờ giấc đeo bám nữa thì mỗi sáng lại tự tạo nên cho mình những thói quen mới, bắt đầu ngày mới chẳng hạn bằng 1 tách cà phê nóng là một lựa chọn không thể tuyệt với hơn giữa tiết trời thu cuối Hà Nội. nhấp một ngụp cà phê sữa, cảm nhận được vị ngọt và chút đăng đắng hòa quyện làm một khiến lòng thêm thư thái và nhẹ nhõm, trong đầu như chẳng còn vướng bận điều gì. Thậm chí, cầm bút lông và nhìn cái nhịp sống diễn ra hằng ngày qua những bức vẽ giản dị, lia ống kính máy ảnh và lưu lại những khoảnh khắc thường ngày nhỏ nhặt nơi góc phố. chỉ bấy nhiêu thôi, giữa dòng người xô bồ, tấp nập kia đã có thể nhận thấy rằng cuộc sống của tuổi 18 nó đẹp đến thế nào.Tuổi 18, nhận ra rằng cuộc sống đâu thể chỉ có 1 mình, đã đến lúc mở rộng cái tôi để hướng ngoại nhiều hơn, bùng nổ những tổ chất tiềm ẩn của bản thân và tạo lập những mối quan hệ. không nên lầm tưởng giữa bạn bè và các mối quan hệ, bạn có thể ít nhưng quan hệ không nên ngừng mở rộng, vì họ chính là những nẻo đường khác nhau giúp ta từng bước tiếp cận gần và sâu hơn xã hội ở nhiều góc cạnh, mỗi người trong số đó chẳng ai giống ai được, vì thế họ sẽ là những bài học thiết yếu để ta trụ vững trước những sóng gió của cuộc sống. luôn hào hứng gặp gỡ những con người mới là chìa khóa để tuổi 18 vững vàng hơn rất nhiều.
Tuổi 18, xách ba lô lên và đi, tìm những nơi giúp ta có thể tránh xa và quên đi cái ồn ào của đô thị, những nơi ta chưa từng đặt chân tới. Đôi khi, cách nhà chỉ vài chục cây số cuộc sống xung quanh mình đã hoàn toàn khác. vi vu trên những nẻo đồi gập ghềnh đất đá và phóng tầm mắt xuống phía dưới, cả cuộc sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cái chớp mắt ngỡ ngàng, hít một hơi thật dài và sáng khoái cảm tưởng rằng thế giới này thật sự là của riêng mình. Ta được tự do làm mọi điều ta muốn trong khuôn khổ của pháp luật mà không còn bất kì sự gò bó nào khác, mỗi ngày trôi qua ta lại tự vẽ lên những ngẫu hứng cho riêng mình, chỉ bấy nhiêu thôi mỗi ngày trôi qua đã thực sư phong phú và tràn ngập sắc màu tươi sáng.
Tuổi 18, bất ngờ nhưng đáng mong chờ.
Và sau đây để tiếp nối số blog radio tuần này, chúng ta cùng nghe những dòng chia sẻ từ tác giả trẻ Mộc Miên về cái tuổi 18 mông mơ và ấm áp ấy qua câu chuyện “ Viết cho em cô gái tuổi 18.! em đã thực sự lớn rồi…”
Người ta thường nói tuổi 18 là khoảng thời gian đẹp nhất của đời người, đẹp hơn cả khi ta 20 đấy em ạ. Nó là những tháng ngày em chông chênh với những lo nghĩ ngược xuôi về mình, về người, về những rung động đầu đời. Là tháng ngày em trưởng thành khi biết lo nghĩ cho tương lai, là lúc em chập chững xa nhà để đi tìm ước mơ của chính mình. Và cho dù có khó khăn ra sao thì lòng nhiệt huyết, sự lạc quan vẫn luôn thường trực trong con người em….
Em là cô gái hay cười, luôn tỏ ra mình là một đứa trẻ con có tâm tính vui vẻ. Bởi thế, lúc em nói em buồn chỉ có mình tôi tin thôi. Em già dặn hơn những gì em đang thể hiện, và cũng chỉ có mình tôi biết thế. Mỗi lúc buồn, em thường lặng yên không nói, em không muốn để ai biết em buồn. Em ghét sự thương hại, em ghét dựa dẫm. Tôi chỉ biết tự nhủ mình rằng: ” Tôi rất thương em”.
Em còn nhớ không những mong ước thuở còn thơ bé? Em luôn mong được lớn thật nhanh, thật nhanh để có thể tự do làm điều mình muốn. Tôi còn nhớ mùa hè năm em 17, em nói rằng muốn được đi học đại học thật nhanh, em muốn đến Sài Gòn. Năm nay em 18, sau khi trải qua kì thi đại học đầy cực nhọc và đậu vào một trường khá ổn thì em lại nói rằng em không muốn đi nữa. Tôi bật cười, em đúng là trẻ con. Em cãi tôi rằng không phải thế, em bảo là vì em đã biết sợ rồi…. Cô gái của tôi đã biết sợ rồi, em sợ Sài Gòn “HOA LỆ”, hoa thì ít mà lệ thì nhiều. Em sợ bản thân mình tổn thương, em sợ em lạc lối giữa thế giới rộng lớn phức tạp, giữa những dối trá, ghanh ghét, giữa những nỗi tị hiềm, đố kị. Em sợ mình sẽ trở thành người mà trước đây em chưa bao giờ nghĩ tới.
Em tuổi 18 thương chàng hoàng tử nhỏ hơn một tuổi. Em không phải là công chúa, cũng chẳng phải lọ lem nhưng lại đem lòng thương hoàng tử mà bao người yêu mến. Trong suốt một tháng, ngày nào em cũng nhắn tin nhưng hoàng tử đều không trả lời. Đều đặn hàng ngày em chúc người ta buổi sáng vui vẻ, nhưng chính trong lòng em lại nặng trĩu. Em chúc người ta ngủ ngon, trong khi vừa gửi tin nhắn là nước mắt đã lại chực dâng nơi khóe mắt. Những lúc ấy, tôi thương em biết nhường nào. Tôi trách em tại sao làm khổ bản thân mình như thế. Em nói rằng: ” Vì em thương ” Tôi chỉ còn biết mỉm cười xót xa.
Em là cô gái tuy không xinh đẹp, nhưng rất lương thiện. Em thích giúp đỡ mọi người, biết nghĩ tới cảm xúc của những người xung quanh.Em nói em sợ nhất là làm tổn thương người khác. Em thẳng thắn và bộc trực, luôn lấy tấm chân tình của mình đối đãi không hề suy tính thiệt hơn. Vì em lương thiện như thế nên tôi sợ. Tôi sợ người ta lợi dụng sự thân thiện đó của em, tôi sợ người ta làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của em. Tôi sợ người ta làm tổn thương em. Tôi thật sự rất sợ, em có biết không?
Cô gái của tôi à, em đã lớn rồi, thật sự lớn rồi. Điều đó làm tôi đôi lần hụt hẫng, nuối tiếc. Nhưng con người ta ai rồi cũng phải trưởng thành em nhỉ, tôi thật là lẩm cẩm quá. Em này! Cho dù hiện tại có khó khăn đến như thế nào, thì rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Chúng ta – tôi và em, cả những cô gái tuổi 18 khác, nhất định rồi sẽ ổn thôi. Em hãy luôn lạc quan và tốt đẹp như thế, đừng thay đổi bản chất của mình. Đối đãi tốt với người khác, cố gắng học hành, và yêu thương một cách thật lòng nhé. Nhất định phải trở thành một cô gái có học thức, hiện đại, năng động, tự làm chủ cuộc sống của mình. Lúc mệt mỏi phải tự biết động viên mình, phải sống thật lí trí, đừng có vì vài ba câu thề của anh mà ” lòng mề” em dâng tặng hết đấy, có biết chưa? Tôi sẽ luôn bên cạnh em, mãi mãi bên cạnh em vậy nên em đừng lo lắng. Đừng cảm động rồi khóc đấy, tôi làm thế là bởi vì:” Tôi thương em”…