Bình luận về vấn đề Vệ sinh an toàn thực phẩm

“Vệ sinh an toàn thực phẩm là vấn đề bức thiết cần phải giải quyết ngay hiện nay ?” – Chúng ta thường nghe đài báo nói vậy, nhưng nhiều người lại không nghĩ vậy. Bởi vì nó đã là nỗi lo ngại nhiều năm nay rồi, bởi vì vào cái thời mà thế hệ chúng ta sinh ra thì thực phẩm giả, thực phẩm kém chất lượng đã xuất hiện nhan nhản trên thị trường và dường như bố mẹ chúng ta cũng không biết đã sống với cơn dịch bệnh đó từ khi nào !

Dân đông, đất chật, tài nguyên thiên nhiên có hạn khiến thế hệ ông cha khi chặt đi những cây gỗ cuối cùng mới sực nhận ra rằng: “Ngày mai con cháu chúng ta sẽ ăn gì?”. Và rồi người ta nhận ra rằng, rác không chỉ là rác, rác chính là thức ăn. Thế rồi hết đống rác này đến đống rác khác được tiêu thụ, và khi muốn có nhà lầu, xe hơi, người ta lại kiếm tiền bằng cách bán thứ rác đó cho những người khác, cũng có khi nhân từ đến mức bán rẻ nữa! Người mua khen ngon, họ kiếm được bộn tiền, người ta chê dở, họ không mất xu nào! Lời như thế nên cái bọn mà chúng ta gọi là “người ta” ngày càng xuất hiện đông đảo ở khắp các ngõ làng, ngõ xóm,… Từ bà béo bán cá URE đến ông già bán phẩm màu trước trường, từ cô em bánh tráng “bẩn” đến anh giai kẹo kéo “dơ”,… tất cả đều là những sát thủ giết người một cách âm thầm ẩn sau những khuôn mặt và hình dạng phúc hậu mà chúng ta vẫn thường thấy!

     Một nghịch lý lạ lùng trong xã hội hiện đại: Một cha đồ tể giết người, ta yêu cầu phải bắn bỏ hắn, nhưng khi một cha đồ tể giết trăm người, ta lại tạo điều kiện cho hắn giết thêm nhiều người nữa!

Khi xua, ông cha ta đã hi sinh để chúng ta có được độc lập, tự do và hạnh phúc quý báu này – thì ngày nay cái độc lập, tự do và hạnh phúc đó lại thái quá đến “chết người”. Họ sống để bảo vệ lẫn nhau – ta sống để hãm hại đồng loại, họ chiến đấu vì tương lai sau này – ta chiến đấu vì tương lai trước mắt, họ ngã xuống anh dũng trước nòng súng kẻ thù – ta nằm xuống nhục nhã trước cơn bệnh của những “dịch bệnh”.

Bác Hồ từng nói rằng: “Sống, chiến đấu, lao động và học tập là quyền và nghĩa vụ cơ bản của mỗi con người”. Tuy nhiên, trong cái xã hội hiện đại đến mức “biến nhớt thành dầu ăn” thì ngay cả cái quyền sống đã bị xâm hại thì ta còn nói gì đến việc chiến đấu và lao động. Những con người khốn nạn mà chúng ta vừa kể trên đã tước đi nhiều thứ thuộc về ta: sức khỏe, tinh thần, tiền bạc và cả gia đình nữa. Ấy thế mà tại sao họ vẫn nhởn nhơ, vẫn vênh mặt lên để tiếp tục làm cái việc kinh tởm đó, họ không hề nghĩ đến cái tương lai của xã hội, cái tương lai của con cái họ hay sao? Phải chăng lương tâm họ đã bị chó cắn, đôi mắt họ bị quạ tha trước những thứ dơ bẩn tột cùng: rác và đồng tiền – họ đã đánh mất cái lương thiện ngày nào. Đúng như nhiều người nói: “Xã hội càng phát triển thì con người lại càng thoái hóa, cả về thể xác lẫn tinh thần.”

Mắt chúng ta sáng nhưng như bị mù lòa, não chúng ta to nhưng chỉ là bã đậu trước những thứ rác thải này, thế nên hàng ngày, chúng ta vẫn đưa vào bụng hàng tá các loại mực cao su, bò khô giấy, dầu ăn bẩn,…vv mà không hề hay biết. Đôi khi chúng ta nghĩ nó vô hại nhưng thực tế lại khá phũ phàng khi mọi người thực sự sốc trước tin: “50% người tử vong ở Việt Nam đều có liên quan đến thực phẩm – tức là hàng chục triệu người”. Một nghịch lý lại được tạo ra: hàng tá các nhà khoa học chế tạo bom nguyên tử trong nhiều năm trời mới có thể giết được vài triệu dân, nhưng hàng ta các ông, các bác nông dân vô học lại có thể giết hàng chục triệu đồng loại chỉ trong ngót vài năm!

     Phải chăng là thiên nhiên biến đổi hay con người biến chất? Phải chăng ước muốn rau sạch, thịt sạch, con người sạch là ước muốn xa vời?

2000 năm qua dân tộc Việt Nam đã gánh biết bao gáng nặng: bị đô hộ, bị chết đói, bị xâm lược, bị thống trị, … nhưng đến bây giờ, chính chúng ta lại gánh thêm một gánh nặng nữa – một gánh nặng do chính chúng ta gây ra – đó là vấn nạn an toàn thực phẩm – một gánh nặng nặng không bao giờ hết ở đất nước Việt Nam.

Gia Cát Tư Mã

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…