Bầu trời sao lung linh
Yên lặng nhé, ngước mắt lên trời. Bạn có thấy bầu trời lung linh với muôn vàn vì sao?
TTO – 1. Nhớ ngày bé về quê nội chơi, điện đóm chẳng có mấy, cứ ăn cơm tối xong là leo lên nằm lăn lóc trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cái cửa sổ ấy không bao giờ đóng, lúc nào cũng như muốn thâu trọn những cơn gió mát lịm từ cánh đồng kế bên.
TTO – 1. Nhớ ngày bé về quê nội chơi, điện đóm chẳng có mấy, cứ ăn cơm tối xong là leo lên nằm lăn lóc trên chiếc giường cạnh cửa sổ. Cái cửa sổ ấy không bao giờ đóng, lúc nào cũng như muốn thâu trọn những cơn gió mát lịm từ cánh đồng kế bên.
Tôi hay gối lên cánh tay bà, gác chân lên thành giường rồi nhẩn nha ngắm bầu trời đêm với hàng triệu triệu ngôi sao lấp lánh – chỉ về quê mới được ngắm sao thỏa thích thế này. Những ngôi sao cùng cái thế giới bí ẩn của chúng cứ như hút lấy tâm trí đứa con gái nhỏ, để thỉnh thoảng nó lại quay sang hỏi bà những băn khoăn vẩn vơ bất tận, đáp lại cũng là những câu trả lời vừa thực vừa hư:
– Bà ơi, có tất cả bao nhiêu ngôi sao hả bà?
– Nhiều lắm, không đếm được đâu cháu ạ.
– Người ta chưa đếm hết hả bà?
– Người ta không đếm được vì bầu trời bất tận và ở đâu cũng có những ngôi sao.
– Tức là không bao giờ hết á bà? Làm sao mà không bao giờ hết được?
– Ừ, vũ trụ bao la lắm.
– Thế trên trời có cô tiên không bà?
– Bà chỉ nghe kể về chị Hằng Nga trên cung trăng thôi.
– Bà ơi, ngôi sao đỏ nhấp nháy kia có phải sao hỏa không bà? Sao nó lại di chuyển được ạ?
– Đấy là cái máy bay đấy cháu…
-…
– Thôi, ngủ đi cho bà còn ngủ…
Ở nhà ông bà nội ngày ấy, cứ tầm tám rưỡi chín giờ là mọi người ngủ hết cả, chỉ có đứa con gái thành phố quen thói ngủ muộn, cứ nằm nghịch mãi, rồi ngắm sao, tưởng tượng đủ thứ. Đôi khi ước ao được bay lên trên khoảng không bao la kia, xung quanh mình là những ngôi sao li ti lấp lánh sáng. Hồi đó tôi luôn nghĩ những ngôi sao chỉ tựa như những con đom đóm lập lòe, nhỏ xíu trên màn đêm trong vắt dù nhìn từ mặt đất hay trên cao kia. Tôi thích nhất mỗi khi bắt gặp sao-đỏ-di-động, “ngôi sao” duy nhất và đặc biệt nhất trên bầu trời đêm. Những khi vẩn vơ thắc mắc về cái chấm đỏ kỳ lạ ấy, tôi lại đặt bao nhiêu giả thuyết. Thường thì tôi cho nó là một ngôi sao băng và nhanh chóng nhắm mắt, thành khẩn ước một điều gì đó. Có khi tôi lại tin nó là máy bay rồi vu vơ nghĩ: Nếu một ngày mình đi máy bay vào ban đêm thì coi như cũng thỏa cái ước muốn được bềnh bồng trôi giữa những ngôi sao vậy. Thỉnh thoảng tôi còn tưởng tượng chấm đỏ đó là con tàu của người ngoài hành tinh muốn xâm chiếm trái đất, và tôi là người duy nhất thức khuya mới phát hiện ra. Nhiều khi cũng thấy sợ sợ, rồi lại tặc lưỡi tự nhủ: “Lúc đấy mình sẽ rúc vào chăn với bà!”…
2. Ấu thơ trôi qua nhẹ bẫng với những câu hỏi chẳng thể trả lời về bầu trời đêm huyền bí. Cái hôm bố mang về quê chiếc ti vi đen trắng đã chấm dứt những đêm vơ vẩn cùng trăng sao của con bé ngày xưa. Tôi bằng lòng với trí tưởng tượng của mình, bằng lòng cho cái thế giới kì diệu trên bầu trời thuở nào ngủ yên trong suy nghĩ, bằng lòng với việc tối tối lại ngồi xem hết Bông hoa nhỏ, thời sự, phim truyện này nọ là lên giường ngủ thẳng một mạch như ở nhà mình.
Rồi lần đầu tiên tôi được đi biển. Hồi ấy biển còn hoang sơ lắm, cứ tối tối mọi người lại rủ nhau ra biển chơi, tản bộ hoặc ngồi trên gò cát mà ngắm mặt biển hun hút hay những vì sao chi chít trên bầu trời. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe kể về truyền thuyết những ngôi sao mà không cần đặt câu hỏi. Này là sao Bắc Đẩu, kim chỉ nam của những thủy thủ trên biển, những người lữ hành nơi sa mạc mênh mông hay trong rừng thẳm, kia là ông Thần Nông khom lưng báo hiệu thời kỳ gặt lúa, rồi những chòm sao hình thành bởi sự liên kết của các vì tinh tú nữa. Người ta cho rằng mỗi con người đều sinh ra dưới một chòm sao, mang tính cách và định mệnh của chòm sao ấy. Giả như tôi sinh dưới chòm sao Bọ Cạp mạnh mẽ ngay trong thời điểm diễn ra sự giao hội của sao Mộc và sao Hỏa thì lớn lên sẽ thành một người trực tính, hơi bốc đồng, mang trong mình cả sự uyển chuyển của nghệ thuật lẫn cái khô khan, bui bặm của đường phố,… Và hình như bầu trời đêm không chỉ đẹp lung linh đến kỳ ảo, nó còn chứa đựng sự huyền bí cuốn hút trong ánh sáng, trong đường nét, những chuyển động mơ hồ của các vì sao hay trong chính những giải mã mập mờ thú vị của các nhà tiên tri lạ lùng…
3. Có ai đó đã nói khi một người mất đi, ngôi sao của người ấy sẽ tắt. Đôi lần tôi tự nhủ, trên bạt ngàn những ngôi sao kia, đâu sẽ là ngôi sao của ông bà, của ba mẹ, của em trai tôi, bạn bè tôi? Đâu sẽ là ngôi sao của anh… và của tôi? Chẳng biết. Mà dẫu biết một lần thì những lần sau cũng chẳng thể tìm lại. Nhưng có điều, kể cả khi không nhìn thấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được những ngôi sao ấy đang tồn tại, đang sáng lấp lánh bên cạnh hàng triệu những ngôi sao khác, chúng rất gần nhau. Và từ cửa sổ phòng tôi, ngôi sao của anh càng lúc càng rực rỡ…
… hình như mỗi ngày lại đến gần ngôi sao của tôi hơn.
Trái Đất vẫn chuyển động từng giây. Con người chuyển động. Những ngôi sao chuyển động. Số phận cũng chẳng chịu đứng yên. Có thể một ngày nào đó trong tương lai, những ngôi sao kia không thể gần nhau nữa, chúng sẽ tách ra, tiếp tục cuộc hành trình theo quĩ đạo của riêng mình. Yêu thương, hờn giận. Tương phùng rồi lại biệt ly. Sẽ có những ngôi sao tắt đi như đời chẳng thể nào khác được. Để rồi những ngôi sao mới lại sinh ra, dệt tiếp tấm thảm sáng trên bầu trời…
Đêm nay, mở cửa sổ và ngước nhìn khoảng không trên cao, dẫu bạn chỉ thấy lấm chấm vài ngôi sao nhỏ yếu ớt, hãy tin rằng bầu trời sao vẫn hiện hữu và ngôi sao của người thân bạn đang tỏa sáng lung linh. Hãy mỉm cười nhé! Lúc này, ở một nơi nào đó, họ bình yên…